Người thời bấy giờ hễ là đọc sách hay viết chữ, từ nhỏ đi học một chữ lễ, rất coi trọng quy củ. Như là ban ngày không thể thông dâm, kể cả là vợ chồng ân ái cũng phải thổi tắt đèn, đối với mình, với người đều phải giữ lễ, không thể vi phạm quy củ, Uyển nhi sống trong một môi trường được giáo dục, khiến nàng càng có nhiều ràng buộc.
Còn Dương Phàm lại hoàn toàn ngược lại, hắn đến từ Nam Dương, nơi đó vốn cũng không có nhiều quy củ, những chuyện trải qua thuở nhỏ khiến hắn thường phá vỡ các quy củ. So với Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng đối lập. Hắn vốn là như thế đấy, trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi bản thân mình có bao nhiêu khiếm khuyết đều thể hiện hết ra ngoài, đối với Uyển nhi từ nhỏ đến lớn chỉ như chim Hoàng Yến sống ở trong lồng mà nói, chuyện này vô cùng mới mẻ.
Như lúc này, cùng với tình lang ở trên bàn thân thiết, hơn nữa lại là ban ngày, trong lòng Uyển nhi cho rằng đó là chuyện rất phóng đãng là một hành vi không tự trọng. Nàng xưa nay yên lặng trang nghiêm ở trên điện mà trả lời Thái Hậu hoàng đế và văn võ đại thần, cùng với các quan văn, sĩ tử ngâm thơ bình văn, xem cá, trồng cây, uống trà thơm thượng hạng, đánh đàn nghỉ ngơi, không có việc nào là không trang nhã.
Dương Phàm lỗ mãng không ngừng làm cho nàng có chút khó chịu và bất an. Có thể nàng so với tình lang lớn hơn mấy tuổi, đối với Dương Phàm lại yêu quý, dung túng, khiến nàng không muốn phản đối cách làm của tình lang. Trong lòng e lệ tiếp nhận, hành vi có trái với lễ giáo quy củ được giáo dục lại làm cho nàng được một cảm giác mới mẻ, kích thích, cảm giác này trước kia chưa từng trải qua làm tim nàng đập mạnh.
Lúc Dương Phàm đang hôn xuống, Uyển nhi “Ưm” một tiếng, thân mình liền trở nên mềm nhũn.
Lần này vô cùng thân thiết, khác xa với ngày đó ở bên bờ sông Y Thủy, hoàn cảnh đặc biệt càng thêm du dương khiến Uyển nhi xúc giác nhạy cảm hơn gấp trăm lần, nàng tâm đã loạn, tình mê muội, cả thân thể ngày càng mềm nhũn ra, chỉ muốn như vậy mà nằm xuống. Tùy cho Dương Phàm muốn làm gì thì làm.
Uyển nhi nghĩ loạn xạ:
- Ta đã từng này tuổi rồi. Còn có bao năm thanh xuân có thể cùng chàng, không bằng giờ liền cho lang quân đi… không được! Nếu chẳng may có thai. Bị Thiên Hậu phát hiện chẳng phải là cơ hội sống sót của lang quân bị một tay phá hủy đi? Nếu muốn cùng lang quân chính thức làm vợ chồng, cũng phải tìm cách kiếm ít thuốc đến…
Uyển nhi cực kỳ yêu Dương Phàm. Cơ thể trưởng thành của Dương Phàm sắc dục như nước thủy triều, thật sự muốn buông không chống cự nữa, chấp nhận vừa sợ vừa thẹn, nhưng trong lòng lại có một tia suy nghĩ tỉnh táo, nhắc nhở nàng đừng phóng túng một chút mà gánh hậu quả đáng sợ. Hơn nữa nàng cũng không muốn đơn giản như vậy ở đây đem lần đầu tiên của mình qua loa giao cho nam nhân yêu quý của nàng.
Uyển nhi ở trong lòng hết sức khổ sở giằng xé, ý chí mỗi lúc một yếu kém, hai tay chống cái bàn dần dần mềm xuống, nàng thật sự đã muốn đầu hàng. Cam tâm tình nguyện để cho tình lang của nàng chinh phục, chiếm hữu.
- Ôi chao!
Dương Phàm bỗng nhiên kêu lên một tiếng làm Uyển nhi tỉnh táo lại.
Uyển nhi mở mắt nhìn, chỉ thấy Dương Phàm lỡ tay làm đổ nghiên mực. Mực ở trong nghiên đổ hết lên cuộn sách. Mực nước dọc theo mặt bàn trôi đến, nhìn thấy là sẽ dính vào trên ống tay áo nàng. Dương Phàm vội vàng vừa kéo eo nhỏ của nàng vừa ôm nàng xuống khỏi bàn.
Thượng Quan Uyển Nhi tuột trâm cài tóc, tóc mai rối bời, gò má ngọc một vừng đỏ ửng, hai chân dẫm trên mặt đất mềm nhũn, suýt chút nữa trượt chân, Dương Phàm đỡ nàng đứng dậy, quay trở lại cứu cuộn sách kia, vừa đem tự văn mở ra đã thấy bị nhuộm một mảng mực lớn.
- Tiếc quá! Tiếc quá! Ôi, vật độc nhất vô nhị trên đời này không ngờ bị một tay ta phá hủy.
Dương Phàm nhìn thấy bức văn tự kia bị phá hỏng, không khỏi liên tục xót xa.
Uyển nhi nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, xấu hổ bẽn lẽn trừng mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng:
- Còn nói nữa, không phải ngươi hết sức ngông cuồng như vậy, hỏi sao văn tự không bị phá hủy ra thế này.
Dương Phàm nói:
- Mỹ nhân đẹp như ngọc đang ở trước mắt, ta cũng không phải tên ngốc, làm sao mà nhịn được? Chỉ có điều văn tự đẹp thế này. Ôi! Cái này bị phá hủy, thế gian này không còn nữa rồi.
Uyển nhi trong lòng vẫn còn ở trên mây, bay phiêu diêu lãng đãng, thấy vẻ mặt hối hận của hắn liền dịu dàng an ủi:
- Lang quân cần gì phải bận tâm như vậy. Miêu Thần Khách vẫn còn sống ở trên nhân gian, cuốn văn tự này sao lại có thể là bản duy nhất. Để Uyển nhi viết một lá thư, lang quân đưa đến, nhờ hắn viết lại cho một bản cũng được mà!
Chỉ một câu nói mà như chuông đồng kêu vang, Dương Phàm trong lòng kích động, thật lâu vẫn chưa dứt…
Tiếng chuông du dương, khiến người nghe được trong lòng tở nên vô cùng điềm tĩnh.
Nơi này là Thiên Cung Tự, Thiên Cung Tự nằm ở khu vực phía bắc Thượng Thiện, bên cạnh Thiên Tân Kiều. Võ hậu sùng bái Phật, trên thế nào thì dưới theo như vậy. Chùa chiền Lạc Dương hương khói hưng thịnh. Thiên Cung Tự này là một chùa lớn trong thành Lạc Dương, cho nên tín đồ nhiều như mây.
Trong hậu viện Thiên Cung Tự tường phía tây có một cửa cho dân chúng ra vào trong viện. Thiên Cung Tự tuy rằng hương khói hưng thịnh nhưng chỗ này là ở giáp tường với đầu hồi của Thiên Cung tự cho nên lại vô cùng tĩnh mịch.
Dương Phàm mặc một bộ áo dài, đứng ở cửa cổng của tòa nhà, xem xét trái phải, đầu hồi nâu xám, mái đao cong, tất cả đều nhuốm màu thời gian, mới nhìn thì thấy nhà cửa ở đây đã rất cổ xưa.
Chỗ này chính là nơi ở của Miêu Thần Khách.
Tiểu đồng trông coi việc đóng mở cửa chỉ một lát sau thì thở hồng hộc chạy trở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mở to đôi mắt đen, đối với Dương Phàm nho nhã lễ độ vái chào nói:
- Lang quân chờ đã lâu, tiên sinh nói hắn đã lâu không gặp khách ngoài, không muốn vì lang quân mà làm hỏng hết phép tắc, xin hỏi lang quân đến đây có việc gì không?
Dương Phàm giờ mới biết tiểu đồng này là học trò của Miêu Thần Khách, nhân tiện nói:
- Tiểu huynh đệ ngươi chưa nói cho tiên sinh nhà ngươi, ta đem thư của Thượng Quan Đãi Chiếu đến đây sao?
Tiểu đồng cười hì hì một cái, hắn mới độ bảy tám tuổi, đang tuổi thay răng, nụ cười liền hở ra hàm răng so le, không đầy đủ răng nanh:
- Tiểu tử đã nói! Chính vì nguyên nhân đó nên tiên sinh mới sai tiểu nhân hỏi lang quân đến đây có việc gì, bằng không sợ là cũng không hỏi nữa ấy chứ!
Dương Phàm nói:
- Nếu là vậy, xin hãy trả lời tiên sinh, bức tự văn ở trong cung “Tiết Tướng quân bia” vô ý đã bị hư hại, Thượng Quan Đãi Chiếu vì quá tiếc nuối, đặc phái bản nhân đến xin tiên sinh viết lại một phần bản văn tự!
- Ra là như vậy…
Tiểu đồng gãi đầu gật đầu dứt khoát nói:
- Ngươi chờ ở kia, tiểu tử đi hỏi lại tiên sinh.
Tiểu tử kia nói xong lại chạy như bay, chỉ chốc lát sau hồng hộc quay trở lại nói:
- Lang quân mời vào!
Dương Phàm bước vào cửa chính, tiểu đồng liền dẫn hắn vào bên trong.
Dương Phàm chăm chú đánh giá tình hình bên trong viện, cửa hai bên cổng tường xây bình phong, trên đó trang trí hoặc tranh hoa , chim cá hoặc là tranh núi non thủy mặc, đều đã lâu năm rồi, trên mặt đất rải đá cuội làm đường đi, qua thời gian người ta đi lại trên đó, chúng trở nên bóng loáng trơn nhẵn. Không gian thật yên lặng tĩnh mịch mà hoang dã.
Trong sân viện thoạt nhìn còn có một vườn hoa. Tường vây thấp bé, đất đã sụp đổ từ lâu, bên trong có vài đám cỏ dại mọc hoang, có vài bông hoa dại nhỏ, khung cảnh lộ ra một vẻ hoang vắng.
Trong sân không có ai. Xem ra người trong nhà Miêu gia đều ở trong hậu viện. Dương Phàm vừa đưa mắt nhìn quanh, vừa hỏi:
- Tiểu huynh đệ. Ngươi tên là gì?
Tiểu đồng nói:
- Tiểu tử Đỗ Nhàn.
Dương Phàm nói:
- À, sư phụ ngươi nhàn cư ở đây thu nhận có nhiều đệ tử không?
Đỗ Nhàn hoạt bát mà đi nói:
- Tiên sinh chưa từng thu nhận quá nhiều đệ tử, chỉ vì cha ta có nhiều công việc bộn bề, không có thời gian dạy dỗ tiểu tử, liền đem tiểu tử giao phó cho tiên sinh để tiên sinh dạy bảo.
Dương Phàm nói:
- Hả! Lệnh tôn là quan trong triều sao?
Đỗ Nhàn nói:
- Gia phụ chính là Tu Văn quán học sĩ họ Giản.
Người thời đó kiêng nói thẳng tên tuổi , nhắc đến phụ thân thì càng thêm kiêng kỵ. Chẳng qua là vì người ngoài muốn tỏ lòng kính trọng muốn biết thêm tên. Đó là trong các trường hợp bình thường, trừ phi người có danh tiếng đặc biệt. Ngươi nói họ mà không nói tên làm sao mà biết được ngươi con cái nhà ai. Ranh con này kiêu ngạo nói ra họ của phụ thân, xem ra phụ thân ngươi có danh tiếng lớn rồi.
Tiếc là Dương Phàm đối với các danh nhân đương thời cũng không biết nhiều. Không biết Đỗ Tất Giản chính là Đỗ Thẩm Ngôn trong “Văn chương tứ hữu”. Hắn không năng lực tiên tri nên đương nhiên không biết tiểu ngoan đồng này chính là phụ thân thân sinh ra thi thánh Đỗ Phủ sau này. Đỗ Thẩm Ngôn cậy mình có tài mà khinh người, chẳng coi ai ra gì, nhưng lại đồng ý đem đứa con giao cho Miêu Thần Khách dạy bảo, có thể thấy là ông ta cũng công nhận học vấn của Miêu Thần Khách.
Đỗ Nhàn đưa Dương Phàm tiến vào sân trong, một gian phòng khách tthanh nhã, quay qua hắn làm lễ nói:
- Lang quân mời ngồi ở đây, tiên sinh lúc nãy mới biết ý đồ của lang quân khi đến đây nên đang bắt đầu tìm kiếm lại tập văn cũ, hiện giờ chắc đã tìm được, tiểu tử đi hầu mài mực, chờ văn bia viết xong liền nhanh chóng đưa tới cho lang quân!
Dương Phàm ngẩn ra, Miêu Thần Khách này thật là muốn trốn tránh không gặp người ngoài rồi, ta cầm thư tay của Thượng Quan Đãi Chiếu đến mà hắn vẫn dám lên mặt như thế?
Lúc này một cỗ xe màn xanh biếc màu dầu hạt cải chậm rãi chạy qua Thiên Tân Kiều rẽ vào phường Thượng Thiện, đúng lúc đi qua Thiên Cung Tự.
Lão Ngưu nện bước vững vàng trên đường, chậm rãi mà đi, trong xe một nam tử dung mạo thanh tú lặng lẽ vén màn lên hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, quay đầu nói:
- Nương tử, chúng ta sắp đến rồi.
Người này đúng là Trung Lang Tướng Võ Du Kỵ, trong xe còn có một vị phu nhân trên dưới 30 tuổi, mặc một bộ váy ngắn xanh nhạt hoa bạch lan, bên ngoài trên vai khoác một một áo xanh ngọc hững hờ trên cánh tay, mặt như trăng rằm, con ngươi sáng, lông mày dài, đó là Lý thị phu nhân của Võ Du Kỵ. Lý thị phu nhân tên một chữ là Nguyệt.
Võ Du Kỵ buông màn lo lắng mà nói:
- Võ Tam Tư vô duyên vô cớ mời ta làm gì? Chỉ sợ không phải là việc gì tốt lành…
Lý Nguyệt nhẹ nhàng bám cánh tay hắn dịu dàng nói:
- Lang quân lo lắng cái gì, là huynh trưởng nhà mình, còn có thể hại chàng sao?
Võ Du Kỵ vỗ vỗ cánh tay của nàng nói:
- Nguyệt nhi, nàng có chỗ không biết đấy. Ta là anh em họ tất nhiên sẽ không hại ta, cũng không cần phải hại ta, tuy nhiên không bảo đảm được sẽ không bắt ta giúp hắn đi hại người.
Lý Nguyệt nắm bàn tay to của hắn, đưa lên cái má mềm mại của mình nhẹ nhàng sờ vài cái hạ giọng nói:
- Lang quân vẫn không ưa những người nhà Võ gia ngang ngược, thiếp tất nhiên biết rõ. Nếu lang quân chức quan này làm cực khổ quá, chúng ta liền từ quan không làm nữa, quay lại quê nhà ở Thái Nguyên đi thôi.
Võ Du Kỵ cười khổ nói:
- Nguyệt nhi à, nàng nói nghe dễ quá. Võ gia chúng ta vì Thái Hậu mà mất cũng vì Thái Hậu mà thịnh vượng, thành bại đều trong tay Thái Hậu. Ừ! Chức vị đó, không phải do chúng ta muốn làm, giống như không phải do chúng ta…, nếu vì ta từ quan không làm, chỉ sợ từ nay về sau khả năng gia tộc không dung, cho dù trở về quê nhà ở Thái Nguyên cũng không có lấy một ngày tốt lành.
Lý Nguyệt thở dài nói:
- Thiếp tất nhiên biết thái độ làm người của lang quân, đều nhất định là người của Võ gia, cùng với Võ Gia vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Nếu chúng ta không thể thoát ra, cũng chỉ là lá mặt lá trái. Tin là Thái Hậu sau khi lên ngôi, đã ít tin dùng lang quân rồi, lang quân nếu không phải tự nguyện tiến thân theo con đường quan, lúc đó sẽ nghĩ biện pháp thoát ra là được.
Võ Du Kỵ thở dài một tiếng mà nói:
- Cũng chỉ như thế là tốt.
Còn Dương Phàm lại hoàn toàn ngược lại, hắn đến từ Nam Dương, nơi đó vốn cũng không có nhiều quy củ, những chuyện trải qua thuở nhỏ khiến hắn thường phá vỡ các quy củ. So với Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng đối lập. Hắn vốn là như thế đấy, trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi bản thân mình có bao nhiêu khiếm khuyết đều thể hiện hết ra ngoài, đối với Uyển nhi từ nhỏ đến lớn chỉ như chim Hoàng Yến sống ở trong lồng mà nói, chuyện này vô cùng mới mẻ.
Như lúc này, cùng với tình lang ở trên bàn thân thiết, hơn nữa lại là ban ngày, trong lòng Uyển nhi cho rằng đó là chuyện rất phóng đãng là một hành vi không tự trọng. Nàng xưa nay yên lặng trang nghiêm ở trên điện mà trả lời Thái Hậu hoàng đế và văn võ đại thần, cùng với các quan văn, sĩ tử ngâm thơ bình văn, xem cá, trồng cây, uống trà thơm thượng hạng, đánh đàn nghỉ ngơi, không có việc nào là không trang nhã.
Dương Phàm lỗ mãng không ngừng làm cho nàng có chút khó chịu và bất an. Có thể nàng so với tình lang lớn hơn mấy tuổi, đối với Dương Phàm lại yêu quý, dung túng, khiến nàng không muốn phản đối cách làm của tình lang. Trong lòng e lệ tiếp nhận, hành vi có trái với lễ giáo quy củ được giáo dục lại làm cho nàng được một cảm giác mới mẻ, kích thích, cảm giác này trước kia chưa từng trải qua làm tim nàng đập mạnh.
Lúc Dương Phàm đang hôn xuống, Uyển nhi “Ưm” một tiếng, thân mình liền trở nên mềm nhũn.
Lần này vô cùng thân thiết, khác xa với ngày đó ở bên bờ sông Y Thủy, hoàn cảnh đặc biệt càng thêm du dương khiến Uyển nhi xúc giác nhạy cảm hơn gấp trăm lần, nàng tâm đã loạn, tình mê muội, cả thân thể ngày càng mềm nhũn ra, chỉ muốn như vậy mà nằm xuống. Tùy cho Dương Phàm muốn làm gì thì làm.
Uyển nhi nghĩ loạn xạ:
- Ta đã từng này tuổi rồi. Còn có bao năm thanh xuân có thể cùng chàng, không bằng giờ liền cho lang quân đi… không được! Nếu chẳng may có thai. Bị Thiên Hậu phát hiện chẳng phải là cơ hội sống sót của lang quân bị một tay phá hủy đi? Nếu muốn cùng lang quân chính thức làm vợ chồng, cũng phải tìm cách kiếm ít thuốc đến…
Uyển nhi cực kỳ yêu Dương Phàm. Cơ thể trưởng thành của Dương Phàm sắc dục như nước thủy triều, thật sự muốn buông không chống cự nữa, chấp nhận vừa sợ vừa thẹn, nhưng trong lòng lại có một tia suy nghĩ tỉnh táo, nhắc nhở nàng đừng phóng túng một chút mà gánh hậu quả đáng sợ. Hơn nữa nàng cũng không muốn đơn giản như vậy ở đây đem lần đầu tiên của mình qua loa giao cho nam nhân yêu quý của nàng.
Uyển nhi ở trong lòng hết sức khổ sở giằng xé, ý chí mỗi lúc một yếu kém, hai tay chống cái bàn dần dần mềm xuống, nàng thật sự đã muốn đầu hàng. Cam tâm tình nguyện để cho tình lang của nàng chinh phục, chiếm hữu.
- Ôi chao!
Dương Phàm bỗng nhiên kêu lên một tiếng làm Uyển nhi tỉnh táo lại.
Uyển nhi mở mắt nhìn, chỉ thấy Dương Phàm lỡ tay làm đổ nghiên mực. Mực ở trong nghiên đổ hết lên cuộn sách. Mực nước dọc theo mặt bàn trôi đến, nhìn thấy là sẽ dính vào trên ống tay áo nàng. Dương Phàm vội vàng vừa kéo eo nhỏ của nàng vừa ôm nàng xuống khỏi bàn.
Thượng Quan Uyển Nhi tuột trâm cài tóc, tóc mai rối bời, gò má ngọc một vừng đỏ ửng, hai chân dẫm trên mặt đất mềm nhũn, suýt chút nữa trượt chân, Dương Phàm đỡ nàng đứng dậy, quay trở lại cứu cuộn sách kia, vừa đem tự văn mở ra đã thấy bị nhuộm một mảng mực lớn.
- Tiếc quá! Tiếc quá! Ôi, vật độc nhất vô nhị trên đời này không ngờ bị một tay ta phá hủy.
Dương Phàm nhìn thấy bức văn tự kia bị phá hỏng, không khỏi liên tục xót xa.
Uyển nhi nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, xấu hổ bẽn lẽn trừng mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng:
- Còn nói nữa, không phải ngươi hết sức ngông cuồng như vậy, hỏi sao văn tự không bị phá hủy ra thế này.
Dương Phàm nói:
- Mỹ nhân đẹp như ngọc đang ở trước mắt, ta cũng không phải tên ngốc, làm sao mà nhịn được? Chỉ có điều văn tự đẹp thế này. Ôi! Cái này bị phá hủy, thế gian này không còn nữa rồi.
Uyển nhi trong lòng vẫn còn ở trên mây, bay phiêu diêu lãng đãng, thấy vẻ mặt hối hận của hắn liền dịu dàng an ủi:
- Lang quân cần gì phải bận tâm như vậy. Miêu Thần Khách vẫn còn sống ở trên nhân gian, cuốn văn tự này sao lại có thể là bản duy nhất. Để Uyển nhi viết một lá thư, lang quân đưa đến, nhờ hắn viết lại cho một bản cũng được mà!
Chỉ một câu nói mà như chuông đồng kêu vang, Dương Phàm trong lòng kích động, thật lâu vẫn chưa dứt…
Tiếng chuông du dương, khiến người nghe được trong lòng tở nên vô cùng điềm tĩnh.
Nơi này là Thiên Cung Tự, Thiên Cung Tự nằm ở khu vực phía bắc Thượng Thiện, bên cạnh Thiên Tân Kiều. Võ hậu sùng bái Phật, trên thế nào thì dưới theo như vậy. Chùa chiền Lạc Dương hương khói hưng thịnh. Thiên Cung Tự này là một chùa lớn trong thành Lạc Dương, cho nên tín đồ nhiều như mây.
Trong hậu viện Thiên Cung Tự tường phía tây có một cửa cho dân chúng ra vào trong viện. Thiên Cung Tự tuy rằng hương khói hưng thịnh nhưng chỗ này là ở giáp tường với đầu hồi của Thiên Cung tự cho nên lại vô cùng tĩnh mịch.
Dương Phàm mặc một bộ áo dài, đứng ở cửa cổng của tòa nhà, xem xét trái phải, đầu hồi nâu xám, mái đao cong, tất cả đều nhuốm màu thời gian, mới nhìn thì thấy nhà cửa ở đây đã rất cổ xưa.
Chỗ này chính là nơi ở của Miêu Thần Khách.
Tiểu đồng trông coi việc đóng mở cửa chỉ một lát sau thì thở hồng hộc chạy trở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mở to đôi mắt đen, đối với Dương Phàm nho nhã lễ độ vái chào nói:
- Lang quân chờ đã lâu, tiên sinh nói hắn đã lâu không gặp khách ngoài, không muốn vì lang quân mà làm hỏng hết phép tắc, xin hỏi lang quân đến đây có việc gì không?
Dương Phàm giờ mới biết tiểu đồng này là học trò của Miêu Thần Khách, nhân tiện nói:
- Tiểu huynh đệ ngươi chưa nói cho tiên sinh nhà ngươi, ta đem thư của Thượng Quan Đãi Chiếu đến đây sao?
Tiểu đồng cười hì hì một cái, hắn mới độ bảy tám tuổi, đang tuổi thay răng, nụ cười liền hở ra hàm răng so le, không đầy đủ răng nanh:
- Tiểu tử đã nói! Chính vì nguyên nhân đó nên tiên sinh mới sai tiểu nhân hỏi lang quân đến đây có việc gì, bằng không sợ là cũng không hỏi nữa ấy chứ!
Dương Phàm nói:
- Nếu là vậy, xin hãy trả lời tiên sinh, bức tự văn ở trong cung “Tiết Tướng quân bia” vô ý đã bị hư hại, Thượng Quan Đãi Chiếu vì quá tiếc nuối, đặc phái bản nhân đến xin tiên sinh viết lại một phần bản văn tự!
- Ra là như vậy…
Tiểu đồng gãi đầu gật đầu dứt khoát nói:
- Ngươi chờ ở kia, tiểu tử đi hỏi lại tiên sinh.
Tiểu tử kia nói xong lại chạy như bay, chỉ chốc lát sau hồng hộc quay trở lại nói:
- Lang quân mời vào!
Dương Phàm bước vào cửa chính, tiểu đồng liền dẫn hắn vào bên trong.
Dương Phàm chăm chú đánh giá tình hình bên trong viện, cửa hai bên cổng tường xây bình phong, trên đó trang trí hoặc tranh hoa , chim cá hoặc là tranh núi non thủy mặc, đều đã lâu năm rồi, trên mặt đất rải đá cuội làm đường đi, qua thời gian người ta đi lại trên đó, chúng trở nên bóng loáng trơn nhẵn. Không gian thật yên lặng tĩnh mịch mà hoang dã.
Trong sân viện thoạt nhìn còn có một vườn hoa. Tường vây thấp bé, đất đã sụp đổ từ lâu, bên trong có vài đám cỏ dại mọc hoang, có vài bông hoa dại nhỏ, khung cảnh lộ ra một vẻ hoang vắng.
Trong sân không có ai. Xem ra người trong nhà Miêu gia đều ở trong hậu viện. Dương Phàm vừa đưa mắt nhìn quanh, vừa hỏi:
- Tiểu huynh đệ. Ngươi tên là gì?
Tiểu đồng nói:
- Tiểu tử Đỗ Nhàn.
Dương Phàm nói:
- À, sư phụ ngươi nhàn cư ở đây thu nhận có nhiều đệ tử không?
Đỗ Nhàn hoạt bát mà đi nói:
- Tiên sinh chưa từng thu nhận quá nhiều đệ tử, chỉ vì cha ta có nhiều công việc bộn bề, không có thời gian dạy dỗ tiểu tử, liền đem tiểu tử giao phó cho tiên sinh để tiên sinh dạy bảo.
Dương Phàm nói:
- Hả! Lệnh tôn là quan trong triều sao?
Đỗ Nhàn nói:
- Gia phụ chính là Tu Văn quán học sĩ họ Giản.
Người thời đó kiêng nói thẳng tên tuổi , nhắc đến phụ thân thì càng thêm kiêng kỵ. Chẳng qua là vì người ngoài muốn tỏ lòng kính trọng muốn biết thêm tên. Đó là trong các trường hợp bình thường, trừ phi người có danh tiếng đặc biệt. Ngươi nói họ mà không nói tên làm sao mà biết được ngươi con cái nhà ai. Ranh con này kiêu ngạo nói ra họ của phụ thân, xem ra phụ thân ngươi có danh tiếng lớn rồi.
Tiếc là Dương Phàm đối với các danh nhân đương thời cũng không biết nhiều. Không biết Đỗ Tất Giản chính là Đỗ Thẩm Ngôn trong “Văn chương tứ hữu”. Hắn không năng lực tiên tri nên đương nhiên không biết tiểu ngoan đồng này chính là phụ thân thân sinh ra thi thánh Đỗ Phủ sau này. Đỗ Thẩm Ngôn cậy mình có tài mà khinh người, chẳng coi ai ra gì, nhưng lại đồng ý đem đứa con giao cho Miêu Thần Khách dạy bảo, có thể thấy là ông ta cũng công nhận học vấn của Miêu Thần Khách.
Đỗ Nhàn đưa Dương Phàm tiến vào sân trong, một gian phòng khách tthanh nhã, quay qua hắn làm lễ nói:
- Lang quân mời ngồi ở đây, tiên sinh lúc nãy mới biết ý đồ của lang quân khi đến đây nên đang bắt đầu tìm kiếm lại tập văn cũ, hiện giờ chắc đã tìm được, tiểu tử đi hầu mài mực, chờ văn bia viết xong liền nhanh chóng đưa tới cho lang quân!
Dương Phàm ngẩn ra, Miêu Thần Khách này thật là muốn trốn tránh không gặp người ngoài rồi, ta cầm thư tay của Thượng Quan Đãi Chiếu đến mà hắn vẫn dám lên mặt như thế?
Lúc này một cỗ xe màn xanh biếc màu dầu hạt cải chậm rãi chạy qua Thiên Tân Kiều rẽ vào phường Thượng Thiện, đúng lúc đi qua Thiên Cung Tự.
Lão Ngưu nện bước vững vàng trên đường, chậm rãi mà đi, trong xe một nam tử dung mạo thanh tú lặng lẽ vén màn lên hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, quay đầu nói:
- Nương tử, chúng ta sắp đến rồi.
Người này đúng là Trung Lang Tướng Võ Du Kỵ, trong xe còn có một vị phu nhân trên dưới 30 tuổi, mặc một bộ váy ngắn xanh nhạt hoa bạch lan, bên ngoài trên vai khoác một một áo xanh ngọc hững hờ trên cánh tay, mặt như trăng rằm, con ngươi sáng, lông mày dài, đó là Lý thị phu nhân của Võ Du Kỵ. Lý thị phu nhân tên một chữ là Nguyệt.
Võ Du Kỵ buông màn lo lắng mà nói:
- Võ Tam Tư vô duyên vô cớ mời ta làm gì? Chỉ sợ không phải là việc gì tốt lành…
Lý Nguyệt nhẹ nhàng bám cánh tay hắn dịu dàng nói:
- Lang quân lo lắng cái gì, là huynh trưởng nhà mình, còn có thể hại chàng sao?
Võ Du Kỵ vỗ vỗ cánh tay của nàng nói:
- Nguyệt nhi, nàng có chỗ không biết đấy. Ta là anh em họ tất nhiên sẽ không hại ta, cũng không cần phải hại ta, tuy nhiên không bảo đảm được sẽ không bắt ta giúp hắn đi hại người.
Lý Nguyệt nắm bàn tay to của hắn, đưa lên cái má mềm mại của mình nhẹ nhàng sờ vài cái hạ giọng nói:
- Lang quân vẫn không ưa những người nhà Võ gia ngang ngược, thiếp tất nhiên biết rõ. Nếu lang quân chức quan này làm cực khổ quá, chúng ta liền từ quan không làm nữa, quay lại quê nhà ở Thái Nguyên đi thôi.
Võ Du Kỵ cười khổ nói:
- Nguyệt nhi à, nàng nói nghe dễ quá. Võ gia chúng ta vì Thái Hậu mà mất cũng vì Thái Hậu mà thịnh vượng, thành bại đều trong tay Thái Hậu. Ừ! Chức vị đó, không phải do chúng ta muốn làm, giống như không phải do chúng ta…, nếu vì ta từ quan không làm, chỉ sợ từ nay về sau khả năng gia tộc không dung, cho dù trở về quê nhà ở Thái Nguyên cũng không có lấy một ngày tốt lành.
Lý Nguyệt thở dài nói:
- Thiếp tất nhiên biết thái độ làm người của lang quân, đều nhất định là người của Võ gia, cùng với Võ Gia vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Nếu chúng ta không thể thoát ra, cũng chỉ là lá mặt lá trái. Tin là Thái Hậu sau khi lên ngôi, đã ít tin dùng lang quân rồi, lang quân nếu không phải tự nguyện tiến thân theo con đường quan, lúc đó sẽ nghĩ biện pháp thoát ra là được.
Võ Du Kỵ thở dài một tiếng mà nói:
- Cũng chỉ như thế là tốt.
/1071
|