Võ Thừa Tự giật mình vội vàng xua tay nói:
- Khâu tướng quân nói sai rồi. Võ mỗ vô đức vô năng sao dám mơ tới vị trí thái tử? Những lời như vậy đừng nói nữa.
Khâu Thần Tích thấy y còn cố tình làm ra vẻ thì tỏ vẻ thất vọng, từ từ đứng dậy nói:
- Ài! Nếu Võ tướng có tâm thì ngôi vị Thái tử chắc chắn không thoát khỏi tay Võ tướng. Nếu Võ tướng không có ý làm Thái tử vậy cứ coi như Khâu mỗ chưa từng nói, cũng chưa tới đây. Khâu mỗ không quấy rầy Võ tướng nữa. Cáo từ.
- Khâu tướng quân! Khoan đã.
Võ Thừa Tự thấy vậy liền vội vàng chạy tới giữ y lại mà cười ha hả:
- Khâu tướng quân! Ngồi xuống, ngồi xuống.. Cái này... Hoàng thái tử sao? Ha hả! Không phải Võ mỗ coi thường mình nhưng đúng là không yên tâm. Xã tắc ai dám nói trước? Có điều một khi họ Võ trở thành hoàng thất thì trong số con cháu Võ mỗ là trưởng sẽ hết sức vì giang sơn của Thiên hậu vì giang sơn họ Võ mà nguyện nhận lấy gánh nặng.
Võ Thừa Tự nói tới đây liền liếc mắt nhìn khâu Thần Tích:
- Thừa Tự mặc dù không dám nói có tài cao nhưng có thể trọng dụng nhân tài, nghe lời can gián, chia sẻ bớt gánh nặng cho Thiên hậu. Khâu tướng quân có nguyện giúp Thừa Tự một tay không?
Khâu Thần Tích cười nói:
- Nếu không vì chuyện này hôm nay Khâu mỗ tới đây làm gì? Võ tướng đã có tâm, Khâu mỗ sẽ dốc hết khả năng để phò tá Võ tướng.
- Ha ha ha! Khâu tướng quân đúng là người nhanh nhẹn. Người đâu! Bày rượu, thiết yến. Mỗ muốn uống một ly với Khâu tướng quân.
Trong bữa tiệc, cả hai người đều vui vẻ, bá vai bá cổ làm cho mối quan hệ đôi bên càng thêm mật thiết.
Trong lúc ngà ngà, Khâu Thần Tích cũng nói ra quyết định của mình:
- Tân triều mới dựng chỉ sợ Thiên Hậu sẽ lập Lý Đán hoặc Lý Hiển làm Thái tử. Một nữ tử mà đăng cơ vốn chưa có tiền lệ trước đây nên trước tiên lập họ Lý làm thái tử để yên ổn lòng người trong thiên hạ mà tiếp quản quyền lực.
Võ Thừa Tự rót cho y một ly rồi vuốt cằm nói:
- Thần Tích nói rất có lý. Thừa Tự cũng nghĩ vậy. Một khi Thiên Hậu đăng cơ nhất định sẽ lập Lý Đán hoặc Lý Hiển làm thái tử. Có điều nếu quá thuận lợi sẽ khiến cho thiên hạ gợn sóng mà không đạt được mục đích. Chờ sau khi Thiên Hậu thâu tóm toàn bộ thiên hạ trong tay. Ha ha...
Khâu Thần Tích cũng nói:
- Nếu vậy Võ tướng được ngôi Thái tử cùng nhau trong tối ngoài sáng hỗ trợ lẫn nhau có thể đảm bảo tuyệt đối. Nhưng chỉ sợ đám quan lại vẫn trung thành với nhà Đường...
Võ Thừa Tự ngầm hiểu liền hỏi:
- Chuyện này mỗ cũng hiểu. Ha ha! Có đầy người trong họ của ta cũng muốn làm Thái tử! Thần Tích! Ngươi nói xem hỗ trợ ngầm là sao?
Khâu Thần Tích nói:
- Sáng chính là tận tâm làm việc giúp đỡ triều chính. Dù sao thì Thiên Hậu cũng đã lớn tuổi có rất nhiều chuyện cần phải có sự giúp đỡ của Võ tướng. Thiên hậu thích người có tài. Võ tướng chỉ cần thể hiện năng lực của mình thì sợ gì không lọt vào mắt của Thiên hậu?
Võ Thừa Tự gật đầu liên tục nói:
- Điều này tất nhiên. Vậy còn tối thì sao?
Khâu Thần Tích nói:
- Tối sao... Ha ha! Một cái ly có ba cái chân. Một hảo hán có ba người giúp. Võ tướng cố gắng kết giao với nhiều trọng thần trong triều đình gây dụng lực lượng thân tín. Chỉ có một mình Thiên Hậu yêu mến là chưa đủ, còn phải nắm đủ lực lượng khiến cho người ta e ngại thì mới giữ chắc được cái ngai vàng này.
Võ Thừa Tự hiểu ý cười nói:
- Đúng vậy! Thần Tích nói rất có lý. Vậy âm dương giao nhau là chỉ cái gì?
Khâu Thần Tích nói:
- Âm chính là tiêu diệt hoàn toàn thế lực nhà Đường.
Hiện giờ trong số hoàng thất vẫn còn một số kẻ chưa bị tiêu diệt nhất là Lý Đán, Lý Hiển. Cho dù Thiên Hậu có chọn ai trong số họ làm Thái tử thì tương lai, người có thể lôi họ xuống đều có hy vọng chiếm được vị trí đó. Điều này không cần ta nói chắc Võ tướng cũng hiểu.
Võ Thừa Tự gật đầu, cắn răng nói:
- Ta hiểu! Có thể lôi vị trí Thái tử xuống thì đủ chứng minh vị trí của y trong suy nghĩ của Thiên Hậu và thế lực trong triều. Nếu y chỉ có bảy phần thì chỉ cần hoàn thành chuyện này chắc chắn thé lực và danh vọng cũng đủ mười phần. Ừm... Vậy dương là gì?
Khâu Thần Tích mỉm cười nói:
- Dương chính là đám cưới.
Võ Thừa Tự kinh ngạc thốt lên:
- Từ sau khi vợ ta bị bệnh chết nên vị trí chính thất vẫn còn để đó. Có điều...đám hỏi với ai đây?
Khâu Thần Tích nói:
- Tất nhiên là cưới công chúa của nhà Đường. Võ tướng tiêu diệt tôn thất nhà Đường là loại bỏ sự ngu hiểm tiềm ẩn. Nhưng nhà Đường thống trị mấy chục năm, dâm tâm dâm y và văn võ bá quan chắc chắn sẽ có lòng trung. Nếu ngài có thể kết hôn với một vị công chúa thật chí ảnh hưởng tới đại Đường thì có thể nhận được sự ủng hộ của họ, thậm chí cũng có được sự tin tưởng của Thiên hậu.
Võ Thừa Tự nhướng mày, chậm rãi nói:
- Vậy vị công chúa đó là ai?
Khâu Thần Tích gắn từng tiếng một:
- Tất nhiên là...Thái...Bình...công...chúa!
Tiết xuân dìu dịu giống như một thiếu nữ đang nở nụ cười tươi tắn. .
Một con sông hiền hòa chảy qua trước một cái hang đá tô điểm chẳng khác nào cái hang đó là một pho tượng Phật đang ngồi còn dòng sông là một cái đài sen.
Khắp ngọn núi phủ kín một màu xanh đầy sức sống chẳng khác nào một dòng suối nông nhưng người ta có căng mắt cũng không thể nhìn rõ nó.
Dương Phàm bước đi thong thả trong khu rừng trên núi. Hắn rất thích cái bầu không khí ở đây. Nó thật sự thoải mái, tao nhã và tự nhiên.
Trên lớp thải xốp rải đầy lá cây mọc lên rất nhiều loài hoa dại không biết tên. Dương Phàm chợt nhìn thấy một thứ cảm thấy quen quen. Nhìn kỹ thì thấy ở bên dưới đống cành khô mọc lên rất nhiều nấm và rau dại.
Nấm tai mèo, cỏ ngũ phương, rau dại....
Dương Phàm vui vẻ ngồi xuống ngắt lấy một ít. Lúc đầu, hắn còn thấy ít nhưng sau khi bắt đầu hái, chỉ một lúc đã đựng đầy vạt áo.
Dương Phàm hết sức vui vẻ. Hắn định mang số rau dại đó về luộc lên ngồi nhấm nháp hương vị của nó. Nghĩ tới đó, Dương Phàm chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình...
Bất chợt, có những âm thanh loạt xoạt vọng tới. Dương Phàm nhanh tay gạt nước mắt nhìn kỹ thì thấy có một con sóc đang cầm một quả thông. Nó có cái đuôi rất dài đang đứng dưới một gốc cây gần đó nhìn hắn.
Dương Phàm bị con sóc làm cho cảm giác thương tâm biến mất. Hắn quay sang kêu hai tiếng khiến cho con sóc hoảng sợ vất quả thông đó mà nhảy lên cây. Dương Phàm nhìn nó đáng yêu như vậy cũng phải phì cười.
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy âm thanh loạt soạt. Lần này đúng là tiếng bước chân. Dương Phàm cảnh giác quay đầu lại nhìn nơi ở ẩn của mình thì thấy thấp thoáng có một vạt áo trắng xuất hiện.
Trong khe núi, tiểu Man ngồi xổm trong bụi cỏ hăng say đào rau dại.
Mặc dù trước đây là một kẻ ăn xin nhưng nàng cũng không biết nhiều loại rau dại. Bởi vì khi đó nàng còn quá nhỏ. Chỉ khi nào không có đủ ăn mẫu thân mới đi hái rau dại. Mà lúc đó, nàng chỉ biết đi đuổi bướm bắt sâu.
Mãi cho tới khi mẫu thân qua đời, nàng và a huynh sống nương tựa với nhau nên mới biết một vài thứ rau dại. Những cái gì a huynh nói, nàng đều nhớ rõ. Nàng còn nhớ a huynh có nói lấy chấm rau dại với trứng gà dầm tương rất ngon. Khi đó gương mặt gày guộc của a huynh vô cùng hạnh phúc.
Đáng tiếc lúc đó hai huynh muội không có cơ hội thưởng thức những bữa tiệc xa xỉ. Mãi cho tới khi nàng rời xa a huynh theo Bùi đại nương tới Lạc Dương mới có cơ hội được ăn thứ mà mình đã nghe. Qua bao nhiêu năm, nàng vô cùng yêu cái hương vị đó. Có điều những lúc nàng muốn ăn chỉ có thể tới quán hoặc vào phố mua ít rau dại về tự nấu.
Còn hôm nay theo Vũ Hậu tới Long môn nàng mới phát hiện ra ngọn núi này có rất nhiều rau dại. Trong đó có nhiều loại mà nàng có thể nhận biết. Vừa hái từng ngọn rau dại vừa nhớ tới cảnh tượng ở bên a huynh, trong lòng nàng cảm thấy hết sức ấm áp.
- Đó là Thượng Quan đãi chiếu.
Dương Phàm ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn bóng người đi tới thì thấy đó đúng là Thượng Quan Uyển Nhi.
Hơn nữa, bên cạnh nàng không ngờ lại không có lấy một ai. Dương Phàm thấy vậy thì thầm nghĩ:
- Cơ hội! Cơ hội ngàn năm một thưở! Có nên ra tay không?
...........
Không một ai biết được Thượng Quan Uyển Nhi có cảm giác thế nào khi đi giữa thiên nhiên đầy cây cối.
Từ nhỏ, Thượng Quan Uyển Nhi đã được đưa vào trong cung làm nô tỳ. Năm đó, khi nàng còn là một đứa bé, mỗi ngày mẫu thân phải giặt một đống quần áo cao như núi. Trong cung mỗi người đều có việc cần phải làm. Mỗi khi mọi người bận rộn, nàng liền vụng trộm ngâm nga thi văn chạy đi chơi với cỏ cây, côn trùng.
Tình cảm của nàng đối với thiên nhiên rất sâu. Mỗi khi nhìn ấy chúng, nàng có cảm giác hết sức thoải mái. Khi được rong chơi trong rừng, nàng không cần phải cẩn thận như khi đi sau Vũ Hậu, không cần phải chú ý nét mặt của bà. Cũng không cần phải tỏ ra đoan trang nhã nhặn, nghĩ từng chữ một để nói.
Ở nơi đây, nàng hoàn toàn tự do. Nàng muốn chạy thì chạy muốn hát thì hát. Sự tự do ở nơi này khiến cho nàng có một thứ cảm giác say mê.
Vũ hậu lớn tuổi đi xe nên mệt. Mỗi năm khi tới Long môn đều phải nghỉ ngơi một thời gian. Trong khoảng thời gian đó chính là lúc mà Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nhất. Nàng luôn tận dụng nó để đi dạo một mình trong cảnh thiên nhiên vất bỏ tấm mặt nạ vẫn phải mang để trở về với chính mình.
Năm nay nàng đã hai mươi lăm tuổi. Cái cảm giác đầy áp lực luôn phải chịu khiến cho nàng càng thêm say đắm những lúc một mình giữa thiên nhiên.
Thượng Quan Uyển Nhi hít một hơi thật sâu, đứng lại nhìn xuống dòng sông dưới chân núi mà cảm xúc dâng trào, thốt lên mấy vần thơ: Mưa xuống rửa nhân gian. Xanh biếc cả đại ngàn. Nước xuân trong vô hạn. Vun suối cất tiếng ca. Khắp đất trời bao la. Có ai đã trải qua.
Câu thơ có ai đã trải qua vừa mới thoát ra khỏi miệng thì Thượng Quan Uyển Nhi thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng động. Nàng vừa mới nghiêng đầu thì một bóng người giống như con báo từ trong rừng vọt ra, lao thẳng về phía nàng.
Người đó mặc trang phục cấm quân, trên mặt quấn khăn kín mít chỉ để hở một đôi mắt.
Thượng Quan Uyển Nhi hoảng hốt. Nhưng nàng còn chưa kịp hô lên thì đã bị người đó xô ngã rồi đè chặt nàng trên mặt đất. Cũng may trên mặt đất là một lớp lá cây dầy nên nàng mới không bị thương. Thượng Quan Uyển Nhi đang định hét thì một cái bàn tay to đã bịt kín miệng nàng, che kín cả nửa khuôn mặt chỉ còn lại đôi mắt hoảng sợ.
- Nếu ngươi không muốn chết thì đừng có kêu.
Người đàn ông trung niên cất tiếng quát khàn khàn.
Thượng Quan Uyển Nhi nhanh chóng trừng mắt nhìn y làm như hiểu được ý của đối phương, đồng thời thể hiện một sự phục tùng. Người đó vừa mới nhấc tay lên một chút, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức thở hổn hển.
Người đàn ông đó lại cất giọng khàn khàn:
- Ngươi không phải sợ. Ta sẽ không giết ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi lấy lại sự bình tĩnh, tức giận nói:
- Ngươi thật to gan. Ngươi có biết ta là ai hay không?
Người đàn ông lại nói tiếp:
- Tất nhiên là biết. Ngươi là Thượng Quan đãi chiếu. Ta tìm chính là ngươi. Thượng Quan cô nương. Tại hạ có một việc nếu không có Thượng Quan đãi chiếu thì khó làm được. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tới khi tại hạ đạt được mục đích thì sẽ thả ngươi mà không nuốt lời.
Thượng Quan Uyển Nhi mở to mắt nhìn y rồi từ từ nét mặt có một chút gì đó khác lạ. Ngay lập tức, gương mặt nàng ửng hồng đồng thời lên tiếng trong sự xấu hổ:
- Ngươi...ngươi... Dương Phàm! Không ngờ ngươi... Cái tên hỗn đản này! Ngươi định làm cái gì?
- A?
Dương Phàm hoảng sợ vội vàng hỏi:
- Sao ngươi biết là ta?
Vừa mới dứt lời, hắn đã biết là nguy rồi bởi khi nói câu đó, hắn không thay đổi âm thanh. Thượng Quan Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận nói:
- Tại sao mà ta không nhận ra ngươi. Cái ánh mắt của ngươi làm sao mà giấu được ta? Ngươi...ngươi...ngươi thật sự ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?
Mặc dù vẫn còn khăn che mặt nhưng Dương Phàm vẫn trợn tròn mắt vì không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi có thể nhận ra mình.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy hắn như vậy thì trống ngực đập thình thịch: cái tên tiểu tử thối này. Không ngờ nhân lúc ta đi dạo một mình lại dám bịt mặt....
Nghĩ tới mấy lời hắn vừa mới nói: ta sẽ không giết ngươi. Rồi tại hạ có một chuyện vẫn đau đáu trong lòng. Rồi lại không có Thượng Quan đãi chiếu thì không thể xóa được. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tại hạ đạt được mục đích sẽ để cho ngươi đi...
Hắn muốn làm gì còn phải hỏi sao?
Mặc dù về mặt tình cảm đối với Thượng Quan Uyển Nhi chẳng khác nào một tờ giấy trắng, không biết một chút gì về chuyện nam nữ. Nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được mục đích của Dương Phàm khiến cho thân thể nóng bừng, trong đầu hết sức xấu hổ, buồn bã và oán hận.
Một vài chuyện nàng không hiểu thì bây giờ hoàn toàn nghĩ thông. Chẳng trách hắn theo đuổi mấy ngày thấy thái độ của mình lạnh lùng liền không có động tĩnh gì nữa. Hóa ra hắn đã có ý định xấu xa như vậy.
Dương Phàm cũng không biết Thượng Quan Uyển Nhi hiểu sai. Thấy nàng đoán ra thận phận của mình thì ngây người không biết phải làm thế nào. Vốn hắn định nhân cơ hội này để hỏi vị trí của Miêu Thần Khách. Cấm quân thị về xung quanh Long môn có tới ba, năm vạn, làm sao mà nàng có thể điều tra ra được. Nhưng hiện tại...
Dương Phàm cảm thấy hết sức bối rối. Thượng Quan Uyển Nhi bị hắn đè lên người, cảm nhận sức nặng thân thể người đàn ông cùng với mùi của cơ thể khiến cho nàng ngây ngất, càng lúc càng xấu hổ. Một thứ cảm giác nóng bức chạy hừng hực trong cơ thể khiến cho nàng vừa sợ hãi vừa khó chịu.
Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt quát nhỏ:
- Cái tên khốn này! Còn không buông ta ra. Ngươi...ngươi định làm cái gì?
- A?
Tới lúc này, Dương Phàm mới bừng tỉnh.
Mới vừa rồi khi hắn lao tới khống chế Thượng Quan Uyển Nhi thì một tay bịt miệng nàng còn một tay đặt lên bả vai. Nhưng khi bị nàng nhận ra, hắn đưa tay tháo khăn che mặt, khi đặt xuống liền thuận tay đặt lên ngực nàng. Có điều do hắn còn đang ngơ ngác không biết làm như thế nào nên chưa nhận ra.
Lúc này nghe tiếng Thượng Quan Uyển Nhi quát, Dương Phàm mới tỉnh lại thì cảm thấy bàn tay đang đặt lên một cái gì đó hết sức mềm mại co giãn. Ngay lập tức một làn hơn nóng chạy từ tay nhanh chóng lan lên mặt hắn.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy hai má của hắn đỏ ửng lập tức muốn giẫy dụa nhưng do Dương Phàm đè chặt lên người, bụng sát bụng. Mới hơi cử động một thứ cảm giác khác thường khiến cho nàng cảm thấy như hết cả sức lực.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa xấu hổ vừa nói:
- Ngươi...vẫn không chịu đứng lên?
- Đứng lên?
Trong lúc Dương Phàm không biết nên làm thế nào thì bất chợt một âm thanh trong trẻo của thiếu nữ chợt vang lên:
- Tặc tử! To gan.
- Khâu tướng quân nói sai rồi. Võ mỗ vô đức vô năng sao dám mơ tới vị trí thái tử? Những lời như vậy đừng nói nữa.
Khâu Thần Tích thấy y còn cố tình làm ra vẻ thì tỏ vẻ thất vọng, từ từ đứng dậy nói:
- Ài! Nếu Võ tướng có tâm thì ngôi vị Thái tử chắc chắn không thoát khỏi tay Võ tướng. Nếu Võ tướng không có ý làm Thái tử vậy cứ coi như Khâu mỗ chưa từng nói, cũng chưa tới đây. Khâu mỗ không quấy rầy Võ tướng nữa. Cáo từ.
- Khâu tướng quân! Khoan đã.
Võ Thừa Tự thấy vậy liền vội vàng chạy tới giữ y lại mà cười ha hả:
- Khâu tướng quân! Ngồi xuống, ngồi xuống.. Cái này... Hoàng thái tử sao? Ha hả! Không phải Võ mỗ coi thường mình nhưng đúng là không yên tâm. Xã tắc ai dám nói trước? Có điều một khi họ Võ trở thành hoàng thất thì trong số con cháu Võ mỗ là trưởng sẽ hết sức vì giang sơn của Thiên hậu vì giang sơn họ Võ mà nguyện nhận lấy gánh nặng.
Võ Thừa Tự nói tới đây liền liếc mắt nhìn khâu Thần Tích:
- Thừa Tự mặc dù không dám nói có tài cao nhưng có thể trọng dụng nhân tài, nghe lời can gián, chia sẻ bớt gánh nặng cho Thiên hậu. Khâu tướng quân có nguyện giúp Thừa Tự một tay không?
Khâu Thần Tích cười nói:
- Nếu không vì chuyện này hôm nay Khâu mỗ tới đây làm gì? Võ tướng đã có tâm, Khâu mỗ sẽ dốc hết khả năng để phò tá Võ tướng.
- Ha ha ha! Khâu tướng quân đúng là người nhanh nhẹn. Người đâu! Bày rượu, thiết yến. Mỗ muốn uống một ly với Khâu tướng quân.
Trong bữa tiệc, cả hai người đều vui vẻ, bá vai bá cổ làm cho mối quan hệ đôi bên càng thêm mật thiết.
Trong lúc ngà ngà, Khâu Thần Tích cũng nói ra quyết định của mình:
- Tân triều mới dựng chỉ sợ Thiên Hậu sẽ lập Lý Đán hoặc Lý Hiển làm Thái tử. Một nữ tử mà đăng cơ vốn chưa có tiền lệ trước đây nên trước tiên lập họ Lý làm thái tử để yên ổn lòng người trong thiên hạ mà tiếp quản quyền lực.
Võ Thừa Tự rót cho y một ly rồi vuốt cằm nói:
- Thần Tích nói rất có lý. Thừa Tự cũng nghĩ vậy. Một khi Thiên Hậu đăng cơ nhất định sẽ lập Lý Đán hoặc Lý Hiển làm thái tử. Có điều nếu quá thuận lợi sẽ khiến cho thiên hạ gợn sóng mà không đạt được mục đích. Chờ sau khi Thiên Hậu thâu tóm toàn bộ thiên hạ trong tay. Ha ha...
Khâu Thần Tích cũng nói:
- Nếu vậy Võ tướng được ngôi Thái tử cùng nhau trong tối ngoài sáng hỗ trợ lẫn nhau có thể đảm bảo tuyệt đối. Nhưng chỉ sợ đám quan lại vẫn trung thành với nhà Đường...
Võ Thừa Tự ngầm hiểu liền hỏi:
- Chuyện này mỗ cũng hiểu. Ha ha! Có đầy người trong họ của ta cũng muốn làm Thái tử! Thần Tích! Ngươi nói xem hỗ trợ ngầm là sao?
Khâu Thần Tích nói:
- Sáng chính là tận tâm làm việc giúp đỡ triều chính. Dù sao thì Thiên Hậu cũng đã lớn tuổi có rất nhiều chuyện cần phải có sự giúp đỡ của Võ tướng. Thiên hậu thích người có tài. Võ tướng chỉ cần thể hiện năng lực của mình thì sợ gì không lọt vào mắt của Thiên hậu?
Võ Thừa Tự gật đầu liên tục nói:
- Điều này tất nhiên. Vậy còn tối thì sao?
Khâu Thần Tích nói:
- Tối sao... Ha ha! Một cái ly có ba cái chân. Một hảo hán có ba người giúp. Võ tướng cố gắng kết giao với nhiều trọng thần trong triều đình gây dụng lực lượng thân tín. Chỉ có một mình Thiên Hậu yêu mến là chưa đủ, còn phải nắm đủ lực lượng khiến cho người ta e ngại thì mới giữ chắc được cái ngai vàng này.
Võ Thừa Tự hiểu ý cười nói:
- Đúng vậy! Thần Tích nói rất có lý. Vậy âm dương giao nhau là chỉ cái gì?
Khâu Thần Tích nói:
- Âm chính là tiêu diệt hoàn toàn thế lực nhà Đường.
Hiện giờ trong số hoàng thất vẫn còn một số kẻ chưa bị tiêu diệt nhất là Lý Đán, Lý Hiển. Cho dù Thiên Hậu có chọn ai trong số họ làm Thái tử thì tương lai, người có thể lôi họ xuống đều có hy vọng chiếm được vị trí đó. Điều này không cần ta nói chắc Võ tướng cũng hiểu.
Võ Thừa Tự gật đầu, cắn răng nói:
- Ta hiểu! Có thể lôi vị trí Thái tử xuống thì đủ chứng minh vị trí của y trong suy nghĩ của Thiên Hậu và thế lực trong triều. Nếu y chỉ có bảy phần thì chỉ cần hoàn thành chuyện này chắc chắn thé lực và danh vọng cũng đủ mười phần. Ừm... Vậy dương là gì?
Khâu Thần Tích mỉm cười nói:
- Dương chính là đám cưới.
Võ Thừa Tự kinh ngạc thốt lên:
- Từ sau khi vợ ta bị bệnh chết nên vị trí chính thất vẫn còn để đó. Có điều...đám hỏi với ai đây?
Khâu Thần Tích nói:
- Tất nhiên là cưới công chúa của nhà Đường. Võ tướng tiêu diệt tôn thất nhà Đường là loại bỏ sự ngu hiểm tiềm ẩn. Nhưng nhà Đường thống trị mấy chục năm, dâm tâm dâm y và văn võ bá quan chắc chắn sẽ có lòng trung. Nếu ngài có thể kết hôn với một vị công chúa thật chí ảnh hưởng tới đại Đường thì có thể nhận được sự ủng hộ của họ, thậm chí cũng có được sự tin tưởng của Thiên hậu.
Võ Thừa Tự nhướng mày, chậm rãi nói:
- Vậy vị công chúa đó là ai?
Khâu Thần Tích gắn từng tiếng một:
- Tất nhiên là...Thái...Bình...công...chúa!
Tiết xuân dìu dịu giống như một thiếu nữ đang nở nụ cười tươi tắn. .
Một con sông hiền hòa chảy qua trước một cái hang đá tô điểm chẳng khác nào cái hang đó là một pho tượng Phật đang ngồi còn dòng sông là một cái đài sen.
Khắp ngọn núi phủ kín một màu xanh đầy sức sống chẳng khác nào một dòng suối nông nhưng người ta có căng mắt cũng không thể nhìn rõ nó.
Dương Phàm bước đi thong thả trong khu rừng trên núi. Hắn rất thích cái bầu không khí ở đây. Nó thật sự thoải mái, tao nhã và tự nhiên.
Trên lớp thải xốp rải đầy lá cây mọc lên rất nhiều loài hoa dại không biết tên. Dương Phàm chợt nhìn thấy một thứ cảm thấy quen quen. Nhìn kỹ thì thấy ở bên dưới đống cành khô mọc lên rất nhiều nấm và rau dại.
Nấm tai mèo, cỏ ngũ phương, rau dại....
Dương Phàm vui vẻ ngồi xuống ngắt lấy một ít. Lúc đầu, hắn còn thấy ít nhưng sau khi bắt đầu hái, chỉ một lúc đã đựng đầy vạt áo.
Dương Phàm hết sức vui vẻ. Hắn định mang số rau dại đó về luộc lên ngồi nhấm nháp hương vị của nó. Nghĩ tới đó, Dương Phàm chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình...
Bất chợt, có những âm thanh loạt xoạt vọng tới. Dương Phàm nhanh tay gạt nước mắt nhìn kỹ thì thấy có một con sóc đang cầm một quả thông. Nó có cái đuôi rất dài đang đứng dưới một gốc cây gần đó nhìn hắn.
Dương Phàm bị con sóc làm cho cảm giác thương tâm biến mất. Hắn quay sang kêu hai tiếng khiến cho con sóc hoảng sợ vất quả thông đó mà nhảy lên cây. Dương Phàm nhìn nó đáng yêu như vậy cũng phải phì cười.
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy âm thanh loạt soạt. Lần này đúng là tiếng bước chân. Dương Phàm cảnh giác quay đầu lại nhìn nơi ở ẩn của mình thì thấy thấp thoáng có một vạt áo trắng xuất hiện.
Trong khe núi, tiểu Man ngồi xổm trong bụi cỏ hăng say đào rau dại.
Mặc dù trước đây là một kẻ ăn xin nhưng nàng cũng không biết nhiều loại rau dại. Bởi vì khi đó nàng còn quá nhỏ. Chỉ khi nào không có đủ ăn mẫu thân mới đi hái rau dại. Mà lúc đó, nàng chỉ biết đi đuổi bướm bắt sâu.
Mãi cho tới khi mẫu thân qua đời, nàng và a huynh sống nương tựa với nhau nên mới biết một vài thứ rau dại. Những cái gì a huynh nói, nàng đều nhớ rõ. Nàng còn nhớ a huynh có nói lấy chấm rau dại với trứng gà dầm tương rất ngon. Khi đó gương mặt gày guộc của a huynh vô cùng hạnh phúc.
Đáng tiếc lúc đó hai huynh muội không có cơ hội thưởng thức những bữa tiệc xa xỉ. Mãi cho tới khi nàng rời xa a huynh theo Bùi đại nương tới Lạc Dương mới có cơ hội được ăn thứ mà mình đã nghe. Qua bao nhiêu năm, nàng vô cùng yêu cái hương vị đó. Có điều những lúc nàng muốn ăn chỉ có thể tới quán hoặc vào phố mua ít rau dại về tự nấu.
Còn hôm nay theo Vũ Hậu tới Long môn nàng mới phát hiện ra ngọn núi này có rất nhiều rau dại. Trong đó có nhiều loại mà nàng có thể nhận biết. Vừa hái từng ngọn rau dại vừa nhớ tới cảnh tượng ở bên a huynh, trong lòng nàng cảm thấy hết sức ấm áp.
- Đó là Thượng Quan đãi chiếu.
Dương Phàm ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn bóng người đi tới thì thấy đó đúng là Thượng Quan Uyển Nhi.
Hơn nữa, bên cạnh nàng không ngờ lại không có lấy một ai. Dương Phàm thấy vậy thì thầm nghĩ:
- Cơ hội! Cơ hội ngàn năm một thưở! Có nên ra tay không?
...........
Không một ai biết được Thượng Quan Uyển Nhi có cảm giác thế nào khi đi giữa thiên nhiên đầy cây cối.
Từ nhỏ, Thượng Quan Uyển Nhi đã được đưa vào trong cung làm nô tỳ. Năm đó, khi nàng còn là một đứa bé, mỗi ngày mẫu thân phải giặt một đống quần áo cao như núi. Trong cung mỗi người đều có việc cần phải làm. Mỗi khi mọi người bận rộn, nàng liền vụng trộm ngâm nga thi văn chạy đi chơi với cỏ cây, côn trùng.
Tình cảm của nàng đối với thiên nhiên rất sâu. Mỗi khi nhìn ấy chúng, nàng có cảm giác hết sức thoải mái. Khi được rong chơi trong rừng, nàng không cần phải cẩn thận như khi đi sau Vũ Hậu, không cần phải chú ý nét mặt của bà. Cũng không cần phải tỏ ra đoan trang nhã nhặn, nghĩ từng chữ một để nói.
Ở nơi đây, nàng hoàn toàn tự do. Nàng muốn chạy thì chạy muốn hát thì hát. Sự tự do ở nơi này khiến cho nàng có một thứ cảm giác say mê.
Vũ hậu lớn tuổi đi xe nên mệt. Mỗi năm khi tới Long môn đều phải nghỉ ngơi một thời gian. Trong khoảng thời gian đó chính là lúc mà Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nhất. Nàng luôn tận dụng nó để đi dạo một mình trong cảnh thiên nhiên vất bỏ tấm mặt nạ vẫn phải mang để trở về với chính mình.
Năm nay nàng đã hai mươi lăm tuổi. Cái cảm giác đầy áp lực luôn phải chịu khiến cho nàng càng thêm say đắm những lúc một mình giữa thiên nhiên.
Thượng Quan Uyển Nhi hít một hơi thật sâu, đứng lại nhìn xuống dòng sông dưới chân núi mà cảm xúc dâng trào, thốt lên mấy vần thơ: Mưa xuống rửa nhân gian. Xanh biếc cả đại ngàn. Nước xuân trong vô hạn. Vun suối cất tiếng ca. Khắp đất trời bao la. Có ai đã trải qua.
Câu thơ có ai đã trải qua vừa mới thoát ra khỏi miệng thì Thượng Quan Uyển Nhi thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng động. Nàng vừa mới nghiêng đầu thì một bóng người giống như con báo từ trong rừng vọt ra, lao thẳng về phía nàng.
Người đó mặc trang phục cấm quân, trên mặt quấn khăn kín mít chỉ để hở một đôi mắt.
Thượng Quan Uyển Nhi hoảng hốt. Nhưng nàng còn chưa kịp hô lên thì đã bị người đó xô ngã rồi đè chặt nàng trên mặt đất. Cũng may trên mặt đất là một lớp lá cây dầy nên nàng mới không bị thương. Thượng Quan Uyển Nhi đang định hét thì một cái bàn tay to đã bịt kín miệng nàng, che kín cả nửa khuôn mặt chỉ còn lại đôi mắt hoảng sợ.
- Nếu ngươi không muốn chết thì đừng có kêu.
Người đàn ông trung niên cất tiếng quát khàn khàn.
Thượng Quan Uyển Nhi nhanh chóng trừng mắt nhìn y làm như hiểu được ý của đối phương, đồng thời thể hiện một sự phục tùng. Người đó vừa mới nhấc tay lên một chút, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức thở hổn hển.
Người đàn ông đó lại cất giọng khàn khàn:
- Ngươi không phải sợ. Ta sẽ không giết ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi lấy lại sự bình tĩnh, tức giận nói:
- Ngươi thật to gan. Ngươi có biết ta là ai hay không?
Người đàn ông lại nói tiếp:
- Tất nhiên là biết. Ngươi là Thượng Quan đãi chiếu. Ta tìm chính là ngươi. Thượng Quan cô nương. Tại hạ có một việc nếu không có Thượng Quan đãi chiếu thì khó làm được. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tới khi tại hạ đạt được mục đích thì sẽ thả ngươi mà không nuốt lời.
Thượng Quan Uyển Nhi mở to mắt nhìn y rồi từ từ nét mặt có một chút gì đó khác lạ. Ngay lập tức, gương mặt nàng ửng hồng đồng thời lên tiếng trong sự xấu hổ:
- Ngươi...ngươi... Dương Phàm! Không ngờ ngươi... Cái tên hỗn đản này! Ngươi định làm cái gì?
- A?
Dương Phàm hoảng sợ vội vàng hỏi:
- Sao ngươi biết là ta?
Vừa mới dứt lời, hắn đã biết là nguy rồi bởi khi nói câu đó, hắn không thay đổi âm thanh. Thượng Quan Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận nói:
- Tại sao mà ta không nhận ra ngươi. Cái ánh mắt của ngươi làm sao mà giấu được ta? Ngươi...ngươi...ngươi thật sự ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?
Mặc dù vẫn còn khăn che mặt nhưng Dương Phàm vẫn trợn tròn mắt vì không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi có thể nhận ra mình.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy hắn như vậy thì trống ngực đập thình thịch: cái tên tiểu tử thối này. Không ngờ nhân lúc ta đi dạo một mình lại dám bịt mặt....
Nghĩ tới mấy lời hắn vừa mới nói: ta sẽ không giết ngươi. Rồi tại hạ có một chuyện vẫn đau đáu trong lòng. Rồi lại không có Thượng Quan đãi chiếu thì không thể xóa được. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tại hạ đạt được mục đích sẽ để cho ngươi đi...
Hắn muốn làm gì còn phải hỏi sao?
Mặc dù về mặt tình cảm đối với Thượng Quan Uyển Nhi chẳng khác nào một tờ giấy trắng, không biết một chút gì về chuyện nam nữ. Nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được mục đích của Dương Phàm khiến cho thân thể nóng bừng, trong đầu hết sức xấu hổ, buồn bã và oán hận.
Một vài chuyện nàng không hiểu thì bây giờ hoàn toàn nghĩ thông. Chẳng trách hắn theo đuổi mấy ngày thấy thái độ của mình lạnh lùng liền không có động tĩnh gì nữa. Hóa ra hắn đã có ý định xấu xa như vậy.
Dương Phàm cũng không biết Thượng Quan Uyển Nhi hiểu sai. Thấy nàng đoán ra thận phận của mình thì ngây người không biết phải làm thế nào. Vốn hắn định nhân cơ hội này để hỏi vị trí của Miêu Thần Khách. Cấm quân thị về xung quanh Long môn có tới ba, năm vạn, làm sao mà nàng có thể điều tra ra được. Nhưng hiện tại...
Dương Phàm cảm thấy hết sức bối rối. Thượng Quan Uyển Nhi bị hắn đè lên người, cảm nhận sức nặng thân thể người đàn ông cùng với mùi của cơ thể khiến cho nàng ngây ngất, càng lúc càng xấu hổ. Một thứ cảm giác nóng bức chạy hừng hực trong cơ thể khiến cho nàng vừa sợ hãi vừa khó chịu.
Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt quát nhỏ:
- Cái tên khốn này! Còn không buông ta ra. Ngươi...ngươi định làm cái gì?
- A?
Tới lúc này, Dương Phàm mới bừng tỉnh.
Mới vừa rồi khi hắn lao tới khống chế Thượng Quan Uyển Nhi thì một tay bịt miệng nàng còn một tay đặt lên bả vai. Nhưng khi bị nàng nhận ra, hắn đưa tay tháo khăn che mặt, khi đặt xuống liền thuận tay đặt lên ngực nàng. Có điều do hắn còn đang ngơ ngác không biết làm như thế nào nên chưa nhận ra.
Lúc này nghe tiếng Thượng Quan Uyển Nhi quát, Dương Phàm mới tỉnh lại thì cảm thấy bàn tay đang đặt lên một cái gì đó hết sức mềm mại co giãn. Ngay lập tức một làn hơn nóng chạy từ tay nhanh chóng lan lên mặt hắn.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy hai má của hắn đỏ ửng lập tức muốn giẫy dụa nhưng do Dương Phàm đè chặt lên người, bụng sát bụng. Mới hơi cử động một thứ cảm giác khác thường khiến cho nàng cảm thấy như hết cả sức lực.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa xấu hổ vừa nói:
- Ngươi...vẫn không chịu đứng lên?
- Đứng lên?
Trong lúc Dương Phàm không biết nên làm thế nào thì bất chợt một âm thanh trong trẻo của thiếu nữ chợt vang lên:
- Tặc tử! To gan.
/1071
|