Edit: Hà Thu
Đây là lần đầu tiên Uất Trì Việt nhìn thấy Hà Uyển Huệ kể từ sau khi chết đi sống lại tới nay. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy người tới, thứ lướt qua trong lòng hắn không phải là niềm vui bất ngờ, mà lại là sự thất vọng nhàn nhạt.
Ngay lập tức hắn liền cảm thấy kinh ngạc. Từ nhỏ tình cảm của hắn với Hà Uyển Huệ vốn đã không bình thường, đây cũng là phi tần mà hắn vô cùng sủng ái ở kiếp trước, đời này đương nhiên cũng sẽ không thay đổi mà nối tiếp duyên nợ ở kiếp trước. Lẽ ra vô cùng khó khăn mới gặp được người mình thương nhớ bao lâu nay như vậy, hắn nên mừng rỡ như điên mới đúng. Nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy có chút mở mịt.
Không đợi hắn phân biệt rõ ràng, nước mắt của Hà Uyển Huệ đã đong đầy trong mắt:
- Sao biểu huynh lại không biết chăm sóc bản thân vậy chứ...
Khi Uất Trì Việt nhìn thấy nàng khóc, trong đầu hắn chỉ thấy trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả. Những suy nghĩ mới vừa rồi còn luẩn quẩn trong đầu nay đã yên lặng biến mất.
Hắn khàn giọng an ủi nàng nói:
- Chỉ là một chút phong hàn thôi, không có gì đáng ngại. Muội đừng khóc.
Quách Hiền phi ôm lấy đầu vai của cháu gái:
- A Huệ muốn vào cung để tới hầu hạ ta mấy ngày. Vừa mới vào cung đã nghe nói Tam lang bị nhiễm phong hàn, trong lòng lập tức lo lắng như bị lửa đốt. Bữa tối cũng chẳng kịp dùng đã vội vàng chạy tới đây.
Uất Trì Việt nhìn thấy Hà Uyển đương nhiên cũng vui vẻ, nhưng đối với cách làm của mẹ ruột mình thì lại vô cùng phản cảm. Bà có chủ ý gì hắn đều biết, quả thực là lòng dạ của Tư Mã Chiêu*.
* Tư Mã Chiêu 司马昭là con thứ của Tư Mã Ý 司马懿 thời Tam Quốc, phụ thân của Tư Mã Viêm 司马炎 - hoàng đế khai quốc triều Tây Tấn. Sau khi cha và anh mất, Tư Mã Chiêu kế thừa quyền lực, trở thành quyền thần trọng yếu của Tào Nguỵ. "Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" 司马昭之心, 路人皆知 (lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết) nói một cách hình tượng dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu đã hiển lộ rõ ràng.
Cho dù lần trước hắn đã dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt Quách hiền phi, nhưng hiển nhiên là bà vẫn chưa chịu từ bỏ.
Hắn cũng không truy ra gốc rễ chuyện này, chỉ nói với nội hầu:
- Đi dọn cơm mang lên cho Hiền phi nương nương và Hà nương tử.
Hà Uyển Huệ mang theo bộ dạng vâng lời yếu ớt:
- A Huệ cảm ơn biểu huynh.
Uất Trì Việt lại nói:
- Cửu nương dạo này ổn chứ?
Trong mắt Hà Uyển Huệ thoáng qua một tia buồn bã, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt là biến mất. Nàng chỉ cười cười:
- A Huệ rất tốt, đa tạ biểu huynh đã quan tâm.
Uất Trì Việt không khỏi cảm thấy áy náy. Chỉ có mình hắn biết, từ khi bản thân trùng sinh lại tới nay, đối với nàng thực tế cũng chẳng được tính là quan tâm. Có mười ngày thì hết tám ngày chưa từng nghĩ tới nàng.
Nhưng mà hắn bận rộn chính vụ, đương nhiên không thể đặt nhiều tâm tư lên chuyện nữ nhi tình trường được.
Hà Uyển Huệ nhìn xung quanh một chút, khó hiểu nói:
- Sao không thấy tẩu tẩu đâu?
Vừa nhắc tới Thẩm Nghi Thu, trong lòng Uất Trì Việt lại dâng lên một trận buồn bực. Không đợi hắn trả lời, Quách Hiền phi đã chen vào trước:
- Thái tử phi tôn quý cỡ nào, sao có thể xưng hô như vậy với người ta chứ? Trong lòng âm thầm gọi một chút cũng không sao, nhưng ở trước mặt thì phải ngàn vạn lần kính cẩn vào. Chớ có chọc cho Thái tử phi không vui.
Bà dừng một chút, trong giọng nói có ý trào phúng cùng châm chọc:
- Thái tử phi chấp chưởng Đông cung, một ngày trăm công ngàn việc. Nào có giống chúng ta rảnh rỗi thế này...
Uất Trì Việt nhấc mí mắt lên lạnh lùng nhìn mẹ ruột một chút, giọng nói của Quách hiền phi ngay lập tức nhỏ lại.
Bà thấy Thẩm Nghi Thu không có ở đây, lại bắt đầu chứng nào tật nấy. Cái liếc mắt này của nhi tử khiến bà nhớ lại tình cảnh xảy ra ở Phi Sương điện ngày ấy, làm cho bà cảm thấy không rét mà run.
Uất Trì Việt lúc này mới nói với Hà Uyển Huệ:
- Sức khỏe Thái tử phi khá yếu, là ta bảo nàng đừng tới.
Lời nói vừa ra khỏi miệng hắn mới phát hiện ra bản thân không biết là đang giải thích cho ai, hắn chỉ nhắm mắt cười tự giễu một tiếng.
Hà Uyển Huệ nhìn thấy ở trong mắt, cắn c4 môi du0i, từ trong tay áo lấy ra hai vật giống hệt nhau. Là một cặp túi thơm Phượng Hương được làm rất tinh xảo:
- Mấy ngày trước cha của muội bị bệnh nhẹ, A Huệ phải ở trong nhà hầu hạ cha nên tới nay vẫn chưa thể bái kiến Thái tử phi nương nương được. Muội đã làm một đôi đồ chơi nho nhỏ, cầu chúc biểu huynh cùng nương nương tân hôn hạnh phúc.
Nàng để hai cái túi thơm ở cùng một chỗ, phi loan cùng phượng vũ hợp lại thành một vòng tròn.
Nàng rất khéo tay, tài nghệ nữ công so với các tú nương trong phường thêu cũng chẳng hề kém cạnh. Đường vân cùng cách phối màu vô cùng lịch sự, tao nhã và đẹp mắt.
Uất Trì Việt nói:
- Muội có lòng rồi.
Quách hiền phi tán thưởng liên hồi:
- Đôi tay của A Huệ nhà chúng ta đúng là vô cùng khéo léo. Ngày hôm trước con mới thêu giúp ta một cái khăn tay, Thánh nhân nhìn thấy cũng hết lời khen ngợi. Còn nói muốn nhờ con thêu hộ một bức tranh Lão Quân đấy.
Hà Uyển Huệ ngượng ngùng cúi đầu xuống:
- Thánh nhân và dì quá khen rồi.
Hoàng đế luôn tin tưởng vào pháp thuật của Hoàng Lão, nếu có thể giúp ông thêu được tranh Lão Quân, chính là đã lập được công lớn ở trước mặt ông. Và nếu có thể phong thưởng, cũng giúp nàng nâng cao được thân phận địa vị.
Nói không chừng nếu như Hoàng đế hỏi nhiều hơn hai câu, Quách hiền phi có thể thuận lý thành chương, đem chuyện của hai người nói ra một lượt. Chưa biết chừng Hoàng đế sẽ cao hứng mở miệng, hôn sự với Kỳ gia coi như cũng có thể rút lại rồi.
Uất Trì Việt hiểu rõ tâm tư của mẹ đẻ, hắn nhíu mày:
- Bức tranh lớn như vậy, thêu xong cũng hao tổn rất nhiều tinh thần cùng sức lực. Phường thêu lớn như vậy cũng không phải là không có thợ làm.
Quách hiền phi còn muốn nói thêm gì đó, Hà Uyển Huệ lại cắt ngang:
- Biẻu huynh đây là đang đau lòng cho A Huệ sao?
Nàng mím môi cười một tiếng, ngón tay không tự chủ được mà quấn lấy dây lụa buộc túi thơm bên hông.
Vừa nói được hai câu, liền có nội thị tới hỏi:
- Khởi bẩm điện hạ, thuốc đã sắc xong rồi. Người có muốn dùng luôn bây giờ không?
Uất Trì Việt bảo hắn bưng lên.
Một lát sau liền có nội thị bưng chén thuốc tiến đến, một nội thị khác đang muốn đưa tay đón lấy, Hà Uyển Huệ đã nói:
- Trung quý nhân, để ta làm cho.
Nội thị kia sợ hãi nói:
- Làm sao có thể làm phiền Hà nương tử được?
Nhưng Hà Uyển Huệ đã nhanh chóng xắn tay áo áo lên, để lộ ra cánh tay trắng nõn bên trong.
Uất Trì Việt mới đầu cũng không quan tâm lắm. Dù sao đối với hắn mà nói, mấy tháng trước Hà Uyển Huệ vẫn còn là phi tử của hắn, đút một chén thuốc thôi cũng không có gì to tát cả.
Nhưng đến khi Hà Uyển Huệ bưng chén thuốc lên, hắn mới lấy lại được tinh thần. Biểu muội trước mắt giờ không còn là biểu muội của kiếp trước nữa, hiện tại nàng là người đã có hôn ước rồi. Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng làm như thế này là vô cùng không ổn. Nếu để cho người khác biết được, khuê danh của nàng cũng sẽ bị tổn hại.
Hắn vội nói:
- Những chuyện này cứ để hạ nhân làm là được rồi.
Hà Uyển Huệ tinh nghịch nhăn mũi, khẽ kéo dài giọng nói:
- Biểu huynh đang sợ A Huệ tay chân vụng về làm đổ nước thuốc sao?
Uất Trì Việt nói:
- Muội dù sao cũng tới tuổi cập kê rồi...
Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Hà Uyển Huệ đã biến mất. Hốc mắt nàng lại đỏ lên:
- Biểu huynh đừng giận nhé, là A Huệ suy nghĩ không chu toàn. Muội chỉ nghĩ ở trong lòng đây là việc làm rất quang minh chính đại, không nghĩ tới ở trong mắt của người khác lại là kiểu người không biết xấu hổ như thế...
Uất Trì Việt cảm thấy đầu vô cùng đau nhức, không khỏi giải thích:
- Ta không phải là có ý này...
Hà Uyển Huệ cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt như chuỗi hạt châu rơi xuống:
- A Huệ hiểu cả. Chỉ là nhớ tới khi còn bé, bây giờ cũng không muốn vì tuổi tác lớn lên mà lại phải xa cách với biểu huynh...
Uất Trì Việt nghe nàng nhắc lại chuyện hồi nhỏ, không khỏi nhớ tới lúc còn bé từng bị bệnh đậu mùa. Suốt ngày bị nhốt ở trong viện, ngay cả mẹ đẻ cũng chẳng đặt chân tới tẩm điện của hắn một lần, chỉ dám đứng ở ngoài cửa nhìn một chút.
Cung nhân nội thị khi trông thấy hắn cũng vô cùng sợ hãi, chỉ lúc nào bất đắc dĩ lắm mới dám lại gần.
Hà Uyển Huệ lại thường xuyên thừa dịp dì không chú ý tới, lặng lẽ đến làm bạn với hắn. Ngồi bên giường nói chuyện cùng hắn, cho dù hắn có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Kể từ lúc đó, người biểu muội mà thỉnh thoảng hắn hay nhìn thấy ở trong tẩm điện của mẹ ruột cũng lặng lẽ tiến vào trái tim hắn.
Nhớ tới chuyện cũ, tâm địa Uất Trì Việt cũng không cứng rắn nổi. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Muội đừng khóc nữa, là ta không tốt.
Hà Uyển Huệ rút khăn tay ra lau nước mắt, nhẹ hít mũi một cái:
- A Huệ biết rồi.
Nói rồi nàng bưng chén lên, tay cầm thìa múc một muỗng đưa tới bên miệng hắn:
- Biểu huynh mau uống thuốc đi, nếu không sẽ nguội hết mất.
Uất Trì Việt uống một muôi, liền đưa tay cầm lấy bát:
- Làm phiền rồi, để ta tự uống.
Dứt lời ngửa cổ lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó liền có nội thị tiến tới đưa khăn lau và dâng trà thơm lên để súc miệng lên.
Uống xong thuốc thì bữa tối vừa nãy hắn dặn mọi người dọn lên cũng đã xong. Hà Uyển Huệ không muốn tới đại sảnh dùng bữa tối nên nói với Uất Trì Việt:
- Vừa nãy muội mới dùng xong chút trà và hoa quả ở tẩm điện của dì rồi. Bây giờ A Huệ không thấy đói.
Dứt lời đối với Quách hiền phi nói:
- Vừa nãy dì chưa ăn cái gì cả, bây giờ nên tranh thủ thời gian dùng bữa tối đi. Nơi này có a Huệ trông coi rồi.
Quách hiền phi khách sáo hai câu rồi đi tới đại sảnh dùng bữa tối.
Trong điện chỉ còn lại biểu huynh muội hai người cùng mấy cung nhân nội thị. Tuy không tính là cô nam quả nữ nhưng thực ra cũng chẳng khác bao nhiêu.
Uất Trì Việt thân mang bệnh vốn đã yếu ớt, vừa nãy lại phải ứng phó với nước mắt của Hà Uyển Huệ nên càng hao tâm tổn sức. Hắn lúc này chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Hắn đang nghĩ xem phải hạ lệnh đuổi người như thế nào mà không làm rơi nước mắt của nàng, cân nhắc một lúc mới nói:
- Biểu muội vẫn nên tới đại sảnh dùng chút cơm canh đi. Ăn xong thì cùng mẫu phi về tẩm điện mà nghỉ ngơi.
Hà Uyển Huệ lắc đầu, quan tâm nói:
- Biểu huynh thấy mệt rồi sao? Mệt thì đi ngủ đi, a Huệ đợi huynh ngủ rồi sẽ rời đi ngay.
Khi còn bé nàng cũng hay nói như vậy. Uất Trì Việt biết nàng cố chấp hơn bất kì ai nên cũng chẳng khuyên nữa, chỉ nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau dược liệu an thần trong bát thuốc đã phát huy tác dụng, hắn nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Quách hiền phi dùng xong bữa tối liền trở lại trong điện, thấy nhi tử đã ngủ thì nói với cháu gái:
- Tam lang ngủ rồi, chúng ta cũng nên trở về đi thôi.
Hà Uyển Huệ nhìn khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của nam nhân trong ánh nến mờ ảo, khẽ lắc đầu nói với Quách hiền phi:
- Dì cứ về trước đi, a Huệ muốn ngồi thêm một lúc nữa. Biểu huynh đang bị bệnh, a Huệ không đành lòng để huynh ấy tỉnh dậy mà lại thấy bên giường không có ai.
Quách hiền phi đặt tay lên đầu vai của cháu gái, tức giận nói:
- Cháu đó, đứa nhỏ này. Đáng tiếc...
Bà nuốt lại nửa vế sau của câu nói, nhưng mà tiếc cái gì, không ai là không biết.
————
Thẩm Nghi Thu xuất phát từ Đông cung lúc trời đang sắp tối, tới được Bách Phúc điện thì trời đã tối đen.
Nghe nói Thái tử phi bỗng nhiên giá lâm, mấy người thái giám nội thị đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt khổ não.
Thái tử phi là nữ chủ nhân chính thức của Đông cung nhà bọn hắn, đương nhiên sẽ phải cẩn thận tiếp đón. Nhưng vị đang hầu hạ bên giường trong kia bọn hắn cũng không thể đắc tội nổi. Phân lượng của nàng ấy trong lòng Thái tử bao nhiêu năm nay, những người hạ nhân hầu hạ nhiều năm như bọn họ đều rõ ràng.
Mà nghe nói tiểu lang quân được đính hôn cùng Hà cửu nương cũng chỉ còn lại một hơi tàn. Lúc nào không thở được nữa, tiểu nương tử này đến tám phần là sẽ gia nhập Đông cung. Thái tử cùng nàng có tình cảm thanh mai trúc mã, được sủng ái là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột. Về sau nếu muốn lấy được lòng nàng thì chí ít bây giờ cũng không thể đắc tội được.
Vì đại thái giám Lai Ngộ Hỉ phải vội về quê chịu tang nên mới không có ở đây, chứ nếu không cũng chỉ có ông ấy mới có thể ứng phó thỏa đáng được với tình huống này.
Mấy người thái giám im lặng ra biểu quyết, lặng lẽ chọn ra một kẻ xui xẻo, phụ trách ra cửa điện nghênh đón Thái tử phi đại giá.
Thẩm Nghi Thu ngồi bộ liễn đi qua sân, liền gặp một vị thái giám cùng mấy cung nhân đang bước nhanh xuống khỏi bậc thang rồi vội vàng tiến lên nghênh đón, mặt đầy tươi cười hành lễ:
- Nô bái kiến nương tử, xin thỉnh an nương tử.
Thẩm Nghi Thu được cung nhân đỡ xuống khỏi bộ liễn, nàng hỏi:
- Điện hạ sao rồi?
Thái giám kia đáp lời:
- Hồi bẩm nương tử, điện hạ vừa mới uống thuốc xong, giờ đi ngủ rồi.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Tốt, ta đi xem điện hạ một chút.
Ngay lập tức trên mặt vị thái giám kia hiện ra vẻ chần chờ. Đúng lúc này, Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhỏ dừng ở dưới bậc thềm. Nàng mơ hồ như nhớ ra cái gì đó, hỏi:
- Trong điện có người khác sao?
Vị thái giám kia đang lo lắng không biết nên mở miệng như thế nào, bây giờ nghe chính miệng nàng hỏi, hắn thở phào một hơi nói:
- Hồi bẩm nương nương, là cháu gái Hà cửu nương nhà Hiền phi nương nương tới thăm điện hạ.
Thẩm Nghi Thu vừa nãy cũng đoán ra được rồi, bây giờ nghe thấy khóe miệng cũng không nhịn được mà mỉm cười. Nàng cứ nghĩ là hắn bệnh tới nỗi không xuống được giường nên mới vội vàng mà chạy tới đây. Ai dè là bởi vì lý do này.
Nàng vội vã chạy tới đây, đến bữa tối cũng chưa kịp dùng. Lúc này muốn gọi người đi dọn cơm nhưng lại chẳng có khẩu vị gì, vừa nghĩ tới ăn uống đã có cảm giác chán ngấy.
Nàng có suy nghĩ muốn trở về Đông cung ngay lập tức, nhưng tới cũng đã tới rồi, không thể quay đầu rời đi như vậy được. Trong cung có biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, nàng không thể để cho người khác tìm ra lỗi sai của mình được.
Vị thái giám kia thấy nàng mạnh thần sắc khó phân biệt, bèn thận trọn nói:
- Nương nương có cần vào trong điện ngồi chờ không?
Thẩm Nghi Thu suy nghĩ một chút. Thực tế thì nàng cũng chẳng có hứng thú đi xem Hà Uyển Huệ làm bộ làm tịch, khóc lóc sướt mướt, nên nhân tiện nói:
- Không cần. Ta sẽ chờ ở bên ngoài, làm phiền ngươi đợi tới lúc điện hạ tỉnh lại thì tới thông báo cho ta một tiếng.
Vị thái giám kia nào dám thực sự để nàng chờ ở bên ngoài, vội vàng đón nàng vào đông hiên. Nhóm cung nhân nội thị lại càng ân cần bận rộn hơn bao giờ hết, từng người bận bịu ra ra vào vào, đốt hương pha trà, lau dọn ghế ngồi. Chỉ mong Thái tử phi nương nương nhìn thấy bọn họ tận tâm tận lực, hết lòng phục vụ như thế này rồi thì tuyệt đối đừng giận lây sang bọn họ nữa.
Thẩm Nghi Thu đương nhiên hiểu rất rõ suy nghĩ của mấy người này. Bọn họ thấy vẻ mặt Thái tử phi còn ôn hòa hơn mấy phần so với ngày thường, tuy nhóm cung nhân nội thị ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đều âm thầm cảm kích Thái tử phi nương nương thấu tình đạt lý.
Nước trà chưa sôi được một lần, đã có cung nhân tới bẩm báo nói Hà nương tử đang cầu kiến ở bên ngoài, muốn thỉnh an Thái tử phi nương nương.
Thẩm Nghi Thu gật đầu nói:
- Không cần. Tâm ý của nàng ta, ta xin nhận.
Đời trước lúc vừa thành hôn xong, nàng vì Uất Trì Việt nên đối xử với biểu muội này cũng vô cùng chân thành. Ngay cả khi nàng ta vào cung làm phi, nàng cũng chưa từng gây khó xử cho người này. Đáng tiếc, người ta có tham vọng cao, thứ nàng ta muốn chính là vị trí chính thất.
Dù sao bọn họ cũng đã được định sẵn là sẽ ở thế giương cung bạt kiếm, bây giờ cũng chẳng cần phải giả bộ làm gì.
Hà Uyển Huệ hạ mình chạy tới thỉnh an là muốn làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, cũng có ý mang lòng dò xét. Nàng thường xuyên nghe người ta đồn rằng dung mạo của vị Thẩm thất nương này vô cùng tuyệt diễm. Nay trải qua mới thấy nàng quả nhiên là lợi hại, bảo sao dì cũng phải ăn thiệt thòi rất lớn từ tay nàng.
Càng quan trọng hơn là, thần sắc của Thái tử khi nhắc tới nàng ấy khiến nàng cảm thấy rất bất an.
Nàng hào hứng mãn nguyện tới để ganh đua sắc đẹp, ai ngờ cửa lại không mở. Người ta đến mặt còn chả muốn gặp, nàng tức tới nỗi suýt chút thì rơi lệ.
Nhưng lúc này không có người bên ngoài ở đây, rơi lệ cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng bớt đi cho xong.
Nàng cắn môi một cái, trầm mặt, quay người trở về tẩm điện, ngồi trở lại cạnh bên giường của Uất Trì Việt.
Thẩm Nghi Thu lại có chút buồn bực ngán ngẩm.
Bách Phúc điện này là phòng ngủ của cung phi trong cung nhưng không được dùng tới, giá sách trên đông hiên cũng rỗng tuếch. Nàng không tìm thấy sách để giải buồn, liền nhìn quanh một vòng, phát hiện trên tường có treo một cây đàn cầm. Nàng sai cung nhân lấy xuống, nhẹ nhàng cầm lên chơi đùa.
Uất Trì Việt đang ở trong mộng cũng khẽ động, hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh như có như không, lúc gần lúc xa của tiếng đàn. Trong thoáng chốc hắn còn tưởng rằng đó là bản nhạc thần tiên thanh tao từ chân trời truyền tới.
Hắn muốn mở mắt ra nhìn một chút, nhưng mí mắt giống như là nặng ngàn cân, làm sao cũng không mở ra được.
Hà Uyển Huệ hai mày nhíu chặt lại, đứng dậy buông màn che bên giường xuống.
Nhóm cung nhân đứng ở một bên không khỏi hai mắt nhìn nhau. Tiếng đàn kia là từ đông hiên truyền tới đây, đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy rồi nhưng giải điệu lại vô cùng nhẹ nhàng và thanh thoát, căn bản không gây ồn ào cho người khác.
Thẩm Nghi Thu đàn hai khúc đứt quãng, đưa đàn lại cho cung nhân treo về chỗ cũ. Lại chậm rãi uống thêm ba chén trà nhưng vẫn không thấy thái giám ra truyền lời.
Nàng cố nhẫn nại đợi thêm một canh giờ nữa, nhưng chẳng thấy Uất Trì Việt tỉnh dậy, cũng chẳng thấy Hà Uyển Huệ đi ra.
Nàng đoán chừng mình đã đợi lâu như vậy rồi, chắc cũng chẳng có ai bắt bẻ được lỗi sai được nữa đâu. Nàng bèn nói với thái giám bên người Uất Trì Việt:
- Xem ra điện hạ đã ngủ say rồi, ta về Đông cung trước đây. Các ngươi nhớ hầu hạ cho thật tốt.
Dứt lời liền dẫn cung nhân rời đi.
Ngồi lên xe ngựa, nàng tựa vào toa xe ở bên trên. Bây giờ nàng mới phát hiện ra bụng mình có chút khó chịu, có lẽ là do khi còn bé hay bị tổ mẫu phạt không cho ăn cơm nên giờ mới bị bệnh này, chỉ cần không ăn cơm đúng bữa là sẽ vô cùng khó chịu.
Xe ngựa chạy qua bức tường thành, một chút xíu khó chịu đã biến thành co rút đau đớn. Có lẽ là do lúc đói còn uống thêm trà nên lúc này càng đau đến lợi hại hơn.
Nhưng xe ngựa cũng đã đi được hơn nửa chặng đường rồi, nàng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là cố cắn răng chịu đựng.
Rốt cục cũng chịu được tới Thừa Ân điện, quần áo phía sau lưng nàng cơ hồ đã bị mồ hôi lạnh thấm vào ướt đẫm, bây giờ tới chút sức lực để đi mấy bước đường cũng không có.
Nhóm cung nhân đỡ eo nàng dìu vào trong điện, sau đó lập tức đi mời y quan.
Thẩm Nghi Thu nằm ở trên giường, cả người co lại thành một đoàn, nhìn nhóm cung nhân, thái giám cùng thái y của dược cục bận bịu vây quanh.
Lông mày của nàng nhíu chặt lại, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
Rõ ràng đã hạ quyết tâm rồi nhưng lại không tự chủ được mà đi chuốc lấy đau khổ, chỉ nhớ ăn ngon chứ chưa từng nhớ bị đánh đau.
Nàng lại nói ở trong lòng mình một lần, "Thẩm Nghi Thu, thật đáng đời ngươi".
Uất Trì Việt ngủ đến gần giờ tý*, chợt nghe thấy tiếng cú đêm kêu thét bên ngoài nên giật mình tỉnh dậy. Mở mắt ra nhìn xung quanh, chỉ thấy trong ánh nến mông lung vẫn còn một người đang ngồi.
* 23h đêm đến 1h sáng hôm sau.
Hắn ngủ mơ mơ màng màng, trong phút chốc vẫn cho là mình đang ở Thừa Ân điện. Hắn cũng chẳng thấy rõ khuôn mặt người ngồi bên giường kia, chỉ hàm hồ nói:
- Nghi Thu... Sao nàng lại ngồi ở bên giường?
Vừa dứt lời thì tầm mắt cũng dần dần rõ ràng. Hắn đột nhiên nhận ra người ngồi kia không phải là Thái tử phi mà lại là Hà Uyển Huệ.
Trong mắt Hà Uyển Huệ đong đầy nước mắt, cười xấu hổ nói:
- Biểu huynh đã tỉnh rồi sao?
Uất Trì Việt lúc này mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, gật gật đầu:
- A Huệ, bây giờ là giờ nào rồi?
Hà Uyển Huệ nói:
- Đã gần giờ tý rồi.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày:
- Tại sao muội vẫn chưa trở về Phi Sương điện?
Tuy rằng có cung nhân nội thị ở đây, nhưng nàng lại ở trong tẩm điện của hắn đợi tới đêm khuya, tình ngay lý gian như thế làm sao giải thích được.
Trong lòng của hắn có chút hoài nghi. Về tình về nghĩa thì dù sao Hà Uyển Huệ cũng đã mười bảy tuổi rồi, không còn là đứa trẻ nữa. Nàng đâu có biết cuối cùng sẽ gả cho hắn đâu, tại sao cũng không chịu tránh hiềm nghi đi?
Hắn nhéo nhéo mi tâm:
- Muội nhanh về đi nghỉ đi.
Hà Uyển Huệ nói:
- Nhưng biểu huynh ở lại nơi này...
Uất Trì Việt đánh gãy lời nàng:
- Ta ở chỗ này có người hầu hạ rồi, đừng lo lắng.
Hà Uyển Huệ có chút thất vọng, gật đầu nói:
- Vâng...
Nàng vừa nói vừa đứng dậy, thân thể liền lảo đảo lắc lư ngã về phía trước. Một nội thị đứng ở trong điện nhanh như chớp tiến lên đỡ lấy nàng:
- Hà nương tử cẩn thận!
Hà Uyển Huệ đỡ lấy huyệt thái dương nói:
- Tự nhiên đứng dậy lại cảm thấy có chút choáng váng...
Uất Trì Việt nói:
- Có phải muội còn chưa dùng bữa tối đúng không?
Hà Uyển Huệ không trả lời, chỉ cụp mắt cười một tiếng:
- Biểu huynh nghỉ ngơi đi cho khỏe, a Huệ cáo lui trước.
Đi được hai bước, nàng đột nhiên dừng bước:
- À đúng rồi. Lúc nãy Thái tử phi nương nương có tới đây, thấy biểu huynh đã ngủ rồi nên chỉ ngồi một lát rồi rời đi ngay.
Uất Trì Việt lập tức nói:
- Chuyện xảy ra lúc nào? Tại sao cũng chẳng có ai tới đánh thức ta?
Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Hà Uyển Huệ cùng thần sắc lã chã chực khóc kia, Uất Trì Việt cũng không nói thêm gì nữa. Đợi nàng đi rồi, hắn lập tức gọi tiểu thái giám tới hỏi:
- Nương tử tới từ lúc nào?
Vị thái giám kia báo cáo chi tiết:
- Hồi bẩm điện hạ, hình như nương tử tới từ giờ tuất*. Thấy Hà nương tử ở bên trong nên cũng chưa từng đi vào.
* 19h đến 21h
Ánh mắt Uất Trì Việt khẽ nhúc nhích:
- Nàng đợi bao lâu?
Thái giám nói:
- Chắc là hơn một canh giờ ạ*.
* 1 canh giờ = 2 tiếng.
Khuôn mặt Uất Trì Việt lập tức sa sầm. Vừa nãy Hà Uyển Huệ nói "Thái tử phi chỉ ngồi một lát liền rời đi,", nếu hắn không cẩn thận hỏi lại, chắc chắn cũng nghĩ Thẩm Nghi Thu chỉ đợi trong chốc lát.
Nhưng những lời nói mơ hồ nước đôi như vậy cũng sẽ không trở thành sai nếu suy xét nghiêm túc.
Hắn không muốn lấy lòng tiểu nhân để dò xét tâm tư của Hà Uyển Huệ. Nhưng sự nghi ngờ này, tựa như một hạt cát mịn rơi vào trong lòng của hắn. Mặc dù không có ý nghĩa nhưng lại lấn cấn khiến hắn khó chịu.
Uất Trì Việt ngồi dậy, nói với thái giám đứng trực:
- Hầu hạ ta đứng dậy thay quần áo.
Vị thái giám kia giật mình nói:
- Điện hạ muốn đi đâu?
Uất Trì Việt nói:
- Về Đông cung.
Đây là lần đầu tiên Uất Trì Việt nhìn thấy Hà Uyển Huệ kể từ sau khi chết đi sống lại tới nay. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy người tới, thứ lướt qua trong lòng hắn không phải là niềm vui bất ngờ, mà lại là sự thất vọng nhàn nhạt.
Ngay lập tức hắn liền cảm thấy kinh ngạc. Từ nhỏ tình cảm của hắn với Hà Uyển Huệ vốn đã không bình thường, đây cũng là phi tần mà hắn vô cùng sủng ái ở kiếp trước, đời này đương nhiên cũng sẽ không thay đổi mà nối tiếp duyên nợ ở kiếp trước. Lẽ ra vô cùng khó khăn mới gặp được người mình thương nhớ bao lâu nay như vậy, hắn nên mừng rỡ như điên mới đúng. Nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy có chút mở mịt.
Không đợi hắn phân biệt rõ ràng, nước mắt của Hà Uyển Huệ đã đong đầy trong mắt:
- Sao biểu huynh lại không biết chăm sóc bản thân vậy chứ...
Khi Uất Trì Việt nhìn thấy nàng khóc, trong đầu hắn chỉ thấy trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả. Những suy nghĩ mới vừa rồi còn luẩn quẩn trong đầu nay đã yên lặng biến mất.
Hắn khàn giọng an ủi nàng nói:
- Chỉ là một chút phong hàn thôi, không có gì đáng ngại. Muội đừng khóc.
Quách Hiền phi ôm lấy đầu vai của cháu gái:
- A Huệ muốn vào cung để tới hầu hạ ta mấy ngày. Vừa mới vào cung đã nghe nói Tam lang bị nhiễm phong hàn, trong lòng lập tức lo lắng như bị lửa đốt. Bữa tối cũng chẳng kịp dùng đã vội vàng chạy tới đây.
Uất Trì Việt nhìn thấy Hà Uyển đương nhiên cũng vui vẻ, nhưng đối với cách làm của mẹ ruột mình thì lại vô cùng phản cảm. Bà có chủ ý gì hắn đều biết, quả thực là lòng dạ của Tư Mã Chiêu*.
* Tư Mã Chiêu 司马昭là con thứ của Tư Mã Ý 司马懿 thời Tam Quốc, phụ thân của Tư Mã Viêm 司马炎 - hoàng đế khai quốc triều Tây Tấn. Sau khi cha và anh mất, Tư Mã Chiêu kế thừa quyền lực, trở thành quyền thần trọng yếu của Tào Nguỵ. "Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" 司马昭之心, 路人皆知 (lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết) nói một cách hình tượng dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu đã hiển lộ rõ ràng.
Cho dù lần trước hắn đã dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt Quách hiền phi, nhưng hiển nhiên là bà vẫn chưa chịu từ bỏ.
Hắn cũng không truy ra gốc rễ chuyện này, chỉ nói với nội hầu:
- Đi dọn cơm mang lên cho Hiền phi nương nương và Hà nương tử.
Hà Uyển Huệ mang theo bộ dạng vâng lời yếu ớt:
- A Huệ cảm ơn biểu huynh.
Uất Trì Việt lại nói:
- Cửu nương dạo này ổn chứ?
Trong mắt Hà Uyển Huệ thoáng qua một tia buồn bã, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt là biến mất. Nàng chỉ cười cười:
- A Huệ rất tốt, đa tạ biểu huynh đã quan tâm.
Uất Trì Việt không khỏi cảm thấy áy náy. Chỉ có mình hắn biết, từ khi bản thân trùng sinh lại tới nay, đối với nàng thực tế cũng chẳng được tính là quan tâm. Có mười ngày thì hết tám ngày chưa từng nghĩ tới nàng.
Nhưng mà hắn bận rộn chính vụ, đương nhiên không thể đặt nhiều tâm tư lên chuyện nữ nhi tình trường được.
Hà Uyển Huệ nhìn xung quanh một chút, khó hiểu nói:
- Sao không thấy tẩu tẩu đâu?
Vừa nhắc tới Thẩm Nghi Thu, trong lòng Uất Trì Việt lại dâng lên một trận buồn bực. Không đợi hắn trả lời, Quách Hiền phi đã chen vào trước:
- Thái tử phi tôn quý cỡ nào, sao có thể xưng hô như vậy với người ta chứ? Trong lòng âm thầm gọi một chút cũng không sao, nhưng ở trước mặt thì phải ngàn vạn lần kính cẩn vào. Chớ có chọc cho Thái tử phi không vui.
Bà dừng một chút, trong giọng nói có ý trào phúng cùng châm chọc:
- Thái tử phi chấp chưởng Đông cung, một ngày trăm công ngàn việc. Nào có giống chúng ta rảnh rỗi thế này...
Uất Trì Việt nhấc mí mắt lên lạnh lùng nhìn mẹ ruột một chút, giọng nói của Quách hiền phi ngay lập tức nhỏ lại.
Bà thấy Thẩm Nghi Thu không có ở đây, lại bắt đầu chứng nào tật nấy. Cái liếc mắt này của nhi tử khiến bà nhớ lại tình cảnh xảy ra ở Phi Sương điện ngày ấy, làm cho bà cảm thấy không rét mà run.
Uất Trì Việt lúc này mới nói với Hà Uyển Huệ:
- Sức khỏe Thái tử phi khá yếu, là ta bảo nàng đừng tới.
Lời nói vừa ra khỏi miệng hắn mới phát hiện ra bản thân không biết là đang giải thích cho ai, hắn chỉ nhắm mắt cười tự giễu một tiếng.
Hà Uyển Huệ nhìn thấy ở trong mắt, cắn c4 môi du0i, từ trong tay áo lấy ra hai vật giống hệt nhau. Là một cặp túi thơm Phượng Hương được làm rất tinh xảo:
- Mấy ngày trước cha của muội bị bệnh nhẹ, A Huệ phải ở trong nhà hầu hạ cha nên tới nay vẫn chưa thể bái kiến Thái tử phi nương nương được. Muội đã làm một đôi đồ chơi nho nhỏ, cầu chúc biểu huynh cùng nương nương tân hôn hạnh phúc.
Nàng để hai cái túi thơm ở cùng một chỗ, phi loan cùng phượng vũ hợp lại thành một vòng tròn.
Nàng rất khéo tay, tài nghệ nữ công so với các tú nương trong phường thêu cũng chẳng hề kém cạnh. Đường vân cùng cách phối màu vô cùng lịch sự, tao nhã và đẹp mắt.
Uất Trì Việt nói:
- Muội có lòng rồi.
Quách hiền phi tán thưởng liên hồi:
- Đôi tay của A Huệ nhà chúng ta đúng là vô cùng khéo léo. Ngày hôm trước con mới thêu giúp ta một cái khăn tay, Thánh nhân nhìn thấy cũng hết lời khen ngợi. Còn nói muốn nhờ con thêu hộ một bức tranh Lão Quân đấy.
Hà Uyển Huệ ngượng ngùng cúi đầu xuống:
- Thánh nhân và dì quá khen rồi.
Hoàng đế luôn tin tưởng vào pháp thuật của Hoàng Lão, nếu có thể giúp ông thêu được tranh Lão Quân, chính là đã lập được công lớn ở trước mặt ông. Và nếu có thể phong thưởng, cũng giúp nàng nâng cao được thân phận địa vị.
Nói không chừng nếu như Hoàng đế hỏi nhiều hơn hai câu, Quách hiền phi có thể thuận lý thành chương, đem chuyện của hai người nói ra một lượt. Chưa biết chừng Hoàng đế sẽ cao hứng mở miệng, hôn sự với Kỳ gia coi như cũng có thể rút lại rồi.
Uất Trì Việt hiểu rõ tâm tư của mẹ đẻ, hắn nhíu mày:
- Bức tranh lớn như vậy, thêu xong cũng hao tổn rất nhiều tinh thần cùng sức lực. Phường thêu lớn như vậy cũng không phải là không có thợ làm.
Quách hiền phi còn muốn nói thêm gì đó, Hà Uyển Huệ lại cắt ngang:
- Biẻu huynh đây là đang đau lòng cho A Huệ sao?
Nàng mím môi cười một tiếng, ngón tay không tự chủ được mà quấn lấy dây lụa buộc túi thơm bên hông.
Vừa nói được hai câu, liền có nội thị tới hỏi:
- Khởi bẩm điện hạ, thuốc đã sắc xong rồi. Người có muốn dùng luôn bây giờ không?
Uất Trì Việt bảo hắn bưng lên.
Một lát sau liền có nội thị bưng chén thuốc tiến đến, một nội thị khác đang muốn đưa tay đón lấy, Hà Uyển Huệ đã nói:
- Trung quý nhân, để ta làm cho.
Nội thị kia sợ hãi nói:
- Làm sao có thể làm phiền Hà nương tử được?
Nhưng Hà Uyển Huệ đã nhanh chóng xắn tay áo áo lên, để lộ ra cánh tay trắng nõn bên trong.
Uất Trì Việt mới đầu cũng không quan tâm lắm. Dù sao đối với hắn mà nói, mấy tháng trước Hà Uyển Huệ vẫn còn là phi tử của hắn, đút một chén thuốc thôi cũng không có gì to tát cả.
Nhưng đến khi Hà Uyển Huệ bưng chén thuốc lên, hắn mới lấy lại được tinh thần. Biểu muội trước mắt giờ không còn là biểu muội của kiếp trước nữa, hiện tại nàng là người đã có hôn ước rồi. Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng làm như thế này là vô cùng không ổn. Nếu để cho người khác biết được, khuê danh của nàng cũng sẽ bị tổn hại.
Hắn vội nói:
- Những chuyện này cứ để hạ nhân làm là được rồi.
Hà Uyển Huệ tinh nghịch nhăn mũi, khẽ kéo dài giọng nói:
- Biểu huynh đang sợ A Huệ tay chân vụng về làm đổ nước thuốc sao?
Uất Trì Việt nói:
- Muội dù sao cũng tới tuổi cập kê rồi...
Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Hà Uyển Huệ đã biến mất. Hốc mắt nàng lại đỏ lên:
- Biểu huynh đừng giận nhé, là A Huệ suy nghĩ không chu toàn. Muội chỉ nghĩ ở trong lòng đây là việc làm rất quang minh chính đại, không nghĩ tới ở trong mắt của người khác lại là kiểu người không biết xấu hổ như thế...
Uất Trì Việt cảm thấy đầu vô cùng đau nhức, không khỏi giải thích:
- Ta không phải là có ý này...
Hà Uyển Huệ cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt như chuỗi hạt châu rơi xuống:
- A Huệ hiểu cả. Chỉ là nhớ tới khi còn bé, bây giờ cũng không muốn vì tuổi tác lớn lên mà lại phải xa cách với biểu huynh...
Uất Trì Việt nghe nàng nhắc lại chuyện hồi nhỏ, không khỏi nhớ tới lúc còn bé từng bị bệnh đậu mùa. Suốt ngày bị nhốt ở trong viện, ngay cả mẹ đẻ cũng chẳng đặt chân tới tẩm điện của hắn một lần, chỉ dám đứng ở ngoài cửa nhìn một chút.
Cung nhân nội thị khi trông thấy hắn cũng vô cùng sợ hãi, chỉ lúc nào bất đắc dĩ lắm mới dám lại gần.
Hà Uyển Huệ lại thường xuyên thừa dịp dì không chú ý tới, lặng lẽ đến làm bạn với hắn. Ngồi bên giường nói chuyện cùng hắn, cho dù hắn có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Kể từ lúc đó, người biểu muội mà thỉnh thoảng hắn hay nhìn thấy ở trong tẩm điện của mẹ ruột cũng lặng lẽ tiến vào trái tim hắn.
Nhớ tới chuyện cũ, tâm địa Uất Trì Việt cũng không cứng rắn nổi. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Muội đừng khóc nữa, là ta không tốt.
Hà Uyển Huệ rút khăn tay ra lau nước mắt, nhẹ hít mũi một cái:
- A Huệ biết rồi.
Nói rồi nàng bưng chén lên, tay cầm thìa múc một muỗng đưa tới bên miệng hắn:
- Biểu huynh mau uống thuốc đi, nếu không sẽ nguội hết mất.
Uất Trì Việt uống một muôi, liền đưa tay cầm lấy bát:
- Làm phiền rồi, để ta tự uống.
Dứt lời ngửa cổ lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó liền có nội thị tiến tới đưa khăn lau và dâng trà thơm lên để súc miệng lên.
Uống xong thuốc thì bữa tối vừa nãy hắn dặn mọi người dọn lên cũng đã xong. Hà Uyển Huệ không muốn tới đại sảnh dùng bữa tối nên nói với Uất Trì Việt:
- Vừa nãy muội mới dùng xong chút trà và hoa quả ở tẩm điện của dì rồi. Bây giờ A Huệ không thấy đói.
Dứt lời đối với Quách hiền phi nói:
- Vừa nãy dì chưa ăn cái gì cả, bây giờ nên tranh thủ thời gian dùng bữa tối đi. Nơi này có a Huệ trông coi rồi.
Quách hiền phi khách sáo hai câu rồi đi tới đại sảnh dùng bữa tối.
Trong điện chỉ còn lại biểu huynh muội hai người cùng mấy cung nhân nội thị. Tuy không tính là cô nam quả nữ nhưng thực ra cũng chẳng khác bao nhiêu.
Uất Trì Việt thân mang bệnh vốn đã yếu ớt, vừa nãy lại phải ứng phó với nước mắt của Hà Uyển Huệ nên càng hao tâm tổn sức. Hắn lúc này chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Hắn đang nghĩ xem phải hạ lệnh đuổi người như thế nào mà không làm rơi nước mắt của nàng, cân nhắc một lúc mới nói:
- Biểu muội vẫn nên tới đại sảnh dùng chút cơm canh đi. Ăn xong thì cùng mẫu phi về tẩm điện mà nghỉ ngơi.
Hà Uyển Huệ lắc đầu, quan tâm nói:
- Biểu huynh thấy mệt rồi sao? Mệt thì đi ngủ đi, a Huệ đợi huynh ngủ rồi sẽ rời đi ngay.
Khi còn bé nàng cũng hay nói như vậy. Uất Trì Việt biết nàng cố chấp hơn bất kì ai nên cũng chẳng khuyên nữa, chỉ nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau dược liệu an thần trong bát thuốc đã phát huy tác dụng, hắn nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Quách hiền phi dùng xong bữa tối liền trở lại trong điện, thấy nhi tử đã ngủ thì nói với cháu gái:
- Tam lang ngủ rồi, chúng ta cũng nên trở về đi thôi.
Hà Uyển Huệ nhìn khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của nam nhân trong ánh nến mờ ảo, khẽ lắc đầu nói với Quách hiền phi:
- Dì cứ về trước đi, a Huệ muốn ngồi thêm một lúc nữa. Biểu huynh đang bị bệnh, a Huệ không đành lòng để huynh ấy tỉnh dậy mà lại thấy bên giường không có ai.
Quách hiền phi đặt tay lên đầu vai của cháu gái, tức giận nói:
- Cháu đó, đứa nhỏ này. Đáng tiếc...
Bà nuốt lại nửa vế sau của câu nói, nhưng mà tiếc cái gì, không ai là không biết.
————
Thẩm Nghi Thu xuất phát từ Đông cung lúc trời đang sắp tối, tới được Bách Phúc điện thì trời đã tối đen.
Nghe nói Thái tử phi bỗng nhiên giá lâm, mấy người thái giám nội thị đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt khổ não.
Thái tử phi là nữ chủ nhân chính thức của Đông cung nhà bọn hắn, đương nhiên sẽ phải cẩn thận tiếp đón. Nhưng vị đang hầu hạ bên giường trong kia bọn hắn cũng không thể đắc tội nổi. Phân lượng của nàng ấy trong lòng Thái tử bao nhiêu năm nay, những người hạ nhân hầu hạ nhiều năm như bọn họ đều rõ ràng.
Mà nghe nói tiểu lang quân được đính hôn cùng Hà cửu nương cũng chỉ còn lại một hơi tàn. Lúc nào không thở được nữa, tiểu nương tử này đến tám phần là sẽ gia nhập Đông cung. Thái tử cùng nàng có tình cảm thanh mai trúc mã, được sủng ái là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột. Về sau nếu muốn lấy được lòng nàng thì chí ít bây giờ cũng không thể đắc tội được.
Vì đại thái giám Lai Ngộ Hỉ phải vội về quê chịu tang nên mới không có ở đây, chứ nếu không cũng chỉ có ông ấy mới có thể ứng phó thỏa đáng được với tình huống này.
Mấy người thái giám im lặng ra biểu quyết, lặng lẽ chọn ra một kẻ xui xẻo, phụ trách ra cửa điện nghênh đón Thái tử phi đại giá.
Thẩm Nghi Thu ngồi bộ liễn đi qua sân, liền gặp một vị thái giám cùng mấy cung nhân đang bước nhanh xuống khỏi bậc thang rồi vội vàng tiến lên nghênh đón, mặt đầy tươi cười hành lễ:
- Nô bái kiến nương tử, xin thỉnh an nương tử.
Thẩm Nghi Thu được cung nhân đỡ xuống khỏi bộ liễn, nàng hỏi:
- Điện hạ sao rồi?
Thái giám kia đáp lời:
- Hồi bẩm nương tử, điện hạ vừa mới uống thuốc xong, giờ đi ngủ rồi.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Tốt, ta đi xem điện hạ một chút.
Ngay lập tức trên mặt vị thái giám kia hiện ra vẻ chần chờ. Đúng lúc này, Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhỏ dừng ở dưới bậc thềm. Nàng mơ hồ như nhớ ra cái gì đó, hỏi:
- Trong điện có người khác sao?
Vị thái giám kia đang lo lắng không biết nên mở miệng như thế nào, bây giờ nghe chính miệng nàng hỏi, hắn thở phào một hơi nói:
- Hồi bẩm nương nương, là cháu gái Hà cửu nương nhà Hiền phi nương nương tới thăm điện hạ.
Thẩm Nghi Thu vừa nãy cũng đoán ra được rồi, bây giờ nghe thấy khóe miệng cũng không nhịn được mà mỉm cười. Nàng cứ nghĩ là hắn bệnh tới nỗi không xuống được giường nên mới vội vàng mà chạy tới đây. Ai dè là bởi vì lý do này.
Nàng vội vã chạy tới đây, đến bữa tối cũng chưa kịp dùng. Lúc này muốn gọi người đi dọn cơm nhưng lại chẳng có khẩu vị gì, vừa nghĩ tới ăn uống đã có cảm giác chán ngấy.
Nàng có suy nghĩ muốn trở về Đông cung ngay lập tức, nhưng tới cũng đã tới rồi, không thể quay đầu rời đi như vậy được. Trong cung có biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, nàng không thể để cho người khác tìm ra lỗi sai của mình được.
Vị thái giám kia thấy nàng mạnh thần sắc khó phân biệt, bèn thận trọn nói:
- Nương nương có cần vào trong điện ngồi chờ không?
Thẩm Nghi Thu suy nghĩ một chút. Thực tế thì nàng cũng chẳng có hứng thú đi xem Hà Uyển Huệ làm bộ làm tịch, khóc lóc sướt mướt, nên nhân tiện nói:
- Không cần. Ta sẽ chờ ở bên ngoài, làm phiền ngươi đợi tới lúc điện hạ tỉnh lại thì tới thông báo cho ta một tiếng.
Vị thái giám kia nào dám thực sự để nàng chờ ở bên ngoài, vội vàng đón nàng vào đông hiên. Nhóm cung nhân nội thị lại càng ân cần bận rộn hơn bao giờ hết, từng người bận bịu ra ra vào vào, đốt hương pha trà, lau dọn ghế ngồi. Chỉ mong Thái tử phi nương nương nhìn thấy bọn họ tận tâm tận lực, hết lòng phục vụ như thế này rồi thì tuyệt đối đừng giận lây sang bọn họ nữa.
Thẩm Nghi Thu đương nhiên hiểu rất rõ suy nghĩ của mấy người này. Bọn họ thấy vẻ mặt Thái tử phi còn ôn hòa hơn mấy phần so với ngày thường, tuy nhóm cung nhân nội thị ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đều âm thầm cảm kích Thái tử phi nương nương thấu tình đạt lý.
Nước trà chưa sôi được một lần, đã có cung nhân tới bẩm báo nói Hà nương tử đang cầu kiến ở bên ngoài, muốn thỉnh an Thái tử phi nương nương.
Thẩm Nghi Thu gật đầu nói:
- Không cần. Tâm ý của nàng ta, ta xin nhận.
Đời trước lúc vừa thành hôn xong, nàng vì Uất Trì Việt nên đối xử với biểu muội này cũng vô cùng chân thành. Ngay cả khi nàng ta vào cung làm phi, nàng cũng chưa từng gây khó xử cho người này. Đáng tiếc, người ta có tham vọng cao, thứ nàng ta muốn chính là vị trí chính thất.
Dù sao bọn họ cũng đã được định sẵn là sẽ ở thế giương cung bạt kiếm, bây giờ cũng chẳng cần phải giả bộ làm gì.
Hà Uyển Huệ hạ mình chạy tới thỉnh an là muốn làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, cũng có ý mang lòng dò xét. Nàng thường xuyên nghe người ta đồn rằng dung mạo của vị Thẩm thất nương này vô cùng tuyệt diễm. Nay trải qua mới thấy nàng quả nhiên là lợi hại, bảo sao dì cũng phải ăn thiệt thòi rất lớn từ tay nàng.
Càng quan trọng hơn là, thần sắc của Thái tử khi nhắc tới nàng ấy khiến nàng cảm thấy rất bất an.
Nàng hào hứng mãn nguyện tới để ganh đua sắc đẹp, ai ngờ cửa lại không mở. Người ta đến mặt còn chả muốn gặp, nàng tức tới nỗi suýt chút thì rơi lệ.
Nhưng lúc này không có người bên ngoài ở đây, rơi lệ cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng bớt đi cho xong.
Nàng cắn môi một cái, trầm mặt, quay người trở về tẩm điện, ngồi trở lại cạnh bên giường của Uất Trì Việt.
Thẩm Nghi Thu lại có chút buồn bực ngán ngẩm.
Bách Phúc điện này là phòng ngủ của cung phi trong cung nhưng không được dùng tới, giá sách trên đông hiên cũng rỗng tuếch. Nàng không tìm thấy sách để giải buồn, liền nhìn quanh một vòng, phát hiện trên tường có treo một cây đàn cầm. Nàng sai cung nhân lấy xuống, nhẹ nhàng cầm lên chơi đùa.
Uất Trì Việt đang ở trong mộng cũng khẽ động, hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh như có như không, lúc gần lúc xa của tiếng đàn. Trong thoáng chốc hắn còn tưởng rằng đó là bản nhạc thần tiên thanh tao từ chân trời truyền tới.
Hắn muốn mở mắt ra nhìn một chút, nhưng mí mắt giống như là nặng ngàn cân, làm sao cũng không mở ra được.
Hà Uyển Huệ hai mày nhíu chặt lại, đứng dậy buông màn che bên giường xuống.
Nhóm cung nhân đứng ở một bên không khỏi hai mắt nhìn nhau. Tiếng đàn kia là từ đông hiên truyền tới đây, đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy rồi nhưng giải điệu lại vô cùng nhẹ nhàng và thanh thoát, căn bản không gây ồn ào cho người khác.
Thẩm Nghi Thu đàn hai khúc đứt quãng, đưa đàn lại cho cung nhân treo về chỗ cũ. Lại chậm rãi uống thêm ba chén trà nhưng vẫn không thấy thái giám ra truyền lời.
Nàng cố nhẫn nại đợi thêm một canh giờ nữa, nhưng chẳng thấy Uất Trì Việt tỉnh dậy, cũng chẳng thấy Hà Uyển Huệ đi ra.
Nàng đoán chừng mình đã đợi lâu như vậy rồi, chắc cũng chẳng có ai bắt bẻ được lỗi sai được nữa đâu. Nàng bèn nói với thái giám bên người Uất Trì Việt:
- Xem ra điện hạ đã ngủ say rồi, ta về Đông cung trước đây. Các ngươi nhớ hầu hạ cho thật tốt.
Dứt lời liền dẫn cung nhân rời đi.
Ngồi lên xe ngựa, nàng tựa vào toa xe ở bên trên. Bây giờ nàng mới phát hiện ra bụng mình có chút khó chịu, có lẽ là do khi còn bé hay bị tổ mẫu phạt không cho ăn cơm nên giờ mới bị bệnh này, chỉ cần không ăn cơm đúng bữa là sẽ vô cùng khó chịu.
Xe ngựa chạy qua bức tường thành, một chút xíu khó chịu đã biến thành co rút đau đớn. Có lẽ là do lúc đói còn uống thêm trà nên lúc này càng đau đến lợi hại hơn.
Nhưng xe ngựa cũng đã đi được hơn nửa chặng đường rồi, nàng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là cố cắn răng chịu đựng.
Rốt cục cũng chịu được tới Thừa Ân điện, quần áo phía sau lưng nàng cơ hồ đã bị mồ hôi lạnh thấm vào ướt đẫm, bây giờ tới chút sức lực để đi mấy bước đường cũng không có.
Nhóm cung nhân đỡ eo nàng dìu vào trong điện, sau đó lập tức đi mời y quan.
Thẩm Nghi Thu nằm ở trên giường, cả người co lại thành một đoàn, nhìn nhóm cung nhân, thái giám cùng thái y của dược cục bận bịu vây quanh.
Lông mày của nàng nhíu chặt lại, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
Rõ ràng đã hạ quyết tâm rồi nhưng lại không tự chủ được mà đi chuốc lấy đau khổ, chỉ nhớ ăn ngon chứ chưa từng nhớ bị đánh đau.
Nàng lại nói ở trong lòng mình một lần, "Thẩm Nghi Thu, thật đáng đời ngươi".
Uất Trì Việt ngủ đến gần giờ tý*, chợt nghe thấy tiếng cú đêm kêu thét bên ngoài nên giật mình tỉnh dậy. Mở mắt ra nhìn xung quanh, chỉ thấy trong ánh nến mông lung vẫn còn một người đang ngồi.
* 23h đêm đến 1h sáng hôm sau.
Hắn ngủ mơ mơ màng màng, trong phút chốc vẫn cho là mình đang ở Thừa Ân điện. Hắn cũng chẳng thấy rõ khuôn mặt người ngồi bên giường kia, chỉ hàm hồ nói:
- Nghi Thu... Sao nàng lại ngồi ở bên giường?
Vừa dứt lời thì tầm mắt cũng dần dần rõ ràng. Hắn đột nhiên nhận ra người ngồi kia không phải là Thái tử phi mà lại là Hà Uyển Huệ.
Trong mắt Hà Uyển Huệ đong đầy nước mắt, cười xấu hổ nói:
- Biểu huynh đã tỉnh rồi sao?
Uất Trì Việt lúc này mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, gật gật đầu:
- A Huệ, bây giờ là giờ nào rồi?
Hà Uyển Huệ nói:
- Đã gần giờ tý rồi.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày:
- Tại sao muội vẫn chưa trở về Phi Sương điện?
Tuy rằng có cung nhân nội thị ở đây, nhưng nàng lại ở trong tẩm điện của hắn đợi tới đêm khuya, tình ngay lý gian như thế làm sao giải thích được.
Trong lòng của hắn có chút hoài nghi. Về tình về nghĩa thì dù sao Hà Uyển Huệ cũng đã mười bảy tuổi rồi, không còn là đứa trẻ nữa. Nàng đâu có biết cuối cùng sẽ gả cho hắn đâu, tại sao cũng không chịu tránh hiềm nghi đi?
Hắn nhéo nhéo mi tâm:
- Muội nhanh về đi nghỉ đi.
Hà Uyển Huệ nói:
- Nhưng biểu huynh ở lại nơi này...
Uất Trì Việt đánh gãy lời nàng:
- Ta ở chỗ này có người hầu hạ rồi, đừng lo lắng.
Hà Uyển Huệ có chút thất vọng, gật đầu nói:
- Vâng...
Nàng vừa nói vừa đứng dậy, thân thể liền lảo đảo lắc lư ngã về phía trước. Một nội thị đứng ở trong điện nhanh như chớp tiến lên đỡ lấy nàng:
- Hà nương tử cẩn thận!
Hà Uyển Huệ đỡ lấy huyệt thái dương nói:
- Tự nhiên đứng dậy lại cảm thấy có chút choáng váng...
Uất Trì Việt nói:
- Có phải muội còn chưa dùng bữa tối đúng không?
Hà Uyển Huệ không trả lời, chỉ cụp mắt cười một tiếng:
- Biểu huynh nghỉ ngơi đi cho khỏe, a Huệ cáo lui trước.
Đi được hai bước, nàng đột nhiên dừng bước:
- À đúng rồi. Lúc nãy Thái tử phi nương nương có tới đây, thấy biểu huynh đã ngủ rồi nên chỉ ngồi một lát rồi rời đi ngay.
Uất Trì Việt lập tức nói:
- Chuyện xảy ra lúc nào? Tại sao cũng chẳng có ai tới đánh thức ta?
Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Hà Uyển Huệ cùng thần sắc lã chã chực khóc kia, Uất Trì Việt cũng không nói thêm gì nữa. Đợi nàng đi rồi, hắn lập tức gọi tiểu thái giám tới hỏi:
- Nương tử tới từ lúc nào?
Vị thái giám kia báo cáo chi tiết:
- Hồi bẩm điện hạ, hình như nương tử tới từ giờ tuất*. Thấy Hà nương tử ở bên trong nên cũng chưa từng đi vào.
* 19h đến 21h
Ánh mắt Uất Trì Việt khẽ nhúc nhích:
- Nàng đợi bao lâu?
Thái giám nói:
- Chắc là hơn một canh giờ ạ*.
* 1 canh giờ = 2 tiếng.
Khuôn mặt Uất Trì Việt lập tức sa sầm. Vừa nãy Hà Uyển Huệ nói "Thái tử phi chỉ ngồi một lát liền rời đi,", nếu hắn không cẩn thận hỏi lại, chắc chắn cũng nghĩ Thẩm Nghi Thu chỉ đợi trong chốc lát.
Nhưng những lời nói mơ hồ nước đôi như vậy cũng sẽ không trở thành sai nếu suy xét nghiêm túc.
Hắn không muốn lấy lòng tiểu nhân để dò xét tâm tư của Hà Uyển Huệ. Nhưng sự nghi ngờ này, tựa như một hạt cát mịn rơi vào trong lòng của hắn. Mặc dù không có ý nghĩa nhưng lại lấn cấn khiến hắn khó chịu.
Uất Trì Việt ngồi dậy, nói với thái giám đứng trực:
- Hầu hạ ta đứng dậy thay quần áo.
Vị thái giám kia giật mình nói:
- Điện hạ muốn đi đâu?
Uất Trì Việt nói:
- Về Đông cung.
/143
|