1. Cục cưng
Gần đây, một tài khoản trên nền tảng công cộng bỗng nổi tiếng. Tác giả vẽ toàn những bộ truyện tranh chibi, và chỉ vẽ về một nhân vật duy nhất.
Sống động như một bộ phim tài liệu, nhân vật nhỏ bé ấy từ lúc đầu trong bộ vest lịch lãm, ánh mắt khinh khỉnh lạnh lùng, cho đến sau này đầy hy vọng và dịu dàng, từng khuôn hình kết nối thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Ban đầu, những cư dân mạng chỉ tò mò ghé vào xem, nhưng rồi họ như thể đã tham gia vào cuộc sống của nhân vật, chứng kiến sự thay đổi của cậu bé và đắm chìm vào đó.
Nói một cách thú vị hơn, giống như họ đang nuôi dưỡng một cục cưng bé nhỏ trên mây vậy.
Ngày nào họ cũng vào xem hôm nay cậu vui hay buồn, đã làm gì, ăn gì. Khi cậu ốm, họ đau lòng, lúc cậu vui, họ cũng cười theo.
Hôm nay, các fan lại đúng giờ lên mạng để xem cục cưng của họ, vì họ đã biết được lịch cập nhật của tác giả.
Phần lớn là 9 giờ tối sẽ đăng chính thức, không nhiều, chỉ một bức tranh ô vuông tóm tắt những gì cậu bé đã làm trong ngày.Tất nhiên, họ cũng thường xuyên làm ầm ĩ trong phần bình luận, hy vọng tác giả có thể cập nhật thêm, tốt nhất là cập nhật nhiều hơn một chút, nhưng tác giả còn cứng đầu hơn cả họ, bất kể họ nói gì, tác giả vẫn cứ đúng 9 giờ, ngay ngắn gọn gàng, đăng một bức tranh vuông đơn giản mà dứt khoát.
Thời gian gần đây họ phát hiện ra trên tay nhân vật nhỏ có đeo nhẫn, mặc bộ vest đen chỉnh tề, cà vạt cũng thắt gọn gàng không một nếp nhăn, trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng giờ đây mang theo biểu cảm dịu dàng có thể thấy rõ.
Tuy vẫn là đôi mắt đen tròn như hạt đậu, nhưng họ vẫn cảm nhận được khí chất của cậu bé đã thay đổi.
Cậu ôm một bó hoa hồng rực rỡ tươi thắm, dáng vẻ hết sức đắc ý.
Ôi... ôi...
Cục cưng của bọn họ đã kết hôn rồi.
Nhưng gần đây cục cưng nhỏ lại bị ốm, dị ứng sốt, khiến họ lo lắng không thôi.
Mỗi ngày họ đều túc trực đúng 9 giờ, chỉ để xem cục cưng đã khỏe chưa.
Vào ngày cục cưng xuất viện, cậu mặc một chiếc áo khoác tròn vo, đeo khăn quàng cổ và mũ len, đôi mắt đen láy ngơ ngác mà ngoan ngoãn.
Dễ thương chết đi được.
Phần bình luận tràn ngập những lời "Ôm ôm cục cưng", "Hôn hôn cục cưng", thậm chí có cả những bình luận quá đáng kiểu "** cục cưng", nhưng thường thì những bình luận này chỉ tồn tại được một giây, giây tiếp theo đã biến mất không còn một dấu vết.
Cười chết, tác giả đang theo dõi đấy.
Nhưng hôm nay họ phát hiện ra cục cưng có vẻ không vui, một mình ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế nhỏ của mình, chỉ để lại phía sau gáy cho họ nhìn thấy.
Điều này khiến họ lo lắng vô cùng.
- - "Sao cục cưng lại không vui thế?"
- - "Cục cưng trông có vẻ đang giận dỗi."
- - "Hu hu... Cục cưng tội nghiệp của tui, ngay cả khi giận dỗi cũng chỉ một mình âm thầm buồn bã."
- - "Ai có thể nói cho tui biết cục cưng đã xảy ra chuyện gì không?!"
- - "Cứu mạng, bây giờ vẫn đang tăng ca ở công ty. Công ty chết tiệt này khi nào mới phá sản đây? Cục cưng không vui, tôi muốn cho nổ tung cả công ty!!"
- - "Người phía trên bình tĩnh một chút, tôi đề nghị dùng bom hạt nhân hủy diệt cả thế giới có vẻ hợp lý hơn (bình tĩnh) (tâm như đã chết) (an nhiên nằm xuống)"
- - "...Acc phía trên... cậu bình tĩnh một chút đi..."
- - "Rốt cuộc! Ai có thể! Nói cho tôi biết! Cục cưng! Tại sao! Không vui!!!"
Từ khi bắt đầu đăng những tác phẩm này, tác giả chưa bao giờ trả lời bất kỳ bình luận nào, vì vậy các cư dân mạng cũng quen với việc tự do phát điên trong phần bình luận.
Nhưng hôm nay tác giả đã phá lệ và trả lời.
L -- "Vì hôm nay về muộn, nên đang giận dỗi đấy."
- - "Á á á á! Tác giả trả lời tui kìa! Moa moa moa moa moa! Ôm ôm hôn hôn!"
- - "Người phía trên, bạn là chó liếm của tác giả à? Á á á á! Tại sao không trả lời em! Có phải em chưa đủ điên hay không! Ngày mai em sẽ đi cho nổ tung nhà tác giả!!"
- - "Bom hạt nhân..."
Lục Nhất Mãn tắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía Vu Sảng đang ngồi ở góc phòng, trong mắt ẩn chứa một tia cười.
Những nốt đỏ trên người hắn mấy ngày nay đã biến mất hoàn toàn, nhưng cũng đã ngừng thuốc an thần mấy ngày, khiến cảm xúc của hắn có phần không ổn định do sự thay đổi trong lúc bệnh.
Nếu có thể, thực ra Lục Nhất Mãn rất muốn để hắn ngừng thuốc, bởi vì Vu Sảng không thể dựa vào những loại thuốc tâm thần này suốt cả đời được.
Anh đã đi hỏi ý kiến bác sĩ, cũng đã hỏi nhà tư vấn tâm lý.
Những loại thuốc này có thể dừng dần dần, Vu Sảng không phải là bệnh nhân nguy hiểm trong mắt người khác, hắn có khả năng tấn công, nhưng đồng thời cũng có khả năng tự kiềm chế rất mạnh.
Điều hắn cần là một cảm giác an toàn và ổn định trong tâm hồn.
Nhân dịp lần ốm này, anh bắt đầu giảm lượng thuốc hàng ngày của Vu Sảng, phản ứng cai thuốc đột ngột khiến hắn trở nên không ổn định về mặt cảm xúc.
Chứng tự kỷ từ nhỏ chưa được cải thiện tốt cũng quay trở lại, nhưng vì đã có được cảm giác an toàn từ Lục Nhất Mãn, nên hắn sẽ không có các triệu chứng trầm cảm quá mức dữ dội, cũng không cần phải thông qua một số cách để giải tỏa cảm xúc trong lòng.
Nhưng hắn sẽ rơi vào một giai đoạn trầm lắng, nói cách khác, đường ranh giới kiểm soát cảm xúc của hắn nhạy cảm hơn và có tần số thấp hơn so với người bình thường.
Bác sĩ khuyên anh phải kiên nhẫn hơn nữa, dùng thái độ như đối xử với trẻ nhỏ để an ủi hắn.
Là một thợ săn hoàn hảo, điều Lục Nhất Mãn không thiếu chính là sự kiên nhẫn.
"Vu Sảng, giúp em thắt nút được không?"
Những từ ngữ như "giúp", "được không" rất dễ chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Vu Sảng.
Bất kể lúc nào, chỉ cần Lục Nhất Mãn đưa ra yêu cầu, hắn đều sẽ đáp lại.
Đôi tai nhô lên trong mái tóc đen khẽ động đậy, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Lục Nhất Mãn quay lưng về phía mình, hai sợi dây buộc đeo sau lưng thon gọn.
Lục Nhất Mãn vất vả quá, mỗi ngày tan làm về nhà còn phải nấu cơm cho hắn.
Vu Sảng đứng dậy, đến phía sau giúp anh thắt một nơ bướm.
"Cảm ơn Vu Sảng."
Lục Nhất Mãn mỉm cười với hắn, hôn lên trán hắn.
Nhìn bóng lưng Lục Nhất Mãn bước vào bếp, Vu Sảng xoa xoa đầu mình, đi lấy chiếc ghế nhỏ của mình đặt ngay ngắn trước cửa bếp, thỉnh thoảng thò đầu nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới riêng.
Lục Nhất Mãn không giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng.
Vu Sảng thích nhất là ở bên cạnh anh, cũng không biết từ khi nào đã hình thành thói quen này, mấy ngày nay sau khi cai thuốc càng thêm rõ rệt.
Lúc nấu cơm thì canh chừng ở cửa bếp, khi tắm thì ngồi ngoài cửa phòng tắm.
Đôi khi anh bận rộn trong phòng làm việc nhỏ, Vu Sảng cũng sẽ mang một chiếc ghế nhỏ ngồi đợi bên ngoài, khi anh bước ra sẽ thấy hắn ngồi bên ngoài ngẩn ngơ.
Thi thoảng trong lòng anh sẽ nảy sinh một cảm xúc khó tả.
Vu Sảng sẽ không bao giờ rời xa anh.
Bất kể là Vu Sảng như thế nào, dù là Vu Sảng ra sao.
Đôi mắt cụp xuống, lúc sáng lúc tối, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, mang theo cảm giác thỏa mãn như rơi vào vực sâu.
Lúc ăn cơm Vu Sảng rất ngoan, dù đang giận dỗi cũng không để bản thân bị đói, về điểm này, Lục Nhất Mãn rất hài lòng.
Nhưng Vu Sảng cũng kén ăn.
Đây là thói quen nhỏ mà anh phát hiện ra sau khi sống chung. Đối với những thứ không thích, Vu Sảng sẽ không đụng đến.
Nếu đều không thích, hắn sẽ sắp xếp theo mức độ không thích, miễn cưỡng chấp nhận những thức ăn có mức độ không thích không quá cao.
"Ăn chút cà rốt đi."
Vu Sảng khựng lại, không khí xung quanh hắn càng thêm nặng nề.
Rõ ràng, hắn không thích, và mức độ không thích này có thể xếp vào top 3 trong lòng hắn.
Lục Nhất Mãn có chút bất lực, "Gần đây anh ăn rất ít rau, nếu không ăn cà rốt thì ăn một chút rau xanh đi."
Tốt lắm, giữa món xếp hạng top 3 và top 5, Vu Sảng sẽ cân nhắc trong lòng.
Lục Nhất Mãn nhìn hắn với ánh mắt đầy ý cười khi thấy hắn đưa đũa về phía rau xanh, rồi lại múc cho hắn một bát canh trứng cà chua.
Giữa món xếp hạng top 5 và top 10, thì món xếp hạng top 10 cũng không còn quá khó chấp nhận nữa.
...
Sau khi ăn xong, Vu Sảng trở thành cái đuôi nhỏ của anh, anh đi đâu hắn theo đó, cũng không nói gì, chỉ đi theo anh.
Khi mọi việc đã xong xuôi, anh ngồi trên ghế sofa, dang tay ra với Vu Sảng.
Vu Sảng im lặng ngồi vào lòng anh.
Dù đang giận, hắn cũng không từ chối sự gần gũi của Lục Nhất Mãn.
"Xin lỗi, hôm nay em không về nhà đúng giờ là lỗi của em, sắp đến Tết rồi, mọi người đều đang bận rộn với công việc cuối cùng, em cũng không ngoại lệ, hơn nữa vì mọi người đều rất cố gắng, nên em càng không thể giao hết mọi việc cho họ được. Vu Sảng, anh có hiểu không?"
Anh kiên nhẫn giải thích với Vu Sảng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của hắn.
Một lúc lâu sau, Vu Sảng cúi người xuống, tựa trán vào vai anh.
"Anh biết."
Giọng hắn hơi khàn, vì vết sẹo trên cổ, hắn sẽ không bao giờ có thể phát ra giọng nói trong trẻo sáng sủa được.
Nhưng giọng nói như vậy cũng rất quyến rũ.
"Em hứa, ngày mai em nhất định sẽ về nhà đúng giờ, được không?"
Lục Nhất Mãn nghiêng đầu hôn nhẹ vào dái tai hắn, lúc này Vu Sảng rất cần sự đồng hành của anh, nhưng đồng thời anh cũng không thể bỏ mặc nhân viên trong studio.
Nếu đưa Vu Sảng đến studio, môi trường xa lạ đó sẽ làm tăng sự phụ thuộc của Vu Sảng vào anh, đồng thời những người qua lại và bầu không khí đôi khi ồn ào cũng sẽ gây áp lực cho Vu Sảng.
Hiện tại Vu Sảng giống như một con ốc sên chậm chạp, cần một cái vỏ ổn định hơn.
Lục Nhất Mãn rất yêu Vu Sảng, nhưng đồng thời anh cũng là một người trưởng thành lý trí và chín chắn, anh sẽ không đóng cửa studio vì Vu Sảng, cũng không bỏ mặc nhân viên của mình.
Vì vậy anh chỉ có thể cố gắng cân bằng thời gian sắp xếp trong đó.
Là một người đàn ông có ham muốn kiểm soát cực mạnh, Lục Nhất Mãn chưa bao giờ thích phải lựa chọn, mà sẽ nắm tất cả mọi thứ trong tay mình.
"Từ ngày mai, em sẽ về ăn trưa cùng anh, được không?"
Bất ngờ thay, Vu Sảng lắc đầu.
Anh hơi ngạc nhiên, hỏi hắn, "Sao vậy?"
"Mệt."
Vu Sảng chỉ dễ rơi vào trạng thái cảm xúc thấp, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.
Lục Nhất Mãn sững người, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng.
"Không mệt đâu, lái xe về chỉ mất nửa tiếng thôi."
"Mệt."
Vu Sảng vẫn lắc đầu.
Hắn nhìn Lục Nhất Mãn, dùng đôi mắt đầy sương mù nhìn anh.
"Anh có thể."
Hắn nắm chặt áo Lục Nhất Mãn, khẳng định nói: "Anh có thể."
Lục Nhất Mãn dịu dàng nhìn vào mắt hắn.
"Nhưng hôm nay em về muộn, anh vẫn giận."
Đôi mắt Vu Sảng lấp lánh, hắn khẽ nói: "Phải báo trước cho anh."
Hắn chỉ là không chấp nhận bất kỳ tình huống không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nếu không nằm trong kế hoạch thời gian hắn đã định sẵn, những việc vượt ra ngoài sẽ khiến hắn trở nên lo lắng bất an.
"Được, vậy điện thoại của em sẽ luôn bật, nếu anh nhớ em thì gọi cho em, hoặc bật video để anh xem em làm việc, được không?"
Anh ôm lấy mặt Vu Sảng, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Mắt Vu Sảng hơi sáng lên, rất nghiêm túc gật đầu.
"Ừm!"
...
11 giờ. Tài khoản bạn theo dõi đã cập nhật.
Nhân vật nhỏ mặc đồ ngủ yên ổn chìm vào giấc mộng, dáng vẻ ngoan ngoãn toát ra sự thư giãn và bình yên.
L -- "Đã dỗ xong."
2. Người chồng hoàn hảo
Vu Sảng nghiêm túc xem xét cuốn sổ nhỏ trong tay, rồi đối chiếu với bảng bên cạnh để điều chỉnh.
Ước mơ trở thành người chồng hoàn hảo vẫn chưa tan vỡ, để có thể thực hiện kế hoạch của mình tốt hơn, hắn đặc biệt làm một bảng, trong đó liệt kê rõ ràng các tiêu chuẩn cần đạt được để trở thành người chồng hoàn hảo.
Nấu ăn - ×
Lau nhà - ×Đi chợ - ×
Rửa bát - ×
Đi làm - ×
Kiếm tiền - ×
Nuôi gia đình - ×
Đồng tử trong đôi mắt vô cảm của Vu Sảng rung động, như bị sét đánh.
Tất cả đều là dấu chéo!
Hiện tại hắn không chỉ sống nhờ vào Lục Nhất Mãn... mà còn... ăn bám Lục Nhất Mãn.
Không được! Hắn không chấp nhận!
Nấu ăn thì tạm thời hắn không thể làm được, vì Lục Nhất Mãn đã từng uyển chuyển bày tỏ rằng đồ ăn hắn nấu ngay cả chó trong khu cũng không ăn.
Hơn nữa hắn không thể sử dụng các vật dụng nguy hiểm như dao.
Lau nhà hắn cũng không làm được, càng lau càng bẩn, cuối cùng còn phải phiền cô giúp việc đến dọn dẹp.
Đi chợ thì hắn chỉ biết mua bò bít tết cao cấp, rửa bát thì hắn hay làm trượt tay, đi làm thì...hắn đã từ chức rồi.
Vu Sảng thất vọng đánh một dấu chéo to đùng vào bảng của mình.
Hắn không chỉ không phải là một người chồng hoàn hảo, mà còn là một kẻ vô dụng ăn bám!
...
Khi Vu Xuyên nhận được cuộc gọi từ Vu Sảng, y đang họp, tiếng chuông vang lên trong giây lát, phòng họp im lặng như tờ, tất cả đều nín thở.
Kể từ khi y giành lấy quyền lực của Vu Sảng, lại hạ bệ Vu Dậu, y thực sự đã lập nên uy quyền ở đây.
Và ý định ban đầu của lão gia Vu chính là muốn có một người thừa kế thuộc về nhà họ Vu.
Hiện tại Vu Sảng không còn ảnh hưởng đến y nữa, và y cũng toàn tâm toàn ý đặt vào sự nghiệp của nhà họ Vu, vì vậy trong cuộc đấu tranh với lão gia Vu, hiện tại Vu Xuyên đang chiếm ưu thế.
Y là một thương nhân bẩm sinh.
Không có tình cảm, chỉ có lợi ích.
Những người làm việc dưới quyền y đều cảm nhận được cách hành xử tàn nhẫn và độc ác của y.
Không ai dám trái lệnh y.
Bây giờ điện thoại lại đường đột reo lên trong cuộc họp, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng, không dám thở mạnh.
Nhưng thấy Vu Xuyên vẫn ngồi khoanh chân trên ghế, lấy điện thoại ra, khi thấy là Vu Sảng gọi, mắt y sáng lên, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng âm u bỗng trở nên sinh động hơn.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
"Tan họp, ra ngoài."
Trái tim mọi người vừa nâng lên lập tức rơi xuống, vội vàng thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi.
"Làm lại báo cáo."
Nghe câu nói cuối cùng, dây thần kinh vừa mới thư giãn lại bị một ngọn núi lớn đè nặng lên.
Là một nhà tư bản đủ tiêu chuẩn, Vu Xuyên sẽ không quan tâm đến tâm trạng của nhân viên dưới quyền lúc này ra sao.
Nhưng tâm trạng của y rất tốt, có thể thấy rõ sự rạng rỡ trên gương mặt.
"Alo, anh, sao anh lại gọi điện cho em? Là muốn về nhà ăn cơm à, nếu muốn về ăn cơm thì lúc tan làm em sẽ tiện đường ghé siêu thị mua đồ..."
Miệng nói vậy, y đã nhanh nhẹn thu dọn xong tài liệu trên bàn, xem ra chỉ cần Vu Sảng nói một câu về ăn cơm, y có thể trốn việc rời đi ngay lập tức.
"Cái gì, anh muốn đi làm ư?"
Vu Xuyên nhíu mày, lạnh giọng hỏi, "Có phải Lục Nhất Mãn đối xử không tốt với anh không? Có phải anh ta bắt anh đi làm không? Thuốc của anh đã ngừng bao lâu rồi, tình trạng của anh bây giờ thế nào, có bình tĩnh không, tâm trạng có tốt không..."
Y liên tiếp hỏi rất nhiều câu, cho đến khi Vu Sảng lên tiếng ngắt lời, y mới miễn cưỡng dừng lại.
Mặc dù việc ngừng thuốc là một hành động rất táo bạo, nhưng điều tốt là hiện tại Vu Sảng đã có thể thông qua ngôn ngữ để diễn đạt đầy đủ suy nghĩ của mình.
Vu Xuyên nghiêm túc lắng nghe giọng nói của Vu Sảng qua điện thoại, từ toàn thân lạnh lẽo dần trở nên tê liệt.
"Anh muốn giảm bớt gánh nặng cho Lục Nhất Mãn, nên anh muốn đi làm, bởi vì... anh muốn trở thành một người chồng hoàn hảo?"
Không biết mấy từ cuối cùng đã được thốt ra từ miệng Vu Xuyên như thế nào, tóm lại biểu cảm trên mặt y rất phức tạp, giọng nói rất khó khăn.
Nhưng y sẽ không từ chối Vu Sảng, nên y đành hỏi với vẻ mặt cứng đờ: "Vậy anh muốn làm gì?"
Thực ra nếu Vu Sảng muốn quay về, y hi vọng Vu Sảng có thể làm việc bên cạnh y.
Bây giờ y không còn là y của ngày xưa nữa, y sẽ có nhiều can đảm hơn và cũng có nhiều khả năng hơn để bảo vệ Vu Sảng, bảo vệ sự tự do của Vu Sảng.
Nhưng đồng thời y cũng hiểu rõ, Vu Sảng sẽ không thể quay lại nữa.
"Hỏi ý kiến em ư?"
Sắc mặt Vu Xuyên đẹp hơn một chút.
Anh trai y có thể nghĩ đến y vào lúc này, rõ ràng y vẫn còn hữu dụng hơn tên Lục Nhất Mãn kia nhiều.
"Để em nghĩ xem..." Y gác chân lên, người lại trở về tư thế thong dong.
"Thực ra em luôn cảm thấy anh rất thích hợp để bán hoa."
Nếu không phải lãng phí quá nhiều năm tháng ở nhà họ Vu, Vu Sảng có thể là một nhiếp ảnh gia, có thể là một họa sĩ, cũng có thể là chủ hiệu sách, chủ tiệm hoa.
Bất kỳ thế giới tự do và lãng mạn nào, một thế giới yên bình thuộc riêng về hắn.
Suy nghĩ của Vu Xuyên hơi lan man, cho đến khi Vu Sảng nói một tiếng "Được", y mới tỉnh lại.
Y không khỏi cảm thấy vui mừng khi đối phương lắng nghe ý kiến của mình. Lập tức ngồi thẳng người, hứng khởi nói với đối phương: "Để em giúp anh sắp xếp nhé. Không cần chọn ở những con phố quá đông đúc, tốt nhất là gần nhà, môi trường tốt, an ninh cao..."
Y vừa bước ra ngoài, vừa bảo trợ lý đi chọn địa điểm. Thái độ nghiêm túc cẩn trọng còn hơn cả khi làm việc cho chính mình.
Nhìn thấy bộ dạng này của y, các nhân viên đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Hóa ra ông chủ lại đẹp trai đến thế!
Thường ngày với tư thế cao ngạo khiến người ta hoàn toàn bỏ qua việc tuổi y còn nhỏ hơn 80% nhân viên có mặt ở đây, lại còn là một quý ông độc thân vừa giàu sụ vừa chung thủy hiếm có!
Nếu ông chủ chịu cười nhiều hơn với họ, chắc chắn hiệu suất làm việc sẽ tăng gấp bội.
Đây là suy nghĩ đồng loạt xuất hiện trong tâm trí các nhân viên.
...
Lục Nhất Mãn phát hiện gần đây Vu Sảng có chút kỳ lạ, nhân vật nhỏ trong truyện tranh luôn mở to đôi mắt đen láy, vẻ mặt rõ ràng là đang có tâm sự.
- - "Có phải bé con đã có bí mật nhỏ rồi không?"
- - "Aaaa! Sao dạo này cục cưng nhìn càng ngoan hơn thế?"
- - "Thiệt tình nha, nhìn kiểu này rõ ràng là có cảm giác xấu hổ vì đang lén lút làm chuyện gì đó."
- - "Thật muốn biết bí mật của cục cưng là gì quá đi."
Gọng kính của Lục Nhất Mãn lóe lên ánh sáng u ám từ màn hình máy tính.
Anh đẩy gọng kính, bước ra khỏi phòng làm việc. Khi đi ngang qua phòng đọc sách, anh gõ cửa. Cánh cửa không khóa nhanh chóng hé mở dưới lực tay anh.
Vu Sảng đang ngồi trên đệm, viết viết vẽ vẽ gì đó trên bàn. Nghe thấy tiếng anh, hắn giật mình, đột ngột quay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt phượng dài hẹp mở to tròn xoe.
"Bác sĩ bảo mỗi ngày anh nên đi ngủ sớm, tốt nhất là không quá 11 giờ. Bây giờ đã 10 giờ rưỡi rồi."
Anh dựa vào khung cửa, tháo kính xuống, mỉm cười nhìn hắn.
Vu Sảng lấy sách che đi tờ giấy trên bàn, đón ánh mắt của anh bước ra ngoài, tắt đèn phòng đọc, rồi đặt tay lên vai anh. Anh thuận thế cúi đầu xuống, hai người trao nhau một nụ hôn.
"Lần sau đổi cái đèn sáng hơn nhé. Ánh sáng đèn tiết kiệm điện quá tối, nhà mình không cần tiết kiệm khoản tiền điện này đâu."
Anh cười, bóp nhẹ dái tai Vu Sảng.
Tuy không biết đối phương nghĩ gì, nhưng việc anh nuôi một Vu Sảng quả thật không thành vấn đề, cũng chẳng có bất kỳ áp lực tài chính nào.
"Ừm."
Đôi mắt Vu Sảng sáng long lanh, tiếp tục ghé lại gần hôn anh.
Anh ấn nhẹ gáy Vu Sảng, dịu dàng mà say đắm hôn hắn, đồng thời liếc mắt nhìn về phía chiếc máy tính trong phòng đọc mà Vu Sảng chưa kịp tắt.
...
Bí mật của Vu Sảng không kéo dài được lâu. Sau khoảng thời gian bận rộn nhất của Lục Nhất Mãn, trước lễ Giáng sinh, anh cuối cùng cũng hiểu được Vu Sảng đang bận rộn làm gì.
Hôm đó anh lại không về nhà đúng giờ quy định, vội vã chạy đến căn hộ. Vừa đứng trước cửa, cửa đã mở từ bên trong. Vu Sảng ăn mặc chỉnh tề, ôm một bó hoa hồng đỏ thắm, ngước mắt nhìn anh.
"Vu Sảng, anh..."
Anh chưa kịp nói hết câu, Vu Sảng đã đưa bó hoa trong lòng vào tay anh, nắm tay anh đi về phía thang máy.
Trong lòng tỏa hương thơm ngát của hoa hồng, anh cứ thế để Vu Sảng dắt tay đi
Anh cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng, rồi lại nhìn Vu Sảng đang kéo tay anh phía trước, cuối cùng vẫn không hỏi gì.
Cho đến khi họ dừng lại trước cửa một cửa hàng nhỏ xinh.
Vu Sảng lấy ra chiếc chìa khóa đeo trên cổ, mỉm cười.
Ổ khóa được mở ra, khi đẩy cánh cửa kính, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên trên đầu.
"Cạch" một tiếng, đèn sáng bừng lên, các loại hoa tươi rực rỡ, kiều diễm nở rộ ở mọi góc của căn phòng kính, trên đầu còn treo những giỏ hoa đủ kích cỡ.
Thật lãng mạn, cũng thật mộng mơ.
Anh ôm bó hồng, nhìn quanh từng góc nhỏ, khẽ hỏi: "Đây là cửa hàng hoa của anh sao?"
"Ừm."
Vu Sảng nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ bé.
Hắn trông có vẻ hơi ngại ngùng, lại có chút tự hào.
"Đẹp lắm." Anh cong mắt nhìn hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, dịu dàng nói: "Anh giỏi quá, Vu Sảng."
Được khen rồi.
Vu Sảng mang một khuôn mặt không thể hiện cảm xúc, nhưng đôi mắt ấy lại bừng sáng một cách rực rỡ.
"Còn có Vu Xuyên nữa."
Hắn không quên công lao của em trai.
Mắt Lục Nhất Mãn khẽ lóe, vuốt nhẹ mặt hắn, dịu dàng nói: "Sau này những chuyện như thế này anh có thể hỏi em/ Nếu anh cần em giúp đỡ, em nhất định sẽ dành ra thời gian làm việc của mình để giúp anh."
Vu Sảng nhìn anh không chớp mắt, khẽ mở miệng.
"Ừm."
Lục Nhất Mãn lại hôn hắn một cái.
Tiếng chuông gió nơi cửa vang lên, một cậu trai trẻ ngượng ngùng nhìn họ, e thẹn hỏi: "Xin hỏi đây có phải là cửa hàng hoa không ạ? Em muốn mua một bó hoa."
"Đương nhiên rồi."
Lục Nhất Mãn mỉm cười dịu dàng.
Còn Vu Sảng mặc tạp dề, cầm hai dải dây, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía anh.
Mắt anh cong lên như vầng trăng khuyết, như những lần trước Vu Sảng làm với anh, anh buộc cho hắn một nơ bướm xinh xắn sau lưng.
Đây là cửa hàng hoa, cửa hàng hoa của Vu Sảng.
Lúc này Vu Xuyên vẫn đang làm thêm giờ ở công ty...
"Hắt xì!"
Y hắt hơi một cái thật to, quay đầu nhìn xuống những ánh đèn neon dưới tòa nhà cao tầng, hài lòng nở một nụ cười.
Chắc là anh trai đang nhớ đến y đây mà.
...
Tài khoản bạn theo dõi đã cập nhật.
Nhân vật nhỏ mặc tạp dề ôm một bó hoa rực rỡ, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay mang một chút e thẹn, thân hình tròn trịa nhỏ bé trông thẳng thắn đĩnh đạc, đáng yêu vô cùng.
L --"Ông chủ cửa hàng hoa của em."
...
Gần đây, một tài khoản trên nền tảng công cộng bỗng nổi tiếng. Tác giả vẽ toàn những bộ truyện tranh chibi, và chỉ vẽ về một nhân vật duy nhất.
Sống động như một bộ phim tài liệu, nhân vật nhỏ bé ấy từ lúc đầu trong bộ vest lịch lãm, ánh mắt khinh khỉnh lạnh lùng, cho đến sau này đầy hy vọng và dịu dàng, từng khuôn hình kết nối thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Ban đầu, những cư dân mạng chỉ tò mò ghé vào xem, nhưng rồi họ như thể đã tham gia vào cuộc sống của nhân vật, chứng kiến sự thay đổi của cậu bé và đắm chìm vào đó.
Nói một cách thú vị hơn, giống như họ đang nuôi dưỡng một cục cưng bé nhỏ trên mây vậy.
Ngày nào họ cũng vào xem hôm nay cậu vui hay buồn, đã làm gì, ăn gì. Khi cậu ốm, họ đau lòng, lúc cậu vui, họ cũng cười theo.
Hôm nay, các fan lại đúng giờ lên mạng để xem cục cưng của họ, vì họ đã biết được lịch cập nhật của tác giả.
Phần lớn là 9 giờ tối sẽ đăng chính thức, không nhiều, chỉ một bức tranh ô vuông tóm tắt những gì cậu bé đã làm trong ngày.Tất nhiên, họ cũng thường xuyên làm ầm ĩ trong phần bình luận, hy vọng tác giả có thể cập nhật thêm, tốt nhất là cập nhật nhiều hơn một chút, nhưng tác giả còn cứng đầu hơn cả họ, bất kể họ nói gì, tác giả vẫn cứ đúng 9 giờ, ngay ngắn gọn gàng, đăng một bức tranh vuông đơn giản mà dứt khoát.
Thời gian gần đây họ phát hiện ra trên tay nhân vật nhỏ có đeo nhẫn, mặc bộ vest đen chỉnh tề, cà vạt cũng thắt gọn gàng không một nếp nhăn, trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng giờ đây mang theo biểu cảm dịu dàng có thể thấy rõ.
Tuy vẫn là đôi mắt đen tròn như hạt đậu, nhưng họ vẫn cảm nhận được khí chất của cậu bé đã thay đổi.
Cậu ôm một bó hoa hồng rực rỡ tươi thắm, dáng vẻ hết sức đắc ý.
Ôi... ôi...
Cục cưng của bọn họ đã kết hôn rồi.
Nhưng gần đây cục cưng nhỏ lại bị ốm, dị ứng sốt, khiến họ lo lắng không thôi.
Mỗi ngày họ đều túc trực đúng 9 giờ, chỉ để xem cục cưng đã khỏe chưa.
Vào ngày cục cưng xuất viện, cậu mặc một chiếc áo khoác tròn vo, đeo khăn quàng cổ và mũ len, đôi mắt đen láy ngơ ngác mà ngoan ngoãn.
Dễ thương chết đi được.
Phần bình luận tràn ngập những lời "Ôm ôm cục cưng", "Hôn hôn cục cưng", thậm chí có cả những bình luận quá đáng kiểu "** cục cưng", nhưng thường thì những bình luận này chỉ tồn tại được một giây, giây tiếp theo đã biến mất không còn một dấu vết.
Cười chết, tác giả đang theo dõi đấy.
Nhưng hôm nay họ phát hiện ra cục cưng có vẻ không vui, một mình ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế nhỏ của mình, chỉ để lại phía sau gáy cho họ nhìn thấy.
Điều này khiến họ lo lắng vô cùng.
- - "Sao cục cưng lại không vui thế?"
- - "Cục cưng trông có vẻ đang giận dỗi."
- - "Hu hu... Cục cưng tội nghiệp của tui, ngay cả khi giận dỗi cũng chỉ một mình âm thầm buồn bã."
- - "Ai có thể nói cho tui biết cục cưng đã xảy ra chuyện gì không?!"
- - "Cứu mạng, bây giờ vẫn đang tăng ca ở công ty. Công ty chết tiệt này khi nào mới phá sản đây? Cục cưng không vui, tôi muốn cho nổ tung cả công ty!!"
- - "Người phía trên bình tĩnh một chút, tôi đề nghị dùng bom hạt nhân hủy diệt cả thế giới có vẻ hợp lý hơn (bình tĩnh) (tâm như đã chết) (an nhiên nằm xuống)"
- - "...Acc phía trên... cậu bình tĩnh một chút đi..."
- - "Rốt cuộc! Ai có thể! Nói cho tôi biết! Cục cưng! Tại sao! Không vui!!!"
Từ khi bắt đầu đăng những tác phẩm này, tác giả chưa bao giờ trả lời bất kỳ bình luận nào, vì vậy các cư dân mạng cũng quen với việc tự do phát điên trong phần bình luận.
Nhưng hôm nay tác giả đã phá lệ và trả lời.
L -- "Vì hôm nay về muộn, nên đang giận dỗi đấy."
- - "Á á á á! Tác giả trả lời tui kìa! Moa moa moa moa moa! Ôm ôm hôn hôn!"
- - "Người phía trên, bạn là chó liếm của tác giả à? Á á á á! Tại sao không trả lời em! Có phải em chưa đủ điên hay không! Ngày mai em sẽ đi cho nổ tung nhà tác giả!!"
- - "Bom hạt nhân..."
Lục Nhất Mãn tắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía Vu Sảng đang ngồi ở góc phòng, trong mắt ẩn chứa một tia cười.
Những nốt đỏ trên người hắn mấy ngày nay đã biến mất hoàn toàn, nhưng cũng đã ngừng thuốc an thần mấy ngày, khiến cảm xúc của hắn có phần không ổn định do sự thay đổi trong lúc bệnh.
Nếu có thể, thực ra Lục Nhất Mãn rất muốn để hắn ngừng thuốc, bởi vì Vu Sảng không thể dựa vào những loại thuốc tâm thần này suốt cả đời được.
Anh đã đi hỏi ý kiến bác sĩ, cũng đã hỏi nhà tư vấn tâm lý.
Những loại thuốc này có thể dừng dần dần, Vu Sảng không phải là bệnh nhân nguy hiểm trong mắt người khác, hắn có khả năng tấn công, nhưng đồng thời cũng có khả năng tự kiềm chế rất mạnh.
Điều hắn cần là một cảm giác an toàn và ổn định trong tâm hồn.
Nhân dịp lần ốm này, anh bắt đầu giảm lượng thuốc hàng ngày của Vu Sảng, phản ứng cai thuốc đột ngột khiến hắn trở nên không ổn định về mặt cảm xúc.
Chứng tự kỷ từ nhỏ chưa được cải thiện tốt cũng quay trở lại, nhưng vì đã có được cảm giác an toàn từ Lục Nhất Mãn, nên hắn sẽ không có các triệu chứng trầm cảm quá mức dữ dội, cũng không cần phải thông qua một số cách để giải tỏa cảm xúc trong lòng.
Nhưng hắn sẽ rơi vào một giai đoạn trầm lắng, nói cách khác, đường ranh giới kiểm soát cảm xúc của hắn nhạy cảm hơn và có tần số thấp hơn so với người bình thường.
Bác sĩ khuyên anh phải kiên nhẫn hơn nữa, dùng thái độ như đối xử với trẻ nhỏ để an ủi hắn.
Là một thợ săn hoàn hảo, điều Lục Nhất Mãn không thiếu chính là sự kiên nhẫn.
"Vu Sảng, giúp em thắt nút được không?"
Những từ ngữ như "giúp", "được không" rất dễ chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Vu Sảng.
Bất kể lúc nào, chỉ cần Lục Nhất Mãn đưa ra yêu cầu, hắn đều sẽ đáp lại.
Đôi tai nhô lên trong mái tóc đen khẽ động đậy, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Lục Nhất Mãn quay lưng về phía mình, hai sợi dây buộc đeo sau lưng thon gọn.
Lục Nhất Mãn vất vả quá, mỗi ngày tan làm về nhà còn phải nấu cơm cho hắn.
Vu Sảng đứng dậy, đến phía sau giúp anh thắt một nơ bướm.
"Cảm ơn Vu Sảng."
Lục Nhất Mãn mỉm cười với hắn, hôn lên trán hắn.
Nhìn bóng lưng Lục Nhất Mãn bước vào bếp, Vu Sảng xoa xoa đầu mình, đi lấy chiếc ghế nhỏ của mình đặt ngay ngắn trước cửa bếp, thỉnh thoảng thò đầu nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới riêng.
Lục Nhất Mãn không giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng.
Vu Sảng thích nhất là ở bên cạnh anh, cũng không biết từ khi nào đã hình thành thói quen này, mấy ngày nay sau khi cai thuốc càng thêm rõ rệt.
Lúc nấu cơm thì canh chừng ở cửa bếp, khi tắm thì ngồi ngoài cửa phòng tắm.
Đôi khi anh bận rộn trong phòng làm việc nhỏ, Vu Sảng cũng sẽ mang một chiếc ghế nhỏ ngồi đợi bên ngoài, khi anh bước ra sẽ thấy hắn ngồi bên ngoài ngẩn ngơ.
Thi thoảng trong lòng anh sẽ nảy sinh một cảm xúc khó tả.
Vu Sảng sẽ không bao giờ rời xa anh.
Bất kể là Vu Sảng như thế nào, dù là Vu Sảng ra sao.
Đôi mắt cụp xuống, lúc sáng lúc tối, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, mang theo cảm giác thỏa mãn như rơi vào vực sâu.
Lúc ăn cơm Vu Sảng rất ngoan, dù đang giận dỗi cũng không để bản thân bị đói, về điểm này, Lục Nhất Mãn rất hài lòng.
Nhưng Vu Sảng cũng kén ăn.
Đây là thói quen nhỏ mà anh phát hiện ra sau khi sống chung. Đối với những thứ không thích, Vu Sảng sẽ không đụng đến.
Nếu đều không thích, hắn sẽ sắp xếp theo mức độ không thích, miễn cưỡng chấp nhận những thức ăn có mức độ không thích không quá cao.
"Ăn chút cà rốt đi."
Vu Sảng khựng lại, không khí xung quanh hắn càng thêm nặng nề.
Rõ ràng, hắn không thích, và mức độ không thích này có thể xếp vào top 3 trong lòng hắn.
Lục Nhất Mãn có chút bất lực, "Gần đây anh ăn rất ít rau, nếu không ăn cà rốt thì ăn một chút rau xanh đi."
Tốt lắm, giữa món xếp hạng top 3 và top 5, Vu Sảng sẽ cân nhắc trong lòng.
Lục Nhất Mãn nhìn hắn với ánh mắt đầy ý cười khi thấy hắn đưa đũa về phía rau xanh, rồi lại múc cho hắn một bát canh trứng cà chua.
Giữa món xếp hạng top 5 và top 10, thì món xếp hạng top 10 cũng không còn quá khó chấp nhận nữa.
...
Sau khi ăn xong, Vu Sảng trở thành cái đuôi nhỏ của anh, anh đi đâu hắn theo đó, cũng không nói gì, chỉ đi theo anh.
Khi mọi việc đã xong xuôi, anh ngồi trên ghế sofa, dang tay ra với Vu Sảng.
Vu Sảng im lặng ngồi vào lòng anh.
Dù đang giận, hắn cũng không từ chối sự gần gũi của Lục Nhất Mãn.
"Xin lỗi, hôm nay em không về nhà đúng giờ là lỗi của em, sắp đến Tết rồi, mọi người đều đang bận rộn với công việc cuối cùng, em cũng không ngoại lệ, hơn nữa vì mọi người đều rất cố gắng, nên em càng không thể giao hết mọi việc cho họ được. Vu Sảng, anh có hiểu không?"
Anh kiên nhẫn giải thích với Vu Sảng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của hắn.
Một lúc lâu sau, Vu Sảng cúi người xuống, tựa trán vào vai anh.
"Anh biết."
Giọng hắn hơi khàn, vì vết sẹo trên cổ, hắn sẽ không bao giờ có thể phát ra giọng nói trong trẻo sáng sủa được.
Nhưng giọng nói như vậy cũng rất quyến rũ.
"Em hứa, ngày mai em nhất định sẽ về nhà đúng giờ, được không?"
Lục Nhất Mãn nghiêng đầu hôn nhẹ vào dái tai hắn, lúc này Vu Sảng rất cần sự đồng hành của anh, nhưng đồng thời anh cũng không thể bỏ mặc nhân viên trong studio.
Nếu đưa Vu Sảng đến studio, môi trường xa lạ đó sẽ làm tăng sự phụ thuộc của Vu Sảng vào anh, đồng thời những người qua lại và bầu không khí đôi khi ồn ào cũng sẽ gây áp lực cho Vu Sảng.
Hiện tại Vu Sảng giống như một con ốc sên chậm chạp, cần một cái vỏ ổn định hơn.
Lục Nhất Mãn rất yêu Vu Sảng, nhưng đồng thời anh cũng là một người trưởng thành lý trí và chín chắn, anh sẽ không đóng cửa studio vì Vu Sảng, cũng không bỏ mặc nhân viên của mình.
Vì vậy anh chỉ có thể cố gắng cân bằng thời gian sắp xếp trong đó.
Là một người đàn ông có ham muốn kiểm soát cực mạnh, Lục Nhất Mãn chưa bao giờ thích phải lựa chọn, mà sẽ nắm tất cả mọi thứ trong tay mình.
"Từ ngày mai, em sẽ về ăn trưa cùng anh, được không?"
Bất ngờ thay, Vu Sảng lắc đầu.
Anh hơi ngạc nhiên, hỏi hắn, "Sao vậy?"
"Mệt."
Vu Sảng chỉ dễ rơi vào trạng thái cảm xúc thấp, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.
Lục Nhất Mãn sững người, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng.
"Không mệt đâu, lái xe về chỉ mất nửa tiếng thôi."
"Mệt."
Vu Sảng vẫn lắc đầu.
Hắn nhìn Lục Nhất Mãn, dùng đôi mắt đầy sương mù nhìn anh.
"Anh có thể."
Hắn nắm chặt áo Lục Nhất Mãn, khẳng định nói: "Anh có thể."
Lục Nhất Mãn dịu dàng nhìn vào mắt hắn.
"Nhưng hôm nay em về muộn, anh vẫn giận."
Đôi mắt Vu Sảng lấp lánh, hắn khẽ nói: "Phải báo trước cho anh."
Hắn chỉ là không chấp nhận bất kỳ tình huống không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nếu không nằm trong kế hoạch thời gian hắn đã định sẵn, những việc vượt ra ngoài sẽ khiến hắn trở nên lo lắng bất an.
"Được, vậy điện thoại của em sẽ luôn bật, nếu anh nhớ em thì gọi cho em, hoặc bật video để anh xem em làm việc, được không?"
Anh ôm lấy mặt Vu Sảng, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Mắt Vu Sảng hơi sáng lên, rất nghiêm túc gật đầu.
"Ừm!"
...
11 giờ. Tài khoản bạn theo dõi đã cập nhật.
Nhân vật nhỏ mặc đồ ngủ yên ổn chìm vào giấc mộng, dáng vẻ ngoan ngoãn toát ra sự thư giãn và bình yên.
L -- "Đã dỗ xong."
2. Người chồng hoàn hảo
Vu Sảng nghiêm túc xem xét cuốn sổ nhỏ trong tay, rồi đối chiếu với bảng bên cạnh để điều chỉnh.
Ước mơ trở thành người chồng hoàn hảo vẫn chưa tan vỡ, để có thể thực hiện kế hoạch của mình tốt hơn, hắn đặc biệt làm một bảng, trong đó liệt kê rõ ràng các tiêu chuẩn cần đạt được để trở thành người chồng hoàn hảo.
Nấu ăn - ×
Lau nhà - ×Đi chợ - ×
Rửa bát - ×
Đi làm - ×
Kiếm tiền - ×
Nuôi gia đình - ×
Đồng tử trong đôi mắt vô cảm của Vu Sảng rung động, như bị sét đánh.
Tất cả đều là dấu chéo!
Hiện tại hắn không chỉ sống nhờ vào Lục Nhất Mãn... mà còn... ăn bám Lục Nhất Mãn.
Không được! Hắn không chấp nhận!
Nấu ăn thì tạm thời hắn không thể làm được, vì Lục Nhất Mãn đã từng uyển chuyển bày tỏ rằng đồ ăn hắn nấu ngay cả chó trong khu cũng không ăn.
Hơn nữa hắn không thể sử dụng các vật dụng nguy hiểm như dao.
Lau nhà hắn cũng không làm được, càng lau càng bẩn, cuối cùng còn phải phiền cô giúp việc đến dọn dẹp.
Đi chợ thì hắn chỉ biết mua bò bít tết cao cấp, rửa bát thì hắn hay làm trượt tay, đi làm thì...hắn đã từ chức rồi.
Vu Sảng thất vọng đánh một dấu chéo to đùng vào bảng của mình.
Hắn không chỉ không phải là một người chồng hoàn hảo, mà còn là một kẻ vô dụng ăn bám!
...
Khi Vu Xuyên nhận được cuộc gọi từ Vu Sảng, y đang họp, tiếng chuông vang lên trong giây lát, phòng họp im lặng như tờ, tất cả đều nín thở.
Kể từ khi y giành lấy quyền lực của Vu Sảng, lại hạ bệ Vu Dậu, y thực sự đã lập nên uy quyền ở đây.
Và ý định ban đầu của lão gia Vu chính là muốn có một người thừa kế thuộc về nhà họ Vu.
Hiện tại Vu Sảng không còn ảnh hưởng đến y nữa, và y cũng toàn tâm toàn ý đặt vào sự nghiệp của nhà họ Vu, vì vậy trong cuộc đấu tranh với lão gia Vu, hiện tại Vu Xuyên đang chiếm ưu thế.
Y là một thương nhân bẩm sinh.
Không có tình cảm, chỉ có lợi ích.
Những người làm việc dưới quyền y đều cảm nhận được cách hành xử tàn nhẫn và độc ác của y.
Không ai dám trái lệnh y.
Bây giờ điện thoại lại đường đột reo lên trong cuộc họp, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng, không dám thở mạnh.
Nhưng thấy Vu Xuyên vẫn ngồi khoanh chân trên ghế, lấy điện thoại ra, khi thấy là Vu Sảng gọi, mắt y sáng lên, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng âm u bỗng trở nên sinh động hơn.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
"Tan họp, ra ngoài."
Trái tim mọi người vừa nâng lên lập tức rơi xuống, vội vàng thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi.
"Làm lại báo cáo."
Nghe câu nói cuối cùng, dây thần kinh vừa mới thư giãn lại bị một ngọn núi lớn đè nặng lên.
Là một nhà tư bản đủ tiêu chuẩn, Vu Xuyên sẽ không quan tâm đến tâm trạng của nhân viên dưới quyền lúc này ra sao.
Nhưng tâm trạng của y rất tốt, có thể thấy rõ sự rạng rỡ trên gương mặt.
"Alo, anh, sao anh lại gọi điện cho em? Là muốn về nhà ăn cơm à, nếu muốn về ăn cơm thì lúc tan làm em sẽ tiện đường ghé siêu thị mua đồ..."
Miệng nói vậy, y đã nhanh nhẹn thu dọn xong tài liệu trên bàn, xem ra chỉ cần Vu Sảng nói một câu về ăn cơm, y có thể trốn việc rời đi ngay lập tức.
"Cái gì, anh muốn đi làm ư?"
Vu Xuyên nhíu mày, lạnh giọng hỏi, "Có phải Lục Nhất Mãn đối xử không tốt với anh không? Có phải anh ta bắt anh đi làm không? Thuốc của anh đã ngừng bao lâu rồi, tình trạng của anh bây giờ thế nào, có bình tĩnh không, tâm trạng có tốt không..."
Y liên tiếp hỏi rất nhiều câu, cho đến khi Vu Sảng lên tiếng ngắt lời, y mới miễn cưỡng dừng lại.
Mặc dù việc ngừng thuốc là một hành động rất táo bạo, nhưng điều tốt là hiện tại Vu Sảng đã có thể thông qua ngôn ngữ để diễn đạt đầy đủ suy nghĩ của mình.
Vu Xuyên nghiêm túc lắng nghe giọng nói của Vu Sảng qua điện thoại, từ toàn thân lạnh lẽo dần trở nên tê liệt.
"Anh muốn giảm bớt gánh nặng cho Lục Nhất Mãn, nên anh muốn đi làm, bởi vì... anh muốn trở thành một người chồng hoàn hảo?"
Không biết mấy từ cuối cùng đã được thốt ra từ miệng Vu Xuyên như thế nào, tóm lại biểu cảm trên mặt y rất phức tạp, giọng nói rất khó khăn.
Nhưng y sẽ không từ chối Vu Sảng, nên y đành hỏi với vẻ mặt cứng đờ: "Vậy anh muốn làm gì?"
Thực ra nếu Vu Sảng muốn quay về, y hi vọng Vu Sảng có thể làm việc bên cạnh y.
Bây giờ y không còn là y của ngày xưa nữa, y sẽ có nhiều can đảm hơn và cũng có nhiều khả năng hơn để bảo vệ Vu Sảng, bảo vệ sự tự do của Vu Sảng.
Nhưng đồng thời y cũng hiểu rõ, Vu Sảng sẽ không thể quay lại nữa.
"Hỏi ý kiến em ư?"
Sắc mặt Vu Xuyên đẹp hơn một chút.
Anh trai y có thể nghĩ đến y vào lúc này, rõ ràng y vẫn còn hữu dụng hơn tên Lục Nhất Mãn kia nhiều.
"Để em nghĩ xem..." Y gác chân lên, người lại trở về tư thế thong dong.
"Thực ra em luôn cảm thấy anh rất thích hợp để bán hoa."
Nếu không phải lãng phí quá nhiều năm tháng ở nhà họ Vu, Vu Sảng có thể là một nhiếp ảnh gia, có thể là một họa sĩ, cũng có thể là chủ hiệu sách, chủ tiệm hoa.
Bất kỳ thế giới tự do và lãng mạn nào, một thế giới yên bình thuộc riêng về hắn.
Suy nghĩ của Vu Xuyên hơi lan man, cho đến khi Vu Sảng nói một tiếng "Được", y mới tỉnh lại.
Y không khỏi cảm thấy vui mừng khi đối phương lắng nghe ý kiến của mình. Lập tức ngồi thẳng người, hứng khởi nói với đối phương: "Để em giúp anh sắp xếp nhé. Không cần chọn ở những con phố quá đông đúc, tốt nhất là gần nhà, môi trường tốt, an ninh cao..."
Y vừa bước ra ngoài, vừa bảo trợ lý đi chọn địa điểm. Thái độ nghiêm túc cẩn trọng còn hơn cả khi làm việc cho chính mình.
Nhìn thấy bộ dạng này của y, các nhân viên đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Hóa ra ông chủ lại đẹp trai đến thế!
Thường ngày với tư thế cao ngạo khiến người ta hoàn toàn bỏ qua việc tuổi y còn nhỏ hơn 80% nhân viên có mặt ở đây, lại còn là một quý ông độc thân vừa giàu sụ vừa chung thủy hiếm có!
Nếu ông chủ chịu cười nhiều hơn với họ, chắc chắn hiệu suất làm việc sẽ tăng gấp bội.
Đây là suy nghĩ đồng loạt xuất hiện trong tâm trí các nhân viên.
...
Lục Nhất Mãn phát hiện gần đây Vu Sảng có chút kỳ lạ, nhân vật nhỏ trong truyện tranh luôn mở to đôi mắt đen láy, vẻ mặt rõ ràng là đang có tâm sự.
- - "Có phải bé con đã có bí mật nhỏ rồi không?"
- - "Aaaa! Sao dạo này cục cưng nhìn càng ngoan hơn thế?"
- - "Thiệt tình nha, nhìn kiểu này rõ ràng là có cảm giác xấu hổ vì đang lén lút làm chuyện gì đó."
- - "Thật muốn biết bí mật của cục cưng là gì quá đi."
Gọng kính của Lục Nhất Mãn lóe lên ánh sáng u ám từ màn hình máy tính.
Anh đẩy gọng kính, bước ra khỏi phòng làm việc. Khi đi ngang qua phòng đọc sách, anh gõ cửa. Cánh cửa không khóa nhanh chóng hé mở dưới lực tay anh.
Vu Sảng đang ngồi trên đệm, viết viết vẽ vẽ gì đó trên bàn. Nghe thấy tiếng anh, hắn giật mình, đột ngột quay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt phượng dài hẹp mở to tròn xoe.
"Bác sĩ bảo mỗi ngày anh nên đi ngủ sớm, tốt nhất là không quá 11 giờ. Bây giờ đã 10 giờ rưỡi rồi."
Anh dựa vào khung cửa, tháo kính xuống, mỉm cười nhìn hắn.
Vu Sảng lấy sách che đi tờ giấy trên bàn, đón ánh mắt của anh bước ra ngoài, tắt đèn phòng đọc, rồi đặt tay lên vai anh. Anh thuận thế cúi đầu xuống, hai người trao nhau một nụ hôn.
"Lần sau đổi cái đèn sáng hơn nhé. Ánh sáng đèn tiết kiệm điện quá tối, nhà mình không cần tiết kiệm khoản tiền điện này đâu."
Anh cười, bóp nhẹ dái tai Vu Sảng.
Tuy không biết đối phương nghĩ gì, nhưng việc anh nuôi một Vu Sảng quả thật không thành vấn đề, cũng chẳng có bất kỳ áp lực tài chính nào.
"Ừm."
Đôi mắt Vu Sảng sáng long lanh, tiếp tục ghé lại gần hôn anh.
Anh ấn nhẹ gáy Vu Sảng, dịu dàng mà say đắm hôn hắn, đồng thời liếc mắt nhìn về phía chiếc máy tính trong phòng đọc mà Vu Sảng chưa kịp tắt.
...
Bí mật của Vu Sảng không kéo dài được lâu. Sau khoảng thời gian bận rộn nhất của Lục Nhất Mãn, trước lễ Giáng sinh, anh cuối cùng cũng hiểu được Vu Sảng đang bận rộn làm gì.
Hôm đó anh lại không về nhà đúng giờ quy định, vội vã chạy đến căn hộ. Vừa đứng trước cửa, cửa đã mở từ bên trong. Vu Sảng ăn mặc chỉnh tề, ôm một bó hoa hồng đỏ thắm, ngước mắt nhìn anh.
"Vu Sảng, anh..."
Anh chưa kịp nói hết câu, Vu Sảng đã đưa bó hoa trong lòng vào tay anh, nắm tay anh đi về phía thang máy.
Trong lòng tỏa hương thơm ngát của hoa hồng, anh cứ thế để Vu Sảng dắt tay đi
Anh cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng, rồi lại nhìn Vu Sảng đang kéo tay anh phía trước, cuối cùng vẫn không hỏi gì.
Cho đến khi họ dừng lại trước cửa một cửa hàng nhỏ xinh.
Vu Sảng lấy ra chiếc chìa khóa đeo trên cổ, mỉm cười.
Ổ khóa được mở ra, khi đẩy cánh cửa kính, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên trên đầu.
"Cạch" một tiếng, đèn sáng bừng lên, các loại hoa tươi rực rỡ, kiều diễm nở rộ ở mọi góc của căn phòng kính, trên đầu còn treo những giỏ hoa đủ kích cỡ.
Thật lãng mạn, cũng thật mộng mơ.
Anh ôm bó hồng, nhìn quanh từng góc nhỏ, khẽ hỏi: "Đây là cửa hàng hoa của anh sao?"
"Ừm."
Vu Sảng nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ bé.
Hắn trông có vẻ hơi ngại ngùng, lại có chút tự hào.
"Đẹp lắm." Anh cong mắt nhìn hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, dịu dàng nói: "Anh giỏi quá, Vu Sảng."
Được khen rồi.
Vu Sảng mang một khuôn mặt không thể hiện cảm xúc, nhưng đôi mắt ấy lại bừng sáng một cách rực rỡ.
"Còn có Vu Xuyên nữa."
Hắn không quên công lao của em trai.
Mắt Lục Nhất Mãn khẽ lóe, vuốt nhẹ mặt hắn, dịu dàng nói: "Sau này những chuyện như thế này anh có thể hỏi em/ Nếu anh cần em giúp đỡ, em nhất định sẽ dành ra thời gian làm việc của mình để giúp anh."
Vu Sảng nhìn anh không chớp mắt, khẽ mở miệng.
"Ừm."
Lục Nhất Mãn lại hôn hắn một cái.
Tiếng chuông gió nơi cửa vang lên, một cậu trai trẻ ngượng ngùng nhìn họ, e thẹn hỏi: "Xin hỏi đây có phải là cửa hàng hoa không ạ? Em muốn mua một bó hoa."
"Đương nhiên rồi."
Lục Nhất Mãn mỉm cười dịu dàng.
Còn Vu Sảng mặc tạp dề, cầm hai dải dây, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía anh.
Mắt anh cong lên như vầng trăng khuyết, như những lần trước Vu Sảng làm với anh, anh buộc cho hắn một nơ bướm xinh xắn sau lưng.
Đây là cửa hàng hoa, cửa hàng hoa của Vu Sảng.
Lúc này Vu Xuyên vẫn đang làm thêm giờ ở công ty...
"Hắt xì!"
Y hắt hơi một cái thật to, quay đầu nhìn xuống những ánh đèn neon dưới tòa nhà cao tầng, hài lòng nở một nụ cười.
Chắc là anh trai đang nhớ đến y đây mà.
...
Tài khoản bạn theo dõi đã cập nhật.
Nhân vật nhỏ mặc tạp dề ôm một bó hoa rực rỡ, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay mang một chút e thẹn, thân hình tròn trịa nhỏ bé trông thẳng thắn đĩnh đạc, đáng yêu vô cùng.
L --"Ông chủ cửa hàng hoa của em."
...
/49
|