“Rào rào rào...”
Giang Khắc múc mấy gáo nước lạnh dội lên người, hơi lạnh tỏa ra từ nước khiến anh tỉnh táo đôi phần. Hơi nhíu mày, nghĩ đến sự việc chiều nay, anh cảm thấy bản thân quá nóng vội, nhưng anh không hối hận, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Nghẹn trong lòng lâu như vậy, rốt cuộc cũng thổ lộ được!
Giang Khắc nhếch khóe môi, tâm tình không tệ lau qua người, rồi sải bước đến nhà bếp.
Trong bếp, ánh lửa nhảy lách tách, phản chiếu đôi vợ chồng già đang thủ thỉ tâm tình.
“Nhiều sủi cảo thế này, cô thanh niên tri thức kia liệu có ăn hết không?” Giang Thế Viễn nhìn sủi cảo nổi lềnh bềnh trong nồi, cánh mũi ngửi được hương thơm thoang thoảng, không nhịn được nuốt nước miếng.
“Ăn hết hay không không quan trọng, quan trọng là tâm ý!” Chu Tiểu Phương bận bịu vớt sủi cảo, hơi bĩu môi, “Ở điểm này, con trai ông giỏi hơn ông nhiều.”
Giang Thế Viễn không cho là đúng, “Từ lúc gặp cô thanh niên tri thức kia, nó mới như được khai sáng, chứ lúc trước, đâu thấy nó ân cần thế này?”
Vừa nói, Giang Thế Viễn vừa nhớ đến đoạn thời gian trước kia. Thân là cha mẹ của Giang Khắc, bọn họ rõ ràng tính nết của anh hơn ai hết. Từ nhỏ đến lớn, chưa thấy anh quan tâm, để ý thứ gì, đối xử với người khác luôn là bộ dáng lễ phép mà xa cách, khiến bọn họ cực kỳ đau đầu.
Vài năm trước, khi anh vừa đủ tuổi trưởng thành, Chu Tiểu Phương vì muốn bế cháu, vội vội vàng vàng ép anh đi xem mắt. Lần đó, Chu Tiểu Phương nhét cho bà mối mấy phong bì dày, bà mối thấy tiền, phi thường có tâm chọn ra bảy, tám cô gái trẻ đẹp, giỏi giang, gia cảnh trong sáng đến cho Giang Khắc xem. Vì anh có vẻ ngoài và sự nghiệp thành công, mấy cô gái đó vứt hết liêm sỉ, dùng đủ mọi thủ đoạn quấn lấy anh, có người còn liều đến mức... không quan tâm tất cả kéo anh vào ruộng lúa, hòng muốn gạo nấu thành cơm. Là đàn ông bình thường, hẳn có ba phần mềm lòng, nhưng Giang Khắc không những vô
tình đẩy cô gái đó ra, còn tố cáo cô gái đó có vấn đề tác phong, khiến cô ta bị phê bình trừ công điểm!
Chưa hết, sau chuyện đó, anh hẹn gặp mỗi người từng xem mắt với mình, nghiêm túc bày tỏ mình không thích bọn họ, khuyên bọn họ tìm người khác tốt hơn, khiến Chu Tiểu Phương tức ói máu, bệnh nằm giường không dậy nổi.
Đáng giận hơn là, vì để trốn tránh những cô nàng kiên quyết bám lấy mình, Giang Khắc không nói hai lời thu dọn hành lý, trở về quân khu ngay trong đêm.
Khi biết chuyện, Chu Tiểu Phương... lại tức ói máu.
Từ đó, mỗi lần anh về, Chu Tiểu Phương đều khắc chế không nhắc nhiều đến chuyện kết hôn, thậm chí sau này, khi những cô gái từng theo đuổi anh đều gả chồng sinh con cả rồi, anh vẫn độc thân một mình, khiến Chu Tiểu Phương than thở không thôi.
Giang Thế Viễn thì nghĩ tương đối thoáng, ông cảm thấy hôn nhân không phải chuyện ép buộc sẽ thành, thường xuyên khuyên Chu Tiểu Phương đừng quan tâm, từ từ rồi sẽ đến.
Ai ngờ Chu Tiểu Phương lại trừng mắt, đập bàn nói: “Chờ chờ chờ, với tính tình này của nó, chỉ sợ chờ đến khi cỏ trên mộ tôi cao ba thước, vẫn chưa tìm được vợ!”
Giang Thế Viễn thoát khỏi ký ức xa xưa, vô thức nhìn sang bên cạnh.
Chu Tiểu Phương đã vớt toàn bộ sủi cảo ra mấy cái chậu to, số lượng sủi cảo nhiều đến mức nhìn mà giật mình. Khó có thể tin, hơn một nửa số sủi cảo ở đây là tự tay Giang Khắc gói, số còn lại do hai vợ chồng ông hỗ trợ gói thêm.
“Tiểu Phương, bà nói sai rồi.”
Chu Tiểu Phương “hả” một tiếng, không hiểu đầu đuôi ra sao, “Nói sai cái gì?”
“Không cần chờ đến khi cỏ trên mộ bà cao ba thước, A Khắc nhà chúng ta rất có thể sẽ lấy được vợ.”
Giang Khắc múc mấy gáo nước lạnh dội lên người, hơi lạnh tỏa ra từ nước khiến anh tỉnh táo đôi phần. Hơi nhíu mày, nghĩ đến sự việc chiều nay, anh cảm thấy bản thân quá nóng vội, nhưng anh không hối hận, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Nghẹn trong lòng lâu như vậy, rốt cuộc cũng thổ lộ được!
Giang Khắc nhếch khóe môi, tâm tình không tệ lau qua người, rồi sải bước đến nhà bếp.
Trong bếp, ánh lửa nhảy lách tách, phản chiếu đôi vợ chồng già đang thủ thỉ tâm tình.
“Nhiều sủi cảo thế này, cô thanh niên tri thức kia liệu có ăn hết không?” Giang Thế Viễn nhìn sủi cảo nổi lềnh bềnh trong nồi, cánh mũi ngửi được hương thơm thoang thoảng, không nhịn được nuốt nước miếng.
“Ăn hết hay không không quan trọng, quan trọng là tâm ý!” Chu Tiểu Phương bận bịu vớt sủi cảo, hơi bĩu môi, “Ở điểm này, con trai ông giỏi hơn ông nhiều.”
Giang Thế Viễn không cho là đúng, “Từ lúc gặp cô thanh niên tri thức kia, nó mới như được khai sáng, chứ lúc trước, đâu thấy nó ân cần thế này?”
Vừa nói, Giang Thế Viễn vừa nhớ đến đoạn thời gian trước kia. Thân là cha mẹ của Giang Khắc, bọn họ rõ ràng tính nết của anh hơn ai hết. Từ nhỏ đến lớn, chưa thấy anh quan tâm, để ý thứ gì, đối xử với người khác luôn là bộ dáng lễ phép mà xa cách, khiến bọn họ cực kỳ đau đầu.
Vài năm trước, khi anh vừa đủ tuổi trưởng thành, Chu Tiểu Phương vì muốn bế cháu, vội vội vàng vàng ép anh đi xem mắt. Lần đó, Chu Tiểu Phương nhét cho bà mối mấy phong bì dày, bà mối thấy tiền, phi thường có tâm chọn ra bảy, tám cô gái trẻ đẹp, giỏi giang, gia cảnh trong sáng đến cho Giang Khắc xem. Vì anh có vẻ ngoài và sự nghiệp thành công, mấy cô gái đó vứt hết liêm sỉ, dùng đủ mọi thủ đoạn quấn lấy anh, có người còn liều đến mức... không quan tâm tất cả kéo anh vào ruộng lúa, hòng muốn gạo nấu thành cơm. Là đàn ông bình thường, hẳn có ba phần mềm lòng, nhưng Giang Khắc không những vô
tình đẩy cô gái đó ra, còn tố cáo cô gái đó có vấn đề tác phong, khiến cô ta bị phê bình trừ công điểm!
Chưa hết, sau chuyện đó, anh hẹn gặp mỗi người từng xem mắt với mình, nghiêm túc bày tỏ mình không thích bọn họ, khuyên bọn họ tìm người khác tốt hơn, khiến Chu Tiểu Phương tức ói máu, bệnh nằm giường không dậy nổi.
Đáng giận hơn là, vì để trốn tránh những cô nàng kiên quyết bám lấy mình, Giang Khắc không nói hai lời thu dọn hành lý, trở về quân khu ngay trong đêm.
Khi biết chuyện, Chu Tiểu Phương... lại tức ói máu.
Từ đó, mỗi lần anh về, Chu Tiểu Phương đều khắc chế không nhắc nhiều đến chuyện kết hôn, thậm chí sau này, khi những cô gái từng theo đuổi anh đều gả chồng sinh con cả rồi, anh vẫn độc thân một mình, khiến Chu Tiểu Phương than thở không thôi.
Giang Thế Viễn thì nghĩ tương đối thoáng, ông cảm thấy hôn nhân không phải chuyện ép buộc sẽ thành, thường xuyên khuyên Chu Tiểu Phương đừng quan tâm, từ từ rồi sẽ đến.
Ai ngờ Chu Tiểu Phương lại trừng mắt, đập bàn nói: “Chờ chờ chờ, với tính tình này của nó, chỉ sợ chờ đến khi cỏ trên mộ tôi cao ba thước, vẫn chưa tìm được vợ!”
Giang Thế Viễn thoát khỏi ký ức xa xưa, vô thức nhìn sang bên cạnh.
Chu Tiểu Phương đã vớt toàn bộ sủi cảo ra mấy cái chậu to, số lượng sủi cảo nhiều đến mức nhìn mà giật mình. Khó có thể tin, hơn một nửa số sủi cảo ở đây là tự tay Giang Khắc gói, số còn lại do hai vợ chồng ông hỗ trợ gói thêm.
“Tiểu Phương, bà nói sai rồi.”
Chu Tiểu Phương “hả” một tiếng, không hiểu đầu đuôi ra sao, “Nói sai cái gì?”
“Không cần chờ đến khi cỏ trên mộ bà cao ba thước, A Khắc nhà chúng ta rất có thể sẽ lấy được vợ.”
/92
|