Thấy Tần Hành Hàn cứ thế định ôm Úc Vi Tinh rời đi, Chu Lẫm vội vàng ngăn cản, "Tần tổng, chờ đã."
Tần Hành Hàn dừng bước, nghiêng người nhìn gã.
"Không thể cứ như vậy ra ngoài, bên ngoài còn có khách, nếu lỡ cảnh Úc Vi Tinh được anh bế công chúa ra ngoài bị chụp được, lại sẽ có một số người có dụng tâm khác tìm được lý do công kích cậu ấy."
Nói rồi, gã cởi áo khoác, phủ lên người Úc Vi Tinh, che khuất mặt cậu.
Có lẽ che mặt có chút không thoải mái, Úc Vi Tinh hừ hừ hai tiếng, thân thể cũng không thành thật động đậy, Chu Lẫm ở bên cạnh nhìn mà sợ đến mức rụng rời, mất hết hồn vía, sợ Tần Hành Hàn bế không cẩn thận khiến Úc Vi Tinh rơi xuống.
Gã há miệng thở dốc, muốn nói "Nếu không chúng ta cùng nhau đỡ cậu ấy đi", đã nghe Tần Hành Hàn dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ dành trẻ con nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích."
Chu Lẫm: "..."
Đến cùng có phải có chỗ nào không thích hợp không? Gã thật sự cảm thấy rất kỳ quái!
Thấy Úc Vi Tinh thành thật, Tần Hành Hàn ôm cậu chặt hơn, nhấc chân ra khỏi phòng.
Lâm Kha đi đến trước mặt hắn, giúp hắn nhấn thang máy.
"Anh Chu." Thấy Chu Lẫm ngây ngốc không động đậy, Cốc Nghi Tuyên gọi gã một tiếng.
Chu Lẫm lấy lại tinh thần, giấu đi cảm xúc phức tạp, "Chúng ta cũng đi thôi."
Tần Hành Hàn bế Úc Vi Tinh lên xe, trả lại áo khoác cho Chu Lẫm từ cửa sổ, ra hiệu cho gã, để tài xế lái xe. Chu Lẫm đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, sau đó thu lại ánh mắt nói với Cốc Nghi Tuyên: "Lên xe, anh đưa em về."
Cốc Nghi Tuyên gật đầu đi theo gã, lên xe, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm lớn mật mà nói chuyện, cảm khái nói: "Lực cánh tay của ngài Tần khỏe thật đấy."
Cho dù Úc Vi Tinh có gầy đến đâu cũng phải hơn một trăm cân, huống chi cậu còn say, bế càng tốn sức mà lúc nãy Tần Hành Hàn bế một đường hai ba phút, vẫn siêu cấp ổn áp.
Chu Lẫm: "..."
"Chuyện đêm nay là thế nào?"
Gã quay đầu lại liếc cô một cái, "Em kể rõ ràng cho anh."
Cốc Nghi Tuyên ừm một tiếng, nói:
"Thật ra lúc sau em mới đi, sau đó nghe cô Lâm nói..."
-
"...... Lúc tôi rời phòng, vừa lúc nhìn thấy Phó Thanh Nguyên với Tiền Trạch Khải túm lấy ngài Úc, muốn dẫn cậu ấy vào phòng, tôi mượn danh nghĩa của ngài, đuổi bọn họ đi. Trước đó đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi đã nói chuyện với quản lý rồi, ông ấy sẽ gửi video giám sát sau. " Lâm Kha ngồi ở ghế phó lái, báo cáo logic rõ ràng.
"Ừ." Tần Hành Hàn rũ mắt, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của Úc Vi Tinh đang gối lên chân hắn, để cậu thoải mái hơn.
Như thể cảm nhận được có người đang chạm vào mình, Úc Vi Tinh hừ một tiếng, vô thức giơ tay lên bắt loạn, cho đến khi bắt được bàn tay của Tần Hành Hàn, đem nó ôm vào trong ngực, mới an tĩnh lại.
Hắn thì thầm: "Ngoan một tí sắp đến rồi."
Thỉnh thoảng Hoa Điểm Điểm sẽ đến phòng Úc Vi Tinh, tiến hành "phục vụ đánh thức" với cậu -- dùng đệm thịt vỗ vào mặt cậu.
Tần Hành Hàn im lặng cong môi, không rút tay về, để mặc cậu ôm.
"Phó Thanh Nguyên..." Tần Hành Hàn ngước mắt, vẻ mặt dịu dàng rút đi, "Hắn là người khi đó đã bỏ thuốc Úc Vi Tinh?"
Vấn đề này, trước khi hắn điều tra Úc Vi Tinh thì trong tư liệu đã có ghi chép kỹ càng tỉ mỉ.
Lâm Kha nhận thấy nhiệt độ trong xe nhanh chóng giảm xuống vài độ, không khỏi muốn bật điều hòa, "Là hắn."
"Tôi nhớ Phó Thanh Nguyên có một người em trai?"
"Đúng vậy, tên là Lạc Tự Sinh, mang họ mẹ, năm nay 20t. Mẹ hắn ta đã từng làm diễn viên, tên là Lạc Thải Y, trong lúc sự nghiệp của bà đang trên đà phát triển thì đột nhiên biến mất, 7 năm sau bà lại xuất hiện, từ trên tầng cao nhảy xuống, chết ngay tại chỗ."
Lâm Kha tiếc hận buông tiếng thở dài, lúc y còn nhỏ có xem qua Lạc Thải Y diễn, bà diễn rất khá, "Sau khi mẹ Lạc Tự Sinh qua đời, hắn ta được bà ngoại mang về nuôi nấng, Phó gia không đón hắn ta về, chỉ là mỗi năm đều cấp phí nuôi nấng."
Tay trái Tần Hành Hàn không tiếng động mà gõ nệm ghế, trầm ngâm vài giây, phân phó: "Tra xem Lạc Tự Sinh muốn gì, sau đó tìm người gặp hắn ta."
Lâm Kha im lặng ở trong lòng vì Phó Thanh Nguyên mà bi ai một giây, không hề có gánh nặng tâm lý gật đầu, "Được."
"Về phần Tiền Trạch Khải..."
Lâm Kha chờ đợi, cuối cùng nghe thấy Tần Hành Hàn nói: "Có phải Tiền thị với Tạ gia đang tranh giành mảnh đất Viễn Sơn kia không? "
"Ý ngài là?"
Tần Hành Hàn nói: "Gửi quà cho Tạ gia."
Lâm Kha đã hiểu.
Xe chạy vào biệt thự họ Úc, đỗ xe, Lâm Kha xuống xe mở cửa sau, Úc Dạ Bạch nhanh chóng tiến lên, khom lưng đem Úc Vi Tinh ôm ra.
Y cúi đầu nhìn xuống thấy Úc Vi Tinh đang ngủ rất ngon lành, khóe miệng còn hơi cong lên, giống như đang chìm trong giấc mộng đẹp.
"......"
Y có hơi bất đắc dĩ, ngẫm lại cảm thấy khá tốt, ít nhất không phải tóc rối rượu điên.
Tần Hành Hàn cũng xuống xe, Úc Dạ Bạch nói cảm ơn: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Tần Hành Hàn nhìn về phía Úc Vi Tinh, "Bọn tôi là bạn bè."
Úc Dạ Bạch cười cười, mời nói: "Vào trong ngồi uống tách trà, vừa rồi mẹ tôi còn nhắc đến cậu mãi."
Tần Hành Hàn từ chối: "Tôi còn một cuộc họp trực tuyến cần triển khai, cho nên sẽ không vào, anh giúp tôi nói với dì Bạch, lần sau tôi lại đến thăm dì, nói chuyện với dì sau."
Úc Dạ Bạch biết quy mô tập đoàn Tần thị có bao nhiêu lớn, cũng biết Tần Hành Hàn bận ra sao, nghe hắn nói hắn còn phải mở cuộc họp, không hề giữ lại, lại cảm ơn hắn lần nữa.
"Cảm ơn cậu đã đưa Vi Tinh về."
Tần Hành Hàn lại liếc nhìn Úc Vi Tinh, sau đó mỉm cười với Úc Dạ Bạch: "Sau khi em ấy tỉnh lại, chuẩn bị cho em ấy một ly nước mật ong, có thể giải rượu đỡ đầu đau."
Úc Dạ Bạch sửng sốt, "Được, tôi sẽ."
Đây là lời cần phải nhắc sao?
Thế nào y cũng không hiểu.
Hơn nữa, y là anh trai của Úc Vi Tinh mà!
Đợi xe của Tần Hành Hàn rời đỗ, Úc Dạ Bạch bế em trai về nhà.
......
Lúc Úc Vi Tinh tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
Cổ họng cậu khô khốc như thể cậu vừa đi một chuyến lạc trong sa mạc, giọng khàn đến mức cậu cho rằng mình lại xuyên không một lần nữa, cậu vội vàng cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình vẫn là mặt mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một giây sau, cậu lại cảm thấy đầu đau muốn nứt, giống như có người cầm cây búa nhỏ gõ vào đầu cậu, huyệt thái dương thình thịch nhảy lên.
Cảm giác say rượu đã lâu đánh úp lại, khiến Úc Vi Tinh tỉnh táo trong chớp mắt.
Ngồi ở trên giường mấy phút, cậu mới xốc chăn lên xuống giường, rửa mặt xong, thay đồ ngủ trên người xuống lầu.
Hôm nay Úc Dạ Bạch không đến công ty sớm, lúc này đang cùng Bạch Trân ngồi trong phòng khách, cách đó không xa TV chiếu phóng sự《Vẻ đẹp của Trung Quốc》, hôm nay nói về thành phố X, giọng nói bên lề ôn nhuận, êm tai, mỗi chữ mỗi câu phát âm đều rất thoải mái.
Nghe thấy tiếng bước chân, Úc Dạ Bạch và Bạch Trân quay đầu, thấy Úc Vi Tinh, Úc Dạ Bạch đứng lên, Bạch Trân cũng đứng dậy, đi đến phía sau sô pha, bà vỗ vỗ vị trí phía trước mình, "Cục cưng, đến đây, mẹ mát xa đầu cho con."
Úc Vi Tinh gật đầu, lại chào Úc Dạ Bạch trước mặt cậu: "Anh."
Úc Dạ Bạch đáp lời, nói với cậu: "Say rượu khó chịu, ngồi xuống đi."
"Vâng."
Úc Vi Tinh ngồi xuống, ngón tay Bạch Trân phủ lên huyệt Thái Dương của cậu: "Rất khó chịu đúng không?"
"Vâng, đau lắm." Ở trước mặt mẹ, Úc Vi Tinh luôn không nhịn được muốn làm nũng, rõ ràng trước kia cậu có thể chịu được, cũng đã sớm quen với loại đau đầu này.
Bạch Trân khéo léo xoa bóp, dịu dàng nói: "Vậy thì nhớ kỹ, sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa."
"Không uống." Ở chỗ này, không ai ép cậu uống rượu như kiếp trước, sau này cậu cũng không muốn uống rượu xã giao nữa. Muốn uống, chỉ uống với bạn bè, một lượng nhỏ.
Bạch Trân thay đổi huyệt vị, tiếp tục mát xa, lại hỏi: "Hôm qua quay phim thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi."
Bạch Trân mỉm cười, "Vậy là tốt rồi."
Lúc này Úc Dạ Bạch bưng một ly nước mật ong đến, đưa cho Úc Vi Tinh, "Là nước mật ong, không nóng, uống xong có thể sẽ thoải mái hơn."
Nhận lấy uống xong, Úc Vi Tinh nói: "Cảm ơn anh."
Úc Dạ Bạch không dùng sức, đánh vào cánh tay cậu, "Cảm ơn cái gì, anh là anh trai em."
Y cười rộ, nói: "Em có thể nói lời cảm ơn với Tần Hành Hàn, tối hôm qua cậu ấy đưa em về, còn dặn anh pha nước mật ong cho em." Chuyển đề tài, nhấn mạnh, "Đương nhiên, cậu ấy không nói anh cũng sẽ pha cho em."
Úc Vi Tinh là em trai cục cưng của y!
Úc Vi Tinh bị câu sau của y chọc cười, lại gọi một tiếng "Anh", thấy lông mày Úc Dạ Bạch giãn ra, khóe miệng nhếch lên, cảm thấy dễ dỗ, đồng thời trong lòng cũng ấm áp.
Cậu đặt ly rỗng xuống, lại khó hiểu hỏi: "Tối hôm qua là Tần Hành Hàn đưa em về?"
Cậu chỉ có một phần trí nhớ, từ sau khi Lâm Kha xuất hiện, cậu đã hoàn toàn say, trí nhớ đứt đoạn.
"Ừm, cậu ấy đưa em về, nói là gặp em ở nhà hàng, em uống say." Úc Dạ Bạch nói,"Cậu ấy còn gọi điện cho anh, bảo anh nói rõ với người quản lý của em, đồng ý cho cậu ấy đưa em về."
Úc Vi Tinh khẽ gật đầu: "Em biết rồi."
Chuyện tối hôm qua, cậu thật sự rất muốn cảm ơn Tần Hành Hàn với Lâm Kha, không có Lâm Kha kịp thời xuất hiện, nếu như cậu bị Phó Thanh Nguyên mang vào phòng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cậu không khỏi nghĩ mà sợ.
"Mẹ, không cần ấn nữa." Đè tay Bạch Trân lại, Úc Vi Tinh quay đầu, "Con khỏe rồi, mẹ ngồi đi."
Bạch Trân cười, "Không ngồi nữa, mẹ muốn ra ngoài mua vài thứ, sau đó cùng ba con về quê, hôm qua ông nội và ông ngoại con lại giận dỗi nhau."
Úc Vi Tinh nhớ rõ trong sách có đề cập qua, hai ông lão cùng nhau lớn lên, ở đối diện, từ nhỏ đã cãi nhau, kết làm thông gia sau này còn tiếp tục cãi nhau, nhưng càng cãi quan hệ lại càng tốt.
Bạch Trân tắt TV, nói với Úc Dạ Bạch: "Mẹ và ba đi khoảng một tuần, con ở công ty không cần quá vất vả, buổi tối về nhà sớm một tí."
Úc Dạ Bạch nói: "Mẹ, con hiểu."
Bạch Trân lại nhéo mặt Úc Vi Tinh, "Ngày kia con đi, mẹ không thể tiễn con, quay phim cho tốt, cũng chăm sóc tốt bản thân, mẹ sẽ gọi điện cho con."
"Con biết rồi." Úc Vi Tinh cười, "Mẹ và ba cũng chăm sóc tốt cho bản thân."
Bạch Trân đi rồi, Úc Dạ Bạch nhìn thời gian, cũng định đến công ty, buổi chiều có một cuộc họp quan trọng, y cần chuẩn bị sớm một chút.
Bọn họ đi hết, Úc Vi Tinh liền ôm cái gối ôm, thoải mái vùi ở sô pha, tự hỏi phải trả thù Phó Thanh Nguyên ra sao.
Cậu không định bỏ qua cho Phó Thanh Nguyên.
Lúc trước cậu cho rằng Phó Thanh Nguyên sẽ giống như nguyên tác viết, chỉ xuất hiện đúng một lần, cho nên mới không quản, chỉ chờ nội dung kịch bản đẩy mạnh, kết cục của Phó gia đã định sẵn.
Nhưng hiện tại nội dung kịch bản đã khác, Phó Thanh Nguyên lại xuất hiện trước mặt cậu. Một khi đã như vậy, cậu không ngại đem kết cục của Phó gia đến sớm hơn.
Dù sao qua tay cậu, hay qua tay Tạ gia, cũng không mấy khác biệt, vạch trần chuyện ác mà thôi.
Nhưng mà, cậu phải tìm một nhân vật mấu chốt trước -- con riêng của cha Phó, Lạc Tự Sinh.
Sự nghèo túng của Phó gia, là từ chân tướng cái chết của mẹ hắn ta bị vạch trần, bắt đầu.
Tần Hành Hàn dừng bước, nghiêng người nhìn gã.
"Không thể cứ như vậy ra ngoài, bên ngoài còn có khách, nếu lỡ cảnh Úc Vi Tinh được anh bế công chúa ra ngoài bị chụp được, lại sẽ có một số người có dụng tâm khác tìm được lý do công kích cậu ấy."
Nói rồi, gã cởi áo khoác, phủ lên người Úc Vi Tinh, che khuất mặt cậu.
Có lẽ che mặt có chút không thoải mái, Úc Vi Tinh hừ hừ hai tiếng, thân thể cũng không thành thật động đậy, Chu Lẫm ở bên cạnh nhìn mà sợ đến mức rụng rời, mất hết hồn vía, sợ Tần Hành Hàn bế không cẩn thận khiến Úc Vi Tinh rơi xuống.
Gã há miệng thở dốc, muốn nói "Nếu không chúng ta cùng nhau đỡ cậu ấy đi", đã nghe Tần Hành Hàn dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ dành trẻ con nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích."
Chu Lẫm: "..."
Đến cùng có phải có chỗ nào không thích hợp không? Gã thật sự cảm thấy rất kỳ quái!
Thấy Úc Vi Tinh thành thật, Tần Hành Hàn ôm cậu chặt hơn, nhấc chân ra khỏi phòng.
Lâm Kha đi đến trước mặt hắn, giúp hắn nhấn thang máy.
"Anh Chu." Thấy Chu Lẫm ngây ngốc không động đậy, Cốc Nghi Tuyên gọi gã một tiếng.
Chu Lẫm lấy lại tinh thần, giấu đi cảm xúc phức tạp, "Chúng ta cũng đi thôi."
Tần Hành Hàn bế Úc Vi Tinh lên xe, trả lại áo khoác cho Chu Lẫm từ cửa sổ, ra hiệu cho gã, để tài xế lái xe. Chu Lẫm đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, sau đó thu lại ánh mắt nói với Cốc Nghi Tuyên: "Lên xe, anh đưa em về."
Cốc Nghi Tuyên gật đầu đi theo gã, lên xe, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm lớn mật mà nói chuyện, cảm khái nói: "Lực cánh tay của ngài Tần khỏe thật đấy."
Cho dù Úc Vi Tinh có gầy đến đâu cũng phải hơn một trăm cân, huống chi cậu còn say, bế càng tốn sức mà lúc nãy Tần Hành Hàn bế một đường hai ba phút, vẫn siêu cấp ổn áp.
Chu Lẫm: "..."
"Chuyện đêm nay là thế nào?"
Gã quay đầu lại liếc cô một cái, "Em kể rõ ràng cho anh."
Cốc Nghi Tuyên ừm một tiếng, nói:
"Thật ra lúc sau em mới đi, sau đó nghe cô Lâm nói..."
-
"...... Lúc tôi rời phòng, vừa lúc nhìn thấy Phó Thanh Nguyên với Tiền Trạch Khải túm lấy ngài Úc, muốn dẫn cậu ấy vào phòng, tôi mượn danh nghĩa của ngài, đuổi bọn họ đi. Trước đó đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi đã nói chuyện với quản lý rồi, ông ấy sẽ gửi video giám sát sau. " Lâm Kha ngồi ở ghế phó lái, báo cáo logic rõ ràng.
"Ừ." Tần Hành Hàn rũ mắt, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của Úc Vi Tinh đang gối lên chân hắn, để cậu thoải mái hơn.
Như thể cảm nhận được có người đang chạm vào mình, Úc Vi Tinh hừ một tiếng, vô thức giơ tay lên bắt loạn, cho đến khi bắt được bàn tay của Tần Hành Hàn, đem nó ôm vào trong ngực, mới an tĩnh lại.
Hắn thì thầm: "Ngoan một tí sắp đến rồi."
Thỉnh thoảng Hoa Điểm Điểm sẽ đến phòng Úc Vi Tinh, tiến hành "phục vụ đánh thức" với cậu -- dùng đệm thịt vỗ vào mặt cậu.
Tần Hành Hàn im lặng cong môi, không rút tay về, để mặc cậu ôm.
"Phó Thanh Nguyên..." Tần Hành Hàn ngước mắt, vẻ mặt dịu dàng rút đi, "Hắn là người khi đó đã bỏ thuốc Úc Vi Tinh?"
Vấn đề này, trước khi hắn điều tra Úc Vi Tinh thì trong tư liệu đã có ghi chép kỹ càng tỉ mỉ.
Lâm Kha nhận thấy nhiệt độ trong xe nhanh chóng giảm xuống vài độ, không khỏi muốn bật điều hòa, "Là hắn."
"Tôi nhớ Phó Thanh Nguyên có một người em trai?"
"Đúng vậy, tên là Lạc Tự Sinh, mang họ mẹ, năm nay 20t. Mẹ hắn ta đã từng làm diễn viên, tên là Lạc Thải Y, trong lúc sự nghiệp của bà đang trên đà phát triển thì đột nhiên biến mất, 7 năm sau bà lại xuất hiện, từ trên tầng cao nhảy xuống, chết ngay tại chỗ."
Lâm Kha tiếc hận buông tiếng thở dài, lúc y còn nhỏ có xem qua Lạc Thải Y diễn, bà diễn rất khá, "Sau khi mẹ Lạc Tự Sinh qua đời, hắn ta được bà ngoại mang về nuôi nấng, Phó gia không đón hắn ta về, chỉ là mỗi năm đều cấp phí nuôi nấng."
Tay trái Tần Hành Hàn không tiếng động mà gõ nệm ghế, trầm ngâm vài giây, phân phó: "Tra xem Lạc Tự Sinh muốn gì, sau đó tìm người gặp hắn ta."
Lâm Kha im lặng ở trong lòng vì Phó Thanh Nguyên mà bi ai một giây, không hề có gánh nặng tâm lý gật đầu, "Được."
"Về phần Tiền Trạch Khải..."
Lâm Kha chờ đợi, cuối cùng nghe thấy Tần Hành Hàn nói: "Có phải Tiền thị với Tạ gia đang tranh giành mảnh đất Viễn Sơn kia không? "
"Ý ngài là?"
Tần Hành Hàn nói: "Gửi quà cho Tạ gia."
Lâm Kha đã hiểu.
Xe chạy vào biệt thự họ Úc, đỗ xe, Lâm Kha xuống xe mở cửa sau, Úc Dạ Bạch nhanh chóng tiến lên, khom lưng đem Úc Vi Tinh ôm ra.
Y cúi đầu nhìn xuống thấy Úc Vi Tinh đang ngủ rất ngon lành, khóe miệng còn hơi cong lên, giống như đang chìm trong giấc mộng đẹp.
"......"
Y có hơi bất đắc dĩ, ngẫm lại cảm thấy khá tốt, ít nhất không phải tóc rối rượu điên.
Tần Hành Hàn cũng xuống xe, Úc Dạ Bạch nói cảm ơn: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Tần Hành Hàn nhìn về phía Úc Vi Tinh, "Bọn tôi là bạn bè."
Úc Dạ Bạch cười cười, mời nói: "Vào trong ngồi uống tách trà, vừa rồi mẹ tôi còn nhắc đến cậu mãi."
Tần Hành Hàn từ chối: "Tôi còn một cuộc họp trực tuyến cần triển khai, cho nên sẽ không vào, anh giúp tôi nói với dì Bạch, lần sau tôi lại đến thăm dì, nói chuyện với dì sau."
Úc Dạ Bạch biết quy mô tập đoàn Tần thị có bao nhiêu lớn, cũng biết Tần Hành Hàn bận ra sao, nghe hắn nói hắn còn phải mở cuộc họp, không hề giữ lại, lại cảm ơn hắn lần nữa.
"Cảm ơn cậu đã đưa Vi Tinh về."
Tần Hành Hàn lại liếc nhìn Úc Vi Tinh, sau đó mỉm cười với Úc Dạ Bạch: "Sau khi em ấy tỉnh lại, chuẩn bị cho em ấy một ly nước mật ong, có thể giải rượu đỡ đầu đau."
Úc Dạ Bạch sửng sốt, "Được, tôi sẽ."
Đây là lời cần phải nhắc sao?
Thế nào y cũng không hiểu.
Hơn nữa, y là anh trai của Úc Vi Tinh mà!
Đợi xe của Tần Hành Hàn rời đỗ, Úc Dạ Bạch bế em trai về nhà.
......
Lúc Úc Vi Tinh tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
Cổ họng cậu khô khốc như thể cậu vừa đi một chuyến lạc trong sa mạc, giọng khàn đến mức cậu cho rằng mình lại xuyên không một lần nữa, cậu vội vàng cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình vẫn là mặt mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một giây sau, cậu lại cảm thấy đầu đau muốn nứt, giống như có người cầm cây búa nhỏ gõ vào đầu cậu, huyệt thái dương thình thịch nhảy lên.
Cảm giác say rượu đã lâu đánh úp lại, khiến Úc Vi Tinh tỉnh táo trong chớp mắt.
Ngồi ở trên giường mấy phút, cậu mới xốc chăn lên xuống giường, rửa mặt xong, thay đồ ngủ trên người xuống lầu.
Hôm nay Úc Dạ Bạch không đến công ty sớm, lúc này đang cùng Bạch Trân ngồi trong phòng khách, cách đó không xa TV chiếu phóng sự《Vẻ đẹp của Trung Quốc》, hôm nay nói về thành phố X, giọng nói bên lề ôn nhuận, êm tai, mỗi chữ mỗi câu phát âm đều rất thoải mái.
Nghe thấy tiếng bước chân, Úc Dạ Bạch và Bạch Trân quay đầu, thấy Úc Vi Tinh, Úc Dạ Bạch đứng lên, Bạch Trân cũng đứng dậy, đi đến phía sau sô pha, bà vỗ vỗ vị trí phía trước mình, "Cục cưng, đến đây, mẹ mát xa đầu cho con."
Úc Vi Tinh gật đầu, lại chào Úc Dạ Bạch trước mặt cậu: "Anh."
Úc Dạ Bạch đáp lời, nói với cậu: "Say rượu khó chịu, ngồi xuống đi."
"Vâng."
Úc Vi Tinh ngồi xuống, ngón tay Bạch Trân phủ lên huyệt Thái Dương của cậu: "Rất khó chịu đúng không?"
"Vâng, đau lắm." Ở trước mặt mẹ, Úc Vi Tinh luôn không nhịn được muốn làm nũng, rõ ràng trước kia cậu có thể chịu được, cũng đã sớm quen với loại đau đầu này.
Bạch Trân khéo léo xoa bóp, dịu dàng nói: "Vậy thì nhớ kỹ, sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa."
"Không uống." Ở chỗ này, không ai ép cậu uống rượu như kiếp trước, sau này cậu cũng không muốn uống rượu xã giao nữa. Muốn uống, chỉ uống với bạn bè, một lượng nhỏ.
Bạch Trân thay đổi huyệt vị, tiếp tục mát xa, lại hỏi: "Hôm qua quay phim thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi."
Bạch Trân mỉm cười, "Vậy là tốt rồi."
Lúc này Úc Dạ Bạch bưng một ly nước mật ong đến, đưa cho Úc Vi Tinh, "Là nước mật ong, không nóng, uống xong có thể sẽ thoải mái hơn."
Nhận lấy uống xong, Úc Vi Tinh nói: "Cảm ơn anh."
Úc Dạ Bạch không dùng sức, đánh vào cánh tay cậu, "Cảm ơn cái gì, anh là anh trai em."
Y cười rộ, nói: "Em có thể nói lời cảm ơn với Tần Hành Hàn, tối hôm qua cậu ấy đưa em về, còn dặn anh pha nước mật ong cho em." Chuyển đề tài, nhấn mạnh, "Đương nhiên, cậu ấy không nói anh cũng sẽ pha cho em."
Úc Vi Tinh là em trai cục cưng của y!
Úc Vi Tinh bị câu sau của y chọc cười, lại gọi một tiếng "Anh", thấy lông mày Úc Dạ Bạch giãn ra, khóe miệng nhếch lên, cảm thấy dễ dỗ, đồng thời trong lòng cũng ấm áp.
Cậu đặt ly rỗng xuống, lại khó hiểu hỏi: "Tối hôm qua là Tần Hành Hàn đưa em về?"
Cậu chỉ có một phần trí nhớ, từ sau khi Lâm Kha xuất hiện, cậu đã hoàn toàn say, trí nhớ đứt đoạn.
"Ừm, cậu ấy đưa em về, nói là gặp em ở nhà hàng, em uống say." Úc Dạ Bạch nói,"Cậu ấy còn gọi điện cho anh, bảo anh nói rõ với người quản lý của em, đồng ý cho cậu ấy đưa em về."
Úc Vi Tinh khẽ gật đầu: "Em biết rồi."
Chuyện tối hôm qua, cậu thật sự rất muốn cảm ơn Tần Hành Hàn với Lâm Kha, không có Lâm Kha kịp thời xuất hiện, nếu như cậu bị Phó Thanh Nguyên mang vào phòng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cậu không khỏi nghĩ mà sợ.
"Mẹ, không cần ấn nữa." Đè tay Bạch Trân lại, Úc Vi Tinh quay đầu, "Con khỏe rồi, mẹ ngồi đi."
Bạch Trân cười, "Không ngồi nữa, mẹ muốn ra ngoài mua vài thứ, sau đó cùng ba con về quê, hôm qua ông nội và ông ngoại con lại giận dỗi nhau."
Úc Vi Tinh nhớ rõ trong sách có đề cập qua, hai ông lão cùng nhau lớn lên, ở đối diện, từ nhỏ đã cãi nhau, kết làm thông gia sau này còn tiếp tục cãi nhau, nhưng càng cãi quan hệ lại càng tốt.
Bạch Trân tắt TV, nói với Úc Dạ Bạch: "Mẹ và ba đi khoảng một tuần, con ở công ty không cần quá vất vả, buổi tối về nhà sớm một tí."
Úc Dạ Bạch nói: "Mẹ, con hiểu."
Bạch Trân lại nhéo mặt Úc Vi Tinh, "Ngày kia con đi, mẹ không thể tiễn con, quay phim cho tốt, cũng chăm sóc tốt bản thân, mẹ sẽ gọi điện cho con."
"Con biết rồi." Úc Vi Tinh cười, "Mẹ và ba cũng chăm sóc tốt cho bản thân."
Bạch Trân đi rồi, Úc Dạ Bạch nhìn thời gian, cũng định đến công ty, buổi chiều có một cuộc họp quan trọng, y cần chuẩn bị sớm một chút.
Bọn họ đi hết, Úc Vi Tinh liền ôm cái gối ôm, thoải mái vùi ở sô pha, tự hỏi phải trả thù Phó Thanh Nguyên ra sao.
Cậu không định bỏ qua cho Phó Thanh Nguyên.
Lúc trước cậu cho rằng Phó Thanh Nguyên sẽ giống như nguyên tác viết, chỉ xuất hiện đúng một lần, cho nên mới không quản, chỉ chờ nội dung kịch bản đẩy mạnh, kết cục của Phó gia đã định sẵn.
Nhưng hiện tại nội dung kịch bản đã khác, Phó Thanh Nguyên lại xuất hiện trước mặt cậu. Một khi đã như vậy, cậu không ngại đem kết cục của Phó gia đến sớm hơn.
Dù sao qua tay cậu, hay qua tay Tạ gia, cũng không mấy khác biệt, vạch trần chuyện ác mà thôi.
Nhưng mà, cậu phải tìm một nhân vật mấu chốt trước -- con riêng của cha Phó, Lạc Tự Sinh.
Sự nghèo túng của Phó gia, là từ chân tướng cái chết của mẹ hắn ta bị vạch trần, bắt đầu.
/75
|