Dương Phàm cười hỏi Thiên Ái Nô:
- Ý này của ta thế nào?
- Mộc Ti không thể nói chuyện…
Thiên Ái Nô chợt rút kiếm. Một tia sáng lạnh lóe lên, mũi tên đang bay tới gần bị một kiếm của nàng đánh bay. Soạt! Kiếm lại vào trong vỏ vỏ. Tất cả động tác của đều nhẹ nhàng, gọn gàng, tuyệt đẹp.
- …thì làm sao cố ý làm lộ quân cơ với người khác?
Một câu nói này, rút kiếm, bổ tiễn, cùng với động tác đút kiếm vào vỏ hết sức liền mạch, lưu loát, mà tốc độ lời nói, ngữ điệu của nàng không có chút nào khác thường.
Dương Phàm nói:
- Hắn chỉ cần xuất đầu lộ diện là được, ngôn ngữ cụ thể có thể cho người bên cạnh hắn làm! Tựa như ta giả mạo cướp bộ lạc Đột Quyết.
Thiên Ái Nô nói:
- Vậy huynh xác định thế nào? Bây giờ hắn vẫn không thể nói?
Dương Phàm nói:
- Nếu hắn có thể nói, chẳng phải càng tốt sao? Ta chỉ học mấy câu đơn giản của Đột Quyết thì có gì khó?
Thiên Ái Nô nói:
- Giọng nói của hắn huynh từng nghe chưa? Huynh tin rằng người nghe huynh nói chuyện chưa từng nghe Mộc Ti nói chuyện?
Dương Phàm giật mình nói:
- Cái này…đương nhiên không thể.Nhưng…khi ta rời khỏi Đột Quyết hắn còn không thể nói. Bây giờ có lẽ hắn vẫn chưa thể nói chuyện?
Dương Phàm nói xong, không khỏi đưa ánh mắt về phía xa xăm về phía một cái vọng lâu cao cao, trên vọng lâu có vài bóng người.
Vọng lâu rất cao, còn cao hơn so với tường thành khoảng ba trượng. Nơi đây là cánh đồng bát ngát, đứng trên vọng lâu, gió thổi tới ào ào, mấy .nMười đứng trến đó đều mặc quần áo da sói, giày da trâu, đầu đội mũ trùm đầu da chó che tai, bên ngoài lại mặc áo choàng cổ lông dê.
Mục Ân, Mộc Ti đều đứng trên lầu. Đương nhiên là bọn họ mặc toàn những đồ đắt tiền. Có điều những cái áo lông đắt tiền đã sớm mất đi cái ý nghĩa chống lạnh, chỉ còn là một vật tượng trưng cho thân phận.
Cho nên kiểu cắt khâu quần áo chỉ yêu cầu chắc chắn cao sang đã hoàn toàn mất đi tác dụng chắn gió. Mặc một món đồ như vậy ở đây, chỉ cần có một chút khe hở, gió lạnh sẽ vù vù rót vào bên trong. Trong khi đó quần áo da sói chống lạnh không hề kém hơn so với da Hải Long, chỉ có điều chúng xấu xí mà thôi.
- Nếu lúc trước chúng ta có thể ăn hết năm nghìn quân đường ở Phi Hổ Khẩu đó thì lúc này đánh phòng thủ Minh Uy, bọn chúng vận dụng binh lực, sẽ cảm thấy phải cố hết sức, nhưng…., có lẽ viện quân Lương Châu cũng sắp tới. Chúng ta tiêu hao chút binh lực của chúng, mới có thể phá thành.
Người đang nói chuyện chính là giọng nói của Mục Ân phát ra từ phía sau khăn quàng cổ nhưng vẫn vang dội đầy lực như trước.
Trên mặt của lão cũng có khăn che, chỉ lộ ra đôi mắt. Trên tấm khăn che mặt vì có nhiệt khí, đã đọng lại một lớp tuyết. Tuy nhiên ánh mắt lạnh lùng của lão lại lộ ra một cỗ sát khí nghiêm nghị.
Đứng bên cạnh là một người đàn ông mặc trang phục giống vậy, cũng đeo khăn che mặt, giọng nói khàn khàn, hơn nữa còn thô dát khó nghe, tựa như một thứ thanh âm sắc lẹm dùng sức ma sát, khiến người ta nghe rất khó chịu. Nhưng y nói gì thì không ai nghe rõ, giọng nói quá thấp, hễ nói ra là bị gió tạt đi mất.
Mục Ân nhíu mày, quay đầu hỏi:
- Ngươi nói gì?
Người kia xoay người giật khăn che xuống, không ngờ chính là Mộc Ti. Cũng không biết là loại thảo dược kia thực sự có thể chữa bệnh hay chỉ là lừa người, hay là cái cổ của Mộc Ti không hoàn toàn bị phá hoại, thương tích của gã thì vẫn có thể nói chuyện chỉ là giọng nói khàn khàn khó nghe.
Mục Ân rất lo lắng đứa con gái bảo bối của mình liệu có còn thích gã như khi gã còn hót được những bài tình ca đánh động tới trái tim của con gái. Bằng không tuy nói là cuộc hôn nhân này vì lợi ích bộ lạc, nhưng Mặc Xuyết còn có mấy người con, Mộc Ti cũng không phải là một người được coi trọng nhất, nhưng tại sao lão lại chọn Mộc Ti làm con rể?
Mộc Ti nói với một thanh âm khàn khàn trầm thấp:
- Chúng ta…, binh lực sung…túc, không để cho..thở dốc. Các bộ lạc luân phiên…trận, khêu đèn đánh đêm, ngày đêm không ngừng, nhất định phải đánh…hạ sớm…
Gió thổi rất lớn, giọng nói bình thường của con quỷ Mộc TI thực sự rất thấp, dù là Mục Ân cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, vẫn hơi hàm hồ cho qua chuyện,
Nếu Cốt Đốt Lộc đã qua đời, mà ở đây không giành được thắng lợi vơ vét của cải của người Hán trở về, như vậy trận chiến chẳng những không thể giành được tác dụng nâng cao thanh thế, thậm chí ngay cả tác dụng dệt hoa trên gấm cũng không hề có. Như vậy nó sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa xuất binh.
Mục Ân hiểu ý gật đầu, nói:
- Đêm nay, sẽ do người ngựa của các ngươi tới tấn công thành trước.
Mộc Ti cố gắng gật đầu, nhìn về phía Minh Uy, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Gã có thể nói rồi, nhưng càng khó chịu hơn nhiều so với lúc gã không thể nói. Ccái giọng nói khó chịu đáng ghét ấy, nếu không cần thiết gã căn bản không muốn mở miệng. Gãhận bộ lạc A Sử Đức , hận Chu Đồ và Tiêu Mục Mộc. Gã càng lo lắng trong số huynh đệ trung thành nhưng vì mình không có được địa vị sủng ái mà mất đi.
Cho nên, bây giờ hơn bất cứ lúc nào gã thật sự khát khao đại thắng.
Gã nhìn chằm chằm về tường thành, hận không thể tiến lên, đem chiến kỳ của mình cắm trên đó. Nhưng gã cũngkhông thể ngờ, có một người đang đứng ở tường thành đó, cũng có chủ ý riêng của mình.
Kịch chiến ở tường thành đang lâm vào tình hình gay cấn, tại một số lỗ châu mai, binh sĩ phải tranh dùng đao thương giáp lá cà với kẻ thù. Dưới thành, vô số những cái thang đang bắc lên tường thành. Binh lính Đột Quyết giống như đàn kiến đang leo lên. Mà từ trên tường thành dầu hỏa, đá gỗ điên cuồng đập xuống, mỗi mỗi phát đều kéo xuống cả một đám người.
Những cái thang kia cũng bị đẩy ngã hoặc bị dầu hỏa thiêu trụi bốc lửa rừng rực, mười cái chỉ còn lấy một. Nhưng chỉ có một cái, chỉ có một người trèo lên được thành, đều là một việc khiến người ta vô cùng căng thẳng, phải lập tức ép chúng, ngăn chặn chúng. Con đê ngàn dặm, chỉ cần một lỗ thủng nhỏ rất có thể trở thành nơi trí mạng
Dũng sĩ trên thảo nguyên giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Việc tác chiến, cưỡi ngựa rong ruổi, chiến dấu nhẹ nhàng,phù hợp với phong cách của người Đột Quyết, công chiến thành vốn không phải là sở trưởng này, nhưng sự anh dũng và dũng mãnh trong xương tủy của họ đã bù lại điểm này. Bọn chúng chỉ cần cố hết sức tấn công thành, dường như hoàn toàn bất chấp mạng sống của mình.
Đây là một bầy sói trên thảo nguyên.
Còn quân Đường trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp, lại cũng sớm đã không phải là những nông dân chỉ biết cầm cái cuốc. Đặc biệt lại đóng ở biên phòng, hằng năm giao đấu với kẻ thù, sự dũng mãnh và anh dũng của họ, không hề kém hơn quân địch. Tấn công mạnh, đầu đoạn, máu chảy…. Binh linh hai bên đều dùng tính mạng của mình để giao tranh.
- Trung Lang tướng, viện quân tới rồi.
Diệp Vân Bao đang chỉ huy quân ở tường thành thì một tên thân binh đột nhiên chạy tới báo cáo.
Diệp Vân Báo quát:
- Đến rồi thì bảo họ lập tức tiếp viện, ở đây đang như trên ngọn lửa, còn để bố đích thân tới nghênh đón sao?
Tên thân binh kia lúng túng nói:
- Lâu tổng quản đích thân tới.
Diệp Vân Báo không hề quay đầu lại, chỉ vào một đội trưởng nói:
- Kim Trấp đâu? Tới các nhà vơ vét một chút, xem có cái gì dễ cháy thì mang tới đây. Hả! Ai tới?
Thân binh kia nói:
- Trung Lang tướng, Hà Nguyen đạo hành quân đại tổng quản, kinh lược đại sứ Lâu Sư Đức Đại tướng quân, tự mình dẫn binh tới.
- Hả.
Diệp Vân Báo quay đầu, kinh ngạc nói:
- Lâu đại tướng quân đến đây? Lâm Trung Báo, Lâm Trung Báo, ngươi tới đây.
Tả lang tướng của Minh Uy là Lâm Trung Báo xách đại đao máu chảy đầm đìa đang chạy tới. Y là Tả lang tướng của Minh Uy, là trợ thủ của Diệp Vân Báo, quan hệ của hai người rất thân cận, tình như huynh đệ. Do trong tên có một chữ Báo, cho nên cả hai được gọi là Lưỡng Báo của Minh Uy.
Diệp Vân Báo nói:
- Lâu đại tướng quân tới rồi, ta đi nghênh đón. Ở đây do đệ chỉ huy, đừng có để lọt, làm Lâu đại tướng quân cảm thấy chúng ta không có khả năng.
Lâm Trung Báo lớn tiếng nói:
- Huynh yên tâm đi, ở đây giao cho ta.
Diệp Vân Báo “phì” mấy tiếng, mắng:
- Ông mày phải đi đâu, nói chuyện ỉu xìu vậy.
Nói xong, hắn dẫn theo vài thân binh vội vàng đi xuống thành.
Lần này, Lâu Sư Đức quả thật là đích thân lĩnh viện quân chạy tới phòng thủ Minh Uy.
Lâu Sư Đức thân là chủ soái Lũng Hữu, vốn trấn thủ ở Bộ Châu, sau khi gian tế Đột Quyết trốn thoát, mang theo tình báo quân sự quan trọng, Lâu Sư Đức hết sức lo lắng người Đột Quyết sẽ nhân cơ hội này tấn công cửa ải hiểm yếu của biên quan, và rất có thể thành công.
Mấy chỗ đó cách xa nhau hàng ngàn dặm, cả Lũng Hữu và hà Tây đều bị Đột Quyết và Thổ Phiên áp bức thành một mảnh đất hẹp dài, lão không thể lựa chọn một chỗ để chỉ huy hoàn mỹ, chiếu cố tới tất cả pháo đài. Nhưng lão thực sự không yên tâm, điều này cần lão phải có phán đoán.
Mà trên thực tế, người Đột Quyết lựa chọn nơi nào làm điểm tấn công, đều là có lợi có hại. Cơ bản Lâu Sư Đức không thể nào phán đoán được người Đột Quyết sẽ lựa chọn địa điểm thế nào, lão chỉ có thể lựa chọn một nơi theo mình là quan trọng nhất. Và rồi cuối cùng lão lựa chọn chính là Bạch Đình.
Liêu Tuyền cách Bộ Châu khá xa, ngoài tầm tay với của Lâu Sư Đức, nếu người Đột Quyết thật sự có thể phá quan xâm chiếm, đợi khi lão xuất quân tới, e rằng tất cả đều đã bị cướp mất, người cũng bị giết sạch.
Mấy chỗ còn lại chỉ là trong pháo đài, hắn không quá lo lắng, vì những nơi đó tương đối hiểm yếu một chút, hơn nữa cách trung tâm Đại Đường khá gần,tiện tiếp viện. Hơn nữa đó là địa bàn của biên quân Sóc Phương, y muốn nhúng tay cũng không có quyền. Hai chỗ còn lại, chỉ có Cư Diên Hải và Bạch Đình.
Địa khu Lũng Hữu là một dải đất kẹp giữa Đột Quyết và Thổ Phiên, có rộng có hẹp, giống như hồ lô. Cam Châu và Lương Châu chính là hai chỗ hồ lô lồi lõm. Lương Châu là miệng hồ lô. Nếu chõ này thất thủ, Đột Quyết tiến thẳng vào Trung Nguyên theo hướng đông, khiến cho toàn bộ Lũng Hữu Hà Tây đều bị nguy hiểm. Đây là khu vực quan trọng nhất của Tây Vực, cho nên lão muốn tự mình trấn thủ lương Châu.
Sau khi Lâu Sư Đức tiễn Khâu thần Tích và Vương Hiếu Kiệt tới điều tra quân tình liền lập tức khởi hành tới Lương Châu. khi lão vừa tới Lương Châu, khói lửa ở Minh Uy đã dấy lên. Thế là, Lâu Sư Đức đích thân dẫn mười ngàn viện quân tới phòng thủ Minh UY
Dương Phàm nhìn thấy Diệp Vân Báo vội vàng đi xuống thành, Lâm Trung Báo đứng trên thành lớn tiếng hò hét cổ vũ nói viện quân tới rồi, Lâu đại tướng quân đích thân tới phòng thủ Minh Uy. Mấy câu đó hắn cũng nghe thấy. Nhưng hắn không ngờ là, Thẩm Mộc cũng tới.
- Ý này của ta thế nào?
- Mộc Ti không thể nói chuyện…
Thiên Ái Nô chợt rút kiếm. Một tia sáng lạnh lóe lên, mũi tên đang bay tới gần bị một kiếm của nàng đánh bay. Soạt! Kiếm lại vào trong vỏ vỏ. Tất cả động tác của đều nhẹ nhàng, gọn gàng, tuyệt đẹp.
- …thì làm sao cố ý làm lộ quân cơ với người khác?
Một câu nói này, rút kiếm, bổ tiễn, cùng với động tác đút kiếm vào vỏ hết sức liền mạch, lưu loát, mà tốc độ lời nói, ngữ điệu của nàng không có chút nào khác thường.
Dương Phàm nói:
- Hắn chỉ cần xuất đầu lộ diện là được, ngôn ngữ cụ thể có thể cho người bên cạnh hắn làm! Tựa như ta giả mạo cướp bộ lạc Đột Quyết.
Thiên Ái Nô nói:
- Vậy huynh xác định thế nào? Bây giờ hắn vẫn không thể nói?
Dương Phàm nói:
- Nếu hắn có thể nói, chẳng phải càng tốt sao? Ta chỉ học mấy câu đơn giản của Đột Quyết thì có gì khó?
Thiên Ái Nô nói:
- Giọng nói của hắn huynh từng nghe chưa? Huynh tin rằng người nghe huynh nói chuyện chưa từng nghe Mộc Ti nói chuyện?
Dương Phàm giật mình nói:
- Cái này…đương nhiên không thể.Nhưng…khi ta rời khỏi Đột Quyết hắn còn không thể nói. Bây giờ có lẽ hắn vẫn chưa thể nói chuyện?
Dương Phàm nói xong, không khỏi đưa ánh mắt về phía xa xăm về phía một cái vọng lâu cao cao, trên vọng lâu có vài bóng người.
Vọng lâu rất cao, còn cao hơn so với tường thành khoảng ba trượng. Nơi đây là cánh đồng bát ngát, đứng trên vọng lâu, gió thổi tới ào ào, mấy .nMười đứng trến đó đều mặc quần áo da sói, giày da trâu, đầu đội mũ trùm đầu da chó che tai, bên ngoài lại mặc áo choàng cổ lông dê.
Mục Ân, Mộc Ti đều đứng trên lầu. Đương nhiên là bọn họ mặc toàn những đồ đắt tiền. Có điều những cái áo lông đắt tiền đã sớm mất đi cái ý nghĩa chống lạnh, chỉ còn là một vật tượng trưng cho thân phận.
Cho nên kiểu cắt khâu quần áo chỉ yêu cầu chắc chắn cao sang đã hoàn toàn mất đi tác dụng chắn gió. Mặc một món đồ như vậy ở đây, chỉ cần có một chút khe hở, gió lạnh sẽ vù vù rót vào bên trong. Trong khi đó quần áo da sói chống lạnh không hề kém hơn so với da Hải Long, chỉ có điều chúng xấu xí mà thôi.
- Nếu lúc trước chúng ta có thể ăn hết năm nghìn quân đường ở Phi Hổ Khẩu đó thì lúc này đánh phòng thủ Minh Uy, bọn chúng vận dụng binh lực, sẽ cảm thấy phải cố hết sức, nhưng…., có lẽ viện quân Lương Châu cũng sắp tới. Chúng ta tiêu hao chút binh lực của chúng, mới có thể phá thành.
Người đang nói chuyện chính là giọng nói của Mục Ân phát ra từ phía sau khăn quàng cổ nhưng vẫn vang dội đầy lực như trước.
Trên mặt của lão cũng có khăn che, chỉ lộ ra đôi mắt. Trên tấm khăn che mặt vì có nhiệt khí, đã đọng lại một lớp tuyết. Tuy nhiên ánh mắt lạnh lùng của lão lại lộ ra một cỗ sát khí nghiêm nghị.
Đứng bên cạnh là một người đàn ông mặc trang phục giống vậy, cũng đeo khăn che mặt, giọng nói khàn khàn, hơn nữa còn thô dát khó nghe, tựa như một thứ thanh âm sắc lẹm dùng sức ma sát, khiến người ta nghe rất khó chịu. Nhưng y nói gì thì không ai nghe rõ, giọng nói quá thấp, hễ nói ra là bị gió tạt đi mất.
Mục Ân nhíu mày, quay đầu hỏi:
- Ngươi nói gì?
Người kia xoay người giật khăn che xuống, không ngờ chính là Mộc Ti. Cũng không biết là loại thảo dược kia thực sự có thể chữa bệnh hay chỉ là lừa người, hay là cái cổ của Mộc Ti không hoàn toàn bị phá hoại, thương tích của gã thì vẫn có thể nói chuyện chỉ là giọng nói khàn khàn khó nghe.
Mục Ân rất lo lắng đứa con gái bảo bối của mình liệu có còn thích gã như khi gã còn hót được những bài tình ca đánh động tới trái tim của con gái. Bằng không tuy nói là cuộc hôn nhân này vì lợi ích bộ lạc, nhưng Mặc Xuyết còn có mấy người con, Mộc Ti cũng không phải là một người được coi trọng nhất, nhưng tại sao lão lại chọn Mộc Ti làm con rể?
Mộc Ti nói với một thanh âm khàn khàn trầm thấp:
- Chúng ta…, binh lực sung…túc, không để cho..thở dốc. Các bộ lạc luân phiên…trận, khêu đèn đánh đêm, ngày đêm không ngừng, nhất định phải đánh…hạ sớm…
Gió thổi rất lớn, giọng nói bình thường của con quỷ Mộc TI thực sự rất thấp, dù là Mục Ân cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, vẫn hơi hàm hồ cho qua chuyện,
Nếu Cốt Đốt Lộc đã qua đời, mà ở đây không giành được thắng lợi vơ vét của cải của người Hán trở về, như vậy trận chiến chẳng những không thể giành được tác dụng nâng cao thanh thế, thậm chí ngay cả tác dụng dệt hoa trên gấm cũng không hề có. Như vậy nó sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa xuất binh.
Mục Ân hiểu ý gật đầu, nói:
- Đêm nay, sẽ do người ngựa của các ngươi tới tấn công thành trước.
Mộc Ti cố gắng gật đầu, nhìn về phía Minh Uy, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Gã có thể nói rồi, nhưng càng khó chịu hơn nhiều so với lúc gã không thể nói. Ccái giọng nói khó chịu đáng ghét ấy, nếu không cần thiết gã căn bản không muốn mở miệng. Gãhận bộ lạc A Sử Đức , hận Chu Đồ và Tiêu Mục Mộc. Gã càng lo lắng trong số huynh đệ trung thành nhưng vì mình không có được địa vị sủng ái mà mất đi.
Cho nên, bây giờ hơn bất cứ lúc nào gã thật sự khát khao đại thắng.
Gã nhìn chằm chằm về tường thành, hận không thể tiến lên, đem chiến kỳ của mình cắm trên đó. Nhưng gã cũngkhông thể ngờ, có một người đang đứng ở tường thành đó, cũng có chủ ý riêng của mình.
Kịch chiến ở tường thành đang lâm vào tình hình gay cấn, tại một số lỗ châu mai, binh sĩ phải tranh dùng đao thương giáp lá cà với kẻ thù. Dưới thành, vô số những cái thang đang bắc lên tường thành. Binh lính Đột Quyết giống như đàn kiến đang leo lên. Mà từ trên tường thành dầu hỏa, đá gỗ điên cuồng đập xuống, mỗi mỗi phát đều kéo xuống cả một đám người.
Những cái thang kia cũng bị đẩy ngã hoặc bị dầu hỏa thiêu trụi bốc lửa rừng rực, mười cái chỉ còn lấy một. Nhưng chỉ có một cái, chỉ có một người trèo lên được thành, đều là một việc khiến người ta vô cùng căng thẳng, phải lập tức ép chúng, ngăn chặn chúng. Con đê ngàn dặm, chỉ cần một lỗ thủng nhỏ rất có thể trở thành nơi trí mạng
Dũng sĩ trên thảo nguyên giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Việc tác chiến, cưỡi ngựa rong ruổi, chiến dấu nhẹ nhàng,phù hợp với phong cách của người Đột Quyết, công chiến thành vốn không phải là sở trưởng này, nhưng sự anh dũng và dũng mãnh trong xương tủy của họ đã bù lại điểm này. Bọn chúng chỉ cần cố hết sức tấn công thành, dường như hoàn toàn bất chấp mạng sống của mình.
Đây là một bầy sói trên thảo nguyên.
Còn quân Đường trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp, lại cũng sớm đã không phải là những nông dân chỉ biết cầm cái cuốc. Đặc biệt lại đóng ở biên phòng, hằng năm giao đấu với kẻ thù, sự dũng mãnh và anh dũng của họ, không hề kém hơn quân địch. Tấn công mạnh, đầu đoạn, máu chảy…. Binh linh hai bên đều dùng tính mạng của mình để giao tranh.
- Trung Lang tướng, viện quân tới rồi.
Diệp Vân Bao đang chỉ huy quân ở tường thành thì một tên thân binh đột nhiên chạy tới báo cáo.
Diệp Vân Báo quát:
- Đến rồi thì bảo họ lập tức tiếp viện, ở đây đang như trên ngọn lửa, còn để bố đích thân tới nghênh đón sao?
Tên thân binh kia lúng túng nói:
- Lâu tổng quản đích thân tới.
Diệp Vân Báo không hề quay đầu lại, chỉ vào một đội trưởng nói:
- Kim Trấp đâu? Tới các nhà vơ vét một chút, xem có cái gì dễ cháy thì mang tới đây. Hả! Ai tới?
Thân binh kia nói:
- Trung Lang tướng, Hà Nguyen đạo hành quân đại tổng quản, kinh lược đại sứ Lâu Sư Đức Đại tướng quân, tự mình dẫn binh tới.
- Hả.
Diệp Vân Báo quay đầu, kinh ngạc nói:
- Lâu đại tướng quân đến đây? Lâm Trung Báo, Lâm Trung Báo, ngươi tới đây.
Tả lang tướng của Minh Uy là Lâm Trung Báo xách đại đao máu chảy đầm đìa đang chạy tới. Y là Tả lang tướng của Minh Uy, là trợ thủ của Diệp Vân Báo, quan hệ của hai người rất thân cận, tình như huynh đệ. Do trong tên có một chữ Báo, cho nên cả hai được gọi là Lưỡng Báo của Minh Uy.
Diệp Vân Báo nói:
- Lâu đại tướng quân tới rồi, ta đi nghênh đón. Ở đây do đệ chỉ huy, đừng có để lọt, làm Lâu đại tướng quân cảm thấy chúng ta không có khả năng.
Lâm Trung Báo lớn tiếng nói:
- Huynh yên tâm đi, ở đây giao cho ta.
Diệp Vân Báo “phì” mấy tiếng, mắng:
- Ông mày phải đi đâu, nói chuyện ỉu xìu vậy.
Nói xong, hắn dẫn theo vài thân binh vội vàng đi xuống thành.
Lần này, Lâu Sư Đức quả thật là đích thân lĩnh viện quân chạy tới phòng thủ Minh Uy.
Lâu Sư Đức thân là chủ soái Lũng Hữu, vốn trấn thủ ở Bộ Châu, sau khi gian tế Đột Quyết trốn thoát, mang theo tình báo quân sự quan trọng, Lâu Sư Đức hết sức lo lắng người Đột Quyết sẽ nhân cơ hội này tấn công cửa ải hiểm yếu của biên quan, và rất có thể thành công.
Mấy chỗ đó cách xa nhau hàng ngàn dặm, cả Lũng Hữu và hà Tây đều bị Đột Quyết và Thổ Phiên áp bức thành một mảnh đất hẹp dài, lão không thể lựa chọn một chỗ để chỉ huy hoàn mỹ, chiếu cố tới tất cả pháo đài. Nhưng lão thực sự không yên tâm, điều này cần lão phải có phán đoán.
Mà trên thực tế, người Đột Quyết lựa chọn nơi nào làm điểm tấn công, đều là có lợi có hại. Cơ bản Lâu Sư Đức không thể nào phán đoán được người Đột Quyết sẽ lựa chọn địa điểm thế nào, lão chỉ có thể lựa chọn một nơi theo mình là quan trọng nhất. Và rồi cuối cùng lão lựa chọn chính là Bạch Đình.
Liêu Tuyền cách Bộ Châu khá xa, ngoài tầm tay với của Lâu Sư Đức, nếu người Đột Quyết thật sự có thể phá quan xâm chiếm, đợi khi lão xuất quân tới, e rằng tất cả đều đã bị cướp mất, người cũng bị giết sạch.
Mấy chỗ còn lại chỉ là trong pháo đài, hắn không quá lo lắng, vì những nơi đó tương đối hiểm yếu một chút, hơn nữa cách trung tâm Đại Đường khá gần,tiện tiếp viện. Hơn nữa đó là địa bàn của biên quân Sóc Phương, y muốn nhúng tay cũng không có quyền. Hai chỗ còn lại, chỉ có Cư Diên Hải và Bạch Đình.
Địa khu Lũng Hữu là một dải đất kẹp giữa Đột Quyết và Thổ Phiên, có rộng có hẹp, giống như hồ lô. Cam Châu và Lương Châu chính là hai chỗ hồ lô lồi lõm. Lương Châu là miệng hồ lô. Nếu chõ này thất thủ, Đột Quyết tiến thẳng vào Trung Nguyên theo hướng đông, khiến cho toàn bộ Lũng Hữu Hà Tây đều bị nguy hiểm. Đây là khu vực quan trọng nhất của Tây Vực, cho nên lão muốn tự mình trấn thủ lương Châu.
Sau khi Lâu Sư Đức tiễn Khâu thần Tích và Vương Hiếu Kiệt tới điều tra quân tình liền lập tức khởi hành tới Lương Châu. khi lão vừa tới Lương Châu, khói lửa ở Minh Uy đã dấy lên. Thế là, Lâu Sư Đức đích thân dẫn mười ngàn viện quân tới phòng thủ Minh UY
Dương Phàm nhìn thấy Diệp Vân Báo vội vàng đi xuống thành, Lâm Trung Báo đứng trên thành lớn tiếng hò hét cổ vũ nói viện quân tới rồi, Lâu đại tướng quân đích thân tới phòng thủ Minh Uy. Mấy câu đó hắn cũng nghe thấy. Nhưng hắn không ngờ là, Thẩm Mộc cũng tới.
/1071
|