Cuộc so bì cao thấp giữa Phật giáo và Đạo giáo của Đại hòa thượng Hoài Nghĩa và Nhất Trọc đạo nhân làm đám người đưa tang phải dừng lại tại chỗ không thể di chuyển được. Quan tài vẫn chưa được hạ huyệt, đám thanh niên trai tráng có nhiệm vụ khiêng kiệu ban đầu thì còn chịu được, lúc sau thì kẻ nào kẻ nấy uể oải mệt mõi rã rời. Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì thân phận của Hoài Nghĩa đại sư tự nhiên cũng đã được tiết lộ ra, bởi vậy nên bọn họ chẳng ai dám tiến lên trước tranh cãi hay ho he tiếng nào.
Vị này Hoài Nghĩa hòa thượng là “nửa đường” xuất gia, vốn cũng là loại dốt nát bất tài, chỉ là vì làm hòa thượng lâu rồi nên mưa dầm thấm đất, những giáo lí Phật giáo gã cũng coi như nắm được chút ít. Nhưng khi bắt gã đấu lí với Nhất Trọc đạo nhân này thì đương nhiên không thể đấu lại với người ta rồi. Giờ Nhất Trọc đạo nhân đang yếu thế, biết lão Nhất Trọc đạo nhân kia sợ uy danh của mình nên gã càng được thể lấn tới, chẳng thèm giảng giải kinh nghĩa gì nữa mà giở giọng cả vú lấp miệng em, lớn tiếng hỏi:
- Lão đạo, vậy ngươi nói xem, ông nội Như Lai và ông nội lão Quân, ai lợi hại hơn?
Hòa thượng này đến chút lịch sự tối thiểu cũng chẳng có, lời lẽ chẳng ra thể thống gì, đến Như Lai Phật tổ mà gã cũng dám gọi là “ông nội”. Tuy là gã đã hạ thấp giá trị của Đạo giáo nhưng cũng may gã vẫn không dám quá mức vô lễ với Đấng đạo giáo chí tôn - Thái thượng lão quân, nên vẫn gọi ngài là “ông nội”.
Nhất Trọc đạo nhân nghe vậy thì không biết nên khóc hay cười nữa, khi đó Phật giáo và Đạo giáo thần tiên vẫn chưa bị những cuốn tiểu thuyết làm cho lẫn lộn với nhau. Trong Đạo giáo thần thoại hoàn toàn không có chư phật Bồ Tát; cũng như trong kinh Phật không xuất hiện những người tu hành được gọi là thần tiên. Vậy thì bắt Nhất Trọc đạo nhân so sánh thì khác nào đúng là làm khó cho lão?
Nhất Trọc đạo nhân ấp a ấp úng mãi không trả lời được. Hoài Nghĩa hòa thượng dương dương đắc ý nói:
- Xem bộ dạng của ngươi là thừa nhận ông nội Như Lai lợi hại hơn so với nội rồi lão Quân rồi?
Lúc này những người đi đường vây lại xem náo nhiệt càng lúc càng đông. Nhất Trọc đạo nhân thấy nếu cứ tiếp tục tranh cãi thế này, cuối cùng người chịu mất mặt không ai khác chính là mình. Lão thực sự không muốn đôi co thêm với tay hòa thượng ngang ngạnh hống hách kia nữa, thôi thì cứ nịnh gã một câu cũng chẳng chết ai, nghĩ vậy, lão đành cắn răng đáp:
- Ngẫm ra thì đúng như lời đại sư nói, Như Lai có pháp lực lợi hại hơn lão Quân một chút.
Hoài Nghĩa hòa thượng cười ha hả, nói:
- Nếu ông nội Như Lai lợi hại hơn ông nội lão Quân, vậy thì ngươi còn bái Thiên Tôn thiên tiếc làm quái gì nữa, chi bằng gia nhập quách Phật gia ta, lễ bái Phật tổ đi.
- Hả?
Nhất Trọc đạo nhân kinh hãi nói:
- Vậy sao được? Phật là Phật, Đạo là Đạo, bần đạo là đệ tử Đạo gia, sao có thể quy y cửa Phật được?
Hoài Nghĩa hòa thượng giơ bàn tay hộ pháp của gã chặn lời:
- Cái gì mà Phật gia với Đạo gia, nếu ông nội lão Quân không bằng ông nội Như Lai, vậy thì mời ông nội Như Lai ngồi trên chiếc ghế cao nhất, ông nội lão Quân ngồi ở ghế thứ hai, Phật Đạo một nhà, tất cả đều vui vẻ! Bản đại sư hôm nay muốn thu nhận ngươi làm đệ tử, người đâu, giúp đồ đệ của ta quy y.
Lập tức mấy tên hòa thượng bước ra áp chế Nhất Trọc đạo nhân, cướp lấy Thất Tinh bảo kiếm của lão, lột bỏ Ngũ Nhạc đạo quan, pháp bào màu vàng cam của lão. Đi đường mà “đồ nghề” quy y chúng mang không sót thứ gì, ngay lập tức đã có hòa thượng cầm dao cạo tới. Hoài Nghĩa Đại hòa thượng tự tay chấp đao, giúp Nhất Trọc đạo trưởng quy y cửa Phật.
Chỉ trong chốc lát, Nhất Trọc đạo nhân mang trong mình cốt cách thần tiên bỗng chốc trở thành một lão sa di ( hòa thượng mới xuất gia) trọc lốc. Vì lão vừa mới nhập môn nên vẫn chưa được đốt ba nốt hương trên đầu.
Cảnh tượng này không chỉ khiến cho người đi đường tất thảy đều trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả đám người đưa tang cũng phải cứng họng. Tuyết Liên cô nương vẫn còn nhỏ, tận mắt trông thấy Nhất Trọc đạo nhân vừa ban nãy chân còn giẫm Thất Tinh Bộ, tay múa Thất Tinh kiếm, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã trở thành một hòa thượng đầu nhẵn thín, thì không kìm nổi mà bật cười khúc khích.
Lúc này hai bên đường có không biết bao nhiêu người đang cười trộm. Hoài Nghĩa hòa thượng lại lệnh cho một hòa thượng mang một bộ áo bào tăng nhân tới thay cho Nhất Trọc đạo nhân. Lúc này hai tiểu đồ đệ của Nhất Trọc đạo nhân cũng bị đè xuống, bị đám hòa thượng xúm vào cạo tóc chúng, vậy là lập tức lại có thêm hai tiểu sa di nữa.
Hoài Nghĩa hòa thượng lúc bấy giờ mới hài lòng nói:
- Ừm, như vậy nhìn thuận mắt hơn đó. Các ngươi tiếp tục làm phép đi, chớ làm trễ giờ cho người chết xuống mồ nữa. Hoằng Nhất, Hoằng Lục, hai người các ngươi đi theo chúng, chờ bọn chúng cúng bái hành lễ xong xuôi thì dẫn chúng về chùa Bạch Mã gặp ta, từ nay về sau bọn họ chính là người của chùa Bạch Mã ta rồi. Ha ha ha ha...
Hoài Nghĩa hòa thượng vừa cất tiếng cười lớn vừa phi thân nhảy phắt lên tuấn mã, quất ngựa một cái rồi phi thẳng qua đoàn người đang đưa tang.
Hoằng Nhất, Hoằng Lục - hai hòa thượng áo bào xanh chắp tay nói với Nhất Trọc đạo...à... Nhất Trọc hòa thượng, tỏ vẻ thương cảm, nói:
- Đi đi, dù gì ngươi cũng đã nhận tiền của nhà người ta rồi thì phải lo liệu cho xong hậu sự cho nhà người ta đi, bỏ dở giữa chừng như vậy là làm tổn hại tới thanh danh của chùa Bạch Mã ta đó.
Nhất Trọc đạo trưởng khóc không ra nước mắt, từ nhỏ lão đã đã xuất gia, cả đời làm đạo sĩ, giờ bỗng dưng lại trở thành hòa thượng, lão cảm thấy xấu hổ nhục nhã ê chề, nhưng chẳng còn cách nào khác, đành vung Thất Tinh bảo kiếm lên tiếp tục làm phép.
Hoằng Nhất hòa thượng nói:
- Ôi dào, ta đã nói rồi, ngươi còn mân mê Thất Tinh kiếm kia làm gì nữa, giờ ngươi đã là hòa thượng rồi!
Nhất Trọc lấy tay áo che mặt, thấp giọng nói với hắn:
- Hổ thẹn, bần đạo...
Hoằng Nhất bèn ngắt lời lão:
- Sư đệ! Chúng ta sư huynh đệ, hiện giờ tất cả có mười lăm người, ngươi mới nhập môn thì đứng thứ mười sáu. Chúng ta đều lấy chữ “Hoằng” làm tên đệm, ngươi là Hoằng Thập Lục, phải gọi chúng ta là sư huynh.
Nhất Trọc đạo trưởng gục đầu xuống, mắt ngân ngấn nước, ngượng ngùng nói:
- Sư huynh, bần... tăng, không biết niệm thần chú vãng sinh của Phật gia.
Hoằng Nhất day day mũi, hỏi gã hòa thượng bên cạnh:
- Hoằng Lục, đệ biết không?
Hoằng Lục nói:
- Biết cái rắm ấy!
Hoằng Nhất bèn vung tay lên nói:
- Được rồi được rồi, ngươi biết làm gì thì cứ làm cái đó đi, cúng bái hành lễ gì thì làm nhanh lên cái rồi theo chúng ta đi gặp sư phụ.
Nhất Trọc đạo nhân chẳng còn cách nào khác, đành tiếp tục cúng bái hành lễ.
Vậy là một lão hòa thượng trọc đầu mặc quần áo tăng màu xám, chân giẫm Thất Tinh Bộ, tay khua Thất Tinh kiếm, miệng lẩm nhẩm:
- Tu hành tam cảnh từ bi chủ, đạo kinh sư bảo Đại Thiên Tôn, ánh sáng mang điềm lành chiếu xuống la phong, dẫn lối cho người đã khuất lên được tới bờ, xe mây đã xuống, hạc đã bay tới, pháp hội mở rộng, Bát Quái lên cao...
Người qua đường ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Mấy tay hòa thượng miệng đọc lời siêu độ vong linh của Đạo gia, dẫn đoàn đưa tang bước dọc theo đường Kiến Xuân hướng về Kiến Xuân Môn...
Ven đường có những người vẫn chưa biết thân phận của Đại hòa thượng kia, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi. Tiếng một người nói:
- Đại hòa thượng kia là ai? Sao lại hống hách như vậy? Đồ đệ của hắn đông, coi bộ tên nào tên nấy đều chẳng lấy gì làm tốt đẹp, lão đạo kia sợ phải chịu thiệt nên nhẫn nhịn là phải, nhưng đám đưa tang Dương lang trung kia sao lại cũng chịu nén giận nhẫn nhịn như vậy?
- Ây da, ngươi thật đúng là kiến thức nông cạn....! Ngươi không nghe thấy lão đạo kia gọi Đại hòa thượng kia là Hoài Nghĩa đại sư hay sao? Ngươi không có nghe Đại hòa thượng kia nói hắn đến từ chùa Bạch Mã ư? Ngươi nói xem hắn có lai lịch như thế nào, hả?!!
- Ai ya, Chẳng lẽ.... hòa thượng kia chính là Tiết Hoài Nghĩa hay sao?
- Xuỵt! Tên của người ta mà ngươi có thể tùy tiện lôi ra gọi như vậy sao? Người ta là nhân vật như thế nào, đến cháu họ Thiên Hậu là Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư thấy hắn còn phải cung kính gọi một tiếng Tiết sư, đừng nói Dương lang trung chết rồi, cho dù ông ta còn sống thì cũng không dám khoa tay múa chân trước mặt người này đâu.
Mọi người cứ thế bàn tán xôn xao, sự tích về chủ trì chùa Bạch Mã cũng được tiết lộ ra ngoài.
Hoá ra, vị Đại hòa thượng này tục gia (tăng ni gọi nhà bố mẹ) họ Tiết, pháp hiệu là Hoài Nghĩa, tên thật là Phùng Tiểu Bảo, nguyên là một gã bán thuốc ở Lạc Dương. Gã lăn lộn trong giang hồ, nhờ có dung mạo anh tuấn, thân hình tráng kiện khỏe mạnh mà sau đó đã trở thành “người tình” của Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên có được một Phùng Tiểu Bảo trẻ trung cường tráng như vậy thì vừa ý lắm, nhưng một gã đàn ông tráng kiện đi lại trong cung thì nhất định sẽ gây chuyện thi phi. Hoàng tộc Lý Đường không theo Đạo thì theo Phật; cao tăng, chân nhân hai giới Phật Đạo xuất nhập cung đình là chuyện rất bình thường, vậy là Võ Tắc Thiên bèn lợi dụng điều này, cho gã cao đầu xuất gia để che mắt thiên hạ.
Võ Tắc Thiên vừa hạ chỉ, lập tức Phùng Tiểu Bảo trở thành chủ trì chùa Bạch Mã ở Lạc Dương. Võ Tắc Thiên vốn cực kỳ coi trọng dòng dõi, Võ gia của bà ta vốn là quý tộc ở Quan Lũng, vì yêu thích Phùng Tiểu Bảo, lại sợ gã xuất thân thấp kém bị người đời khinh miệt nên bà đã nghĩ ra một biện pháp, đó là cho gã đổi tên thành Tiết Hoài Nghĩa. Vậy là gã nghiễm nhiên có quan hệ thân thích với phò mã của Thái Bình công chúa là Tiết Thiệu, Tiết Thiệu phải gọi gã một tiếng thúc phụ.
Này Tiết Hoài Nghĩa không chỉ thỏa mãn dục vọng của Võ hậu khi ở trên giường mà gã còn giúp bà ta làm một vài chuyện đại sự. Một trong đó chính là tu bổ “Minh đường”.
“ Minh đường” là nơi Nho gia kinh điển ghi chép lại thiên tử bố chính. Cải tạo tu bổ “ Minh đường” đối Võ Tắc Thiên mà nói không chỉ đơn thuần là một tòa nhà mà trong đó còn chứa đựng chính trị ý nghĩa sâu sắc. Công trình khổng lồ này chính là do Tiết Hoài Nghĩa thiết kế, giám sát thi công. Đương nhiên, thiết kế cụ thể tất nhiên đã có thợ thủ công chuyên môn đảm nhiệm, nhưng không thể không công nhận rằng, Tiết Hoài Nghĩa mặc dù ngu dốt nhưng trong đầu gã lại tiềm ẩn đầy những ý tưởng rất kì diệu.
Tòa “Minh đường” này được thiết kế rất rộng lớn và tráng lệ, khí thế bất phàm, cao khoảng ba mươi tầng lầu, trở thành một hệ thống cung điện khổng lồ nhất Trung Nguyên từ trước tới nay. Một tòa kiến trúc khổng lồ như vậy mà Tiết Hoài Nghĩa chỉ dùng không đến thời gian một năm đã hoàn thành. Đặc biệt hơn, phía sau Minh đường, gã còn cho xây dựng thêm một tòa Thiên đường rất cao nữa.
Thiên đường rộng bao nhiêu, cao bao nhiêu? Thiên đường có tổng cộng năm tầng, khi xây dựng đến tầng thứ ba thì đã cao hơn Minh đường rồi. Trong Thiên đường có một bức tượng Phật rất lớn, được chế tạo theo dung mạo của Võ Tắc Thiên. Một ngón tay út bức tượng phật này thôi cũng chứa đủ mấy chục người đứng trên đó rồi.
Rất nhiều độc giả có lẽ ở đã từng được chiêm ngưỡng thần thái của bức tượng phật đó trong bộ phim Địch Nhân Kiệt chi thông Thiên đế quốc . Mà bức tượng khổng lồ như vậy lại được đặt trong Thiên đường , vậy thì tòa Thiên đường này phải rộng lớn đến như thế nào.
Gần đây, Tiết Hoài Nghĩa uy phong ngút trời, bởi vì đầu năm Võ Tắc Thiên bổ nhiệm gã làm Tân Bình đạo hạnh quân Đại tổng quản thảo phạt Đột Quyết. Tiết Hoài Nghĩa chỉ là một tay bán thuốc giang hồ, những tướng lĩnh dưới trướng gã kia cũng không phải là kẻ ăn không ngồi rồi. Người Đột Quyết nghe nói quân Đường khí thế bừng bừng liền rút về phòng thủ chứ không nghênh chiến.
Tiết Hoài Nghĩa rất muốn quyết một trận sống mái với quân Đột Quyết, vậy là gã đã ở trên thảo nguyên lang thang mấy tháng ròng nhưng vẫn không thấy tăm hơi quân địch đâu, đành bất đắc dĩ Chiến thắng trở về . Võ Tắc Thiên vì công lao này mà lại phong cho gã là Nhị phẩm phụ quốc Đại tướng quân, vậy là gã lại càng trở nên hống hách kiêu ngạo.
Nhưng có lẽ là bởi Võ hậu gần đây quốc vụ bận rộn nên rất lâu rồi không cho gọi gã tiến cung thị tẩm. Phùng Tiểu Bảo chuyện gì cũng dám làm, duy chỉ có không dám “cắm sừng” Võ Tắc Thiên mà thôi. Một gã vô công rồi nghề như gã thì còn biết làm gì nữa đây? Vậy là gã đành phải s gọi lũ anh em lưu manh của gã tới chùa Bạch Mã cạo đầu làm sư, ngày nào cũng rượu thịt ê chề.
Bản thân gã làm hòa thượng nên nhìn thấy người khác để tóc là không chịu nổi. Nhưng lại không thể bắt cả ngàn dân chúng Lạc Dương đem đi cạo đầu hết được nên gã đành phải lấy lão đạo sĩ kia ra để xả giận.
Đương nhiên, hành động này của Tiết Hoài Nghĩa cũng có thâm ý khác, nhìn gã có vẻ cục mịch thô lỗ thực ra cũng là người cực kì thông minh. Biết Đạo gia và hoàng tộc Lý Đường có quan hệ chặt chẽ, mà Võ hậu lại muốn cải tổ lại Lý Đường, nên cần phải tôn Phật áp Đạo, gã làm như vậy cũng là giúp cho Võ Tắc Thiên gây dựng thanh thế.
Bởi vậy nên từ lúc trở về Lạc Dương, ngày nào gã cũng cưỡi ngựa rong ruổi khắp nơi, hễ thấy đạo sĩ là gã sẽ chộp ngay lấy bắt cạo đầu làm hòa thượng. Tin tức này đã dần được truyền ra, quán chủ Hoằng Thủ quan Nhất Trọc đạo nhân đã nghe nói tới chuyện này, bởi vậy nên ban nãy khi vừa trông thấy gã, lão đã lập tức trốn chạy theo bản năng, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay gã.
Dương Phàm và Mã Kiều theo đám người xem náo nhiệt đi vào trong phường. Trên đường nghe thấy đám dân chúng đang thi nhau bàn tán về chuyện có liên quan đến Tiết Hoài Nghĩa, Dương Phàm có lẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng sau này hắn sẽ có qua lại với Đại hòa thượng này, bởi vậy nên bây giờ thì Dương Phàm tạm thời cũng không mấy để tâm tới gã. Hiện giờ điều hắn quan tâm duy nhất đó chính là tung tích của Miêu Thần Khách kia.
Vị này Hoài Nghĩa hòa thượng là “nửa đường” xuất gia, vốn cũng là loại dốt nát bất tài, chỉ là vì làm hòa thượng lâu rồi nên mưa dầm thấm đất, những giáo lí Phật giáo gã cũng coi như nắm được chút ít. Nhưng khi bắt gã đấu lí với Nhất Trọc đạo nhân này thì đương nhiên không thể đấu lại với người ta rồi. Giờ Nhất Trọc đạo nhân đang yếu thế, biết lão Nhất Trọc đạo nhân kia sợ uy danh của mình nên gã càng được thể lấn tới, chẳng thèm giảng giải kinh nghĩa gì nữa mà giở giọng cả vú lấp miệng em, lớn tiếng hỏi:
- Lão đạo, vậy ngươi nói xem, ông nội Như Lai và ông nội lão Quân, ai lợi hại hơn?
Hòa thượng này đến chút lịch sự tối thiểu cũng chẳng có, lời lẽ chẳng ra thể thống gì, đến Như Lai Phật tổ mà gã cũng dám gọi là “ông nội”. Tuy là gã đã hạ thấp giá trị của Đạo giáo nhưng cũng may gã vẫn không dám quá mức vô lễ với Đấng đạo giáo chí tôn - Thái thượng lão quân, nên vẫn gọi ngài là “ông nội”.
Nhất Trọc đạo nhân nghe vậy thì không biết nên khóc hay cười nữa, khi đó Phật giáo và Đạo giáo thần tiên vẫn chưa bị những cuốn tiểu thuyết làm cho lẫn lộn với nhau. Trong Đạo giáo thần thoại hoàn toàn không có chư phật Bồ Tát; cũng như trong kinh Phật không xuất hiện những người tu hành được gọi là thần tiên. Vậy thì bắt Nhất Trọc đạo nhân so sánh thì khác nào đúng là làm khó cho lão?
Nhất Trọc đạo nhân ấp a ấp úng mãi không trả lời được. Hoài Nghĩa hòa thượng dương dương đắc ý nói:
- Xem bộ dạng của ngươi là thừa nhận ông nội Như Lai lợi hại hơn so với nội rồi lão Quân rồi?
Lúc này những người đi đường vây lại xem náo nhiệt càng lúc càng đông. Nhất Trọc đạo nhân thấy nếu cứ tiếp tục tranh cãi thế này, cuối cùng người chịu mất mặt không ai khác chính là mình. Lão thực sự không muốn đôi co thêm với tay hòa thượng ngang ngạnh hống hách kia nữa, thôi thì cứ nịnh gã một câu cũng chẳng chết ai, nghĩ vậy, lão đành cắn răng đáp:
- Ngẫm ra thì đúng như lời đại sư nói, Như Lai có pháp lực lợi hại hơn lão Quân một chút.
Hoài Nghĩa hòa thượng cười ha hả, nói:
- Nếu ông nội Như Lai lợi hại hơn ông nội lão Quân, vậy thì ngươi còn bái Thiên Tôn thiên tiếc làm quái gì nữa, chi bằng gia nhập quách Phật gia ta, lễ bái Phật tổ đi.
- Hả?
Nhất Trọc đạo nhân kinh hãi nói:
- Vậy sao được? Phật là Phật, Đạo là Đạo, bần đạo là đệ tử Đạo gia, sao có thể quy y cửa Phật được?
Hoài Nghĩa hòa thượng giơ bàn tay hộ pháp của gã chặn lời:
- Cái gì mà Phật gia với Đạo gia, nếu ông nội lão Quân không bằng ông nội Như Lai, vậy thì mời ông nội Như Lai ngồi trên chiếc ghế cao nhất, ông nội lão Quân ngồi ở ghế thứ hai, Phật Đạo một nhà, tất cả đều vui vẻ! Bản đại sư hôm nay muốn thu nhận ngươi làm đệ tử, người đâu, giúp đồ đệ của ta quy y.
Lập tức mấy tên hòa thượng bước ra áp chế Nhất Trọc đạo nhân, cướp lấy Thất Tinh bảo kiếm của lão, lột bỏ Ngũ Nhạc đạo quan, pháp bào màu vàng cam của lão. Đi đường mà “đồ nghề” quy y chúng mang không sót thứ gì, ngay lập tức đã có hòa thượng cầm dao cạo tới. Hoài Nghĩa Đại hòa thượng tự tay chấp đao, giúp Nhất Trọc đạo trưởng quy y cửa Phật.
Chỉ trong chốc lát, Nhất Trọc đạo nhân mang trong mình cốt cách thần tiên bỗng chốc trở thành một lão sa di ( hòa thượng mới xuất gia) trọc lốc. Vì lão vừa mới nhập môn nên vẫn chưa được đốt ba nốt hương trên đầu.
Cảnh tượng này không chỉ khiến cho người đi đường tất thảy đều trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả đám người đưa tang cũng phải cứng họng. Tuyết Liên cô nương vẫn còn nhỏ, tận mắt trông thấy Nhất Trọc đạo nhân vừa ban nãy chân còn giẫm Thất Tinh Bộ, tay múa Thất Tinh kiếm, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã trở thành một hòa thượng đầu nhẵn thín, thì không kìm nổi mà bật cười khúc khích.
Lúc này hai bên đường có không biết bao nhiêu người đang cười trộm. Hoài Nghĩa hòa thượng lại lệnh cho một hòa thượng mang một bộ áo bào tăng nhân tới thay cho Nhất Trọc đạo nhân. Lúc này hai tiểu đồ đệ của Nhất Trọc đạo nhân cũng bị đè xuống, bị đám hòa thượng xúm vào cạo tóc chúng, vậy là lập tức lại có thêm hai tiểu sa di nữa.
Hoài Nghĩa hòa thượng lúc bấy giờ mới hài lòng nói:
- Ừm, như vậy nhìn thuận mắt hơn đó. Các ngươi tiếp tục làm phép đi, chớ làm trễ giờ cho người chết xuống mồ nữa. Hoằng Nhất, Hoằng Lục, hai người các ngươi đi theo chúng, chờ bọn chúng cúng bái hành lễ xong xuôi thì dẫn chúng về chùa Bạch Mã gặp ta, từ nay về sau bọn họ chính là người của chùa Bạch Mã ta rồi. Ha ha ha ha...
Hoài Nghĩa hòa thượng vừa cất tiếng cười lớn vừa phi thân nhảy phắt lên tuấn mã, quất ngựa một cái rồi phi thẳng qua đoàn người đang đưa tang.
Hoằng Nhất, Hoằng Lục - hai hòa thượng áo bào xanh chắp tay nói với Nhất Trọc đạo...à... Nhất Trọc hòa thượng, tỏ vẻ thương cảm, nói:
- Đi đi, dù gì ngươi cũng đã nhận tiền của nhà người ta rồi thì phải lo liệu cho xong hậu sự cho nhà người ta đi, bỏ dở giữa chừng như vậy là làm tổn hại tới thanh danh của chùa Bạch Mã ta đó.
Nhất Trọc đạo trưởng khóc không ra nước mắt, từ nhỏ lão đã đã xuất gia, cả đời làm đạo sĩ, giờ bỗng dưng lại trở thành hòa thượng, lão cảm thấy xấu hổ nhục nhã ê chề, nhưng chẳng còn cách nào khác, đành vung Thất Tinh bảo kiếm lên tiếp tục làm phép.
Hoằng Nhất hòa thượng nói:
- Ôi dào, ta đã nói rồi, ngươi còn mân mê Thất Tinh kiếm kia làm gì nữa, giờ ngươi đã là hòa thượng rồi!
Nhất Trọc lấy tay áo che mặt, thấp giọng nói với hắn:
- Hổ thẹn, bần đạo...
Hoằng Nhất bèn ngắt lời lão:
- Sư đệ! Chúng ta sư huynh đệ, hiện giờ tất cả có mười lăm người, ngươi mới nhập môn thì đứng thứ mười sáu. Chúng ta đều lấy chữ “Hoằng” làm tên đệm, ngươi là Hoằng Thập Lục, phải gọi chúng ta là sư huynh.
Nhất Trọc đạo trưởng gục đầu xuống, mắt ngân ngấn nước, ngượng ngùng nói:
- Sư huynh, bần... tăng, không biết niệm thần chú vãng sinh của Phật gia.
Hoằng Nhất day day mũi, hỏi gã hòa thượng bên cạnh:
- Hoằng Lục, đệ biết không?
Hoằng Lục nói:
- Biết cái rắm ấy!
Hoằng Nhất bèn vung tay lên nói:
- Được rồi được rồi, ngươi biết làm gì thì cứ làm cái đó đi, cúng bái hành lễ gì thì làm nhanh lên cái rồi theo chúng ta đi gặp sư phụ.
Nhất Trọc đạo nhân chẳng còn cách nào khác, đành tiếp tục cúng bái hành lễ.
Vậy là một lão hòa thượng trọc đầu mặc quần áo tăng màu xám, chân giẫm Thất Tinh Bộ, tay khua Thất Tinh kiếm, miệng lẩm nhẩm:
- Tu hành tam cảnh từ bi chủ, đạo kinh sư bảo Đại Thiên Tôn, ánh sáng mang điềm lành chiếu xuống la phong, dẫn lối cho người đã khuất lên được tới bờ, xe mây đã xuống, hạc đã bay tới, pháp hội mở rộng, Bát Quái lên cao...
Người qua đường ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Mấy tay hòa thượng miệng đọc lời siêu độ vong linh của Đạo gia, dẫn đoàn đưa tang bước dọc theo đường Kiến Xuân hướng về Kiến Xuân Môn...
Ven đường có những người vẫn chưa biết thân phận của Đại hòa thượng kia, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi. Tiếng một người nói:
- Đại hòa thượng kia là ai? Sao lại hống hách như vậy? Đồ đệ của hắn đông, coi bộ tên nào tên nấy đều chẳng lấy gì làm tốt đẹp, lão đạo kia sợ phải chịu thiệt nên nhẫn nhịn là phải, nhưng đám đưa tang Dương lang trung kia sao lại cũng chịu nén giận nhẫn nhịn như vậy?
- Ây da, ngươi thật đúng là kiến thức nông cạn....! Ngươi không nghe thấy lão đạo kia gọi Đại hòa thượng kia là Hoài Nghĩa đại sư hay sao? Ngươi không có nghe Đại hòa thượng kia nói hắn đến từ chùa Bạch Mã ư? Ngươi nói xem hắn có lai lịch như thế nào, hả?!!
- Ai ya, Chẳng lẽ.... hòa thượng kia chính là Tiết Hoài Nghĩa hay sao?
- Xuỵt! Tên của người ta mà ngươi có thể tùy tiện lôi ra gọi như vậy sao? Người ta là nhân vật như thế nào, đến cháu họ Thiên Hậu là Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư thấy hắn còn phải cung kính gọi một tiếng Tiết sư, đừng nói Dương lang trung chết rồi, cho dù ông ta còn sống thì cũng không dám khoa tay múa chân trước mặt người này đâu.
Mọi người cứ thế bàn tán xôn xao, sự tích về chủ trì chùa Bạch Mã cũng được tiết lộ ra ngoài.
Hoá ra, vị Đại hòa thượng này tục gia (tăng ni gọi nhà bố mẹ) họ Tiết, pháp hiệu là Hoài Nghĩa, tên thật là Phùng Tiểu Bảo, nguyên là một gã bán thuốc ở Lạc Dương. Gã lăn lộn trong giang hồ, nhờ có dung mạo anh tuấn, thân hình tráng kiện khỏe mạnh mà sau đó đã trở thành “người tình” của Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên có được một Phùng Tiểu Bảo trẻ trung cường tráng như vậy thì vừa ý lắm, nhưng một gã đàn ông tráng kiện đi lại trong cung thì nhất định sẽ gây chuyện thi phi. Hoàng tộc Lý Đường không theo Đạo thì theo Phật; cao tăng, chân nhân hai giới Phật Đạo xuất nhập cung đình là chuyện rất bình thường, vậy là Võ Tắc Thiên bèn lợi dụng điều này, cho gã cao đầu xuất gia để che mắt thiên hạ.
Võ Tắc Thiên vừa hạ chỉ, lập tức Phùng Tiểu Bảo trở thành chủ trì chùa Bạch Mã ở Lạc Dương. Võ Tắc Thiên vốn cực kỳ coi trọng dòng dõi, Võ gia của bà ta vốn là quý tộc ở Quan Lũng, vì yêu thích Phùng Tiểu Bảo, lại sợ gã xuất thân thấp kém bị người đời khinh miệt nên bà đã nghĩ ra một biện pháp, đó là cho gã đổi tên thành Tiết Hoài Nghĩa. Vậy là gã nghiễm nhiên có quan hệ thân thích với phò mã của Thái Bình công chúa là Tiết Thiệu, Tiết Thiệu phải gọi gã một tiếng thúc phụ.
Này Tiết Hoài Nghĩa không chỉ thỏa mãn dục vọng của Võ hậu khi ở trên giường mà gã còn giúp bà ta làm một vài chuyện đại sự. Một trong đó chính là tu bổ “Minh đường”.
“ Minh đường” là nơi Nho gia kinh điển ghi chép lại thiên tử bố chính. Cải tạo tu bổ “ Minh đường” đối Võ Tắc Thiên mà nói không chỉ đơn thuần là một tòa nhà mà trong đó còn chứa đựng chính trị ý nghĩa sâu sắc. Công trình khổng lồ này chính là do Tiết Hoài Nghĩa thiết kế, giám sát thi công. Đương nhiên, thiết kế cụ thể tất nhiên đã có thợ thủ công chuyên môn đảm nhiệm, nhưng không thể không công nhận rằng, Tiết Hoài Nghĩa mặc dù ngu dốt nhưng trong đầu gã lại tiềm ẩn đầy những ý tưởng rất kì diệu.
Tòa “Minh đường” này được thiết kế rất rộng lớn và tráng lệ, khí thế bất phàm, cao khoảng ba mươi tầng lầu, trở thành một hệ thống cung điện khổng lồ nhất Trung Nguyên từ trước tới nay. Một tòa kiến trúc khổng lồ như vậy mà Tiết Hoài Nghĩa chỉ dùng không đến thời gian một năm đã hoàn thành. Đặc biệt hơn, phía sau Minh đường, gã còn cho xây dựng thêm một tòa Thiên đường rất cao nữa.
Thiên đường rộng bao nhiêu, cao bao nhiêu? Thiên đường có tổng cộng năm tầng, khi xây dựng đến tầng thứ ba thì đã cao hơn Minh đường rồi. Trong Thiên đường có một bức tượng Phật rất lớn, được chế tạo theo dung mạo của Võ Tắc Thiên. Một ngón tay út bức tượng phật này thôi cũng chứa đủ mấy chục người đứng trên đó rồi.
Rất nhiều độc giả có lẽ ở đã từng được chiêm ngưỡng thần thái của bức tượng phật đó trong bộ phim Địch Nhân Kiệt chi thông Thiên đế quốc . Mà bức tượng khổng lồ như vậy lại được đặt trong Thiên đường , vậy thì tòa Thiên đường này phải rộng lớn đến như thế nào.
Gần đây, Tiết Hoài Nghĩa uy phong ngút trời, bởi vì đầu năm Võ Tắc Thiên bổ nhiệm gã làm Tân Bình đạo hạnh quân Đại tổng quản thảo phạt Đột Quyết. Tiết Hoài Nghĩa chỉ là một tay bán thuốc giang hồ, những tướng lĩnh dưới trướng gã kia cũng không phải là kẻ ăn không ngồi rồi. Người Đột Quyết nghe nói quân Đường khí thế bừng bừng liền rút về phòng thủ chứ không nghênh chiến.
Tiết Hoài Nghĩa rất muốn quyết một trận sống mái với quân Đột Quyết, vậy là gã đã ở trên thảo nguyên lang thang mấy tháng ròng nhưng vẫn không thấy tăm hơi quân địch đâu, đành bất đắc dĩ Chiến thắng trở về . Võ Tắc Thiên vì công lao này mà lại phong cho gã là Nhị phẩm phụ quốc Đại tướng quân, vậy là gã lại càng trở nên hống hách kiêu ngạo.
Nhưng có lẽ là bởi Võ hậu gần đây quốc vụ bận rộn nên rất lâu rồi không cho gọi gã tiến cung thị tẩm. Phùng Tiểu Bảo chuyện gì cũng dám làm, duy chỉ có không dám “cắm sừng” Võ Tắc Thiên mà thôi. Một gã vô công rồi nghề như gã thì còn biết làm gì nữa đây? Vậy là gã đành phải s gọi lũ anh em lưu manh của gã tới chùa Bạch Mã cạo đầu làm sư, ngày nào cũng rượu thịt ê chề.
Bản thân gã làm hòa thượng nên nhìn thấy người khác để tóc là không chịu nổi. Nhưng lại không thể bắt cả ngàn dân chúng Lạc Dương đem đi cạo đầu hết được nên gã đành phải lấy lão đạo sĩ kia ra để xả giận.
Đương nhiên, hành động này của Tiết Hoài Nghĩa cũng có thâm ý khác, nhìn gã có vẻ cục mịch thô lỗ thực ra cũng là người cực kì thông minh. Biết Đạo gia và hoàng tộc Lý Đường có quan hệ chặt chẽ, mà Võ hậu lại muốn cải tổ lại Lý Đường, nên cần phải tôn Phật áp Đạo, gã làm như vậy cũng là giúp cho Võ Tắc Thiên gây dựng thanh thế.
Bởi vậy nên từ lúc trở về Lạc Dương, ngày nào gã cũng cưỡi ngựa rong ruổi khắp nơi, hễ thấy đạo sĩ là gã sẽ chộp ngay lấy bắt cạo đầu làm hòa thượng. Tin tức này đã dần được truyền ra, quán chủ Hoằng Thủ quan Nhất Trọc đạo nhân đã nghe nói tới chuyện này, bởi vậy nên ban nãy khi vừa trông thấy gã, lão đã lập tức trốn chạy theo bản năng, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay gã.
Dương Phàm và Mã Kiều theo đám người xem náo nhiệt đi vào trong phường. Trên đường nghe thấy đám dân chúng đang thi nhau bàn tán về chuyện có liên quan đến Tiết Hoài Nghĩa, Dương Phàm có lẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng sau này hắn sẽ có qua lại với Đại hòa thượng này, bởi vậy nên bây giờ thì Dương Phàm tạm thời cũng không mấy để tâm tới gã. Hiện giờ điều hắn quan tâm duy nhất đó chính là tung tích của Miêu Thần Khách kia.
/1071
|