Say Mộng Giang Sơn

Q.1 - Chương 663 - Chương 815: Như Lò Xo.

/1071


- Là như vậy….

Dương Phàm nói từng từ từng chữ, Võ Tam Tư bước chậm lại nghe xem hắnhắn nói những gì.

Hòa thượng Pháp Chính đang “ bế quan” lẻn lẻn từ phía trước núi đi vòng qua lại, đứng ở trên cao ngó xuống, liền chỉ thấy Dương Phàm hoa tay múa chân trên cả đoạn đường, mà Lương vương Võ Tam Tư lúc tới khí thế hừng hực giờ lại nghe một cách chăm chú.

Nhìn bộ dạng vậy lại giống như Võ Tam Tư lần đầu tới Long Môn, Dương Phàm giống có vai trò như người hướng dẫn đang giới thiệu với ông ta chỗ này là danh lam thắng cảnh gì, chỗ kia có cổ tích truyền thuyết gì vậy.

Pháp Chính lắc lắc đầu, tay chắp thành chữ thập nói::

- A di đà phật

Phất tay áo, lại tiếp tục quay trở về bế quan.

Dương Phàm mang sự việc xảy ra tại trên núi huyện Diệp từng cảnh tường tận kể lại toàn bộ cho Võ Tam Tư nghe, Võ Tam Tư ngó hắn thật sâu, những chuyện này gã sớm đã biết trước rồi nhưng gã không hay biết là Hoàng Húc Sưởng là giả chết, cũng không biết việc đó là vì lừa nội gián mà lập kế như vậy, thật ra gã thật cũng vẫn nghĩ rằng Hoàng Húc Sưởng là người của Võ Thừa Tự

Võ Tam Tư nói một cách lạnh lùng:

- Ngươi cũng thật biết dùng mọi mưu kế.

Vẻ mặt của Dương Phàm đầy đau khổ mà nói:

- Vương gia minh giám, chủ ý này là do người của nội thị vệ nghĩ ra, sau đó tìm thần và Hoàng lữ soái bàn bạc, thần nghĩ muốn bảo vệ mọi người an toàn thì không thể để Lư Lăng Vương xảy ra bất trắc, tự nhiên… cũng đồng ý với kế hoạch này.

Võ Tam Tư đột nhiên ngắt lời hắn mà rằng:

- Nếu như Hoàng Húc Sưởng là nội gián giả vậy thì ngươi vừa nói hắn ta mới là người của của Ngụy Vương, hắn ta này ngươi nói là người nào?

Dương Phàm thưa:

- Người thần nói là Ngụy Dũng

Võ Tam Tư nghe xong trong lòng giật thót, biểu cảm khuôn mặt không chút thay đổi mà rằng:

- Ngụy Dũng? Hắn là người thế nào, hắn thì sao?

Dương Phàm nói:

- Ngụy Dũng cũng là một thị vệ trong đoàn đi tới Phòng Châu đón Lư Lăng Vương lần này, hắn ta tin rằng Lư Lăng Vương mà chúng ta hộ tống là thật, khi thấy chúng thần sắp tới Thành Lạc Dương, trong lúc gấp gáp liền nghĩ tới nhân đêm tối mà hành thích Lư Lăng Vương, kết quả sự việc bất thành bị bảo hộ hai bên Vương gia là Cao cô nương và Lan cô nương giết chết.

Võ Tam Tư nghe xong trong nhất thời thấy lòng nặng trĩu, gã cố ý lên núi, cố nhiên là do không tin lời của Dương Phàm, cũng là muốn tìm Ngụy Dũng hỏi cho rõ ràng, gã tin rằng chỉ cần lên tới trên núi thì Ngụy Dũng nhất định sẽ tìm cơ hội tới tìm gã trình báo tin tức, lợi lộc mà gã hứa cho Ngụy Dũng có thể nói là cả đời Ngụy Dũng phấn đấu cũng không thể có được, không lo hắn ta đối với bản thân không một lòng trung thành, thật không tưởng tượng được Ngụy Dũng lại đã chết như vậy.

Bước chân của Võ Tam Tư càng dần chậm lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Phải chăng trên núi huyện Diệp bản chất là một kế? Việc này thật sự ta không biết, hay là….Lư Lăng Vương trên núi này mà Dương Phàm nói là giả, những lời nói này hóa ra là sự thật.

Gã liếc nhìn Dương Quá, ngại là trên cả đoạn đường này Lư Lăng Vương chính là thật thật giả giả, hư hư thực thực, lúc thật lúc giả, lúc hư lúc thực làm cho gã bây giờ thật sự không có cách nào phân biệt nổi tất cả lời của Dương Phàm là thật hay là giả nữa.

Với giọng đầy may mắn Dương Phàm nói:

- Trên núi huyện Diệp khi chúng thần nói láo rằng Hoàng Húc Sưởng là nội gián của Ngụy Vương, chỉ là lời nói nhất thời thực không hề nghĩ Ngụy Dũng chính là nội gián của Ngụy Vương, cũng may Ngụy Dũng cũng không xác định được Ngụy Vương có mua chuộc những người khác nữa hay không, Ah! Không phải…không phải may mắn….

Dương Phàm dường như nhớ ra rằng vị Lương Vương trước mắt chính là ước gì Lư Lăng Vương mau chết, mới hơi lộ vẻ lúng túng mà đổi giọng, lại cổ tình làm vẻ tâm phúc mà rằng:

- Không tưởng tượng nổi Ngụy Vương đã sớm mua chuộc tai mắt bên trong người của chúng thần, có thể thấy ông ta nghĩ trăm phương nghìn kế, con người này tất là kẻ địch đáng gờm của Vương gia, Vương gia người phải thật sự cẩn thận.

Võ Tam Tư hừ lạnh một tiếng, cũng không làm rõ tên Ngụy Dũng thật ra là tai mắt của chính mình, gã suy đi nghĩ lại vẫn là không xác định việc Dương Phàm nói cuối cùng là thật hay giả, cuối cùng đành phải dừng bước mà gọi người:

- Người đâu!

Trịnh Vũ lập tức bước lên phía trước, ôm quyền nghe lệnh, Võ Tam Tư quay đầu nói với Dương Phàm:

- Tên thị vệ họ Hoàng đó dáng dấp tướng mạo thế nào?

Dương Phàm tả tỷ mỷ một lúc, Võ Tam Tư nói với Trịnh Vũ rằng:

- Ngươi đã nghe rõ chưa? Lập tức mang theo người quay về Thành, tăng cường canh phòng tại tất cả các nơi ra vào trên đất dưới nước đề phòng nghiêm ngặt … kẻ đó trà trộn vào! Bên cạnh kẻ đó hẳn là có người có hình dạng như Dương Phàm miêu tả đi cùng! Ách…nhưng cũng chưa chắc đã có người như vậy đi cùng.

Võ Tam Tư đối với lời Dương Phàm nói không biết nên tin hay không nên tin, dứt khoát khoát tay, nói đầy phiền não:

- Không cần để ý tới tướng mạo của người này, ngươi chỉ cần trở về, gặp phải kẻ khả nghi liền tăng cường nghiêm ngặt việc tra hỏi là được.

Trịnh Vũ ngạc nhiên mà nói:

- Kẻ đó… không phải là đang ở trên núi sao?

Võ Tam Tư mắng rằng:

- Đồ ngu! Ngươi có chắc hắn không thay đổi diện mạo, đi đường nhỏ mà đi thẳng xuống núi không? Nhớ rõ, bắt buộc tăng cường canh phòng Lạc Dương, nếu như hắn ở trên núi thì thôi, nếu hắn đi được vào thành ngay dưới mắt ngươi thì cái đầu của ngươi cũng không cần thiết nữa.

Trịnh Vũ trong lòng chợt rùng mình, vội vàng nói tiếng tuân lệnh, mang theo loạt người của hắn ta vội vàng rời xuống núi.

Võ Tam Tư than trong lòng, từ lời của Dương Phàm gã không phân biệt được thật giả, bây giờ gã chỉ có thể dồn trọng tâm tại Long Môn.

Thực ra sau khi biết được Lư Lăng Vương xuất hiện tại Long Môn, gã cũng vẫn chưa rút cảnh vệ tại Thành Lạc Dương, hiện nay chỉ là tăng cường thêm mà thôi, Lạc Dương dù sao cũng là Thành đô của Thiên tử, gã muốn đóng thành là điều không thể, cả thành đô to lớn này số người ra ra vào vào cùng lượng hàng hóa mà nó nuốt vào nhả ra mỗi ngày là một con số lớn đến kinh người, muốn tìm một người từ lượng người ra vào lớn như vậy khó như thế nào thì không cần phải nghĩ.

Trước mắt nếu theo dõi sát Long Môn chỉ cần Lư Lăng Vương nơi này là thật, hy vọng thành công thực sự là không nhỏ, nếu như mù quáng mà tin lời của Dương Phàm, lệnh cho tay chân chủ yếu đều điều động tới theo dõi Thành Lạc Dương thì nếu đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn của Dương Phàm, đợi đến khi trong cung có động thái đi đón Lư Lăng Vương thì đại thế cũng mất.

Võ Tam Tư càng nghĩ trong lòng càng nặng, mất toàn bộ khí thế ban đầu, chỉ bước một bậc một dần dần leo lên tới nói nước nóng. Võ Tam Tư lên tới núi hơi thở dốc, mặt trầm xuống hỏi rằng:

- Lư Lăng Vương giả này ở đâu?

Dương Phàm liền dẫn đường mà rằng:

- Vương gia mời đi theo lối này, quán trọ giữa núi này có năm từng thuộc về Lư Lăng Vương, nay vẫn chưa có chủ mới nhưng hễ là thân vương, quận vương đều có thể vào đây ở, tuy nhiên Lư Lăng Vương…nếu đã…, à không! Thời điểm này Lư Lăng Vương giả này nếu đã lên tới núi thì sắp xếp tại đó vậy.

Dương Phàm dường như thuận miệng mới nói sai vậy, nhưng tâm trạng của Võ Tam Tư giờ khắc này đùng là “mất dìu liền nghi hàng xóm lấy”, lời nói và tác phong bình thường trong mắt gã tất cả chỗ nào cũng là khả nghi cả càng không nói tới việc nói sai lời, Võ Tam Tư đối với vị giả Lư Lăng Vương này đột nhiên lại càng tăng thêm sự hoài nghi.

Dương Phàm dẫn Lư Lăng Vương tới nơi cạnh phòng cung, nhẹ nhàng đứng vững, lựa lời nói:

- Vương gia, trước mặt nội thị vệ và Bách Kỵ mong ngài không nên nói toạc lời thần từng nói với Vương gia…khụ khụ, đã từng nói cái gì đó nha. Lúc nữa nếu Dương Phàm có hành động gì bất kính với Vương Gia thì đó cũng là bị ép bất đắc dĩ, xin Vương gia bỏ quá.

Đối với lời hắn nói, Võ Tam Tư vừa mới tăng thêm sự hoài nghi lúc này nghe hắn rất tự nhiên đề cập tới chớ để nội thị vệ và Bách Kỵ phát giác điều gì mà không hề nói tới vị Lư Lăng Vương đó, không kìm được lại nghĩ:

- Hay là vị Lư Lăng Vương này thật sự là giả? Không thì vì sao hắn chỉ lo lắng tới Nội thị vệ và Bách Kỵ, không lo trước mặt Lư Lăng Vương làm lộ việc hắn tiết lộ cơ mật với ta.

Võ Tam Tư trong lòng nghĩ vậy mất kiên nhẫn mà nói:

- Biết rồi! Bản vương đã thề trước đất trời lẽ nào lại nuốt lời? Ngươi đi mời Lư Lăng Vương cho gặp một chút, nói là… nói là Bản vương lên nói tắm nước nóng, nghe tin Lư Lăng Vương trở về kinh thành cho nên có ý tới thăm hỏi.

Dương Phàm nói:

- Vâng! Xin Vương gia đợi một chút!

Dương Phàm bước nhanh về phía trước, giải thích với thị vệ Bách Kỵ trông giữ trước cửa một lúc, Võ Tam Tư thì thầm truyền ánh mắt hướng về bọn Lý Đại Dũng, trong mắt lộ ra ánh hung hãn.

Lúc này, dưới núi lại có một toán người tới, tiếng ngựa hí trong cốc núi yên tĩnh vô cùng ró ràng, Võ Tam Tư hơi nhíu chân mày, nghi hoặc hỏi:

- Là ai tới vậy?

Lý Đại Dũng phái người tới trước núi thăm dò, lúc sau trở lại bẩm báo rằng:

- Vương gia, dường như tướng công của Chính sự Đường tới rồi, xem cờ hiệu thì có lẽ đúng, chỉ là cụ thể là vị tướng công nào thì hiện giờ vẫn chưa rõ.

Võ Tam Tư hơi cau mày, nếu như cho những người này lên núi thì cho dù thế nào cũng không dễ dàng gì hành động trước mắt họ, Võ Tam Tư lập tức đi lên trước, thấy Dương Phàm Vẫn còn đang giải thích với tên Bách Kỵ đó liền trợn mắt to tiếng rằng:

- To gan! Bổn vương muốn gặp Lư Lăng Vương mà ngươi cũng dám ngăn cản sao, còn không mau đi truyền!

Tên Bách kỵ đó cũng không dám ngang nhiên chống đối Lương Vương, vừa nhìn thấy Dương Phàm đưa ánh mắt nhìn họ ngầm ý đồng tình vội vàng tuân lệnh, những người khác vẫn canh giữ trước cửa như trước, chỉ có Trương Khê Đồng một mình chạy nhanh vào bên trong. Võ Tam Tư chờ thấy suốt ruột đang có ý xông vào thì thấy chương Khê Đồng chạy, thở gấp mà nói:

- Mời Vương gia, Lư Lăng Vương đã chờ ngài ở trên điện rồi.

Võ Tam Tư giận giữ mà nói:

- Lư Lăng Vương thật tôn quý, bổn vương tới thăm ông ta vậy mà không ra đón sao?

Trương Khê Đồng nói:

- Vương gia, Lư Lăng Vương quay về Kinh quá gấp gáp, đi cả chặng đường dài hai bên háng bị yên ngựa mài nát cả rồi, thực sự đi từng bước cũng khó khăn, đành phải cung hầu trên điện.

Võ Tam Tư hừ lạnh một tiếng, nhấc bước đi vào bên trong, bọn Lý Đại Dũng lập tức cũng muốn đi vào cùng liền bị mấy người Bách kỵ canh giữ cửa ngăn lại, Võ Tam Tư mặt trầm xuống nói:

- Sao? Không cho phép Thị vệ của bổn vương vào, chẳng lẽ Bổn vương còn có thể gây bất lợi cho Lư Lăng Vương sao?

Trương Khê Đồng nhã nhặn mà nói:

- Vương gia! Chúng thần là phụng ý thánh chỉ, dù một ngày còn chưa giao thánh chỉ thì bắt buộc dùng tính mệnh bảo hộ Lư Lăng Vương, Vương gia ngài muốn gặp Lư Lăng Vương, chúng thần tự nhiên không dám ngăn cản nhưng nếu là thị về đi vào thì không hợp với lễ nghi, Trên điện này tự có thị vệ có thể bảo hộ an toàn của Vương gia, vẫn mong thị vệ của Vương gia lưu ở bên ngoài.

Võ Tam Tư nói một cách ngang ngạnh:

- Bổn vương trừ khi vào cung kiến giá thì đi đến đâu đều có thị vệ đi cùng, vẫn chưa hề có ai ngăn Bổn vương!

Dương Phàm thấy vậy liền nói:

- Vậy xin Thị vệ của Vương gia giao lại binh đao vậy.

Vừa nói vừa đánh mắt với Võ Tam Tư.

Võ Tam Tư ngạo nghễ rằng:

- Giao binh đao, ngươi bảo bọn họ tay không bảo vệ bổn vương sao?

Nói vậy liền muốn xông vào, mấy người Bách Kỵ đó là người bên cạnh Hoàng đế, tuy kính trọng ông ta là Vương gia nhưng chỉ nghe Hoàng lệnh, vừa thấy ông ta cố ý xông vào bên trong lập tức rút ra binh đao, hai bên giằng co tại đây.

Võ Tam Tư nói giọng lạnh lùng:

- Các ngươi dám động thủ với bổn vương?

Trương Khê Đồng bình tĩnh nói:

- Chúng thần chỉ là những tên thị vệ nhỏ nhoi, đối với Vương Gia sao dám bất kính, chỉ là thân là Bách Kỵ, Chỉ nghe Hoàng lệnh, có gì đắc tội xin Vương gia thứ lỗi!

Võ Tam Tư tức run cả người, Dương Phàm lại vội vàng làm trung hòa giả mà nói:

- Không thì như thế này, Vương gia chỉ mang theo hai cận vệ đi cùng vào trong, binh đao cũng không cần giao lại nữa, nếu như quá nhiều người tiền hô hậu ứng thì đúng là không hơi quá.

Võ Tam Tư bất đắc dĩ, lại sợ những người dưới núi kia mau lên đến trên núi, chỉ đành phải hừ lạnh một tiếng khoát tay thủ hạ bước dài xông vào trong sân.

/1071

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status