Cố Yên Nhiên nhìn bắp ngô vàng ươm dưới ánh nắng mặt trời, nhận mệnh vũ trang kín người, xuống ruộng bẻ ngô.
Tối đó khi đi làm về, cả người cô ngứa ngáy không chịu được, chạy ngay vào nhà tắm.
Tắm xong đi ra, thím Mân Huệ bưng đồ ăn lên, xoa đầu cô hỏi: “Có mệt lắm không, cố gắng mấy ngày nữa là có thể xong rồi.”
Cố Yên Nhiên rùng mình, chỉ riêng ngày hôm nay thôi, chân tay cô đã rã rời, kêu gào đòi đình công.
Vậy mà còn những mấy ngày nữa?
Cố Yên Nhiên trố mắt, suýt chút nữa buột miệng nói: “Cháu cho mọi người tiền, mọi người tha cho cháu được không?”
May mắn cô vẫn nhịn xuống, cười giả lả: “Dạ, cháu sẽ cố gắng.”
Thời đại này quy củ nghiêm ngặt, nếu biết cô hối lộ thôn dân, công an không đến xích cô đi mới lạ.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua trong ác mộng, đến ngày thứ mười, nhìn ngô xếp đầy đường, lúa chất đầy kho, cuối cùng Cố Yên Nhiên cũng cảm nhận được niềm vui của vụ thu.
Vụ thu qua đi không lâu, ông Trần đánh xe bò tìm đến, nói rằng có người nhà gửi thư cho cô, kêu cô đến bưu cục nhận thư.
Ông Trần nhìn cô với ánh mắt sâu kín, run giọng nói: “Là thư hỏa tốc đó, thanh niên tri thức Cố, không ngờ… không ngờ…”
Lời phía sau, bị ông Trần thay thế bằng tiếng thở dài.
Ý nghĩa của thư hỏa tốc, không phải ai cũng biết, nhưng một khi biết thì khó mà bình tĩnh.
Đó là đặc quyền của cao tầng trong quân đội, nhưng mỗi năm chỉ có thể gửi hai lần, thư gửi đến cho Cố Yên Nhiên là thư hỏa tốc, chứng tỏ người viết thư có quan hệ cực kỳ thân thiết với Cố Yên Nhiên.
Trong đầu Cố Yên Nhiên ngay lập tức nhảy ra cái tên Chu Hướng Đảng.
Đó là ông ngoại của nguyên chủ, có địa vị khá cao trong quân đội.
Cô lảo đảo quay vào nhà lấy gùi, nhảy lên xe của ông Trần, xin ông ấy mang cô lên trấn trên.
Ông Trần đồng ý, lại nhìn đám người từ trong thôn đi ra, cũng giống Cố Yên Nhiên đang chuẩn bị lên trấn.
“Lên nhanh đi, năm phút nữa xuất phát.”
Đợi trên xe đủ người, ông Trần thúc bò đi. Cố Yên Nhiên ngồi trên xe, suy nghĩ vẩn vơ về người nhà của nguyên chủ, bỗng có người vỗ vào vai cô.
“Thanh niên tri thức Cố, cô cũng lên trấn trên à?”
Giọng nói này, có nghiền thành tro Cố Yên Nhiên vẫn nhận ra.
Đây không phải giọng nói được tác giả miêu tả “Nhẹ nhàng như làn nước mùa thu, âm vang như chuông bạc, khiến người nghe không nhịn được muốn nghe thêm lần nữa” thuộc về nữ chính Lâm Hiểu Nhan đó sao?
“Thanh niên tri thức Lâm.” Cố Yên Nhiên chào hỏi, bấy giờ mới để ý Từ Cẩn, Lục Trạm và Lục Diên Lễ ngồi kế bên Lâm Hiểu Nhan. Không đúng… Cố Yên Nhiên di chuyển ánh mắt, bỗng chạm phải ánh mắt oán hận của Thẩm Đại Lệ.
Nụ cười bên môi Cố Yên Nhiên sắp không giữ được.
Đáng lẽ cô phải xem lịch trước khi ra ngoài!
Nam nữ chính, nam nữ phụ hội tụ đủ, ngày hoàng đạo gì thế này?
Đè xuống lo lắng trong lòng, Cố Yên Nhiên chào hỏi từng người một, sau đó cúi đầu giả chết.
Trong lòng niệm đi niệm lại câu: Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.
Tôi chỉ là bóng đèn, người qua đường Ất Giáp Bính không quan trọng mà thôi!
Cố tình, Lâm Hiểu Nhan không hay biết gì, hồ hởi kéo tay cô hỏi chuyện: “Thanh niên tri thức Cố, gọi vậy xa lạ quá, từ nay tôi gọi cô là Tiểu Nhiên nhé? Tôi thấy thím Mân Huệ, thím Thục Phân cũng gọi cô như vậy.”
“À, được…” Cố Yên Nhiên ủ rũ cúi đầu, cô có lý do từ chối chắc?
Tối đó khi đi làm về, cả người cô ngứa ngáy không chịu được, chạy ngay vào nhà tắm.
Tắm xong đi ra, thím Mân Huệ bưng đồ ăn lên, xoa đầu cô hỏi: “Có mệt lắm không, cố gắng mấy ngày nữa là có thể xong rồi.”
Cố Yên Nhiên rùng mình, chỉ riêng ngày hôm nay thôi, chân tay cô đã rã rời, kêu gào đòi đình công.
Vậy mà còn những mấy ngày nữa?
Cố Yên Nhiên trố mắt, suýt chút nữa buột miệng nói: “Cháu cho mọi người tiền, mọi người tha cho cháu được không?”
May mắn cô vẫn nhịn xuống, cười giả lả: “Dạ, cháu sẽ cố gắng.”
Thời đại này quy củ nghiêm ngặt, nếu biết cô hối lộ thôn dân, công an không đến xích cô đi mới lạ.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua trong ác mộng, đến ngày thứ mười, nhìn ngô xếp đầy đường, lúa chất đầy kho, cuối cùng Cố Yên Nhiên cũng cảm nhận được niềm vui của vụ thu.
Vụ thu qua đi không lâu, ông Trần đánh xe bò tìm đến, nói rằng có người nhà gửi thư cho cô, kêu cô đến bưu cục nhận thư.
Ông Trần nhìn cô với ánh mắt sâu kín, run giọng nói: “Là thư hỏa tốc đó, thanh niên tri thức Cố, không ngờ… không ngờ…”
Lời phía sau, bị ông Trần thay thế bằng tiếng thở dài.
Ý nghĩa của thư hỏa tốc, không phải ai cũng biết, nhưng một khi biết thì khó mà bình tĩnh.
Đó là đặc quyền của cao tầng trong quân đội, nhưng mỗi năm chỉ có thể gửi hai lần, thư gửi đến cho Cố Yên Nhiên là thư hỏa tốc, chứng tỏ người viết thư có quan hệ cực kỳ thân thiết với Cố Yên Nhiên.
Trong đầu Cố Yên Nhiên ngay lập tức nhảy ra cái tên Chu Hướng Đảng.
Đó là ông ngoại của nguyên chủ, có địa vị khá cao trong quân đội.
Cô lảo đảo quay vào nhà lấy gùi, nhảy lên xe của ông Trần, xin ông ấy mang cô lên trấn trên.
Ông Trần đồng ý, lại nhìn đám người từ trong thôn đi ra, cũng giống Cố Yên Nhiên đang chuẩn bị lên trấn.
“Lên nhanh đi, năm phút nữa xuất phát.”
Đợi trên xe đủ người, ông Trần thúc bò đi. Cố Yên Nhiên ngồi trên xe, suy nghĩ vẩn vơ về người nhà của nguyên chủ, bỗng có người vỗ vào vai cô.
“Thanh niên tri thức Cố, cô cũng lên trấn trên à?”
Giọng nói này, có nghiền thành tro Cố Yên Nhiên vẫn nhận ra.
Đây không phải giọng nói được tác giả miêu tả “Nhẹ nhàng như làn nước mùa thu, âm vang như chuông bạc, khiến người nghe không nhịn được muốn nghe thêm lần nữa” thuộc về nữ chính Lâm Hiểu Nhan đó sao?
“Thanh niên tri thức Lâm.” Cố Yên Nhiên chào hỏi, bấy giờ mới để ý Từ Cẩn, Lục Trạm và Lục Diên Lễ ngồi kế bên Lâm Hiểu Nhan. Không đúng… Cố Yên Nhiên di chuyển ánh mắt, bỗng chạm phải ánh mắt oán hận của Thẩm Đại Lệ.
Nụ cười bên môi Cố Yên Nhiên sắp không giữ được.
Đáng lẽ cô phải xem lịch trước khi ra ngoài!
Nam nữ chính, nam nữ phụ hội tụ đủ, ngày hoàng đạo gì thế này?
Đè xuống lo lắng trong lòng, Cố Yên Nhiên chào hỏi từng người một, sau đó cúi đầu giả chết.
Trong lòng niệm đi niệm lại câu: Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.
Tôi chỉ là bóng đèn, người qua đường Ất Giáp Bính không quan trọng mà thôi!
Cố tình, Lâm Hiểu Nhan không hay biết gì, hồ hởi kéo tay cô hỏi chuyện: “Thanh niên tri thức Cố, gọi vậy xa lạ quá, từ nay tôi gọi cô là Tiểu Nhiên nhé? Tôi thấy thím Mân Huệ, thím Thục Phân cũng gọi cô như vậy.”
“À, được…” Cố Yên Nhiên ủ rũ cúi đầu, cô có lý do từ chối chắc?
/92
|