Đám thanh niên đang xây nhà nhìn thấy cô, cũng không nhịn được liếc mắt nhìn qua đây.
Cố Yên Nhiên hiểu ý, lấy từ trong gùi ra một bọc bánh bao, cười nhìn Vương Thiết Trụ: "Bác Thiết Trụ, đây là đồ ăn của hôm nay, bác phân phát cho mọi người giúp cháu nhé."
"Được, cháu cứ để bác." Vương Thiết Trụ nhận lấy gói bánh bao, cười không khép được mồm. Ai có thể ngờ, đời ông cũng có ngày ăn thịt liên tiếp không chán miệng?
Hôm trước thịt kho tàu, hôm trước nữa canh thịt, hôm nay lại là bánh bao nhân thịt.
Như bình thường, người dân trong thôn xây nhà, có thể thiết đãi món rau xào cải ngâm, thêm ít trứng trộn đã là tốt lắm rồi, đào đâu ra thịt?
Thấy có ăn, đám thanh niên vội vàng bỏ việc trong tay xuống, chạy đến cướp đồ ăn. Sợ chậm chân sẽ chọn phải bánh bao nhỏ hơn.
Cố Yên Nhiên thấy vậy, không dám nán lại lâu, sợ bọn họ tranh giành không cẩn thận làm bị thương mỹ nữ yếu
duoi nhu co.
"Bác Thiết Trụ, cháu về trước."
Nói xong, cô phóng xe đi, để lại đám bụi mù phía sau, không hay biết đám thanh niên nhìn cô như nhìn bảo tàng di động.
"Bác Thiết Trụ, khi nào thanh niên tri thức Cố xây nhà tiếp, có thể gọi cháu không?"
"Ca chau, chau nนีล.."
"Im đi! Bọn mày tưởng nhà là lá cây từ trên trời rơi xuống, tùy tiện muốn xây bao nhiêu thì xây à?"
Đám thanh niên xoa cánh mũi, không biết nhớ đến cái gì, lại hỏi: "Nghe nói thanh niên tri thức Từ cũng muốn xây nhà?"
"Đúng vậy, hắn xây chung cùng hai thanh niên tri thức họ Lục."
"Không biết bọn hắn có cho chúng ta ăn thịt không?"
Từ Cẩn đi lấy nước gần đó: "?"
"Nếu không cho chúng ta ăn thịt, chúng ta đánh bọn hắn!"
"Đúng vậy, bọn hắn đáng đánh! Không chỉ quyến rũ thiếu nữ thôn chúng ta, chúng ta cực khổ xây nhà còn không cho chúng ta ăn thit!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Lục Trạm và Lục Diên Lễ cũng đến lấy nước: "?"
Bọn hắn có tội tình chi, bọn hắn cũng rất vô tội.
Vì khuôn mặt hồng nhan họa thủy này, bọn hắn chịu biết bao sự dây dưa của thiếu nữ trong thôn, có thể bảo toàn trong sạch đến bây giờ đã không dễ dàng.
Đám người kia còn muốn đánh bọn hắn.
Mùa đông ngày càng đến gần, mắt thấy trời trở lạnh, cuối cùng nhà cũng xây xong.
Hôm đó, Cố Yên Nhiên vội vàng đến báo tin cho Lâm Hiểu Nhan: "Tổng cộng hai mươi tám người tham gia xây nhà, mỗi người ba khối tiền công, riêng bác Thiết Trụ phụ trách chỉ đạo bốn khối tiền công, thêm tiền nguyên liệu hai mươi chín khối, tổng cộng một trăm mười bảy khối, tôi và cậu chia ra mỗi người năm mươi tám khối năm hào, cậu thấy thế nào?"
"Tôi không có ý kiến." Nhịn xuống kích động trong lòng, Lâm Hiểu Nhan hỏi: "Bao giờ có thể chuyển vào?"
"Ngay hôm nay có thể. Tôi lên trấn trên mua thêm ít đồ dùng, một mình cậu đối phó với nhà Hồ Thúy Loan được chứ?"
Ánh mắt Lâm Hiểu Nhan kiên định: "Không vấn đề gì, cậu không cần lo lắng."
"Tốt." Cố Yên Nhiên âm thầm tán thưởng, không hổ là nữ chính, trưởng thành nhanh đến mức khiến người khác thán phục.
Trao đổi xong, Cố Yên Nhiên cầm theo tiền đến nhà Vương Thiết Trụ, hai người ngồi xuống thanh toán tiền công.
Vương Thiết Trụ nhắc nhở: "Mùa đông sắp đến, tôi thấy trong nhà cháu không có nhiều củi đốt, bây giờ lên núi nhặt củi cũng không kịp, còn dư tiền thì mua ít than đá, tránh để bản thân bị lạnh cóng."
Đó cũng chính là lý do Cố Yên Nhiên lên trấn trên hôm nay, cô đáp một tiếng, đạp xe lên thẳng trấn trên.
Cố Yên Nhiên hiểu ý, lấy từ trong gùi ra một bọc bánh bao, cười nhìn Vương Thiết Trụ: "Bác Thiết Trụ, đây là đồ ăn của hôm nay, bác phân phát cho mọi người giúp cháu nhé."
"Được, cháu cứ để bác." Vương Thiết Trụ nhận lấy gói bánh bao, cười không khép được mồm. Ai có thể ngờ, đời ông cũng có ngày ăn thịt liên tiếp không chán miệng?
Hôm trước thịt kho tàu, hôm trước nữa canh thịt, hôm nay lại là bánh bao nhân thịt.
Như bình thường, người dân trong thôn xây nhà, có thể thiết đãi món rau xào cải ngâm, thêm ít trứng trộn đã là tốt lắm rồi, đào đâu ra thịt?
Thấy có ăn, đám thanh niên vội vàng bỏ việc trong tay xuống, chạy đến cướp đồ ăn. Sợ chậm chân sẽ chọn phải bánh bao nhỏ hơn.
Cố Yên Nhiên thấy vậy, không dám nán lại lâu, sợ bọn họ tranh giành không cẩn thận làm bị thương mỹ nữ yếu
duoi nhu co.
"Bác Thiết Trụ, cháu về trước."
Nói xong, cô phóng xe đi, để lại đám bụi mù phía sau, không hay biết đám thanh niên nhìn cô như nhìn bảo tàng di động.
"Bác Thiết Trụ, khi nào thanh niên tri thức Cố xây nhà tiếp, có thể gọi cháu không?"
"Ca chau, chau nนีล.."
"Im đi! Bọn mày tưởng nhà là lá cây từ trên trời rơi xuống, tùy tiện muốn xây bao nhiêu thì xây à?"
Đám thanh niên xoa cánh mũi, không biết nhớ đến cái gì, lại hỏi: "Nghe nói thanh niên tri thức Từ cũng muốn xây nhà?"
"Đúng vậy, hắn xây chung cùng hai thanh niên tri thức họ Lục."
"Không biết bọn hắn có cho chúng ta ăn thịt không?"
Từ Cẩn đi lấy nước gần đó: "?"
"Nếu không cho chúng ta ăn thịt, chúng ta đánh bọn hắn!"
"Đúng vậy, bọn hắn đáng đánh! Không chỉ quyến rũ thiếu nữ thôn chúng ta, chúng ta cực khổ xây nhà còn không cho chúng ta ăn thit!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Lục Trạm và Lục Diên Lễ cũng đến lấy nước: "?"
Bọn hắn có tội tình chi, bọn hắn cũng rất vô tội.
Vì khuôn mặt hồng nhan họa thủy này, bọn hắn chịu biết bao sự dây dưa của thiếu nữ trong thôn, có thể bảo toàn trong sạch đến bây giờ đã không dễ dàng.
Đám người kia còn muốn đánh bọn hắn.
Mùa đông ngày càng đến gần, mắt thấy trời trở lạnh, cuối cùng nhà cũng xây xong.
Hôm đó, Cố Yên Nhiên vội vàng đến báo tin cho Lâm Hiểu Nhan: "Tổng cộng hai mươi tám người tham gia xây nhà, mỗi người ba khối tiền công, riêng bác Thiết Trụ phụ trách chỉ đạo bốn khối tiền công, thêm tiền nguyên liệu hai mươi chín khối, tổng cộng một trăm mười bảy khối, tôi và cậu chia ra mỗi người năm mươi tám khối năm hào, cậu thấy thế nào?"
"Tôi không có ý kiến." Nhịn xuống kích động trong lòng, Lâm Hiểu Nhan hỏi: "Bao giờ có thể chuyển vào?"
"Ngay hôm nay có thể. Tôi lên trấn trên mua thêm ít đồ dùng, một mình cậu đối phó với nhà Hồ Thúy Loan được chứ?"
Ánh mắt Lâm Hiểu Nhan kiên định: "Không vấn đề gì, cậu không cần lo lắng."
"Tốt." Cố Yên Nhiên âm thầm tán thưởng, không hổ là nữ chính, trưởng thành nhanh đến mức khiến người khác thán phục.
Trao đổi xong, Cố Yên Nhiên cầm theo tiền đến nhà Vương Thiết Trụ, hai người ngồi xuống thanh toán tiền công.
Vương Thiết Trụ nhắc nhở: "Mùa đông sắp đến, tôi thấy trong nhà cháu không có nhiều củi đốt, bây giờ lên núi nhặt củi cũng không kịp, còn dư tiền thì mua ít than đá, tránh để bản thân bị lạnh cóng."
Đó cũng chính là lý do Cố Yên Nhiên lên trấn trên hôm nay, cô đáp một tiếng, đạp xe lên thẳng trấn trên.
/92
|