“Cô bé này sao lại nghĩ quẩn thế? Nửa đêm nửa hôm ra bờ sông tự sát, nếu không phải thanh niên tri thức Từ phát hiện kịp, có khi bây giờ…”
“Hừ! Người có tư tưởng giác ngộ thấp như cô ta, xuống nông thôn chưa đến hai tháng đã kêu ca muốn về nhà, nếu không phải bên trên không cho phép, tôi càng mong cô ta cút đi, đại đội này cũng không thừa lương thực cho cô ta ăn!”
“Thanh niên tri thức gì chứ, cô ta xứng với cách gọi ấy?”
Cố Yên Nhiên mở mắt, đập vào mắt là một đám phụ nữ trung niên đang bàn tán rôm rả, cô khó khăn nuốt nước miếng, cổ họng đau nhói.
“Ai da, thanh niên tri thức Cố tỉnh rồi!”
Không biết là ai hô lên, đám phụ nữ trung niên vừa rồi còn rôm rả bàn tán, bỗng kéo khóa miệng lại, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Cố Yên Nhiên nằm chết dí trên giường.
“Thanh niên tri thức Cố, cô cảm thấy thế nào, trong người khỏe hơn chưa?”
Cố Yên Nhiên ngước mắt, người vừa hỏi là thím Thục Phân, nhà cách khu thanh niên tri thức không xa, có quan hệ khá tốt với hầu hết thanh niên tri thức, bao gồm nguyên chủ.
Ít nhất, ngoài người phụ nữ này ra, không người phụ nữ nào trong thôn có thể chấp nhận tính tiểu thư của nguyên chủ.
“Thím Thục Phân, cháu khỏe hơn nhiều rồi…”
Cố Yên Nhiên gắng gượng nở nụ cười, cô biết tình cảnh hiện giờ của mình không được tốt lắm, phải dựa vào mấy người này chăm sóc. Ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này, Cố Yên Nhiên hiểu rõ.
“Khỏe hơn là tốt, thím nấu cháo cho cháu đây, ăn đi bồi bổ cơ thể.”
Nói xong, thím Thục Phân dùng áo lau tay, cầm lấy bát cháo trên tủ đầu giường, xúc một muỗng: “Nào, há miệng.”
Cố Yên Nhiên nhìn bát cháo đùng đục, bên trong thả đủ thứ rau dại hái từ trên núi xuống, loãng đến mức gần như biến thành nước, dù cố gắng lắm vẫn không thể há miệng ra.
“Thím Thục Phân, cảm ơn thím, nhưng cháu chưa đói… thím cứ để cháo ở đó đi, lát nữa cháu ăn sau.”
“Ôi, con bé này…” Thím Thục Phân cau mày không vừa lòng, nhưng vẫn để bát cháo xuống, còn không quên dặn: “Tẹo nữa phải ăn đấy, đừng để đói bụng. Cơ thể cháu đang yếu lắm!”
“Vâng!” Cố Yên Nhiên khéo léo mỉm cười: “Chiều nay còn phải làm việc, mọi người cứ nghỉ ngơi đi, cháu tự chăm sóc bản thân được.”
Lời cô vừa dứt, đám phụ nữ trung niên phía sau thím Thục Phân liếc mắt nhìn nhau, giả lả hỏi thăm vài câu rồi viện cớ rời đi.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại thím Thục Phân: “Thím đi nấu cơm cho cha con Lợi Tử, cháu nhớ ăn cháo đấy.”
“Dạ.”
Nhìn bóng lưng thím Thục Phân biến mất sau cửa phòng, bấy giờ Cố Yên Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Hù chết cô mất.
Cô - Giám đốc điều hành công ty thực phẩm ở thế kỷ 21, bị vợ của cấp dưới đâm chết, cứ tưởng đời này thế là hết, ai ngờ xuyên vào tiểu thuyết niên đại mới đọc tối qua.
Chuyện là thế này…
Lúc đó cô đang xem tài liệu trong văn phòng làm việc, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Thư ký riêng chạy đến, nói nhỏ bên tai cô: “Cố tổng, bên ngoài không biết có bà điên nào… khăng khăng nói ngài ngoại tình với chồng của cô ta, bảo vệ ngăn cản không cho cô ta vào, ai ngờ cô ta dùng dao đâm vào tay bảo vệ, giờ cô ta đã lên đến đây, ngài mau trốn đi, đợi cảnh sát đến hẵng đi ra.”
“Được…” Lời đồng ý vừa đến bên miệng, bỗng cửa văn phòng giám đốc bật mở, lao vào là một người phụ nữ trung niên chừng ba lăm tuổi, trên tay cầm con dao dính máu.
/92
|