Share: MTQ Banlong
Trong triều đình các quan lại đã có mặt đầy đủ.
Ánh mắt họ khẩn trương nhìn chằm chằm người chủ tọa ngồi sau quạt ngọc bình, mọi người không ai biết nội tình thế nào nên không xác định được người ngồi sau tấm bình phong đó là ai, các phe phái trọng thần trong triều đều đứng ngồi không yên.
Võ tướng thuộc nhất phái của Vi thị hiện giờ ở bên ngoài khống chế binh mã Cửu thành, đám người Vi An Thạch, Thôi Thực tuy là thuộc phe Vi thị cũng không hiểu gì cả, đột nhiên sự việc phát sinh, giờ phút này bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra nên sắc mặt trắng bệt.
Một lát sau bốn thái giám từ sau ngọc bình tay cầm phất trần từ từ bước ra, theo sát sau là một đôi quạt lông phượng, hai cung nữ thân hình nhỏ nhắn, tay cầm Vũ Chưởng che chắn Vi hậu xuất hiện. Toàn thân Vi hậu mặc đồ trắng, cầm tay Ôn Vương Lý Trọng Mậu. Lý Trọng Mậu cũng toàn thân mặc đồ trắng.
Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, nhìn cách trang trí cung vàng điện ngọc hôm nay tất cả mọi người đến minh bạch một điều: Hoàng đế đã băng hà !
- Yên lặng! Yên lặng! Củ Phong ngự sử còn không đàn áp!
Dương Tư Úc trên cao quát lớn, lập tức xoay người hướng Vi hậu cúi người thi lễ, Vi hậu từng bước từng bước một lên ngự đài, hướng đôi mắt phượng chậm rãi nhìn đảo qua quần thần, trầm giọng nói:
- Hoàng đế.....quy thiên rồi!
Một câu nói vừa dứt cũng không biết vì chột dạ hay áy náy, hoặc đối với Lý Hiển còn có chút tình cảm vợ chồng, hay cũng có thể diễn trò trước mặt mọi người, hai hàng nước mắt của Vi hậu đổ xuống như mưa.
Quần thần vừa nghe lập tức khóc như mưa, dù khóc giả hay thật cũng phải khóc cho đủ lễ tiết. Trong kim điện này có người đấm ngực dậm chân, có người gào khóc, có người buồn bã, có người yên lặng rơi lệ, tiếng bi thương tràn ngập cả triều đình.
Lý Trọng Mậu sững sờ nhìn quần hùng bên dưới với vẻ mặt đầy sợ hãi, Vi hậu thấy thế dùng sức nhéo thật mình trên cánh tay cậu, Lý Trọng Mậu thét to lên một tiếng vội quay đầu nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẫu thân, cậu không khỏi run sợ, nhếch môi khóc rống lên.
Vi hậu cùng mọi người khóc trong chốc lát, lấy khăn lau nước mắt, buồn bã nói:
- Hoàng đế vốn có bệnh, hôm qua đột nhiên lại phát tác, Ai gia gọi ngự y khám và chữa bệnh nhưng không khỏi, bệ hạ chỉ kịp dặn dò lo hậu sự rồi quy thiên....
Nói tới đây Vi hậu đã khóc không thành tiếng, nàng ta che mặt nói:
- Đại sự tiên đế, ai gia....Ai gia khó có thể tự điều động được, Thượng Quan Uyển Nhi hãy đọc di chiếu của Hoàng đế đi.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra Thượng Quan Uyển Nhi đã ở trên bậc cao, thân mặc đồ trắng giống như đóa sen không nhuốm bụi trần. Vừa rồi mọi người thấy Hoàng hậu mặc đồ trắng đã quá sợ hãi nên không chú ý đến vị quan này.
Thượng Quan Uyển Nhi lau khóe mắt, quay qua nhìn người đang cầm lụa trắng bên cạnh, thái giám bên cạnh cầm mâm đựng thánh chỉ, chậm rãi tiến lên hai bước đứng trước Vi hậu đọc thánh chỉ, nàng cất giọng nói to:
- Di chiếu Thiên tử!
- Xì xào....
Trên Kim điện tất cả đại thần giống như lúa mạch bị lưỡi hái quét qua, đều quỳ rạp trên mặt đất. Thượng Quan Uyển Nhi hắng giọng một cái nói:
- Phụng thiên thừa mệnh Hoàng đế chiếu rằng trẫm thân mang trọng bệnh, trong lúc hấp hối không thể triệu kiến đủ các khanh, chỉ kịp di huấn lại cho Hoàng hậu.
-Ôn Vương Trọng Mậu con trai ta, là người thật thà đôn hậu sớm có được khí phách của Thiên tử, nên được Hoàng đế lập làm Thái tử, để quốc gia bình yên, đất nước không thể một ngày không có chủ, Hoàng Thái tử hôm nay được phong làm Hoàng đế.
Nhưng vì Thái tử còn quá trẻ trẫm sợ không gánh nổi việc nước, Hoàng hậu Vi thị là người dịu dàng thục đức lệnh buông rèm chấp chính. Chiếu theo luật pháp hiện hành, hiền thần An Quốc Tương Vương là bào đệ của trẫm, là người rộng lượng khắp nơi ai cũng biết lệnh làm phụ chính đương quốc, phò đỡ Thái tử.
Yêu cầu của trẫm bắt buộc phải thực hiện, trong ba ngày đến không được gả cưới, không được tiệc tùng, văn võ bá quan từ Tam phẩm trở lên, ba ngày đến giờ thân khóc than, khóc to mười lăm tiếng rồi thôi, không được tự ý khóc than....
Thượng Quan Uyển Nhi đọc xong thánh chỉ liền chậm rãi đứng lui qua một bên, mặc kệ quần thần suy tư gì cũng phải đứng ngay tại chỗ cung kính nhận thánh chỉ.
Mặt Vi hậu buồn bã nói:
- Ai gia đã sai người nghênh An Quốc Tương Vương về, sau đó người sẽ cùng các vị chư thần bàn bạc chuyện hậu sự cho tiên đế.
Tông Sở Khách đứng phía trước các quan văn, sau khi nghe đọc xong di chiếu không khỏi trợn mắt kinh ngạc:
- Sao lại thế này? Không phải do thái hậu nhiếp chính sao, sao lại biến thành nghe chính rồi hả? Trong này sao lại có Tương Vương ở đây, sao lại để ông ta đến làm phụ chính Vương chứ?
Đột nhiên Tông Sở Khách có cảm giác lạ, ánh mắt y đột nhiên hướng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
Thiên tử chết đột ngột, tân quân vừa lập, tất cả hậu sự còn chưa được an bài, chức vụ trọng thần văn võ theo đó cũng có khả năng điều chỉnh, văn võ đứng ở đó đợi Tương Vương đến, không nói nên lời nào.
Lúc này mọi người chụm lại ghé tai nói nhỏ, nhiều âm thanh nhỏ cộng lại trở nên một trận rì rào trên kim điện, Thượng Quan Uyển Nhi mặc quần áo trắng như ngọc, xinh đẹp tựa đóa sen, nàng thu ánh mắt nhìn lại, nếu trên tay nàng cầm lọ cành liễu thì chẳng khác nào Quan Thế Âm.
Ánh mắt của nàng như có chút thương xót, lại như không thể hiện trong suốt lẳng lặng nhìn về phía trước, dù cho nàng đang ở trên kim điện, tựa như những sóng gió này cũng như cái nhìn lạnh lùng của Tông Sở Khách chẳng can hệ gì đến nàng.
Vi hậu bộ dạng vô cùng thống khổ để Lý Trọng Mậu giúp đỡ nàng ta chậm rãi lui ra sau bức rèm, an vị trên sập êm ái, khi lưng nàng tựa vào đệm, Vi hậu không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra tự lẩm bẩm:
- Xem ra, xem ra đã thuận lợi vượt qua kiểm tra rồi....
.......................
Tương Vương nghe tin Hoàng đế băng hà thì quá bất ngờ, cũng không khỏi sợ hãi. Trong cung lại phái người thúc giục không ngừng, ông cũng không có nhiều thời gian thương tiếc, vội mặc quần áo chỉnh tề liền theo võ sĩ trong cung phái tới lao ra khỏi cung thành.
Xe ngựa bắt đầu chạy, ngồi trong xe Tương Vương mới bắt đầu rơi lệ, tuy rằng đại huynh khi từ Phòng Châu trở về tính tình thay đổi, tình huynh đệ không còn như thời niên thiếu nhưng dù sao cũng là anh em ruột thịt, đột nhiên nghe tin dữ, Tương Vương sao có thể không thương tâm.
Còn việc tiến cung có an toàn hay không ông không cần lo lắng, nếu Hoàng đế vừa mới băng hà, Vi hậu dám gây bất lợi cho ông, điều này không còn nghi ngờ gì chắc chắn hoàng tộc Lý Đường sẽ lập tức tạo phản, còn nữa, nếu Vi hậu muốn giết ông chỉ cần phái người đến cho một đao là xong cần gì phải làm thế này.
Tương Vương được hộ vệ trong cung hộ tống thẳng đến cung thành, Tông Sở Khách được Hoàng hậu mời đến một gian Thiên điện nhỏ nghỉ ngơi, vừa nhìn thấy Vi hậu Tông Sở Khách liền nôn nóng dậm chân nói:
- Nương nương, người hồ đồ rồi!
Lập tức sắc mặt Vi hậu trầm xuống không vui nói:
- Ngươi nói cái gì?
Trong tình huống cấp bách Tông Sở Khách nói chuyện không cân nhắc, vừa nhìn thấy sắc mặt Vi hậu y mới biết mình thất lễ, khẩn trương nói:
- Nương nương, xin thứ cho thần lỡ lời, vi thần chỉ lo lắng cho nương nương thôi, vì sao nương nương không nhân cơ hội này tiếp nhận chủ trương của thần, lấy thân phận Thái hậu nhiếp chính luôn.
Sắc mặt Vi hậu dịu đi, chậm rãi nói:
- Hóa ra vì chuyện này, ngươi ngồi xuống đi.
Tiểu thái giám bên cạnh mang đến một tấm cẩm nệm ngồi, Vi hậu an vị trước nhìn Tông Sở Khách nói:
- Tông khanh, chủ trương này của ngươi ai gia đã suy nghĩ rồi, nhưng ai gia cảm thấy, kế sách này của ngươi, ý đồ của ai gia không khỏi quá lộ liễu rồi.
Tông Sở Khách mạo phạm nhìn chằm chằm vào Vi hậu, truy vấn:
- Đây là ý của nương nương hay nương nương nghe theo lời của người nào khác?
Vi hậu cân nhắc lời nói của Uyển Nhi, liên tưởng đến thủ đoạn năm đó Võ Tắc Thiên sử dụng cảm thấy lời nói của Uyển Nhi rất có đạo lý, đó mới là cách nhìn mưu lược nên vui vẻ tiếp thu, nhưng trước mặt Tông Sở Khách nàng không thừa nhận đó là đề nghị của Uyển Nhi.
Một người trong lòng luôn muốn làm hoàng đế tuyệt không để thủ hạ xem thường bản thân, huống chi nàng là người phụ nữ, trước tiên trong hoàn cảnh thế này càng cố gắng xây dựng hình ảnh là một người cơ trí thông minh thuyết phục quần thần.
Vi hậu không vui nói:
- Tình hình gấp như vậy ai gia còn có thể thương lượng với ai đây? Đây là chủ ý của tự ai gia, sau đó lệnh Thương Quan Tư Dung nghĩ chỉ, thế nào, có gì không ổn?
Tông Sở Khách nghe Vi hậu nói chủ trương đó chính bản thân của mình thì không khỏi âm thầm cười khổ, vừa rồi nhìn vẻ mặt không hài lòng của Vi hậu, y cũng biết hiện tại quyền hành nằm trong tay Vi hậu, tâm tính chưa thể điều chỉnh được nên nàng ta kiêng kỵ nhất chính người khác phủ định trí tuệ của nàng, nên không nói gì thêm đành nói trái lương tâm:
- Việc này......Cũng không có gì không ổn, chỉ có điều thần cảm thấy nương nương vốn có thể lợi dụng di chiếu danh chính ngôn thuận nhiếp chính, hiện giờ đã làm vậy cũng đã bỏ qua một cơ hội thật tốt rồi.
Vi hậu cười nói:
- Lòng trung thành của Tông khanh ai gia biết được, tuy nhiên có một số việc dục tốc bất đạt, Tông Khanh không nên nóng vội, Võ hậu là người tài lược cũng phải trải qua tám năm làm Thái hậu đợi sắp xếp mọi việc mới xưng đế sao?
Ai gia không cần phải chờ đến tám năm nhưng một vài bước cũng cần thiết phải trải qua, lúc này chúng ta phải ổn định lòng người trong thiên hạ, chỉ cần nắm giữ quyền trong tay, để Trọng Mậu làm Hoàng đế mấy ngày thì có sao?
Tông Sở Khách ngầm thở dài, bất đắc dĩ chắp tay nói:
- Nương nương nhìn xa trông rộng, thần không thể nào so sánh được.
...................
Một chiếc xe ngựa được bảo vệ bởi mười mấy thị vệ hiện tại đã dừng trước Trường Nhạc môn, một vị Giáo Úy toàn thân mặc giáp nghiệm Ngư phù xong cung kính nói:
- Hoàng hậu có chỉ, tất cả xe ngựa không được vào cung, kính xin công chúa điện hạ xuống đi bộ, tất cả thị vệ đều đợi ngoài cung.
- A nương thật là....Ngay cả ta vào cung cũng muốn chế ngự sao!
Màn xe vén lên, An Nhạc công chúa phẫn nộ đi ra.
Đi từ trên thành cung nhìn xuống, đứng ngẫu nhiên ở góc mái cong ngoài tường, dưới bầu trời xanh thẳm cung điện nguy nga cao chót vót, những điều không vui trong lòng An Nhạc công chúa cũng dần dần vơi đi, bỗng nhiên sinh ra trạng thái hưng phấn bất ngờ.
Vừa mới nghe nói phụ thân đột tử, An Nhạc đau lòng không nguôi nhưng khiến nàng sợ nhiều hơn. Hiện giờ bước chân di chuyển của nàng nặng trĩu, thành cung cao lớn lại cảm nhận được hoàng quyền cao quý này đột nhiên khiến nàng hưng phấn.
- Phụ thân chết rồi, Lý Trọng Mậu kia sẽ trở thành Hoàng đế nhưng quyền hành vẫn nằm trong tay mẫu thân ta, nếu mẫu thân có thể noi theo Tắc Thiên hoàng trở thành nữ hoàng đế, như vậy ta....
Ta có huyết mạch của Lý gia, ta có huyết mạch của Vi gia, ta còn là con dâu của Võ gia đấy chính là may mắn của ta. Lý Trọng Mậu kia căn bản không thể nào so sánh với ta được, đợi một thời gian ta chẳng phải biến thành Hoàng Thái nữ sao, thành Tắc Thiên Tam Thế sao?
Nghĩ đến đây đột nhiên huyết mạch sôi sục, nàng không kìm lòng được đưa tay nắm thành quả đấm, trong thân thể dường như có một dòng điện chạy ngang qua, làm nàng cảm nhận được một cảm giác vui sướng tột cùng.
Trong triều đình các quan lại đã có mặt đầy đủ.
Ánh mắt họ khẩn trương nhìn chằm chằm người chủ tọa ngồi sau quạt ngọc bình, mọi người không ai biết nội tình thế nào nên không xác định được người ngồi sau tấm bình phong đó là ai, các phe phái trọng thần trong triều đều đứng ngồi không yên.
Võ tướng thuộc nhất phái của Vi thị hiện giờ ở bên ngoài khống chế binh mã Cửu thành, đám người Vi An Thạch, Thôi Thực tuy là thuộc phe Vi thị cũng không hiểu gì cả, đột nhiên sự việc phát sinh, giờ phút này bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra nên sắc mặt trắng bệt.
Một lát sau bốn thái giám từ sau ngọc bình tay cầm phất trần từ từ bước ra, theo sát sau là một đôi quạt lông phượng, hai cung nữ thân hình nhỏ nhắn, tay cầm Vũ Chưởng che chắn Vi hậu xuất hiện. Toàn thân Vi hậu mặc đồ trắng, cầm tay Ôn Vương Lý Trọng Mậu. Lý Trọng Mậu cũng toàn thân mặc đồ trắng.
Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, nhìn cách trang trí cung vàng điện ngọc hôm nay tất cả mọi người đến minh bạch một điều: Hoàng đế đã băng hà !
- Yên lặng! Yên lặng! Củ Phong ngự sử còn không đàn áp!
Dương Tư Úc trên cao quát lớn, lập tức xoay người hướng Vi hậu cúi người thi lễ, Vi hậu từng bước từng bước một lên ngự đài, hướng đôi mắt phượng chậm rãi nhìn đảo qua quần thần, trầm giọng nói:
- Hoàng đế.....quy thiên rồi!
Một câu nói vừa dứt cũng không biết vì chột dạ hay áy náy, hoặc đối với Lý Hiển còn có chút tình cảm vợ chồng, hay cũng có thể diễn trò trước mặt mọi người, hai hàng nước mắt của Vi hậu đổ xuống như mưa.
Quần thần vừa nghe lập tức khóc như mưa, dù khóc giả hay thật cũng phải khóc cho đủ lễ tiết. Trong kim điện này có người đấm ngực dậm chân, có người gào khóc, có người buồn bã, có người yên lặng rơi lệ, tiếng bi thương tràn ngập cả triều đình.
Lý Trọng Mậu sững sờ nhìn quần hùng bên dưới với vẻ mặt đầy sợ hãi, Vi hậu thấy thế dùng sức nhéo thật mình trên cánh tay cậu, Lý Trọng Mậu thét to lên một tiếng vội quay đầu nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẫu thân, cậu không khỏi run sợ, nhếch môi khóc rống lên.
Vi hậu cùng mọi người khóc trong chốc lát, lấy khăn lau nước mắt, buồn bã nói:
- Hoàng đế vốn có bệnh, hôm qua đột nhiên lại phát tác, Ai gia gọi ngự y khám và chữa bệnh nhưng không khỏi, bệ hạ chỉ kịp dặn dò lo hậu sự rồi quy thiên....
Nói tới đây Vi hậu đã khóc không thành tiếng, nàng ta che mặt nói:
- Đại sự tiên đế, ai gia....Ai gia khó có thể tự điều động được, Thượng Quan Uyển Nhi hãy đọc di chiếu của Hoàng đế đi.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra Thượng Quan Uyển Nhi đã ở trên bậc cao, thân mặc đồ trắng giống như đóa sen không nhuốm bụi trần. Vừa rồi mọi người thấy Hoàng hậu mặc đồ trắng đã quá sợ hãi nên không chú ý đến vị quan này.
Thượng Quan Uyển Nhi lau khóe mắt, quay qua nhìn người đang cầm lụa trắng bên cạnh, thái giám bên cạnh cầm mâm đựng thánh chỉ, chậm rãi tiến lên hai bước đứng trước Vi hậu đọc thánh chỉ, nàng cất giọng nói to:
- Di chiếu Thiên tử!
- Xì xào....
Trên Kim điện tất cả đại thần giống như lúa mạch bị lưỡi hái quét qua, đều quỳ rạp trên mặt đất. Thượng Quan Uyển Nhi hắng giọng một cái nói:
- Phụng thiên thừa mệnh Hoàng đế chiếu rằng trẫm thân mang trọng bệnh, trong lúc hấp hối không thể triệu kiến đủ các khanh, chỉ kịp di huấn lại cho Hoàng hậu.
-Ôn Vương Trọng Mậu con trai ta, là người thật thà đôn hậu sớm có được khí phách của Thiên tử, nên được Hoàng đế lập làm Thái tử, để quốc gia bình yên, đất nước không thể một ngày không có chủ, Hoàng Thái tử hôm nay được phong làm Hoàng đế.
Nhưng vì Thái tử còn quá trẻ trẫm sợ không gánh nổi việc nước, Hoàng hậu Vi thị là người dịu dàng thục đức lệnh buông rèm chấp chính. Chiếu theo luật pháp hiện hành, hiền thần An Quốc Tương Vương là bào đệ của trẫm, là người rộng lượng khắp nơi ai cũng biết lệnh làm phụ chính đương quốc, phò đỡ Thái tử.
Yêu cầu của trẫm bắt buộc phải thực hiện, trong ba ngày đến không được gả cưới, không được tiệc tùng, văn võ bá quan từ Tam phẩm trở lên, ba ngày đến giờ thân khóc than, khóc to mười lăm tiếng rồi thôi, không được tự ý khóc than....
Thượng Quan Uyển Nhi đọc xong thánh chỉ liền chậm rãi đứng lui qua một bên, mặc kệ quần thần suy tư gì cũng phải đứng ngay tại chỗ cung kính nhận thánh chỉ.
Mặt Vi hậu buồn bã nói:
- Ai gia đã sai người nghênh An Quốc Tương Vương về, sau đó người sẽ cùng các vị chư thần bàn bạc chuyện hậu sự cho tiên đế.
Tông Sở Khách đứng phía trước các quan văn, sau khi nghe đọc xong di chiếu không khỏi trợn mắt kinh ngạc:
- Sao lại thế này? Không phải do thái hậu nhiếp chính sao, sao lại biến thành nghe chính rồi hả? Trong này sao lại có Tương Vương ở đây, sao lại để ông ta đến làm phụ chính Vương chứ?
Đột nhiên Tông Sở Khách có cảm giác lạ, ánh mắt y đột nhiên hướng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
Thiên tử chết đột ngột, tân quân vừa lập, tất cả hậu sự còn chưa được an bài, chức vụ trọng thần văn võ theo đó cũng có khả năng điều chỉnh, văn võ đứng ở đó đợi Tương Vương đến, không nói nên lời nào.
Lúc này mọi người chụm lại ghé tai nói nhỏ, nhiều âm thanh nhỏ cộng lại trở nên một trận rì rào trên kim điện, Thượng Quan Uyển Nhi mặc quần áo trắng như ngọc, xinh đẹp tựa đóa sen, nàng thu ánh mắt nhìn lại, nếu trên tay nàng cầm lọ cành liễu thì chẳng khác nào Quan Thế Âm.
Ánh mắt của nàng như có chút thương xót, lại như không thể hiện trong suốt lẳng lặng nhìn về phía trước, dù cho nàng đang ở trên kim điện, tựa như những sóng gió này cũng như cái nhìn lạnh lùng của Tông Sở Khách chẳng can hệ gì đến nàng.
Vi hậu bộ dạng vô cùng thống khổ để Lý Trọng Mậu giúp đỡ nàng ta chậm rãi lui ra sau bức rèm, an vị trên sập êm ái, khi lưng nàng tựa vào đệm, Vi hậu không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra tự lẩm bẩm:
- Xem ra, xem ra đã thuận lợi vượt qua kiểm tra rồi....
.......................
Tương Vương nghe tin Hoàng đế băng hà thì quá bất ngờ, cũng không khỏi sợ hãi. Trong cung lại phái người thúc giục không ngừng, ông cũng không có nhiều thời gian thương tiếc, vội mặc quần áo chỉnh tề liền theo võ sĩ trong cung phái tới lao ra khỏi cung thành.
Xe ngựa bắt đầu chạy, ngồi trong xe Tương Vương mới bắt đầu rơi lệ, tuy rằng đại huynh khi từ Phòng Châu trở về tính tình thay đổi, tình huynh đệ không còn như thời niên thiếu nhưng dù sao cũng là anh em ruột thịt, đột nhiên nghe tin dữ, Tương Vương sao có thể không thương tâm.
Còn việc tiến cung có an toàn hay không ông không cần lo lắng, nếu Hoàng đế vừa mới băng hà, Vi hậu dám gây bất lợi cho ông, điều này không còn nghi ngờ gì chắc chắn hoàng tộc Lý Đường sẽ lập tức tạo phản, còn nữa, nếu Vi hậu muốn giết ông chỉ cần phái người đến cho một đao là xong cần gì phải làm thế này.
Tương Vương được hộ vệ trong cung hộ tống thẳng đến cung thành, Tông Sở Khách được Hoàng hậu mời đến một gian Thiên điện nhỏ nghỉ ngơi, vừa nhìn thấy Vi hậu Tông Sở Khách liền nôn nóng dậm chân nói:
- Nương nương, người hồ đồ rồi!
Lập tức sắc mặt Vi hậu trầm xuống không vui nói:
- Ngươi nói cái gì?
Trong tình huống cấp bách Tông Sở Khách nói chuyện không cân nhắc, vừa nhìn thấy sắc mặt Vi hậu y mới biết mình thất lễ, khẩn trương nói:
- Nương nương, xin thứ cho thần lỡ lời, vi thần chỉ lo lắng cho nương nương thôi, vì sao nương nương không nhân cơ hội này tiếp nhận chủ trương của thần, lấy thân phận Thái hậu nhiếp chính luôn.
Sắc mặt Vi hậu dịu đi, chậm rãi nói:
- Hóa ra vì chuyện này, ngươi ngồi xuống đi.
Tiểu thái giám bên cạnh mang đến một tấm cẩm nệm ngồi, Vi hậu an vị trước nhìn Tông Sở Khách nói:
- Tông khanh, chủ trương này của ngươi ai gia đã suy nghĩ rồi, nhưng ai gia cảm thấy, kế sách này của ngươi, ý đồ của ai gia không khỏi quá lộ liễu rồi.
Tông Sở Khách mạo phạm nhìn chằm chằm vào Vi hậu, truy vấn:
- Đây là ý của nương nương hay nương nương nghe theo lời của người nào khác?
Vi hậu cân nhắc lời nói của Uyển Nhi, liên tưởng đến thủ đoạn năm đó Võ Tắc Thiên sử dụng cảm thấy lời nói của Uyển Nhi rất có đạo lý, đó mới là cách nhìn mưu lược nên vui vẻ tiếp thu, nhưng trước mặt Tông Sở Khách nàng không thừa nhận đó là đề nghị của Uyển Nhi.
Một người trong lòng luôn muốn làm hoàng đế tuyệt không để thủ hạ xem thường bản thân, huống chi nàng là người phụ nữ, trước tiên trong hoàn cảnh thế này càng cố gắng xây dựng hình ảnh là một người cơ trí thông minh thuyết phục quần thần.
Vi hậu không vui nói:
- Tình hình gấp như vậy ai gia còn có thể thương lượng với ai đây? Đây là chủ ý của tự ai gia, sau đó lệnh Thương Quan Tư Dung nghĩ chỉ, thế nào, có gì không ổn?
Tông Sở Khách nghe Vi hậu nói chủ trương đó chính bản thân của mình thì không khỏi âm thầm cười khổ, vừa rồi nhìn vẻ mặt không hài lòng của Vi hậu, y cũng biết hiện tại quyền hành nằm trong tay Vi hậu, tâm tính chưa thể điều chỉnh được nên nàng ta kiêng kỵ nhất chính người khác phủ định trí tuệ của nàng, nên không nói gì thêm đành nói trái lương tâm:
- Việc này......Cũng không có gì không ổn, chỉ có điều thần cảm thấy nương nương vốn có thể lợi dụng di chiếu danh chính ngôn thuận nhiếp chính, hiện giờ đã làm vậy cũng đã bỏ qua một cơ hội thật tốt rồi.
Vi hậu cười nói:
- Lòng trung thành của Tông khanh ai gia biết được, tuy nhiên có một số việc dục tốc bất đạt, Tông Khanh không nên nóng vội, Võ hậu là người tài lược cũng phải trải qua tám năm làm Thái hậu đợi sắp xếp mọi việc mới xưng đế sao?
Ai gia không cần phải chờ đến tám năm nhưng một vài bước cũng cần thiết phải trải qua, lúc này chúng ta phải ổn định lòng người trong thiên hạ, chỉ cần nắm giữ quyền trong tay, để Trọng Mậu làm Hoàng đế mấy ngày thì có sao?
Tông Sở Khách ngầm thở dài, bất đắc dĩ chắp tay nói:
- Nương nương nhìn xa trông rộng, thần không thể nào so sánh được.
...................
Một chiếc xe ngựa được bảo vệ bởi mười mấy thị vệ hiện tại đã dừng trước Trường Nhạc môn, một vị Giáo Úy toàn thân mặc giáp nghiệm Ngư phù xong cung kính nói:
- Hoàng hậu có chỉ, tất cả xe ngựa không được vào cung, kính xin công chúa điện hạ xuống đi bộ, tất cả thị vệ đều đợi ngoài cung.
- A nương thật là....Ngay cả ta vào cung cũng muốn chế ngự sao!
Màn xe vén lên, An Nhạc công chúa phẫn nộ đi ra.
Đi từ trên thành cung nhìn xuống, đứng ngẫu nhiên ở góc mái cong ngoài tường, dưới bầu trời xanh thẳm cung điện nguy nga cao chót vót, những điều không vui trong lòng An Nhạc công chúa cũng dần dần vơi đi, bỗng nhiên sinh ra trạng thái hưng phấn bất ngờ.
Vừa mới nghe nói phụ thân đột tử, An Nhạc đau lòng không nguôi nhưng khiến nàng sợ nhiều hơn. Hiện giờ bước chân di chuyển của nàng nặng trĩu, thành cung cao lớn lại cảm nhận được hoàng quyền cao quý này đột nhiên khiến nàng hưng phấn.
- Phụ thân chết rồi, Lý Trọng Mậu kia sẽ trở thành Hoàng đế nhưng quyền hành vẫn nằm trong tay mẫu thân ta, nếu mẫu thân có thể noi theo Tắc Thiên hoàng trở thành nữ hoàng đế, như vậy ta....
Ta có huyết mạch của Lý gia, ta có huyết mạch của Vi gia, ta còn là con dâu của Võ gia đấy chính là may mắn của ta. Lý Trọng Mậu kia căn bản không thể nào so sánh với ta được, đợi một thời gian ta chẳng phải biến thành Hoàng Thái nữ sao, thành Tắc Thiên Tam Thế sao?
Nghĩ đến đây đột nhiên huyết mạch sôi sục, nàng không kìm lòng được đưa tay nắm thành quả đấm, trong thân thể dường như có một dòng điện chạy ngang qua, làm nàng cảm nhận được một cảm giác vui sướng tột cùng.
/1071
|