Vu Sảng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào, cơn mưa phùn đã bắt đầu rơi, làm cho bầu trời đêm trở nên trong vắt lạ thường. Trên cao không có lấy một ánh sao, chỉ có vầng trăng khuyết mờ ảo.
Hắn cong lưng, mím chặt môi, nhưng vẫn không thể kìm nén được tiếng rên rỉ thoát ra. Bàn tay chống trên bàn nắm chặt thành nắm đấm, đôi chân hơi run rẩy, gương mặt đỏ ửng không sao kiềm chế được.
Một bàn tay đưa tới, len lỏi vào kẽ ngón tay hắn, từ từ nắm chặt lấy. Trong khoảnh khắc lay động đó, hắn nhìn thấy vết sẹo trên bàn tay đối phương, lòng chợt se lại, nhưng rồi nhanh chóng tan biến trong cơn khoái cảm dâng trào.
"Vu Sảng, anh muốn nói gì cứ nói, muốn làm gì cứ làm."
Giọng nói trầm khàn của Lục Nhất Mãn như vọng về từ cõi mộng.
Tiếc thay, trong cơn mê man, Vu Sảng chẳng nghe được lời nào.
...
Khi Lục Nhất Mãn bước ra khỏi phòng nghỉ, mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại Bành Đa Đa vẫn ngồi đó.
Hắn nhìn về phía sân khấu trống trải phía trước, gương mặt có chút thất thần. Bên cạnh là Vạn Cách vẫn còn đang bất tỉnh, có lẽ vì sợ xảy ra chuyện gì nên đã được đưa lên ghế.
"Nhất Mãn, cậu không sao chứ?"
Thấy anh bước ra, Bành Đa Đa vội đứng dậy, rồi dừng bước với vẻ mặt khó diễn tả.
Dù biết rằng họ có thể đã không làm gì đúng đắn bên trong, nhưng thấy Lục Nhất Mãn cứ thế bước ra mà chẳng che giấu gì vẫn khiến hắn có chút...
"Nhất Mãn, cậu có muốn cài lại cúc áo cổ không?"
Thực ra Lục Nhất Mãn cũng không đến nỗi quá xộc xệch, chỉ là so với vẻ nghiêm trang thường ngày, hôm nay anh toát ra một thứ hormone quá nồng đậm.
Lục Nhất Mãn một tay cài cúc áo, tay kia kẹp điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Anh không mặc áo khoác ngoài, chỉ khoác trên người một chiếc sơ mi mỏng manh.
Hai chân khoanh lại, anh nhả ra một hơi thuốc, những vết hôn trên cổ càng thêm rực rỡ.
Lúc này đây, toàn thân Lục Nhất Mãn đều toát ra vẻ trầm lặng mà phóng đãng.
Ánh mắt Bành Đa Đa dừng lại trên người anh, chứa đựng sự tò mò sâu sắc.
Rốt cuộc là vì điều gì, có thể khiến một con người thay đổi lớn đến thế, hay phải chăng, đây mới chính là con người thật của anh?
Nhưng Bành Đa Đa vẫn không thể chấp nhận khả năng thứ hai, bởi vì "Lục Nhất Mãn" trước đây cũng là "Lục Nhất Mãn" thật sự.
"Đã muộn rồi, sao không về đi?"
Lục Nhất Mãn từ tốn hỏi, gương mặt không hề thay đổi trước ánh mắt của Bành Đa Đa.
Giờ đây trên người anh có thêm chút gì đó chân thực hơn, không còn mơ hồ như trước. Đó là bởi Vu Sảng đã kéo anh trở lại mặt đất.
Hay nói đúng hơn, anh đã kết nối được với cảm giác chân thực ấy từ nơi Vu Sảng.
Không ai có thể mãi bình thản lạnh lùng.
Trừ phi người đó đã chết.
Chỉ cần còn sống, ắt hẳn sẽ có lúc gợn sóng.
"Muốn ở lại bên cậu." Bành Đa Đa ngồi xuống bên cạnh anh, đẩy Vạn Cách đang mê man sang một bên, tránh để gương mặt đang dần trượt xuống của cậu ta gối lên vai mình.
Hắn không hứng thú với đàn ông.
Dù là đàn ông đẹp đến đâu cũng không.
Lục Nhất Mãn khẽ mỉm cười, anh ngồi không mấy ngay ngắn, thậm chí có thể nói là lười biếng, một tay chống lên tay vịn ghế, đầu ngón tay chạm vào thái dương, đôi mắt đào hoa long lanh liếc nhìn gương mặt hắn.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, anh dừng lại một lúc, nụ cười nhạt dần, rồi bình thản thu hồi ánh mắt, khẽ nói:
"Về đi."
Đừng ở đây bầu bạn với tôi.
Tôi không cần.
Bành Đa Đa là người có suy nghĩ giản đơn, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu chuyện.
Dù trong lòng chất chứa bao điều hỗn độn, nhưng lúc này, hắn vẫn đứng dậy.
"Vậy tôi về đây."
Hắn nhìn Lục Nhất Mãn.
"Về đi." Lục Nhất Mãn không nhìn hắn, giọng rất nhẹ.
Hắn vừa bước ra, vừa nhìn cơn mưa bên ngoài. Khi mở cửa, gió mang theo hơi nước lùa vào, xua tan đi cái ấm áp ngột ngạt bên trong.
Bên ngoài rất tối, trong mưa càng không thể nhìn thấy một chút ánh sáng, ngay cả ánh đèn đường cũng bị nén lại thành một quầng sáng nhỏ bé.
Tâm trạng hắn rất phức tạp, lớn ngần ấy tuổi rồi, chưa bao giờ hắn có cảm xúc rối bời đến thế, bởi vì hắn vốn là người chẳng bao giờ có phiền não.
Nhưng giờ đây, đứng nơi cửa ra vào, khi những hạt mưa lạnh lẽo bay vào mặt, hắn cảm nhận được một nỗi buồn chưa từng có.
Hắn đã mất đi người bạn của mình.
Những giọt mưa thấm ướt tóc mai, chảy dọc theo gò má, khi một tia chớp lóe lên, trong khoảnh khắc ánh sáng bừng lên ấy, trông hắn như đang khóc.
Sân khấu tối om phía sau như một lỗ đen trống rỗng.
Hắn không biết Lục Nhất Mãn đã có được những gì, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình đã đánh mất điều gì đó.
"Trời mưa đường trơn trượt, cẩn thận nhé."
Giọng nói dịu dàng của Lục Nhất Mãn vọng lại từ phía sau, như một cú đấm nặng nề giáng vào tim hắn.
Hắn nắm chặt tay nắm cửa, hít một hơi sâu, giọng khàn đặc: "Cậu cũng vậy."
Nói xong, hắn mở ô, cúi đầu bước ra ngoài.
Trong đêm mưa tĩnh lặng, Lục Nhất Mãn ngồi rất lâu mới chậm rãi quay đầu lại, anh nhìn về phía cánh cửa nơi hắn vừa rời đi, mỉm cười không nói.
...
Một lúc sau, anh kẹp điếu thuốc đứng dậy, nhìn về phía Vạn Cách vẫn còn bất tỉnh, thấy phiền phức, liền gọi thẳng xe cấp cứu, định để quản lý của cậu ta đến bệnh viện tìm.
Anh quay người bước vào phòng nghỉ, Vu Sảng đang nằm nghiêng trên ghế sofa, đắp chiếc áo khoác của anh ngủ say sưa, gò má vẫn còn ửng hồng.
Mỗi lúc như thế này, Vu Sảng hoàn toàn không bị chứng mất ngủ quấy rầy.
Anh cúi người xuống, khẽ vỗ vỗ má hắn, dịu dàng nói, "Vu Sảng, chúng ta về nhà thôi."
Vu Sảng co rúm người lại trong chiếc áo khoác thấm đẫm hơi thở của anh, nhắm mắt chặt hơn.
Vào lúc này, Vu Sảng không những không bị chứng mất ngủ quấy rầy, mà còn muốn nằm nướng khi bị đánh thức.
Đôi mắt anh dịu lại, vuốt ve mái tóc mềm mại của Vu Sảng, cúi người bế hắn lên.
Vu Sảng bị động tĩnh làm giật mình, hắn mở đôi mắt mơ màng, hai tay vẫn nắm chặt chiếc áo trên người không buông.
Hắn mơ hồ nhìn gương mặt dịu dàng của Lục Nhất Mãn dưới ánh trăng, đôi mắt hơi mất tiêu cự, rồi ngẩng đầu, in một nụ hôn lên môi anh.
"Lục Nhất Mãn."
"Ừm."
Anh bế hắn bước ra ngoài, bầu trời bên ngoài tối đen, mưa ẩm ướt, gió lạnh lẽo.
Nhưng lúc này đây, phần thân thể họ ôm lấy nhau lại ấm áp vô cùng.
...
Sự việc xảy ra trong ngày tổng duyệt khiến Vạn Cách vô cùng tức giận.
Ngày hôm sau khi đến địa điểm trình diễn, bên cạnh cậu ta là quản lý - một phụ nữ trông rất năng nổ.
Việc đầu tiên cô ta làm khi đến nơi là đánh giá Lục Nhất Mãn từ trên xuống dưới, có lẽ trong lòng đang cân nhắc nên để Lục Nhất Mãn trả giá như thế nào.
Vạn Cách ngồi xuống ghế, vắt chéo đôi chân dài, tư thế như đến đàm phán.
"Nhà thiết kế Lục, dù Vạn Cách chúng tôi không phải ngôi sao hàng đầu, nhưng cũng là nhân tài được công ty trọng điểm bồi dưỡng. Thẳng thắn mà nói, sàn diễn của nhà thiết kế Lục ngay từ đầu đã không xứng với địa vị của Vạn Cách chúng tôi, chỉ vì nể mặt Bành Ảnh đế mới đồng ý tham gia show diễn này."
Đúng vậy, tuy bản thân Bành Hỷ Hỷ không thể hiện ra, nhưng anh ta làm trong giới giải trí bao nhiêu năm, quả thật đã giành được không ít giải thưởng lớn nhỏ, cũng có địa vị khá cao trong giới, điều này không liên quan nhiều đến thân phận của anh ta. Gia thế chỉ là phần thêm thắt cho anh ta mà thôi.
"Cho dù nhà thiết kế Lục có điều gì không hài lòng với Vạn Cách chúng tôi, chúng ta cũng có thể thảo luận một cách thân thiện, chứ không phải dùng biện pháp tấn công mạnh mẽ như vậy."
Quản lý của đối phương trông có vẻ rất có năng lực. Suốt một đoạn dài như vậy luôn giữ được bình tĩnh và lý trí, dù bên trong có một số lời lẽ mang tính công kích, cảm xúc của cô ta cũng không có nhiều biến động, rất ổn định.
Tuy nhiên, điều buồn cười là hôm nay Vạn Cách đeo một cái nẹp cổ, suốt đường đi từ bên ngoài vào đây đều không che giấu, có lẽ ngày mai... không, lát nữa thôi trên hot search sẽ xuất hiện tin tức "Siêu sao Vạn bị thương nặng".
"Đó cũng chính là ý của tôi. Tôi quả thật có nghi ngờ về năng lực chuyên môn của ngài Vạn, vì vậy, hợp đồng chấm dứt lao động tôi đã mang đến rồi."
Thái độ dứt khoát của Lục Nhất Mãn khiến Vạn Cách vốn đang lười biếng chờ quản lý xử lý bỗng bật dậy ngồi thẳng người.
"Nhà thiết kế Lục, ý của anh là sao?"
Không đợi Vạn Cách nói, quản lý của đối phương đã nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén.
Dù việc chấm dứt hợp đồng có thể nhận được một số bồi thường, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Vạn Cách.
Hơn nữa, trong mắt họ, rõ ràng đây là hành động tát thẳng vào mặt họ.
Bởi vì trong mắt họ, Lục Nhất Mãn một nhà thiết kế nhỏ, chưa đủ tư cách chủ động chấm dứt hợp đồng.
"Ý là chấm dứt hợp đồng." Lục Nhất Mãn trả lời rất bình tĩnh.
Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy, lịch sự nói: "Hôm nay tôi còn có công việc cần xử lý, tạm thời không có thời gian giải quyết những chuyện nhỏ nhặt này. Lát nữa sẽ có nhân viên đến thảo luận với hai vị, sau khi ký xong hợp đồng, hai vị cũng có thể tự do rời đi."
Anh lịch sự gật đầu chào, "Tôi xin phép đi trước, thứ lỗi." Không dừng lại thêm, anh cứ thế tự nhiên bước ra ngoài.
Như thể dành ra một chút thời gian để gặp họ đã là cực kỳ nể mặt rồi.
"Đứng lại!"
Vạn Cách tức giận đập bàn.
Nếu là Bành Hỷ Hỷ hay Bành Đa Đa đến nói những lời này với cậu ta, có lẽ còn gây được chút áp lực, nhưng Lục Nhất Mãn là một nhà thiết kế nhỏ nhoi, không quyền không thế, có tư cách gì nói ra những lời như vậy!
Vạn Cách cảm thấy mình bị xúc phạm.
Lục Nhất Mãn không dừng bước, ngay cả sắc mặt cũng không có chút thay đổi.
Vạn Cách không cam lòng, bất mãn đuổi theo ra ngoài, quản lý nhíu chặt mày nhìn cậu ta, nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất đối với cô ta là làm sao để giành được lợi ích đủ lớn trong cuộc chấm dứt hợp đồng này.
"Xin chào, tôi là luật sư được ủy quyền của ngài Lục, nếu có bất kỳ vấn đề gì về hợp đồng đều có thể thảo luận với tôi."
Quản lý ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cười tươi trước mặt, đồng tử hơi rung động.
Đây là luật sư riêng của Bành Hỷ Hỷ.
Cô ta nhìn về phía cánh cửa mà Vạn Cách vừa đuổi theo ra ngoài, trong lòng có chút bất an. Có lẽ họ đã gặp phải một đối thủ không đơn giản rồi.
...
Vạn Cách chặn Lục Nhất Mãn ở góc, nhìn anh với vẻ phẫn nộ.
Là một ngôi sao mới nổi, vừa ra mắt đã được hết mực nâng đỡ, Vạn Cách trẻ tuổi vẫn chưa học cách hành xử điềm đạm chín chắn, đã có thái độ ngạo mạn coi thường thiên hạ.
Cậu ta tất nhiên cũng không suy xét Lục Nhất Mãn có thân phận gì cũng không nghĩ đến khuôn mặt có phần quen thuộc của Vu Sảng đã từng xuất hiện ở những nơi nào.
"Nhà thiết kế Lục, anh không thấy hành động hiện tại của mình rất ngu ngốc sao?"
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với Lục Nhất Mãn bằng giọng điệu dạy đời như vậy.
Anh lạnh lùng nhìn đối phương, dáng đứng thẳng có chút lạnh lẽo.
Điều này rất hiếm thấy ở Lục Nhất Mãn.
Chỉ có điều lúc này, Vạn Cách đang đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân nên hoàn toàn không nhận ra.
"Anh hẳn biết tôi khác với những người mẫu nhỏ kia, anh làm vậy không sợ tôi quay đầu nói gì đó trên mạng sao?"
Cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt anh, sự lạnh nhạt đối với cậu ta và sự dịu dàng dành cho Vu Sảng hôm qua tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Nghĩ đến đó, cậu ta lại càng cảm thấy càng không cam tâm.
"Anh đừng nghĩ Bành Ảnh đế sẽ đến giúp anh. Đối với những người có thế lực như họ tôi hiểu rõ nhất, họ chỉ làm những việc họ nhất thời có hứng thú thôi. Có thể Bành Ảnh đế hiện tại ngưỡng mộ anh, nhưng nếu anh gây rắc rối cho anh ấy, anh ấy còn tiếp tục ủng hộ anh nữa không?"
Vạn Cách từng bước tiến đến gần anh, giọng nói bắt đầu mang theo ý dụ hoặc.
"Hơn nữa, tính chiếm hữu của chồng anh quả thật quá mạnh. Anh ta thậm chí còn theo dõi anh, rõ ràng muốn kiểm soát mọi hành tung của anh. Nhà thiết kế Lục à, đối với hành vi như vậy, anh cũng có thể chịu đựng được sao?"
Cậu ta đứng trước mặt Lục Nhất Mãn, dù họ có chiều cao tương đương, nhưng khi đối diện với đôi mắt không chút cảm xúc của Lục Nhất Mãn, Vạn Cách lại có cảm giác như bị nhìn từ trên xuống.
Đối phương nói nhiều như vậy, nhưng chỉ có câu cuối cùng, Lục Nhất Mãn mới hứng thú trả lời.
"Đương nhiên, và tôi cảm thấy rất vui."
Anh nhìn thẳng vào mắt Vạn Cách và mỉm cười, trong mắt lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ lạ.
Anh cúi người xuống, ánh mắt đối diện với cậu ta, giọng nói trầm thấp mang một vẻ dịu dàng pha lẫn sự lạnh lẽo u ám.
"Ngài Vạn, kẻ ngu ngốc chính là ngài đấy." Đôi mắt cong lên như đang cười, nhưng lại khiến người ta sởn tóc gáy.
"Còn nữa, ngài thật phiền phức."
Nói xong, anh đứng thẳng dậy, vẻ tươi cười trên gương mặt biến mất trong chớp mắt khi rời đi.
Đến lúc này, sự kiên nhẫn của anh với Vạn Cách đã hoàn toàn chấm dứt.
Vạn Cách đứng im tại chỗ, trong khoảnh khắc bị hơi thở của Lục Nhất Mãn mê hoặc, cậu ta lại bừng tỉnh trước không khí lạnh băng vừa rồi.
Đặc biệt là câu nói kia của anh.
- "Tôi cảm thấy rất vui."
Vui cái gì chứ?
Vui vì chồng mình đang giám sát mình sao?
Ha!
Nét mặt Vạn Cách có phần cứng đờ, đồng thời cảm thấy lạnh sống lưng vì nụ cười kia của Lục Nhất Mãn.
...
Sau khi chấm dứt hợp đồng với Vạn Cách, Bành Hỷ Hỷ vẫn muốn giới thiệu cho anh một người mẫu khác, lần này là một siêu mẫu quốc tế, chuyên nghiệp và nổi tiếng hơn.
Lục Nhất Mãn từ chối.
Nghe anh nói vậy, mắt Bành Hỷ Hỷ sáng lên.
"Chẳng lẽ cậu định tự mình lên sàn diễn sao? Tôi nói trước nhé, dù cậu có tự mình lên sàn diễn, anh vẫn phải là người mẫu chính đấy."
Lục Nhất Mãn không khỏi bật cười.
"Không đâu."
Thời gian vẫn còn, anh có thể điều chỉnh lại, không cần phải tự mình mặc váy lên sàn diễn nữa.
Huống chi anh đâu phải là một người đàn ông mảnh mai.
"Vậy thì được, có cần giúp đỡ gì thì cứ nói với anh nhé." Bành Hỷ Hỷ ngồi trong văn phòng nhìn quản lý gặm hạt dưa, xoay ghế lại nói tiếp: "Chuyện của Vạn Cách cậu có cần anh đây giải quyết hộ không?"
Quản lý ngẩng đầu liếc nhìn anh ta.
Hôm đó sau khi trở về, Vạn Cách không hoàn toàn yên phận, nhưng có lẽ do bị quản lý gây áp lực nên cũng không quá phóng túng.
Chỉ là vẫn làm một chút trò trên hot search.
Những phương tiện truyền thông thích suy đoán và khơi mào drama bắt đầu viết bài về vụ việc này.
Luôn có kiểu muốn đẩy Lục Nhất Mãn ra khỏi tầm mắt công chúng ngay cả khi show diễn còn chưa bắt đầu.
Nhưng xét cho cùng Vạn Cách cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ, hiệu quả không quá lớn. Chỉ là bản thân Lục Nhất Mãn không thuộc về giới giải trí, những chiêu trò marketing mượn danh anh khiến người ta không mấy hài lòng.
Bành Hỷ Hỷ là một trong những người không hài lòng đó.
Ai dám đẩy em trai tốt của anh ta ra trước truyền thông thế này!
Anh ta thường không chủ động xử lý những chuyện này, bởi vì đây là chuyện bình thường trong giới giải trí, anh ta cũng không muốn luôn dùng quyền lực để đè ép người khác.
Nhưng Lục Nhất Mãn không phải người trong giới, tính cách lại rất kín đáo.
Bành Hỷ Hỷ nhìn những thứ lộn xộn đó mà thấy khó chịu vô cùng.
"Không cần đâu, cảm ơn anh Bành. Sẽ có người xử lý việc này."
Bành Hỷ Hỷ được một tiếng "anh Bành" làm vui lòng.
Ngón tay đang gõ nhịp dừng lại, anh ta cười tươi nói: "Đừng khách sáo với anh quá, có vấn đề gì không giải quyết được đều có thể tìm anh."
Lục Nhất Mãn lại nói lời cảm ơn.
Thực ra ngay sau khi cuộc gọi này kết thúc, những hot search và bàn tán lộn xộn kia đã hoàn toàn biến mất.
Sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết.
Đồng thời cũng tuyên bố chấm dứt hoàn toàn sự nghiệp của Vạn Cách. Tư bản quả thật là thứ khiến người ta vừa yêu vừa ghét.
Ánh mắt anh lưu chuyển, mở ra một số liên lạc không có ghi chú.
- "Cảm ơn Vu tổng."
Khóe miệng nở một nụ cười không tiếng động, anh vô thức đưa tay vào túi, nhưng chạm vào khoảng không.
Ngừng lại một lúc, anh mới chợt nhớ ra sáng nay khi thức dậy, hộp thuốc lá của anh đã hoàn toàn biến mất.
Anh không khỏi bật cười, ánh mắt lóe lên ý sâu xa.
...
...
Nửa đêm, gió rít gào bên ngoài, một bàn tay đóng cửa sổ đang hé mở lại, đồng thời khóa chặt.
Trong phòng không bật đèn, tối mịt mờ.
Hai giờ sáng, sau khi cách ly tiếng gió bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng.
Vu Sảng chân trần bước đến bên giường, hắn nhìn khuôn mặt say ngủ của Lục Nhất Mãn, trong mắt là sự mê đắm và khao khát chiếm hữu không ngừng sinh sôi trong bóng tối.
Một người không khỏe mạnh thường khó có được giấc ngủ ngon.
Ở bên Lục Nhất Mãn, hắn không cần đốt hương thơm cũng có thể ngủ được, khi quá mệt còn ngủ rất say.
Nhưng hắn vẫn thức giấc vào nửa đêm, như thể đã thành thói quen.
Thói quen này kéo dài đã nhiều ngày, cho đến tận bây giờ.
Hắn nhẹ nhàng trèo lên giường, chăm chú nhìn Lục Nhất Mãn, từ từ áp mặt lại gần, rồi ôm lấy eo anh. Khi vòng tay được lấp đầy, hắn mãn nguyện híp mắt lại.
Mỗi lần thức dậy vào buổi sáng, tư thế ngủ của Vu Sảng đều rất tốt, nhiều lắm cũng chỉ là dựa vào vai Lục Nhất Mãn một cách e dè, tuyệt đối không ôm chặt anh như lúc này.
"Lục Nhất Mãn."
Hắn thì thầm, giọng nói yếu ớt trong bóng đêm tĩnh lặng không mấy rõ ràng.
"Thích em."
Nói xong, hắn mở to mắt nhìn khuôn mặt Lục Nhất Mãn, rồi lại ngại ngùng giấu mặt đi.
Lục Nhất Mãn đang say ngủ khiến hắn không còn quá nhiều gánh nặng trong lòng, ngay cả sự ngại ngùng cũng chỉ thoáng qua. Những lời khó nói ra miệng cũng bắt đầu trơn tru tuôn khỏi đầu môi.
"Rất thích em."
Hắn áp sát vào tai Lục Nhất Mãn, hoàn toàn không hề nghi ngờ anh sẽ đột ngột tỉnh giấc.
Bao nhiêu ngày qua hắn đều lặp đi lặp lại hành động này, Lục Nhất Mãn chưa bao giờ có phản ứng, vậy thì hôm nay, anh nhất định cũng sẽ không tỉnh giấc vào lúc này.
Vu Sảng tin chắc là vậy.
Hắn lén hôn nhẹ Lục Nhất Mãn, rồi ngượng ngùng quay đầu đi, lại dùng khóe mắt nhìn trộm anh.
Khi cảm giác nóng trên mặt dịu bớt, hắn ôm Lục Nhất Mãn trong lòng, nghiêm túc và kiên định nói: "Em cũng thích anh."
Lục Nhất Mãn khẽ cựa mình, Vu Sảng nhìn chằm chằm anh không rời mắt. Dĩ nhiên, Lục Nhất Mãn vẫn chưa tỉnh, và cử động nhỏ này như là phản hồi của anh dành cho hắn.
Đôi mắt Vu Sảng sáng rực.
Hắn tiếp tục khẳng định: "Em thích anh."
Nói xong, hắn nâng tay Lục Nhất Mãn áp lên má mình, vết sẹo trên lòng bàn tay đối phương vẫn còn đó, hắn cúi đầu hôn nhẹ, rồi đặt lên đỉnh đầu mình.
Hắn rất thích được Lục Nhất Mãn xoa đầu.
Cảm giác như hắn đang được yêu thương, được bao dung, được nuông chiều.
Thật sự, thật sự rất thích Lục Nhất Mãn.
Trong những đêm thức giấc trước đó, hắn cũng ngắm nhìn gương mặt Lục Nhất Mãn như vậy, khẽ khàng thì thầm tâm sự với anh.
Ngoại trừ ở nơi làm việc, trong tình cảm riêng tư, khả năng biểu đạt của Vu Sảng không tốt.
Mỗi đêm nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu ấy.
Vu Sảng chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán, hắn luôn lặp đi lặp lại không ngừng.
Dường như làm vậy có thể khiến tâm hồn bấp bênh của hắn dần dần được an định.
Nhưng sau khi mãn nguyện là cảm giác trống rỗng dâng trào.
Bởi vì sáng hôm sau thức dậy Lục Nhất Mãn đã không còn đó, anh sẽ trở về lúc 6 giờ chiều, nhưng cũng không quá đúng giờ.
Vu Sảng biết anh ở đâu, khi không thể chịu đựng được hắn cũng có thể đến tìm anh, giống như ngày tổng duyệt vậy.
Nhưng làm vậy là không đúng.
Hắn không nên luôn ở bên cạnh Lục Nhất Mãn để giám sát anh.
Nhưng hắn lại không kiểm soát được bản thân.
Hắn không muốn Lục Nhất Mãn nói chuyện với người lạ, không thích anh có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với bất kỳ ai, hắn muốn đôi mắt của Lục Nhất Mãn chỉ nhìn hắn, chỉ cười với hắn, mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Hắn cũng sẽ mãi mãi ở bên Lục Nhất Mãn, cho anh tất cả những gì mình có. Hắn không cần ai khác, không cần ai ngoài Lục Nhất Mãn.
Trước đây, trong thế giới của hắn vốn chỉ có một mình hắn. Sau đó Vu Xuyên bước vào, nhưng cũng chỉ có mỗi Vu Xuyên.
Khi hắn bị ép buộc phải rời khỏi thế giới của mình để đón nhận mọi thứ từ nhà họ Vu, hắn đau khổ, hắn bối rối.
Khoảng thời gian đen tối ấy đã khóa chặt tâm hồn hắn lại.
Ngày gặp Dư Tứ Minh, hắn cô độc ngồi trên ghế dài trong đêm mưa, nụ cười hiền hòa vô hại của chàng trai trẻ như tấm màn che đi bóng tối của hắn.
Chỉ là tấm màn ấy quá mỏng manh.
Những lần bỏ trốn và nỗi sợ hãi của Dư Tứ Minh đồng thời kéo lê chiếc khóa trên người hắn, xé toạc trái tim vốn đã nát bươm của hắn.
Hắn mờ mịt, đau khổ, đồng thời cũng sợ hãi.
Chỉ là không ai hay biết mà thôi.
Bởi vì hắn trông có vẻ nguy hiểm như vậy.
Nếu nói trong thế giới nội tâm của mỗi người đều có một ngôi nhà, thì ngôi nhà của Vu Sảng là một túp lều tranh cũ kỹ, trông rách nát, cô độc đứng giữa chốn hoang vu.
Nhưng đó lại là nơi an toàn nhất đối với Vu Sảng.
Bây giờ có một người thợ lịch lãm, xinh đẹp và dịu dàng bước vào căn lều tranh của hắn.
Ngày đầu tiên giúp hắn sửa cửa sổ. Ngày thứ hai giúp hắn sửa mái nhà. Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Hắn bắt đầu cảm thấy ấm áp, đồng thời muốn nhiều hơn nữa.
Nhưng hắn không muốn biến túp lều tranh của mình thành lâu đài lộng lẫy, mà chỉ muốn khóa cửa lại khi đã sửa xong.
Như vậy hắn có thể giam giữ người thợ xinh đẹp mãi mãi trong túp lều tranh của mình.
Chỉ cần người thợ ở đó, túp lều tranh của hắn sẽ không bao giờ sụp đổ.
"Lục Nhất Mãn."
Hắn thì thầm bên tai anh.
Chỉ có lúc này, Vu Sảng mới hoàn toàn cảm thấy thả lỏng và mãn nguyện
Hắn ôm chặt Lục Nhất Mãn, dùng chăn trói chặt tay chân anh, Lục Nhất Mãn không từ chối, cũng không bỏ chạy.
Kho báu thuộc về hắn, trong khoảnh khắc đặc biệt này, hoàn toàn thuộc về một mình hắn.
Vu Sảng tận hưởng màn đêm chỉ có mình hắn tỉnh táo này.
Lục Nhất Mãn đã nói từ lâu, Vu Sảng vốn đã được thuần hóa rồi.
Hắn không hề đáng sợ, hắn chỉ quá cô đơn mà thôi.
"Lục Nhất Mãn."
"Rất thích em."
Hắn nép vào lòng anh, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Trong bóng tối mờ mịt, người vẫn im lặng bất động bỗng khẽ cúi đầu, dùng một lực đạo vô cùng nhẹ nhàng, không thể nhận ra mà hôn lên mái tóc hắn.
Đôi môi ấy khẽ cong lên, đồng thời đôi mắt ẩn trong bóng tối ấy ánh lên một niềm vui sướng thỏa mãn sâu sắc.
Hắn cong lưng, mím chặt môi, nhưng vẫn không thể kìm nén được tiếng rên rỉ thoát ra. Bàn tay chống trên bàn nắm chặt thành nắm đấm, đôi chân hơi run rẩy, gương mặt đỏ ửng không sao kiềm chế được.
Một bàn tay đưa tới, len lỏi vào kẽ ngón tay hắn, từ từ nắm chặt lấy. Trong khoảnh khắc lay động đó, hắn nhìn thấy vết sẹo trên bàn tay đối phương, lòng chợt se lại, nhưng rồi nhanh chóng tan biến trong cơn khoái cảm dâng trào.
"Vu Sảng, anh muốn nói gì cứ nói, muốn làm gì cứ làm."
Giọng nói trầm khàn của Lục Nhất Mãn như vọng về từ cõi mộng.
Tiếc thay, trong cơn mê man, Vu Sảng chẳng nghe được lời nào.
...
Khi Lục Nhất Mãn bước ra khỏi phòng nghỉ, mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại Bành Đa Đa vẫn ngồi đó.
Hắn nhìn về phía sân khấu trống trải phía trước, gương mặt có chút thất thần. Bên cạnh là Vạn Cách vẫn còn đang bất tỉnh, có lẽ vì sợ xảy ra chuyện gì nên đã được đưa lên ghế.
"Nhất Mãn, cậu không sao chứ?"
Thấy anh bước ra, Bành Đa Đa vội đứng dậy, rồi dừng bước với vẻ mặt khó diễn tả.
Dù biết rằng họ có thể đã không làm gì đúng đắn bên trong, nhưng thấy Lục Nhất Mãn cứ thế bước ra mà chẳng che giấu gì vẫn khiến hắn có chút...
"Nhất Mãn, cậu có muốn cài lại cúc áo cổ không?"
Thực ra Lục Nhất Mãn cũng không đến nỗi quá xộc xệch, chỉ là so với vẻ nghiêm trang thường ngày, hôm nay anh toát ra một thứ hormone quá nồng đậm.
Lục Nhất Mãn một tay cài cúc áo, tay kia kẹp điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Anh không mặc áo khoác ngoài, chỉ khoác trên người một chiếc sơ mi mỏng manh.
Hai chân khoanh lại, anh nhả ra một hơi thuốc, những vết hôn trên cổ càng thêm rực rỡ.
Lúc này đây, toàn thân Lục Nhất Mãn đều toát ra vẻ trầm lặng mà phóng đãng.
Ánh mắt Bành Đa Đa dừng lại trên người anh, chứa đựng sự tò mò sâu sắc.
Rốt cuộc là vì điều gì, có thể khiến một con người thay đổi lớn đến thế, hay phải chăng, đây mới chính là con người thật của anh?
Nhưng Bành Đa Đa vẫn không thể chấp nhận khả năng thứ hai, bởi vì "Lục Nhất Mãn" trước đây cũng là "Lục Nhất Mãn" thật sự.
"Đã muộn rồi, sao không về đi?"
Lục Nhất Mãn từ tốn hỏi, gương mặt không hề thay đổi trước ánh mắt của Bành Đa Đa.
Giờ đây trên người anh có thêm chút gì đó chân thực hơn, không còn mơ hồ như trước. Đó là bởi Vu Sảng đã kéo anh trở lại mặt đất.
Hay nói đúng hơn, anh đã kết nối được với cảm giác chân thực ấy từ nơi Vu Sảng.
Không ai có thể mãi bình thản lạnh lùng.
Trừ phi người đó đã chết.
Chỉ cần còn sống, ắt hẳn sẽ có lúc gợn sóng.
"Muốn ở lại bên cậu." Bành Đa Đa ngồi xuống bên cạnh anh, đẩy Vạn Cách đang mê man sang một bên, tránh để gương mặt đang dần trượt xuống của cậu ta gối lên vai mình.
Hắn không hứng thú với đàn ông.
Dù là đàn ông đẹp đến đâu cũng không.
Lục Nhất Mãn khẽ mỉm cười, anh ngồi không mấy ngay ngắn, thậm chí có thể nói là lười biếng, một tay chống lên tay vịn ghế, đầu ngón tay chạm vào thái dương, đôi mắt đào hoa long lanh liếc nhìn gương mặt hắn.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, anh dừng lại một lúc, nụ cười nhạt dần, rồi bình thản thu hồi ánh mắt, khẽ nói:
"Về đi."
Đừng ở đây bầu bạn với tôi.
Tôi không cần.
Bành Đa Đa là người có suy nghĩ giản đơn, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu chuyện.
Dù trong lòng chất chứa bao điều hỗn độn, nhưng lúc này, hắn vẫn đứng dậy.
"Vậy tôi về đây."
Hắn nhìn Lục Nhất Mãn.
"Về đi." Lục Nhất Mãn không nhìn hắn, giọng rất nhẹ.
Hắn vừa bước ra, vừa nhìn cơn mưa bên ngoài. Khi mở cửa, gió mang theo hơi nước lùa vào, xua tan đi cái ấm áp ngột ngạt bên trong.
Bên ngoài rất tối, trong mưa càng không thể nhìn thấy một chút ánh sáng, ngay cả ánh đèn đường cũng bị nén lại thành một quầng sáng nhỏ bé.
Tâm trạng hắn rất phức tạp, lớn ngần ấy tuổi rồi, chưa bao giờ hắn có cảm xúc rối bời đến thế, bởi vì hắn vốn là người chẳng bao giờ có phiền não.
Nhưng giờ đây, đứng nơi cửa ra vào, khi những hạt mưa lạnh lẽo bay vào mặt, hắn cảm nhận được một nỗi buồn chưa từng có.
Hắn đã mất đi người bạn của mình.
Những giọt mưa thấm ướt tóc mai, chảy dọc theo gò má, khi một tia chớp lóe lên, trong khoảnh khắc ánh sáng bừng lên ấy, trông hắn như đang khóc.
Sân khấu tối om phía sau như một lỗ đen trống rỗng.
Hắn không biết Lục Nhất Mãn đã có được những gì, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình đã đánh mất điều gì đó.
"Trời mưa đường trơn trượt, cẩn thận nhé."
Giọng nói dịu dàng của Lục Nhất Mãn vọng lại từ phía sau, như một cú đấm nặng nề giáng vào tim hắn.
Hắn nắm chặt tay nắm cửa, hít một hơi sâu, giọng khàn đặc: "Cậu cũng vậy."
Nói xong, hắn mở ô, cúi đầu bước ra ngoài.
Trong đêm mưa tĩnh lặng, Lục Nhất Mãn ngồi rất lâu mới chậm rãi quay đầu lại, anh nhìn về phía cánh cửa nơi hắn vừa rời đi, mỉm cười không nói.
...
Một lúc sau, anh kẹp điếu thuốc đứng dậy, nhìn về phía Vạn Cách vẫn còn bất tỉnh, thấy phiền phức, liền gọi thẳng xe cấp cứu, định để quản lý của cậu ta đến bệnh viện tìm.
Anh quay người bước vào phòng nghỉ, Vu Sảng đang nằm nghiêng trên ghế sofa, đắp chiếc áo khoác của anh ngủ say sưa, gò má vẫn còn ửng hồng.
Mỗi lúc như thế này, Vu Sảng hoàn toàn không bị chứng mất ngủ quấy rầy.
Anh cúi người xuống, khẽ vỗ vỗ má hắn, dịu dàng nói, "Vu Sảng, chúng ta về nhà thôi."
Vu Sảng co rúm người lại trong chiếc áo khoác thấm đẫm hơi thở của anh, nhắm mắt chặt hơn.
Vào lúc này, Vu Sảng không những không bị chứng mất ngủ quấy rầy, mà còn muốn nằm nướng khi bị đánh thức.
Đôi mắt anh dịu lại, vuốt ve mái tóc mềm mại của Vu Sảng, cúi người bế hắn lên.
Vu Sảng bị động tĩnh làm giật mình, hắn mở đôi mắt mơ màng, hai tay vẫn nắm chặt chiếc áo trên người không buông.
Hắn mơ hồ nhìn gương mặt dịu dàng của Lục Nhất Mãn dưới ánh trăng, đôi mắt hơi mất tiêu cự, rồi ngẩng đầu, in một nụ hôn lên môi anh.
"Lục Nhất Mãn."
"Ừm."
Anh bế hắn bước ra ngoài, bầu trời bên ngoài tối đen, mưa ẩm ướt, gió lạnh lẽo.
Nhưng lúc này đây, phần thân thể họ ôm lấy nhau lại ấm áp vô cùng.
...
Sự việc xảy ra trong ngày tổng duyệt khiến Vạn Cách vô cùng tức giận.
Ngày hôm sau khi đến địa điểm trình diễn, bên cạnh cậu ta là quản lý - một phụ nữ trông rất năng nổ.
Việc đầu tiên cô ta làm khi đến nơi là đánh giá Lục Nhất Mãn từ trên xuống dưới, có lẽ trong lòng đang cân nhắc nên để Lục Nhất Mãn trả giá như thế nào.
Vạn Cách ngồi xuống ghế, vắt chéo đôi chân dài, tư thế như đến đàm phán.
"Nhà thiết kế Lục, dù Vạn Cách chúng tôi không phải ngôi sao hàng đầu, nhưng cũng là nhân tài được công ty trọng điểm bồi dưỡng. Thẳng thắn mà nói, sàn diễn của nhà thiết kế Lục ngay từ đầu đã không xứng với địa vị của Vạn Cách chúng tôi, chỉ vì nể mặt Bành Ảnh đế mới đồng ý tham gia show diễn này."
Đúng vậy, tuy bản thân Bành Hỷ Hỷ không thể hiện ra, nhưng anh ta làm trong giới giải trí bao nhiêu năm, quả thật đã giành được không ít giải thưởng lớn nhỏ, cũng có địa vị khá cao trong giới, điều này không liên quan nhiều đến thân phận của anh ta. Gia thế chỉ là phần thêm thắt cho anh ta mà thôi.
"Cho dù nhà thiết kế Lục có điều gì không hài lòng với Vạn Cách chúng tôi, chúng ta cũng có thể thảo luận một cách thân thiện, chứ không phải dùng biện pháp tấn công mạnh mẽ như vậy."
Quản lý của đối phương trông có vẻ rất có năng lực. Suốt một đoạn dài như vậy luôn giữ được bình tĩnh và lý trí, dù bên trong có một số lời lẽ mang tính công kích, cảm xúc của cô ta cũng không có nhiều biến động, rất ổn định.
Tuy nhiên, điều buồn cười là hôm nay Vạn Cách đeo một cái nẹp cổ, suốt đường đi từ bên ngoài vào đây đều không che giấu, có lẽ ngày mai... không, lát nữa thôi trên hot search sẽ xuất hiện tin tức "Siêu sao Vạn bị thương nặng".
"Đó cũng chính là ý của tôi. Tôi quả thật có nghi ngờ về năng lực chuyên môn của ngài Vạn, vì vậy, hợp đồng chấm dứt lao động tôi đã mang đến rồi."
Thái độ dứt khoát của Lục Nhất Mãn khiến Vạn Cách vốn đang lười biếng chờ quản lý xử lý bỗng bật dậy ngồi thẳng người.
"Nhà thiết kế Lục, ý của anh là sao?"
Không đợi Vạn Cách nói, quản lý của đối phương đã nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén.
Dù việc chấm dứt hợp đồng có thể nhận được một số bồi thường, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Vạn Cách.
Hơn nữa, trong mắt họ, rõ ràng đây là hành động tát thẳng vào mặt họ.
Bởi vì trong mắt họ, Lục Nhất Mãn một nhà thiết kế nhỏ, chưa đủ tư cách chủ động chấm dứt hợp đồng.
"Ý là chấm dứt hợp đồng." Lục Nhất Mãn trả lời rất bình tĩnh.
Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy, lịch sự nói: "Hôm nay tôi còn có công việc cần xử lý, tạm thời không có thời gian giải quyết những chuyện nhỏ nhặt này. Lát nữa sẽ có nhân viên đến thảo luận với hai vị, sau khi ký xong hợp đồng, hai vị cũng có thể tự do rời đi."
Anh lịch sự gật đầu chào, "Tôi xin phép đi trước, thứ lỗi." Không dừng lại thêm, anh cứ thế tự nhiên bước ra ngoài.
Như thể dành ra một chút thời gian để gặp họ đã là cực kỳ nể mặt rồi.
"Đứng lại!"
Vạn Cách tức giận đập bàn.
Nếu là Bành Hỷ Hỷ hay Bành Đa Đa đến nói những lời này với cậu ta, có lẽ còn gây được chút áp lực, nhưng Lục Nhất Mãn là một nhà thiết kế nhỏ nhoi, không quyền không thế, có tư cách gì nói ra những lời như vậy!
Vạn Cách cảm thấy mình bị xúc phạm.
Lục Nhất Mãn không dừng bước, ngay cả sắc mặt cũng không có chút thay đổi.
Vạn Cách không cam lòng, bất mãn đuổi theo ra ngoài, quản lý nhíu chặt mày nhìn cậu ta, nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất đối với cô ta là làm sao để giành được lợi ích đủ lớn trong cuộc chấm dứt hợp đồng này.
"Xin chào, tôi là luật sư được ủy quyền của ngài Lục, nếu có bất kỳ vấn đề gì về hợp đồng đều có thể thảo luận với tôi."
Quản lý ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cười tươi trước mặt, đồng tử hơi rung động.
Đây là luật sư riêng của Bành Hỷ Hỷ.
Cô ta nhìn về phía cánh cửa mà Vạn Cách vừa đuổi theo ra ngoài, trong lòng có chút bất an. Có lẽ họ đã gặp phải một đối thủ không đơn giản rồi.
...
Vạn Cách chặn Lục Nhất Mãn ở góc, nhìn anh với vẻ phẫn nộ.
Là một ngôi sao mới nổi, vừa ra mắt đã được hết mực nâng đỡ, Vạn Cách trẻ tuổi vẫn chưa học cách hành xử điềm đạm chín chắn, đã có thái độ ngạo mạn coi thường thiên hạ.
Cậu ta tất nhiên cũng không suy xét Lục Nhất Mãn có thân phận gì cũng không nghĩ đến khuôn mặt có phần quen thuộc của Vu Sảng đã từng xuất hiện ở những nơi nào.
"Nhà thiết kế Lục, anh không thấy hành động hiện tại của mình rất ngu ngốc sao?"
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với Lục Nhất Mãn bằng giọng điệu dạy đời như vậy.
Anh lạnh lùng nhìn đối phương, dáng đứng thẳng có chút lạnh lẽo.
Điều này rất hiếm thấy ở Lục Nhất Mãn.
Chỉ có điều lúc này, Vạn Cách đang đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân nên hoàn toàn không nhận ra.
"Anh hẳn biết tôi khác với những người mẫu nhỏ kia, anh làm vậy không sợ tôi quay đầu nói gì đó trên mạng sao?"
Cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt anh, sự lạnh nhạt đối với cậu ta và sự dịu dàng dành cho Vu Sảng hôm qua tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Nghĩ đến đó, cậu ta lại càng cảm thấy càng không cam tâm.
"Anh đừng nghĩ Bành Ảnh đế sẽ đến giúp anh. Đối với những người có thế lực như họ tôi hiểu rõ nhất, họ chỉ làm những việc họ nhất thời có hứng thú thôi. Có thể Bành Ảnh đế hiện tại ngưỡng mộ anh, nhưng nếu anh gây rắc rối cho anh ấy, anh ấy còn tiếp tục ủng hộ anh nữa không?"
Vạn Cách từng bước tiến đến gần anh, giọng nói bắt đầu mang theo ý dụ hoặc.
"Hơn nữa, tính chiếm hữu của chồng anh quả thật quá mạnh. Anh ta thậm chí còn theo dõi anh, rõ ràng muốn kiểm soát mọi hành tung của anh. Nhà thiết kế Lục à, đối với hành vi như vậy, anh cũng có thể chịu đựng được sao?"
Cậu ta đứng trước mặt Lục Nhất Mãn, dù họ có chiều cao tương đương, nhưng khi đối diện với đôi mắt không chút cảm xúc của Lục Nhất Mãn, Vạn Cách lại có cảm giác như bị nhìn từ trên xuống.
Đối phương nói nhiều như vậy, nhưng chỉ có câu cuối cùng, Lục Nhất Mãn mới hứng thú trả lời.
"Đương nhiên, và tôi cảm thấy rất vui."
Anh nhìn thẳng vào mắt Vạn Cách và mỉm cười, trong mắt lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ lạ.
Anh cúi người xuống, ánh mắt đối diện với cậu ta, giọng nói trầm thấp mang một vẻ dịu dàng pha lẫn sự lạnh lẽo u ám.
"Ngài Vạn, kẻ ngu ngốc chính là ngài đấy." Đôi mắt cong lên như đang cười, nhưng lại khiến người ta sởn tóc gáy.
"Còn nữa, ngài thật phiền phức."
Nói xong, anh đứng thẳng dậy, vẻ tươi cười trên gương mặt biến mất trong chớp mắt khi rời đi.
Đến lúc này, sự kiên nhẫn của anh với Vạn Cách đã hoàn toàn chấm dứt.
Vạn Cách đứng im tại chỗ, trong khoảnh khắc bị hơi thở của Lục Nhất Mãn mê hoặc, cậu ta lại bừng tỉnh trước không khí lạnh băng vừa rồi.
Đặc biệt là câu nói kia của anh.
- "Tôi cảm thấy rất vui."
Vui cái gì chứ?
Vui vì chồng mình đang giám sát mình sao?
Ha!
Nét mặt Vạn Cách có phần cứng đờ, đồng thời cảm thấy lạnh sống lưng vì nụ cười kia của Lục Nhất Mãn.
...
Sau khi chấm dứt hợp đồng với Vạn Cách, Bành Hỷ Hỷ vẫn muốn giới thiệu cho anh một người mẫu khác, lần này là một siêu mẫu quốc tế, chuyên nghiệp và nổi tiếng hơn.
Lục Nhất Mãn từ chối.
Nghe anh nói vậy, mắt Bành Hỷ Hỷ sáng lên.
"Chẳng lẽ cậu định tự mình lên sàn diễn sao? Tôi nói trước nhé, dù cậu có tự mình lên sàn diễn, anh vẫn phải là người mẫu chính đấy."
Lục Nhất Mãn không khỏi bật cười.
"Không đâu."
Thời gian vẫn còn, anh có thể điều chỉnh lại, không cần phải tự mình mặc váy lên sàn diễn nữa.
Huống chi anh đâu phải là một người đàn ông mảnh mai.
"Vậy thì được, có cần giúp đỡ gì thì cứ nói với anh nhé." Bành Hỷ Hỷ ngồi trong văn phòng nhìn quản lý gặm hạt dưa, xoay ghế lại nói tiếp: "Chuyện của Vạn Cách cậu có cần anh đây giải quyết hộ không?"
Quản lý ngẩng đầu liếc nhìn anh ta.
Hôm đó sau khi trở về, Vạn Cách không hoàn toàn yên phận, nhưng có lẽ do bị quản lý gây áp lực nên cũng không quá phóng túng.
Chỉ là vẫn làm một chút trò trên hot search.
Những phương tiện truyền thông thích suy đoán và khơi mào drama bắt đầu viết bài về vụ việc này.
Luôn có kiểu muốn đẩy Lục Nhất Mãn ra khỏi tầm mắt công chúng ngay cả khi show diễn còn chưa bắt đầu.
Nhưng xét cho cùng Vạn Cách cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ, hiệu quả không quá lớn. Chỉ là bản thân Lục Nhất Mãn không thuộc về giới giải trí, những chiêu trò marketing mượn danh anh khiến người ta không mấy hài lòng.
Bành Hỷ Hỷ là một trong những người không hài lòng đó.
Ai dám đẩy em trai tốt của anh ta ra trước truyền thông thế này!
Anh ta thường không chủ động xử lý những chuyện này, bởi vì đây là chuyện bình thường trong giới giải trí, anh ta cũng không muốn luôn dùng quyền lực để đè ép người khác.
Nhưng Lục Nhất Mãn không phải người trong giới, tính cách lại rất kín đáo.
Bành Hỷ Hỷ nhìn những thứ lộn xộn đó mà thấy khó chịu vô cùng.
"Không cần đâu, cảm ơn anh Bành. Sẽ có người xử lý việc này."
Bành Hỷ Hỷ được một tiếng "anh Bành" làm vui lòng.
Ngón tay đang gõ nhịp dừng lại, anh ta cười tươi nói: "Đừng khách sáo với anh quá, có vấn đề gì không giải quyết được đều có thể tìm anh."
Lục Nhất Mãn lại nói lời cảm ơn.
Thực ra ngay sau khi cuộc gọi này kết thúc, những hot search và bàn tán lộn xộn kia đã hoàn toàn biến mất.
Sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết.
Đồng thời cũng tuyên bố chấm dứt hoàn toàn sự nghiệp của Vạn Cách. Tư bản quả thật là thứ khiến người ta vừa yêu vừa ghét.
Ánh mắt anh lưu chuyển, mở ra một số liên lạc không có ghi chú.
- "Cảm ơn Vu tổng."
Khóe miệng nở một nụ cười không tiếng động, anh vô thức đưa tay vào túi, nhưng chạm vào khoảng không.
Ngừng lại một lúc, anh mới chợt nhớ ra sáng nay khi thức dậy, hộp thuốc lá của anh đã hoàn toàn biến mất.
Anh không khỏi bật cười, ánh mắt lóe lên ý sâu xa.
...
...
Nửa đêm, gió rít gào bên ngoài, một bàn tay đóng cửa sổ đang hé mở lại, đồng thời khóa chặt.
Trong phòng không bật đèn, tối mịt mờ.
Hai giờ sáng, sau khi cách ly tiếng gió bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng.
Vu Sảng chân trần bước đến bên giường, hắn nhìn khuôn mặt say ngủ của Lục Nhất Mãn, trong mắt là sự mê đắm và khao khát chiếm hữu không ngừng sinh sôi trong bóng tối.
Một người không khỏe mạnh thường khó có được giấc ngủ ngon.
Ở bên Lục Nhất Mãn, hắn không cần đốt hương thơm cũng có thể ngủ được, khi quá mệt còn ngủ rất say.
Nhưng hắn vẫn thức giấc vào nửa đêm, như thể đã thành thói quen.
Thói quen này kéo dài đã nhiều ngày, cho đến tận bây giờ.
Hắn nhẹ nhàng trèo lên giường, chăm chú nhìn Lục Nhất Mãn, từ từ áp mặt lại gần, rồi ôm lấy eo anh. Khi vòng tay được lấp đầy, hắn mãn nguyện híp mắt lại.
Mỗi lần thức dậy vào buổi sáng, tư thế ngủ của Vu Sảng đều rất tốt, nhiều lắm cũng chỉ là dựa vào vai Lục Nhất Mãn một cách e dè, tuyệt đối không ôm chặt anh như lúc này.
"Lục Nhất Mãn."
Hắn thì thầm, giọng nói yếu ớt trong bóng đêm tĩnh lặng không mấy rõ ràng.
"Thích em."
Nói xong, hắn mở to mắt nhìn khuôn mặt Lục Nhất Mãn, rồi lại ngại ngùng giấu mặt đi.
Lục Nhất Mãn đang say ngủ khiến hắn không còn quá nhiều gánh nặng trong lòng, ngay cả sự ngại ngùng cũng chỉ thoáng qua. Những lời khó nói ra miệng cũng bắt đầu trơn tru tuôn khỏi đầu môi.
"Rất thích em."
Hắn áp sát vào tai Lục Nhất Mãn, hoàn toàn không hề nghi ngờ anh sẽ đột ngột tỉnh giấc.
Bao nhiêu ngày qua hắn đều lặp đi lặp lại hành động này, Lục Nhất Mãn chưa bao giờ có phản ứng, vậy thì hôm nay, anh nhất định cũng sẽ không tỉnh giấc vào lúc này.
Vu Sảng tin chắc là vậy.
Hắn lén hôn nhẹ Lục Nhất Mãn, rồi ngượng ngùng quay đầu đi, lại dùng khóe mắt nhìn trộm anh.
Khi cảm giác nóng trên mặt dịu bớt, hắn ôm Lục Nhất Mãn trong lòng, nghiêm túc và kiên định nói: "Em cũng thích anh."
Lục Nhất Mãn khẽ cựa mình, Vu Sảng nhìn chằm chằm anh không rời mắt. Dĩ nhiên, Lục Nhất Mãn vẫn chưa tỉnh, và cử động nhỏ này như là phản hồi của anh dành cho hắn.
Đôi mắt Vu Sảng sáng rực.
Hắn tiếp tục khẳng định: "Em thích anh."
Nói xong, hắn nâng tay Lục Nhất Mãn áp lên má mình, vết sẹo trên lòng bàn tay đối phương vẫn còn đó, hắn cúi đầu hôn nhẹ, rồi đặt lên đỉnh đầu mình.
Hắn rất thích được Lục Nhất Mãn xoa đầu.
Cảm giác như hắn đang được yêu thương, được bao dung, được nuông chiều.
Thật sự, thật sự rất thích Lục Nhất Mãn.
Trong những đêm thức giấc trước đó, hắn cũng ngắm nhìn gương mặt Lục Nhất Mãn như vậy, khẽ khàng thì thầm tâm sự với anh.
Ngoại trừ ở nơi làm việc, trong tình cảm riêng tư, khả năng biểu đạt của Vu Sảng không tốt.
Mỗi đêm nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu ấy.
Vu Sảng chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán, hắn luôn lặp đi lặp lại không ngừng.
Dường như làm vậy có thể khiến tâm hồn bấp bênh của hắn dần dần được an định.
Nhưng sau khi mãn nguyện là cảm giác trống rỗng dâng trào.
Bởi vì sáng hôm sau thức dậy Lục Nhất Mãn đã không còn đó, anh sẽ trở về lúc 6 giờ chiều, nhưng cũng không quá đúng giờ.
Vu Sảng biết anh ở đâu, khi không thể chịu đựng được hắn cũng có thể đến tìm anh, giống như ngày tổng duyệt vậy.
Nhưng làm vậy là không đúng.
Hắn không nên luôn ở bên cạnh Lục Nhất Mãn để giám sát anh.
Nhưng hắn lại không kiểm soát được bản thân.
Hắn không muốn Lục Nhất Mãn nói chuyện với người lạ, không thích anh có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với bất kỳ ai, hắn muốn đôi mắt của Lục Nhất Mãn chỉ nhìn hắn, chỉ cười với hắn, mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Hắn cũng sẽ mãi mãi ở bên Lục Nhất Mãn, cho anh tất cả những gì mình có. Hắn không cần ai khác, không cần ai ngoài Lục Nhất Mãn.
Trước đây, trong thế giới của hắn vốn chỉ có một mình hắn. Sau đó Vu Xuyên bước vào, nhưng cũng chỉ có mỗi Vu Xuyên.
Khi hắn bị ép buộc phải rời khỏi thế giới của mình để đón nhận mọi thứ từ nhà họ Vu, hắn đau khổ, hắn bối rối.
Khoảng thời gian đen tối ấy đã khóa chặt tâm hồn hắn lại.
Ngày gặp Dư Tứ Minh, hắn cô độc ngồi trên ghế dài trong đêm mưa, nụ cười hiền hòa vô hại của chàng trai trẻ như tấm màn che đi bóng tối của hắn.
Chỉ là tấm màn ấy quá mỏng manh.
Những lần bỏ trốn và nỗi sợ hãi của Dư Tứ Minh đồng thời kéo lê chiếc khóa trên người hắn, xé toạc trái tim vốn đã nát bươm của hắn.
Hắn mờ mịt, đau khổ, đồng thời cũng sợ hãi.
Chỉ là không ai hay biết mà thôi.
Bởi vì hắn trông có vẻ nguy hiểm như vậy.
Nếu nói trong thế giới nội tâm của mỗi người đều có một ngôi nhà, thì ngôi nhà của Vu Sảng là một túp lều tranh cũ kỹ, trông rách nát, cô độc đứng giữa chốn hoang vu.
Nhưng đó lại là nơi an toàn nhất đối với Vu Sảng.
Bây giờ có một người thợ lịch lãm, xinh đẹp và dịu dàng bước vào căn lều tranh của hắn.
Ngày đầu tiên giúp hắn sửa cửa sổ. Ngày thứ hai giúp hắn sửa mái nhà. Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Hắn bắt đầu cảm thấy ấm áp, đồng thời muốn nhiều hơn nữa.
Nhưng hắn không muốn biến túp lều tranh của mình thành lâu đài lộng lẫy, mà chỉ muốn khóa cửa lại khi đã sửa xong.
Như vậy hắn có thể giam giữ người thợ xinh đẹp mãi mãi trong túp lều tranh của mình.
Chỉ cần người thợ ở đó, túp lều tranh của hắn sẽ không bao giờ sụp đổ.
"Lục Nhất Mãn."
Hắn thì thầm bên tai anh.
Chỉ có lúc này, Vu Sảng mới hoàn toàn cảm thấy thả lỏng và mãn nguyện
Hắn ôm chặt Lục Nhất Mãn, dùng chăn trói chặt tay chân anh, Lục Nhất Mãn không từ chối, cũng không bỏ chạy.
Kho báu thuộc về hắn, trong khoảnh khắc đặc biệt này, hoàn toàn thuộc về một mình hắn.
Vu Sảng tận hưởng màn đêm chỉ có mình hắn tỉnh táo này.
Lục Nhất Mãn đã nói từ lâu, Vu Sảng vốn đã được thuần hóa rồi.
Hắn không hề đáng sợ, hắn chỉ quá cô đơn mà thôi.
"Lục Nhất Mãn."
"Rất thích em."
Hắn nép vào lòng anh, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Trong bóng tối mờ mịt, người vẫn im lặng bất động bỗng khẽ cúi đầu, dùng một lực đạo vô cùng nhẹ nhàng, không thể nhận ra mà hôn lên mái tóc hắn.
Đôi môi ấy khẽ cong lên, đồng thời đôi mắt ẩn trong bóng tối ấy ánh lên một niềm vui sướng thỏa mãn sâu sắc.
/49
|