Edit: Hà Thu
Thái tử biết được ba phần màu sắc đã muốn mở phường nhuộm, lúc này Thẩm Nghi Thu mới hối hận thì đã không còn kịp nữa.
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn. Tàn nến đã cháy hết, trong điện một mảnh tối om. Đúng giờ Uất Trì Việt liền tỉnh dậy, nói ở bên tai Thẩm Nghi Thu:
- Nghi Thu, thời gian không còn sớm đâu.
Thẩm Nghi Thu chỉ "ưm" một tiếng, tiếp tục trở mình rồi cuộn tròn đưa lưng về phía hắn. Lần trước bất thình lình bị hắn thổi hơi vào cổ, lần này nàng đã có chuẩn bị, đem chăn quấn lại không còn một kẽ hở. Không cho Thái tử có thể thừa cơ làm bây.
Uất Trì Việt đang không có chỗ để ra tay, thì bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một kế, bắt đầu thổi hơi vào lỗ tai nàng.
Thẩm Nghi Thu mơ mơ màng màng cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, bèn đưa tay lên vuốt rồi thuận tay trùm chăn lên che kín đầu.
Thái tử thử giật chăn ra, ấy vậy mà lại không được. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nàng không dậy để ngắm nhìn bình phong của a nương một chút sao?
Thẩm Nghi Thu nghe xong lời này, lập tức tỉnh táo ba phần. Nhưng mà vẫn nằm im bất động, chỉ mơ hồ nói:
- Tí nữa mới nhìn...
Dù sao thì bình phong cũng chẳng có chân để chạy đi được.
Uất Trì Việt không còn cách nào khác, chỉ có thể xuất ra chiêu cuối. Hắn lật người Thái tử phi lại, hai tay bóp vào má nàng, bắt khuôn mặt nàng nhìn thẳng vào giữa. Miệng của Thẩm Nghi Thu bị thịt ở hai bên má ép tới, miệng anh đào đã nhỏ giờ lại càng nhỏ hơn.
Hầu kết Uất Trì Việt giật giật, khàn giọng uy hiếp nói:
- Nếu còn không dậy ta sẽ hôn vào mặt của nàng đấy. Ta còn chưa rửa mặt đâu, nàng có sợ không?
Thẩm Nghi Thu vẫn còn đang mơ hồ, cảm giác phòng bị cũng không nhiều như lúc thanh tỉnh. Chỉ ngáp một rồi nói:
- Xin điện hạ cứ tự nhiên, mặt thiếp cũng chưa rửa đâu...
Dù sao thì người mắc bệnh sạch sẽ cũng chẳng phải nàng.
Uất Trì Việt nghẹn họng, chiêu này quả nhiên là đả thương đối thủ một ngàn tự tổn tám trăm.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không đành lòng. Chỉ có thể lấy ví dụ câu dẫn:
- Nàng cùng ta luyện võ cho thật giỏi đi, lát nữa xong xuôi ta sẽ dẫn nàng tới ngâm mình trong suối nước nóng ở Hoa Thanh cung.
Thẩm Nghi Thu khẽ hừ một tiếng. Đời trước nàng cũng từng mấy lần ngâm mình trong suối nước nóng ở Hoa Thanh cung rồi, cũng chẳng khác biệt gì nhiều so với bể tắm trong cung. Ngồi ở trên xe hết nửa ngày mới đi tới, đúng là vô cùng nhàm chán.
Huống hồ muốn đi Thanh Hoa cung cũng chẳng cần phải biết cưỡi ngựa, lúc nào muốn đi cũng có thể đi mà.
Uất Trì Việt thấy nàng vẫn nằm im bất động như cũ, chỉ có thể đánh liều tăng thêm mật ngọt để dụ dỗ:
- Nàng có muốn đi Giang Nam hay không? Đợi sức khỏe của nàng tốt hơn rồi, ta dẫn nàng đi nhé?
Hắn đã từng ở đông hiên xem qua khá nhiều sách địa lý, sách ghi chép về các địa phương, bản đồ và du ký nên nghĩ nàng cũng sẽ thích đi đây đi đó ngắm phong cảnh. Nhưng hắn lại không biết là nàng chỉ thích xem người khác trải nghiệm thôi, nằm ở trên giường không cần bước chân ra khỏi nhà mới là thứ mà nàng thích.
Đi đường xe cộ mệt mỏi, lại sống ở nơi đất khách quê người không ai thân quen, làm sao có thể thoải mái bằng việc nằm dài ở trên giường, ăn hoa quả rồi suy nghĩ viển vông chứ.
Huống chi bây giờ Uất Trì Việt đang là Thái tử giám quốc, bình thường không có cách nào để rời kinh thành được.
Thẩm Nghi Thu hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào:
- Đa tạ điện hạ, thần thiếp không muốn đi đâu hết.
Người ta thường nói không có dục v0ng thì sẽ không có điểm yếu. Vậy nên khắp người nàng đều là tường đồng vách sắt, vững vàng như bàn thạch.
Nếu đổi lại là người khác, ví dụ như đệ đệ Ngũ lang của hắn chẳng hạn, làm sao Thái tử có kiên nhẫn để giải thích dông dài, đấu khẩu qua lại như vậy được. Hắn nhất định sẽ không nói hai lời mà đem người kéo thẳng xuống giường, có khi còn đánh cho một trận ấy chứ.
Nhưng trước mặt lại là một mỹ nhân vừa thơm vừa mềm mại, vừa ấm áp vừa dễ thương như thế này, hắn làm sao có thể xuống tay được.
Thái tử quấy rối đòi hỏi nửa ngày, tới tận khi giấy dán của sổ bên ngoài cũng dần sáng lên. Cơn buồn ngủ của Thẩm Nghi Thu đã bị hắn làm trôi đi hết, lúc này nàng mới khoan thai ngồi dậy, gọi cung nhân tới hầu hạ nàng rời giường.
Chuẩn bị xong xuôi, Thẩm Nghi Thu phủ thêm áo lông chồn rồi đi theo Uất Trì Việt ra khỏi cửa.
Dù Uất Trì Việt đã từng bị hố một lần rồi, thế nhưng hắn vẫn chẳng biết nhìn xa trông rộng. Trời đã vào đông nhưng vẫn cứ mặc áo mỏng như cũ.
Tới giáo trường, Uất Trì Việt liền nói:
- Nàng cởi áo lông chồn ra đi.
Thẩm Nghi Thu nhìn thoáng qua mấy cây cối đang bị gió lạnh thổi cho lắc lư không ngừng kia, làm sao chịu cởi. Nàng thở ra một ngụm khói trắng:
- Thiếp lạnh.
Uất Trì Việt "ha" một tiếng, không nói hai lời liền lập tức cởi dây buộc dưới áo lông chồn cho nàng:
- Hoạt động một chút là sẽ hết lạnh, mặc nhiều như thế này làm sao luyện võ được.
Dứt lời liền cởi bỏ luôn áo lông chồn của nàng ra.
Thẩm Nghi Thu không khỏi rùng mình một cái, vỏ đao của Uất Trì Việt đã chuẩn bị đánh tới:
- Chạy đi, chạy một vòng quanh giáo trường là sẽ hết lạnh.
Thẩm Nghi Thu là tiểu thư khuê các, bình thường đi đường cũng vô cùng nhẹ nhàng tao nhã, giống liễu rủ trong gió. Nếu đi xa hơn một chút thì cũng toàn ngồi bộ liễn thôi, làm sao chịu nổi việc hoạt động chân liên tục như chạy bộ này chứ.
Mới chạy được một lúc mà nàng đã thở hổn hển. Tay Uất Trì Việt cầm vỏ đao, giống như đang đuổi dê ở phía sau nàng. Chỉ cần nàng chạy chậm một chút, hắn sẽ dùng vỏ đao vỗ nhẹ vào người nàng.
Thẩm Nghi Thu sợ nhất là chiêu này. Vỏ đao còn chưa chạm lên người, mặt nàng đã đỏ tới tận mang tai. Trước kia nàng xấu hổ giận dữ không làm được động tác đứng kia, vậy mà lại cố cắn răng chạy hết toàn bộ hành trình này.
Nàng mệt tới mức không thở nổi, cũng chẳng quan tâm được tới phong thái của mình nữa, cứ thế mà ngồi bệt luôn xuống đất.
Uất Trì Việt cầm một tay của nàng kéo lên:
- Mới chạy xong thì không thể ngồi xuống ngay được đâu, phải thả lỏng gân cốt đã. Nếu không ngày mai người phải chịu khổ sở là nàng đấy.
Dứt lời ép nàng duỗi chân thẳng ra rồi khom lưng bóp chân cho nàng.
"Giày vò" chân của nàng xong, thái tử lại nói:
- Còn nhớ rõ cách đứng trung bình tấn như thế nào không? Đứng dậy làm thử cho sư phụ xem nào.
Thẩm Nghi Thu cắn cắn môi, cố gắng "bày" cái tư thế khiếm nhã kia ra cho Thái tử chiêm ngưỡng.
Vừa rồi Uất Trì Việt mới bóp chân cho nàng, vỏ đao cũng vứt ở một bên. Bây giờ thấy dáng đứng lung lay như sắp đổ của nàng, giận mà không có chỗ ph4t tiết. Thậm chí còn chẳng buồn nhặt vỏ đao lên, đưa tay vỗ thẳng lên đùi nàng:
- Mới được mấy ngày, mà đã chữ thầy giả thầy...
Lời còn chưa dứt, hắn mới ý thức được hành động l0 mãng vô lễ vừa rồi của mình. Bản thân hắn là do Mao tướng quân đích thân dạy dỗ, lão tướng quân xuất thân từ lò luyện binh, cả đời nam chinh bắc chiến, suốt ngày ra vào trong núi thây biển lửa nên cũng chẳng bao giờ chú trọng tới lễ tiết hay văn nhã. Lúc nào nóng tính lên sẽ vung bàn tay to đánh thẳng vào mông hắn, đâu thèm quan tâm thân phận của hắn là gì bao giờ.
Uất Trì Việt cũng thừa hưởng lại đặc tính này của sư phụ, trước kia mỗi lần hắn dạy Ngũ lang mà một lời không hợp cũng sẽ nhấc chân đạp luôn. Hôm nay cũng nhất thời quên không suy nghĩ, "đánh" xong rồi mới phát hiện ra không ổn.
Cảm giác vừa rồi vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay, làm đáy lòng của hắn khẽ run lên, lỗ tai cũng theo đó mà đỏ bừng hết cả. Cho dù trước đây lúc ở trên giường, hắn cũng chưa bao giờ làm qua loại chuyện vô liêm sỉ, đáng xấu hổ tới nỗi trời đất không dung như thế.
Hắn hắng giọng một cái, cố gắng che giấu sự thất thố mà nói chậm rãi:
- Nàng thử lại lần nữa đi, từ từ rồi sẽ được thôi.
Từ giáo trường về tới Thừa Ân điện, Thẩm Nghi Thu mệt mỏi rã rời. Nàng nằm vật trên giường một lúc lâu, đỡ mệt mới đi về phía sau điện tắm rửa thay quần áo. Xong xuôi cũng không kịp chờ đợi gì thêm mà chui luôn vào trong chăn ấm.
Thật sự là đang sung sướng mà tự dưng phải sống cực khổ là vô cùng khó. Kiếp trước mỗi buổi sáng sớm nàng đều dậy muộn, từ khi trùng sinh lại đến nay nàng cũng chưa từng làm khó xử chính mình. Vậy mà bây giờ đến một giấc ngủ ngon cũng vô cùng khó khăn.
Thẩm Nghi Thu lơ đãng nhìn thoáng qua bình phong trước giường, ánh mắt chuyển động. Nàng khẽ thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại.
Vừa mới trải qua trận mệt mỏi buổi sáng, nên Thẩm Nghi Thu ngủ bao nhiêu cũng vẫn thấy chưa đủ. Nàng bất giác ngủ quên, khi tỉnh lại liền hỏi cung nhân xem giờ nào rồi. Ấy vậy mà đã tới buổi trưa, nàng vội vàng xoay người xuống giường.
Hôm nay thái tử tới Thái Cực cung triệu kiến các quan đại thần để nghị sự, chắc phải chạng vạng tối mới về được. Thẩm Nghi Thu liền mời hai vị lương đệ tới dùng cơm trưa.
Vừa đi, đã thấy cung nhân tới bẩm báo, nói hai vị lương đệ đã chờ ở phía đông điện được một lúc rồi. Thẩm Nghi Thu vội vàng khoác áo rửa mặt, tóc chưa kịp chải đã cho người đi mời hai vị lương đệ vào bên trong tẩm điện nói chuyện.
Một lát sau, Tống lục nương cùng Vương thập nương đi vào trong điện, hành lễ với Thẩm Nghi Thu. Hai người đều đã nghe nói hôm qua Thái tử ở lại Thừa Ân điện để chúc mừng sinh nhật Thái tử phi. Trong lòng tuy còn chút bất bình, nhưng cũng thở phào một hơi thay Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu xấu hổ đỏ mặt nói:
- Ta không cẩn thận ngủ quên mất, khiến các muội đợi lâu rồi.
Hai người vội nói không sao cả.
Tống lục nương hiếu kỳ hỏi:
- Hôm nay a tỷ đi giáo trường học được những gì vậy?
Thẩm Nghi Thu bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía, nước mắt rất nhanh đã đong đầy trong mắt. Nàng đỡ eo, thở dài nói:
- Đứng trung bình tấn, ra quyền, múa thương,.. Nghe nói ngày mai còn phải học bắn cung nữa.
Hai vị lương đệ thấy mặt nàng buồn rười rượi, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Tống lục nương úp mở:
- A tỷ, thực ra học võ rèn luyện sức khỏe cũng rất tốt...
Vương thập nương cũng gật đầu:
- Đúng vậy. Nói một câu khó nghe ấy, chính là thể chất a tỷ hơi yếu đuối, lúc ta chưa xuất các còn thường xuyên đánh mã cầu với các tỷ muội khác đấy.
Ánh mắt Tống lục nương sáng lên:
- A nha, ta còn chưa chơi mã cầu bao giờ luôn. Nữ tử chúng ta bên kia thỉnh thoảng học cưỡi ngựa thôi.
Thẩm Nghi Thu nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Tống lục nương xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng đáng yêu. Chắc chắn bình thường cũng yếu đuối chân không chạm đất như nàng.
Ai ngờ Tống lục nương lại nói tiếp:
- Nhưng công phu ném bóng của ta không tệ đâu, nam tử bình thường cũng khó sánh được với ta đó. Trước kia lúc còn ở nhà, bọn tỷ muội chúng ta cũng thường theo các huynh đệ đi tập võ, ta còn có thể múa kiếm và đao luôn đó!
Dứt lời nàng quay đầu nói với Thẩm Nghi Thu:
- Chỗ này của a tỷ có gậy không? Muội muội nghịch ngợm một chút cho a tỷ nhìn.
Vương thập nương cũng nói:
- A tỷ, có muốn học múa bài ngũ cầm hí* với ta không?
* Ngũ cầm hí là môn Khí công động dựa trên cơ sở vận động của 5 loại vật: Hùng (Gấu), Hạc (chim Hạc), Hổ (Cọp), Viên (Khỉ) và Lộc ( Nai). Luyện tập Ngũ cầm hí có tác dụng khai thông kinh mạch suốt đến mười đầu ngón tay và ngón chân, điều hoà khí huyết, từ yếu tố này sẽ nâng cao thể trạng cơ thể giúp người tập luyện khoẽ mạnh, vững chắc, nhanh nhẹn. Hí là vui chơi đùa giỡn loài thú để phục hồi sinh lực.
Thẩm Nghi Thu nghe bọn họ vừa nói chuyện vừa đưa đẩy, trong miệng bỗng dưng cảm thấy đắng chát. Bản thân trông cậy vào bọn họ có chung nỗi hận, cho dù không thể chung nỗi hận cũng được, nhưng chí ít cũng nên này tỏ lòng căm phẫn chứ. Ai biết bọn họ lại không chút do dự mà gia nhập vào trại doanh của địch!
Uất Trì Việt ở Tử Thần điện triệu kiến quan lại xong liền trở về Đông cung. Hắn chợt nhớ tới biểu huynh Thiệu Trạch của Thái tử phi hình như là chuẩn bị tới Đông cung nhậm chức thì phải.
Hắn sai người đi ngự xuất phủ hỏi thăm. Quả nhiên, hôm nay chính là ngày Thiệu Trạch tới đây nhậm chức.
Ngày đầu tiên biểu huynh cưỡi ngựa đi nhậm chức, đương nhiên phải gặp mặt một lần. Uất Trì Việt liền sai người đi mời hắn tới Trường Thọ viện.
Chỉ chốc lát sau, Thiệu Trạch đã tới. Hắn đã thay đổi một thân trang phục của thân vệ trong cung, trông càng thêm oai phong tuấn tú.
Trong lòng Uất Trì Việt cũng không có khúc mắc gì. Chỉ cảm thấy hắn có dáng vẻ đoan chính, hăng hái. Đáng tiếc là hắn đã có ý trung nhân rồi, nếu không một người khoẻ mạnh cường tráng như vậy rất hợp làm lương phối với Lục công chúa.
Thiệu Trạch đến đây bái kiến Thái tử, trong lòng quả thực có chút bất an. Mà hình như mỗi lần Thái tử điện hạ thấy hắn cũng có chút khó chịu thì phải. Hắn tuy kiệm lời ít nói, nhưng cũng không phải người kém thông minh.
Hắn kính cẩn hành lễ, trong lòng vẫn đang căng thẳng thì đã thấy Thái tử đứng dậy rời khỏi ghế, tự mình đỡ hắn dậy:
- Thiệu lang không cần đa lễ, huynh là biểu huynh của Thái tử phi, cũng là người thân của cô, trong lòng cứ âm thầm coi nhau như huynh đệ là được rồi.
Vừa nói vừa kéo hắn ngồi vào ghế.
Thiệu Trạch cứng họng, há miệng do dự không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn lấy lại tinh thần, liên tục nói không dám đảm nhận.
Thái tử lại không khách khí chút nào:
- Ngày đầu tiên biểu huynh nhậm chức có thuận lợi không?
Thiệu Trạch không rõ vì sao mới một thời gian không gặp mà tự nhiên bây giờ Thái tử lại đối xử với mình thân thiện như thế. Nhưng hắn là người trung thực, cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy có chút thụ sủng nhược khinh mà nói:
- Đa tạ điện hạ đã quan tâm. Bộc miễn cưỡng lên được vị trí này, quả thực thấy hổ thẹn. Nhưng nhất quyết sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ.
Uất Trì Việt thấy hắn ứng đối đúng mực, không chút kiêu ngạo hay tự ti, lại càng hài lòng hơn:
- Về sau huynh sẽ làm việc chung với hai huynh đệ họ Giả. Nếu có việc gì không biết, cứ đi hỏi Giả thất Giả bát là được, cô đã phân phó hết rồi.
Thiệu Trạch nói đa tạ.
Uất Trì Việt dùng đầu ngón tay gõ nhẹ xuống bàn trà trước mặt:
- Cô nghe Nghi Thu nói, biểu huynh đã có người trong lòng rồi, không biết là tiểu thư nhà ai? Bây giờ biểu huynh đã ổn định công việc rồi, cũng nên thành gia lập thất đi thôi. Nếu huynh muốn, ta sẽ thay huynh xin thánh thượng ban ý chỉ tứ hôn, huynh thấy thế nào?
Mặt Thiệu Trạch lập tức đỏ bừng lan ra đến tận mang tai. Hắn chần chờ một lát, lấy hết dũng khí nói:
- Bộc xin đa tạ ý tốt của điện hạ. Chỉ là... chỉ là,... bộc... Bộc đã hứa với nương tử nhà Thích gia, lúc nào thi đậu Võ cử trạng nguyên mới tới cầu thân. Khẩn cầu điện hạ ân chuẩn.
Uất Trì Việt hơi kinh ngạc, nhíu mày:
- Thích gia? Có phải là tả vệ thân phủ tả lang tướng Thích Quắc?
Thiệu Trạch xoa xoa chóp mũi, rũ mắt xuống nói:
- Hồi bẩm điện hạ, chính là Thất nương tử của nhị phòng Thích gia.
Lúc này Uất Trì Việt có chút giật mình. Thích Quắc dũng mãnh thiện chiến, ba nữ nhi dưới gối của hắn lại càng có bản lĩnh, còn nổi danh hơn cả cha.
Ba nữ nhi này có tướng mạo giống phụ thân, vóc dáng cao to, hai mắt sáng ngời, từ nhỏ đã đi theo cha huynh tập võ nên nhanh nhẹn, dũng mãnh phi thường. Gặp chuyện bất bình sẽ hăng hái ra tay làm việc nghĩa, trong thành này đã có không ít các công tử trẻ tuổi ăn hay ăn chơi xa đọa phải chịu côn quyền dưới tay ba tỷ muội nhà này rồi. Mọi người đều ở sau lưng âm thầm gọi bọn họ là "tam kim cương Thích gia". Một truyền mười, mười truyền một trăm, biệt hiệu này cứ thế liệu truyền ra khắp ngóc ngách, phố phường.
Ai cũng nói nữ nhi nhà võ tướng sẽ khó mà kết thân, nên việc hôn nhân của ba tỷ muội nhà này cũng trở thành một vấn đề nan giải.
Thái tử cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng ý trung nhân của Thiệu Trạch lại là nữ nhi của Thích gia.
Tuy trong lòng hắn rất kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không để lộ ra chút gì. Chỉ hơi cau mày nói:
- Vì sao nhất định phải là Võ cử trạng nguyên mới được cầu thân? Là Thích gia đề xuất sao? Ai cũng nói nữ nhi nhà Thích gia khó gả ra ngoài, Thiệu biểu huynh tuấn tú lịch sự như thế, phụ thân lại làm quan trong triều đình. Rõ ràng là có đốt đèn cũng không tìm được con rể tốt như thế, tại sao lại còn kén cá chọn canh như vậy?
Thiệu Trạch xuống quýt giải thích:
- Khởi bẩm điện hạ, cũng không phải là như thế. Là bộc tự cảm thấy bản thân không xứng với nương tử Thích gia...
Uất Trì Việt lại càng không hiểu. Bất kể là gia cảnh hay tài năng, hôn phối cho Thiệu Trạch với nữ nhi Thích gia vẫn còn dư thừa nữa đó. Chỉ sợ không chỉ mình hắn, mà ngay cả người khắp trong kinh thành cũng đều cho rằng nương tử Thích gia không xứng với Thiệu Trạch.
Nhưng vẻ mặt Thiệu Trạch lại vô cùng chân thành, hiển nhiên là đang nói lời thật lòng.
Uất Trì Việt vuốt cằm:
- Dù biểu huynh võ nghệ cao cường, nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?
Ánh mắt Thiệu Trạch kiên định:
- Vậy năm sau lại cố gắng tiếp.
Uất Trì Việt nói:
- Biểu huynh không sợ nương tử nhà Thích gia hứa hôn với người khác sao?
Mặt Thiệu Trạch nóng tới mức muốn bốc khói, nhưng ánh mắt lọ rõ ràng chắc chắn:
- Sẽ không, nàng nói sẽ chờ bộc.
Dù Uất Trì Việt không thể hiểu được, nhưng khi trông thấy ánh sáng quyết tâm trong mắt hắn, cũng không khỏi cảm động, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút hâm mộ.
Thiệu Trạch khăng khăng muốn thi đậu trạng nguyên xong mới đi cầu hôn, Uất Trì Việt cũng đành phải tùy theo hắn, vuốt cằm nói:
- Nếu có việc gì cô có thể giúp được, biểu huynh cứ việc nói.
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, sau đó Thiệu Trạch liền đứng dậy cáo lui. Uất Trì Việt nói:
- Hôm nay có chút vội vàng, hẹn ngày khác cô với Thái tử phi sẽ mở tiệc để đặc biệt chúc mừng huynh.
Thiệu Trạch liên tục nói không đảm đương được.
Uất Trì Việt nói:
- Không cần ngại, cũng lâu rồi Nghi Thu chưa được gặp huynh, nhất định là rất nhớ.
Dứt lời liền đứng dậy tiễn Thiệu Trạch ra ngoài điện. Vừa mới đi tới hành lang, bỗng nhiên có một thân ảnh nhỏ xíu màu đen nhảy ra từ chỗ rẽ, hướng vào người Uất Trì Việt.
Thiệu Trạch lơ đãng nhìn lên, không khỏi sửng sốt:
- Đây không phải là chó con của tiểu Hoàn sao?
Uất Trì Việt đang lấy thịt khô từ cái túi nhỏ dắt bên hông, nghe vậy liền quay đầu:
- Tiểu Hoàn?
Thái tử biết được ba phần màu sắc đã muốn mở phường nhuộm, lúc này Thẩm Nghi Thu mới hối hận thì đã không còn kịp nữa.
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn. Tàn nến đã cháy hết, trong điện một mảnh tối om. Đúng giờ Uất Trì Việt liền tỉnh dậy, nói ở bên tai Thẩm Nghi Thu:
- Nghi Thu, thời gian không còn sớm đâu.
Thẩm Nghi Thu chỉ "ưm" một tiếng, tiếp tục trở mình rồi cuộn tròn đưa lưng về phía hắn. Lần trước bất thình lình bị hắn thổi hơi vào cổ, lần này nàng đã có chuẩn bị, đem chăn quấn lại không còn một kẽ hở. Không cho Thái tử có thể thừa cơ làm bây.
Uất Trì Việt đang không có chỗ để ra tay, thì bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một kế, bắt đầu thổi hơi vào lỗ tai nàng.
Thẩm Nghi Thu mơ mơ màng màng cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, bèn đưa tay lên vuốt rồi thuận tay trùm chăn lên che kín đầu.
Thái tử thử giật chăn ra, ấy vậy mà lại không được. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nàng không dậy để ngắm nhìn bình phong của a nương một chút sao?
Thẩm Nghi Thu nghe xong lời này, lập tức tỉnh táo ba phần. Nhưng mà vẫn nằm im bất động, chỉ mơ hồ nói:
- Tí nữa mới nhìn...
Dù sao thì bình phong cũng chẳng có chân để chạy đi được.
Uất Trì Việt không còn cách nào khác, chỉ có thể xuất ra chiêu cuối. Hắn lật người Thái tử phi lại, hai tay bóp vào má nàng, bắt khuôn mặt nàng nhìn thẳng vào giữa. Miệng của Thẩm Nghi Thu bị thịt ở hai bên má ép tới, miệng anh đào đã nhỏ giờ lại càng nhỏ hơn.
Hầu kết Uất Trì Việt giật giật, khàn giọng uy hiếp nói:
- Nếu còn không dậy ta sẽ hôn vào mặt của nàng đấy. Ta còn chưa rửa mặt đâu, nàng có sợ không?
Thẩm Nghi Thu vẫn còn đang mơ hồ, cảm giác phòng bị cũng không nhiều như lúc thanh tỉnh. Chỉ ngáp một rồi nói:
- Xin điện hạ cứ tự nhiên, mặt thiếp cũng chưa rửa đâu...
Dù sao thì người mắc bệnh sạch sẽ cũng chẳng phải nàng.
Uất Trì Việt nghẹn họng, chiêu này quả nhiên là đả thương đối thủ một ngàn tự tổn tám trăm.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không đành lòng. Chỉ có thể lấy ví dụ câu dẫn:
- Nàng cùng ta luyện võ cho thật giỏi đi, lát nữa xong xuôi ta sẽ dẫn nàng tới ngâm mình trong suối nước nóng ở Hoa Thanh cung.
Thẩm Nghi Thu khẽ hừ một tiếng. Đời trước nàng cũng từng mấy lần ngâm mình trong suối nước nóng ở Hoa Thanh cung rồi, cũng chẳng khác biệt gì nhiều so với bể tắm trong cung. Ngồi ở trên xe hết nửa ngày mới đi tới, đúng là vô cùng nhàm chán.
Huống hồ muốn đi Thanh Hoa cung cũng chẳng cần phải biết cưỡi ngựa, lúc nào muốn đi cũng có thể đi mà.
Uất Trì Việt thấy nàng vẫn nằm im bất động như cũ, chỉ có thể đánh liều tăng thêm mật ngọt để dụ dỗ:
- Nàng có muốn đi Giang Nam hay không? Đợi sức khỏe của nàng tốt hơn rồi, ta dẫn nàng đi nhé?
Hắn đã từng ở đông hiên xem qua khá nhiều sách địa lý, sách ghi chép về các địa phương, bản đồ và du ký nên nghĩ nàng cũng sẽ thích đi đây đi đó ngắm phong cảnh. Nhưng hắn lại không biết là nàng chỉ thích xem người khác trải nghiệm thôi, nằm ở trên giường không cần bước chân ra khỏi nhà mới là thứ mà nàng thích.
Đi đường xe cộ mệt mỏi, lại sống ở nơi đất khách quê người không ai thân quen, làm sao có thể thoải mái bằng việc nằm dài ở trên giường, ăn hoa quả rồi suy nghĩ viển vông chứ.
Huống chi bây giờ Uất Trì Việt đang là Thái tử giám quốc, bình thường không có cách nào để rời kinh thành được.
Thẩm Nghi Thu hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào:
- Đa tạ điện hạ, thần thiếp không muốn đi đâu hết.
Người ta thường nói không có dục v0ng thì sẽ không có điểm yếu. Vậy nên khắp người nàng đều là tường đồng vách sắt, vững vàng như bàn thạch.
Nếu đổi lại là người khác, ví dụ như đệ đệ Ngũ lang của hắn chẳng hạn, làm sao Thái tử có kiên nhẫn để giải thích dông dài, đấu khẩu qua lại như vậy được. Hắn nhất định sẽ không nói hai lời mà đem người kéo thẳng xuống giường, có khi còn đánh cho một trận ấy chứ.
Nhưng trước mặt lại là một mỹ nhân vừa thơm vừa mềm mại, vừa ấm áp vừa dễ thương như thế này, hắn làm sao có thể xuống tay được.
Thái tử quấy rối đòi hỏi nửa ngày, tới tận khi giấy dán của sổ bên ngoài cũng dần sáng lên. Cơn buồn ngủ của Thẩm Nghi Thu đã bị hắn làm trôi đi hết, lúc này nàng mới khoan thai ngồi dậy, gọi cung nhân tới hầu hạ nàng rời giường.
Chuẩn bị xong xuôi, Thẩm Nghi Thu phủ thêm áo lông chồn rồi đi theo Uất Trì Việt ra khỏi cửa.
Dù Uất Trì Việt đã từng bị hố một lần rồi, thế nhưng hắn vẫn chẳng biết nhìn xa trông rộng. Trời đã vào đông nhưng vẫn cứ mặc áo mỏng như cũ.
Tới giáo trường, Uất Trì Việt liền nói:
- Nàng cởi áo lông chồn ra đi.
Thẩm Nghi Thu nhìn thoáng qua mấy cây cối đang bị gió lạnh thổi cho lắc lư không ngừng kia, làm sao chịu cởi. Nàng thở ra một ngụm khói trắng:
- Thiếp lạnh.
Uất Trì Việt "ha" một tiếng, không nói hai lời liền lập tức cởi dây buộc dưới áo lông chồn cho nàng:
- Hoạt động một chút là sẽ hết lạnh, mặc nhiều như thế này làm sao luyện võ được.
Dứt lời liền cởi bỏ luôn áo lông chồn của nàng ra.
Thẩm Nghi Thu không khỏi rùng mình một cái, vỏ đao của Uất Trì Việt đã chuẩn bị đánh tới:
- Chạy đi, chạy một vòng quanh giáo trường là sẽ hết lạnh.
Thẩm Nghi Thu là tiểu thư khuê các, bình thường đi đường cũng vô cùng nhẹ nhàng tao nhã, giống liễu rủ trong gió. Nếu đi xa hơn một chút thì cũng toàn ngồi bộ liễn thôi, làm sao chịu nổi việc hoạt động chân liên tục như chạy bộ này chứ.
Mới chạy được một lúc mà nàng đã thở hổn hển. Tay Uất Trì Việt cầm vỏ đao, giống như đang đuổi dê ở phía sau nàng. Chỉ cần nàng chạy chậm một chút, hắn sẽ dùng vỏ đao vỗ nhẹ vào người nàng.
Thẩm Nghi Thu sợ nhất là chiêu này. Vỏ đao còn chưa chạm lên người, mặt nàng đã đỏ tới tận mang tai. Trước kia nàng xấu hổ giận dữ không làm được động tác đứng kia, vậy mà lại cố cắn răng chạy hết toàn bộ hành trình này.
Nàng mệt tới mức không thở nổi, cũng chẳng quan tâm được tới phong thái của mình nữa, cứ thế mà ngồi bệt luôn xuống đất.
Uất Trì Việt cầm một tay của nàng kéo lên:
- Mới chạy xong thì không thể ngồi xuống ngay được đâu, phải thả lỏng gân cốt đã. Nếu không ngày mai người phải chịu khổ sở là nàng đấy.
Dứt lời ép nàng duỗi chân thẳng ra rồi khom lưng bóp chân cho nàng.
"Giày vò" chân của nàng xong, thái tử lại nói:
- Còn nhớ rõ cách đứng trung bình tấn như thế nào không? Đứng dậy làm thử cho sư phụ xem nào.
Thẩm Nghi Thu cắn cắn môi, cố gắng "bày" cái tư thế khiếm nhã kia ra cho Thái tử chiêm ngưỡng.
Vừa rồi Uất Trì Việt mới bóp chân cho nàng, vỏ đao cũng vứt ở một bên. Bây giờ thấy dáng đứng lung lay như sắp đổ của nàng, giận mà không có chỗ ph4t tiết. Thậm chí còn chẳng buồn nhặt vỏ đao lên, đưa tay vỗ thẳng lên đùi nàng:
- Mới được mấy ngày, mà đã chữ thầy giả thầy...
Lời còn chưa dứt, hắn mới ý thức được hành động l0 mãng vô lễ vừa rồi của mình. Bản thân hắn là do Mao tướng quân đích thân dạy dỗ, lão tướng quân xuất thân từ lò luyện binh, cả đời nam chinh bắc chiến, suốt ngày ra vào trong núi thây biển lửa nên cũng chẳng bao giờ chú trọng tới lễ tiết hay văn nhã. Lúc nào nóng tính lên sẽ vung bàn tay to đánh thẳng vào mông hắn, đâu thèm quan tâm thân phận của hắn là gì bao giờ.
Uất Trì Việt cũng thừa hưởng lại đặc tính này của sư phụ, trước kia mỗi lần hắn dạy Ngũ lang mà một lời không hợp cũng sẽ nhấc chân đạp luôn. Hôm nay cũng nhất thời quên không suy nghĩ, "đánh" xong rồi mới phát hiện ra không ổn.
Cảm giác vừa rồi vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay, làm đáy lòng của hắn khẽ run lên, lỗ tai cũng theo đó mà đỏ bừng hết cả. Cho dù trước đây lúc ở trên giường, hắn cũng chưa bao giờ làm qua loại chuyện vô liêm sỉ, đáng xấu hổ tới nỗi trời đất không dung như thế.
Hắn hắng giọng một cái, cố gắng che giấu sự thất thố mà nói chậm rãi:
- Nàng thử lại lần nữa đi, từ từ rồi sẽ được thôi.
Từ giáo trường về tới Thừa Ân điện, Thẩm Nghi Thu mệt mỏi rã rời. Nàng nằm vật trên giường một lúc lâu, đỡ mệt mới đi về phía sau điện tắm rửa thay quần áo. Xong xuôi cũng không kịp chờ đợi gì thêm mà chui luôn vào trong chăn ấm.
Thật sự là đang sung sướng mà tự dưng phải sống cực khổ là vô cùng khó. Kiếp trước mỗi buổi sáng sớm nàng đều dậy muộn, từ khi trùng sinh lại đến nay nàng cũng chưa từng làm khó xử chính mình. Vậy mà bây giờ đến một giấc ngủ ngon cũng vô cùng khó khăn.
Thẩm Nghi Thu lơ đãng nhìn thoáng qua bình phong trước giường, ánh mắt chuyển động. Nàng khẽ thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại.
Vừa mới trải qua trận mệt mỏi buổi sáng, nên Thẩm Nghi Thu ngủ bao nhiêu cũng vẫn thấy chưa đủ. Nàng bất giác ngủ quên, khi tỉnh lại liền hỏi cung nhân xem giờ nào rồi. Ấy vậy mà đã tới buổi trưa, nàng vội vàng xoay người xuống giường.
Hôm nay thái tử tới Thái Cực cung triệu kiến các quan đại thần để nghị sự, chắc phải chạng vạng tối mới về được. Thẩm Nghi Thu liền mời hai vị lương đệ tới dùng cơm trưa.
Vừa đi, đã thấy cung nhân tới bẩm báo, nói hai vị lương đệ đã chờ ở phía đông điện được một lúc rồi. Thẩm Nghi Thu vội vàng khoác áo rửa mặt, tóc chưa kịp chải đã cho người đi mời hai vị lương đệ vào bên trong tẩm điện nói chuyện.
Một lát sau, Tống lục nương cùng Vương thập nương đi vào trong điện, hành lễ với Thẩm Nghi Thu. Hai người đều đã nghe nói hôm qua Thái tử ở lại Thừa Ân điện để chúc mừng sinh nhật Thái tử phi. Trong lòng tuy còn chút bất bình, nhưng cũng thở phào một hơi thay Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu xấu hổ đỏ mặt nói:
- Ta không cẩn thận ngủ quên mất, khiến các muội đợi lâu rồi.
Hai người vội nói không sao cả.
Tống lục nương hiếu kỳ hỏi:
- Hôm nay a tỷ đi giáo trường học được những gì vậy?
Thẩm Nghi Thu bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía, nước mắt rất nhanh đã đong đầy trong mắt. Nàng đỡ eo, thở dài nói:
- Đứng trung bình tấn, ra quyền, múa thương,.. Nghe nói ngày mai còn phải học bắn cung nữa.
Hai vị lương đệ thấy mặt nàng buồn rười rượi, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Tống lục nương úp mở:
- A tỷ, thực ra học võ rèn luyện sức khỏe cũng rất tốt...
Vương thập nương cũng gật đầu:
- Đúng vậy. Nói một câu khó nghe ấy, chính là thể chất a tỷ hơi yếu đuối, lúc ta chưa xuất các còn thường xuyên đánh mã cầu với các tỷ muội khác đấy.
Ánh mắt Tống lục nương sáng lên:
- A nha, ta còn chưa chơi mã cầu bao giờ luôn. Nữ tử chúng ta bên kia thỉnh thoảng học cưỡi ngựa thôi.
Thẩm Nghi Thu nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Tống lục nương xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng đáng yêu. Chắc chắn bình thường cũng yếu đuối chân không chạm đất như nàng.
Ai ngờ Tống lục nương lại nói tiếp:
- Nhưng công phu ném bóng của ta không tệ đâu, nam tử bình thường cũng khó sánh được với ta đó. Trước kia lúc còn ở nhà, bọn tỷ muội chúng ta cũng thường theo các huynh đệ đi tập võ, ta còn có thể múa kiếm và đao luôn đó!
Dứt lời nàng quay đầu nói với Thẩm Nghi Thu:
- Chỗ này của a tỷ có gậy không? Muội muội nghịch ngợm một chút cho a tỷ nhìn.
Vương thập nương cũng nói:
- A tỷ, có muốn học múa bài ngũ cầm hí* với ta không?
* Ngũ cầm hí là môn Khí công động dựa trên cơ sở vận động của 5 loại vật: Hùng (Gấu), Hạc (chim Hạc), Hổ (Cọp), Viên (Khỉ) và Lộc ( Nai). Luyện tập Ngũ cầm hí có tác dụng khai thông kinh mạch suốt đến mười đầu ngón tay và ngón chân, điều hoà khí huyết, từ yếu tố này sẽ nâng cao thể trạng cơ thể giúp người tập luyện khoẽ mạnh, vững chắc, nhanh nhẹn. Hí là vui chơi đùa giỡn loài thú để phục hồi sinh lực.
Thẩm Nghi Thu nghe bọn họ vừa nói chuyện vừa đưa đẩy, trong miệng bỗng dưng cảm thấy đắng chát. Bản thân trông cậy vào bọn họ có chung nỗi hận, cho dù không thể chung nỗi hận cũng được, nhưng chí ít cũng nên này tỏ lòng căm phẫn chứ. Ai biết bọn họ lại không chút do dự mà gia nhập vào trại doanh của địch!
Uất Trì Việt ở Tử Thần điện triệu kiến quan lại xong liền trở về Đông cung. Hắn chợt nhớ tới biểu huynh Thiệu Trạch của Thái tử phi hình như là chuẩn bị tới Đông cung nhậm chức thì phải.
Hắn sai người đi ngự xuất phủ hỏi thăm. Quả nhiên, hôm nay chính là ngày Thiệu Trạch tới đây nhậm chức.
Ngày đầu tiên biểu huynh cưỡi ngựa đi nhậm chức, đương nhiên phải gặp mặt một lần. Uất Trì Việt liền sai người đi mời hắn tới Trường Thọ viện.
Chỉ chốc lát sau, Thiệu Trạch đã tới. Hắn đã thay đổi một thân trang phục của thân vệ trong cung, trông càng thêm oai phong tuấn tú.
Trong lòng Uất Trì Việt cũng không có khúc mắc gì. Chỉ cảm thấy hắn có dáng vẻ đoan chính, hăng hái. Đáng tiếc là hắn đã có ý trung nhân rồi, nếu không một người khoẻ mạnh cường tráng như vậy rất hợp làm lương phối với Lục công chúa.
Thiệu Trạch đến đây bái kiến Thái tử, trong lòng quả thực có chút bất an. Mà hình như mỗi lần Thái tử điện hạ thấy hắn cũng có chút khó chịu thì phải. Hắn tuy kiệm lời ít nói, nhưng cũng không phải người kém thông minh.
Hắn kính cẩn hành lễ, trong lòng vẫn đang căng thẳng thì đã thấy Thái tử đứng dậy rời khỏi ghế, tự mình đỡ hắn dậy:
- Thiệu lang không cần đa lễ, huynh là biểu huynh của Thái tử phi, cũng là người thân của cô, trong lòng cứ âm thầm coi nhau như huynh đệ là được rồi.
Vừa nói vừa kéo hắn ngồi vào ghế.
Thiệu Trạch cứng họng, há miệng do dự không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn lấy lại tinh thần, liên tục nói không dám đảm nhận.
Thái tử lại không khách khí chút nào:
- Ngày đầu tiên biểu huynh nhậm chức có thuận lợi không?
Thiệu Trạch không rõ vì sao mới một thời gian không gặp mà tự nhiên bây giờ Thái tử lại đối xử với mình thân thiện như thế. Nhưng hắn là người trung thực, cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy có chút thụ sủng nhược khinh mà nói:
- Đa tạ điện hạ đã quan tâm. Bộc miễn cưỡng lên được vị trí này, quả thực thấy hổ thẹn. Nhưng nhất quyết sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ.
Uất Trì Việt thấy hắn ứng đối đúng mực, không chút kiêu ngạo hay tự ti, lại càng hài lòng hơn:
- Về sau huynh sẽ làm việc chung với hai huynh đệ họ Giả. Nếu có việc gì không biết, cứ đi hỏi Giả thất Giả bát là được, cô đã phân phó hết rồi.
Thiệu Trạch nói đa tạ.
Uất Trì Việt dùng đầu ngón tay gõ nhẹ xuống bàn trà trước mặt:
- Cô nghe Nghi Thu nói, biểu huynh đã có người trong lòng rồi, không biết là tiểu thư nhà ai? Bây giờ biểu huynh đã ổn định công việc rồi, cũng nên thành gia lập thất đi thôi. Nếu huynh muốn, ta sẽ thay huynh xin thánh thượng ban ý chỉ tứ hôn, huynh thấy thế nào?
Mặt Thiệu Trạch lập tức đỏ bừng lan ra đến tận mang tai. Hắn chần chờ một lát, lấy hết dũng khí nói:
- Bộc xin đa tạ ý tốt của điện hạ. Chỉ là... chỉ là,... bộc... Bộc đã hứa với nương tử nhà Thích gia, lúc nào thi đậu Võ cử trạng nguyên mới tới cầu thân. Khẩn cầu điện hạ ân chuẩn.
Uất Trì Việt hơi kinh ngạc, nhíu mày:
- Thích gia? Có phải là tả vệ thân phủ tả lang tướng Thích Quắc?
Thiệu Trạch xoa xoa chóp mũi, rũ mắt xuống nói:
- Hồi bẩm điện hạ, chính là Thất nương tử của nhị phòng Thích gia.
Lúc này Uất Trì Việt có chút giật mình. Thích Quắc dũng mãnh thiện chiến, ba nữ nhi dưới gối của hắn lại càng có bản lĩnh, còn nổi danh hơn cả cha.
Ba nữ nhi này có tướng mạo giống phụ thân, vóc dáng cao to, hai mắt sáng ngời, từ nhỏ đã đi theo cha huynh tập võ nên nhanh nhẹn, dũng mãnh phi thường. Gặp chuyện bất bình sẽ hăng hái ra tay làm việc nghĩa, trong thành này đã có không ít các công tử trẻ tuổi ăn hay ăn chơi xa đọa phải chịu côn quyền dưới tay ba tỷ muội nhà này rồi. Mọi người đều ở sau lưng âm thầm gọi bọn họ là "tam kim cương Thích gia". Một truyền mười, mười truyền một trăm, biệt hiệu này cứ thế liệu truyền ra khắp ngóc ngách, phố phường.
Ai cũng nói nữ nhi nhà võ tướng sẽ khó mà kết thân, nên việc hôn nhân của ba tỷ muội nhà này cũng trở thành một vấn đề nan giải.
Thái tử cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng ý trung nhân của Thiệu Trạch lại là nữ nhi của Thích gia.
Tuy trong lòng hắn rất kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không để lộ ra chút gì. Chỉ hơi cau mày nói:
- Vì sao nhất định phải là Võ cử trạng nguyên mới được cầu thân? Là Thích gia đề xuất sao? Ai cũng nói nữ nhi nhà Thích gia khó gả ra ngoài, Thiệu biểu huynh tuấn tú lịch sự như thế, phụ thân lại làm quan trong triều đình. Rõ ràng là có đốt đèn cũng không tìm được con rể tốt như thế, tại sao lại còn kén cá chọn canh như vậy?
Thiệu Trạch xuống quýt giải thích:
- Khởi bẩm điện hạ, cũng không phải là như thế. Là bộc tự cảm thấy bản thân không xứng với nương tử Thích gia...
Uất Trì Việt lại càng không hiểu. Bất kể là gia cảnh hay tài năng, hôn phối cho Thiệu Trạch với nữ nhi Thích gia vẫn còn dư thừa nữa đó. Chỉ sợ không chỉ mình hắn, mà ngay cả người khắp trong kinh thành cũng đều cho rằng nương tử Thích gia không xứng với Thiệu Trạch.
Nhưng vẻ mặt Thiệu Trạch lại vô cùng chân thành, hiển nhiên là đang nói lời thật lòng.
Uất Trì Việt vuốt cằm:
- Dù biểu huynh võ nghệ cao cường, nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?
Ánh mắt Thiệu Trạch kiên định:
- Vậy năm sau lại cố gắng tiếp.
Uất Trì Việt nói:
- Biểu huynh không sợ nương tử nhà Thích gia hứa hôn với người khác sao?
Mặt Thiệu Trạch nóng tới mức muốn bốc khói, nhưng ánh mắt lọ rõ ràng chắc chắn:
- Sẽ không, nàng nói sẽ chờ bộc.
Dù Uất Trì Việt không thể hiểu được, nhưng khi trông thấy ánh sáng quyết tâm trong mắt hắn, cũng không khỏi cảm động, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút hâm mộ.
Thiệu Trạch khăng khăng muốn thi đậu trạng nguyên xong mới đi cầu hôn, Uất Trì Việt cũng đành phải tùy theo hắn, vuốt cằm nói:
- Nếu có việc gì cô có thể giúp được, biểu huynh cứ việc nói.
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, sau đó Thiệu Trạch liền đứng dậy cáo lui. Uất Trì Việt nói:
- Hôm nay có chút vội vàng, hẹn ngày khác cô với Thái tử phi sẽ mở tiệc để đặc biệt chúc mừng huynh.
Thiệu Trạch liên tục nói không đảm đương được.
Uất Trì Việt nói:
- Không cần ngại, cũng lâu rồi Nghi Thu chưa được gặp huynh, nhất định là rất nhớ.
Dứt lời liền đứng dậy tiễn Thiệu Trạch ra ngoài điện. Vừa mới đi tới hành lang, bỗng nhiên có một thân ảnh nhỏ xíu màu đen nhảy ra từ chỗ rẽ, hướng vào người Uất Trì Việt.
Thiệu Trạch lơ đãng nhìn lên, không khỏi sửng sốt:
- Đây không phải là chó con của tiểu Hoàn sao?
Uất Trì Việt đang lấy thịt khô từ cái túi nhỏ dắt bên hông, nghe vậy liền quay đầu:
- Tiểu Hoàn?
/143
|