Nói đến Vân gia, mẫu thân thân sinh của nữ phụ đã qua đời từ rất sớm, phụ thân nữ phụ, là đại học sĩ trong triều, theo như trong truyện thì chỉ là một cái hư danh, giống như giáo sư danh dự ở đại học, là một chức quan ngũ phẩm không có thực quyền.
Vị phụ thân đại học sĩ này đối với Vân Niệm Niệm cũng không có được mấy phần tình cảm, hắn là loại người có tư tưởng cổ hủ, trong lòng luôn cho rằng người đọc sách là hơn người, xem thường tư thương, nhưng cố tình hắn lại người ham hư vinh, bởi vậy đối hôn sự của đại nữ nhi, hắn là vừa làm như không để tâm lại vừa vui sướng.
Món tiền sính lễ khổng lồ của Lâu gia mười phần hợp tâm ý hắn, nhưng hắn lại sợ đồng nghiệp nghị luận, nói hắn hướng tiền tài cúi đầu, làm bẩn thanh danh của hắn, cho nên đại học sĩ công bố với bên ngoài, nói rằng bản thân không phải là vì tiền, mà là do hắn cảm thấy Lâu gia đáng thương, đem nữ nhi gả cho Lâu gia coi như là làm việc thiện.
Cho nên sính lễ mà Lâu gia cho Vân Niệm Niệm, đại học sĩ đều ném tất cả cho phu nhân hắn quản lý, không để thứ tiền tài đấy làm ô uế đôi tay nâng sách thánh hiền kia của hắn.
Sính lễ khá hậu hĩnh, không chỉ có vàng bạc châu báu, mà còn có ba hiệu cầm đồ ở kinh thành đi cùng với khế ước năm cửa hàng, tất cả những thứ đó cuối cùng đều dừng trong tay Vân Diệu Âm, trở thành một trong những bàn tay vàng của nàng ta, giúp nàng ta quá quan trảm tướng một đường thăng cấp.
Vân Niệm Niệm ngồi chính đường uống trà, đại học sĩ cũng không có gì để nói với nàng, chỉ lặp đi lặp lại vài câu: "Ngươi nay gả đi, chính là người Lâu gia, bình thường phụng dưỡng cha mẹ chồng cùng trưởng bối, nhất định phải khiêm nhường, thu liễm tính tình tiểu cô nương, không cần làm ta mất mặt, làm nhục gia môn Vân gia."
Vân Niệm Niệm sớm chuẩn bị tốt tâm lí, đại học sĩ nói cái gì, nàng liền thuận theo hắn nói hảo, nhịn xuống sự khinh thường nơi đáy mắt, uống trà, không nói chuyện nhiều.
Nàng biết, đây là muốn chờ Vân Diệu Âm đến.
Bên trong nguyên văn, bởi vì nữ phụ lễ lại mặt quá đàng hoàng, Vân Diệu Âm ở tại hậu trạch nghe nói thế, liền cùng mẫu thân thương lượng, cố ý thả chậm tốc độ rửa mặt trang điểm, không nhanh không chậm, làm nữ phụ xấu mặt.
Vân Niệm Niệm biểu thị: cuộc sống của nàng tốt đẹp như thế, cần gì phải lục đục, gây sự với nàng ta?
Nàng bình tĩnh ăn hai miếng điểm tâm, ôm chén trà thổi nhiệt khí, ngẩn người, chờ đợi nữ chính lên sàn.
Nghe đại học sĩ cùng Lâu Chi Lan nói tới những tài tử viết thơ trên phố, mà Lâu Chi Ngọc lo lắng không thôi, chờ mong dần dần hóa thành sự nôn nóng, ánh mắt cũng chờ đến trống rỗng.
Rốt cục, Vân Diệu Âm cũng tới, nàng một thân váy lụa trắng vân văn, bên trên váy dùng mực nước mới họa thành một nhánh hoa mai, phong nhã cao khiết lượng.
Làm nhân vật nữ chính trong nguyên văn, Vân Diệu Âm tuyệt đối lúc nào cũng có thể trở thành tâm điểm, nàng linh khí bức người, quanh thân tựa như phát ra ánh sáng nhu hòa, mặt trái xoan mày lá liễu, hai mắt hoa đào ẩn ẩn hơi nước, tinh khiết lại câu người, môi mỉm cười nhẹ nhàng mở ra, ngay cả thanh âm khi nói chuyện nghe cũng thật êm tai: "Phụ thân, ta tới chậm."
Sau khi nàng vào cửa, nhìn đến Vân Niệm Niệm im lặng ngồi trên ghế, không ầm ỹ không nháo, đầu tiên là sững sờ, tựa như đang nghi ngờ nàng vì sao không phát cáu, nhưng rất nhanh, Vân Diệu Âm trấn tĩnh lại, cười tiến lên cùng Vân Niệm Niệm làm lễ.
Nàng lôi kéo hai tay Vân Niệm Niệm, cong uốn gối, giọng nói êm ái: "Tỷ tỷ đã trở lại."
Vị phụ thân đại học sĩ này đối với Vân Niệm Niệm cũng không có được mấy phần tình cảm, hắn là loại người có tư tưởng cổ hủ, trong lòng luôn cho rằng người đọc sách là hơn người, xem thường tư thương, nhưng cố tình hắn lại người ham hư vinh, bởi vậy đối hôn sự của đại nữ nhi, hắn là vừa làm như không để tâm lại vừa vui sướng.
Món tiền sính lễ khổng lồ của Lâu gia mười phần hợp tâm ý hắn, nhưng hắn lại sợ đồng nghiệp nghị luận, nói hắn hướng tiền tài cúi đầu, làm bẩn thanh danh của hắn, cho nên đại học sĩ công bố với bên ngoài, nói rằng bản thân không phải là vì tiền, mà là do hắn cảm thấy Lâu gia đáng thương, đem nữ nhi gả cho Lâu gia coi như là làm việc thiện.
Cho nên sính lễ mà Lâu gia cho Vân Niệm Niệm, đại học sĩ đều ném tất cả cho phu nhân hắn quản lý, không để thứ tiền tài đấy làm ô uế đôi tay nâng sách thánh hiền kia của hắn.
Sính lễ khá hậu hĩnh, không chỉ có vàng bạc châu báu, mà còn có ba hiệu cầm đồ ở kinh thành đi cùng với khế ước năm cửa hàng, tất cả những thứ đó cuối cùng đều dừng trong tay Vân Diệu Âm, trở thành một trong những bàn tay vàng của nàng ta, giúp nàng ta quá quan trảm tướng một đường thăng cấp.
Vân Niệm Niệm ngồi chính đường uống trà, đại học sĩ cũng không có gì để nói với nàng, chỉ lặp đi lặp lại vài câu: "Ngươi nay gả đi, chính là người Lâu gia, bình thường phụng dưỡng cha mẹ chồng cùng trưởng bối, nhất định phải khiêm nhường, thu liễm tính tình tiểu cô nương, không cần làm ta mất mặt, làm nhục gia môn Vân gia."
Vân Niệm Niệm sớm chuẩn bị tốt tâm lí, đại học sĩ nói cái gì, nàng liền thuận theo hắn nói hảo, nhịn xuống sự khinh thường nơi đáy mắt, uống trà, không nói chuyện nhiều.
Nàng biết, đây là muốn chờ Vân Diệu Âm đến.
Bên trong nguyên văn, bởi vì nữ phụ lễ lại mặt quá đàng hoàng, Vân Diệu Âm ở tại hậu trạch nghe nói thế, liền cùng mẫu thân thương lượng, cố ý thả chậm tốc độ rửa mặt trang điểm, không nhanh không chậm, làm nữ phụ xấu mặt.
Vân Niệm Niệm biểu thị: cuộc sống của nàng tốt đẹp như thế, cần gì phải lục đục, gây sự với nàng ta?
Nàng bình tĩnh ăn hai miếng điểm tâm, ôm chén trà thổi nhiệt khí, ngẩn người, chờ đợi nữ chính lên sàn.
Nghe đại học sĩ cùng Lâu Chi Lan nói tới những tài tử viết thơ trên phố, mà Lâu Chi Ngọc lo lắng không thôi, chờ mong dần dần hóa thành sự nôn nóng, ánh mắt cũng chờ đến trống rỗng.
Rốt cục, Vân Diệu Âm cũng tới, nàng một thân váy lụa trắng vân văn, bên trên váy dùng mực nước mới họa thành một nhánh hoa mai, phong nhã cao khiết lượng.
Làm nhân vật nữ chính trong nguyên văn, Vân Diệu Âm tuyệt đối lúc nào cũng có thể trở thành tâm điểm, nàng linh khí bức người, quanh thân tựa như phát ra ánh sáng nhu hòa, mặt trái xoan mày lá liễu, hai mắt hoa đào ẩn ẩn hơi nước, tinh khiết lại câu người, môi mỉm cười nhẹ nhàng mở ra, ngay cả thanh âm khi nói chuyện nghe cũng thật êm tai: "Phụ thân, ta tới chậm."
Sau khi nàng vào cửa, nhìn đến Vân Niệm Niệm im lặng ngồi trên ghế, không ầm ỹ không nháo, đầu tiên là sững sờ, tựa như đang nghi ngờ nàng vì sao không phát cáu, nhưng rất nhanh, Vân Diệu Âm trấn tĩnh lại, cười tiến lên cùng Vân Niệm Niệm làm lễ.
Nàng lôi kéo hai tay Vân Niệm Niệm, cong uốn gối, giọng nói êm ái: "Tỷ tỷ đã trở lại."
/62
|