Say Mộng Giang Sơn

Q.1 - Chương 679 - Chương 831: Một Cành Đào Nhỏ.

/1071


Trước giường bệnh của Địch Nhân Kiệt, ba đứa con nhà họ Địch đứng ở một bên, lặng lẽ rơi lệ.

Con trưởng nhà họ Địch - Quang Tự, hiện giờ là Hộ bộ lang trung, Con thứ Quang Viễn từ khi Địch Nhân Kiệt bị giáng chức cũng bị điều ra khỏi quân ngũ, sau khi Địch Nhân Kiệt được phục chức Tể tướng, hiện giờ là Tư mã một châu.

Còn con thứ ba là Quang Chiêu, sau nhiều năm bị bỏ quên, cũng được Hoàng thượng phong cho chức quan Viên Ngoại Lang. Điều này là bù đắp cho lão thần Địch Nhân Kiệt đã già mà vô cùng thanh liêm, tiền tài nữ tử cũng khó làm động lòng, địa vị cũng không thể tăng nữa, chỉ có thể thực hiện hoàng ân với con cháu của Địch Nhân Kiệt.

Ba huynh đệ nhìn thấy phụ thân đã rơi vào tình trạng hôn mê, từng danh y ở kinh thành được mời đến, lại từng người lắc đầu thở dài đi ra, không kìm nén được bi thương.

Lúc này, một người quản gia nhẹ nhàng đi tới, khẽ nói vào tai Địch Quang Tự vài câu, Địch Quang Tự nghe xong dặn dò Địch Quang Viễn vài câu, Địch Quang Viễn gật đầu, lau nước mắt, lặng lẽ đi ra ngoài. Vị sứ giả Hoàng thượng phái đến này là bạn cũ của nhị gia, Địch Quang Tự dĩ nhiên muốn Quang Viễn tự mình ra đón.

- Nhị Lang, sao ngươi lại tới đây?

Giọng nói của Địch Quang Viên hơi khàn, vẻ mặt vô cùng tiều tụy. Dương Phàm vội nói:

- Đang ở trong cung, bất ngờ nghe tin Quốc Lão bị bệnh nguy hiểm, Bệ hạ lo lắng, liền nói ta tới thăm, Quốc Lão thế nào rồi?

Địch Quang Viễn im lặng lắc đầu, nước mắt không kìm được lại rơi xuống, vội vàng cố nén lại, nói với Dương Phàm:

- Nhị Lang, mời đi theo ta!

Dương Phàm chậm rãi đi theo Địch Quang Viễn vào trong nhà, vừa bước vào, lập tức là mùi thuốc đông y nồng nặc. Địch Quang Viễn nói bên tai Địch Nhân Kiệt:

- Phụ thân, Hoàng Thượng sai người đến thăm người.

Người Địch Nhân Kiệt hơi động, từ từ mở mắt. Đến khi nhìn thấy rõ người đứng trước mắt mình là Dương Phàm, không khỏi giật mình, trong mắt có chút khác thường.

Huynh trưởng Địch Quang Tự thấy cha có ý định ngồi dậy liền vội vàng tiến đến nâng dậy, Dương Phàm vội nói:

- Quốc Lão không cần dậy, vãn bối phụng mệnh Thánh thượng đến thăm Quốc Lão, mong rằng Quốc Lão giữ gìn sức khỏe, Quốc Lão khỏe mạnh thì đất nước vui mừng, thiên hạ vui mừng.

Địch Nhân Kiệt bình tĩnh nhìn Dương Phàm, mấp máy môi vài cái, Dương Phàm vội cúi người xuống, đưa tai đến gần miệng của Địch Nhân Kiệt, chợt thấy Địch Nhân Kiệt khó khăn nói:

- Lần này… ngươi… làm rất tốt! Hậu nhân của Võ thị… không thể là chủ… Ngươi… hãy vì thiên hạ, vì… thiên hạ!

Dương Phàm nắm chặt tay Địch Nhân Kiệt, thấp giọng nhưng mãnh mẽ mà nói:

- Quốc Lão yên tâm, trưởng lão đã ban tặng tự Nguyên Phương, lại tặng “tuế hàn tam hữu”, ân cần chỉ bảo, tha thiết kỳ vọng, vãn bối vẫn khắc sâu trong lòng!

Ánh mắt của Địch Nhân Kiệt chợt sáng lên, nhưng vẫn nắm chặt tay Dương Phàm không buông, Dương Phàm do dự một chút, ghé tai thì thầm nói chuyện một hồi.

Trước giường Địch Nhân Kiệt lúc này chỉ có ba người con trai, họ ngạc nhiên nhìn, không biết Dương Phàm đã nói gì, cùng với lời nói của Dương Phàm, những đường nét trên mặt của cha họ ngày càng thả lỏng, từ từ nhìn về phía trước, giống như có một niềm vui không thể kìm nén được.

- Ha ha…

Địch Nhân Kiệt nghe xong, cuối cùng cười ra tiếng, không biết là hồi quang phản chiếu hay là gì, giọng nói của ông đột nhiên lớn hơn rất nhiều:

- Lão phu lần này… sợ là không qua nổi, ngươi nói với bệ hạ là: Thần biết những chuyện bệ hạ lo lắng. Trước kia tiến cử Trương Giản Chi, bệ hạ còn chưa dùng, đây là vị Tể tướng tài ba. Còn có Văn Xương Hữu Thừa Vi An Thạch, làm quan nghiêm minh thanh chính, làm người đôn hậu cẩn thận, cũng là người nên chọn làm Tể tướng. Ngoài ra, Kính Huy, Hoàn Ngạn Phạm...

Địch Nhân Kiệt liên tiếp nói đến mười mấy cái tên, xem ra đã sớm suy nghĩ hậu sự, một hơi mà bàn giao mọi chuyện, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Dương Phàm, vẻ mặt vui vẻ mà nói:

- Việc lớn của đất nước, đã cố gắng hết sức để giao cho các vị rồi!

Dương Phàm ghi nhớ kỹ lời nói của Địch Nhân Kiệt, trịnh trọng gật đầu.

Lúc này, quản gia trong phủ lại tới bẩm báo, nói là Hoàng thượng phái ngự y đến xem bệnh cho Quốc Lão. Địch Quang Tự vội vàng tự mình ra ngoài nghênh đón. Địch Nhân Kiệt nhìn Dương Phàm gật gật đầu, Dương Phàm buông tay ra, trịnh trọng vái chào Địch Nhân Kiệt, cùng với Địch Quang Viễn đi ra ngoài.

Bên ngoài, một đoàn thái y do Địch Quang Tự dẫn vào, vội vàng đi qua Dương Phàm, tiến nào trong nhà.

Dương Phàm không đi xa, ở ngay trong đình viện. Địch Quang Viễn lo lắng chuyện phụ thân, lúc này cũng không rảnh để tiễn hắn, nhìn hắn xin lỗi, rồi vội vàng trở về phòng.

Cũng không biết bao lâu sau, trong phòng đột nhiên truyền tới tiếng khóc xé ruột gan, ngay sau đó, tất cả a hoàn, đầy tớ bên ngoài đều quỳ xuống đất mà khóc.

Mặt đất ửng hồng như mưa, mấy bông hoa trên cây đào nhỏ trước đình nhẹ nhàng bị gió cuốn bay đi.

Cánh chim én dưới hiên vẫn đang ríu rít nhìn vào khoảng không.

Dương Phàm đứng trong đình không biết tại sao bị gió làm cay mắt.

****

Địch Nhân Kiệt qua đời.

Võ Tắc Thiên tự mình làm chủ trì tang lễ, đình triều nghỉ ba ngày, tất cả bá quan văn võ trong triều bái tế. Đây là lễ nghi cao nhất đối với trọng thần.

Võ Tắc Thiên lại tặng cho Địch Nhân Kiệt Văn Xương Hữu Tướng danh hiệu Văn Huệ. tặng ông thụy hiệu văn huệ Văn Xương Hữu Tướng. Lúc này vẫn chưa hình thành danh hiệu thống nhất Văn Trinh, Thụy Hiệu Văn Chính như sau này, đa số là dựa theo đặc điểm cá nhân đại thần để lựa chọn, nhưng Văn Huệ trong quy củ là không thành văn, chính là thụy hiệu cao nhất lúc đó.

Năm ngày sau, Trương Giản Chi được Địch Nhân Kiệt nói đỡ, được điều từ Kinh Châu trở lại kinh thành đảm nhiệm chức vụ Tư Mã Lạc Châu. Từ một thứ sử một châu trực tiếp được phong tướng đã quá mức kinh người rồi, trước tiên từng được điều về kinh thành, cách trung tâm triều đình một nửa bước, rất tốt để quan sát, sau đó tiền đồ phát triển. Cùng lúc đó, Văn Xương Hữu Thừa Vi An Thạch được thăng làm loan đài Thị lang, mắt thấy cách chức vị Tể tướng cũng chỉ một bước ngắn thôi.

Mấy ngày này, Lư Lăng Vương Lý Hiển ở Đông cung, cuối cùng đã được đoàn tụ với huynh đệ Lý Đán sau mười sáu năm xa cách, nhưng cũng không có chuyện gì nhiều. Đến tận hôm nay, Vi phi và tất cả con gái của Lý Hiển đều từ Phòng Châu đến, Đông cung mới trở nên náo nhiệt.

Lý Khỏa Nhi rất được Hoàng thượng sủng ái, mấy ngay nay thường cùng đến ngự tiền. Tính tình Lý Khỏa Nhi hoạt bát, lại rất biết nói chuyện, khiến Võ Tắc Thiên rất vui. Một thời gian ngắn ở trong cung, Lý Khỏa Nhi đã dần thích nghi với thân phận mới của mình, khả năng nhìn mặt đoán lòng, nịnh nọt lấy lòng lại càng tiến bộ.

Nàng vừa cùng với phụ mẫu từ ngự tiền trở về, đang muốn đi tìm tỷ muội nhà mình nói chuyện, đột nhiên thấy em họ Lý Long Cơ quần áo gọn gàng, trên cánh tay treo một chiếc áo choàng, đầu đầy mồ hôi, từ tiền đình đi tới, liền mỉm cười lên tiếng chào:

- Tam Lang!

Lý Long cơ tức giận chuyện bá phụ trở về cướp vị trí của cha mình nên đương nhiên cũng không có thiện cảm với người nhà bá phụ. Cậu hừ một tiếng, quay đầu bước đi. Khuôn mặt tươi cười của Lý Khỏa Nhi nhất thời đờ ra. Mặc dù nàng thông minh, nhưng nhất thời cũng không đoán được tâm tư của cậu em họ này.

Lý Đán vừa từ trong điện đi ra thấy cảnh tượng này, vội vàng quay lại, đợi cho Lý Long Cơ đi qua góc điện, Lý Đán mới bước ra, đứng trước mặt cậu. Lý Long Cơ vừa nhìn thấy cha, vội dừng lại hành lễ, Lý Đán nghiêm mặt nói:

- Tại sao vô lễ với chị con?

Lý Long Cơ buồn bực không nói câu nào. Lý Đán thở dài, nhẹ nhàng sờ đầu cậu, từ từ đi đến cạnh một khóm hoa thủy tiên trồng bên tường, chạm vào một đóa hoa rất đẹp, nói với Lý Long Cơ:

- Đừng oán hận bá phụ con. Bá phụ con trở về, đối với nhà chúng ta có ơn không có thù!

Lý Long Cơ kinh ngạc nhìn cha. Lý Đán cười cười, nói với hắn:

- Con vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ. Cha cũng là con ruột của bà nội, lại là vốn là Thái tử ở trong Đông cung này. Bà nội con tại sao lại bỏ gần tìm xa, đi tới Phòng Châu để đón bá phụ con trở về, còn không hiểu sao?

Chẳng lẽ con đã quên mẹ của con là do ai giết hại sao? Thù hận của nhà chúng ta và Võ gia đã không thể hóa giải, nếu như cha là hoàng đế, sẽ có thể bỏ qua cho Võ gia sao? Bà nội con không dám để cha làm Thái tử, nếu như không có bá phụ con, thì ngôi hoàng đế này chỉ có thể giao cho người họ Võ, khi đó nhà chúng ta còn có đường sống sao?

Cho nên nói, cũng không phải là bá phụ đoạt ngôi hoàng đế của cha, hoàn toàn là ngược lại, là bá phụ cứu tính mạng của nhà ta. Bá phụ con lấy lý do dưỡng bệnh để hồi kinh, tạm thời cha chưa nên nhắc đến chuyện từ chối ngôi vị thái tử, đợi một thời gian nữa, không còn làm Thái tử nữa thì nhà chúng ta còn có thể ở lâu dài trong đông cung sao?

Khi đó, chúng ta có thể xuất cung, Quận vương con dần dần trưởng thành, cũng có thể có cơ hội để có được một thái ấp, có cơ hội đi ra ngoài thiên hạ, không bị mắc kẹt ở trong thế giới nhỏ bé này, có gì là không tốt? Về ngôi vị Hoàng đế, ha ha, ạua đã sớm chán ghét đến tột cùng rồi.

Lý Long Cơ bị lời nói của phụ thân làm cho sợ hãi ngây người, ngơ ngác nhìn bóng lưng của cha rời đi, rất lâu không nói được một câu.

Lý Khỏa Nhi không để bụng chuyện cậu em họ vô lễ, một cậu em nhỏ, mặc kệ nó. Nàng vội chạy tới hậu điện, muốn gặp các huynh trưởng và tỷ tỷ. Dù như thế nào, nàng cũng vẫn là một cô gái trẻ, nhìn thấy huynh đệ tỷ muội xa cách lâu ngày đương nhiên có cảm giác vui mừng từ trong đáy lòng.

Lúc này mẫu thân vừa vào trong cung, liền cùng phụ thân tới gặp tổ mẫu rồi. Cha mẹ từ trước tới giờ vẫn sợ một mình đi gặp tổ mẫu nên luôn kéo nàng đi theo, nàng vẫn chưa có cơ hội gặp các huynh đệ tỷ muội. Vừa mới quay về đến sân, liền nhìn thấy tỷ tỷ Lý Tiên Huệ từ trong cung đi ra, Khỏa Nhi lập tức gọi to:

- Tỷ tỷ!

Lý Tiên Huệ hưng phấn mà nói:

- Khỏa Nhi, trong cung thật là nguy nga, có thể so sánh với Tiên cũng rồi. Muội xem cột trụ ở trước Đoan môn, thật là tráng lệ. Một cột sắt cao như vậy, lớn như vậy, thật sự không thể tưởng tượng được.

Lý Thiên Huệ mới mười tám tuổi, tuy không xinh đẹp như tiểu muội, nhưng cũng là tiểu mỹ nhân xinh đẹp như tiên nga ngọc nữ. Khi nói chuyện cười nói dịu dàng, hai má lúm đồng tiền nhẹ nhàng trên má, càng đáng yêu hơn.

Những cô con gái này của Lý Hiển, khi rời khỏi Lạc Dương lớn nhất cũng mới bốn năm tuổi, chuyện lúc nhỏ sớm đã quên hết. Sống nhiều năm như vậy ở chốn thâm sơn, bây giờ trở về kinh thành, những kiến thức đó so với một cô gái nông thôn cũng không đến nỗi nào, xây dựng một cung điện nguy nga tráng lệ như vậy, thật sự là chưa bao giờ nghe thấy, hơn nữa sau này còn là nhà của mình, sao lại không mừng đến phát điên.

Lý Khỏa Nhi đã quên mất bộ dạng cô gái nông thôn khi mới tới Lạc Dương của mình, bĩu môi khinh thường nói:

- Tỷ tỷ lạ thật, đây có là gì. Đông cung còn coi như là bình thường. Nếu như tỷ nhìn thấy cung điện của Hoàng đế Tổ mẫu mới có thể hiểu được thế nào là tiên cảnh.

Bảy người con gái của Lý Hiển, trong đó có ba người là do Vi Phi sinh ra, Lý Khỏa Nhi và Lý Tiên Huệ chính là hai người trong số đó. Bởi vì là cùng mẹ sinh ra, nên tình cảm sâu đậm hơn, Lý Tiên Huệ không để tâm đến sự giễu cợt của nàng, chỉ cười, chỉ vào trán Lý Khỏa Nhi, sẵng giọng:

- Nhìn muộn đi, mới chỉ đến sớm trước tỷ mấy ngày, đã ra vẻ như quen thuộc lắm.

Lý Khỏa Nhi cười hì hì, chợt nhớ tới trên đường gặp nguy hiểm trùng trùng còn chưa kịp khoe khoang một chút với các huynh đệ tỷ muội, liền cố ý hỏi:

- Tỷ tỷ, mọi người nhận được thánh chỉ, từ Phòng Châu tới đây, không gặp chuyện gì nguy hiểm sao?

Lý Tiên Huệ nói:

- Đương nhiên là không, mẫu thân đã nói, chỉ cần phụ thân bình an trở về kinh thành thì tuyệt đối sẽ không có người nào rảnh rỗi tới tìm chúng ta gây phiền phức nữa, trên đường đều yên bình. Đúng rồi, muội còn nhớ tên Giả Lữ Soái hung dữ đó không?

Lý Khỏa Nhi mới tới kinh thành phồn hoa, nhất thời còn đang mơ màng như lạc vào tiên cảnh, rất nhiều chuyện nàng đều quên mất rồi. Bây giờ tỷ tỷ bỗng nhiên nhắc tới Cổ Tinh, Lý Khỏa Nhi giống như chợt nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt xinh đẹp hơi thay đổi, giọng nói hơi run hỏi:

- Giả Lữ Soái… hắn sao rồi?

/1071

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status