Tâm tư Thanh Dao hoàn toàn đặt trên người Tuyết Kiều, nhất thời không biết Hỏa Đức Tinh Quân cùng Dương Tuyền Đế quân đã đến bên người nàng. Thiên Tiêu Lăng cảm ứng được chủ nhân gặp nguy hiểm, từ trong tay áo nàng bay ra hung hăng đánh về phía Hỏa Đức Tinh Quân. Lúc này nàng mới như ở trong mộng tỉnh lại, đầu ngón tay vung lên, Thiên Tiêu Lăng linh hoạt như rắn quấn lấy đối phương. Nhưng nàng một người không để ý tới hai bên, Hỏa Đức Tinh Quân mới bị nàng đánh lui, khóe mắt nàng vừa đúng liếc thấy Dương Tuyền Đế quân cầm kiếm vung về phía Phong Ngâm thảo.
“Không được!”
Thanh Dao nhanh chóng bay qua, Thiên Tiêu Lăng bao lấy cánh tay phải của Dương Tuyền Đế quân dùng sức kéo về phía sau, nhưng thanh kiếm giống như có sự sống, vậy mà lại đâm về phía nàng. Kiếm nhanh chóng bay tới, nàng căn bản không cách nào tránh né, mắt thấy thanh kiếm sẽ đâm vào ngực, thân thể của nàng theo bản năng ngả người về phía sau, kiếm cứ như vậy bay qua trán nàng.
Dương Tuyền Đế quân vô ý cùng Thanh Dao tranh đấu, lập tức xoay người, Thanh Dao dáng điệu uyển chuyển linh hoạt, vượt lên trước một bước chắn trước mặt. Mắt thấy Phong Ngâm thảo sắp tới tay, Dương Tuyền Đế quân nhất định phải có được, hắn hung ác quyết tâm muốn một chưởng đem Thanh Dao đẩy ra. Ai ngờ lúc này Thải Điệp Tiên tử trúng một kiếm của Tăng Trường Thiên vương, ngã dưới chân Thanh Dao. Thanh Dao không nhẫn nại cúi đầu nhìn, cả người Dương Tuyền Đế quân tụ hợp linh lực một chưởng vừa đúng đánh lên đỉnh đầu của nàng.
“Thanh nhi ——”
“Thanh nhi!”
“Thanh Dao!”
. . . . . .
Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, mọi chuyện, cũng dừng lại. Thân thể Thanh Dao từ từ ngã xuống, bóng tối từng chút từng chút đem nàng nuốt hết, nhưng trời cao đối với nàng như vậy là không công bằng, nếu phải chết, tại sao trước khi chết lại để cho nàng tận mắt nhìn thấy Dương Tuyền Đế quân đem Phong Ngâm thảo nhổ tận gốc ——
“Không được!” Hai chữ này mặc kẹt ở cổ họng Thanh Dao, làm thế nào cũng không nói ra được.
Rõ ràng muốn nói chuyện, hé miệng lại mất đi thanh âm; rõ ràng muốn khóc, nước mắt cũng đã khô khốc; rõ ràng cõi lòng tan nát, nhưng ngay cả cảm giác đau đớn cũng đã biến mất. . . . . . Ngao Thần, Ngao Thần, Ngao Thần. . . . . . Thật xin lỗi, tha thứ cho muội bất lực, muội dùng hết toàn lực, đúng là vẫn không thể mang huynh trở về. Bởi vì muội sẽ chết lần nữa, nhưng đến lúc muội chết, vẫn không thể gặp huynh một lần. Đã như vậy, như vậy. . . . . . Minh Thiệu, vì ta — xin —— bảo trọng!
Khi một tia sáng cuối cùng cũng đã dập tắt, Thanh Dao ngã xuống được Bích Cẩn Tiên thù tiếp được, có đồ vật gì đó đang từ trong cơ thể nàng từ từ bay lên không trung. Trong nháy mắt, đôi mắt của Bích Cẩn Tiên thù đầy tia máu, nàng vừa rơi lệ dùng sức lay thân thể Thanh Dao, vừa lớn tiếng kêu tên của Thanh Dao, cuồng loạn như vậy, đau đến không muốn sống như vậy, chim nhỏ bay qua không trung cũng không nhịn được vì nàng mà cảm động.
“Thanh. . . . . .” Cẩn Dật trơ mắt nhìn Thanh Dao chết, hắn khiếp sợ, còn chưa kịp gọi tên nàng, lại không giải thích được hôn mê trên đất.
Thừa Nguyên điện hạ chỉ nói do hắn thương tâm quá độ, thở dài, lệnh hai vị Tinh quân đưa Cẩn Dật về. Hắn không đành lòng quay đầu lại nhìn Dao Cơ một cái, thấy tất cả tâm trí Dao Cơ đặt trên người Thanh Dao cùng Bích Cẩn, bất đắc dĩ rời đi trước.
Mọi thứ chung quanh đều như ngừng lại, tiếng đánh nhau cũng không còn. Dao Cơ, Nữ Anh, Song Thành, cùng với nhóm tiên tử may mắn sống sót tất cả đều tới đây, trong lòng thương xót rồi lại không biết nên nói cái gì. Tứ đại Thiên vương cùng Cửu Diệu Tinh quân gần như đều bị thương, mắt thấy Phong Ngâm thảo tới tay, bọn họ vội vàng thúc giục Dương Tuyền Đế quân trở về.
“Đế quân, Sương Linh tiên tử đang lúc nguy nan, chúng ta vẫn là mau trở về đi thôi.”
Dương Tuyền Đế quân nhìn Thanh Dao đã chết cùng Bích Cẩn cực kỳ bi thương, vậy mà cả người lại vô lực, trong lòng không biết khổ sở từ đâu tới.
“Bích Cẩn, ta. . . . . .”
Bích Cẩn chợt quay đầu lại, thê lương cười một tiếng. Dương Tuyền Đế quân tưởng rằng mình hoa mắt, bởi vì hắn nhìn thấy mái tóc đen của Bích Cẩn đột nhiên chuyển thành tuyết trắng, cộng thêm dung nhan tiều tụy, nàng giống như ở trong nháy mắt đi tới sinh mạng cuối.
“Bích Cẩn?”
“Cô cô!”
“Thần thượng ——”
“Bích Cẩn. . . . . .” Dương Tuyền Đế quân lẩm bẩm nói, “Thật xin lỗi, ta. . . . . .”
Bích Cẩn không nói tiếp, nàng từ từ vén ống tay áo bên trái của Thanh Dao, trên cánh tay trắng nõn như tuyết, cái bớt hình mặt trời màu đỏ cực kỳ chói mắt.
Dương Tuyền Đế quân lảo đảo một cái, thân thể giống như là trong phút chốc bị hút hết sinh khí.
“Nhìn thấy không? Cái bớt hình mặt trời, là tượng trưng cho thân phận con cháu trong tộc các ngươi, ” Bích Cẩn Tiên thù cười đến vui vẻ, giống như đang nói một chuyện rất thú vị, “Thanh nhi là của nữ nhi của chúng ta, nó là nữ nhi của ngươi!”
“Cái gì?” Chúng tiên cực kỳ hoảng sợ.
Dương Tuyền Đế quân tiến lên một bước, dường như nằm mơ: “Thanh nhi, nàng là nữ nhi của ta? Vậy mà ta lại tự tay giết chết nữ nhi của mình, điều này sao có thể, ta. . . . . .”
“Đừng tới đây!” Gương mặt Bích Cẩn liền biến sắc, trong mắt trừ bi ai cùng phẫn hận, không còn có những thứ khác.
“Thanh nhi. . . . . .”
“Không được chạm vào nàng!”
Hạt châu màu trắng bỗng nhiên từ trên người Bích Cẩn bay ra, dừng ở giữa không trung. Nó chói mắt như vậy, trong thiên địa tất cả ánh sáng cùng so sánh với nó cũng sẽ ảm đạm thất sắc. Ánh sáng đem Thanh Dao cùng Bích Cẩn bao phủ, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào khiến mọi người không thể mở mắt, chỉ có thể loáng thoáng nghe thanh âm tuyệt vọng của Bích Cẩn.
“Ta không tin số mệnh, nhưng vẫn không đấu lại được số mệnh, nếu ngay từ lúc bắt đầu chưa từng gặp gỡ thì đã tốt hơn. Nếu gặp gỡ là một sai lầm, như vậy ta nguyện ý dùng linh hồn bất diệt của mình trao đổi! ‘Nhật Nguyệt Tinh’, xin hãy đem Bồng Lai tiên đảo vĩnh viễn chìm vào đáy biển, xin —— đem hết thảy đều mang đi!”
Vừa dứt lời, đột nhiên gió nổi mây trôi, thổ địa rung động, rầm rầm vang dội.
“Kia lại là thượng cổ di châu ‘Nhật Nguyệt Tinh’!”
“Không tốt, Bồng Lai sắp chìm, nó sẽ đem chúng ta hút vào đáy biển !”
“Đế quân đi nhanh thôi, Sương Linh tiên tử vẫn chờ còn ngài.”
“. . . . . .”
Sóng biển gầm lên giận dữ vỗ vào đá ngầm, núi đá lay động. Ánh mắt Dương Tuyền Đế quân vẫn dừng lại trên người Bích Cẩn cùng Thanh Dao, nhưng vừa nghĩ tới Sương Linh, hắn nén lại, gật đầu đáp ứng, “Đi thôi”.
Nhìn thân ảnh Dương Tuyền Đế quân biến mất ở trong mây mù, Bích Cẩn buồn bã mỉm cười, trong giây lát máu tươi từ khóe miệng tràn ra, nàng liền nằm ở bên người Thanh Dao, không thể tỉnh dậy.
“Nhật Nguyệt Tinh” mất đi khống chế của chủ nhân, bịch một tiếng rơi xuống, lăn đi.
“Cô cô. . . . . .”
“Thần thượng!”
Song Thành cùng chúng tiên tử tất cả đều vây lại, bởi vì họ đẩy như thế nào, Bích Cẩn cùng Thanh Dao giống như Tuyết Kiều, không hề có bất kỳ phản ứng gì. Mà kỳ quái hơn chính là, Bích Cẩn ngã xuống không lâu, Thanh Dao giống như danh hiệu “Phù Vân” của nàng, theo gió từ từ tiêu tán. Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người cực kỳ hoảng sợ.
**Phù Vân có nghĩa là mây trôi.
Chỉ có Dao Cơ rất bình tĩnh, nàng khom lưng nhặt lên “Nhật Nguyệt Tinh” bên chân mình, nhàn nhạt mở miệng: “Thanh nhi vốn là thiếu một hồn phách, mới vừa rồi nàng lại bị Dương Tuyền Đế quân đánh trúng, kết quả của nàng chỉ có một —— hình thần câu diệt!”
**hình thần câu diệt: hồn xác đều tiêu tan
“Cái gì?”
Dường như vì tăng thêm kinh ngạc của mọi người, gió ngừng thổi, nước biển không hề gầm thét nữa, mặt đất cũng không lắc lư nữa. . . . . . Chim biển vỗ cánh từ không trung bay qua, lưu lại một đường vòng cung duyên dáng. Chung quanh cực kỳ yên tĩnh giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, giống như đây chính là một cơn ác mộng.
“Không được!”
Thanh Dao nhanh chóng bay qua, Thiên Tiêu Lăng bao lấy cánh tay phải của Dương Tuyền Đế quân dùng sức kéo về phía sau, nhưng thanh kiếm giống như có sự sống, vậy mà lại đâm về phía nàng. Kiếm nhanh chóng bay tới, nàng căn bản không cách nào tránh né, mắt thấy thanh kiếm sẽ đâm vào ngực, thân thể của nàng theo bản năng ngả người về phía sau, kiếm cứ như vậy bay qua trán nàng.
Dương Tuyền Đế quân vô ý cùng Thanh Dao tranh đấu, lập tức xoay người, Thanh Dao dáng điệu uyển chuyển linh hoạt, vượt lên trước một bước chắn trước mặt. Mắt thấy Phong Ngâm thảo sắp tới tay, Dương Tuyền Đế quân nhất định phải có được, hắn hung ác quyết tâm muốn một chưởng đem Thanh Dao đẩy ra. Ai ngờ lúc này Thải Điệp Tiên tử trúng một kiếm của Tăng Trường Thiên vương, ngã dưới chân Thanh Dao. Thanh Dao không nhẫn nại cúi đầu nhìn, cả người Dương Tuyền Đế quân tụ hợp linh lực một chưởng vừa đúng đánh lên đỉnh đầu của nàng.
“Thanh nhi ——”
“Thanh nhi!”
“Thanh Dao!”
. . . . . .
Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, mọi chuyện, cũng dừng lại. Thân thể Thanh Dao từ từ ngã xuống, bóng tối từng chút từng chút đem nàng nuốt hết, nhưng trời cao đối với nàng như vậy là không công bằng, nếu phải chết, tại sao trước khi chết lại để cho nàng tận mắt nhìn thấy Dương Tuyền Đế quân đem Phong Ngâm thảo nhổ tận gốc ——
“Không được!” Hai chữ này mặc kẹt ở cổ họng Thanh Dao, làm thế nào cũng không nói ra được.
Rõ ràng muốn nói chuyện, hé miệng lại mất đi thanh âm; rõ ràng muốn khóc, nước mắt cũng đã khô khốc; rõ ràng cõi lòng tan nát, nhưng ngay cả cảm giác đau đớn cũng đã biến mất. . . . . . Ngao Thần, Ngao Thần, Ngao Thần. . . . . . Thật xin lỗi, tha thứ cho muội bất lực, muội dùng hết toàn lực, đúng là vẫn không thể mang huynh trở về. Bởi vì muội sẽ chết lần nữa, nhưng đến lúc muội chết, vẫn không thể gặp huynh một lần. Đã như vậy, như vậy. . . . . . Minh Thiệu, vì ta — xin —— bảo trọng!
Khi một tia sáng cuối cùng cũng đã dập tắt, Thanh Dao ngã xuống được Bích Cẩn Tiên thù tiếp được, có đồ vật gì đó đang từ trong cơ thể nàng từ từ bay lên không trung. Trong nháy mắt, đôi mắt của Bích Cẩn Tiên thù đầy tia máu, nàng vừa rơi lệ dùng sức lay thân thể Thanh Dao, vừa lớn tiếng kêu tên của Thanh Dao, cuồng loạn như vậy, đau đến không muốn sống như vậy, chim nhỏ bay qua không trung cũng không nhịn được vì nàng mà cảm động.
“Thanh. . . . . .” Cẩn Dật trơ mắt nhìn Thanh Dao chết, hắn khiếp sợ, còn chưa kịp gọi tên nàng, lại không giải thích được hôn mê trên đất.
Thừa Nguyên điện hạ chỉ nói do hắn thương tâm quá độ, thở dài, lệnh hai vị Tinh quân đưa Cẩn Dật về. Hắn không đành lòng quay đầu lại nhìn Dao Cơ một cái, thấy tất cả tâm trí Dao Cơ đặt trên người Thanh Dao cùng Bích Cẩn, bất đắc dĩ rời đi trước.
Mọi thứ chung quanh đều như ngừng lại, tiếng đánh nhau cũng không còn. Dao Cơ, Nữ Anh, Song Thành, cùng với nhóm tiên tử may mắn sống sót tất cả đều tới đây, trong lòng thương xót rồi lại không biết nên nói cái gì. Tứ đại Thiên vương cùng Cửu Diệu Tinh quân gần như đều bị thương, mắt thấy Phong Ngâm thảo tới tay, bọn họ vội vàng thúc giục Dương Tuyền Đế quân trở về.
“Đế quân, Sương Linh tiên tử đang lúc nguy nan, chúng ta vẫn là mau trở về đi thôi.”
Dương Tuyền Đế quân nhìn Thanh Dao đã chết cùng Bích Cẩn cực kỳ bi thương, vậy mà cả người lại vô lực, trong lòng không biết khổ sở từ đâu tới.
“Bích Cẩn, ta. . . . . .”
Bích Cẩn chợt quay đầu lại, thê lương cười một tiếng. Dương Tuyền Đế quân tưởng rằng mình hoa mắt, bởi vì hắn nhìn thấy mái tóc đen của Bích Cẩn đột nhiên chuyển thành tuyết trắng, cộng thêm dung nhan tiều tụy, nàng giống như ở trong nháy mắt đi tới sinh mạng cuối.
“Bích Cẩn?”
“Cô cô!”
“Thần thượng ——”
“Bích Cẩn. . . . . .” Dương Tuyền Đế quân lẩm bẩm nói, “Thật xin lỗi, ta. . . . . .”
Bích Cẩn không nói tiếp, nàng từ từ vén ống tay áo bên trái của Thanh Dao, trên cánh tay trắng nõn như tuyết, cái bớt hình mặt trời màu đỏ cực kỳ chói mắt.
Dương Tuyền Đế quân lảo đảo một cái, thân thể giống như là trong phút chốc bị hút hết sinh khí.
“Nhìn thấy không? Cái bớt hình mặt trời, là tượng trưng cho thân phận con cháu trong tộc các ngươi, ” Bích Cẩn Tiên thù cười đến vui vẻ, giống như đang nói một chuyện rất thú vị, “Thanh nhi là của nữ nhi của chúng ta, nó là nữ nhi của ngươi!”
“Cái gì?” Chúng tiên cực kỳ hoảng sợ.
Dương Tuyền Đế quân tiến lên một bước, dường như nằm mơ: “Thanh nhi, nàng là nữ nhi của ta? Vậy mà ta lại tự tay giết chết nữ nhi của mình, điều này sao có thể, ta. . . . . .”
“Đừng tới đây!” Gương mặt Bích Cẩn liền biến sắc, trong mắt trừ bi ai cùng phẫn hận, không còn có những thứ khác.
“Thanh nhi. . . . . .”
“Không được chạm vào nàng!”
Hạt châu màu trắng bỗng nhiên từ trên người Bích Cẩn bay ra, dừng ở giữa không trung. Nó chói mắt như vậy, trong thiên địa tất cả ánh sáng cùng so sánh với nó cũng sẽ ảm đạm thất sắc. Ánh sáng đem Thanh Dao cùng Bích Cẩn bao phủ, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào khiến mọi người không thể mở mắt, chỉ có thể loáng thoáng nghe thanh âm tuyệt vọng của Bích Cẩn.
“Ta không tin số mệnh, nhưng vẫn không đấu lại được số mệnh, nếu ngay từ lúc bắt đầu chưa từng gặp gỡ thì đã tốt hơn. Nếu gặp gỡ là một sai lầm, như vậy ta nguyện ý dùng linh hồn bất diệt của mình trao đổi! ‘Nhật Nguyệt Tinh’, xin hãy đem Bồng Lai tiên đảo vĩnh viễn chìm vào đáy biển, xin —— đem hết thảy đều mang đi!”
Vừa dứt lời, đột nhiên gió nổi mây trôi, thổ địa rung động, rầm rầm vang dội.
“Kia lại là thượng cổ di châu ‘Nhật Nguyệt Tinh’!”
“Không tốt, Bồng Lai sắp chìm, nó sẽ đem chúng ta hút vào đáy biển !”
“Đế quân đi nhanh thôi, Sương Linh tiên tử vẫn chờ còn ngài.”
“. . . . . .”
Sóng biển gầm lên giận dữ vỗ vào đá ngầm, núi đá lay động. Ánh mắt Dương Tuyền Đế quân vẫn dừng lại trên người Bích Cẩn cùng Thanh Dao, nhưng vừa nghĩ tới Sương Linh, hắn nén lại, gật đầu đáp ứng, “Đi thôi”.
Nhìn thân ảnh Dương Tuyền Đế quân biến mất ở trong mây mù, Bích Cẩn buồn bã mỉm cười, trong giây lát máu tươi từ khóe miệng tràn ra, nàng liền nằm ở bên người Thanh Dao, không thể tỉnh dậy.
“Nhật Nguyệt Tinh” mất đi khống chế của chủ nhân, bịch một tiếng rơi xuống, lăn đi.
“Cô cô. . . . . .”
“Thần thượng!”
Song Thành cùng chúng tiên tử tất cả đều vây lại, bởi vì họ đẩy như thế nào, Bích Cẩn cùng Thanh Dao giống như Tuyết Kiều, không hề có bất kỳ phản ứng gì. Mà kỳ quái hơn chính là, Bích Cẩn ngã xuống không lâu, Thanh Dao giống như danh hiệu “Phù Vân” của nàng, theo gió từ từ tiêu tán. Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người cực kỳ hoảng sợ.
**Phù Vân có nghĩa là mây trôi.
Chỉ có Dao Cơ rất bình tĩnh, nàng khom lưng nhặt lên “Nhật Nguyệt Tinh” bên chân mình, nhàn nhạt mở miệng: “Thanh nhi vốn là thiếu một hồn phách, mới vừa rồi nàng lại bị Dương Tuyền Đế quân đánh trúng, kết quả của nàng chỉ có một —— hình thần câu diệt!”
**hình thần câu diệt: hồn xác đều tiêu tan
“Cái gì?”
Dường như vì tăng thêm kinh ngạc của mọi người, gió ngừng thổi, nước biển không hề gầm thét nữa, mặt đất cũng không lắc lư nữa. . . . . . Chim biển vỗ cánh từ không trung bay qua, lưu lại một đường vòng cung duyên dáng. Chung quanh cực kỳ yên tĩnh giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, giống như đây chính là một cơn ác mộng.
/72
|