Say Mộng Giang Sơn

Q.1 - Chương 1025 - Hàng Xóm Láng Giềng

/1071


Mặt trời lên cao, ánh sáng lung linh chiếu rọi khắp mặt đất!

Ngoài cửa sổ một gốc cây to đang với chùm hoa nở rộ, trên cành vây là mấy con chim đang ca hót hoặc rỉa lông cho nhau, lúc thì rướn cổ xướng lên vài tiếng ca, dương dương tự đắc.

Cổ Trúc Đình uể oải nằm trên giường, vô cùng say giấc nồng. Mái tóc đen mượt như thác nước xõa xuống, lộ ra đôi vai trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, một bên bị che bởi làn tóc đen mượt kia, trên khóe môi hiện một nụ cười đầy ngọt ngào.

Dương Phàm đã tỉnh dậy, nằm nghiêng bên cạnh nàng, mỉm cười nhìn dáng ngủ ngọt ngào của nàng. Một đêm xuân tình, Cổ Trúc Đình cuối cùng cũng trở thành người của hắn rồi, nhìn dáng điệu hạnh phúc hài lòng của nữ nhân mình, đối với nam nhân mà nói chính là một loại thỏa mãn và sung sướng.

Cũng khó trách được Cổ Trúc Đình giờ này vẫn chưa tỉnh. Hai người bọn họ ước chừng giằng co đến nửa đêm, đối với một nữ nhân lần đầu làm chuyện này mà nói, tinh thần và thể lực dường như hao tổn đến cạn kiệt, đến phút cuối cùng nàng nằm ở đó dường như ngón tay của nàng cũng không còn chút sức lực để cử động nữa rồi.

Dương Phàm tuy là đã lâu không gần nữ giới, nhưng cũng biết thương tiếc nữ nhân của mình, hôm qua là đêm đầu tiên của Cổ Trúc Đình, hắn cũng không tùy tính muốn làm gì thì làm, hai người gây sức ép lâu như vậy, hơn phân nửa nguyên nhân là vì thể chất đặc biệt của Cổ Trúc Đình.

Không biết có phải bởi vì từ nhỏ nàng tu luyện nhu thuật hay không, hơn nữa lại là lần đầu tiên nhận mưa móc, quá mức khẩn trương, một khi giao hợp, Dương Phàm như sa vào một vũng bùn ngập khí nóng mượt mà, khi tiến vào gặp phải chướng ngại rất mạnh, lúc rút ra thì lại bị lực hút nhè nhẹ quấn quanh đến kinh người.

Tiến cũng khó, ra cũng khó, Dương Phàm tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa mỗi lần tiến vào rút ra đều nóng rực, cho đến khi vào tận sâu bên trong, thậm chí còn có cảm giác nóng bỏng.

Nếu hắn cũng là lần đầu, chỉ sợ sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mà quăng mũ cởi giáp, hiện giờ mặc dù không đến mức vừa giao thủ đã nộp vũ khí đầu hàng, nhưng cũng phải cần dùng hết sức mới có thể tiến vào rút ra tự nhiên được.

]Với Dương Phàm mà nói, lực tiêu hao tuy rất lớn, nhưng cũng hết sức sung sướng, còn đối với Cổ Trúc Đình lần đầu nếm thử tư vị mây mưa thì đương nhiên là vô cùng gian khổ. Nghĩ đến đây, Dương Phàm không kìm nổi cười rộ lên, hắn sớm cảm thấy Cổ Trúc Đình là một nữ tử quyến rũ bên trong nội tâm, nhưng không thể tưởng tượng trong thân thể nàng lại có sự quyến rũ như thế nữa.

Theo tiếng cười khẽ của Dương Phàm, Cổ Trúc Đình đang say ngủ chợt đỏ rần hai má, Dương Phàm nhìn thấy, trong lòng xao động: Hay là nàng đang giả bộ ngủ?

Hơi thở của nàng, tư thái ngủ của nàng thoạt nhìn đều giống như chưa tỉnh, không hề có sơ hở, nhưng sắc mặt của nàng thì...Dương Phàm đảo mắt, bàn tay to liền dừng ở bộ ngực mềm mại căng tràn của nàng, hắn còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cổ Trúc Đình nóng rực.

Dương Phàm bừng tỉnh đại ngộ:

- Nàng thật sự đang giả bộ ngủ, ngượng ngùng gặp ta hay sao?

Khóe môi hắn lộ ra ý cười hiểu ý, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai nàng:

- Đình Nhi, đêm qua có sung sướng không?

Cổ Trúc Đình vẫn giả bộ ngủ say chưa tỉnh, nhưng dung nhan như ngọc lại đỏ lên. Dương Phàm thấy thế, đã xác định là đang giả bộ ngủ, hắn cười hì hì đưa tay tham lam tiến vào giữa đùi nàng, làn da bên đùi mềm mượt mịn màng như đậu hũ. Cổ Trúc Đình bị hắn đụng một cái, thân thể mềm mại không khỏi run lên, hai tròng mắt mở ra đụng phải ánh mắt của hắn, thấy nụ cười bỡn cợt của hắn, không khỏi xấu hổ cúi đầu hai chân kẹp chặt bàn tay to của hắn, khẽ nài nỉ:

- A lang tha mạng...

Dương Phàm thấp giọng cười nói:

- Mạng của nàng, vi phu lại không muốn.

Khuôn mặt của Cổ Trúc Đình càng đỏ hơn, nóng rực, nàng cụp hàng mi xuống, uyển chuyển lưỡng lự nói:

- A lang mặc dù không muốn giết người, người ta cũng sắp bị a Lang ép chết rồi đây này.

Những lời này càng làm dục vọng của Dương Phàm dâng cao. Thật ra tối qua hắn chưa được thỏa mãn, bởi vì là lần đầu tiên của Cổ Trúc Đình nên hắn mới chỉ ân ái với nàng được một lần, mà cũng bởi vì thể chất của nàng đặc biệt, hai người sau khi trải qua ân ái triền miên, vệ sinh thân thể một chút tốn rất nhiều thời gian và sức lực.

Thời tiết đầu hạ dễ ra mồ hôi, khi Dương Phàm và nàng ngã xuống giường thì cặp mông trắng mịn của nàng đã đẫm mồ hôi, hai bầu vú giống như hai quả cầu bằng ngọc trắng nõn trơn mượt, Cổ Trúc Đình thích sạch sẽ, sao có thể cứ để như vậy mà đi ngủ cùng lang quân chứ, sau một hồi ân ái, dù thể cốt nàng dù là yếu ớt đến rũ ra, nhưng vẫn phải gắng gượng tinh thần đứng lên đi tắm. Đợi khi nàng vệ sinh thân thể xong trở lại trên giường, lại ra vệt máu hồng đỏ thẫm trên giường, thể chất nàng quả thật đặc thù, mới vừa rồi khi giao hợp chỉ thấy vài giọt, không ngờ lúc này lượng máu lại tăng lên, hai người đành phải đổi khăn trải giường. Sau khi thay chăn đệm xong, nàng lại gắng gượng tinh thần đi vệ sinh thân thể tiếp, vài lần bị sức ép như vậy, nàng không mệt mới là lạ.

Dương Phàm nghe nàng nói vậy, lại nhớ tới trận ân ái say lòng người với nàng đêm qua, không kìm nổi áp sát người vào thân thể mềm mại của nàng, không thuận theo mà tiếp tục hỏi dồn:

- Vậy nàng nói đi, cảm giác bị lang quân gây sức ép đến chết, nàng có thích không, có sung sướng không.

Cổ Trúc Đình đỏ mặt không đáp, lại dúi đầu vào trong ngực của hắn. Dương Phàm đâu chịu bỏ qua, hắn hếch thân thể mình về phía trước, Trúc Đình chợt thấy trên bụng mình có vật cứng rắn chọc vào, không khỏi giật nảy người, vội vàng đáp:

- Thích thích, thoải mái thoải mái.

Nói xong, cảm giác xấu hổ lại dâng lên, nàng vội vàng giấu mặt vào ngực hắn, không dám ló ra nữa.

Ngón tay của Dương Phàm bị hai đùi tròn lẳn của nàng kẹp chặt lấy vẫn không ngừng đùa giỡn “Động lớn bằng ngón tay” của nàng, thân thể mềm mại của nàng run lên, mười ngón tay dài nhỏ giữ chặt tay hắn, hơi thở dồn dập nói:

- A lang…

Dương Phàm thấp giọng nói:

- Đêm qua lang quân vẫn chưa thấy thỏa nguyện đâu, Đình Nhi có nguyện ân ái tiếp với lang quân không?

Dương Phàm nghĩ nàng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi sẽ đau đớn, nếu nàng không muốn thì sẽ không ép, để cho nàng tĩnh dưỡng một chút, nhưng Cổ Trúc Đình nhớ tới tư vị đêm qua, tuy là vừa đau vừa sợ, nhưng căn bản lại không đề nổi ý niệm kháng cự hắn trong đầu, nghe hắn nói vậy, chỉ biết chúi đầu vào ngực hắn, không nói gì.

Dương Phàm thấy thế, khó tránh khỏi dục vọng càng dâng cao, không kìm nén được nói:

- Đêm qua nàng quá ngượng ngùng rồi, vi phu cũng chưa được ngắm nhìn tỉ mỉ thân thể nàng. Ngoan, xoay sang chỗ khác, để lang quân ngắm nhìn thân thể xinh đẹp của nàng nào.

Một tiếng “ngoan” của Dương Phàm, Cổ Trúc Đình nào dám không ngoan, nàng đỏ mặt mà lật người đi, cuộn thân mình, một cử động cũng không dám. Dương Phàm xốc chăn mỏng lên, lúc này mới nhìn thấy toàn cảnh thân thể mềm mại động lòng người của nàng, tấm lưng ngọc ngà bóng loáng, dưới eo là cặp mông tròn mẩy

Hắn nhớ tới đêm qua để nàng xoay người nằm sấp xuống, vòng eo mảnh khảnh phối hợp với cặp mông trắng vểnh cao, hai bầu vú áp xuống giường giống như đào mật trên đầu cành, vẻ đẹp này thật khiến người ta say mê, gây cho hắn một niềm sung sướng khó diễn tả, không kìm nổi vươn tay ra.

Thân hình Cổ Trúc Đình run lên, Dương Phàm bởi vì trường kỳ tập luyện đao kiếm nên trên lòng bàn tay có nhiều nốt chai, từng nốt chai nhẹ nhàng trượt lên bầu vú non mịn của nàng, như có nhiều con kiến nhẹ nhàng di chuyển, nàng bị động nhận sự âu yếm của lang quân, thân thể căng thẳng không thể khống chế được, trong bụng dần dần dâng lên một luồng khí nóng, cảm giác ngứa ngáy từ mông rất bò lên tới ngực của nàng, làm nàng không chịu nổi khẩn trương xoắn đùi lại. Dương Phàm nhẹ nhàng lật vai nàng, nang thuận thế nằm xuống, hai tay đặt trên ngực, nhanh chóng nhắm mắt lại, hàng mi chớp chớp.

- A Lang, xin chàng, buông màn xuống đi.

Thật ra

Dương Phàm không cự tuyệt khẽ giơ tay, tháo kim móc xuống, tấm màn mỏng manh tơ vàng chậm rãi rủ xuống, quây chiếc giường thành một không gian nho nhỏ.

Giường thêu nhẹ lay động, trong màn che là một thân thể đàn ông to lớn trước sau lắc lư mông eo, một cặp đùi trắng dài bắt lấy hông của hắn, “kít, két”, khúc nhạc lại lần nữa được tấu lên.

Động tác của nàng còn rất trúc trắc, nhưng thân thể thuở nhỏ quen nhu thuật rõ ràng là thích ứng dễ dàng với bất cứ động tác nào, theo chỉ điểm của nam nhân, vòng eo và cặp mông của nàng bắt đầu nhấp nhô, kỹ thuật này đúng như một kỵ sĩ cưỡi ngựa tuyệt hảo, đang khống chế một con ngựa hoang bướng bỉnh.

Sau đó hai người lại thay đổi vị trí, nam kỵ sĩ biến thành nữ kỵ sĩ, eo thon nhỏ nhắn gần như bị bẻ gãy giống như dương liễu trước gió lả lướt lên xuống, còn có hai bầu ngực tròn như hai quả cầu trắng mịn mượt mà đung đưa. Tiếng rên rỉ yêu kiều, say ngọt yêu mị đến tận xương mang theo ba phần đau đớn, bảy phần sung sướng...

Màn lụa lay động chậm rãi bình thường trở lại, tiếng rên rỉ yêu kiều cũng biến thành tiếng thở dốc nhẹ nhàng, đôi nam nữ trong trướng như đôi chim giao cổ đầu cành rúc vào với nhau. Bộ ngực sữa của Cổ Trúc Đình phập phồng, sức lực tích cóp cả đêm lúc này lại không còn sót lại chút gì, nhưng trong nội tâm nàng lại cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc.

Cô gái lần đầu mới nêm thử tư vị tình ái, thật ra cảm giác sung sướng trên thân thể vẫn còn chưa được khai phá đến tận cùng, nhưng cảm giác thỏa mãn trên tâm lý lúc này lại cực kỳ mãnh liệt. Nàng thích cảm giác chiếm giữ hoàn toàn nam nhân của nàng, thích cảm giác được hắn đi sâu thâm nhập vào cả thể xác và tinh thần của mình, thích hắn đạt được khoái cảm trên thân thể mình, nàng nguyện vì hắn mà kính dâng tất cả.

]Đôi môi của Dương Phàm hôn lên cái trán đang rịn mồ hôi của nàng, hôn đến đôi môi hồng lại hôn xuống đầu vai mượt mà của nàng, hôn lên vết sẹo do bị tên nỏ làm tổn thương ở trên cánh tay nàng, bỗng nhiên cúi đầu mỉm cười. Tâm tư của Cổ Trúc Đình cực kỳ mẫn cảm, biết biểu hiện của mình có gì đó khác thường, không kìm nổi thấp giọng hỏi:

- Vì sao a Lang lại cười?

Dương Phàm vỗ nhẹ lên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, chậm rãi trượt xuống chiếc mông vểnh, thưởng thức xúc cảm tuyệt mỹ này, khẽ cười nói:

- Nàng không biết đêm qua ta mang tâm trạng lo lắng nhiều đến thế nào đâu, sợ nhất là đột nhiên có người chạy vào hô to với ta: ‘Tướng quân, có người đến gặp’; ‘Tông chủ, việc lớn không hay rồi’; Nhị Lang, mỗ đã đợi ngươi lâu ngày rồi’…

Cổ Trúc Đình mở mắt, kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên không rõ hắn đang nói cái gì.

Dương Phàm cười nói:

- Nàng đã quên mấy lần trước rồi sao…

Dương Phàm đem chuyện tốt ba phen mấy bận hắn muốn ân ái với Cổ Trúc Đình nhưng lần nào cũng bị người ta gây trở ngại, Cổ Trúc Đình nghe xong không kìm nổi cũng phì cười thành tiếng. Cười xong, nàng lại thấy ngượng ngùng, khẩn trương giấu mặt vào trong ngực hắn.

Dương Phàm vỗ nhẹ lên mông nàng, nói như trút được gánh nặng:

- Cảm ơn trời đất, lần này, ta và nàng cuối cùng đã trở thành vợ chồng chân chính rồi, hơn nữa còn bình an vô sự không bị người nào quấy nhiễu…

Lần mây mưa này, Cổ Trúc Đình đương nhiên còn phải tắm rửa, đã một đêm liên tiếp tắm rửa, Cổ Trúc Đình vẫn hơi ngượng ngùng ý bảo muốn xuống, Dương Phàm da mặt dày, có thể hắn không biết là có cái gì ngượng ngùng, đối với đàn ông mà nói, đây là chuyện đáng giá để khoe, chuyện này không phải chứng minh rằng Dương Phàm hắn là đại tướng quân long tinh hổ mãnh, tinh thần như long như mã sao?

Dương Phàm dặn người chuẩn bị nước nóng, không để cơ thể yếu đuối của Cổ Trúc Đình tắm giúp, hắn tự mình làm, mặc y phục, vấn tóc, tinh thần sảng khoái bước ra hậu viện.

Cổ Trúc Đình tắm thì rất lâu, tắm xong còn cần phải nghỉ ngơi nữa.

Kỳ quái , chuyện này rõ ràng là nam nhân dốc sức nhất, nhưng tại sao nữ nhân lại mệt mỏi hơn nam nhân vậy? Dương Phàm vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng cho ra một kết luận làm hắn dương dương tự đắc : Hẳn là chỉ có ta mới như vậy, đây là bởi vì thân thể của ta quá mạnh mẽ cường tráng••••••

Dương Phàm đang lúc vênh váo, bỗng nhiên nhìn thấy Cổ Đại, Cổ Nhị, Cổ Tam ba người ngồi ở góc cây nho, Dương Phàm vẫn còn chưa chính thức nạp Cổ Trúc Đình mà đã ngủ với muội muội nhà người ta rồi, đột nhiên thấy ba vị đại huynh, trong lòng không tránh khỏi chột dạ, hắn bước xuống, muốn trốn sau rừng trúc, nhưng ba huynh đệ kia đã nhìn thấy hắn rồi.

Cổ Đại đứng dậy nói:

- A lang, bên trái nhà chúng ta, có người xây nhà lên rồi!

Dương Phàm cười ha hả:

- Thật thế hả? Là ai mà có mắt thật đấy chứ, chọn trúng nơi này!

Cổ Nhị nói:

- Thuộc hạ vừa mới dò la, nghe nói là Cao Dương Vương, vốn dĩ chỗ ấy là của năm huynh đệ nhà Thọ Xuân Vương nhắm trước rồi, đã mời Công bộ đến khoanh vùng, kết quả là bị Cao Dương Vương ngang ngạnh cướp mất

Dương Phàm lập tức mặt nhăn mày nhó. Cao Dương Vương? Nhà gần hàng xóm ác tối ngủ không yên rồi! Võ Sùng Huấn và Lý Khỏa Nhi không phải là loại thánh thiện gì! Hai vợ chồng chuyên môn gây chuyện thị phi này tự dưng lại nhằm vào nơi này! May mà chỉ có nhà Cao Dương Vương, chứ năm huynh đệ Thọ Xuân Vương mà cũng ở bên kia xây phủ thì chắc là thiên hạ đại loạn rồi!

Dương Phàm đang mừng thầm, Cổ Tam nói:

- A lang, miếng đất bên phải nhà chúng ta cũng bị người ta mua rồi!

Dương Phàm ngạc nhiên nói:

- Tại sao lại có nhiều người nhắm trúng nơi này rồi vậy, bên phải chỗ chúng ta là ai vậy?

Cổ Đại nói:

- Còn không phải là năm huynh đệ nhà Thọ Xương Vương sao, bọn họ chọn nơi này rồi thì bị Cao Dương Vương cướp mất, thế là phải chọn đất phía bên phải nhà chúng ta.

Dương Phàm nghe xong, hai mắt đăm chiêu, chuyện này thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, hai nhà Võ Lý đang dự tính làm chuyện gì đây, Dương Phàm ta bị kẹp giữa hai bọn họ, thật sự là phải vĩnh viễn sống những ngày không yên sao?

Lúc này, Nhâm Uy mang theo vài thị vệ từ trong rừng trúc chậm chạp bước ra, người đi trước thì mặt như khóc, người đi sau thì vẻ buồn bực, Nhâm Uy không nhìn thấy Dương Phàm, y mặt mày hớn hở nói với mấy người thuộc hạ:

- Hôm nay ta đi tây thành, nghe được một câu chuyện cười, nghe nói là có hộ gia đình, hàng xóm nhà bên phải là thợ đồng, hàng xóm nhà bên trái là thợ rèn, hai nhà ngày ngày đập đập gõ gõ, tiếng ồn thật là đáng ghét.

Hôm nay, nhà ở giữa nghe nói hai nhà hàng xóm muốn dọn đi, vô vùng mừng rỡ, vội vã mời hàng xóm đến thiết đãi yến tiệc. Kết quá là rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm vị, y hỏi hai vị láng giềng kia, các ngươi đoán được không, thợ đồng nói:

- Ta muốn dọn đến cửa hàng lò rèn.

Thợ rèn nói:

- Ta muốn dọn đến cửa tiệm thợ đồng..

Ha ha ha ha

/1071

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status