Những bông tuyết rì rào, bồng bềnh rơi xuống, đây là thời gian ngưng kết thành sương, hóa thành từng mảnh nhỏ.
Mảnh vỡ thời gian dính trên mái tóc đen đang dần dài ra của Huyền Lâu, hóa thành nước mắt óng ánh, lấp lóe.
Tất cả mọi người đều ở bên trong thời gian ngưng kết, cảnh tượng đất rung núi chuyển, yêu ma tấn công dừng lại trong nháy mắt.
Huyền Lâu chậm rãi đi về phía Huyền Tín, vạt áo tím bồng bềnh phía sau theo bước chân hắn kêu lên sào sạt.
Lúc yêu ma đánh tới, người chặn phía trước Huyền Tín, là hoàng hậu, mẫu thân hắn ở thế giới này, mà Huyền Tín đang cuộn tròn trong ngực hoàng hậu, như đứa nhỏ chưa trưởng thành, nhắm mắt, co rúm lại.
Huyền Lâu đi đến trước người hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Tỉnh".
"Đứa nhỏ" đang núp trong vòng tay mẫu thân kia mở mắt ra, lại chậm chạp không muốn đứng dậy.
Lông mày Huyền Lâu khẽ nhúc nhích, duỗi ngón tay ra, thăm dò vào mi tâm Huyền Tín, tìm tới tiên thức của hắn, thả ra linh khí đem kén bướm bao bên ngoài tiên thức của hắn đốt nát, kéo tiên hồn hắn ra.
"Cho ngươi thời gian nửa nén hương." Huyền Lâu vứt xuống câu nói này, ngẩng đầu nhìn về phía trời.
Huyền Tín khôi phục tiên thân, quả thật chỉ dùng thời gian nửa nén hương, liền đem tiền căn hậu quả hồi tưởng lại, hắn nhìn về phía huynh trưởng, quỳ xuống đất nói: "Là lỗi của ta."
"Trúc Đồng." Huyền Lâu kêu.
Một tiểu đồng làn da màu vàng óng, trên tóc cắm lá trúc phú quý cong cong ô ô khóc chạy tới.
"Thiên quân, nhanh một bước, trận vừa mới mở liền..."
Lời hắn còn không dám nói tiếp, bởi vì hắn ngẩng mặt lên, nhìn thấy tơ máu đỏ thắm bên khóe miệng Huyền Lâu chảy xuống, một giọt lại một giọt dọc theo cằm nhỏ xuống đất.
Lập tức, Trúc Đồng cũng cảm nhận được sự thống khổ giờ này khắc này của hắn.
Nỗi đau xé rách tim gan ở bên trong thân thể Trúc đồng dập dờn hiện ra, hắn lăn lộn trên mặt đất, lại không dám khóc thành tiếng, chỉ nắm lấy vạt áo Huyền Lâu, nói: "Thiên quân, không đau..."
Đây cũng chỉ là hắn đang tự an ủi mà thôi, hắn đã thống khổ như vậy, thiên quân so với hắn còn đau hơn.
Trong chớp nhoáng này, Trúc Đồng đột nhiên lo lắng, Huyền Lâu có thể bởi vì đau nhức mà hồn phi phách tán.
Huyền Lâu cảm ứng được lo lắng của Trúc Đồng, lau đi máu bên môi, ngón tay thon dài ôm ngực, nói: "Trước khi tính toán rõ ràng, ta sẽ không chết."
Huyền Tín đứng lên, huyền y tung bay.
Hắn đi đến bên người huynh trưởng, đứng sóng vai, chỉ vào những phàm nhân trong viện, nói: "Phải an trí bọn hắn như thế nào bây giờ?"
Huyền Lâu không nói, hắn nhìn về phía hòn núi giả.
Huyền Tín lúc này mới cảm giác được, nơi đây còn có tiên tức dao động, hắn nhíu trường mi, mở miệng nói: "Vì sao còn không ra?"
Thân thể của thiếu nữ bán hoa lập tức khóa thành bùn, bên trong nước bùn nở ra một đóa Bạch Liên, Bạch Liên vỡ ra, Bạch Liên tiên tử chậm rãi đi ra, tiến lên làm lễ.
"Bạch Liên tiên tử Diệu Âm, chúc nhị vị điện hạ độ kiếp công thành."
Huyền Lâu thu hồi ánh mắt nhìn trời, dừng ở trên người Bạch Liên tiên tử trước mắt, ánh mắt lạnh dần.
"Là ngươi nói."
Đây không phải hỏi nàng ta, mà là một loại cảnh cáo không vui.
Bạch Liên tiên tử đáp: "Không phải ý của ta, Diệu Âm là thuận theo trời mà làm, ta nói hay không nói, quyết định đều nằm ở chỗ Vân Niệm Niệm."
Nói bóng gió, nàng ta cũng không thể thay Vân Niệm Niệm quyết định, nàng ta cũng chỉ là đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng mà thôi.
Có tội gì?
Huyền Tín nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn về phía Bạch Liên rất phức tạp.
Hắn rõ ràng nhớ lại, khi bản thân mình chìm đắm trong Mộng Điệp chú, không biết gì mà khuất phục quy tắc bên trong sách Diệu Ngữ, đối với thi hồn của Bạch Liên tiên tử ân cần chu đáo, thậm chí sinh ra ý muốn cùng nàng đi đến thiên hoang địa lão.
Ánh mắt Huyền Tín hơi rét lạnh, nhắm mắt lại, mở ra lại là một ánh mắt khác.
Lại nhìn thấy trong mắt huynh trưởng bên người bốc lên ngọn lửa phục thù.
Hắn rất ít khi nhìn thấy trong mắt tiên nhân có cảm xúc kịch liệt như thế, phảng phất như muốn thiêu đốt hết thảy vạn vật trên đời.
Huyền Tín ngẩn người, lập tức hiểu ra huynh trưởng muốn làm gì, cho rằng không ổn, vì thế hắn vươn tay ra, giữ chặt tay áo huynh trưởng khuyên nhủ: "Huynh trưởng nên suy nghĩ kỹ lại, ta cho rằng không ổn..."
Phụ thân là thiên đế, làm việc như vậy, nhất định là do Bách Hoa tộc khuyến khích.
Huyền Tín vừa muốn khuyên nữa, tiên thức bỗng nhiên rung động, chợt cảm thấy tay chân bị cái gì đó trói buộc, hắn đưa tay nhìn, thấy người mình bị tiên thằng bó vòng quanh, ngây người một lát, Huyền Tín nói: "Huynh trưởng đây là..."
Ngay cả nói cũng không thể nói.
Huyền Tín thử dùng tu vi tránh thoát, lại khiếp sợ phát hiện, tu vi của hắn cùng tu vi trói buộc trên người tựa như ném Tú Hoa châm vào sóng biển, lực lượng cực kỳ bé nhỏ, căn bản không có khả năng tránh thoát.
Hắn chấn kinh, thấy Bạch Liên cũng bị Huyền Lâu dùng tiên thằng trói buộc tại chỗ.
Nhưng hắn căn bản không có thấy ca ca động một đầu ngón tay!
Tu vi huynh trưởng từ lúc nào đã trở nên đáng sợ như thế?
Từ trong tay áo Huyền Lâu ném ra ngoài một thanh kiếm, là Ứng Nguy.
Từ kiếm gọi ra Thiên tinh ngân sắc rơi xuống, giây lát hóa thành kết giới đem tất cả sinh hồn trong thiên địa này bảo bọc bên trong.
Huyền Lâu rốt cục mở miệng, hắn nhẹ nói: "Trúc Đồng, ngươi lưu lại nơi đây che chở cho những sinh hồn này, một cái cũng không được thiếu."
Trúc Đồng ứng tiếng, lưu luyến không rời buông vạt áo hắn ra, "Thiên quân, ta nhất định... Sẽ bảo vệ cẩn thận."
Nói xong, Trúc Đồng nhảy dựng lên, ngàn vạn thỏi vàng ròng tản ra đầy trời, ở phía trên kết giới do Ứng Nguy tạo ra lại thêm một tầng nữa.
Huyền Lâu chỉ nhẹ nâng mắt, con đường dưới chân lập tức biến hóa, nối liền lên thiên giới.
Ở bên trong biển mây, Như Cung đủ màu sắc rực rỡ như ẩn như hiện.
Đó chính là nơi mà hắn muốn đến.
Hắn chậm rãi hướng đến Thiên Cung, mỗi một bước, đều nhớ tới nhân duyên ngắn ngủi kia của mình, chỉ là yêu thương ngắn ngủi mấy tháng, lại làm mỗi một bước chân hắn như đi trên mũi đao hồi ức.
Sâu bên trong hồn phách là đau đớn không thể chạm đến.
Hắn không phải muốn đi thuyết pháp, cũng không phải hướng đến bất kì ai báo thù, càng không phải là giết cha đoạt vị.
Hắn chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của Niệm Niệm.
Hắn không thể thực hiện nguyện vọng đưa nàng về nhà, cho nên hắn muốn liều mạng hoàn thành nguyện vọng cuối cùng nàng lưu lại.
Ai muốn quản thiên địa hiện tại do ai chấp chưởng, giờ này khắc này, hắn chỉ thầm nghĩ giết chết thiên đế kia.
Tay phải của hắn phân ra rất nhiều tinh quang kim sắc, chậm rãi hội tụ thành kiếm.
Kim mang như dương, thân kiếm như đang thiêu đốt, kiếm khí chói chang.
Đây là mệnh kiếm của hắn.
Là tiên cốt hắn nhổ từ trong cơ thể mình làm kiếm, Sơ Cuồng.
Trước đây hắn đè nén bản tính của mình, khuất phục bản tính và quy tắc của thiên địa, giờ phút này rốt cục cũng giải phóng toàn bộ.
Không lưu lại bất kỳ đường lui nào, hắn cũng coi như sắp chết, tất cả đều thuận theo ý mình thôi.
Như Cung xuất hiện trước mắt.
Thiên đế cũng không ngồi chờ chết, cuồng phong như sóng, hóa thành chưởng khí đánh về hướng tiên quân áo tím.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Huyền Lâu không có một tia gợn sóng, tay cầm kiếm khẽ động, cuồng vọng xé trời.
Sau đó, tất cả tiên thuật do thiên đế phóng ra, đều không thể chèn ép hắn nửa phần.
Người trên trời kia tựa hồ như gấp gáp, từng đạo Ma chú huyền kim nện xuống, giống như răng nanh của yêu ma cuồng tiếu, nhưng mà những thứ đó cũng không thể chạm vào nửa mảnh quần áo của Huyền Lâu.
Huyền Lâu chỉ kiếm, mặt không biểu tình, nói khẽ: "Giải."
Sơ Cuồng như tránh thoát gông xiềng, tựa như ngọn lửa gào thét, kim quang xuyên thấu biển mây, hóa thành từng tòa thần phật to lớn không bờ bến, cùng niệm chân ngôn tru tiên.
Trong Như Cung trong bay ra một thanh kiếm, kiếm khí tối tăm, dữ tợn như ma.
Huyền Lâu: "Đây là toàn bộ sức lực của ngươi sao? Trước kia, ta từng cho rằng, mạt lộ của ngươi là bị tình diệt, chỉ là ta đã đánh giá ngươi quá cao, kết quả là, thứ mà ngươi quan tâm lại là quyền lực của thiên địa này."
Huyền Lâu đưa tay, nhẹ nhàng tiếp nhận thanh kiếm đâm tới kia.
Kiếm trong tay hắn rung động kịch liệt, vỡ vụn hóa khói.
Quyền, tài, sắc, nhân gian có những khảo nghiệm nào, thần tiên trên thiên giới cũng giống vậy.
Kết quả là, vô luận ngươi truy cầu thứ gì, nếu như sinh ra chấp niệm, chỉ có thể tự chịu diệt vong.
"Chín vạn năm." Thanh âm Thiên đế truyền đến, thở dài nói, "Ta chưa từng nghĩ tới, bản thân chậm chạp không đột phá nổi đại đạo, không phải bởi vì tình, mà là bởi vì không bỏ xuống được địa vị đứng đầu tam giới này."
Một người áo trắng hai tay trống trơn từ Như Cung đi tới, khoanh tay đứng đỉnh Như Cung, rũ mắt nhìn Huyền Lâu: "Ta cũng chưa từng dự đoán được, ngươi sẽ dựa vào nhân duyên mà mưu cầu sinh cơ."
Lời này vừa vặn đâm trúng chỗ đau của Huyền Lâu, hắn liền nghĩ tới Vân Niệm Niệm.
Nhớ tới nụ cười của nàng, nhớ tới ngữ khí lúc nàng gọi hắn Lâu Thanh Trú, lúc nàng nhìn về phía hắn, ánh mắt sáng trong.
Hồn phách như muốn vỡ ra, mà hắn đã không cảm giác được đau đớn.
"Huyền Lâu, ngươi có biết, sinh cơ mà chú Cửu thiên bụi gai lưu lại, có bao nhiêu xa vời hay không?" Thiên đế nói, "Đọa Thiên đế bày ra chú Cửu thiên bụi gai, trưởng tử của hắn tìm khắp ba ngàn giới, cũng không thể tìm một nhân duyên có thể cứu lấy mình. Về sau, U minh chủ bắt chước Đọa Thiên đế, thiết hạ chú Cửu thiên bụi gai, một hơi chiếm lấy sinh cơ của hai vị thái tử Minh giới, khi đó, một người con trai của minh chủ rõ ràng đã tìm được sinh cơ hữu duyên trong ba ngàn giới, đáng tiếc lại là ác duyên, bởi vì tham luyến quyền thế, tự tay tống táng thái tử. Minh chủ chính vì nguyên nhân này mà có thể đoạt tục hai vạn năm..."
Ánh mắt Huyền Lâu u lãnh, bước chân không ngừng, áo tím kéo dài trên bậc, cách thiên đế càng ngày càng gần.
Thiên đế nói: "Sinh cơ của nhi nữ, vốn là của chúng ta cho các ngươi, vì để cho bản thân sống sót, lại đem sinh cơ đã cho lấy trở về, đây là quy tắc mà thiên địa cho phép ngộ đạo. Bọn hắn đều lấy được sự cho pháp của thiên đạo, thành công tiếp tục mệnh số vạn năm, có thể viên mãn ngộ đạo, tiến vào pháp giới vô phương, trở thành một phần của thiên địa... Sao duy chỉ có ta, lại có đứa nhi tử tốt như ngươi, oán hận ta sáu ngàn năm, không có nửa điểm hiếu tâm, đối với ta cũng không tôn kính, cuối cùng, cố tình lại là ngươi, muốn đoạn đi sinh cơ của ta."
"Sinh cơ của ta, là mẫu thân ta cho." Huyền Lâu nói, "Sinh cơ mà ngươi cho ta, ngày mà mẫu thân ta hồn phi phách tán, ta đã trả lại cho ngươi rồi."
Thiên đế trầm mặc.
Hắn nhớ tới, sau khi Tử Trúc tự tuyệt, lúc hắn (Thiên đế) gặp lại đứa con trai này, sinh cơ trên người hắn (Huyền Lâu) xác thực đã mất đi một nửa.
Là do hắn (Huyền Lâu) tự tiêu sán đi sinh cơ của mình, người phụ thân này đoạn tuyệt quan hệ.
Huyền Lâu đi đến đỉnh Như Cung, ngước mắt nhìn về phía thiên đế.
"Ta không có ý định nghe ngươi nói chuyện xưa." Hắn nói, "Cũng không có ý định hỏi bất kỳ điều."
Hắn nói: "Ta cùng với ngươi đã sớm không có liên hệ. Ngươi phải thấy cho rõ ràng, thân thể của ta, hồn của ta, đều là mẫu thân ta ban cho."
"Chấp niệm duy nhất của ta, chính là tình."
"Nhân duyên hư giả kia, căn bản không phải tình." Gương mặt Thiên đế lạnh lùng, trong mắt có mỉa mai, có không hiểu, "Một phàm nhân, ngắn ngủi mấy chục ngày, tính trên thiên giới bất quá cũng chỉ là thời gian chớp mắt, ngươi vậy mà lại trầm luân trong đó... Ngươi quả nhiên giống mẹ của ngươi. Phàm nhân kia, nàng ta chưa hề nói yêu ngươi, vậy mà ngươi lại coi nó là thật."
"Nàng không phải là ngươi." Huyền Lâu thản nhiên nói, "Ngươi một mực nói yêu mẫu thân của ta, mẫu thân tưởng thật, nhưng ngươi cũng không chân tình. Không hiểu tình yêu, là ngươi. Ta biết tình cảm của nàng là thật, nay ta đứng ở trước mặt ngươi, chính là chứng minh cho chân tình của nàng."
"Ngươi là do có được Thiên Vận, may mắn đưa đến thiện niệm làm nhân duyên. Vô luận là ai, nàng ta đều sẽ cứu." Thiên đế cười, thần sắc khinh miệt.
"Ta yêu nàng."
Huyền Lâu giơ tay lên, trong mắt tràn đầy lệ quang.
"Vô luận nàng là vì cái gì mà đem sinh cơ độ cho ta, ta đều biết, ta yêu nàng là thật." Huyền Lâu chậm rãi nói, "Người nhìn không rõ, ngộ không đến, cô phụ chân tình, vĩnh viễn chỉ có ngươi."
Hắn nhẹ nhàng hợp tay.
Thiên đế kinh ngạc trong chốc lát, lúc lấy lại tinh thần, đã bị Sơ Cuồng một kiếm quét tán.
Gió lay động tóc Huyền Lâu, áo tím giống như lửa, khói tím hòa hợp, phập phồng trong biển mây.
Trên người hắn, chảy xuôi sức mạnh thiên địa vô thượng.
Tiên tước xoay quanh ca hát, chúng tiên nhao nhao bước trên mây bay tới.
Trời cùng đất đổi màu sắc.
Huyền Lâu chậm rãi rũ tay xuống.
Hắn đã thực hiện tâm nguyện cuối cùng của Vân Niệm Niệm, cảm thấy tâm mình nhẹ nhõm.
Nàng sẽ không vui vẻ.
Hắn ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy mê mang.
"Ta sẽ rơi lệ, thật sự. Thiên quân, cũng sẽ khóc." Hắn thấp giọng nói, "Ngươi tới cười với ta a..."
"Niệm Niệm."
Mảnh vỡ thời gian dính trên mái tóc đen đang dần dài ra của Huyền Lâu, hóa thành nước mắt óng ánh, lấp lóe.
Tất cả mọi người đều ở bên trong thời gian ngưng kết, cảnh tượng đất rung núi chuyển, yêu ma tấn công dừng lại trong nháy mắt.
Huyền Lâu chậm rãi đi về phía Huyền Tín, vạt áo tím bồng bềnh phía sau theo bước chân hắn kêu lên sào sạt.
Lúc yêu ma đánh tới, người chặn phía trước Huyền Tín, là hoàng hậu, mẫu thân hắn ở thế giới này, mà Huyền Tín đang cuộn tròn trong ngực hoàng hậu, như đứa nhỏ chưa trưởng thành, nhắm mắt, co rúm lại.
Huyền Lâu đi đến trước người hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Tỉnh".
"Đứa nhỏ" đang núp trong vòng tay mẫu thân kia mở mắt ra, lại chậm chạp không muốn đứng dậy.
Lông mày Huyền Lâu khẽ nhúc nhích, duỗi ngón tay ra, thăm dò vào mi tâm Huyền Tín, tìm tới tiên thức của hắn, thả ra linh khí đem kén bướm bao bên ngoài tiên thức của hắn đốt nát, kéo tiên hồn hắn ra.
"Cho ngươi thời gian nửa nén hương." Huyền Lâu vứt xuống câu nói này, ngẩng đầu nhìn về phía trời.
Huyền Tín khôi phục tiên thân, quả thật chỉ dùng thời gian nửa nén hương, liền đem tiền căn hậu quả hồi tưởng lại, hắn nhìn về phía huynh trưởng, quỳ xuống đất nói: "Là lỗi của ta."
"Trúc Đồng." Huyền Lâu kêu.
Một tiểu đồng làn da màu vàng óng, trên tóc cắm lá trúc phú quý cong cong ô ô khóc chạy tới.
"Thiên quân, nhanh một bước, trận vừa mới mở liền..."
Lời hắn còn không dám nói tiếp, bởi vì hắn ngẩng mặt lên, nhìn thấy tơ máu đỏ thắm bên khóe miệng Huyền Lâu chảy xuống, một giọt lại một giọt dọc theo cằm nhỏ xuống đất.
Lập tức, Trúc Đồng cũng cảm nhận được sự thống khổ giờ này khắc này của hắn.
Nỗi đau xé rách tim gan ở bên trong thân thể Trúc đồng dập dờn hiện ra, hắn lăn lộn trên mặt đất, lại không dám khóc thành tiếng, chỉ nắm lấy vạt áo Huyền Lâu, nói: "Thiên quân, không đau..."
Đây cũng chỉ là hắn đang tự an ủi mà thôi, hắn đã thống khổ như vậy, thiên quân so với hắn còn đau hơn.
Trong chớp nhoáng này, Trúc Đồng đột nhiên lo lắng, Huyền Lâu có thể bởi vì đau nhức mà hồn phi phách tán.
Huyền Lâu cảm ứng được lo lắng của Trúc Đồng, lau đi máu bên môi, ngón tay thon dài ôm ngực, nói: "Trước khi tính toán rõ ràng, ta sẽ không chết."
Huyền Tín đứng lên, huyền y tung bay.
Hắn đi đến bên người huynh trưởng, đứng sóng vai, chỉ vào những phàm nhân trong viện, nói: "Phải an trí bọn hắn như thế nào bây giờ?"
Huyền Lâu không nói, hắn nhìn về phía hòn núi giả.
Huyền Tín lúc này mới cảm giác được, nơi đây còn có tiên tức dao động, hắn nhíu trường mi, mở miệng nói: "Vì sao còn không ra?"
Thân thể của thiếu nữ bán hoa lập tức khóa thành bùn, bên trong nước bùn nở ra một đóa Bạch Liên, Bạch Liên vỡ ra, Bạch Liên tiên tử chậm rãi đi ra, tiến lên làm lễ.
"Bạch Liên tiên tử Diệu Âm, chúc nhị vị điện hạ độ kiếp công thành."
Huyền Lâu thu hồi ánh mắt nhìn trời, dừng ở trên người Bạch Liên tiên tử trước mắt, ánh mắt lạnh dần.
"Là ngươi nói."
Đây không phải hỏi nàng ta, mà là một loại cảnh cáo không vui.
Bạch Liên tiên tử đáp: "Không phải ý của ta, Diệu Âm là thuận theo trời mà làm, ta nói hay không nói, quyết định đều nằm ở chỗ Vân Niệm Niệm."
Nói bóng gió, nàng ta cũng không thể thay Vân Niệm Niệm quyết định, nàng ta cũng chỉ là đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng mà thôi.
Có tội gì?
Huyền Tín nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn về phía Bạch Liên rất phức tạp.
Hắn rõ ràng nhớ lại, khi bản thân mình chìm đắm trong Mộng Điệp chú, không biết gì mà khuất phục quy tắc bên trong sách Diệu Ngữ, đối với thi hồn của Bạch Liên tiên tử ân cần chu đáo, thậm chí sinh ra ý muốn cùng nàng đi đến thiên hoang địa lão.
Ánh mắt Huyền Tín hơi rét lạnh, nhắm mắt lại, mở ra lại là một ánh mắt khác.
Lại nhìn thấy trong mắt huynh trưởng bên người bốc lên ngọn lửa phục thù.
Hắn rất ít khi nhìn thấy trong mắt tiên nhân có cảm xúc kịch liệt như thế, phảng phất như muốn thiêu đốt hết thảy vạn vật trên đời.
Huyền Tín ngẩn người, lập tức hiểu ra huynh trưởng muốn làm gì, cho rằng không ổn, vì thế hắn vươn tay ra, giữ chặt tay áo huynh trưởng khuyên nhủ: "Huynh trưởng nên suy nghĩ kỹ lại, ta cho rằng không ổn..."
Phụ thân là thiên đế, làm việc như vậy, nhất định là do Bách Hoa tộc khuyến khích.
Huyền Tín vừa muốn khuyên nữa, tiên thức bỗng nhiên rung động, chợt cảm thấy tay chân bị cái gì đó trói buộc, hắn đưa tay nhìn, thấy người mình bị tiên thằng bó vòng quanh, ngây người một lát, Huyền Tín nói: "Huynh trưởng đây là..."
Ngay cả nói cũng không thể nói.
Huyền Tín thử dùng tu vi tránh thoát, lại khiếp sợ phát hiện, tu vi của hắn cùng tu vi trói buộc trên người tựa như ném Tú Hoa châm vào sóng biển, lực lượng cực kỳ bé nhỏ, căn bản không có khả năng tránh thoát.
Hắn chấn kinh, thấy Bạch Liên cũng bị Huyền Lâu dùng tiên thằng trói buộc tại chỗ.
Nhưng hắn căn bản không có thấy ca ca động một đầu ngón tay!
Tu vi huynh trưởng từ lúc nào đã trở nên đáng sợ như thế?
Từ trong tay áo Huyền Lâu ném ra ngoài một thanh kiếm, là Ứng Nguy.
Từ kiếm gọi ra Thiên tinh ngân sắc rơi xuống, giây lát hóa thành kết giới đem tất cả sinh hồn trong thiên địa này bảo bọc bên trong.
Huyền Lâu rốt cục mở miệng, hắn nhẹ nói: "Trúc Đồng, ngươi lưu lại nơi đây che chở cho những sinh hồn này, một cái cũng không được thiếu."
Trúc Đồng ứng tiếng, lưu luyến không rời buông vạt áo hắn ra, "Thiên quân, ta nhất định... Sẽ bảo vệ cẩn thận."
Nói xong, Trúc Đồng nhảy dựng lên, ngàn vạn thỏi vàng ròng tản ra đầy trời, ở phía trên kết giới do Ứng Nguy tạo ra lại thêm một tầng nữa.
Huyền Lâu chỉ nhẹ nâng mắt, con đường dưới chân lập tức biến hóa, nối liền lên thiên giới.
Ở bên trong biển mây, Như Cung đủ màu sắc rực rỡ như ẩn như hiện.
Đó chính là nơi mà hắn muốn đến.
Hắn chậm rãi hướng đến Thiên Cung, mỗi một bước, đều nhớ tới nhân duyên ngắn ngủi kia của mình, chỉ là yêu thương ngắn ngủi mấy tháng, lại làm mỗi một bước chân hắn như đi trên mũi đao hồi ức.
Sâu bên trong hồn phách là đau đớn không thể chạm đến.
Hắn không phải muốn đi thuyết pháp, cũng không phải hướng đến bất kì ai báo thù, càng không phải là giết cha đoạt vị.
Hắn chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của Niệm Niệm.
Hắn không thể thực hiện nguyện vọng đưa nàng về nhà, cho nên hắn muốn liều mạng hoàn thành nguyện vọng cuối cùng nàng lưu lại.
Ai muốn quản thiên địa hiện tại do ai chấp chưởng, giờ này khắc này, hắn chỉ thầm nghĩ giết chết thiên đế kia.
Tay phải của hắn phân ra rất nhiều tinh quang kim sắc, chậm rãi hội tụ thành kiếm.
Kim mang như dương, thân kiếm như đang thiêu đốt, kiếm khí chói chang.
Đây là mệnh kiếm của hắn.
Là tiên cốt hắn nhổ từ trong cơ thể mình làm kiếm, Sơ Cuồng.
Trước đây hắn đè nén bản tính của mình, khuất phục bản tính và quy tắc của thiên địa, giờ phút này rốt cục cũng giải phóng toàn bộ.
Không lưu lại bất kỳ đường lui nào, hắn cũng coi như sắp chết, tất cả đều thuận theo ý mình thôi.
Như Cung xuất hiện trước mắt.
Thiên đế cũng không ngồi chờ chết, cuồng phong như sóng, hóa thành chưởng khí đánh về hướng tiên quân áo tím.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Huyền Lâu không có một tia gợn sóng, tay cầm kiếm khẽ động, cuồng vọng xé trời.
Sau đó, tất cả tiên thuật do thiên đế phóng ra, đều không thể chèn ép hắn nửa phần.
Người trên trời kia tựa hồ như gấp gáp, từng đạo Ma chú huyền kim nện xuống, giống như răng nanh của yêu ma cuồng tiếu, nhưng mà những thứ đó cũng không thể chạm vào nửa mảnh quần áo của Huyền Lâu.
Huyền Lâu chỉ kiếm, mặt không biểu tình, nói khẽ: "Giải."
Sơ Cuồng như tránh thoát gông xiềng, tựa như ngọn lửa gào thét, kim quang xuyên thấu biển mây, hóa thành từng tòa thần phật to lớn không bờ bến, cùng niệm chân ngôn tru tiên.
Trong Như Cung trong bay ra một thanh kiếm, kiếm khí tối tăm, dữ tợn như ma.
Huyền Lâu: "Đây là toàn bộ sức lực của ngươi sao? Trước kia, ta từng cho rằng, mạt lộ của ngươi là bị tình diệt, chỉ là ta đã đánh giá ngươi quá cao, kết quả là, thứ mà ngươi quan tâm lại là quyền lực của thiên địa này."
Huyền Lâu đưa tay, nhẹ nhàng tiếp nhận thanh kiếm đâm tới kia.
Kiếm trong tay hắn rung động kịch liệt, vỡ vụn hóa khói.
Quyền, tài, sắc, nhân gian có những khảo nghiệm nào, thần tiên trên thiên giới cũng giống vậy.
Kết quả là, vô luận ngươi truy cầu thứ gì, nếu như sinh ra chấp niệm, chỉ có thể tự chịu diệt vong.
"Chín vạn năm." Thanh âm Thiên đế truyền đến, thở dài nói, "Ta chưa từng nghĩ tới, bản thân chậm chạp không đột phá nổi đại đạo, không phải bởi vì tình, mà là bởi vì không bỏ xuống được địa vị đứng đầu tam giới này."
Một người áo trắng hai tay trống trơn từ Như Cung đi tới, khoanh tay đứng đỉnh Như Cung, rũ mắt nhìn Huyền Lâu: "Ta cũng chưa từng dự đoán được, ngươi sẽ dựa vào nhân duyên mà mưu cầu sinh cơ."
Lời này vừa vặn đâm trúng chỗ đau của Huyền Lâu, hắn liền nghĩ tới Vân Niệm Niệm.
Nhớ tới nụ cười của nàng, nhớ tới ngữ khí lúc nàng gọi hắn Lâu Thanh Trú, lúc nàng nhìn về phía hắn, ánh mắt sáng trong.
Hồn phách như muốn vỡ ra, mà hắn đã không cảm giác được đau đớn.
"Huyền Lâu, ngươi có biết, sinh cơ mà chú Cửu thiên bụi gai lưu lại, có bao nhiêu xa vời hay không?" Thiên đế nói, "Đọa Thiên đế bày ra chú Cửu thiên bụi gai, trưởng tử của hắn tìm khắp ba ngàn giới, cũng không thể tìm một nhân duyên có thể cứu lấy mình. Về sau, U minh chủ bắt chước Đọa Thiên đế, thiết hạ chú Cửu thiên bụi gai, một hơi chiếm lấy sinh cơ của hai vị thái tử Minh giới, khi đó, một người con trai của minh chủ rõ ràng đã tìm được sinh cơ hữu duyên trong ba ngàn giới, đáng tiếc lại là ác duyên, bởi vì tham luyến quyền thế, tự tay tống táng thái tử. Minh chủ chính vì nguyên nhân này mà có thể đoạt tục hai vạn năm..."
Ánh mắt Huyền Lâu u lãnh, bước chân không ngừng, áo tím kéo dài trên bậc, cách thiên đế càng ngày càng gần.
Thiên đế nói: "Sinh cơ của nhi nữ, vốn là của chúng ta cho các ngươi, vì để cho bản thân sống sót, lại đem sinh cơ đã cho lấy trở về, đây là quy tắc mà thiên địa cho phép ngộ đạo. Bọn hắn đều lấy được sự cho pháp của thiên đạo, thành công tiếp tục mệnh số vạn năm, có thể viên mãn ngộ đạo, tiến vào pháp giới vô phương, trở thành một phần của thiên địa... Sao duy chỉ có ta, lại có đứa nhi tử tốt như ngươi, oán hận ta sáu ngàn năm, không có nửa điểm hiếu tâm, đối với ta cũng không tôn kính, cuối cùng, cố tình lại là ngươi, muốn đoạn đi sinh cơ của ta."
"Sinh cơ của ta, là mẫu thân ta cho." Huyền Lâu nói, "Sinh cơ mà ngươi cho ta, ngày mà mẫu thân ta hồn phi phách tán, ta đã trả lại cho ngươi rồi."
Thiên đế trầm mặc.
Hắn nhớ tới, sau khi Tử Trúc tự tuyệt, lúc hắn (Thiên đế) gặp lại đứa con trai này, sinh cơ trên người hắn (Huyền Lâu) xác thực đã mất đi một nửa.
Là do hắn (Huyền Lâu) tự tiêu sán đi sinh cơ của mình, người phụ thân này đoạn tuyệt quan hệ.
Huyền Lâu đi đến đỉnh Như Cung, ngước mắt nhìn về phía thiên đế.
"Ta không có ý định nghe ngươi nói chuyện xưa." Hắn nói, "Cũng không có ý định hỏi bất kỳ điều."
Hắn nói: "Ta cùng với ngươi đã sớm không có liên hệ. Ngươi phải thấy cho rõ ràng, thân thể của ta, hồn của ta, đều là mẫu thân ta ban cho."
"Chấp niệm duy nhất của ta, chính là tình."
"Nhân duyên hư giả kia, căn bản không phải tình." Gương mặt Thiên đế lạnh lùng, trong mắt có mỉa mai, có không hiểu, "Một phàm nhân, ngắn ngủi mấy chục ngày, tính trên thiên giới bất quá cũng chỉ là thời gian chớp mắt, ngươi vậy mà lại trầm luân trong đó... Ngươi quả nhiên giống mẹ của ngươi. Phàm nhân kia, nàng ta chưa hề nói yêu ngươi, vậy mà ngươi lại coi nó là thật."
"Nàng không phải là ngươi." Huyền Lâu thản nhiên nói, "Ngươi một mực nói yêu mẫu thân của ta, mẫu thân tưởng thật, nhưng ngươi cũng không chân tình. Không hiểu tình yêu, là ngươi. Ta biết tình cảm của nàng là thật, nay ta đứng ở trước mặt ngươi, chính là chứng minh cho chân tình của nàng."
"Ngươi là do có được Thiên Vận, may mắn đưa đến thiện niệm làm nhân duyên. Vô luận là ai, nàng ta đều sẽ cứu." Thiên đế cười, thần sắc khinh miệt.
"Ta yêu nàng."
Huyền Lâu giơ tay lên, trong mắt tràn đầy lệ quang.
"Vô luận nàng là vì cái gì mà đem sinh cơ độ cho ta, ta đều biết, ta yêu nàng là thật." Huyền Lâu chậm rãi nói, "Người nhìn không rõ, ngộ không đến, cô phụ chân tình, vĩnh viễn chỉ có ngươi."
Hắn nhẹ nhàng hợp tay.
Thiên đế kinh ngạc trong chốc lát, lúc lấy lại tinh thần, đã bị Sơ Cuồng một kiếm quét tán.
Gió lay động tóc Huyền Lâu, áo tím giống như lửa, khói tím hòa hợp, phập phồng trong biển mây.
Trên người hắn, chảy xuôi sức mạnh thiên địa vô thượng.
Tiên tước xoay quanh ca hát, chúng tiên nhao nhao bước trên mây bay tới.
Trời cùng đất đổi màu sắc.
Huyền Lâu chậm rãi rũ tay xuống.
Hắn đã thực hiện tâm nguyện cuối cùng của Vân Niệm Niệm, cảm thấy tâm mình nhẹ nhõm.
Nàng sẽ không vui vẻ.
Hắn ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy mê mang.
"Ta sẽ rơi lệ, thật sự. Thiên quân, cũng sẽ khóc." Hắn thấp giọng nói, "Ngươi tới cười với ta a..."
"Niệm Niệm."
/62
|