Biết Úc Vi Tinh có suy nghĩ giống hắn, cũng muốn bắt đầu từ Lạc Tự Sinh để đối phó với Phó gia, Tần Hành Hàn không hành động nữa, để Úc Vi Tinh tự mình ra tay báo thù.
Nhưng hắn vẫn chú ý chuyện này.
Bởi vậy tin tức Chu Lẫm tìm được Triệu Trình Kiệt lập tức truyền đến chỗ hắn. Đồng thời, hắn cũng nhận được tin Phó Giang Hồng muốn ra tay với Triệu Trình Kiệt.
Hắn từng tiếp xúc với Phó gia, Phó Giang Hồng cũng không phải là người đơn giản, cũng đủ âm ngoan, trên tay không chỉ có một mạng người, mỗi việc gã làm, đều quét sạch sẽ.
Triệu Trình Kiệt là tai nạn duy nhất.
Chuyện ngoài ý muốn này, còn phải bắt đầu từ người trung niên qua đời bảy năm kia.
Người trung niên này, thật ra mới là người Lư Lệ Nhiên tìm đến gây ra tai nạn xe, lúc ấy hắn ta phát hiện mình mắc phải căn bệnh ung thư hiếm thấy, sống không còn lâu.
Hắn ta là trẻ mồ côi và quan trọng nhất cả gia đình chỉ có vợ và con.
Mà sức khỏe vợ không tốt, đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, hắn ta đành quyết định dùng mạng sống cuối cùng của mình, vì bọn họ kiếm tiền, để nửa đời sau của bọn họ sống khá hơn một chút.
Nhưng mà chờ hắn ta nhận việc, bác sĩ điều trị chính lại vui vẻ nói cho hắn ta biết, đoàn chuyên gia nước A muốn đến bệnh viện bọn họ giao lưu hợp tác. Các bác sĩ cũng xin cho hắn ta, để hắn ta làm trị liệu.
Sau khi chẩn đoán, đoàn chuyên gia đã định chế cho hắn ta mấy phương án trị liệu, nhưng cần hắn ta ra nước ngoài phối hợp trị liệu, có cơ hội chữa khỏi trên 50%.
Có cơ hội được cứu, đương nhiên hắn ta không muốn làm chuyện xấu, hắn ta còn muốn cùng vợ, nhìn con của bọn họ lớn lên, kết hôn.
Nhưng hắn ta đã lấy tiền.
Cho dù hắn ta trả lại tiền, hắn ta cũng biết chuyện này khó qua.
Lúc này, Triệu Trình Kiệt xuất hiện trong tầm mắt hắn ta.
Vì thế hắn ta đem mọi việc giao cho Triệu Trình Kiệt.
Chờ Triệu Trình Kiệt làm xong chuyện này, hắn ta sẽ mang theo vợ, con bay đến nước A, tiếp nhận trị liệu.
Hắn ta rất thông minh, sau khi chữa khỏi về nước lại dựng cho mình một vụ tai nạn xe giả chết, mang theo con trai, vợ đổi thân phận mới, đến thành phố mới sinh sống.
Đáng tiếc, hắn ta vẫn bị người của Phó Giang Hồng tìm được, hơn nữa còn tạo ra một cái chết hợp lý -- Ung thư tái phát.
Năm đó Lư Lệ Nhiên ra mặt đối phó với người nhà Lạc Thải Y, sau khi bà ta nhận được tin tức Lạc Thải Y tự sát, không cho người đi xác nhận vụ tai nạn xe của chị Lạc Thải Y do ai gây ra, cho rằng là người bà ta tìm.
Thẳng đến hai ngày trước, bởi vì Triệu Trình Kiệt đánh bạc thiếu nợ quá nhiều đi vay nặng lãi không trả nổi, lúc bị người ta uy hiếp muốn đem ông ta thả xuống biển, ông ta bí quá hoá liều, lấy chuyện này đi vơ vét tài sản Phó Giang Hồng.
Lúc này Phó Giang Hồng và Lư Lệ Nhiên mới đi điều tra chuyện năm đó một lần nữa, phát hiện bỏ sót người quan trọng như thế.
Quá ít người có thể dùng, nhân mạch cũng không đủ rộng, mặc dù cậu có đọc qua sách, nhưng cũng không phải có thể đọc thuộc lòng toàn bộ, không cách nào đem tất cả tình tiết ghi nhớ hết.
Tin tức của Tần Hành Hàn so với cậu, có thể tra được nhiều tư liệu hơn.
Biết điểm ấy, Úc Vi Tinh nghe thấy Tần Hành Hàn dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm có nói chuyện với cậu, trong lòng trầm xuống, biết chắc hắn đã nhận được tin tức gì.
"Có thể cứu Triệu Trình Kiệt không?" Cậu hỏi. Triệu Trình Kiệt là nhân vật mấu chốt.
Tần Hành Hàn chắc chắn, "Có thể."
"Vậy thì tốt rồi." Úc Vi Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Cậu mới phát hiện thân thể của mình căng thẳng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, điện thoại bị cậu nắm chặt.
Một lần nữa kéo rèm cửa sổ lại, cậu trở về sô pha ngồi xuống, lại rút ra hai tờ giấy lau tay, chần chờ một lát, vẫn hỏi, "Anh cũng đang điều tra chuyện này? Vì sao?"
Tần Hành Hàn và Phó gia, hẳn không cùng xuất hiện.
Tần Hành Hàn vẫn thẳng thắn như vậy, "Vốn muốn giúp em trút giận."
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, trầm thấp, nặng nề, không xa xôi.
Úc Vi Tinh xoa xoa lỗ tai, không nhịn được lấy điện thoại ra, mở thu nhỏ, khoảng cách không gần, cảm giác sẽ không mãnh liệt nữa.
Cậu nghe Tần Hành Hàn nói: "Về phần lý do, lúc trước anh đã nói qua, lần này cũng giống như vậy, anh rất nhàm chán, em là bạn của anh, dì Bạch đối xử với anh rất tốt, rất chiếu cố anh, là bạn của mẹ anh."
"Mặt khác, mấy năm gần đây khẩu vị Phó gia quá lớn, nhiều lần muốn vươn tay đến Tần thị."
Hay tin Phó gia vươn tay quá dài, Úc Vi Tinh không hề nghi ngờ cách nói này. Cậu nghĩ, lần này so với lần trước tiến bộ hơn một ít, thêm nữa bọn cậu là bạn.
"Cảm ơn." Cậu nghiêm túc nói.
Tần Hành Hàn nói: "Không cần khách sáo."
Nói xong mọi chuyện, lại tán gẫu vài câu, Úc Vi Tinh nhìn thời gian, phát hiện đã hơn 11 giờ rất nhanh sẽ đến 12 giờ, hỏi hắn, "Đã khuya rồi, anh muốn nghỉ ngơi không?"
Tần Hành Hàn vừa nói vừa truyền đến tiếng kéo ghế, "Vẫn chưa, có một số việc chưa xử lý xong."
"Vậy anh xử lý đi, em không làm phiền anh nữa." Úc Vi Tinh nói, "Nghỉ ngơi sớm một tí."
Tần Hành Hàn "Ừ" một tiếng, lại nhắc nhở, "Chuyện của Triệu Trình Kiệt em không cần quản nữa, cũng không cần để Chu Lẫm điều tra ông ta, Phó gia đã biết sự tồn tại của ông ta, hơn nữa chuẩn bị ra tay, lại biết em điều tra ông ta, em sẽ gặp nguy hiểm, Lạc Tự Sinh với Chu Lẫm cũng thế, chuyện còn lại giao cho anh."
Úc Vi Tinh cũng không ủy thác, cậu tự hiểu lấy mình, lại càng không dám lấy tính mạng ra đánh cược, huống chi không chỉ tính mạng của một mình cậu.
"Em hiểu rồi."
Cúp máy, cậu gọi cho Chu Lẫm ngay, bảo Chu Lẫm nhanh chóng hủy bỏ tất cả tin tức tìm kiếm Triệu Trình Kiệt, không cần dây vào chuyện này nữa.
Làm xong, cậu lại ngồi trên sô pha một lát, sau đó đứng dậy trở về phòng lấy quần áo đi tắm.
-
Cảnh diệt thổ phỉ quay bốn ngày, cuối cùng cũng quay xong.
Nghe thấy Hà Kỳ Vinh nói một tiếng "qua", Trương Y bật khóc.
Cô biết động tác diễn rất mệt, lại không ngờ lại mệt như vậy, ngày nào bọn họ cũng phải treo dây thép gần 9 giờ, bộ vị riêng tư bị mài đi mài lại, quá đau.
Cô vốn cho rằng quá trình quay phim có khổ hơn nữa, cũng chỉ kém hai tháng luyện tập kia không nhiều lắm, không ngờ căn bản không cùng cấp bậc, thật sự quay quá khó khăn.
Thẩm Lâm Lâm phát hiện nước mắt của cô, vội vàng ngăn cô lại, thấp giọng hỏi: "Sao lại khóc?"
Trương Y nghe xong, mới nhận ra nước mắt mình đang rơi, giơ tay lau đi, lắc đầu nói: "Không có gì, có thể do quá vui, cuối cùng cũng không cần tiếp tục quay nữa."
Cô mím môi, thấp giọng nói: "Chị Lâm Lâm, em có thể hỏi chị một vấn đề được không?"
Thẩm Lâm Lâm gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Nói xong, nàng quay đầu ra hiệu với nhóm Úc Vi Tinh, sau đó kéo Trương Y sang bên cạnh, "Em muốn hỏi gì?"
Ánh mắt Trương Y đảo qua đảo lại, xác định không có ai, mới hỏi: "Chị Lâm Lâm, quay phim như vậy, chị không thấy mệt à?"
"Đương nhiên sẽ cảm thấy mệt, chị cũng là người."
"Em nghe nói Chu Huân cầu hôn chị, anh ấy là cậu cả Chu gia, chắc chắn phải kế thừa Chu gia, căn bản chị không cần mệt mỏi như vậy đâu."
Thẩm Lâm Lâm biết hoàn cảnh trưởng thành của Trương Y, từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh đầy đủ tình yêu thương, tư tưởng rất đơn thuần. Nàng cười cười, "Chị không đồng ý lời cầu hôn của Chu Huân, bọn chị chia tay rồi."
Trương Y kinh ngạc: "Tại sao? Hai người quen nhau lâu như vậy."
"Anh ấy cảm thấy chị không cần phải cố gắng, chờ sau khi gả cho anh ấy, chỉ cần chuyên tâm ở nhà làm vợ toàn thời gian là được, anh ấy sẽ nuôi chị. Chị không muốn, làm vợ toàn thời gian không phải là cuộc sống chị muốn, quay phim như bây giờ tuy rằng mệt mỏi, nhưng chị có cảm giác thành tựu, chúng chứng minh ý nghĩa tồn tại của chị."
"Y Y," Ánh mắt Thẩm Lâm Lâm ôn hòa, nàng đoán được nguyên nhân Trương Y hỏi chuyện này, "Cảnh này quay rất mệt, có phải sau này em không muốn quay nữa không?"
Trương Y thành thật gật đầu, "Vâng, em cảm thấy, em vẫn thích hợp với loại phim nhỏ mang phong cách ngọt ngào hiện đại hơn."
Bây giờ tuy rằng tính cách của nhân vật này vẫn là vòng an toàn của cô, nhưng cảnh hành động hoàn toàn không nằm trong phạm vi vòng an toàn của cô. Cô vốn muốn thử một lần, mở ra con đường diễn xuất mới, chuẩn bị cho sau này, nhưng sau khi thử xong, cô cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.
Cô nhẹ nhàng thoải mái quay phim ngọt cũng kiếm được nhiều tiền, khán giả cũng thích xem phim ngọt của cô, thật sự không cần phải làm khó mình.
Ngàn vạn lần không nên có loại ý nghĩ này.
Thẩm Lâm Lâm nghiêm túc nói, "Người không tiến thì lùi."
"Bây giờ em còn trẻ, đương nhiên có thể quay phim nhỏ mang phong cách ngọt ngào, nhưng em phải biết, em sẽ già, mặc dù em bảo dưỡng tốt, chờ em ba bốn mươi tuổi lại cùng mười mấy cô gái 20 tuổi đứng chung một chỗ, cũng sẽ không thắng được các cô gái linh động có sức sống, lúc đó, em sẽ bị đào thải."
Trương Y trầm mặc, rơi vào suy nghĩ.
Thẩm Lâm Lâm dẫn dắt đặt câu hỏi: "Cảnh này ngoài cảm thấy rất mệt ra, em có cảm giác thành tựu không? Em vui vẻ chứ?"
Vui vẻ không?
Chắc chắn vui vẻ.
Nhất là cô rất thích cùng mọi người diễn, rất thích bầu không khí bây giờ của đoàn làm phim.
Hơn nữa từ lúc vào đoàn luyện tập trước, mỗi lần học được một động tác cũng rất có cảm giác thành tựu, hôm nay sau khi quay xong cảnh này, cảm giác thỏa mãn hoàn toàn lấp đầy trái tim.
Chỉ là thật sự quá mệt mỏi, vừa khổ vừa mệt, cho tới bây giờ cô chưa từng nếm qua loại khổ này.
Thẩm Lâm Lâm nhìn vẻ mặt của cô, biết cô nghe lọt tai, cũng không nói tiếp nữa, vỗ vỗ tay cô, "Đi thôi, chúng ta trở về, tìm đạo diễn xem lại một lúc."
Trương Y ngẩn người, "Dạ?"
Thẩm Lâm Lâm nháy mắt mấy cái với cô, "Ngó xem vừa rồi em đẹp cỡ nào, đó là một mặt em chưa từng biểu diễn trước màn ảnh."
Bên cạnh Hà Kỳ Vinh, Giang Thi Minh, Tống Viễn Bân, Sở Thần Thăng cũng ở đây.
Họ cũng xem lại.
Thấy các cô đến, Giang Thi Minh và Tống Viễn Bân nhường đường sang bên cạnh, Thẩm Lâm Lâm cười với bọn họ, kéo Trương Y đứng ở vị trí ban đầu của bọn họ.
Hà Kỳ Vinh hỏi các cô: "Muốn xem lại một lần không?"
"Muốn." Thẩm Lâm Lâm nói, "Làm phiền đạo diễn Hà rồi."
Hà Kỳ Vinh khoát tay, chờ phát xong, lại ấn phát lại một lần.
Những cảnh quay này còn chưa trải qua cắt nối biên tập, mặc dù như vậy, cũng cảm thấy rất kinh diễm. Đây là lần đầu tiên Trương Y nhìn thấy dáng vẻ này trong ống kính của mình, không nhịn được bưng mặt, miệng há to. Thì ra cô cũng có thể đẹp như vậy ư?
Ý nghĩ "Chỉ quay phim ngọt" nảy ra lúc nãy trong nháy mắt bị cô ném ra sau đầu, cô rất thích bản thân như vậy.
Thẩm Lâm Lâm lại chú ý đến Úc Vi Tinh, nàng lắc đầu cảm thán, "Úc Vi Tinh quay rất tốt, ống kính cắt đến toàn cảnh, chênh lệch giữa chúng ta và em ấy rất rõ ràng."
Sở Thần Thăng nghe vậy, lên tiếng: "Đúng vậy."
Giang Thi Minh nói: "Cậu ấy còn cố gắng hơn cả chúng ta."
Tống Viễn Bân nhớ lại hai tháng trước, đồng ý "Ừ" một tiếng.
Cuối cùng cũng chiếu xong, Thẩm Lâm Lâm giãn thân thể, nói: "Tôi muốn đi luyện tập, các cậu thì sao?"
Buổi tối bọn họ còn có một cảnh đánh nhau "Không đánh không quen biết" phải quay với Úc Vi Tinh.
Cảnh này quá đơn giản, ban đầu tất cả mọi người muốn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó xem xong chiếu lại, càng nhận thức được sự chênh lệch của mình, không có tâm tư nghỉ ngơi nữa.
Mấy người liếc nhau, "Cùng nhau."
Tuy Trương Y đau, nhưng nhìn mình siêu đẹp trong ống kính, cô vẫn có thể!
Úc Vi Tinh mới đi rửa tay về, thấy mọi người lại đang luyện tập, đỉnh đầu treo lên vài dấu chấm hỏi nhỏ.
Có chuyện gì vậy?
Lúc nãy không phải ai cũng chuẩn bị nghỉ ngơi à?
Vẫn do Hà Kỳ Vinh giúp cậu giải đáp thắc mắc: "Bọn họ cảm thấy cậu diễn quá tốt, danh tiếng cũng bị cậu cướp đi, không cam lòng."
Úc Vi Tinh: "..."
-
Theo lịch lật trang theo ngày, tiến độ quay phim ngày càng được đẩy mạnh, trạng thái của Úc Vi Tinh càng ngày càng tốt. Hơn nữa do bị cậu làm mất mặt, phần lớn diễn viên đều không phục, lại không muốn thua, đều dùng hết sức lực diễn xuất, số lần NG giảm lại giảm, tiến độ chạy rất nhanh, ngày nào Hà Kỳ Vinh cũng vui vẻ, buổi tối nằm mơ cũng cười hắc hắc.
Y muốn đẩy mạnh tiêu thụ Úc Vi Tinh, cuối cùng vẫn không nhịn được, đăng một tin lên nhóm bạn bè:【Đào được một cục vàng lớn, vui vẻ.】
Tất cả bạn bè của y đều là nhân mạch và bạn tốt trong giới tích góp nhiều năm, thấy y đăng câu này, ai cũng tò mò tới hỏi.
Hà Kỳ Vinh không ngại phiền lại khen Úc Vi Tinh, từ tướng mạo đến dáng người rồi đến diễn xuất cùng cố gắng, cũng do sự nỗ lực của cậu kéo theo toàn bộ đoàn làm phim cũng tự giác cuốn theo...
Y giống như fan, điên cuồng khoa trương viết văn.
Các bạn tốt của y: "..."
Nhóm nhân mạch của y: "..."
Bạn bè rất trực tiếp:
"Nếu cậu thiếu tiền, tôi có thể cho cậu mượn."
"Đầu óc có khỏe không?"
"Có phải anh quá mệt mỏi, hay là bị chọc tức, xuất hiện ảo giác?"
Nhóm nhân mạch uyển chuyển hơn: "Anh là ai? Mau trả lại tài khoản, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Hà Kỳ Vinh: "..."
Y thở phì phò đứng dậy, đi đến bên cạnh Úc Vi Tinh, dùng sức vỗ bả vai cậu, "Cậu phải cố gắng lên, để tất cả mọi người thấy cậu là cục vàng lấp lánh!"
Úc Vi Tinh ngẩng mặt nhìn y, vẻ mặt khó hiểu.
Hà Kỳ Vinh không vì cậu giải đáp thắc mắc, mạc danh kỳ diệu nói xong, sau đó đi luôn.
Úc Vi Tinh: "...???"
-
Cảnh quay buổi tối, chủ yếu là cảnh Úc Vi Tinh và Sở Thần Thăng đối diễn.
Bởi vì Yến Vô Song mềm lòng, thả đi một người phụ nữ đáng thương giết người vì tự vệ, nào biết người phụ nữ kia lại là người của U Minh giáo, buổi tối hôm đó lại phạm vào hung án, bắt đi một thiếu nữ sắp thành hôn, rạch da mặt của nàng rồi giết chết, nguyên nhân cực kỳ buồn cười, ả cảm thấy thiếu nữ quá hạnh phúc, chướng mắt.
Sau khi Yến Vô Song chém giết người phụ nữ kia, nhìn ả ngã vào trong vũng máu của thiếu nữ, trầm mặc lúc lâu.
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng khép mắt thiếu nữ lại, lại kéo vải cung phụng trên đài xuống, đắp lên người nàng.
"Yến Vô Song......" Tô Tử gọi hắn, Yến Vô Song lại hiếm khi không đáp lại. Mặt hắn không chút thay đổi, khóe môi mím lại, từ bên cạnh bọn họ đi qua, thi triển khinh công, nhanh chóng rời đi.
Tô Tử muốn đuổi theo, lại bị Cổ Khê ngăn lại, Cổ Khê nhìn thiếu nữ, lộ ra vẻ mặt không đành lòng, "Sư muội, ngươi giúp nàng mặc quần áo vào, đi thông báo cho người nhà của nàng, bên Yến Vô Song, để ta đi."
Tô Tử trầm ngâm, "Được."
Cổ Khê đuổi theo, ở rừng cây cách ngôi miếu đổ nát không xa tìm được Yến Vô Song.
Yến Vô Song ngồi xếp bằng trên một tảng đá, ngửa mặt nhìn trăng tròn trên bầu trời, nghe thấy tiếng bước chân, mở miệng: "Nếu như ta không ngăn cản Trúc Lâm Viễn giết ả, thiếu nữ kia cũng không cần phải chết."
Cổ Khê đến bên cạnh hắn, ngồi trên mặt đất như hắn, "Đây không phải là lỗi của ngươi, do cô gái kia quá biết gạt người."
"Trúc Viễn Lâm đã nhìn ra, nhưng ta không tin hắn."
"Hắn không có chứng cứ."
Tâm trạng Yến Vô Song sa sút, "Ta nên xin lỗi hắn."
Cổ Khê nói: "Hắn rất thích rượu Thanh Mai ở thành đông, ngươi có thể đặt hai cân đến gặp hắn."
...
Lúc Tần Hành Hàn bước vào phim trường, không kinh động bất luận kẻ nào, hắn mang theo Lâm Kha đến nơi quay phim, nhìn Úc Vi Tinh xa xa bị một đống máy quay vây quanh.
Đó là Úc Vi Tinh hắn chưa từng thấy qua, xa lạ, lại càng có sức hút.
Hắn im lặng nhìn chăm chú, ánh mắt dần dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
(Bắt bọ: 23:11)
Ngày mai gặp lại, bắn tim
-
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 2022-10-26 23:49:04~2022-10-27 17:54:24~
Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới tiêu dinh dưỡng: Làm một người đọc sách 5 chai;
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Nhưng hắn vẫn chú ý chuyện này.
Bởi vậy tin tức Chu Lẫm tìm được Triệu Trình Kiệt lập tức truyền đến chỗ hắn. Đồng thời, hắn cũng nhận được tin Phó Giang Hồng muốn ra tay với Triệu Trình Kiệt.
Hắn từng tiếp xúc với Phó gia, Phó Giang Hồng cũng không phải là người đơn giản, cũng đủ âm ngoan, trên tay không chỉ có một mạng người, mỗi việc gã làm, đều quét sạch sẽ.
Triệu Trình Kiệt là tai nạn duy nhất.
Chuyện ngoài ý muốn này, còn phải bắt đầu từ người trung niên qua đời bảy năm kia.
Người trung niên này, thật ra mới là người Lư Lệ Nhiên tìm đến gây ra tai nạn xe, lúc ấy hắn ta phát hiện mình mắc phải căn bệnh ung thư hiếm thấy, sống không còn lâu.
Hắn ta là trẻ mồ côi và quan trọng nhất cả gia đình chỉ có vợ và con.
Mà sức khỏe vợ không tốt, đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, hắn ta đành quyết định dùng mạng sống cuối cùng của mình, vì bọn họ kiếm tiền, để nửa đời sau của bọn họ sống khá hơn một chút.
Nhưng mà chờ hắn ta nhận việc, bác sĩ điều trị chính lại vui vẻ nói cho hắn ta biết, đoàn chuyên gia nước A muốn đến bệnh viện bọn họ giao lưu hợp tác. Các bác sĩ cũng xin cho hắn ta, để hắn ta làm trị liệu.
Sau khi chẩn đoán, đoàn chuyên gia đã định chế cho hắn ta mấy phương án trị liệu, nhưng cần hắn ta ra nước ngoài phối hợp trị liệu, có cơ hội chữa khỏi trên 50%.
Có cơ hội được cứu, đương nhiên hắn ta không muốn làm chuyện xấu, hắn ta còn muốn cùng vợ, nhìn con của bọn họ lớn lên, kết hôn.
Nhưng hắn ta đã lấy tiền.
Cho dù hắn ta trả lại tiền, hắn ta cũng biết chuyện này khó qua.
Lúc này, Triệu Trình Kiệt xuất hiện trong tầm mắt hắn ta.
Vì thế hắn ta đem mọi việc giao cho Triệu Trình Kiệt.
Chờ Triệu Trình Kiệt làm xong chuyện này, hắn ta sẽ mang theo vợ, con bay đến nước A, tiếp nhận trị liệu.
Hắn ta rất thông minh, sau khi chữa khỏi về nước lại dựng cho mình một vụ tai nạn xe giả chết, mang theo con trai, vợ đổi thân phận mới, đến thành phố mới sinh sống.
Đáng tiếc, hắn ta vẫn bị người của Phó Giang Hồng tìm được, hơn nữa còn tạo ra một cái chết hợp lý -- Ung thư tái phát.
Năm đó Lư Lệ Nhiên ra mặt đối phó với người nhà Lạc Thải Y, sau khi bà ta nhận được tin tức Lạc Thải Y tự sát, không cho người đi xác nhận vụ tai nạn xe của chị Lạc Thải Y do ai gây ra, cho rằng là người bà ta tìm.
Thẳng đến hai ngày trước, bởi vì Triệu Trình Kiệt đánh bạc thiếu nợ quá nhiều đi vay nặng lãi không trả nổi, lúc bị người ta uy hiếp muốn đem ông ta thả xuống biển, ông ta bí quá hoá liều, lấy chuyện này đi vơ vét tài sản Phó Giang Hồng.
Lúc này Phó Giang Hồng và Lư Lệ Nhiên mới đi điều tra chuyện năm đó một lần nữa, phát hiện bỏ sót người quan trọng như thế.
Quá ít người có thể dùng, nhân mạch cũng không đủ rộng, mặc dù cậu có đọc qua sách, nhưng cũng không phải có thể đọc thuộc lòng toàn bộ, không cách nào đem tất cả tình tiết ghi nhớ hết.
Tin tức của Tần Hành Hàn so với cậu, có thể tra được nhiều tư liệu hơn.
Biết điểm ấy, Úc Vi Tinh nghe thấy Tần Hành Hàn dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm có nói chuyện với cậu, trong lòng trầm xuống, biết chắc hắn đã nhận được tin tức gì.
"Có thể cứu Triệu Trình Kiệt không?" Cậu hỏi. Triệu Trình Kiệt là nhân vật mấu chốt.
Tần Hành Hàn chắc chắn, "Có thể."
"Vậy thì tốt rồi." Úc Vi Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Cậu mới phát hiện thân thể của mình căng thẳng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, điện thoại bị cậu nắm chặt.
Một lần nữa kéo rèm cửa sổ lại, cậu trở về sô pha ngồi xuống, lại rút ra hai tờ giấy lau tay, chần chờ một lát, vẫn hỏi, "Anh cũng đang điều tra chuyện này? Vì sao?"
Tần Hành Hàn và Phó gia, hẳn không cùng xuất hiện.
Tần Hành Hàn vẫn thẳng thắn như vậy, "Vốn muốn giúp em trút giận."
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, trầm thấp, nặng nề, không xa xôi.
Úc Vi Tinh xoa xoa lỗ tai, không nhịn được lấy điện thoại ra, mở thu nhỏ, khoảng cách không gần, cảm giác sẽ không mãnh liệt nữa.
Cậu nghe Tần Hành Hàn nói: "Về phần lý do, lúc trước anh đã nói qua, lần này cũng giống như vậy, anh rất nhàm chán, em là bạn của anh, dì Bạch đối xử với anh rất tốt, rất chiếu cố anh, là bạn của mẹ anh."
"Mặt khác, mấy năm gần đây khẩu vị Phó gia quá lớn, nhiều lần muốn vươn tay đến Tần thị."
Hay tin Phó gia vươn tay quá dài, Úc Vi Tinh không hề nghi ngờ cách nói này. Cậu nghĩ, lần này so với lần trước tiến bộ hơn một ít, thêm nữa bọn cậu là bạn.
"Cảm ơn." Cậu nghiêm túc nói.
Tần Hành Hàn nói: "Không cần khách sáo."
Nói xong mọi chuyện, lại tán gẫu vài câu, Úc Vi Tinh nhìn thời gian, phát hiện đã hơn 11 giờ rất nhanh sẽ đến 12 giờ, hỏi hắn, "Đã khuya rồi, anh muốn nghỉ ngơi không?"
Tần Hành Hàn vừa nói vừa truyền đến tiếng kéo ghế, "Vẫn chưa, có một số việc chưa xử lý xong."
"Vậy anh xử lý đi, em không làm phiền anh nữa." Úc Vi Tinh nói, "Nghỉ ngơi sớm một tí."
Tần Hành Hàn "Ừ" một tiếng, lại nhắc nhở, "Chuyện của Triệu Trình Kiệt em không cần quản nữa, cũng không cần để Chu Lẫm điều tra ông ta, Phó gia đã biết sự tồn tại của ông ta, hơn nữa chuẩn bị ra tay, lại biết em điều tra ông ta, em sẽ gặp nguy hiểm, Lạc Tự Sinh với Chu Lẫm cũng thế, chuyện còn lại giao cho anh."
Úc Vi Tinh cũng không ủy thác, cậu tự hiểu lấy mình, lại càng không dám lấy tính mạng ra đánh cược, huống chi không chỉ tính mạng của một mình cậu.
"Em hiểu rồi."
Cúp máy, cậu gọi cho Chu Lẫm ngay, bảo Chu Lẫm nhanh chóng hủy bỏ tất cả tin tức tìm kiếm Triệu Trình Kiệt, không cần dây vào chuyện này nữa.
Làm xong, cậu lại ngồi trên sô pha một lát, sau đó đứng dậy trở về phòng lấy quần áo đi tắm.
-
Cảnh diệt thổ phỉ quay bốn ngày, cuối cùng cũng quay xong.
Nghe thấy Hà Kỳ Vinh nói một tiếng "qua", Trương Y bật khóc.
Cô biết động tác diễn rất mệt, lại không ngờ lại mệt như vậy, ngày nào bọn họ cũng phải treo dây thép gần 9 giờ, bộ vị riêng tư bị mài đi mài lại, quá đau.
Cô vốn cho rằng quá trình quay phim có khổ hơn nữa, cũng chỉ kém hai tháng luyện tập kia không nhiều lắm, không ngờ căn bản không cùng cấp bậc, thật sự quay quá khó khăn.
Thẩm Lâm Lâm phát hiện nước mắt của cô, vội vàng ngăn cô lại, thấp giọng hỏi: "Sao lại khóc?"
Trương Y nghe xong, mới nhận ra nước mắt mình đang rơi, giơ tay lau đi, lắc đầu nói: "Không có gì, có thể do quá vui, cuối cùng cũng không cần tiếp tục quay nữa."
Cô mím môi, thấp giọng nói: "Chị Lâm Lâm, em có thể hỏi chị một vấn đề được không?"
Thẩm Lâm Lâm gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Nói xong, nàng quay đầu ra hiệu với nhóm Úc Vi Tinh, sau đó kéo Trương Y sang bên cạnh, "Em muốn hỏi gì?"
Ánh mắt Trương Y đảo qua đảo lại, xác định không có ai, mới hỏi: "Chị Lâm Lâm, quay phim như vậy, chị không thấy mệt à?"
"Đương nhiên sẽ cảm thấy mệt, chị cũng là người."
"Em nghe nói Chu Huân cầu hôn chị, anh ấy là cậu cả Chu gia, chắc chắn phải kế thừa Chu gia, căn bản chị không cần mệt mỏi như vậy đâu."
Thẩm Lâm Lâm biết hoàn cảnh trưởng thành của Trương Y, từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh đầy đủ tình yêu thương, tư tưởng rất đơn thuần. Nàng cười cười, "Chị không đồng ý lời cầu hôn của Chu Huân, bọn chị chia tay rồi."
Trương Y kinh ngạc: "Tại sao? Hai người quen nhau lâu như vậy."
"Anh ấy cảm thấy chị không cần phải cố gắng, chờ sau khi gả cho anh ấy, chỉ cần chuyên tâm ở nhà làm vợ toàn thời gian là được, anh ấy sẽ nuôi chị. Chị không muốn, làm vợ toàn thời gian không phải là cuộc sống chị muốn, quay phim như bây giờ tuy rằng mệt mỏi, nhưng chị có cảm giác thành tựu, chúng chứng minh ý nghĩa tồn tại của chị."
"Y Y," Ánh mắt Thẩm Lâm Lâm ôn hòa, nàng đoán được nguyên nhân Trương Y hỏi chuyện này, "Cảnh này quay rất mệt, có phải sau này em không muốn quay nữa không?"
Trương Y thành thật gật đầu, "Vâng, em cảm thấy, em vẫn thích hợp với loại phim nhỏ mang phong cách ngọt ngào hiện đại hơn."
Bây giờ tuy rằng tính cách của nhân vật này vẫn là vòng an toàn của cô, nhưng cảnh hành động hoàn toàn không nằm trong phạm vi vòng an toàn của cô. Cô vốn muốn thử một lần, mở ra con đường diễn xuất mới, chuẩn bị cho sau này, nhưng sau khi thử xong, cô cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.
Cô nhẹ nhàng thoải mái quay phim ngọt cũng kiếm được nhiều tiền, khán giả cũng thích xem phim ngọt của cô, thật sự không cần phải làm khó mình.
Ngàn vạn lần không nên có loại ý nghĩ này.
Thẩm Lâm Lâm nghiêm túc nói, "Người không tiến thì lùi."
"Bây giờ em còn trẻ, đương nhiên có thể quay phim nhỏ mang phong cách ngọt ngào, nhưng em phải biết, em sẽ già, mặc dù em bảo dưỡng tốt, chờ em ba bốn mươi tuổi lại cùng mười mấy cô gái 20 tuổi đứng chung một chỗ, cũng sẽ không thắng được các cô gái linh động có sức sống, lúc đó, em sẽ bị đào thải."
Trương Y trầm mặc, rơi vào suy nghĩ.
Thẩm Lâm Lâm dẫn dắt đặt câu hỏi: "Cảnh này ngoài cảm thấy rất mệt ra, em có cảm giác thành tựu không? Em vui vẻ chứ?"
Vui vẻ không?
Chắc chắn vui vẻ.
Nhất là cô rất thích cùng mọi người diễn, rất thích bầu không khí bây giờ của đoàn làm phim.
Hơn nữa từ lúc vào đoàn luyện tập trước, mỗi lần học được một động tác cũng rất có cảm giác thành tựu, hôm nay sau khi quay xong cảnh này, cảm giác thỏa mãn hoàn toàn lấp đầy trái tim.
Chỉ là thật sự quá mệt mỏi, vừa khổ vừa mệt, cho tới bây giờ cô chưa từng nếm qua loại khổ này.
Thẩm Lâm Lâm nhìn vẻ mặt của cô, biết cô nghe lọt tai, cũng không nói tiếp nữa, vỗ vỗ tay cô, "Đi thôi, chúng ta trở về, tìm đạo diễn xem lại một lúc."
Trương Y ngẩn người, "Dạ?"
Thẩm Lâm Lâm nháy mắt mấy cái với cô, "Ngó xem vừa rồi em đẹp cỡ nào, đó là một mặt em chưa từng biểu diễn trước màn ảnh."
Bên cạnh Hà Kỳ Vinh, Giang Thi Minh, Tống Viễn Bân, Sở Thần Thăng cũng ở đây.
Họ cũng xem lại.
Thấy các cô đến, Giang Thi Minh và Tống Viễn Bân nhường đường sang bên cạnh, Thẩm Lâm Lâm cười với bọn họ, kéo Trương Y đứng ở vị trí ban đầu của bọn họ.
Hà Kỳ Vinh hỏi các cô: "Muốn xem lại một lần không?"
"Muốn." Thẩm Lâm Lâm nói, "Làm phiền đạo diễn Hà rồi."
Hà Kỳ Vinh khoát tay, chờ phát xong, lại ấn phát lại một lần.
Những cảnh quay này còn chưa trải qua cắt nối biên tập, mặc dù như vậy, cũng cảm thấy rất kinh diễm. Đây là lần đầu tiên Trương Y nhìn thấy dáng vẻ này trong ống kính của mình, không nhịn được bưng mặt, miệng há to. Thì ra cô cũng có thể đẹp như vậy ư?
Ý nghĩ "Chỉ quay phim ngọt" nảy ra lúc nãy trong nháy mắt bị cô ném ra sau đầu, cô rất thích bản thân như vậy.
Thẩm Lâm Lâm lại chú ý đến Úc Vi Tinh, nàng lắc đầu cảm thán, "Úc Vi Tinh quay rất tốt, ống kính cắt đến toàn cảnh, chênh lệch giữa chúng ta và em ấy rất rõ ràng."
Sở Thần Thăng nghe vậy, lên tiếng: "Đúng vậy."
Giang Thi Minh nói: "Cậu ấy còn cố gắng hơn cả chúng ta."
Tống Viễn Bân nhớ lại hai tháng trước, đồng ý "Ừ" một tiếng.
Cuối cùng cũng chiếu xong, Thẩm Lâm Lâm giãn thân thể, nói: "Tôi muốn đi luyện tập, các cậu thì sao?"
Buổi tối bọn họ còn có một cảnh đánh nhau "Không đánh không quen biết" phải quay với Úc Vi Tinh.
Cảnh này quá đơn giản, ban đầu tất cả mọi người muốn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó xem xong chiếu lại, càng nhận thức được sự chênh lệch của mình, không có tâm tư nghỉ ngơi nữa.
Mấy người liếc nhau, "Cùng nhau."
Tuy Trương Y đau, nhưng nhìn mình siêu đẹp trong ống kính, cô vẫn có thể!
Úc Vi Tinh mới đi rửa tay về, thấy mọi người lại đang luyện tập, đỉnh đầu treo lên vài dấu chấm hỏi nhỏ.
Có chuyện gì vậy?
Lúc nãy không phải ai cũng chuẩn bị nghỉ ngơi à?
Vẫn do Hà Kỳ Vinh giúp cậu giải đáp thắc mắc: "Bọn họ cảm thấy cậu diễn quá tốt, danh tiếng cũng bị cậu cướp đi, không cam lòng."
Úc Vi Tinh: "..."
-
Theo lịch lật trang theo ngày, tiến độ quay phim ngày càng được đẩy mạnh, trạng thái của Úc Vi Tinh càng ngày càng tốt. Hơn nữa do bị cậu làm mất mặt, phần lớn diễn viên đều không phục, lại không muốn thua, đều dùng hết sức lực diễn xuất, số lần NG giảm lại giảm, tiến độ chạy rất nhanh, ngày nào Hà Kỳ Vinh cũng vui vẻ, buổi tối nằm mơ cũng cười hắc hắc.
Y muốn đẩy mạnh tiêu thụ Úc Vi Tinh, cuối cùng vẫn không nhịn được, đăng một tin lên nhóm bạn bè:【Đào được một cục vàng lớn, vui vẻ.】
Tất cả bạn bè của y đều là nhân mạch và bạn tốt trong giới tích góp nhiều năm, thấy y đăng câu này, ai cũng tò mò tới hỏi.
Hà Kỳ Vinh không ngại phiền lại khen Úc Vi Tinh, từ tướng mạo đến dáng người rồi đến diễn xuất cùng cố gắng, cũng do sự nỗ lực của cậu kéo theo toàn bộ đoàn làm phim cũng tự giác cuốn theo...
Y giống như fan, điên cuồng khoa trương viết văn.
Các bạn tốt của y: "..."
Nhóm nhân mạch của y: "..."
Bạn bè rất trực tiếp:
"Nếu cậu thiếu tiền, tôi có thể cho cậu mượn."
"Đầu óc có khỏe không?"
"Có phải anh quá mệt mỏi, hay là bị chọc tức, xuất hiện ảo giác?"
Nhóm nhân mạch uyển chuyển hơn: "Anh là ai? Mau trả lại tài khoản, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Hà Kỳ Vinh: "..."
Y thở phì phò đứng dậy, đi đến bên cạnh Úc Vi Tinh, dùng sức vỗ bả vai cậu, "Cậu phải cố gắng lên, để tất cả mọi người thấy cậu là cục vàng lấp lánh!"
Úc Vi Tinh ngẩng mặt nhìn y, vẻ mặt khó hiểu.
Hà Kỳ Vinh không vì cậu giải đáp thắc mắc, mạc danh kỳ diệu nói xong, sau đó đi luôn.
Úc Vi Tinh: "...???"
-
Cảnh quay buổi tối, chủ yếu là cảnh Úc Vi Tinh và Sở Thần Thăng đối diễn.
Bởi vì Yến Vô Song mềm lòng, thả đi một người phụ nữ đáng thương giết người vì tự vệ, nào biết người phụ nữ kia lại là người của U Minh giáo, buổi tối hôm đó lại phạm vào hung án, bắt đi một thiếu nữ sắp thành hôn, rạch da mặt của nàng rồi giết chết, nguyên nhân cực kỳ buồn cười, ả cảm thấy thiếu nữ quá hạnh phúc, chướng mắt.
Sau khi Yến Vô Song chém giết người phụ nữ kia, nhìn ả ngã vào trong vũng máu của thiếu nữ, trầm mặc lúc lâu.
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng khép mắt thiếu nữ lại, lại kéo vải cung phụng trên đài xuống, đắp lên người nàng.
"Yến Vô Song......" Tô Tử gọi hắn, Yến Vô Song lại hiếm khi không đáp lại. Mặt hắn không chút thay đổi, khóe môi mím lại, từ bên cạnh bọn họ đi qua, thi triển khinh công, nhanh chóng rời đi.
Tô Tử muốn đuổi theo, lại bị Cổ Khê ngăn lại, Cổ Khê nhìn thiếu nữ, lộ ra vẻ mặt không đành lòng, "Sư muội, ngươi giúp nàng mặc quần áo vào, đi thông báo cho người nhà của nàng, bên Yến Vô Song, để ta đi."
Tô Tử trầm ngâm, "Được."
Cổ Khê đuổi theo, ở rừng cây cách ngôi miếu đổ nát không xa tìm được Yến Vô Song.
Yến Vô Song ngồi xếp bằng trên một tảng đá, ngửa mặt nhìn trăng tròn trên bầu trời, nghe thấy tiếng bước chân, mở miệng: "Nếu như ta không ngăn cản Trúc Lâm Viễn giết ả, thiếu nữ kia cũng không cần phải chết."
Cổ Khê đến bên cạnh hắn, ngồi trên mặt đất như hắn, "Đây không phải là lỗi của ngươi, do cô gái kia quá biết gạt người."
"Trúc Viễn Lâm đã nhìn ra, nhưng ta không tin hắn."
"Hắn không có chứng cứ."
Tâm trạng Yến Vô Song sa sút, "Ta nên xin lỗi hắn."
Cổ Khê nói: "Hắn rất thích rượu Thanh Mai ở thành đông, ngươi có thể đặt hai cân đến gặp hắn."
...
Lúc Tần Hành Hàn bước vào phim trường, không kinh động bất luận kẻ nào, hắn mang theo Lâm Kha đến nơi quay phim, nhìn Úc Vi Tinh xa xa bị một đống máy quay vây quanh.
Đó là Úc Vi Tinh hắn chưa từng thấy qua, xa lạ, lại càng có sức hút.
Hắn im lặng nhìn chăm chú, ánh mắt dần dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
(Bắt bọ: 23:11)
Ngày mai gặp lại, bắn tim
-
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 2022-10-26 23:49:04~2022-10-27 17:54:24~
Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới tiêu dinh dưỡng: Làm một người đọc sách 5 chai;
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
/75
|