Từ ba trăm năm trước Phá Thiên đem vị trí Ma quân nhường lại cho vị hôn phu của La Gia công chúa là Phi Liêm, nhưng chuyện hắn chết vẫn khiến cho lục giới bị kinh động. Vị này là Ma quân cường đại nhất từ trước đến nay, trước sau cùng hai vị chiến thần Tuyên Ly, Minh Thiệu của Thiên giới giao chiến mấy lần mà vẫn có thể ngồi trên vị trí này như cũ, phong quang vô hạn. Nhưng hiện giờ hắn đã chết, lại là chết trong tay một nữ tử.
Về việc Phá Thiên chết, trong《 thiên sử 》 có một đoạn ghi lại như thế này.
Sau ba trăm năm, Phá Thiên không cam lòng bại trận bời Minh Thiệu, sử dụng Tu La quyết, tái chiến tại Thanh Yêu sơn. Bắc thiên thần Dươg Tuyền cùng thê tử là Thanh Nữ chịu tai họa. Minh Thiệu bị thương. Phù Vân tới, cầm Trấn Thiên kiếm xuyên qua trái tim cố định trên vách đá.
Trong lúc nhất thời, chúng thần trên Thiên giới đều nghị luận về vị Phù Vân linh chủ đã giết Phá Thiên này.
Lúc đó nàng đã không còn là vị tiểu tiên tử mặc cho người khi dễ ba trăm năm trước, nàng là đồ đệ của Khê phu nhân, là sư muội của Chân Võ đại đế, lại là công thần của Thiên giới.
Thiên đế nghe nói Thanh Dao đóng đinh Phá Thiên trên vách đá nên rất vui sướng, chẳng những bỏ qua những chuyện cũ, lại phong Thanh Dao làm Đông Phương thần nữ, ban thưởng Thụy Lâm tiên phủ. Thanh Dao lấy lí do mình không phải là người của Thiên giới mà uyển chuyển cự tuyệt. Thiên đế cảm thấy mất mặt, trong lòng không vui nhưng chỉ có thể cười bỏ qua.
Bởi vì chuyện Cẩn Dật thiên tôn hủy hôn ba trăm năm trước, Thiên đế vẫn cảm thấy áy náy với Sương Linh. Hơn nữa Dương Tuyền đế quân cùng Thanh Nữ đều chết trên tay Phá Thiên, Thiên đế sợ Sương Linh luẩn quẩn trong lòng, vốn định ban thưởng tiên phủ để nàng trên thiên cung tĩnh dưỡng, nàng cười cự tuyệt . Nàng cũng không muốn tiếp tục lẻ loi ở Thanh Yêu sơn, nhìn cảnh nhớ người nên chủ động xin Thiên đế cho mình đến Nam Minh trông coi Hi Di trì. Từ đầu Thiên đế không đáp ứng nhưng sau đó Thanh Dao đi tìm Thiên đế, lúc này Thiên đế mới miễn cưỡng đáp ứng.
Hi Di trì đã khô cạn năm nghìn năm, không ai biết vì sao mà trong một ngày nó lại khôi phục như trước. Sau khi Phá Thiên chết, chuyện đôi mắt của Thanh Dao chính là nguồn của Vô Ưu tuyền cũng trở thành bí mật vĩnh viễn.
Trừ bỏ hai sự kiện là Vô Ưu tuyền tại Nam Minh tái hiện cùng việc Thanh Dao đóng đinh Phá Thiên tại vách đá của Thanh Yêu sơn, việc làm cho lục giới khiếp sợ chính là Bồng Lai đảo tái hiện trên Đông Hải.
Một ngày kia, Minh Thiệu đưa Thanh Dao về đến Đông Hải, nơi Bồng Lai đảo.
Ngày đó thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời nhu hòa chiếu trên mặt biển, Đông Hải xanh biếc rộng mênh mông, gió êm sóng lặng, thoáng hiện kim quang. Minh Thiệu cầm tay Thanh Dao đứng trên đám mây, mỉm cười nhìn xa. Một bên Sương Linh cầm Tỏa Hồn ngọc trên tay, suy nghĩ mông lung.
Vu sơn Dao Cơ, Quân sơn Nữ Anh, Chân Võ đại đế, Cẩn Dật thiên tôn, Tây Hải Long thần cùng với chư vị công chúa tất cả đều ở đây.
Khi Thanh Dao nói với Dao Cơ là muốn phá bỏ kết giới, Dao Cơ nói cho nàng, ba trăm năm trước Bích Cẩn dùng tính mạng của mình là điều kiện trao đổi, hao hết linh lực mới có thể sử dụng Nhật Nguyệt Tinh bày ra kết giới này, muốn phả bỏ chỉ dựa vào sức lực của một người là không thể được.
Chuyện này sao Thanh Dao có thể không biết, Dao Cơ muốn ngăn nàng. Năm đó vì Bích Cẩn không muốn để những tiên nữ tại Tê Phương thánh cảnh bị thương tổn, không tiếc hy sinh tính mạng của chính mình. Hiện giờ nàng phá bỏ kết giới của Bồng Lai, hiển nhiên là làm trái với ý nguyện của Bích Cẩn. Nhưng nàng kiên trì làm như vậy, Dao Cơ cũng không lay chuyển được nàng
Chúng thần tụ tập ở Đông Hải, mục đích là tập hợp lực lượng của mọi người để phá bỏ kết giới.
Thanh Dao giao Nhật Nguyệt Tinh cho Minh Thiệu: “Bắt đầu đi.”
“Chờ một chút.” Dao Cơ cắt ngang bọn họ, nàng nghiêm túc hỏi Thanh Dao, “Ngươi đã nghĩ kĩ sao?”
“Phải”
“Bích Cẩn không hy vọng sự tĩnh lặng của Tê Phương thánh cảnh bị phá vỡ.”
“Nhưng Dao Cơ ngươi có nghĩ đến không, đây rốt cuộc là ý muốn của mẫu thân ta hay là ý muốn của tất cả tiên nữ tại Tê Phương thánh cảnh? Tất nhiên là mẫu thân ta muốn bảo vệ các nàng, nhưng ta biết các nàng cũng giống như ta, cũng không hy vọng bị loại ‘bảo vệ’ này vây khốn cả đời.”
“Thanh nhi. . . . . .”
“Dao Cơ, ta đã không phải là tiểu hài tử, ta cảm thấy ta có thể bảo vệ chính mình, còn có người mà ta quan tâm.” Thanh Dao bỗng nhiên nở nụ cười, mang theo vài phần ngượng ngùng của thiếu nữ, nàng nói, “Hơn nữa, hiện tại ta có Minh Thiệu. Ngươi không tin ta, cũng có thể tin tưởng chàng đi.”
Dao Cơ cũng không đoán được là Thanh Dao sẽ nói những lời này, sửng sốt, nhưng vẻ mặt căng thẳng của nàng cũng trở nên nhu hòa, như ánh mặt trời chiếu xuống hàn băng khiến nó từng chút một tan ra. Lòng của nàng cũng bắt đầu trở nên mềm mại.
Gần như Thanh Dao là nàng nhìn lớn lên. Thanh Dao từ nhỏ đã là thiếu nữ cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích nói chuyện, không thích cười. Nhưng một nữ tử lạnh lùng như vậy, giờ phút này đứng trước mặt của nàng, không chút nào che dấu chia sẻ tình yêu của chính mình.
Cho dù không thể tin tưởng chính mình, nàng cũng tin tưởng người mà nàng yêu.
Chẳng lẽ đây sự khác nhau của nàng và Thanh Dao?
Rốt cục Dao Cơ nở nụ cười: “Thanh nhi, quả nhiên ngươi đã trưởng thành.”
Một ngày kia phía trên Đông Hải, ngân quang chiếu khắp nơi, giống như ban ngày chợi hiện trong đêm đen, khiến hải điểu bay lượn trên mặt biển kinh sợ, ngay cả Thiên cung trên chín tầng trời cũng có thể cảm nhận được rung động này. Có thần tiên tò mò đi tìm nơi phát ra hào quang, khi bọn họ thấy đó là Bồng Lai đảo đã sớm chìm kia, đều sợ ngây người.
Ba trăm năm, suốt ba trăm năm, nới thế ngoại đảo tiên này rốt cục thấy ánh mặt trời.
Khi Thanh Dao đặt chân lên đất của Bồng Lai đảo, thật không nói rõ được là nàng tâm tình như thế nào. Từng gốc cây ngọn cỏ ở đây quen thuộc như thế, thậm chí nàng có thể nhắm mắt mà vẽ ra vị trí của mỗi gốc cây, mỗi một đóa hoa trên tờ giấy trắng.
Đi ngang qua Tức lâm, hai tinh Phúc Lộc nghìn năm vẫn như một ngày, đang ngồi bên ngoài cánh rừng mà chơi cớ trên chiếc bàn đá. Thọ tinh phe phẩy cái quạt, vừa thờ ơ vừa phơi nắng, ngẫu nhiên lắm miệng sẽ chỉ điểm vài câu, rồi đồng thời bị Phúc tinh cùng Lộc tinh xem thường.
Thấy Thanh Dao, tam tinh không cảm thấy kì quái chút nào.
Phúc tinh chào hỏi đầu tiên, hắn giống như ba trăm năm trước dùng giọng điệu hiền lành hữu hảo nói với Thanh Dao: “Tiểu Thanh nhi, rốt cuộc ngươi cũng về nhà.”
“Tam tinh hữu lễ .” Thanh Dao hạ thấp người.
Thọ tinh chuyển ánh mắt đến Minh Thiệu đứng sau Thanh Dao, cười nói: “Tướng quân cũng đến đây, ba trăm năm qua đi, tướng quân có khỏe không?”
“Đa tạ Thọ tinh, Minh Thiệu hết thảy mạnh khỏe.”
“Ha ha, hết thảy mạnh khỏe, hết thảy mạnh khỏe. . . . . .” Thọ tinh vuốt chòm râu bạc thật dài của chính mình.
Phúc Lộc hai tinh cũng nở nụ cười theo.
Thanh Dam cảm thấy khi cười trong mắt bọn họ đều hiện lên tinh quang mang vẻ hiểu rõ mọi chuyện, nàng nhớ tới ba trăm năm trước cũng ở trong này, Thọ tinh cười nói với Tuyết Kiều một câu, “Thanh nha đầu là người có phúc, mệnh kiên cường, nhưng thật ra ngươi. . . . . .” Những lời này dấu diếm huyền cơ. Hoặc là từ ba trăm năm trước, tam tinh cũng đã thấy rõ tất cả, ngay cả chuyện Tuyết Kiều chết cũng nằm trong dự đoán của bọn họ đi.
Tuyết Kiều. . . . . . Nghĩ đến Tuyết Kiều, trong lòng Thanh Dao xẹt qua sự bi thương. Nhiều năm như vậy, hiện giờ Tuyết Kiều đang luân hồi ở nơi nào đây?
“Thanh nhi, chúng ta đi thôi.” Không biết khi nào thì Dao Cơ đã đến bên người nàng, “Song Thành biết ngươi đã trở lại, nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Ừ. Sư huynh của ta đâu?”
Lăng Ba tiếp lời: “Kết giới đã phá, Chân Võ đại đế đi về trước. Phụ vương mẫu hậu của ta đều đã về Tây Hải.”
Thanh Dao cười cười với nàng. Sau khi từ thế gian trở về, hôn kì của Lăng Ba cùng thái tử Nam Hải là Ngao Tuấn đã được định ra, ngay sáu tháng sau. Nàng không rõ vì sao Lăng Ba lại quyết định như vậy, nhưng nàng có thể nhìn ra, hiện tại Lăng Ba rất vui vẻ.
Nghe Diệp Tử cùng Thanh Lê nói, Ngao Tuấn đối xử với Lăng Ba vô cùng tốt thì Thanh Dao yên tâm, vô luận Lăng Ba có thật lòng thích Ngao Tuấn hay không, nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi.
Minh Thiệu nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thanh Dao, hắn mặt không đổi sắc cầm tay của Thanh Dao, đi về phía sâu trong Tức lâm. Dao Cơ, Nữ Anh, Sương Linh, còn có nhóm công chúa Tây Hải đi sát theo bọn họ, nõi cười vui vẻ.
Một màn này rơi vào trong mắt Cẩn Dật, mày khẽ nhíu lại, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa. Thẳng đến khi bóng dáng ấy biến mất ở cuối Tức lâm, hắn mới xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ha ha, ngươi thua!” Phúc tinh hạ xuống một quân cờ trắng, cười toe toét.
Lộc tinh nói: “Lão gia hỏa ngươi kì nghệ lại tiến bộ, aiz, được rồi, ta nhận thua.”
“Chẹp, khó có khi ngươi chịu phục như vậy, sao lần này lại cam tâm như vậy?”
“Thời điểm nên buông vẫn là nên buông, có đôi khi, buông lại chính là một loại thu hoạch.”
Trong lòng Cẩn Dật hiểu rõ, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn biết tam tinh cố ý nói những lời này cho hắn nghe.
Đúng vậy, có đôi buông lại chính là một loại thu hoạch. Thanh Dao bỏ qua cừu hận với Dương Tuyền đế quân, Lăng Ba bỏ qua sự lưu luyến si mê với Tiêu Dực, Như Nhược bỏ qua chấp nhất với Minh Thiệu. . . . . . Mà hắn, cũng nên bỏ qua hồi tưởng với Thanh Dao.
“Thiên tôn điện hạ, không tốt, không tốt . . . . . .”
Cẩn Dật vừa đến bờ biển đã thấy thị vệ trong cung của hắn đáp mây mà đến, vội vội vàng, giống như có chuyện gì đó rất cấp bách.
“Có chuyện gì vậy?”
Thị vệ thở kia hồng hộc: “Bắc Hoang. . . . . . Bắc Hoang đã xảy ra chuyện. Đột nhiên nơi đó xuất hiện một đám sương mù máu tím rất lớn, làm thế nào nó cũng không tản đi, hiện tại gần như cả Bắc Hoang đều có thể thấy nó. Từ sau khi Dương Tuyền đế quân đi về cõi tiên, Bắc Thiên không ai trông giữ, Thiên đế mời điện hạ lập tức trở về xử lý việc này.”
“Ta đã biết. Đám sương mù màu tím kia là yêu ma quấy phá à?”
“Nghe Thái Thượng Lão Quân nói, không giống như là vật yêu tà. Nó mang theo oán khí quá mạnh mẽ, căn bản không có người dám tới gần nó. Thiên đế đã ra lệnh cho Phong thần bày trận, nhưng thế nào cũng không thể thổi tan nó. Điện hạ nhanh theo thuộc hạ trở về đi.”
“Đi thôi, chúng ta lập tức đến Bắc Thiên nhìn xem.”
Cẩn Dật cau mày. Nếu không phải vật yêu tà, vậy thì là thứ gì mà lại có oán khí như vậy?
“Điện hạ. . . . . .”
“Còn có chuyện gì sao?” Cẩn Dật dừng bước chân.
“Vừa rồi trên đường đến đây thuộc hạ gặp được Kì Mộng ngọc nữ, nàng bảo thuộc hạ nhắn với điện hạ, nói. . . . . .”
“Nói cái gì?”
“Ngọc nữ nói nàng nhận ra đám sương mù màu tím kia, nàng nói đó là oán khí của phàm nhân.”
Oán khí của phàm nhân? Sắc mặt Cẩn Dật đại biến.
Thanh Dao cùng Sương Linh song song quỳ trước ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Bích Cẩn, Sương Linh đã sớm khóc không thành tiếng, mà yết hầu Thanh Dao giống như có một bàn tay to bóp chặt lại, nàng khóc không được, nhưng tư vị trong lòng so với việc khóc rống lên còn khổ hơn gấp trăm lần. Thời khắc nhìn thấy bia mộ, trong lòng nàng sự vui sướng khi được đoàn tụ kia lập tức biến mất, chỉ còn lại bi thương vô tận.
Tay phải của nàng nhẹ nhàng vuốt ve mỗi chữ trên bia mộ, mỗi một nét, mỗi một chữ đều như khắc vào trong lòng nàng: chủ nhân Tê Phương thánh cảnh Bích Cẩn chi mộ. Bên cạnh là hai phần mộ, chia ra là Tuyết Kiều cùng Thải Điệp.
“Thanh nhi, muốn khóc thì cứ khóc đi.” Song Thành quỳ gối bên cạnh nàng, thở dài một hơi, “Khóc ra sẽ thoải mái hơn.”
Thanh Dao lắc đầu: “Không, mẫu thân của ta rất chán ghét nước mắt. Ngươi có nhớ rõ không, trước đây có một lần ta khóc trước mặt mẫu thân, nàng phạt ta quỳ bên hồ Bích Ba suốt một ngày.”
“Đều là quá khứ, Thanh nhi, đều là quá khứ.” Hốc mắt Song Thành ửng đỏ, bên trong gì đó trong suốt đảo quanh.
Nhóm tiên tử phía sau thấy cảnh này, đều thổn thức không thôi.
Một bàn tay đưa tới trước mặt Thanh Dao, Thanh Dao quay đầu lại, Minh Thiệu bình tĩnh nhìn nàng.
Mặt Thanh Dao giãn ra, nàng đưa tay của chính mình để vào lòng bàn tay của Minh Thiệu, Minh Thiệu nhẹ nhàng kéo, nàng theo khí lực của hắn mà đứng lên.
Một màn này làm cho trong lòng Diệp Tử thấy không thoải mái, nàng không chán ghét Minh Thiệu nhưng nàng cảm thấy bất công cho Cẩn Dật thiên tôn. Nghìn năm trước rõ ràng được mọi người công nhận là một đôi yêu nhau, vì cái gì mà cuối cùng lại chia ly? Diệp Tử quay đầu muốn xem phản ứng của Cẩn Dật, nhưng trong đám người đâu còn bóng dáng của Cẩn Dật.
Sau khi trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Sương Linh mở miệng nói chuyện . Nàng đem Tỏa Hồn ngọc giao cho Thanh Dao, “Tỷ tỷ, trước khi phụ thân chết bảo muội chôn Tỏa Hồn ngọc này bên phần mộ của Bích Cẩn cô cô, đây là nguyện vọng cuối cùng của phụ thân, không biết có được không. . . . . .”
“Tỏa Hồn ngọc, bên trong là hồn phách của hắn?”
“Vâng, là phụ thân bảo muội làm như vậy.”
Trên khóe miệng của Thanh Dao hiện lên nụ cười lạnh. Xem ra đến chết hắn vẫn không để cho Bích Cẩn được thanh tịnh. Hiện giờ trong lòng nàng sớm đã không có cừu hận, nhưng bảo nàng tha thứ cho Dương Tuyền đế quân, nàng vẫn không làm được.
Thanh Dao suy nghĩ, tiếp nhận Tỏa Hồn ngọc trong tay Sương Linh, xoay người. Sương Linh sửng sốt, những người khác cũng cảm thấy như vậy.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Thanh Dao đi đến một gốc đào đối diện xa xa phần mộ của Bích Cẩn, đào một cái hố rồi chồn Tỏa Hồn ngọc xuống.
“Để cho hắn ở trong này đi.” Thanh Dao thản nhiên mở miệng.
Gần trong gang tấc, xa tận chân trời; đưa mắt là có thể thấy được, lại không thể chạm vào, không thể đến gần. Đây là tình cảnh của Bích Cẩn cùng Dương Tuyền khi còn sống. Khi còn sống là như thế, sau khi chết cũng sẽ như thế. Thanh Dao nghĩ, nếu mẫu thân không thể tha thứ cho hắn, mà chính nàng cũng không có khả năng tha thứ, thế thì cứ vậy đi, có lẽ đây là kết quả tốt nhật.
“Thanh Dao, Minh Thiệu, đã lâu không gặp.” Một thanh âm trầm thấp truyền đến từ ngoài Tức lâm.
Thanh Dao mơ hồ cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai. Ngược lại Minh Thiệu lại nhận ra, mày hắn nhăn lại thành chữ xuyên. (chữ xuyên: 川)
Bóng đen dần dần rõ ràng, khi khuôn mặt hắn hiện ra rõ ràng trong mắt mọi người, tức thì mọi người cảm thấy rối loạn.
Chỉ có ánh mắt Minh Thiệu là bình tĩnh như nước: “Là ngươi.”
Về việc Phá Thiên chết, trong《 thiên sử 》 có một đoạn ghi lại như thế này.
Sau ba trăm năm, Phá Thiên không cam lòng bại trận bời Minh Thiệu, sử dụng Tu La quyết, tái chiến tại Thanh Yêu sơn. Bắc thiên thần Dươg Tuyền cùng thê tử là Thanh Nữ chịu tai họa. Minh Thiệu bị thương. Phù Vân tới, cầm Trấn Thiên kiếm xuyên qua trái tim cố định trên vách đá.
Trong lúc nhất thời, chúng thần trên Thiên giới đều nghị luận về vị Phù Vân linh chủ đã giết Phá Thiên này.
Lúc đó nàng đã không còn là vị tiểu tiên tử mặc cho người khi dễ ba trăm năm trước, nàng là đồ đệ của Khê phu nhân, là sư muội của Chân Võ đại đế, lại là công thần của Thiên giới.
Thiên đế nghe nói Thanh Dao đóng đinh Phá Thiên trên vách đá nên rất vui sướng, chẳng những bỏ qua những chuyện cũ, lại phong Thanh Dao làm Đông Phương thần nữ, ban thưởng Thụy Lâm tiên phủ. Thanh Dao lấy lí do mình không phải là người của Thiên giới mà uyển chuyển cự tuyệt. Thiên đế cảm thấy mất mặt, trong lòng không vui nhưng chỉ có thể cười bỏ qua.
Bởi vì chuyện Cẩn Dật thiên tôn hủy hôn ba trăm năm trước, Thiên đế vẫn cảm thấy áy náy với Sương Linh. Hơn nữa Dương Tuyền đế quân cùng Thanh Nữ đều chết trên tay Phá Thiên, Thiên đế sợ Sương Linh luẩn quẩn trong lòng, vốn định ban thưởng tiên phủ để nàng trên thiên cung tĩnh dưỡng, nàng cười cự tuyệt . Nàng cũng không muốn tiếp tục lẻ loi ở Thanh Yêu sơn, nhìn cảnh nhớ người nên chủ động xin Thiên đế cho mình đến Nam Minh trông coi Hi Di trì. Từ đầu Thiên đế không đáp ứng nhưng sau đó Thanh Dao đi tìm Thiên đế, lúc này Thiên đế mới miễn cưỡng đáp ứng.
Hi Di trì đã khô cạn năm nghìn năm, không ai biết vì sao mà trong một ngày nó lại khôi phục như trước. Sau khi Phá Thiên chết, chuyện đôi mắt của Thanh Dao chính là nguồn của Vô Ưu tuyền cũng trở thành bí mật vĩnh viễn.
Trừ bỏ hai sự kiện là Vô Ưu tuyền tại Nam Minh tái hiện cùng việc Thanh Dao đóng đinh Phá Thiên tại vách đá của Thanh Yêu sơn, việc làm cho lục giới khiếp sợ chính là Bồng Lai đảo tái hiện trên Đông Hải.
Một ngày kia, Minh Thiệu đưa Thanh Dao về đến Đông Hải, nơi Bồng Lai đảo.
Ngày đó thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời nhu hòa chiếu trên mặt biển, Đông Hải xanh biếc rộng mênh mông, gió êm sóng lặng, thoáng hiện kim quang. Minh Thiệu cầm tay Thanh Dao đứng trên đám mây, mỉm cười nhìn xa. Một bên Sương Linh cầm Tỏa Hồn ngọc trên tay, suy nghĩ mông lung.
Vu sơn Dao Cơ, Quân sơn Nữ Anh, Chân Võ đại đế, Cẩn Dật thiên tôn, Tây Hải Long thần cùng với chư vị công chúa tất cả đều ở đây.
Khi Thanh Dao nói với Dao Cơ là muốn phá bỏ kết giới, Dao Cơ nói cho nàng, ba trăm năm trước Bích Cẩn dùng tính mạng của mình là điều kiện trao đổi, hao hết linh lực mới có thể sử dụng Nhật Nguyệt Tinh bày ra kết giới này, muốn phả bỏ chỉ dựa vào sức lực của một người là không thể được.
Chuyện này sao Thanh Dao có thể không biết, Dao Cơ muốn ngăn nàng. Năm đó vì Bích Cẩn không muốn để những tiên nữ tại Tê Phương thánh cảnh bị thương tổn, không tiếc hy sinh tính mạng của chính mình. Hiện giờ nàng phá bỏ kết giới của Bồng Lai, hiển nhiên là làm trái với ý nguyện của Bích Cẩn. Nhưng nàng kiên trì làm như vậy, Dao Cơ cũng không lay chuyển được nàng
Chúng thần tụ tập ở Đông Hải, mục đích là tập hợp lực lượng của mọi người để phá bỏ kết giới.
Thanh Dao giao Nhật Nguyệt Tinh cho Minh Thiệu: “Bắt đầu đi.”
“Chờ một chút.” Dao Cơ cắt ngang bọn họ, nàng nghiêm túc hỏi Thanh Dao, “Ngươi đã nghĩ kĩ sao?”
“Phải”
“Bích Cẩn không hy vọng sự tĩnh lặng của Tê Phương thánh cảnh bị phá vỡ.”
“Nhưng Dao Cơ ngươi có nghĩ đến không, đây rốt cuộc là ý muốn của mẫu thân ta hay là ý muốn của tất cả tiên nữ tại Tê Phương thánh cảnh? Tất nhiên là mẫu thân ta muốn bảo vệ các nàng, nhưng ta biết các nàng cũng giống như ta, cũng không hy vọng bị loại ‘bảo vệ’ này vây khốn cả đời.”
“Thanh nhi. . . . . .”
“Dao Cơ, ta đã không phải là tiểu hài tử, ta cảm thấy ta có thể bảo vệ chính mình, còn có người mà ta quan tâm.” Thanh Dao bỗng nhiên nở nụ cười, mang theo vài phần ngượng ngùng của thiếu nữ, nàng nói, “Hơn nữa, hiện tại ta có Minh Thiệu. Ngươi không tin ta, cũng có thể tin tưởng chàng đi.”
Dao Cơ cũng không đoán được là Thanh Dao sẽ nói những lời này, sửng sốt, nhưng vẻ mặt căng thẳng của nàng cũng trở nên nhu hòa, như ánh mặt trời chiếu xuống hàn băng khiến nó từng chút một tan ra. Lòng của nàng cũng bắt đầu trở nên mềm mại.
Gần như Thanh Dao là nàng nhìn lớn lên. Thanh Dao từ nhỏ đã là thiếu nữ cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích nói chuyện, không thích cười. Nhưng một nữ tử lạnh lùng như vậy, giờ phút này đứng trước mặt của nàng, không chút nào che dấu chia sẻ tình yêu của chính mình.
Cho dù không thể tin tưởng chính mình, nàng cũng tin tưởng người mà nàng yêu.
Chẳng lẽ đây sự khác nhau của nàng và Thanh Dao?
Rốt cục Dao Cơ nở nụ cười: “Thanh nhi, quả nhiên ngươi đã trưởng thành.”
Một ngày kia phía trên Đông Hải, ngân quang chiếu khắp nơi, giống như ban ngày chợi hiện trong đêm đen, khiến hải điểu bay lượn trên mặt biển kinh sợ, ngay cả Thiên cung trên chín tầng trời cũng có thể cảm nhận được rung động này. Có thần tiên tò mò đi tìm nơi phát ra hào quang, khi bọn họ thấy đó là Bồng Lai đảo đã sớm chìm kia, đều sợ ngây người.
Ba trăm năm, suốt ba trăm năm, nới thế ngoại đảo tiên này rốt cục thấy ánh mặt trời.
Khi Thanh Dao đặt chân lên đất của Bồng Lai đảo, thật không nói rõ được là nàng tâm tình như thế nào. Từng gốc cây ngọn cỏ ở đây quen thuộc như thế, thậm chí nàng có thể nhắm mắt mà vẽ ra vị trí của mỗi gốc cây, mỗi một đóa hoa trên tờ giấy trắng.
Đi ngang qua Tức lâm, hai tinh Phúc Lộc nghìn năm vẫn như một ngày, đang ngồi bên ngoài cánh rừng mà chơi cớ trên chiếc bàn đá. Thọ tinh phe phẩy cái quạt, vừa thờ ơ vừa phơi nắng, ngẫu nhiên lắm miệng sẽ chỉ điểm vài câu, rồi đồng thời bị Phúc tinh cùng Lộc tinh xem thường.
Thấy Thanh Dao, tam tinh không cảm thấy kì quái chút nào.
Phúc tinh chào hỏi đầu tiên, hắn giống như ba trăm năm trước dùng giọng điệu hiền lành hữu hảo nói với Thanh Dao: “Tiểu Thanh nhi, rốt cuộc ngươi cũng về nhà.”
“Tam tinh hữu lễ .” Thanh Dao hạ thấp người.
Thọ tinh chuyển ánh mắt đến Minh Thiệu đứng sau Thanh Dao, cười nói: “Tướng quân cũng đến đây, ba trăm năm qua đi, tướng quân có khỏe không?”
“Đa tạ Thọ tinh, Minh Thiệu hết thảy mạnh khỏe.”
“Ha ha, hết thảy mạnh khỏe, hết thảy mạnh khỏe. . . . . .” Thọ tinh vuốt chòm râu bạc thật dài của chính mình.
Phúc Lộc hai tinh cũng nở nụ cười theo.
Thanh Dam cảm thấy khi cười trong mắt bọn họ đều hiện lên tinh quang mang vẻ hiểu rõ mọi chuyện, nàng nhớ tới ba trăm năm trước cũng ở trong này, Thọ tinh cười nói với Tuyết Kiều một câu, “Thanh nha đầu là người có phúc, mệnh kiên cường, nhưng thật ra ngươi. . . . . .” Những lời này dấu diếm huyền cơ. Hoặc là từ ba trăm năm trước, tam tinh cũng đã thấy rõ tất cả, ngay cả chuyện Tuyết Kiều chết cũng nằm trong dự đoán của bọn họ đi.
Tuyết Kiều. . . . . . Nghĩ đến Tuyết Kiều, trong lòng Thanh Dao xẹt qua sự bi thương. Nhiều năm như vậy, hiện giờ Tuyết Kiều đang luân hồi ở nơi nào đây?
“Thanh nhi, chúng ta đi thôi.” Không biết khi nào thì Dao Cơ đã đến bên người nàng, “Song Thành biết ngươi đã trở lại, nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Ừ. Sư huynh của ta đâu?”
Lăng Ba tiếp lời: “Kết giới đã phá, Chân Võ đại đế đi về trước. Phụ vương mẫu hậu của ta đều đã về Tây Hải.”
Thanh Dao cười cười với nàng. Sau khi từ thế gian trở về, hôn kì của Lăng Ba cùng thái tử Nam Hải là Ngao Tuấn đã được định ra, ngay sáu tháng sau. Nàng không rõ vì sao Lăng Ba lại quyết định như vậy, nhưng nàng có thể nhìn ra, hiện tại Lăng Ba rất vui vẻ.
Nghe Diệp Tử cùng Thanh Lê nói, Ngao Tuấn đối xử với Lăng Ba vô cùng tốt thì Thanh Dao yên tâm, vô luận Lăng Ba có thật lòng thích Ngao Tuấn hay không, nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi.
Minh Thiệu nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thanh Dao, hắn mặt không đổi sắc cầm tay của Thanh Dao, đi về phía sâu trong Tức lâm. Dao Cơ, Nữ Anh, Sương Linh, còn có nhóm công chúa Tây Hải đi sát theo bọn họ, nõi cười vui vẻ.
Một màn này rơi vào trong mắt Cẩn Dật, mày khẽ nhíu lại, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa. Thẳng đến khi bóng dáng ấy biến mất ở cuối Tức lâm, hắn mới xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ha ha, ngươi thua!” Phúc tinh hạ xuống một quân cờ trắng, cười toe toét.
Lộc tinh nói: “Lão gia hỏa ngươi kì nghệ lại tiến bộ, aiz, được rồi, ta nhận thua.”
“Chẹp, khó có khi ngươi chịu phục như vậy, sao lần này lại cam tâm như vậy?”
“Thời điểm nên buông vẫn là nên buông, có đôi khi, buông lại chính là một loại thu hoạch.”
Trong lòng Cẩn Dật hiểu rõ, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn biết tam tinh cố ý nói những lời này cho hắn nghe.
Đúng vậy, có đôi buông lại chính là một loại thu hoạch. Thanh Dao bỏ qua cừu hận với Dương Tuyền đế quân, Lăng Ba bỏ qua sự lưu luyến si mê với Tiêu Dực, Như Nhược bỏ qua chấp nhất với Minh Thiệu. . . . . . Mà hắn, cũng nên bỏ qua hồi tưởng với Thanh Dao.
“Thiên tôn điện hạ, không tốt, không tốt . . . . . .”
Cẩn Dật vừa đến bờ biển đã thấy thị vệ trong cung của hắn đáp mây mà đến, vội vội vàng, giống như có chuyện gì đó rất cấp bách.
“Có chuyện gì vậy?”
Thị vệ thở kia hồng hộc: “Bắc Hoang. . . . . . Bắc Hoang đã xảy ra chuyện. Đột nhiên nơi đó xuất hiện một đám sương mù máu tím rất lớn, làm thế nào nó cũng không tản đi, hiện tại gần như cả Bắc Hoang đều có thể thấy nó. Từ sau khi Dương Tuyền đế quân đi về cõi tiên, Bắc Thiên không ai trông giữ, Thiên đế mời điện hạ lập tức trở về xử lý việc này.”
“Ta đã biết. Đám sương mù màu tím kia là yêu ma quấy phá à?”
“Nghe Thái Thượng Lão Quân nói, không giống như là vật yêu tà. Nó mang theo oán khí quá mạnh mẽ, căn bản không có người dám tới gần nó. Thiên đế đã ra lệnh cho Phong thần bày trận, nhưng thế nào cũng không thể thổi tan nó. Điện hạ nhanh theo thuộc hạ trở về đi.”
“Đi thôi, chúng ta lập tức đến Bắc Thiên nhìn xem.”
Cẩn Dật cau mày. Nếu không phải vật yêu tà, vậy thì là thứ gì mà lại có oán khí như vậy?
“Điện hạ. . . . . .”
“Còn có chuyện gì sao?” Cẩn Dật dừng bước chân.
“Vừa rồi trên đường đến đây thuộc hạ gặp được Kì Mộng ngọc nữ, nàng bảo thuộc hạ nhắn với điện hạ, nói. . . . . .”
“Nói cái gì?”
“Ngọc nữ nói nàng nhận ra đám sương mù màu tím kia, nàng nói đó là oán khí của phàm nhân.”
Oán khí của phàm nhân? Sắc mặt Cẩn Dật đại biến.
Thanh Dao cùng Sương Linh song song quỳ trước ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Bích Cẩn, Sương Linh đã sớm khóc không thành tiếng, mà yết hầu Thanh Dao giống như có một bàn tay to bóp chặt lại, nàng khóc không được, nhưng tư vị trong lòng so với việc khóc rống lên còn khổ hơn gấp trăm lần. Thời khắc nhìn thấy bia mộ, trong lòng nàng sự vui sướng khi được đoàn tụ kia lập tức biến mất, chỉ còn lại bi thương vô tận.
Tay phải của nàng nhẹ nhàng vuốt ve mỗi chữ trên bia mộ, mỗi một nét, mỗi một chữ đều như khắc vào trong lòng nàng: chủ nhân Tê Phương thánh cảnh Bích Cẩn chi mộ. Bên cạnh là hai phần mộ, chia ra là Tuyết Kiều cùng Thải Điệp.
“Thanh nhi, muốn khóc thì cứ khóc đi.” Song Thành quỳ gối bên cạnh nàng, thở dài một hơi, “Khóc ra sẽ thoải mái hơn.”
Thanh Dao lắc đầu: “Không, mẫu thân của ta rất chán ghét nước mắt. Ngươi có nhớ rõ không, trước đây có một lần ta khóc trước mặt mẫu thân, nàng phạt ta quỳ bên hồ Bích Ba suốt một ngày.”
“Đều là quá khứ, Thanh nhi, đều là quá khứ.” Hốc mắt Song Thành ửng đỏ, bên trong gì đó trong suốt đảo quanh.
Nhóm tiên tử phía sau thấy cảnh này, đều thổn thức không thôi.
Một bàn tay đưa tới trước mặt Thanh Dao, Thanh Dao quay đầu lại, Minh Thiệu bình tĩnh nhìn nàng.
Mặt Thanh Dao giãn ra, nàng đưa tay của chính mình để vào lòng bàn tay của Minh Thiệu, Minh Thiệu nhẹ nhàng kéo, nàng theo khí lực của hắn mà đứng lên.
Một màn này làm cho trong lòng Diệp Tử thấy không thoải mái, nàng không chán ghét Minh Thiệu nhưng nàng cảm thấy bất công cho Cẩn Dật thiên tôn. Nghìn năm trước rõ ràng được mọi người công nhận là một đôi yêu nhau, vì cái gì mà cuối cùng lại chia ly? Diệp Tử quay đầu muốn xem phản ứng của Cẩn Dật, nhưng trong đám người đâu còn bóng dáng của Cẩn Dật.
Sau khi trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Sương Linh mở miệng nói chuyện . Nàng đem Tỏa Hồn ngọc giao cho Thanh Dao, “Tỷ tỷ, trước khi phụ thân chết bảo muội chôn Tỏa Hồn ngọc này bên phần mộ của Bích Cẩn cô cô, đây là nguyện vọng cuối cùng của phụ thân, không biết có được không. . . . . .”
“Tỏa Hồn ngọc, bên trong là hồn phách của hắn?”
“Vâng, là phụ thân bảo muội làm như vậy.”
Trên khóe miệng của Thanh Dao hiện lên nụ cười lạnh. Xem ra đến chết hắn vẫn không để cho Bích Cẩn được thanh tịnh. Hiện giờ trong lòng nàng sớm đã không có cừu hận, nhưng bảo nàng tha thứ cho Dương Tuyền đế quân, nàng vẫn không làm được.
Thanh Dao suy nghĩ, tiếp nhận Tỏa Hồn ngọc trong tay Sương Linh, xoay người. Sương Linh sửng sốt, những người khác cũng cảm thấy như vậy.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Thanh Dao đi đến một gốc đào đối diện xa xa phần mộ của Bích Cẩn, đào một cái hố rồi chồn Tỏa Hồn ngọc xuống.
“Để cho hắn ở trong này đi.” Thanh Dao thản nhiên mở miệng.
Gần trong gang tấc, xa tận chân trời; đưa mắt là có thể thấy được, lại không thể chạm vào, không thể đến gần. Đây là tình cảnh của Bích Cẩn cùng Dương Tuyền khi còn sống. Khi còn sống là như thế, sau khi chết cũng sẽ như thế. Thanh Dao nghĩ, nếu mẫu thân không thể tha thứ cho hắn, mà chính nàng cũng không có khả năng tha thứ, thế thì cứ vậy đi, có lẽ đây là kết quả tốt nhật.
“Thanh Dao, Minh Thiệu, đã lâu không gặp.” Một thanh âm trầm thấp truyền đến từ ngoài Tức lâm.
Thanh Dao mơ hồ cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai. Ngược lại Minh Thiệu lại nhận ra, mày hắn nhăn lại thành chữ xuyên. (chữ xuyên: 川)
Bóng đen dần dần rõ ràng, khi khuôn mặt hắn hiện ra rõ ràng trong mắt mọi người, tức thì mọi người cảm thấy rối loạn.
Chỉ có ánh mắt Minh Thiệu là bình tĩnh như nước: “Là ngươi.”
/72
|