Võ Tam Tư cười lạnh nói:
- Đâu chỉ có chút không ăn khớp!
Võ Tam Tư đem chuyện Khâu Thần Tích và Lâu Sư Đức chia ra báo cáo lên trên chuyện đã xảy ra nói cặn kẽ lại một lần, Quang Lộc Thừa, Tống Chi Tốn nghe xong lập tức nói:
- Có người nói dối!
Võ Tam Tư liếc nhìn gã nói:
- Theo nhận định của ngươi, là người nào nói dối?
Tống Chi Tốn nói:
- Tất nhiên là Khâu Thần Tích nói dối, Diệp An này có cần phải nói dối sao?
Võ Tam Tư nói:
- Không sai! Trong trường hợp đó, canh giữ ở cửa trướng rõ ràng chỉ có hai người, vì sao lại biến thành bốn? Vì sao hai người Diệp An vội vàng chạy trối chết, chưa kịp giết người, và khi Lâu Sư Đức nghe tin đuổi tới trên mặt đất lại có bốn thi thể? Hai người Diệp An chỉ là gian tế bình thường, nếu quả thật có người đã sớm lẻn vào trung quân của Lâu Sư Đức, dù là ám sát Đại tướng hay đánh cắp việc quân cơ, đều dễ như trở bàn tay, làm gì hai người vì cứu hắn mà hao tâm tổn trí?
Mấy tên tay sai nghe Võ Tam Tư chất vấn, ánh mắt đều sáng lên.
Võ Tam Tư dương dương đắc ý mà nói:
- Các ngươi nói, nếu bản vương đưa bản khẩu cung này đến trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Đế sẽ nói như thế nào?
Chu Lợi Dụng hưng phấn mà nói:
- Bệ hạ nhất định sẽ không dễ mà tha cho hắn!
Nhiễm Tổ Ung, Tống Chi Tốn xoa hai tay hưng phấn không thôi, luôn miệng nói:
- Đúng rồi! Lần này cuối cùng đã có thể lật đổ hắn rồi!
Giám sát Ngự Sử Diêu Thiệu Chi dù sao cũng chuyên môn xử án trong hình ngục đấy, đối với sự tình như thế này so với mấy người còn lại hiểu rõ hơn nhiều, hơi suy nghĩ một chút, vội nói:
- Chậm đã! Các vị khoan hãy vui mừng, chuyện này, chỉ có Khâu Thần Tích là không thể không liên quan, nếu chẳng may Ngụy Vương thí con tốt để bảo vệ tướng, đẩy đi không còn một mống, làm sao có thể kéo hắn xuống nước?
Võ Tam Tư ung dung nói:
- Từ triều đình đến dân gian, trên dưới người nào không biết Khâu Thần Tích là môn hạ của Võ Thừa Tự, không có hắn cho phép, Khâu Thần Tích dám ở Lũng Hữu làm ra tình trạng hỗn loạn lớn như vậy sao? Thật sự làm loạn Hữu Lũng rồi, Khâu Thần Tích liền chắc chắn nắm giữ ấn soái, thống lĩnh binh mã Tây Vực? Rõ ràng việc này là do Võ Thừa Tự bày ra!
Diêu Thiệu Chi nói:
- Vương gia, mấu chốt của sự việc không nằm ở chỗ này, mà ở tại…, Ngụy Vương vô cùng thân thiết với Vua a!
Võ Tam Tư ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói:
- Có ý gì? Chẳng lẽ cơ hội tốt như vậy mà lại có thể bỏ qua không cần?
Diêu Thiệu Chi cười thâm hiểm nói:
- Cơ hội thật tốt như vậy , làm sao mà có thể bỏ qua không cần? Ý của ty chức là, Ngụy Vương rất thân thiết với Vua, chỉ sợ hắn ngụy biện một hồi, thiên tử lại có lòng gỡ tội cho hắn, đến lúc đó, chuyện của Khâu Thần Tích liền không dính dáng gì đến bản thân hắn rồi, chúng ta phải khiến cho hắn càng lún càng sâu, khó mà thoát khỏi có liên quan hơn nữa! Nhất là, làm cho hắn mất đi sự sủng ái của Thánh Thượng, khi đó mới đạt được kết quả!
- Ừ…
Võ Thừa Tự chung quy cũng không phải là hạng người lỗ mãng không biết suy nghĩ, Diêu Thiệu Chi chuyện này nói qua chuyện kia khiến ý niệm nóng bỏng trong đầu hắn nóng lòng muốn lật đổ Võ Thừa Tự dần dần hạ nhiệt, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nếu tùy tiện ra tay, lấy mức độ được sủng ái của Hoàng Đế đối với Võ Thừa Tự, Hoàng Đế đúng là có khả năng giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một lần.
Võ Tam Tư tỉnh táo lại, chắp tay nói lời cảm ơn:
- May mà Thiệu Chi nhắc nhở, bản Vương lỗ mãng rồi, như vậy theo ý kiến của ngươi, bản Vương phải làm như thế nào?
Diêu Thiệu Chi nói:
- Vương gia, chuyện Ngụy Vương muốn làm nhất bây giờ chỉ có hai việc, một là nắm giữ quân quyền, hai là đoạt vị trí kế thừa ngôi báu. Mà mục đích nắm giữ quân quyền cũng chính là vì vị trí kế thừa ngôi báu. Hiện giờ, việc tại Tây Vực chẳng những không như mong muốn , ngược lại làm cho Lâu Sư Đức được lợi, chẳng những lui được một trăm nghìn quân địch, hơn nữa đại thắng Cư Diên Hải, chém hơn hai mươi nghìn quân địch, lập nhiều chiến công hiển hách.
Nhóm những Tể tướng kia sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này đâu, bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội này, đem quyền bính quản hơn trăm nghìn binh mã Tây Vực giữ vào trong tay, Ngụy Vương không được như ý, tất nhiên sẽ càng vội vàng tranh đoạt ngôi vị Thái tử. Vương gia đừng ngại tỏ ra yếu thế hơn hắn, làm cho hắn không hề đề phòng mà đi tranh đoạt ngôi vị Thái tử!
Diêu Thiệu Chi nói tới đây, Tống Chi Tốn bừng tỉnh ngộ, vỗ tay nói:
- Hay a! Một chiêu này “Chắc chắn giết chết” giết người không dao, quả nhiên là diệu kế.
Võ Tam Tư còn chưa hiểu điều then chốt trong đó, vội vàng hỏi:
- Hay ở chỗ nào?
Tống Chi Tốn cười âm hiểm, nói:
- Nếu Ngụy Vương đoạt binh quyền trước, sau lại mở rộng vây cánh, chờ thế lực của hắn lớn lên, ngôi vị Thái tử này tất nhiên là hắn có thể làm đấy, nhưng nếu hiện tại hắn mà có ý vội vàng đề xuất lập ngôi vị Thái Tử, hành động đó ý là như thế nào? Thánh Thượng tuổi tác đã cao, nhưng mà Thánh Thượng cũng không chịu già a! Thánh Thượng sẽ vui vẻ sao?
Võ Tam Tư chần chờ nói:
- Nếu chẳng may làm giả hóa thật, vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này Chu Lợi Dụng cũng đã nghĩ thông suốt vấn đề then chốt ở trong đó, vội hỏi:
- Vương gia, lời ấy rất có lý. Không có chúng ta ngăn chặn, thì sẽ không có người quản sao? Mấy vị Tể tướng kia, coi người của Võ gia ta không có ai là vừa mắt đấy, Ngụy Vương sẵn lòng nhảy ra, thì để cho hai bên bọn họ đấu nhau đi, chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu.
Nếu chẳng may Ngụy Vương thực sự đánh bại nhóm Tể tướng, có triển vọng được lập làm Thái Tử, khi đó chúng ta ra tay cũng chưa muộn, chỉ cần người này làm chứng với bên trên một lượt, ít nhất là đưa ra được chứng cớ, nếu thành công, thì có thể khiến hắn không thể gượng dậy nổi, không thể tiếp tục có cơ hội nữa!
Võ Tam Tư trầm ngâm một lúc lâu, lạnh lùng mỉm cười:
- Cuối buổi yến tiệc hôm nay, Võ Thừa Tự cố ý giữ Bản Vương lại, đánh tiếng một phen, ám chỉ hắn sẽ tranh đoạt ngôi vị Thái Tử, bảo ta đừng có cản trở hắn, hắn nghiễm nhiên cho mình là chủ của Võ gia rồi.
Nghe những lời các ngươi vừa nói, xem ra Bản Vương lại thật phải nhường đường cho hắn rồi!
Nhiễm Tổ Ung vội nói:
- Loài chim săn mồi khi tấn công, sẽ thu cánh lại, mãnh thú khi đọ sức hai tai sụp xuống miệng. Ngụy Vương trèo cao thì khi ngã xuống sẽ càng sâu, cứ cho hắn tạm thời điên cuồng ngang ngược một lúc, thì đã có làm sao?
Võ Tam Tư nhướn mày cười ha hả:
- Nói rất hay! Vậy bản Vương sẽ cho hắn tạm thời điên cuồng ngang ngược đi! Ha ha ha ha…
***
Thiên Ái Nô thân mình rất kỳ dị vặn vẹo nằm thiếp trên vách đá, mới nhìn thì cũng không biết là giống như sụp hai tai của mãnh thú đang cụp hay là hai cánh của chim săn mồi thu cánh, tuy nhiên rơi xuống vực sâu là thật không giả chút nào.
Thiên Ái Nô từ đỉnh Hoa Sơn nhảy xuống núi tự sát, đích thực là manh động tìm đến cái chết.
Nàng cũng không phải là một cô gái dễ dàng bị khuất phục, nhưng nàng rất rõ Sở công tử nắm giữ trong tay lực lượng khổng lồ như thế nào, nếu công tử muốn Dương Phàm chết, Dương Phàm sẽ nhất định không thể sống được, đem một người lực võ dũng để đối chọi với một thế gia quyền khuynh thiên hạ, đây chẳng phải là chuyện ảo tưởng trong truyền thuyết xa xưa đó sao.
Cho nên khi công tử nói ra hai người bọn họ chỉ một người có thể được sống, nàng gần như ngay lập tức chấp nhận hậu quả này rồi, thậm chí là vội vàng đón nhận kết quả, bởi vì nàng lo lắng công tử sẽ lại thay đổi ý định. Nàng biết rõ, công tử trọng lời hứa, nếu chính mồm hắn đưa ra điều kiện, chỉ cần nàng chấp nhận và thực hiện, công tử dù không cam lòng như thế nào, thì cũng không nuốt lời hứa.
Vách núi dốc đứng, trong núi gió lại thổi mạnh vô cùng, Thiên Ái Nô cứ như một con diều đứt dây, quay cuồng một mạch mà rơi xuống, thân mình va chạm với những gờ đá bên vách núi vài lần, trên cơ thể nàng đầy thương tích. Nàng vốn cho là mình chẳng mấy chốc thì tan xương nát thịt rồi, nhưng vạt áo bị gió thổi bung ra không ngờ vướng vào một gốc cây thông nghiêng trên vách đá dốc đứng
Trong chớp mắt, nàng bỗng nhiên nghĩ đến nàng đã thoát khỏi tầm mắt của công tử, không ai lại nghĩ ngã từ một chỗ cao như vậy xuống mà có thể còn sống xót. Nàng lúc này dù chạy trốn, chỉ cần không để lộ tung tích, công tử sẽ vẫn nghĩ là nàng đã rơi xuống tan xương nát thịt rồi, vẫn sẽ giữ đúng lời hứa như trước, như vậy nàng không phải là không có cơ hội được ở cùng một chỗ với Nhị Lang rồi.
Chất liệu vải để may quần áo là loại thượng hạng, đã giữ được nàng lại, thời gian tuy ngắn ngủi, lại đủ để khơi dậy ý chí muốn sống của nàng. Ý nghĩ ở trong lòng nhanh như tốc độ của ánh sáng chợt lóe lên, tay nàng liền theo bản năng mà nhúc nhích, trong khoảnh khắc vạt áo đứt rời, phi trảo linh xà giấu trong ống tay áo giống phóng ra quấn lấy thân cây thông già kia.
Thế mà, sau khi ý niệm muốn sống nổi lên, nàng mới phát hiện thân mình ở vị trí này, muốn chết không khó, muốn sống thì đúng là khó hơn lên trời. Nàng lúc này, thân mình treo giữa vách đá dựng đứng, bám lên một gốc cây thông già lẻ loi trơ trọi, trên không chạm trời, dưới không chạm đất, bên trên đỉnh núi xa xa ẩn hiện trong mây mù, phía dưới mặt đất cũng ở trong mây mù, nàng đang ở giữa không trung, quả thật là lên trên hay xuống dưới đều khó cả đôi đường.
Nhưng nàng dĩ nhiên có thể cử động, mắc kẹt ở chỗ này chắc chắn sẽ không có bất kỳ ai đến cứu nàng, nàng chỉ có thể chết đói ở đây, cái này so với ngã chết khiến cho nàng hoảng hốt sợ hãi hơn nhiều.
Cả một đoạn đường quay cuồng rơi xuống, thân thể nàng bị gió trong núi mạnh mẽ thổi không ngừng va vào những tảng đá nổi lên trên vách đá dựng đứng, trên người vết thương chồng chất. Nhất là đùi bên phải bị một khối đá nhọn rạch một đường, miệng vết thương sâu đến tận xương, máu chảy thành dòng, nếu chậm trễ băng bó, có lẽ không đợi nàng chết đói thì đã chết vì mất máu rồi.
A Nô bò lên cây thông, kéo quần áo rách nát buộc chặt lấy miệng vết thương, giờ bắt đầu hành trình chạy trốn của nàng. Bởi vì thời gian kéo dài càng lâu, sức lực của nàng tiêu hao càng lớn.
Năm đó nàng bị cha ruột đẩy mạnh xuống cái giếng cạn, đó là giây phút sợ hãi kinh khủng nhất cuộc đời nàng. Tuy rằng cuối cùng nàng cũng bò được lên đi ra ngoài, nhưng trong lúc leo lên, nàng cũng đã nghĩ bằng thân thể gầy gò, hai tay yếu ớt cơ bản là không có cơ hội ra được bên ngoài đấy, lúc đó điều duy nhất chống đỡ trong lòng nàng, là ý niệm muốn sống.
Hôm nay, đạo nghĩa khiến cho nàng không thể chùn bước mà nhảy xuống núi, vứt bỏ sinh mạng của mình một lòng muốn chết, chỉ bởi vì người yêu thương nhất trong lòng nàng. Hiện giờ, ở chỗ chết lại muốn sống, vẫn là vì yêu hắn, vì không bỏ được! Vì không thể chia ly, tuy rằng đang ở vách đá dựng đứng, lên trời hay xuống đất đều không có lối đi, nàng cũng phải cứng rắn tìm ra một con đường mà đi!
- Đâu chỉ có chút không ăn khớp!
Võ Tam Tư đem chuyện Khâu Thần Tích và Lâu Sư Đức chia ra báo cáo lên trên chuyện đã xảy ra nói cặn kẽ lại một lần, Quang Lộc Thừa, Tống Chi Tốn nghe xong lập tức nói:
- Có người nói dối!
Võ Tam Tư liếc nhìn gã nói:
- Theo nhận định của ngươi, là người nào nói dối?
Tống Chi Tốn nói:
- Tất nhiên là Khâu Thần Tích nói dối, Diệp An này có cần phải nói dối sao?
Võ Tam Tư nói:
- Không sai! Trong trường hợp đó, canh giữ ở cửa trướng rõ ràng chỉ có hai người, vì sao lại biến thành bốn? Vì sao hai người Diệp An vội vàng chạy trối chết, chưa kịp giết người, và khi Lâu Sư Đức nghe tin đuổi tới trên mặt đất lại có bốn thi thể? Hai người Diệp An chỉ là gian tế bình thường, nếu quả thật có người đã sớm lẻn vào trung quân của Lâu Sư Đức, dù là ám sát Đại tướng hay đánh cắp việc quân cơ, đều dễ như trở bàn tay, làm gì hai người vì cứu hắn mà hao tâm tổn trí?
Mấy tên tay sai nghe Võ Tam Tư chất vấn, ánh mắt đều sáng lên.
Võ Tam Tư dương dương đắc ý mà nói:
- Các ngươi nói, nếu bản vương đưa bản khẩu cung này đến trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Đế sẽ nói như thế nào?
Chu Lợi Dụng hưng phấn mà nói:
- Bệ hạ nhất định sẽ không dễ mà tha cho hắn!
Nhiễm Tổ Ung, Tống Chi Tốn xoa hai tay hưng phấn không thôi, luôn miệng nói:
- Đúng rồi! Lần này cuối cùng đã có thể lật đổ hắn rồi!
Giám sát Ngự Sử Diêu Thiệu Chi dù sao cũng chuyên môn xử án trong hình ngục đấy, đối với sự tình như thế này so với mấy người còn lại hiểu rõ hơn nhiều, hơi suy nghĩ một chút, vội nói:
- Chậm đã! Các vị khoan hãy vui mừng, chuyện này, chỉ có Khâu Thần Tích là không thể không liên quan, nếu chẳng may Ngụy Vương thí con tốt để bảo vệ tướng, đẩy đi không còn một mống, làm sao có thể kéo hắn xuống nước?
Võ Tam Tư ung dung nói:
- Từ triều đình đến dân gian, trên dưới người nào không biết Khâu Thần Tích là môn hạ của Võ Thừa Tự, không có hắn cho phép, Khâu Thần Tích dám ở Lũng Hữu làm ra tình trạng hỗn loạn lớn như vậy sao? Thật sự làm loạn Hữu Lũng rồi, Khâu Thần Tích liền chắc chắn nắm giữ ấn soái, thống lĩnh binh mã Tây Vực? Rõ ràng việc này là do Võ Thừa Tự bày ra!
Diêu Thiệu Chi nói:
- Vương gia, mấu chốt của sự việc không nằm ở chỗ này, mà ở tại…, Ngụy Vương vô cùng thân thiết với Vua a!
Võ Tam Tư ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói:
- Có ý gì? Chẳng lẽ cơ hội tốt như vậy mà lại có thể bỏ qua không cần?
Diêu Thiệu Chi cười thâm hiểm nói:
- Cơ hội thật tốt như vậy , làm sao mà có thể bỏ qua không cần? Ý của ty chức là, Ngụy Vương rất thân thiết với Vua, chỉ sợ hắn ngụy biện một hồi, thiên tử lại có lòng gỡ tội cho hắn, đến lúc đó, chuyện của Khâu Thần Tích liền không dính dáng gì đến bản thân hắn rồi, chúng ta phải khiến cho hắn càng lún càng sâu, khó mà thoát khỏi có liên quan hơn nữa! Nhất là, làm cho hắn mất đi sự sủng ái của Thánh Thượng, khi đó mới đạt được kết quả!
- Ừ…
Võ Thừa Tự chung quy cũng không phải là hạng người lỗ mãng không biết suy nghĩ, Diêu Thiệu Chi chuyện này nói qua chuyện kia khiến ý niệm nóng bỏng trong đầu hắn nóng lòng muốn lật đổ Võ Thừa Tự dần dần hạ nhiệt, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nếu tùy tiện ra tay, lấy mức độ được sủng ái của Hoàng Đế đối với Võ Thừa Tự, Hoàng Đế đúng là có khả năng giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một lần.
Võ Tam Tư tỉnh táo lại, chắp tay nói lời cảm ơn:
- May mà Thiệu Chi nhắc nhở, bản Vương lỗ mãng rồi, như vậy theo ý kiến của ngươi, bản Vương phải làm như thế nào?
Diêu Thiệu Chi nói:
- Vương gia, chuyện Ngụy Vương muốn làm nhất bây giờ chỉ có hai việc, một là nắm giữ quân quyền, hai là đoạt vị trí kế thừa ngôi báu. Mà mục đích nắm giữ quân quyền cũng chính là vì vị trí kế thừa ngôi báu. Hiện giờ, việc tại Tây Vực chẳng những không như mong muốn , ngược lại làm cho Lâu Sư Đức được lợi, chẳng những lui được một trăm nghìn quân địch, hơn nữa đại thắng Cư Diên Hải, chém hơn hai mươi nghìn quân địch, lập nhiều chiến công hiển hách.
Nhóm những Tể tướng kia sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này đâu, bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội này, đem quyền bính quản hơn trăm nghìn binh mã Tây Vực giữ vào trong tay, Ngụy Vương không được như ý, tất nhiên sẽ càng vội vàng tranh đoạt ngôi vị Thái tử. Vương gia đừng ngại tỏ ra yếu thế hơn hắn, làm cho hắn không hề đề phòng mà đi tranh đoạt ngôi vị Thái tử!
Diêu Thiệu Chi nói tới đây, Tống Chi Tốn bừng tỉnh ngộ, vỗ tay nói:
- Hay a! Một chiêu này “Chắc chắn giết chết” giết người không dao, quả nhiên là diệu kế.
Võ Tam Tư còn chưa hiểu điều then chốt trong đó, vội vàng hỏi:
- Hay ở chỗ nào?
Tống Chi Tốn cười âm hiểm, nói:
- Nếu Ngụy Vương đoạt binh quyền trước, sau lại mở rộng vây cánh, chờ thế lực của hắn lớn lên, ngôi vị Thái tử này tất nhiên là hắn có thể làm đấy, nhưng nếu hiện tại hắn mà có ý vội vàng đề xuất lập ngôi vị Thái Tử, hành động đó ý là như thế nào? Thánh Thượng tuổi tác đã cao, nhưng mà Thánh Thượng cũng không chịu già a! Thánh Thượng sẽ vui vẻ sao?
Võ Tam Tư chần chờ nói:
- Nếu chẳng may làm giả hóa thật, vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này Chu Lợi Dụng cũng đã nghĩ thông suốt vấn đề then chốt ở trong đó, vội hỏi:
- Vương gia, lời ấy rất có lý. Không có chúng ta ngăn chặn, thì sẽ không có người quản sao? Mấy vị Tể tướng kia, coi người của Võ gia ta không có ai là vừa mắt đấy, Ngụy Vương sẵn lòng nhảy ra, thì để cho hai bên bọn họ đấu nhau đi, chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu.
Nếu chẳng may Ngụy Vương thực sự đánh bại nhóm Tể tướng, có triển vọng được lập làm Thái Tử, khi đó chúng ta ra tay cũng chưa muộn, chỉ cần người này làm chứng với bên trên một lượt, ít nhất là đưa ra được chứng cớ, nếu thành công, thì có thể khiến hắn không thể gượng dậy nổi, không thể tiếp tục có cơ hội nữa!
Võ Tam Tư trầm ngâm một lúc lâu, lạnh lùng mỉm cười:
- Cuối buổi yến tiệc hôm nay, Võ Thừa Tự cố ý giữ Bản Vương lại, đánh tiếng một phen, ám chỉ hắn sẽ tranh đoạt ngôi vị Thái Tử, bảo ta đừng có cản trở hắn, hắn nghiễm nhiên cho mình là chủ của Võ gia rồi.
Nghe những lời các ngươi vừa nói, xem ra Bản Vương lại thật phải nhường đường cho hắn rồi!
Nhiễm Tổ Ung vội nói:
- Loài chim săn mồi khi tấn công, sẽ thu cánh lại, mãnh thú khi đọ sức hai tai sụp xuống miệng. Ngụy Vương trèo cao thì khi ngã xuống sẽ càng sâu, cứ cho hắn tạm thời điên cuồng ngang ngược một lúc, thì đã có làm sao?
Võ Tam Tư nhướn mày cười ha hả:
- Nói rất hay! Vậy bản Vương sẽ cho hắn tạm thời điên cuồng ngang ngược đi! Ha ha ha ha…
***
Thiên Ái Nô thân mình rất kỳ dị vặn vẹo nằm thiếp trên vách đá, mới nhìn thì cũng không biết là giống như sụp hai tai của mãnh thú đang cụp hay là hai cánh của chim săn mồi thu cánh, tuy nhiên rơi xuống vực sâu là thật không giả chút nào.
Thiên Ái Nô từ đỉnh Hoa Sơn nhảy xuống núi tự sát, đích thực là manh động tìm đến cái chết.
Nàng cũng không phải là một cô gái dễ dàng bị khuất phục, nhưng nàng rất rõ Sở công tử nắm giữ trong tay lực lượng khổng lồ như thế nào, nếu công tử muốn Dương Phàm chết, Dương Phàm sẽ nhất định không thể sống được, đem một người lực võ dũng để đối chọi với một thế gia quyền khuynh thiên hạ, đây chẳng phải là chuyện ảo tưởng trong truyền thuyết xa xưa đó sao.
Cho nên khi công tử nói ra hai người bọn họ chỉ một người có thể được sống, nàng gần như ngay lập tức chấp nhận hậu quả này rồi, thậm chí là vội vàng đón nhận kết quả, bởi vì nàng lo lắng công tử sẽ lại thay đổi ý định. Nàng biết rõ, công tử trọng lời hứa, nếu chính mồm hắn đưa ra điều kiện, chỉ cần nàng chấp nhận và thực hiện, công tử dù không cam lòng như thế nào, thì cũng không nuốt lời hứa.
Vách núi dốc đứng, trong núi gió lại thổi mạnh vô cùng, Thiên Ái Nô cứ như một con diều đứt dây, quay cuồng một mạch mà rơi xuống, thân mình va chạm với những gờ đá bên vách núi vài lần, trên cơ thể nàng đầy thương tích. Nàng vốn cho là mình chẳng mấy chốc thì tan xương nát thịt rồi, nhưng vạt áo bị gió thổi bung ra không ngờ vướng vào một gốc cây thông nghiêng trên vách đá dốc đứng
Trong chớp mắt, nàng bỗng nhiên nghĩ đến nàng đã thoát khỏi tầm mắt của công tử, không ai lại nghĩ ngã từ một chỗ cao như vậy xuống mà có thể còn sống xót. Nàng lúc này dù chạy trốn, chỉ cần không để lộ tung tích, công tử sẽ vẫn nghĩ là nàng đã rơi xuống tan xương nát thịt rồi, vẫn sẽ giữ đúng lời hứa như trước, như vậy nàng không phải là không có cơ hội được ở cùng một chỗ với Nhị Lang rồi.
Chất liệu vải để may quần áo là loại thượng hạng, đã giữ được nàng lại, thời gian tuy ngắn ngủi, lại đủ để khơi dậy ý chí muốn sống của nàng. Ý nghĩ ở trong lòng nhanh như tốc độ của ánh sáng chợt lóe lên, tay nàng liền theo bản năng mà nhúc nhích, trong khoảnh khắc vạt áo đứt rời, phi trảo linh xà giấu trong ống tay áo giống phóng ra quấn lấy thân cây thông già kia.
Thế mà, sau khi ý niệm muốn sống nổi lên, nàng mới phát hiện thân mình ở vị trí này, muốn chết không khó, muốn sống thì đúng là khó hơn lên trời. Nàng lúc này, thân mình treo giữa vách đá dựng đứng, bám lên một gốc cây thông già lẻ loi trơ trọi, trên không chạm trời, dưới không chạm đất, bên trên đỉnh núi xa xa ẩn hiện trong mây mù, phía dưới mặt đất cũng ở trong mây mù, nàng đang ở giữa không trung, quả thật là lên trên hay xuống dưới đều khó cả đôi đường.
Nhưng nàng dĩ nhiên có thể cử động, mắc kẹt ở chỗ này chắc chắn sẽ không có bất kỳ ai đến cứu nàng, nàng chỉ có thể chết đói ở đây, cái này so với ngã chết khiến cho nàng hoảng hốt sợ hãi hơn nhiều.
Cả một đoạn đường quay cuồng rơi xuống, thân thể nàng bị gió trong núi mạnh mẽ thổi không ngừng va vào những tảng đá nổi lên trên vách đá dựng đứng, trên người vết thương chồng chất. Nhất là đùi bên phải bị một khối đá nhọn rạch một đường, miệng vết thương sâu đến tận xương, máu chảy thành dòng, nếu chậm trễ băng bó, có lẽ không đợi nàng chết đói thì đã chết vì mất máu rồi.
A Nô bò lên cây thông, kéo quần áo rách nát buộc chặt lấy miệng vết thương, giờ bắt đầu hành trình chạy trốn của nàng. Bởi vì thời gian kéo dài càng lâu, sức lực của nàng tiêu hao càng lớn.
Năm đó nàng bị cha ruột đẩy mạnh xuống cái giếng cạn, đó là giây phút sợ hãi kinh khủng nhất cuộc đời nàng. Tuy rằng cuối cùng nàng cũng bò được lên đi ra ngoài, nhưng trong lúc leo lên, nàng cũng đã nghĩ bằng thân thể gầy gò, hai tay yếu ớt cơ bản là không có cơ hội ra được bên ngoài đấy, lúc đó điều duy nhất chống đỡ trong lòng nàng, là ý niệm muốn sống.
Hôm nay, đạo nghĩa khiến cho nàng không thể chùn bước mà nhảy xuống núi, vứt bỏ sinh mạng của mình một lòng muốn chết, chỉ bởi vì người yêu thương nhất trong lòng nàng. Hiện giờ, ở chỗ chết lại muốn sống, vẫn là vì yêu hắn, vì không bỏ được! Vì không thể chia ly, tuy rằng đang ở vách đá dựng đứng, lên trời hay xuống đất đều không có lối đi, nàng cũng phải cứng rắn tìm ra một con đường mà đi!
/1071
|