Say Mộng Giang Sơn

Q.1 - Chương 1021 - Cầu Bẽ Mặt

/1071


.

Uyển Nhi khuyên can mãi, cuối cùng đã dụ được lang quân đi rồi, Dương Phàm vừa làm một trận phiền toái, làm cho Uyển Nhi xinh đẹp ửng hồng đôi má, trên người có một chút cảm giác khác thường. Nàng khẩn trương nằm lại trên giường, để cho lòng yên tĩnh lại, nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Chỉ còn nửa tháng nữa thôi, là đứa nhỏ được sinh ra rồi, dù cho Uyển Nhi có thân thể khỏe mạnh đi nữa, cũng sẽ trở nên khát ngủ hơn trước, có lẽ là bởi vì mang thai, hay là bởi vì thời tiết nóng bức nên rất muốn ngủ, tóm lại mỗi ngày nàng đều ngủ hai giấc nhỏ để nghỉ ngơi.

Hôm nay vì Dương Phàm và Cổ Trúc Đình, nàng đã tiêu tốn nhiều thời gian, sau lại cùng Dương Phàm tán gẫu lâu như vậy, lúc này nàng quả thật là có chút mệt mỏi, chỉ trong chốc lát nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ. Tuy nhiên thời gian Uyển Nhi thiêm thiếp ngủ cũng không dài, mỗi lần cũng chỉ chợp mắt, đại khái là chỉ khoảng nửa canh giờ là có thể tỉnh lại.

Trước khi Uyển Nhi nghỉ ngơi đều nói với Tiểu Miêu một tiếng, Tiểu Miêu biết ý ở sau cung nga của gia trang hầu hạ, cầm gậy trúc ở bên trái phải phòng và xua đuổi chim tước, để khỏi gây ra tiếng động trong lúc nàng nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay, Uyển Nhi mới ngủ trong chốc lát, chợt nghe một tiếng chướng tai, tiếng kêu khóc, Uyển Nhi bị tiếng kêu làm cho bừng tỉnh, nàng ngẩng đầu lên nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe ngoài cửa sổ thanh âm của Thụ Tiểu Miêu:

- Còn mèo hoang này ở đâu chạy tới, đánh chết nó, ôi, còn dám chạy!

Một người cung nữ khác nói:

- A! leo lên tường rồi, thôi quên đi, đuổi đi là được rồi, đây là con mèo mà chủ nhà cũ đã nuôi dưỡng, dường như là do đầu bếp nuôi dưỡng, sau khi bọn họ dời đi, con mèo này cứ ở lại đây, Tiểu Thanh, không phải ngươi hay cho nó ăn sao, phải con mèo này không?

Cung nữ tên là Tiểu Thanh tức giận nói:

- Còn không phải là nó sao, mỗi ngày ta đều cho nó ăn, cái con mèo chết tiệt này, trở mặt, lại còn cào ta, rõ ràng là uổng công ta, lấy oán trả ơn.

Thụ Tiểu Miêu cười khanh khách đứng lên:

- Ngươi không nghe tiếng kêu của nó sao? Còn mèo chết tiệt này là đực, nó động dục rồi, mèo đực động dục rất thích cào người, tốt nhất là sau này ngươi tránh xa nó ra một chút, cẩn thận nó gào cho mặt ngươi nở hoa luôn bây giờ!

Tiểu Thanh ngượng ngùng gắt ả một tiếng nói:

- Nói cái gì, một con mèo có thể vô phép với người ta?

Tiểu Miêu cười nói:

- Cũng chẳng phải là đắc tội gì với ngươi, chỉ là súc sinh kia lúc mà động dục thích tấn công người, táo bạo đến mức chủ nhân mình cũng không nhận ra, ngươi chắc không quên ngươi đã cho nó ăn đồ này vật nọ đó hay sao, nó liền nhớ kĩ ân huệ của ngươi.

]Một người cung nữ khác cười hì hì nói:

- Ta thấy, nó thấy ngươi xinh đẹp, tưởng nhầm ngươi là một con mèo cái xinh đẹp, muốn cùng ngươi thành đôi thành cặp. Tiểu Thanh à, hay là ngươi đồng ý với nó đi!

- Tiểu nhân nhà ngươi nói hươu nói vượn, xem ta có xé miệng ngươi ra không!

Thụ Tiểu Miêu vội nói:

- Được rồi, được rồi. hai người các ngươi đừng làm ầm lên, coi chừng đánh thức Uyển Nhi tỉ tỉ!

Thượng Quan Uyển Nhi ở bên trong nghe rõ từng chữ một, không nhịn nổi cười.

Nàng nằm lại trên gối, chợt nhớ đến Dương Phàm. Dương Phàm đã đem những nỗi thống khổ mà hắn đã trải qua nói ra rồi. Theo lý mà nói, hắn là trai trẻ sức khỏe cường tráng, khí lực cường kiện của người đàn ông, đã gần một năm nay không gần nữ nhân, dĩ nhiên là đã thân đã bỏ lâu, khó mà nhịn được, huống chi hắn còn ăn nhiều đồ bổ.

Nghĩ đến lang quân mấy ngày nay cũng giống con mèo đực bị động dục kia mà muốn công kích con mèo cái. Uyển Nhi không kìm nổi phụt cười.

Niên đại này, nam tử nam tử đi vào lầu xanh trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện bình thường, chỗ ấy không chỉ có nam nhân chơi bời trăng hoa, mà còn là nơi hội tụ đón đưa, kết giao bằng hữu, cho nên nhiều nam nhân công khai lui tới và thê thiếp thì không thể bắt bẻ chỉ trích được. Nhưng phường Bình Khanh cách Long Khánh phường không xa, mà lang quân lại giữ được mình trong sạch, chưa từng đến đó chơi đùa.

Thêm vào đó, Dương Phàm lại đồng ý cho nàng an bài đứa nhỏ, trong lòng Uyển Nhi tràn đầy niềm hạnh phúc. Kì thật muốn đem đứa trẻ về Dương gia, nhất định sẽ có biện pháp, Dương Phàm đồng ý với cách nghĩ của nàng, suy cho cùng là từ góc độ của nàng mà suy xét. Quan tâm đến tâm tình của nàng, có một người phu quân dịu dàng tử tế như thế này, nàng thật đúng là may mắn.

Uyển Nhi đã không còn buồn ngủ nữa, nàng lặng lặng nằm trên gối, hồi tưởng đến lang quân tốt của nàng, tựa như một dòng suối ngọt ngào chậm rãi chảy xuôi trong lòng, đem ấm áp hạnh phúc róc rách rót đầy lòng nàng.

Trong sân viện, Thụ Tiểu Miêu và Tiểu Thanh và vài cung nữ kia đã đuổi xong mèo đực động dục trở về, mấy người lại cầm gậy trúc canh giữ ở cửa sân trước sau cẩn thận đề phong. Lúc này Lan Ích Thanh bước nhanh vào sân. Trong hậu viện ngoại trừ tám người tùy tùng thân thiết bên cạnh Uyển Nhi, cũng chỉ có Lan Ích Thanh và Cao Oách có thể vào.

Thụ Tiểu Miêu vừa thấy Lan Ích Thanh, vội vàng nghênh đón:

- Ích Thanh tỉ tỉ!

Lan Ích Thanh nói:

- Tiểu Miêu, An Lạc công chúa tới trước phủ rồi, muốn thăm Uyển Nhi tỉ tỉ.

Thụ Tiểu Miêu kinh ngạc nói:

- An Lạc công chúa? Cô ấy và Uyển Nhi tỉ tỉ xưa nay không quen nhau, bình thường làm gì có chuyện tới lui, tới đây làm gì?

Lan Ích Thanh nói:

- Ai biết cô ta muốn làm gì, hoặc là muốn nịnh bợ Uyển Nhi tỉ tỉ!

Thụ Tiểu Miêu nói:

- Bộ dạng bây giờ của Uyển Nhi, làm sao có thể đi gặp cô ấy!

Lan Ích Thanh nói:

- Có thể cô ấy dù sao cũng là công chúa, tốt nhất là chúng ta để cho Uyển Nhi tỉ tỉ làm chủ, hay là đi thông báo tin này để cho Uyển Nhi tỉ tỉ định đoạt vậy!

Thụ Tiểu Miêu nói:

- Uyển Nhi tỉ tỉ đang thiêm thiếp, bảo cô ấy chờ đó đi!

Lý Khỏa Nhi mặc dù là công chúa, Thượng Quan Uyển Nhi cũng là ngự tiền đệ nhất tể tướng của Hoàng đế, từ xưa đến nay hoàng thân quốc thích đều không phải là người thân thiết nhất bên cạnh hoàng đế, đối với cận thần của thiên tử, cho dù là hoàng thân quốc phải nịnh bợ. Hiện giờ tuy nói là nữ vương đã lập Lư Lăng Vương làm Thái tử, hơn nữa lần này không giống là bù nhìn, Hoàng tộc Lý thị đã có cơ hội được đề cao, nhưng ngoại trừ người được nữ vương sủng ái là Thái Bình công chúa, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không cần đem những hoàng tộc khác để trong lòng, Thụ Tiểu Miêu nói những lời này tuy là có chút lên mặt, nhưng mà nếu có thật làm như vậy, thì chả có gì không phải cả!

Thượng Quan Uyển Nhi ở trong phòng loáng thoáng nghe được hai người nói chuyện, cất giọng nói:

- Ích thanh, vào đây!

Lan Ích Thanh vội vàng hớt ha hớt hải đi vào trong phòng, thượng Quan Uyển Nhi đã ngồi dậy, hỏi nàng:

- Người nói An Lạc đến đây, cô ấy muốn đến gặp ta?

Lan Ích Thanh vội vàng đem những lời nói muốn bái kiến Thượng Quan Uyển Nhi của An Lạc công chúa thuật lại một lượt, Uyển Nhi nghe xong không khỏi nhăn mày.

Nàng cảm thấy kì quái tại sao An Lạc công chúa lại muốn tới bái kiến nàng. Hai người trước kia rất ít cùng xuất hiện, mặc dù là Uyển Nhi thường xuất cung, lui tới cũng là từ thân văn sĩ, mặc dù có chút mệnh phụ công chúa, bởi vì quan hệ tuổi tác, những người mà Uyển Nhi giao lưu không giống với những người mà An Lạc hay lui tới, An Lạc công chúa tự nhiên muốn bái kiến nàng rốt cuộc vì mục đích gì đây?

Sự hiểu biết của Thượng Quan Uyển Nhi về An Lạc, An Lạc không phải là một người luôn chú ý đến mọi mặt, chu đáo tận tình, không thể nào vì thiếu lễ nghĩa mà tới thắm viếng. Nếu mà nói là có muốn tăng cường quan hệ với nàng, như thế thì đó càng không phải là chủ ý của An Lạc công chúa, chỉ có thể là mưu kế của Lý gia hoặc Võ gia.

Nhưng mà bây giờ An Lạc công chúa đại diện cho nhà nào? Võ gia hay là Lý Gia. Bất luận nhà nào, nếu mà muốn tăng cường quan hệ với Thượng Quan Uyển Nhi, với thân phận mơ hồ của An Lạc công chúa, thì hiển nhiên không phải là người đặc phái viên thích hợp nhất! Thế tại sao An Lạc lại đến?

Lan Ích Thanh thấy Uyển Nhi chau mày trầm ngâm thật lâu., rồi im lặng, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ Uyển Nhi tỉ tỉ thật sự muốn gặp cô ấy?

Uyển Nhi lắc đầu nói:

- Bộ dạng của ta hiện giờ, làm sao có thể gặp cô ấy được? Nhất định là không thể gặp được…Tuy nhiên…

Uyển Nhi ngẫm đi ngẫm lại một chút:

- Ngươi đi đi, nói rằng ta bị bệnh đậu mùa. Không thể gặp khách được, xin nhận tấm lòng thành ý của An Lạc công chúa, hôm khác ta đích thân đến bái kiến cô ấy. Mời cô ấy về cho!

Mặc kệ An Lạc công chúa đến vì mục đích gì, tất nhiên đã đến trước cửa phủ, nên gặp một lần, nếu không thì không đúng lễ nghĩa, cũng không hợp tình hợp lý. Nhưng bộ dạng bây giờ của Uyển Nhi thật không có khả năng để gặp An Lạc, mặc dù cô ấy có ngờ vực điều gì đi nữa, Uyển Nhi cũng không tin được cô ấy đoán được ra nàng có mang. Về phần nói không hợp lễ nghĩa, đối với địa vị của An Lạc hiện nay, không cần quan tâm đến.

Lan Ích Thanh dạ một tiếng, nhẹ nhàng lui ra. Uyển Nhi trán căng nhẹ, suy tư thật lâu, một dạ hoang mang. Bản thân nàng cảm giác được An Lạc công chúa hôm nay không phải tới chơi mà nhất định là có ngụ ý, nhưng mà nàng không th]ể nghĩ ra được rốt cuộc An Lạc đến đây vì mục đích gì.

.

Từ khi nàng tới Trường An, chỉ có một lần tương tư, khiến Dương Phàm phải đưa nàng đi một chuyến sông Phàn, khi đó An Lạc vẫn chưa tới, hơn nữa lúc mà nàng ngao du sông Phàn thì đặc biệtkhông tiết lộ tên họ. Làm sao có thể lộ ra thân phận được chứ? Uyển Nhi sẽ nghĩ tới, cái ngày trừng phạt kẻ dâm đãng kia, mặc dù là nàng và An Lạc chạm mặt một lần, hơn nữa còn muốn khám phá thân phận của nàng. Ở Trường An này, vốn dĩ là không có người nào có thể nhận ra nàng cả!

Uyển Nhi nhẹ nhàng nằm xuống, càng nghĩ càng bất an, nàng không có cách nào đoán được ý đồ của An Lạc, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự nảy sinh cảnh giác của nàng: Uyển Nhi suy nghĩ thật lâu, hô to:

- Tiểu Miêu, đến đây!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Sau khi An Lạc công chúa từ chỗ Đỗ Văn Thiên nghe được bí mật Uyển Nhi có thai , lập tức nóng vội chay đến phường Long Khánh. Nàng cũng biết rằng, xưa nay quan hệ giữa cô ấy và Uyển Nhi không mấy thân thiết, hôm nay đến thăm hỏi Uyển Nhi có vẻ đột ngột, nhưng nàng cũng biết, với thân phận công chúa họ Lý, con dâu Võ gia, trừ phi Thượng Quan Uyển Nhi thật sự có lý do không thể gặp người, chứ không thể nào để cho nàng phải chịu cảnh “ Bế môn tạ khách”

Thượng Quan ở trong cung vô cùng có thế lực, nhưng góc cạnh sắc nhọn của nàng không lộ ra ngoài, nàng và Võ Thị, Lý Thị, Nhị Trương, thậm chí Tương Vượng vẫn duy trì quan hệ lúc xa khi gần, một nhân vật khéo léo xử sự như vậy, An Lạc đã đến bái kiến, mời nàng đến vào trong khoản đãi mới hợp với quy tắc xử sự của Uyển Nhi.

Cho nên một người luôn có tính khí cao ngạo như An Lạc hôm nay phải thất vọng ăn một chén” Canh đóng cửa”( không cho khách vào nhà) Uyển Nhi nếu không gặp nàng, làm mất mặt nàng, mới chính là kết quả mà nàng muốn thấy, như thế có thể chứng minh rằng Uyển Nhi có điều khuất tất trong lòng, An Lạc mới có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.

Nàng đã được như ý nguyện rồi.

Đỗ Văn Thiên ở hưng giáo tự “ cầu bị đánh”, y đã phải chịu bị đánh một trận rồi.

An Lạc công chúa hôm nay chạy đến hồ Long Khánh “cầu mất mặt”, nàng cũng đã nhận được một sự mất mặt như ý rồi.

Lan Ích Thanh từ hậu viện đi ra, trức tiếp đến trước phủ, chắp tay nói với An Lạc công chúa đang đợi trong xe:

- Đãi chế nhà nô tỳ bị đậu mùa, khó ở, hôm nay không thể gặp khách.

Đãi chế nói, đã phiền điện hạ đến thăm, Đãi Chế ngày khác sẽ tới đáp lễ điện hạ!

An Lạc vừa nghe, không khỏi vui mừng, nhướn mày, với tính khí của nàng bị người ta lạnh nhạt như vậy, sớm đã ghi hận trong lòng rồi, nhưng lúc này nàng lại tràn đầy sung sướng.

An Lạc khẽ mỉm cười nói:

- An Lạc đến không đúng lúc, xin cáo từ, hãy nói với Thượng Quan Đãi chế, đợi Đãi chế khỏi hẳn, Bổn cung lại viếng thăm!

An Lạc công chúa khoát khoát tay, hai người nữ hầu buông rèm trúc xuống, hai đầu xe là hai con thanh ngưu cường khỏe mạnh, chở đầy tinh dầu, từ từ rời khỏi cửa phủ.

An Lạc công chúa ở trong xe, hưng phấn nắm chặt tay, nghe Đỗ Văn Thiên nói đến chuyện này, trong lòng nàng đã có đến bảy phần thắng, hôm nay lại bị Thượng Quan Uyển Nhi khước từ gặp mặt, nàng đã có tới chin phần thắng rồi!

Nhưng mà An Lạc công chứa cảm thấy chính mình đi nước cờ này, có hơi liều lĩnh, nắm giữ điểm yếu của Uyển Nhi, làm cho Uyển Nhi không nghi ngờ gì hết, hôm nay nàng mạo muội tới không phải là hợp tình hợp lý, nên lúc xe nàng rời khỏi Long Khánh hồ, Uyển Nhi đã phái Tiểu Mao đi tìm Dương Phàm.

An Lạc công chúa cực kì hứng thủ, trở lại Đỗ phủ, Võ Sùng Huấn lúc này dự tiệc trở về, vừa nhìn thấy nàng đã hỏi:

- Nương tử hôm nay đi bái kiến Thượng Quan Đãi chế rồi ư? Với thân phận địa vị của nương tử, làm gì mà phải nhượng bộ trước nàng ấy chứ!

An Lạc công chúa lườm hắn một tiếng:

- Ta có thân phận địa vị gì? Chàng thấy Thượng Quan Uyển Nhi nhà người ta xem thuận mắt chứ?

Võ Sùng Huấn thấy bộ mặt không vui của nàng, khẩn trương cười trừ nói:

- À, phu quân nghe nói nương tử hôm nay ở chợ đông mua được bộ bách kiện điểu vũ xiêm y, kết quả lại bị người ta giành mau? Nương tử à, nếu nàng thích, vậy đến mua về nha, tuy nhiên mấy trăm vạn lạng, Võ gia nhà chúng ta….

An Lạc nghe xong mặt nghiêm trọng trách móc:

- Võ gia nhà chúng ta làm sao? Mấy trăm vạn lạng? Chàng không biết xấu hổ hay sao mà nói ra , chàng có được không? Dù gì chàng cũng là Lương vương thế tử, nhưng so với các huynh đệ kia chàng có được bao nhiêu? Những người già không chết của nhà chàng kia chi tiêu bao nhiêu tiền? mấy trăm vạn lạng? Ăn tim đèn mà còn đánh rắm!

Bên cạnh có biết bao nhiêu người hầu cận, thái giám, Võ Sùng Huấn bị thê tử giáo huấn trước mặt họ, trên mặt đỏ ửng không dám nhiều lời. An Lạc công chúa thở phì phì ngồi trên giường nói:

- Người đâu, đi mời Đỗ Công tử đến đây!

Võ Sùng Huấn đã xem An Lạc công chúa là tiên tử, nhưng ghét nhất là để nàng ấy tiếp xúc với đàn ông, mới nghe đến cái tên Đỗ Văn Thiên, nhất thời không vui nói:

- Nương tử muốn gặp y làm gì, có chuyện gì là phái người đi làm là được rồi!

- Cần chàng nhiều lời!

An Lạc công chúa dựa vào chiếc đệm, hai chân hướng xuống, Võ Sùng Huấn nhanh chóng cởi giày cho nàng, ngựa quen đường cũ rồi.

- Thượng Quan Uyển Nhi…

An Lạc công chúa dựa vào đệm, nhắm mát lại nghĩ, âm thầm cười nhạt nhẽo , ả dựa vào cái gì mà có thể tôn quý hơn ta? Ả họ Thượng Quan, Ta họ Lý. Ả ta họ Thượng Quan, Thượng Quan Uyển Nhi thân bại danh liệt, đầu một nơi, thân một nơi, An Lạc trong lòng vui sướng dâng lên một loại khoái cảm.

Nghĩ tới Dương Phàm, An Lạc lại có một cảm giác muốn nghiến răng nghiến lợi, Dương Phàm không thay đổi chút nào, đều bị nàng vừa giận vừa hận, hôm nay ở thành đông Trường An, hắn đã làm mất mặt nàng trước mặt mọi người khiến cho nàng hận Dương Phàm thấu xương, những người đàn ông mà nàng gặp, Dương Phàm là một trong số những người đặc biệt.

Nàng không hiểu được, với sắc đẹp trời sinh của nàng, Dương Phàm vì sao không thể giống những nam nhân khác vì nàng mà điên đảo. Nhưng mà Dương Phàm lại để lại ấn tượng khắc sâu vào lòng nàng, vì hắn đặc biệt sao? Chủ động quỳ gối hành lễ ở gốc thạch lựu, nàng không quan tâm, nàng không chiếm được, nhưng nàng sẽ nhớ mãi không quên.

Dương Phàm chết tiệt!

An Lạc công chúa thầm mắn, bỗng nhiên nghĩ đến phòng châu hoàng trúc mà nàng và Dương Phàm đã làm nên một cảnh tượng tiêu hồn thực cốt. Hắn không chỉ tráng kiện, dung mạo anh tuấn, hơn nữa…cũng rất là lợi hai, cái cảm giác đó chỉ có ở dưới thân Dương Phàm nàng mới cảm nhận được!

Đôi chân mảnh mai xinh đẹp được Võ Sùng Huấn vuốt ve, trong lòng có cảm giác cùng với Dương Phàm giao hoan cực lạc, trong lòng nàng đang vui đột nhiên cảm thấy có chút ẩm ướt. An Lạc vặn chặt hai đùi, hai má ửng hồng, đôi mắt như sao sáng, nửa úp nửa mở nghĩ

- Ta … Ta có nên cho hắn một cơ hội?

/1071

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status