Thoáng chốc, bầu không khí trong phòng trầm xuống.
“Tiếng bước chân từ đâu phát ra?”
“Từ bờ sông phát ra… tiếng bước chân rất nông, nghe như bị dính nước. Cháu nghi ngờ, trước cháu, có người phát hiện ra thanh niên tri thức Cố nhưng không cứu.” Từ Cẩn dừng một chút lại nói: “Cũng có khả năng, đó là tiếng bước chân của hung thủ hại thanh niên tri thức Cố, sau đó chạy trốn.”
Cố Yên Nhiên ném cho Từ Cẩn một ánh mắt tán thưởng.
Không tệ, lập luận chặt chẽ, kĩ càng, quan trọng nhất là rất hợp ý cô.
Đêm hôm đó, Thẩm Đại Lệ cảm thấy không yên tâm, lén lút theo dõi, phát hiện nguyên chủ rơi xuống sông thì vội vàng bỏ trốn.
Nguyên chủ chết, buộc đại đội trưởng phải tìm kiếm nguyên do. Rất nhanh, ông phát hiện ra vào buổi tối hôm đó, chỉ có sáu người trong thôn không có bằng chứng ngoại phạm, bao gồm Thẩm Đại Cường và Thẩm Đại Lệ.
Ban đầu, ông nghi ngờ Thẩm Đại Cường, nhưng không có bằng chứng, đành thả hắn ra, cuối cùng kết luận nguyên chủ tự tử.
Ai ngờ chưa đầy hai tháng sau, nhà nguyên chủ đuổi tới, nhìn thấy xác con gái lạnh lẽo, bọn họ gần như phát điên, lợi dụng toàn bộ mối quan hệ tìm ra hung thủ.
Dưới sự can thiệp của cảnh sát, đối tượng tình nghi dần thu hẹp. Thẩm Đại Cường bị dọa sợ, ôm theo tay nải bỏ trốn.
Người nhà nguyên chủ thấy vậy, lập tức kết luận hắn là hung thủ. Anh trai nguyên chủ dưới cơn giận dữ, đuổi theo bắn hắn thành cái sàng.
Nhờ có cái chết của Thẩm Đại Cường, Thẩm Đại Lệ an toàn rút lui.
Nhưng dựa vào đâu chứ?
Người đứng sau tất cả rõ ràng là cô ta!
Đến giờ này, đại đội trưởng đã tin Cố Yên Nhiên không phải nhảy sông tự tử, ông đến nhà phó đại đội trưởng, hai người bàn bạc cùng nhau, quyết định hỏi cung Thẩm Đại Lệ.
Ban đầu, bọn họ nghĩ Thẩm Đại Lệ là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, dễ dàng hỏi cung, nhưng đâu có ngờ ẩn trong thân thể thiếu nữ mười bảy tuổi ấy là linh hồn người trưởng thành bốn mấy tuổi?
Cô ta điềm tĩnh trả lời từng câu hỏi, lý do y như trong sách, vào khoảng thời gian đó cô ta đi nhà xí, không có ai làm chứng.
Cố Yên Nhiên nghe xong, cười lạnh.
Cô hiểu rõ bản thân không thể đánh gục Thẩm Đại Lệ ngay được, mục đích chính là gieo hạt giống nghi ngờ vào lòng Thẩm Đại Thắng, để ông ấy cảnh giác Thẩm Đại Lệ mà thôi.
Từ đó, hành động của Thẩm Đại Lệ sẽ bị bó hẹp, chỉ cần có người xảy ra nguy hiểm liên quan đến cô ta, cô ta sẽ không dễ ăn nói.
Một lần là trùng hợp, vậy hai lần là cái gì?
Trong lòng mọi người hiểu rõ.
Thẩm Đại Lệ từ nhà đại đội trưởng trở về, biểu cảm điềm tĩnh thoáng cái biến đối, trước sau đối lập khiến người ta rùng mình.
“Cố Yên Nhiên, Cố Yên Nhiên…”
Cô ta nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, như thể muốn rút gân lột da người đó. Đáng tiếc, người bị nhắc tên không hay biết gì, đang ăn bữa cơm tối ngon lành cùng vợ chồng đại đội trưởng.
Sau vài ngày điều tra, chuyện này khép lại với lý do không đủ bằng chứng. Đương nhiên, bồi thường vẫn phải có, đại đổi trưởng hỏi cô muốn gì, Cố Yên Nhiên ngay lập tức khoác tay thím Mân Huệ - vợ của đại đội trưởng: “Thím à, quan hệ của cháu và đám thanh niên tri thức không tốt, trở lại khu thanh niên tri thức, cháu bị hành ra bã mất, hức…”
Thím Mân Huệ chỉ sinh được một người con trai, đặt tên Thẩm Lập Nghiệp. Ba năm trước, Thẩm Lập Nghiệp nhập ngũ, nhà cửa vốn trống trải nay càng trống trải hơn. Được Cố Yên Nhiên gợi ý, hai mắt bà sáng lên, chờ mong nhìn chồng: “Đại Thắng, khu thanh niên tri thức chật chội, không tốt cho sức khỏe của Tiểu Nhiên, hay là…”
“Tiếng bước chân từ đâu phát ra?”
“Từ bờ sông phát ra… tiếng bước chân rất nông, nghe như bị dính nước. Cháu nghi ngờ, trước cháu, có người phát hiện ra thanh niên tri thức Cố nhưng không cứu.” Từ Cẩn dừng một chút lại nói: “Cũng có khả năng, đó là tiếng bước chân của hung thủ hại thanh niên tri thức Cố, sau đó chạy trốn.”
Cố Yên Nhiên ném cho Từ Cẩn một ánh mắt tán thưởng.
Không tệ, lập luận chặt chẽ, kĩ càng, quan trọng nhất là rất hợp ý cô.
Đêm hôm đó, Thẩm Đại Lệ cảm thấy không yên tâm, lén lút theo dõi, phát hiện nguyên chủ rơi xuống sông thì vội vàng bỏ trốn.
Nguyên chủ chết, buộc đại đội trưởng phải tìm kiếm nguyên do. Rất nhanh, ông phát hiện ra vào buổi tối hôm đó, chỉ có sáu người trong thôn không có bằng chứng ngoại phạm, bao gồm Thẩm Đại Cường và Thẩm Đại Lệ.
Ban đầu, ông nghi ngờ Thẩm Đại Cường, nhưng không có bằng chứng, đành thả hắn ra, cuối cùng kết luận nguyên chủ tự tử.
Ai ngờ chưa đầy hai tháng sau, nhà nguyên chủ đuổi tới, nhìn thấy xác con gái lạnh lẽo, bọn họ gần như phát điên, lợi dụng toàn bộ mối quan hệ tìm ra hung thủ.
Dưới sự can thiệp của cảnh sát, đối tượng tình nghi dần thu hẹp. Thẩm Đại Cường bị dọa sợ, ôm theo tay nải bỏ trốn.
Người nhà nguyên chủ thấy vậy, lập tức kết luận hắn là hung thủ. Anh trai nguyên chủ dưới cơn giận dữ, đuổi theo bắn hắn thành cái sàng.
Nhờ có cái chết của Thẩm Đại Cường, Thẩm Đại Lệ an toàn rút lui.
Nhưng dựa vào đâu chứ?
Người đứng sau tất cả rõ ràng là cô ta!
Đến giờ này, đại đội trưởng đã tin Cố Yên Nhiên không phải nhảy sông tự tử, ông đến nhà phó đại đội trưởng, hai người bàn bạc cùng nhau, quyết định hỏi cung Thẩm Đại Lệ.
Ban đầu, bọn họ nghĩ Thẩm Đại Lệ là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, dễ dàng hỏi cung, nhưng đâu có ngờ ẩn trong thân thể thiếu nữ mười bảy tuổi ấy là linh hồn người trưởng thành bốn mấy tuổi?
Cô ta điềm tĩnh trả lời từng câu hỏi, lý do y như trong sách, vào khoảng thời gian đó cô ta đi nhà xí, không có ai làm chứng.
Cố Yên Nhiên nghe xong, cười lạnh.
Cô hiểu rõ bản thân không thể đánh gục Thẩm Đại Lệ ngay được, mục đích chính là gieo hạt giống nghi ngờ vào lòng Thẩm Đại Thắng, để ông ấy cảnh giác Thẩm Đại Lệ mà thôi.
Từ đó, hành động của Thẩm Đại Lệ sẽ bị bó hẹp, chỉ cần có người xảy ra nguy hiểm liên quan đến cô ta, cô ta sẽ không dễ ăn nói.
Một lần là trùng hợp, vậy hai lần là cái gì?
Trong lòng mọi người hiểu rõ.
Thẩm Đại Lệ từ nhà đại đội trưởng trở về, biểu cảm điềm tĩnh thoáng cái biến đối, trước sau đối lập khiến người ta rùng mình.
“Cố Yên Nhiên, Cố Yên Nhiên…”
Cô ta nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, như thể muốn rút gân lột da người đó. Đáng tiếc, người bị nhắc tên không hay biết gì, đang ăn bữa cơm tối ngon lành cùng vợ chồng đại đội trưởng.
Sau vài ngày điều tra, chuyện này khép lại với lý do không đủ bằng chứng. Đương nhiên, bồi thường vẫn phải có, đại đổi trưởng hỏi cô muốn gì, Cố Yên Nhiên ngay lập tức khoác tay thím Mân Huệ - vợ của đại đội trưởng: “Thím à, quan hệ của cháu và đám thanh niên tri thức không tốt, trở lại khu thanh niên tri thức, cháu bị hành ra bã mất, hức…”
Thím Mân Huệ chỉ sinh được một người con trai, đặt tên Thẩm Lập Nghiệp. Ba năm trước, Thẩm Lập Nghiệp nhập ngũ, nhà cửa vốn trống trải nay càng trống trải hơn. Được Cố Yên Nhiên gợi ý, hai mắt bà sáng lên, chờ mong nhìn chồng: “Đại Thắng, khu thanh niên tri thức chật chội, không tốt cho sức khỏe của Tiểu Nhiên, hay là…”
/92
|