Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

Chương 103

/147


Thời gian du lịch một tuần rất nhanh chỉ còn thừa lại có hai ngày, Trương Dung với Tôn Tư Hằng còn có lịch trình đi nơi khác cho nên sau khi hai bên tạm biệt nhau, Tiễn Ý Ý cùng Lương Quyết Thành chậm rãi đi dạo vòng quanh thành thị.

Nói là chậm rãi cũng thật không sai, kinh tế ở nơi này không mạnh, tiết tấu sinh hoạt của mọi người rất chậm, do đó nhìn thế nào cũng có một loại cảm giác bình tĩnh, ung dung.

Trung tâm của thành thị là địa phương có nhiều người trẻ tuổi nhất, khắp nơi đều lộ ra một vẻ biếng nhác kiểu như "A, khí trời hôm nay thật tốt, mọi người cùng nhau phơi nắng đi".

Nhập gia thì phải tùy tục, Tiễn Ý Ý cũng không tự chủ được mà lây cái bệnh lười mệt, tản mạn này.

Cô mua một ly kem, cùng Lương Quyết Thành đi dạo ở đầu đường, nhìn mấy màn biểu diễn đường phố, hít sâu một hơi, có cảm giác như ở đây, thời gian bị vặn chậm gấp đôi bình thường.

Hôm nay kết thúc, buổi tối phải lên máy bay trở về Hải thị, ngay sau đó chính là sinh nhật 18 tuổi của Tiễn Ý Ý.

18 tuổi.

Tiễn Ý Ý cắn kem ly, đang suy xét lại những thứ mình có trong tay có thể hay không thoát ly quan hệ đối với cha mẹ Tiễn.

Tuy rằng hiện tại đã xem như là thoát ly khỏi, thế nhưng rất rõ ràng là cha mẹ Tiễn vẫn dựa vào cô để chắp nối quan hệ với Tiễn tiểu thúc. Nói đến cũng thực buồn cười, quan hệ giữa hai anh em ruột phải dùng đến một đứa chất nữ không có máu mủ gì làm dịu đi.

Kỳ thật Tiễn Ý Ý không hề muốn làm cái cầu nối.

Nói đến cùng, vẫn là cha Tiễn không xứng.

Group WeChat mấy ngày gần đây đều vô cùng sôi động. Chủ yếu là vì một số thao tác kia của cha Tiễn.

Tiễn Ý Ý với Tiễn Mân Văn có cùng một ngày sinh, sinh nhật 18 tuổi của cô cũng chính là sinh nhật 18 tuổi của Tiễn Mân Văn.

Địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật của Tiễn Mân Văn là ở nhà của cha Tiễn, một tuần nay vẫn đang chuẩn bị, cũng đã mở tiệc chiêu đãi tân khách, đến cả bạn của Tiễn Ý Ý cũng mời tới. Hơn nữa lại còn là bọn họ được mời nữa chứ.

Cũng không biết cha Tiễn nghĩ thế nào nữa, biết rõ bọn họ đều là bạn tốt của Tiễn Ý Ý, bây giờ tiệc sinh nhật chỉ có Tiễn Mân Văn mà không có Tiễn Ý Ý, vậy mà cũng không biết xấu hổ phát thiệp mời tới.

Ở trong số khách khứa tới tham dự, Tiễn Ý Ý nhìn thấy Lệ gia tiểu thiếu gia, Lệ Tuần.

Lệ Tuần…

Lễ đính hôn lần trước của Tào Khung với Hà Ứng Hoan, hắn chủ động lấy lòng Tiễn Ý Ý, hỗ trợ cô đem dời sự chú ý của người nhà họ Diêu đi, để Lương Quyết Thành thuận lợi rời khỏi đó. Vô luận như thế nào thì ít nhất hắn cũng khiến anh tránh được lần gặp mặt sớm như thế này với người của Diêu gia.

Hành động này, thật sự là đang giúp Tiễn Ý Ý. Việc tốt này đương nhiên cô phải nhận.

Thế nhưng là từ miệng của Lệ Tuần cô cũng biết được hắn với Tiễn Mân Văn tựa hồ xảy ra một chút ít chuyện không thoải mái. Cái không thoải mái này thậm chí còn ảnh hưởng đến sự lựa chọn cả nhân sinh của Lệ Tuần. Lệ Tuần của bây giờ với Lệ Tuần trong nguyên tác, thực sự là hai người hoàn toàn khác biệt.

Tiễn Ý Ý còn tưởng rằng thời điểm đó xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm, không nghĩ tới bây giờ hắn vẫn được mời đến tiệc sinh nhật của Tiễn Mân Văn.

Có chút ý tứ.

Mà nghe nói là cha Tiễn còn mời cả lão gia tử, hi vọng ông có thể tới dự sinh nhật của Tiễn Mân Văn.

Tiểu tử của Thẩm gia vừa lúc ở gần đó, bắt chước giọng điệu của ông, nói với Tiễn Ý Ý.

“Anh còn có mặt mũi nói những lời này?”

Nguyên thoại tuy rằng không bất cận nhân tình như vậy, thế nhưng ý tử của cậu ta đoán chừng chính là cái giọng điệu như vậy. Cha Tiễn mời lão gia tử tới, lại bị ông không chút lưu tình nào từ chối. Đến một con đường sống cũng không cho.

Thật là đáng cười.

Tiễn Ý Ý cũng bất đắc dĩ, lần nào cha Tiễn cũng làm ra mấy chuyện như vậy. Hai cha con nói chuyện đều có thể biết thành trò cười của người khác, cũng không biết đến cùng là ông ta nghĩ thế nào nữa.

Có đôi khi Tiễn Ý Ý còn có suy nghĩ, quan hệ giữa cha Tiễn với tiểu thúc còn gay gắt hơn của cô với Tiễn Mân Văn, nói không chừng người con trai trưởng này, cũng là bị ôm sai đi.

Chỉ là cái suy nghĩ này vừa dâng lên một chút cũng bị dập tắt ngay. Tiễn gia cũng thật sự sẽ không liên tiếp sai lầm như vậy, nói ra cũng rất huyền nhuyễn.

Nói không chừng, rời xa Tiễn gia, tổ chức sinh nhật ở chỗ khác, ngược lại là một chuyện tốt.

Tiễn Ý Ý có chút rối rắm, thế nhưng cô đã đám ứng ông nội là sẽ về ăn cơm với ông và tiểu thức rồi. Cho nên tới ngày thì cô vẫn phải trở về.

Tiễn Ý Ý đi tới đi lui, đụng đầu vào lưng Lương Quyết Thành.

Cô vẫn còn đang ngẩn người, hoàn toàn dựa vào Lương Quyết Thành đang nắm tay mình đi về phía trước, bước chân của anh dừng lại, cô cũng theo đó mà đâm vào lưng của anh.

Thiếu niên 18 tuổi lưng đã vô cùng cứng rắn, Tiễn Ý Ý ôm đầu, thở dài không biết nói gì.

Lương Quyết Thành nén cười đem ly kem thiếu chút nữa trét lên lưng anh cầm lấy, tay kia nắm tay Tiễn Ý Ý.

“Qua đường.”

Bên kia đường chính là phố mỹ thực có tiếng.

Đi tới đây mà không ăn hết cái chỗ này thì quả thực là phải xin lỗi cái bụng này rồi.

Thời điểm tính toán hành trình đi, Tiễn Ý Ý đã nói muốn tới xem thành phố có tiết tấu chậm này, ra sức càn quét ăn một trận. Vì thế cho nên sáng nay cô thậm chí còn không ăn sáng, đến tận bây giờ đã đói đến mốc rồi.

Phố mỹ thực bên này cùng các phố mỹ thực ở mấy thành phố nổi tiếng khác có chút khác biệt.

Phố mỹ thực ở đây thuần túy là mỹ thực truyền thống, mỗi một cửa hàng bày bán một loại đồ ăn, không có cửa hàng nào trùng với cửa hàng nào, cũng không có bảng hiệu gì, thế nhưng khi nếm thử lại ngon đến mức khiến cho người ta muốn đem đầu lưỡi nuốt luôn xuống.

Cầm một cái đĩa nhỏ đi từ đầu đường tới cuối đường, đồ ăn nhiều như thế mà vẫn có thể nhét hết vào bụng, với điều kiện tiên quyết là không ăn đến vỡ cả bụng ra.

Tiễn Ý Ý sớm đã nghe nói tới cái độc đáo của phố mỹ thực này, khổ nỗi vừa mới ngẩn người đã quên mất chuyện phải sang đường.

Đi theo bên người Lương Quyết Thành, cô đã mất đi năng lực tự gánh vác, tựa như bạn học nhỏ Tiễn Ý Ý mới học mẫu giáo, hoàn toàn dựa vào cái nắm tay của bạn trai nhà mình mới sang được đường. Lương Quyết Thành thậm chí còn nhẫn nại, thả chậm bước chân phối hợp với cô đang ngẩn người, dắt qua bên đường xong lại đưa cho tiểu cô nương cốc kem ly kia.

Quảng trường mỹ thực bên này cơ hồ đều là du khách, có không ít các cặp tình nhân tay trong tay, cũng không thiếu những du khách từ nước ngoài tới, mỗi người đều cầm một cái đĩa, càn quét hết khu ẩm thực này.

Ly kem trong tay Tiễn Ý Ý ăn không hết.

Cô hơi do dự.

Không biết có phải là do mới lạ hay không mà ngay cả kem ly ở đây cô cũng cảm thấy ngon. Nếu như ném đi, thấy thế nào cũng rất lãng phí.

Tiễn Ý Ý còn đang do dự, Lương Quyết Thành đã cúi đầu xuống.

Anh khép hờ đôi mắt, vươn đầu lưỡi ra nhẹ ɭϊếʍ kem trong cốc, đần lưỡi cuộn lên một ngụm trắng xóa, biến mất ở trước mắt Tiễn Ý Ý.

Cô sửng sốt.

Lương Quyết Thành gật dù: “Mùi vị không tệ.”

Khuôn mặt Tiễn Ý Ý đỏ bừng.

Hai người ăn một cái kem ly, tuy rằng nhìn như không có việc gì, thế nhưng bạn học Lương này! Cậu không nhận ra là cái cách cậu ăn… có chút không thích hợp sao!

Tiễn Ý Ý đỏ mặt đem kem ly nhét vào trong tay Lương Quyết Thành.

Ăn đi, một mình cậu ăn luôn đi!

Lương Quyết Thành cười nhẹ.

Anh cầm lấy kem ly trong tay Tiễn Ý Ý, không có một chút không tự nhiên nào, dùng cái phương thức đồi phong bại tục ở trong mắt Tiễn Ý Ý, ăn hết chỗ kem này.

Đầu đường con phố mỹ thực này, có thể thuê được cái khay đựng thức ăn, một nhóm có nhiều người còn ăn một lúc bảy, tám khay, mỗi khay đều bày đầy đồ ăn trông rất đẹp mắt.

Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành chỉ có hai người, cô nghĩ tới chiều dài của con phố này một chút, chỉ chọn một cái khay ăn vừa vừa, ở trêи có thể đựng được ba đến năm món, liền vừa vặn.

Một khay lại một khay, ăn hết ba, bốn khay cũng mới chỉ là khúc nhạc dạo cho cái con đường này.

Lương Quyết Thành đeo balo của Tiễn Ý Ý, cầm khay ăn ở trong tay, cùng Tiễn Ý Ý đứng xếp hàng, dựa vào tài ăn nói… hoặc là dựa vào tiền, hai người chen được lên phía trước, đem khay ăn đựng đầy đồ.

Ở giữa ngã tư đường có một chỗ dùng để khách ngồi ăn, nếu như là ở nơi khác, chỗ ngồi này ước chừng là hai người ngồi bàn ba người, mà ba người lại ngồi bàn sáu người.

Mà ở đây, người địa phương này giống như đã có thói quen dùng cơm trong biển người. Bình tĩnh bưng khay đồ ăn, thể hiện một loại thần công vừa đứng vừa ăn. Các du khách ở nơi khác tới cũng theo thứ tự ngồi xuống, cũng chẳng còn chỗ ngồi trống nữa. Có mấy người còn phải đứng để ăn.

Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành dựa vào khả năng dùng mỹ sắc cộng thêm việc ăn nói khéo léo, cuối cùng từ chỗ của một bà lão lấy được một cái bàn ăn.

Nhưng còn chưa đến phiên bọn họ ngồi, bên cạnh đã có một người phụ nữ trẻ mang thai đi tới.

Cô ấy ôm khay ăn, cười có chút ngại ngùng.

Tiễn Ý Ý sáng tỏ, lôi kéo Lương Quyết Thành đứng dậu, nhường lại vị trí này cho người đó.

Vị trí đã nhường cho người phụ nữ mang thai kia cho nên Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành cũng không còn chỗ trống để ngồi, liền đơn giản học theo người bản xứ ở đây, đứng ăn, vừa đi vừa ăn, nhìn thấy quán ai có cái gì ngon liền thêm vào khay của mình.

Hai người, mỗi người bưng một đầu khay, dùng hai đôi đũa, hai cái dĩa để ăn, ăn không khép được miệng.

“Cái này ngon quá, nếu chỉ vì cái này, em cũng đều nguyện ý ở lại.”

Lương Quyết Thành nghe vậy liền tinh tế nhớ lại một chút hương vị.

“Không cần phải ở lại, về nhà anh nói với Ninh Ninh, để con bé học làm.”

Ông anh trai chuyên sai vặt đứa em gái của mình, lại còn sai đến rất bình tĩnh.

Tiễn Ý Ý vui vẻ: “Anh cũng không cho con bé anh thử, chỉ bắt em ấy tự nghĩ tự làm, có người anh nào hố em mình như thế sao?”

“Không phải còn chưa hết hè sao, sắp tới con bé cũng lên cấp ba rồi, thừa dịp trước khi lên cấp ba chúng ta mang Ninh Ninh tới đây ăn đi. Cô bé gầy quá rồi, em thấy vẫn là nên ăn nhiều một chút.”

Lương Nguyệt Ninh thực sự là rất ít thịt, có thể là lúc còn nhỏ chịu thua thiệt cho nên nửa năm nay Tiễn Ý Ý bồi bổ liên tục cho cô bé mới cảm giác được một chút khí sắc, vóc dáng cũng cao lên không ít, thế nhưng nói về độ béo lên thì hoàn toàn không nhìn thấy chút thay đổi gì cả.

“Cầm lấy.”

Lương Quyết Thành đem toàn bộ khay ăn đưa cho Tiễn Ý Ý.

Cô bưng khay, miệng còn nhét một miếng bánh, vẻ mặt mê mang.

Anh xắn tay áo, ngồi xổm xuống bên chân cô.

Tiễn Ý Ý đeo giày trắng, dây giày bị lỏng ra trong lúc đi đường.

Cô hoàn toàn không có chút ý tới.

Lương Quyết Thành ngồi xổm bên chân cô, nắm dây giày trêи tay, ung dung buộc lại thành hình nơ con bướm.

“Được rồi.”

“Ây, chàng trai trẻ.”

Một đại thúc ở cửa hàng bên cạnh vung thìa, vẻ mặt xấu xa cười cười: “Cậu có biết bên chỗ này của chúng tôi có cái phong tục gì không?”

Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành đều lắc đầu.

“Nếu dây giày của hai người có thể thắt lại với nhau, đi từ đầu phố đến cuối phố, chắc chắn liền có thể lập tức kết hôn ngay a.”

Đại thúc múc một muỗng lớn nước canh lên, cười ha ha: “Thử một chút xem nào?”

Tiễn Ý Ý: “Cảm ơn ạ, nhưng chúng cháu… A?”

Tiễn Ý Ý cúi đầu.

Nơ con bướm vừa bị thắt chặt giờ đã bị tháo ra, Lương Quyết Thành ngồi trước mặt cô, đem dây giày của hai người cột lại với nhau.

Anh đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh.

“Đi thôi.”

Tiễn Ý Ý: “…???”

Tiểu huynh đệ, cậu dễ bị lừa như thế sao?!

Đi được hai bước, Tiễn Ý Ý bỗng nhiên phản ứng kịp tiểu tâm tư hai ngày nay của Lương Quyết Thành.

Cô nghĩ nghĩ, giật giật góc áo của anh, nhỏ giọng hỏi: “Lương ca, có phải anh nghĩ… muốn cùng em kết hôn hay không?”

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status