Căn hộ ấm cúng chìm trong ánh hoàng hôn mờ ảo. Rèm cửa che kín cửa sổ lớn nơi ban công. Trên bức tường gần cửa, một bàn tay bị ép sát, được một bàn tay khác thanh mảnh hơn đan xen vào kẽ ngón.
Đầu ngón tay hắn khẽ run, hai chiếc nhẫn cọ xát nhau trong không gian ám muội.
"Sao hai chiếc nhẫn lại vừa khít đến thế?"
Lục Nhất Mãn cúi đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ thắm hơn cả hoa hồng.
Vu Sảng tựa lưng vào tường, một tay bị ép sát, tay kia nắm chặt lấy bím tóc của anh.
Nghe thấy giọng anh, Vu Sảng ngẩng mắt lên nhìn, ánh mắt long lanh ướt át.
Chỉ cần chạm vào là biết.
Chỉ cần nắm tay anh một lần, hắn đã biết rồi.
Vu Sảng vừa hé môi, chưa kịp nói gì, nụ hôn đã ập xuống.
"Chỉ muốn anh hé miệng thôi."
Tiếng cười khẽ của Lục Nhất Mãn hòa quyện cùng nụ hôn nhiệt liệt.
Thân hình Vu Sảng tựa vào tường nhưng vẫn không chống đỡ nổi, lưng hắn mềm nhũn, đầu ngửa cao, cơ thể từ từ trượt xuống.
Lục Nhất Mãn một tay đỡ lấy gáy hắn, năm ngón tay luồn vào mái tóc, buộc hắn đứng thẳng người, rồi chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.
Bàn tay Vu Sảng bị ép vào tường không kìm được siết chặt, nắm lấy lòng bàn tay Lục Nhất Mãn, tay kia vốn nắm bím tóc giờ vòng ra sau gáy anh, choàng lấy cổ.
Hắn gần như không thở nổi.
Gương mặt đỏ ửng, lưng run rẩy đứng không vững, cơ thể áp sát vào Lục Nhất Mãn bắt đầu vô thức đưa lên.
Dù hơi nóng dồn lên não, cơ thể như bị thiêu đốt, nụ hôn ướt át vẫn không hề nới lỏng.
Lục Nhất Mãn mở mắt nhìn gương mặt mê man của hắn, rời môi ra rồi lại nhẹ nhàng chạm khẽ.
Vu Sảng ngước đầu tìm kiếm hơi ấm của anh, môi hé mở trong những nụ hôn chớp nhoáng, sau đó thò đầu lưỡi ra.
Cảm giác mềm mại ẩm ướt cùng hơi thở nóng bỏng lướt qua môi Lục Nhất Mãn.
Anh chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, ngắm khuôn mặt say đắm của hắn, bất chợt hai tay ôm lấy eo hắn bế lên.
Vu Sảng giật mình mở mắt, hai tay vội vàng vòng qua vai anh.
Hắn mở to đôi mắt đen láy nhìn anh, hai chân dài quấn quanh eo anh, trong ánh mắt đối diện, gương mặt hắn càng lúc càng đỏ, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
"Nặng." Rất lâu sau, hắn mới cố gắng thốt ra một từ, rồi lại mím chặt môi.
Hắn không phải chàng trai mảnh khảnh mềm mại, mà là một người đàn ông cơ bắp săn chắc, tay chân dài, ôm lên cũng không cảm thấy được sự chênh lệch kích cỡ đáng yêu.
Lục Nhất Mãn nhìn hắn cười.
"Không sao, không nặng đâu." Anh nhướng mày.
Dù sao anh cũng là người có thể một tay vác Vu Sảng lên vai.
Chỉ là ảo giác khiến người ta tưởng anh là một người đàn ông văn nhã gầy gò.
Vu Sảng bị cuốn trong ánh mắt đa tình của anh, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
Hắn ngẩng cằm hôn nhẹ lên môi Lục Nhất Mãn, rồi lại nhìn vào mắt anh, một lần nữa chạm khẽ lên môi đối phương.
Lần này, hắn bị Lục Nhất Mãn hôn rất mạnh bạo.
Bước vào phòng, rèm cửa sổ không kéo, trời đã tối đen.
Đầu ngón tay Lục Nhất Mãn như dự đoán chạm phải vật cản, anh khẽ kéo, ngước mắt nhìn hắn.
"Nịt áo sơ mi."
Vu Sảng mím môi, mặt đỏ bừng nhìn anh không nói gì.
Nhưng dưới ánh mắt của Lục Nhất Mãn, hắn từ từ duỗi thẳng chân với tốc độ cực chậm.
Giây phút này, hắn có thể cảm nhận được bầu không khí như xoáy lốc cuốn lấy mình điên cuồng.
"Xin lỗi, Vu Sảng."
Lục Nhất Mãn cúi người nói với hắn câu này.
Vu Sảng chưa kịp phản ứng, đã bị bẻ vai lật người lại, một bàn tay dùng lực rất mạnh, thậm chí có phần thô bạo đè lên vai hắn.
Mặt hắn bị ép xuống gối, đỏ bừng, rồi hắn mở to mắt, cắn chặt cổ tay mình.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Hóa ra, một Lục Nhất Mãn không dịu dàng là như thế này.
...
Vu Sảng mang theo rất ít đồ từ biệt thự nhỏ, một chiếc vali nhỏ đã đựng đầy.
Bên trong có chiếc ghim cài hoa hồng Lục Nhất Mãn tặng, chiếc khăn lụa mềm mại, danh thiếp, và một chiếc bật lửa tinh xảo.
Một chiếc áo khoác dài gấp gọn gàng đặt bên trên, bên cạnh là một bông hồng giấy được bảo quản cẩn thận.
Vu Sảng sờ lên cổ mình, xung quanh hình xăm có một vết hôn đỏ tươi, kéo dài xuống tận xương quai xanh.
Giờ eo hắn vẫn còn mềm nhũn, trong quá trình kia hắn run rẩy không ngừng, thậm chí chỉ cần Lục Nhất Mãn đặt tay lên eo hay đùi, hắn cũng có thể phản ứng hết sức nhạy cảm trong chớp mắt.
Hắn nằm trong bồn tắm, ngón tay vuốt ve ghim cài hoa hồng kia.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa, hắn lập tức lặn xuống nước, chỉ để lộ đôi mắt đen láy.
Lục Nhất Mãn mặc đồ ngủ rộng rãi đứng ở cửa, bím tóc nhỏ bên vai bị Vu Sảng làm rối tung, giờ xõa tự nhiên sau gáy.
"Mặc đồ của em nhé?"
Vu Sảng không mang theo quần áo của mình, những thứ hắn mang theo đều liên quan đến Lục Nhất Mãn, ngoài bản thân ra, hầu như chẳng có gì nữa.
"Được... ực ực..." Vu Sảng vừa mở miệng định trả lời, suýt nữa thì bị sặc một ngụm nước.
Hơi nóng làm cơ thể hắn ửng đỏ, hắn lại càng chui xuống nước để trốn, ngượng chín cả người, ánh mắt cũng không biết trốn đi đâu, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lục Nhất Mãn.
"Vậy em để quần áo ở đây nhé."
Giọng Lục Nhất Mãn dịu dàng, nhưng thực ra đang nuốt nước bọt, cơ thể tỏa ra hormone quyến rũ đầy chủ đích.
Ánh mắt Vu Sảng theo dõi động tác của anh, rồi lại đuổi theo bàn tay đặt quần áo xuống, mắt dừng lại trên chiếc nhẫn của anh.
Đó không phải chiếc nhẫn đơn giản thông thường, mà là nhẫn kim cương, loại lấp lánh và đắt tiền.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, hắn nắm lấy tay Lục Nhất Mãn.
Dưới ánh mắt sâu thẳm của Lục Nhất Mãn, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn, rồi ngước mắt đối diện với ánh mắt của anh.
Có lẽ đó là một cảm giác trọn vẹn hiếm có.
Nước bắn tung tóe, hắn ngồi lên đùi Lục Nhất Mãn.
Cơ thể ướt át không mảnh vải che thân, những giọt nước ấm áp thấm ướt quần áo Lục Nhất Mãn.
Đôi chân Vu Sảng lại quấn chặt lấy eo Lục Nhất Mãn.
Hắn rất thích cảm giác quấn quýt lấy nhau như thế này.
Nụ hôn nhớp nháp vang lên giữa tiếng nước, Vu Sảng run rẩy đùi quấn chặt eo Lục Nhất Mãn hơn, hắn ngửa cao đầu, một tay nắm lấy tóc Lục Nhất Mãn, mở đôi mắt ướt át mơ hồ, nhìn ngọn đèn sáng trên trần, không biết là mình đang lắc lư hay đèn đang lung lay.
Hơi thở nóng bỏng làm ướt đẫm má hắn, cơ thể nóng như sắp bốc cháy.
Một bàn tay trắng lạnh mở vòi hoa sen, làn nước lạnh bất ngờ khiến Vu Sảng run rẩy toàn thân, nhưng rất nhanh đã chuyển thành dòng nước nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể.
Làn da hắn dần nhuốm màu đỏ quyến rũ.
Tuy không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa là hắn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trước đây Richard từng nói hắn có giọng nói rất hay, đối với một người từng trải như anh ta, đây chắc chắn là một lời khen ngợi.
Đặc biệt là trong tình huống này.
Lục Nhất Mãn ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, khẽ hôn lên môi hắn, ánh mắt dịu dàng, nhưng bàn tay đẹp đẽ kia lại không nhẹ nhàng chậm rãi như nét mặt anh.
Vu Sảng từ từ run rẩy cuộn tròn người lại, cong lưng tựa trán vào vai anh.
Anh chậm rãi vén mái tóc ướt đẫm vì nước nóng, rồi giơ tay cởi áo mình.
Dưới ánh mắt mơ hồ và có chút kinh ngạc của Vu Sảng, anh khẽ mỉm cười.
Vu Sảng nuốt nước bọt, đồng tử giãn ra.
...
Lục Nhất Mãn đứng trên ban công, vừa hút thuốc vừa mỉm cười lắng nghe tiếng than phiền của Bành Đa Đa bên kia điện thoại.
"Anh trai tôi nói đây là lần đầu tiên anh ấy bị bỏ rơi, suýt nữa tưởng cậu bị bắt cóc trên đường đi không đấy."
"Thật xin lỗi, có việc gấp, không kịp thông báo là lỗi của tôi."
Nghe giọng nói dịu dàng như có thể vắt ra nước của anh, Bành Đa Đa rùng mình, xoa xoa lỗ tai tê dại.
"Chuyện gì mà có thể khiến cậu thất thố như vậy?"
Trong mắt hắn, Lục Nhất Mãn hiện tại là người có thể bình tĩnh đối mặt với bất cứ tình huống nào, dù là núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt.
Lục Nhất Mãn cười nhẹ, không nói gì.
Bành Đa Đa cảm thấy Lục Nhất Mãn bây giờ có gì đó không ổn, dù chỉ qua điện thoại, nhưng cái cảm giác hormone như sắp tràn ra ngoài khiến hắn có cảm giác... như sau khi "xong việc"...
"Nhất Mãn, cậu đang hút thuốc phải không..."
"Ừm..."
Giọng đuôi lười biếng đầy mãn nhãn.
Bành Đa Đa lại rùng mình, đưa điện thoại ra xa khỏi mình một chút.
"Anh trai tôi nói lần sau gặp trực tiếp ở studio nhé, tốt nhất là chiều mai, vì anh ấy tiện đường có quảng cáo phải quay, quay xong vừa khéo có thời gian, vậy nhé!"
Nói xong hắn liền cúp máy, rồi xoa xoa ngực, "xì" một tiếng.
Lục Nhất Mãn bỏ điện thoại xuống, ngậm điếu thuốc, cúi đầu nhìn xuống đám lá rụng dưới lầu, cây khô cành gãy, trời cũng ngày càng lạnh.
Mùa đông sắp đến rồi.
Không ngờ anh đã ở đây gần nửa năm rồi.
Bỏ điếu thuốc khỏi miệng, anh đặt tay lên lan can lạnh lẽo, ánh mắt có chút mơ hồ.
Tại sao càng có được nhiều, anh lại càng cảm thấy trống rỗng?
"Lục Nhất Mãn."
Anh quay đầu lại, Vu Sảng mặc áo dài tay quần dài đứng trong phòng khách nhìn anh, không còn vẻ ngoài nghiêm trang trong bộ vest, hắn để mặc những sợi tóc dựng đứng trên đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.
"Bên ngoài lạnh." Hắn mở miệng, giọng vẫn còn hơi khàn, nhưng nghe có vẻ dịu dàng hơn hẳn.
Lục Nhất Mãn không nói gì, chỉ lặng lẽ đối diện với hắn, đầu thuốc đã tắt từ lâu, anh nhìn hắn rất lâu, bỗng nở một nụ cười, đợi mùi thuốc trên người bị gió thổi tan, anh mở cửa kính, cúi đầu trao cho hắn một nụ hôn.
"Em không lạnh. Anh có chỗ nào không thoải mái không?"
Vu Sảng ngẩng đầu, mặt đỏ lên vì nụ hôn, mở đôi mắt hơi mơ màng, hắn lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Sau đó dưới ánh mắt của Lục Nhất Mãn, hắn có vẻ ngượng ngùng, kéo tay anh về phía sau lưng mình.
"Xoa một chút."
Đối với sự thô bạo của Lục Nhất Mãn tối hôm qua, hắn chỉ có yêu cầu nhỏ này thôi.
...
Hôm nay nhân viên của studio "Nhất Đao" đều rất hăng hái.
Bởi vì ông chủ sắp đến thị sát.
Họ chưa từng gặp ông chủ ngoài đời, nhưng trong các cuộc họp đã từng nghe giọng ông chủ, cũng đã xem các bài phỏng vấn ông chủ trên tạp chí.
Giờ những tạp chí đó vẫn còn chất đống ở quầy lễ tân, đều do Bành Đa Đa mua và làm thành tờ rơi quảng cáo để làm bảng hiệu sống cho studio.
"Ê! Người đó có phải ông chủ không?"
Tiểu Mỹ phụ trách vận hành vươn cổ nhìn ra ngoài, qua lớp kính và cây xanh, cô chỉ thấy được một đôi chân dài.
Cô lễ tân lập tức trả lời trong nhóm chat.
"Nhìn không giống, che kín quá."
Kính râm khẩu trang, bên cạnh còn có một người đàn ông trông rất tinh anh, không giống ông chủ đi thị sát, mà giống ngôi sao ra phố hơn.
"Xin chào, xin hỏi phòng tiếp khách của các bạn ở đâu?"
Người đàn ông bước vào, nhẹ nhàng tháo nửa chiếc kính râm, để lộ đôi mắt đang cười.
Cô lễ tân trẻ chưa từng trải, vừa mới tốt nghiệp đại học, nghe giọng trầm ấm quyến rũ liền đỏ mặt, lúng túng chỉ tay vào trong: "Mời anh đi lối này ạ..."
Đưa người vào rồi, cô mới chợt nhớ ra, vội vàng nói: "Xin lỗi, anh có hẹn trước không ạ?"
Người đàn ông mỉm cười, chỉ vào điện thoại: "Có, tôi có hẹn gặp sếp của các bạn lúc 4 giờ rưỡi."
Cô lễ tân bị nụ cười của anh ta làm cho ngơ ngẩn, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, bắt đầu tận tụy rót nước cho khách, cũng chẳng kịp nghĩ xem lời anh ta nói là thật hay giả.
"Mời anh uống nước. Bây giờ còn sớm, có lẽ sếp đang trên đường đến. Anh đợi một lát nhé."
Cô lễ tân xoa xoa tay, nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt đã tháo khẩu trang của người đàn ông, cảm thấy có chút quen mắt.
"Được, cô cứ làm việc của mình đi. Không sao, là tôi đến sớm thôi."
Người đàn ông vẫn cười, đeo lại khẩu trang. Cô lễ tân thấy hơi tiếc nuối, nhưng lòng lại càng thêm tò mò.
Lúc này mới chỉ 4 giờ, cô lễ tân lấy ra hai nắm hạt dưa mình vẫn hay ăn vụng, khẽ nói: "Anh ăn tạm ít hạt dưa nhé. Tôi cũng không biết khi nào sếp mới đến."
Nhìn đôi mắt trong veo rạng rỡ của cô gái, người đàn ông lại mỉm cười, cả yết hầu cũng khẽ động đậy.
"Được, cảm ơn cô."
Cô lễ tân lại đỏ mặt, lưu luyến bước ra ngoài.
- "Báo cáo! Người này không phải sếp! Nhưng rất đẹp trai!"
- "Đẹp trai cỡ nào!"
- "Đẹp trai lắm!"
- "Đẹp trai thế nào?!"
- "..."
Cô lễ tân vắt óc suy nghĩ một lúc, đôi mắt bỗng sáng lên.
- "Như người mẫu nam vậy á."
- "Ôi trời (jpg chảy nước miếng)"
- "Ôi trời (jpg chảy nước miếng)"
- "Ôi trời (jpg chảy nước miếng)"
Hãy tha thứ cho họ, có lẽ đây là khoảnh khắc giải trí hiếm hoi trong công việc của những cô gái trẻ ấy.
- "Lại có một anh chàng chân dài đẹp trai nữa ở ngoài kìa!"
- "Nhìn xem (jpg mắt to)"
- "Nhìn xem (jpg mắt to)"
- "Nhìn xem (jpg mắt to)"
- "Báo cáo! Không phải một, mà là hai người!"
Cô lễ tân cố nén sự phấn khích trong lòng, ngồi thẳng lưng trên ghế, đôi mắt long lanh nhìn về phía Lục Nhất Mãn đầy hứng khởi.
Tuyệt vời, là sếp.
Chân dài, đẹp trai.
Hai đặc điểm nổi bật khiến người ta dễ dàng nhận ra anh.
Nhưng người thật còn đẹp trai hơn cả trên tạp chí!
Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên Lục Nhất Mãn đến nơi này kể từ khi trở về nước. Nhìn từng chậu cây cảnh, từng món đồ trang trí được bày biện tỉ mỉ, cùng với logo cây kéo to lớn nổi bật, lòng anh dâng trào cảm xúc.
Hoàn toàn khác với studio mà anh tưởng tượng.
"Xin chào."
"Chào sếp ạ!"
Cô lễ tân lập tức đứng dậy cúi chào, giọng nói to đến nỗi nhân viên bên trong cũng nghe rõ mồn một.
Vì vậy, khi Vu Sảng ngoảnh đầu lại, hắn thấy một hàng dài người đang áp mặt vào cửa kính, những đôi mắt to tròn nhấp nháy nhìn về phía này.
Đây là sếp sao? Trông không giống trên tạp chí lắm, nhưng thật đẹp trai, hình xăm trên cổ cũng quá ngầu!
Chỉ có một chỗ xăm không đẹp, sao lại có một bông hoa bị lệch thế kia, à, đó là dấu hôn...
"..."
Bầu không khí im lặng kỳ lạ trong một giây, mặt cô lễ tân đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.
Sau khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, Lục Nhất Mãn khẽ bật cười, dịu dàng nói: "Cảm ơn, vất vả rồi."
Trái tim cô lễ tân đập loạn nhịp, lén lút dùng mắt nhìn trộm anh. Lục Nhất Mãn đang bước vào trong, đi được vài bước bỗng dừng lại, quay đầu vừa hay chạm phải ánh mắt của cô lễ tân.
"Xin hỏi phòng tiếp khách đi lối nào?"
"Để em dẫn đường ạ!"
Cô lễ tân lập tức tràn đầy sinh lực, vỗ ngực bình bình, ngẩng cao đầu đi trước mở đường cho anh.
Lục Nhất Mãn nở nụ cười, khi đi qua cũng nhìn thấy một hàng dài nhân viên đang nhoài người trên cửa kính, há hốc miệng "oa" kinh ngạc.
Anh chỉ cảm thấy họ thật sống động.
"Tiểu Mỹ ơi, sếp trẻ quá."
"Đương nhiên rồi, sếp mới có 24 tuổi thôi."
"Trời ơi, vậy không phải vừa mới tốt nghiệp được vài năm sao."
"Nhưng trông anh ấy điềm tĩnh lắm luôn á, khí chất hoàn toàn không giống sinh viên đại học."
"Làm sao đây, sếp đẹp trai quá, khí chất quá đỉnh."
"Này, không ai quan tâm người đàn ông bên cạnh sếp là ai sao, tui thấy anh ta còn ngầu hơn, khi anh ta lạnh lùng nhìn qua, tim tui như ngừng đập luôn í!"
"Không biết, nhưng cảm thấy quen mắt."
"Khoan đã, các cậu có thấy anh ta giống vị tổng giám đốc vừa từ chức của tập đoàn Vu trong tin tức tài chính không?"
"Nghe bà nói vậy..."
"Không thể nào, Tiểu Lý, từ bao giờ bà bắt đầu quan tâm đến tin tức tài chính vậy! Bà sa ngã rồi!"
"Không phải, chỉ là tin nóng được push lên tường nhà thôi..."
Gõ cửa phòng tiếp khách, cô lễ tân tiễn họ vào trong, rồi chu đáo đi rót hai cốc nước.
Khi quay lại, người đàn ông đã tháo kính râm và khẩu trang.
Tay cô lễ tân run lên, suýt làm đổ cốc nước, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài, nhưng không biết rằng mặt cô đã đỏ như sắp bốc khói.
Cuối cùng cũng lết ra được, cô lập tức ôm mặt nóng bỏng của mình.
Trời ơi, đó là...
"Bành Hỷ Hỷ, xin chào."
Anh cả nhà họ Bành mỉm cười rạng rỡ bắt tay Lục Nhất Mãn, rồi quay sang nhìn Vu Sảng.
Vu Sảng khẽ nhướng mắt liếc nhìn anh ta, cũng im lặng nắm nhẹ đầu ngón tay anh ta.
Anh cả nhà họ Bành để ý thấy chiếc nhẫn trên tay hai người, lại nghĩ đến những tin đồn gần đây về hai nhà Cao và Vu, anh ta chớp mắt, nụ cười trên mặt càng thêm sâu sắc.
"Ngài Bành..."
"Không cần khách sáo thế, gọi tôi là Hỷ Hỷ là được, nhưng tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu cũng có thể gọi tôi một tiếng anh Bành."
Anh cả nhà họ Bành dùng tên thật để lập nghiệp trong giới giải trí.
Anh ta không có ý định ẩn danh trải nghiệm cuộc sống như những công tử nhà giàu khác.
Lục Nhất Mãn khẽ nhướng mày, thuận miệng nói: "Anh Bành."
Nụ cười trên mặt Bành Hỷ Hỷ càng thêm rạng rỡ, không còn vẻ khách sáo khi mới vào.
"Tôi đã nghe nói về cậu từ lâu, luôn cảm thấy cậu là người không tồi, còn nghĩ rằng nếu cậu là em trai tôi thì tốt biết mấy, cậu cũng đừng khách sáo với tôi quá, tôi có nhiều tiền, chịu được cậu tiêu xài, chỉ cần cậu..."
"Khụ."
Người quản lý ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh ho khan.
Bành Hỷ Hỷ quay đầu nhìn cậu ta, bốc một nắm hạt dưa nhét vào tay cậu ta, tiếp tục mỉm cười nhìn về phía Lục Nhất Mãn.
"Tôi chỉ muốn được biểu diễn trong show thời trang của cậu thôi."
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Anh cả nhà họ Bành không phải kiểu đàn ông đặc biệt vạm vỡ, thân hình cân đối, lại còn đủ cao.
Lục Nhất Mãn đã được coi là cao, nhưng Bành Hỷ Hỷ vẫn ngang ngửa anh.
Thái độ thẳng thắn của anh khiến Bành Hỷ Hỷ rất có cảm tình, lập tức kéo anh nói liên hồi một hồi lâu, tuôn ra hết những ý tưởng lung tung của mình như đổ đậu.
Còn về việc tại sao lại bảo là lung tung, là vì Lục Nhất Mãn mỉm cười lắng nghe, nhưng không có ý định áp dụng bất kỳ ý tưởng nào.
Đang nói chuyện bỗng cảm thấy có một luồng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.
Bành Hỷ Hỷ xoa xoa gáy, không hiểu sao lại thấy hơi đau.
Anh ta tiếp tục kéo tay Lục Nhất Mãn nói chuyện, không nhận ra động tác tránh tay của Lục Nhất Mãn, nhưng lại chạm phải ánh mắt của Vu Sảng.
Đối phương chằm chằm nhìn anh ta không chớp mắt, tuy không nói gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đe dọa trong đó.
Bành Hỷ Hỷ biết tại sao gáy mình lại đau rồi, anh ta nhớ lại trải nghiệm bị Vu Sảng chém gáy trước đây!
Lúc đó, chém gáy vẫn chưa phải là tuyệt chiêu của Vu Sảng.
Nhưng Bành Hỷ Hỷ lại là người đầu tiên nếm mùi, khi đó Vu Sảng vẫn còn là một thiếu niên, Bành Hỷ Hỷ cậy mình lớn hơn vài tuổi, lừa hắn uống vài ly rượu, thấy hắn say rồi liền muốn dụ hắn về nhà làm em trai, một người chưa đủ, còn muốn thêm cả Vu Xuyên nữa.
Vu Sảng thật sự đi theo anh ta ra khỏi cửa, sau đó vì chán ngán sự lải nhải của anh ta, bị quấy rầy đến mức không chịu nổi, nên trực tiếp chém một nhát tay hạ gục anh ta ngay tại phòng tiệc.
Lần đầu tiên chưa nắm vững lực độ, Bành Hỷ Hỷ phải nằm viện mất mấy ngày.
"Ui..."
Anh ta xoa xoa cổ, chậm rãi thu tay về.
Vu Sảng lập tức như chiếm lĩnh lãnh thổ, nắm chặt tay Lục Nhất Mãn vào lòng bàn tay mình, còn giấu dưới bàn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bành Hỷ Hỷ.
Hắn cũng nhớ lại trải nghiệm bị dụ dỗ năm xưa.
Bành Hỷ Hỷ nhìn hắn, trong lòng lại thấy ngứa ngáy.
Nói thế này nhé, chính là vẻ mặt lạnh lùng trông có vẻ bình thường mà không bình thường của Vu Sảng rất thu hút người khác, đặc biệt... khiến người ta muốn dụ về nhà làm em trai.
Lục Nhất Mãn cong mắt nhìn về phía Vu Sảng, Vu Sảng nghiêng đầu đón ánh mắt anh, đôi mắt đào hoa long lanh rất đẹp, khuôn mặt vô cảm của Vu Sảng hơi ửng đỏ, ngẩng cằm khẽ hôn lên môi anh.
Người quản lý đang im lặng ăn hạt dưa ngồi đối diện nhìn thấy rõ mồn một, suýt nữa cắn phải lưỡi mình.
Rồi cậu ta xoay người lại, quay lưng về phía họ tiếp tục ăn hạt dưa.
Cộc cộc cộc.
Vu Sảng hôn một cái cảm thấy chưa đủ, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Nhất Mãn lại hôn thêm một cái nữa, trong mắt không còn thấy ai khác.
Lục Nhất Mãn dịu dàng chiều chuộng hắn, mắt cười dịu dàng, khẽ hỏi, "Sao vậy?"
Vu Sảng thích nhất khi anh dùng giọng điệu dịu dàng chiều chuộng này nói chuyện với hắn.
Hắn lắc đầu, trở lại vẻ mặt vô cảm, ngồi thẳng lưng, chỉ là vẫn nắm chặt tay Lục Nhất Mãn không buông.
Lục Nhất Mãn bóp nhẹ đầu ngón tay hắn, đan xen mười ngón tay vào nhau, đặt tay lên đùi hắn.
Vu Sảng cúi đầu, lặng lẽ nhìn một lúc, khi ngẩng đầu lên, mặt đã đỏ.
Bành Hỷ Hỷ nhìn vẻ mặt vô cảm nhưng lại thầm đỏ mặt của hắn, vừa thấy kỳ lạ vừa thấy ngứa ngáy trong lòng.
Họ đang làm gì dưới bàn vậy trời!
Chẳng phải chỉ là nắm tay thôi sao!
Chết tiệt, muốn dụ về nhà làm em trai quá đi!!
Đầu ngón tay hắn khẽ run, hai chiếc nhẫn cọ xát nhau trong không gian ám muội.
"Sao hai chiếc nhẫn lại vừa khít đến thế?"
Lục Nhất Mãn cúi đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ thắm hơn cả hoa hồng.
Vu Sảng tựa lưng vào tường, một tay bị ép sát, tay kia nắm chặt lấy bím tóc của anh.
Nghe thấy giọng anh, Vu Sảng ngẩng mắt lên nhìn, ánh mắt long lanh ướt át.
Chỉ cần chạm vào là biết.
Chỉ cần nắm tay anh một lần, hắn đã biết rồi.
Vu Sảng vừa hé môi, chưa kịp nói gì, nụ hôn đã ập xuống.
"Chỉ muốn anh hé miệng thôi."
Tiếng cười khẽ của Lục Nhất Mãn hòa quyện cùng nụ hôn nhiệt liệt.
Thân hình Vu Sảng tựa vào tường nhưng vẫn không chống đỡ nổi, lưng hắn mềm nhũn, đầu ngửa cao, cơ thể từ từ trượt xuống.
Lục Nhất Mãn một tay đỡ lấy gáy hắn, năm ngón tay luồn vào mái tóc, buộc hắn đứng thẳng người, rồi chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.
Bàn tay Vu Sảng bị ép vào tường không kìm được siết chặt, nắm lấy lòng bàn tay Lục Nhất Mãn, tay kia vốn nắm bím tóc giờ vòng ra sau gáy anh, choàng lấy cổ.
Hắn gần như không thở nổi.
Gương mặt đỏ ửng, lưng run rẩy đứng không vững, cơ thể áp sát vào Lục Nhất Mãn bắt đầu vô thức đưa lên.
Dù hơi nóng dồn lên não, cơ thể như bị thiêu đốt, nụ hôn ướt át vẫn không hề nới lỏng.
Lục Nhất Mãn mở mắt nhìn gương mặt mê man của hắn, rời môi ra rồi lại nhẹ nhàng chạm khẽ.
Vu Sảng ngước đầu tìm kiếm hơi ấm của anh, môi hé mở trong những nụ hôn chớp nhoáng, sau đó thò đầu lưỡi ra.
Cảm giác mềm mại ẩm ướt cùng hơi thở nóng bỏng lướt qua môi Lục Nhất Mãn.
Anh chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, ngắm khuôn mặt say đắm của hắn, bất chợt hai tay ôm lấy eo hắn bế lên.
Vu Sảng giật mình mở mắt, hai tay vội vàng vòng qua vai anh.
Hắn mở to đôi mắt đen láy nhìn anh, hai chân dài quấn quanh eo anh, trong ánh mắt đối diện, gương mặt hắn càng lúc càng đỏ, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
"Nặng." Rất lâu sau, hắn mới cố gắng thốt ra một từ, rồi lại mím chặt môi.
Hắn không phải chàng trai mảnh khảnh mềm mại, mà là một người đàn ông cơ bắp săn chắc, tay chân dài, ôm lên cũng không cảm thấy được sự chênh lệch kích cỡ đáng yêu.
Lục Nhất Mãn nhìn hắn cười.
"Không sao, không nặng đâu." Anh nhướng mày.
Dù sao anh cũng là người có thể một tay vác Vu Sảng lên vai.
Chỉ là ảo giác khiến người ta tưởng anh là một người đàn ông văn nhã gầy gò.
Vu Sảng bị cuốn trong ánh mắt đa tình của anh, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
Hắn ngẩng cằm hôn nhẹ lên môi Lục Nhất Mãn, rồi lại nhìn vào mắt anh, một lần nữa chạm khẽ lên môi đối phương.
Lần này, hắn bị Lục Nhất Mãn hôn rất mạnh bạo.
Bước vào phòng, rèm cửa sổ không kéo, trời đã tối đen.
Đầu ngón tay Lục Nhất Mãn như dự đoán chạm phải vật cản, anh khẽ kéo, ngước mắt nhìn hắn.
"Nịt áo sơ mi."
Vu Sảng mím môi, mặt đỏ bừng nhìn anh không nói gì.
Nhưng dưới ánh mắt của Lục Nhất Mãn, hắn từ từ duỗi thẳng chân với tốc độ cực chậm.
Giây phút này, hắn có thể cảm nhận được bầu không khí như xoáy lốc cuốn lấy mình điên cuồng.
"Xin lỗi, Vu Sảng."
Lục Nhất Mãn cúi người nói với hắn câu này.
Vu Sảng chưa kịp phản ứng, đã bị bẻ vai lật người lại, một bàn tay dùng lực rất mạnh, thậm chí có phần thô bạo đè lên vai hắn.
Mặt hắn bị ép xuống gối, đỏ bừng, rồi hắn mở to mắt, cắn chặt cổ tay mình.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Hóa ra, một Lục Nhất Mãn không dịu dàng là như thế này.
...
Vu Sảng mang theo rất ít đồ từ biệt thự nhỏ, một chiếc vali nhỏ đã đựng đầy.
Bên trong có chiếc ghim cài hoa hồng Lục Nhất Mãn tặng, chiếc khăn lụa mềm mại, danh thiếp, và một chiếc bật lửa tinh xảo.
Một chiếc áo khoác dài gấp gọn gàng đặt bên trên, bên cạnh là một bông hồng giấy được bảo quản cẩn thận.
Vu Sảng sờ lên cổ mình, xung quanh hình xăm có một vết hôn đỏ tươi, kéo dài xuống tận xương quai xanh.
Giờ eo hắn vẫn còn mềm nhũn, trong quá trình kia hắn run rẩy không ngừng, thậm chí chỉ cần Lục Nhất Mãn đặt tay lên eo hay đùi, hắn cũng có thể phản ứng hết sức nhạy cảm trong chớp mắt.
Hắn nằm trong bồn tắm, ngón tay vuốt ve ghim cài hoa hồng kia.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa, hắn lập tức lặn xuống nước, chỉ để lộ đôi mắt đen láy.
Lục Nhất Mãn mặc đồ ngủ rộng rãi đứng ở cửa, bím tóc nhỏ bên vai bị Vu Sảng làm rối tung, giờ xõa tự nhiên sau gáy.
"Mặc đồ của em nhé?"
Vu Sảng không mang theo quần áo của mình, những thứ hắn mang theo đều liên quan đến Lục Nhất Mãn, ngoài bản thân ra, hầu như chẳng có gì nữa.
"Được... ực ực..." Vu Sảng vừa mở miệng định trả lời, suýt nữa thì bị sặc một ngụm nước.
Hơi nóng làm cơ thể hắn ửng đỏ, hắn lại càng chui xuống nước để trốn, ngượng chín cả người, ánh mắt cũng không biết trốn đi đâu, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lục Nhất Mãn.
"Vậy em để quần áo ở đây nhé."
Giọng Lục Nhất Mãn dịu dàng, nhưng thực ra đang nuốt nước bọt, cơ thể tỏa ra hormone quyến rũ đầy chủ đích.
Ánh mắt Vu Sảng theo dõi động tác của anh, rồi lại đuổi theo bàn tay đặt quần áo xuống, mắt dừng lại trên chiếc nhẫn của anh.
Đó không phải chiếc nhẫn đơn giản thông thường, mà là nhẫn kim cương, loại lấp lánh và đắt tiền.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, hắn nắm lấy tay Lục Nhất Mãn.
Dưới ánh mắt sâu thẳm của Lục Nhất Mãn, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn, rồi ngước mắt đối diện với ánh mắt của anh.
Có lẽ đó là một cảm giác trọn vẹn hiếm có.
Nước bắn tung tóe, hắn ngồi lên đùi Lục Nhất Mãn.
Cơ thể ướt át không mảnh vải che thân, những giọt nước ấm áp thấm ướt quần áo Lục Nhất Mãn.
Đôi chân Vu Sảng lại quấn chặt lấy eo Lục Nhất Mãn.
Hắn rất thích cảm giác quấn quýt lấy nhau như thế này.
Nụ hôn nhớp nháp vang lên giữa tiếng nước, Vu Sảng run rẩy đùi quấn chặt eo Lục Nhất Mãn hơn, hắn ngửa cao đầu, một tay nắm lấy tóc Lục Nhất Mãn, mở đôi mắt ướt át mơ hồ, nhìn ngọn đèn sáng trên trần, không biết là mình đang lắc lư hay đèn đang lung lay.
Hơi thở nóng bỏng làm ướt đẫm má hắn, cơ thể nóng như sắp bốc cháy.
Một bàn tay trắng lạnh mở vòi hoa sen, làn nước lạnh bất ngờ khiến Vu Sảng run rẩy toàn thân, nhưng rất nhanh đã chuyển thành dòng nước nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể.
Làn da hắn dần nhuốm màu đỏ quyến rũ.
Tuy không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa là hắn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trước đây Richard từng nói hắn có giọng nói rất hay, đối với một người từng trải như anh ta, đây chắc chắn là một lời khen ngợi.
Đặc biệt là trong tình huống này.
Lục Nhất Mãn ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, khẽ hôn lên môi hắn, ánh mắt dịu dàng, nhưng bàn tay đẹp đẽ kia lại không nhẹ nhàng chậm rãi như nét mặt anh.
Vu Sảng từ từ run rẩy cuộn tròn người lại, cong lưng tựa trán vào vai anh.
Anh chậm rãi vén mái tóc ướt đẫm vì nước nóng, rồi giơ tay cởi áo mình.
Dưới ánh mắt mơ hồ và có chút kinh ngạc của Vu Sảng, anh khẽ mỉm cười.
Vu Sảng nuốt nước bọt, đồng tử giãn ra.
...
Lục Nhất Mãn đứng trên ban công, vừa hút thuốc vừa mỉm cười lắng nghe tiếng than phiền của Bành Đa Đa bên kia điện thoại.
"Anh trai tôi nói đây là lần đầu tiên anh ấy bị bỏ rơi, suýt nữa tưởng cậu bị bắt cóc trên đường đi không đấy."
"Thật xin lỗi, có việc gấp, không kịp thông báo là lỗi của tôi."
Nghe giọng nói dịu dàng như có thể vắt ra nước của anh, Bành Đa Đa rùng mình, xoa xoa lỗ tai tê dại.
"Chuyện gì mà có thể khiến cậu thất thố như vậy?"
Trong mắt hắn, Lục Nhất Mãn hiện tại là người có thể bình tĩnh đối mặt với bất cứ tình huống nào, dù là núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt.
Lục Nhất Mãn cười nhẹ, không nói gì.
Bành Đa Đa cảm thấy Lục Nhất Mãn bây giờ có gì đó không ổn, dù chỉ qua điện thoại, nhưng cái cảm giác hormone như sắp tràn ra ngoài khiến hắn có cảm giác... như sau khi "xong việc"...
"Nhất Mãn, cậu đang hút thuốc phải không..."
"Ừm..."
Giọng đuôi lười biếng đầy mãn nhãn.
Bành Đa Đa lại rùng mình, đưa điện thoại ra xa khỏi mình một chút.
"Anh trai tôi nói lần sau gặp trực tiếp ở studio nhé, tốt nhất là chiều mai, vì anh ấy tiện đường có quảng cáo phải quay, quay xong vừa khéo có thời gian, vậy nhé!"
Nói xong hắn liền cúp máy, rồi xoa xoa ngực, "xì" một tiếng.
Lục Nhất Mãn bỏ điện thoại xuống, ngậm điếu thuốc, cúi đầu nhìn xuống đám lá rụng dưới lầu, cây khô cành gãy, trời cũng ngày càng lạnh.
Mùa đông sắp đến rồi.
Không ngờ anh đã ở đây gần nửa năm rồi.
Bỏ điếu thuốc khỏi miệng, anh đặt tay lên lan can lạnh lẽo, ánh mắt có chút mơ hồ.
Tại sao càng có được nhiều, anh lại càng cảm thấy trống rỗng?
"Lục Nhất Mãn."
Anh quay đầu lại, Vu Sảng mặc áo dài tay quần dài đứng trong phòng khách nhìn anh, không còn vẻ ngoài nghiêm trang trong bộ vest, hắn để mặc những sợi tóc dựng đứng trên đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.
"Bên ngoài lạnh." Hắn mở miệng, giọng vẫn còn hơi khàn, nhưng nghe có vẻ dịu dàng hơn hẳn.
Lục Nhất Mãn không nói gì, chỉ lặng lẽ đối diện với hắn, đầu thuốc đã tắt từ lâu, anh nhìn hắn rất lâu, bỗng nở một nụ cười, đợi mùi thuốc trên người bị gió thổi tan, anh mở cửa kính, cúi đầu trao cho hắn một nụ hôn.
"Em không lạnh. Anh có chỗ nào không thoải mái không?"
Vu Sảng ngẩng đầu, mặt đỏ lên vì nụ hôn, mở đôi mắt hơi mơ màng, hắn lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Sau đó dưới ánh mắt của Lục Nhất Mãn, hắn có vẻ ngượng ngùng, kéo tay anh về phía sau lưng mình.
"Xoa một chút."
Đối với sự thô bạo của Lục Nhất Mãn tối hôm qua, hắn chỉ có yêu cầu nhỏ này thôi.
...
Hôm nay nhân viên của studio "Nhất Đao" đều rất hăng hái.
Bởi vì ông chủ sắp đến thị sát.
Họ chưa từng gặp ông chủ ngoài đời, nhưng trong các cuộc họp đã từng nghe giọng ông chủ, cũng đã xem các bài phỏng vấn ông chủ trên tạp chí.
Giờ những tạp chí đó vẫn còn chất đống ở quầy lễ tân, đều do Bành Đa Đa mua và làm thành tờ rơi quảng cáo để làm bảng hiệu sống cho studio.
"Ê! Người đó có phải ông chủ không?"
Tiểu Mỹ phụ trách vận hành vươn cổ nhìn ra ngoài, qua lớp kính và cây xanh, cô chỉ thấy được một đôi chân dài.
Cô lễ tân lập tức trả lời trong nhóm chat.
"Nhìn không giống, che kín quá."
Kính râm khẩu trang, bên cạnh còn có một người đàn ông trông rất tinh anh, không giống ông chủ đi thị sát, mà giống ngôi sao ra phố hơn.
"Xin chào, xin hỏi phòng tiếp khách của các bạn ở đâu?"
Người đàn ông bước vào, nhẹ nhàng tháo nửa chiếc kính râm, để lộ đôi mắt đang cười.
Cô lễ tân trẻ chưa từng trải, vừa mới tốt nghiệp đại học, nghe giọng trầm ấm quyến rũ liền đỏ mặt, lúng túng chỉ tay vào trong: "Mời anh đi lối này ạ..."
Đưa người vào rồi, cô mới chợt nhớ ra, vội vàng nói: "Xin lỗi, anh có hẹn trước không ạ?"
Người đàn ông mỉm cười, chỉ vào điện thoại: "Có, tôi có hẹn gặp sếp của các bạn lúc 4 giờ rưỡi."
Cô lễ tân bị nụ cười của anh ta làm cho ngơ ngẩn, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, bắt đầu tận tụy rót nước cho khách, cũng chẳng kịp nghĩ xem lời anh ta nói là thật hay giả.
"Mời anh uống nước. Bây giờ còn sớm, có lẽ sếp đang trên đường đến. Anh đợi một lát nhé."
Cô lễ tân xoa xoa tay, nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt đã tháo khẩu trang của người đàn ông, cảm thấy có chút quen mắt.
"Được, cô cứ làm việc của mình đi. Không sao, là tôi đến sớm thôi."
Người đàn ông vẫn cười, đeo lại khẩu trang. Cô lễ tân thấy hơi tiếc nuối, nhưng lòng lại càng thêm tò mò.
Lúc này mới chỉ 4 giờ, cô lễ tân lấy ra hai nắm hạt dưa mình vẫn hay ăn vụng, khẽ nói: "Anh ăn tạm ít hạt dưa nhé. Tôi cũng không biết khi nào sếp mới đến."
Nhìn đôi mắt trong veo rạng rỡ của cô gái, người đàn ông lại mỉm cười, cả yết hầu cũng khẽ động đậy.
"Được, cảm ơn cô."
Cô lễ tân lại đỏ mặt, lưu luyến bước ra ngoài.
- "Báo cáo! Người này không phải sếp! Nhưng rất đẹp trai!"
- "Đẹp trai cỡ nào!"
- "Đẹp trai lắm!"
- "Đẹp trai thế nào?!"
- "..."
Cô lễ tân vắt óc suy nghĩ một lúc, đôi mắt bỗng sáng lên.
- "Như người mẫu nam vậy á."
- "Ôi trời (jpg chảy nước miếng)"
- "Ôi trời (jpg chảy nước miếng)"
- "Ôi trời (jpg chảy nước miếng)"
Hãy tha thứ cho họ, có lẽ đây là khoảnh khắc giải trí hiếm hoi trong công việc của những cô gái trẻ ấy.
- "Lại có một anh chàng chân dài đẹp trai nữa ở ngoài kìa!"
- "Nhìn xem (jpg mắt to)"
- "Nhìn xem (jpg mắt to)"
- "Nhìn xem (jpg mắt to)"
- "Báo cáo! Không phải một, mà là hai người!"
Cô lễ tân cố nén sự phấn khích trong lòng, ngồi thẳng lưng trên ghế, đôi mắt long lanh nhìn về phía Lục Nhất Mãn đầy hứng khởi.
Tuyệt vời, là sếp.
Chân dài, đẹp trai.
Hai đặc điểm nổi bật khiến người ta dễ dàng nhận ra anh.
Nhưng người thật còn đẹp trai hơn cả trên tạp chí!
Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên Lục Nhất Mãn đến nơi này kể từ khi trở về nước. Nhìn từng chậu cây cảnh, từng món đồ trang trí được bày biện tỉ mỉ, cùng với logo cây kéo to lớn nổi bật, lòng anh dâng trào cảm xúc.
Hoàn toàn khác với studio mà anh tưởng tượng.
"Xin chào."
"Chào sếp ạ!"
Cô lễ tân lập tức đứng dậy cúi chào, giọng nói to đến nỗi nhân viên bên trong cũng nghe rõ mồn một.
Vì vậy, khi Vu Sảng ngoảnh đầu lại, hắn thấy một hàng dài người đang áp mặt vào cửa kính, những đôi mắt to tròn nhấp nháy nhìn về phía này.
Đây là sếp sao? Trông không giống trên tạp chí lắm, nhưng thật đẹp trai, hình xăm trên cổ cũng quá ngầu!
Chỉ có một chỗ xăm không đẹp, sao lại có một bông hoa bị lệch thế kia, à, đó là dấu hôn...
"..."
Bầu không khí im lặng kỳ lạ trong một giây, mặt cô lễ tân đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.
Sau khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, Lục Nhất Mãn khẽ bật cười, dịu dàng nói: "Cảm ơn, vất vả rồi."
Trái tim cô lễ tân đập loạn nhịp, lén lút dùng mắt nhìn trộm anh. Lục Nhất Mãn đang bước vào trong, đi được vài bước bỗng dừng lại, quay đầu vừa hay chạm phải ánh mắt của cô lễ tân.
"Xin hỏi phòng tiếp khách đi lối nào?"
"Để em dẫn đường ạ!"
Cô lễ tân lập tức tràn đầy sinh lực, vỗ ngực bình bình, ngẩng cao đầu đi trước mở đường cho anh.
Lục Nhất Mãn nở nụ cười, khi đi qua cũng nhìn thấy một hàng dài nhân viên đang nhoài người trên cửa kính, há hốc miệng "oa" kinh ngạc.
Anh chỉ cảm thấy họ thật sống động.
"Tiểu Mỹ ơi, sếp trẻ quá."
"Đương nhiên rồi, sếp mới có 24 tuổi thôi."
"Trời ơi, vậy không phải vừa mới tốt nghiệp được vài năm sao."
"Nhưng trông anh ấy điềm tĩnh lắm luôn á, khí chất hoàn toàn không giống sinh viên đại học."
"Làm sao đây, sếp đẹp trai quá, khí chất quá đỉnh."
"Này, không ai quan tâm người đàn ông bên cạnh sếp là ai sao, tui thấy anh ta còn ngầu hơn, khi anh ta lạnh lùng nhìn qua, tim tui như ngừng đập luôn í!"
"Không biết, nhưng cảm thấy quen mắt."
"Khoan đã, các cậu có thấy anh ta giống vị tổng giám đốc vừa từ chức của tập đoàn Vu trong tin tức tài chính không?"
"Nghe bà nói vậy..."
"Không thể nào, Tiểu Lý, từ bao giờ bà bắt đầu quan tâm đến tin tức tài chính vậy! Bà sa ngã rồi!"
"Không phải, chỉ là tin nóng được push lên tường nhà thôi..."
Gõ cửa phòng tiếp khách, cô lễ tân tiễn họ vào trong, rồi chu đáo đi rót hai cốc nước.
Khi quay lại, người đàn ông đã tháo kính râm và khẩu trang.
Tay cô lễ tân run lên, suýt làm đổ cốc nước, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài, nhưng không biết rằng mặt cô đã đỏ như sắp bốc khói.
Cuối cùng cũng lết ra được, cô lập tức ôm mặt nóng bỏng của mình.
Trời ơi, đó là...
"Bành Hỷ Hỷ, xin chào."
Anh cả nhà họ Bành mỉm cười rạng rỡ bắt tay Lục Nhất Mãn, rồi quay sang nhìn Vu Sảng.
Vu Sảng khẽ nhướng mắt liếc nhìn anh ta, cũng im lặng nắm nhẹ đầu ngón tay anh ta.
Anh cả nhà họ Bành để ý thấy chiếc nhẫn trên tay hai người, lại nghĩ đến những tin đồn gần đây về hai nhà Cao và Vu, anh ta chớp mắt, nụ cười trên mặt càng thêm sâu sắc.
"Ngài Bành..."
"Không cần khách sáo thế, gọi tôi là Hỷ Hỷ là được, nhưng tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu cũng có thể gọi tôi một tiếng anh Bành."
Anh cả nhà họ Bành dùng tên thật để lập nghiệp trong giới giải trí.
Anh ta không có ý định ẩn danh trải nghiệm cuộc sống như những công tử nhà giàu khác.
Lục Nhất Mãn khẽ nhướng mày, thuận miệng nói: "Anh Bành."
Nụ cười trên mặt Bành Hỷ Hỷ càng thêm rạng rỡ, không còn vẻ khách sáo khi mới vào.
"Tôi đã nghe nói về cậu từ lâu, luôn cảm thấy cậu là người không tồi, còn nghĩ rằng nếu cậu là em trai tôi thì tốt biết mấy, cậu cũng đừng khách sáo với tôi quá, tôi có nhiều tiền, chịu được cậu tiêu xài, chỉ cần cậu..."
"Khụ."
Người quản lý ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh ho khan.
Bành Hỷ Hỷ quay đầu nhìn cậu ta, bốc một nắm hạt dưa nhét vào tay cậu ta, tiếp tục mỉm cười nhìn về phía Lục Nhất Mãn.
"Tôi chỉ muốn được biểu diễn trong show thời trang của cậu thôi."
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Anh cả nhà họ Bành không phải kiểu đàn ông đặc biệt vạm vỡ, thân hình cân đối, lại còn đủ cao.
Lục Nhất Mãn đã được coi là cao, nhưng Bành Hỷ Hỷ vẫn ngang ngửa anh.
Thái độ thẳng thắn của anh khiến Bành Hỷ Hỷ rất có cảm tình, lập tức kéo anh nói liên hồi một hồi lâu, tuôn ra hết những ý tưởng lung tung của mình như đổ đậu.
Còn về việc tại sao lại bảo là lung tung, là vì Lục Nhất Mãn mỉm cười lắng nghe, nhưng không có ý định áp dụng bất kỳ ý tưởng nào.
Đang nói chuyện bỗng cảm thấy có một luồng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.
Bành Hỷ Hỷ xoa xoa gáy, không hiểu sao lại thấy hơi đau.
Anh ta tiếp tục kéo tay Lục Nhất Mãn nói chuyện, không nhận ra động tác tránh tay của Lục Nhất Mãn, nhưng lại chạm phải ánh mắt của Vu Sảng.
Đối phương chằm chằm nhìn anh ta không chớp mắt, tuy không nói gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đe dọa trong đó.
Bành Hỷ Hỷ biết tại sao gáy mình lại đau rồi, anh ta nhớ lại trải nghiệm bị Vu Sảng chém gáy trước đây!
Lúc đó, chém gáy vẫn chưa phải là tuyệt chiêu của Vu Sảng.
Nhưng Bành Hỷ Hỷ lại là người đầu tiên nếm mùi, khi đó Vu Sảng vẫn còn là một thiếu niên, Bành Hỷ Hỷ cậy mình lớn hơn vài tuổi, lừa hắn uống vài ly rượu, thấy hắn say rồi liền muốn dụ hắn về nhà làm em trai, một người chưa đủ, còn muốn thêm cả Vu Xuyên nữa.
Vu Sảng thật sự đi theo anh ta ra khỏi cửa, sau đó vì chán ngán sự lải nhải của anh ta, bị quấy rầy đến mức không chịu nổi, nên trực tiếp chém một nhát tay hạ gục anh ta ngay tại phòng tiệc.
Lần đầu tiên chưa nắm vững lực độ, Bành Hỷ Hỷ phải nằm viện mất mấy ngày.
"Ui..."
Anh ta xoa xoa cổ, chậm rãi thu tay về.
Vu Sảng lập tức như chiếm lĩnh lãnh thổ, nắm chặt tay Lục Nhất Mãn vào lòng bàn tay mình, còn giấu dưới bàn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bành Hỷ Hỷ.
Hắn cũng nhớ lại trải nghiệm bị dụ dỗ năm xưa.
Bành Hỷ Hỷ nhìn hắn, trong lòng lại thấy ngứa ngáy.
Nói thế này nhé, chính là vẻ mặt lạnh lùng trông có vẻ bình thường mà không bình thường của Vu Sảng rất thu hút người khác, đặc biệt... khiến người ta muốn dụ về nhà làm em trai.
Lục Nhất Mãn cong mắt nhìn về phía Vu Sảng, Vu Sảng nghiêng đầu đón ánh mắt anh, đôi mắt đào hoa long lanh rất đẹp, khuôn mặt vô cảm của Vu Sảng hơi ửng đỏ, ngẩng cằm khẽ hôn lên môi anh.
Người quản lý đang im lặng ăn hạt dưa ngồi đối diện nhìn thấy rõ mồn một, suýt nữa cắn phải lưỡi mình.
Rồi cậu ta xoay người lại, quay lưng về phía họ tiếp tục ăn hạt dưa.
Cộc cộc cộc.
Vu Sảng hôn một cái cảm thấy chưa đủ, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Nhất Mãn lại hôn thêm một cái nữa, trong mắt không còn thấy ai khác.
Lục Nhất Mãn dịu dàng chiều chuộng hắn, mắt cười dịu dàng, khẽ hỏi, "Sao vậy?"
Vu Sảng thích nhất khi anh dùng giọng điệu dịu dàng chiều chuộng này nói chuyện với hắn.
Hắn lắc đầu, trở lại vẻ mặt vô cảm, ngồi thẳng lưng, chỉ là vẫn nắm chặt tay Lục Nhất Mãn không buông.
Lục Nhất Mãn bóp nhẹ đầu ngón tay hắn, đan xen mười ngón tay vào nhau, đặt tay lên đùi hắn.
Vu Sảng cúi đầu, lặng lẽ nhìn một lúc, khi ngẩng đầu lên, mặt đã đỏ.
Bành Hỷ Hỷ nhìn vẻ mặt vô cảm nhưng lại thầm đỏ mặt của hắn, vừa thấy kỳ lạ vừa thấy ngứa ngáy trong lòng.
Họ đang làm gì dưới bàn vậy trời!
Chẳng phải chỉ là nắm tay thôi sao!
Chết tiệt, muốn dụ về nhà làm em trai quá đi!!
/49
|