Hắn tưởng cô ta là thôn nữ quê mùa, ngây thơ không biết gì, hành động ngày càng tùy ý. Nhưng Thẩm Đại Lệ là ai chứ? Cô ta là nữ phụ phản diện chân chân chính chính trong sách, còn đối phó không nổi Mạnh Thịnh?
Ngày hôm đó, khi Mạnh Thịnh đưa ra yêu cầu muốn đi quá giới hạn, Thẩm Đại Lệ e thẹn đồng ý, viện cớ vì là lần đầu cần phải chuẩn bị kỹ càng, hẹn hắn ở nhà kho phía sau ruộng ngô cuối thôn, sau đó cùng cha mẹ lên kế hoạch lừa Mạnh Thịnh vào tròng.
Mạnh Thịnh bị bắt tại trận!
Không đường chối cãi, hắn chỉ có thể nhận mệnh, đồng ý cưới Thẩm Đại Lệ.
Nhưng sính lễ chậm chạp hai tháng chưa đưa đến, cũng không biết cha mẹ hắn bao giờ mới xuống nông thôn.
Thẩm Đại Lệ từ suy nghĩ hỗn loạn thoát ra, ánh mắt hoảng hốt.
Không hiểu sao, cô ta cảm thấy mọi chuyện không nên như vậy.
Rõ ràng cô ta là người được ông trời chiếu cố, mấy năm trước vẫn thuận buồm xuôi gió mà?
Chính là... từ lúc Cổ Yên Nhiên xuất hiện.
Không đúng! Phải là từ lúc Cố Yên Nhiên ngã xuống sông, tính cách thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Thẩm Đại Lệ nhìn về phía Cố Yên Nhiên, bấy giờ trong mắt đã nhiều ra tia kiêng kị.
“Thanh niên tri thức Cổ, cô là người có học thức, vậy mà dùng cách thấp kém này hạ bệ người khác?”
“Hạ bệ cô? Không có nha, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi!” Cố Yên Nhiên tủm tỉm cười, không hề hoang mang lo sợ: “Ngược lại là đồng chí Thẩm, mở miệng đã nói muốn lục soát nhà tôi, phải chăng vừa ý món đồ nào của tôi, định dùng đường quanh co đoạt lấy?”
Thẩm Đại Lệ: “..
Được rồi, cô ta công nhận, miệng lưỡi của mình không bằng Cố Yên Nhiên.
Thế nên dứt khoát ngậm miệng, miễn càng nói càng sai.
Thẩm Đại Thắng đau đầu, hảo cảm dành cho đám thanh niên tri thức lại giảm xuống mấy giá trị.
“Thanh niên tri thức Tô, nếu cô không lấy ra được bằng chứng, thì chuyện này tạm dừng ở đây thôi.”
Dù sao ông cũng lờ mờ đoạn được, đồ mất đi trong miệng Tô Tuyết là đồ của ai.
Chuyện này, chính bản thân ông cũng không muốn truy cứu, mà cả khu thanh niên tri thức đã nhận định không ai xông vào phòng của Tô Tuyết, ngoài mất khóa cửa ra, phòng Tô Tuyết hoàn hảo, nhìn không thấy một hạt bụi.
Vậy muốn ông truy cứu cái gì đây? Tìm xem ai ăn cắp khóa cửa nhà cô ta sao?
Nhưng Tô Tuyết nhất quyết không chịu.
Cô ta kêu gào muốn báo cảnh sát.
“Báo đi!” Cố Yên Nhiên nhún vai, biết thừa Tô Tuyết chỉ là dọa dẫm thôi. Cảnh sát ở thời đại này chẳng khác nào hung thần ác sát trong mắt người dân, có cho họ mười lá gan cũng không dám báo.
Hơn nữa, đồ bị mất cắp không phải của Tô Tuyết, cô ta lấy đâu ra tự tin báo cảnh sát đây?
Dây dưa một hồi, Tô Tuyết đã thấm mệt, không còn cách nào khác ngoài việc hậm hực bỏ về.
Người dân cũng tản đi, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Tưởng ăn được dưa lớn, ai dè chỉ có thể.
Tô Tuyết kia, quá phế!
Mà Tô Tuyết lúc này, trong lòng vừa oán vừa hận, nức nở bước từng bước về phía khu thanh niên tri thức.
Bỗng một bóng người chặn lại đường đi của cô ta.
Cảm xúc của Tô Tuyết đang chập chùng bất ổn, không kiềm được tức giận hét lên: “Mắt mù à? Cút!”
Ai ngờ bóng người kia vẫn không hề di chuyển.
Tô Tuyết nghiến răng ken két, ngẩng đầu muốn xem người chặn đường là ai.
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, Tô Tuyết tỏ ra kinh ngạc.
Người kia nói: “Muốn trả thù không? Tôi có cách!”
Ngày hôm đó, khi Mạnh Thịnh đưa ra yêu cầu muốn đi quá giới hạn, Thẩm Đại Lệ e thẹn đồng ý, viện cớ vì là lần đầu cần phải chuẩn bị kỹ càng, hẹn hắn ở nhà kho phía sau ruộng ngô cuối thôn, sau đó cùng cha mẹ lên kế hoạch lừa Mạnh Thịnh vào tròng.
Mạnh Thịnh bị bắt tại trận!
Không đường chối cãi, hắn chỉ có thể nhận mệnh, đồng ý cưới Thẩm Đại Lệ.
Nhưng sính lễ chậm chạp hai tháng chưa đưa đến, cũng không biết cha mẹ hắn bao giờ mới xuống nông thôn.
Thẩm Đại Lệ từ suy nghĩ hỗn loạn thoát ra, ánh mắt hoảng hốt.
Không hiểu sao, cô ta cảm thấy mọi chuyện không nên như vậy.
Rõ ràng cô ta là người được ông trời chiếu cố, mấy năm trước vẫn thuận buồm xuôi gió mà?
Chính là... từ lúc Cổ Yên Nhiên xuất hiện.
Không đúng! Phải là từ lúc Cố Yên Nhiên ngã xuống sông, tính cách thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Thẩm Đại Lệ nhìn về phía Cố Yên Nhiên, bấy giờ trong mắt đã nhiều ra tia kiêng kị.
“Thanh niên tri thức Cổ, cô là người có học thức, vậy mà dùng cách thấp kém này hạ bệ người khác?”
“Hạ bệ cô? Không có nha, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi!” Cố Yên Nhiên tủm tỉm cười, không hề hoang mang lo sợ: “Ngược lại là đồng chí Thẩm, mở miệng đã nói muốn lục soát nhà tôi, phải chăng vừa ý món đồ nào của tôi, định dùng đường quanh co đoạt lấy?”
Thẩm Đại Lệ: “..
Được rồi, cô ta công nhận, miệng lưỡi của mình không bằng Cố Yên Nhiên.
Thế nên dứt khoát ngậm miệng, miễn càng nói càng sai.
Thẩm Đại Thắng đau đầu, hảo cảm dành cho đám thanh niên tri thức lại giảm xuống mấy giá trị.
“Thanh niên tri thức Tô, nếu cô không lấy ra được bằng chứng, thì chuyện này tạm dừng ở đây thôi.”
Dù sao ông cũng lờ mờ đoạn được, đồ mất đi trong miệng Tô Tuyết là đồ của ai.
Chuyện này, chính bản thân ông cũng không muốn truy cứu, mà cả khu thanh niên tri thức đã nhận định không ai xông vào phòng của Tô Tuyết, ngoài mất khóa cửa ra, phòng Tô Tuyết hoàn hảo, nhìn không thấy một hạt bụi.
Vậy muốn ông truy cứu cái gì đây? Tìm xem ai ăn cắp khóa cửa nhà cô ta sao?
Nhưng Tô Tuyết nhất quyết không chịu.
Cô ta kêu gào muốn báo cảnh sát.
“Báo đi!” Cố Yên Nhiên nhún vai, biết thừa Tô Tuyết chỉ là dọa dẫm thôi. Cảnh sát ở thời đại này chẳng khác nào hung thần ác sát trong mắt người dân, có cho họ mười lá gan cũng không dám báo.
Hơn nữa, đồ bị mất cắp không phải của Tô Tuyết, cô ta lấy đâu ra tự tin báo cảnh sát đây?
Dây dưa một hồi, Tô Tuyết đã thấm mệt, không còn cách nào khác ngoài việc hậm hực bỏ về.
Người dân cũng tản đi, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Tưởng ăn được dưa lớn, ai dè chỉ có thể.
Tô Tuyết kia, quá phế!
Mà Tô Tuyết lúc này, trong lòng vừa oán vừa hận, nức nở bước từng bước về phía khu thanh niên tri thức.
Bỗng một bóng người chặn lại đường đi của cô ta.
Cảm xúc của Tô Tuyết đang chập chùng bất ổn, không kiềm được tức giận hét lên: “Mắt mù à? Cút!”
Ai ngờ bóng người kia vẫn không hề di chuyển.
Tô Tuyết nghiến răng ken két, ngẩng đầu muốn xem người chặn đường là ai.
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, Tô Tuyết tỏ ra kinh ngạc.
Người kia nói: “Muốn trả thù không? Tôi có cách!”
/92
|