Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

Chương 23

/34


-‘sao hỏi vậy?’, mình hỏi ngược lại, ko muốn trả lời rõ ràng

-‘thì D hỏi em có ny chưa? Em nói có rồi, nó còn kêu khi nào em dẫn anh ra mắt nữa, em sợ anh ko thích D’, em nói, vậy chẳng lẽ chuyện em lo là chuyện này, lo mình ko cho em chơi chung với D. Mình thấy bực bội

-‘thực tình là anh ko thích, tại ng đó từng nói yêu em , anh ko cấm em nhưng nếu em hỏi là anh có thích ko thì chắc chắn anh ko thích’, mình nói rõ ràng, mình ko thích dây dưa lằng nhằng vì mọi thứ quá đủ rồi

-‘uhm, em biết rồi’, em nói , mình thấy hơi quá khi nói thế nhưng em ko có vẻ gì ko vui hay chán

-‘em buồn hay lo àh?’, mình hỏi, muốn biết cảm giác của em. Mình ko muốn làm những thứ như ép buộc hay làm em ko vui

-‘ko buồn, em chỉ hơi lo với bất ngờ’, em trả lời, em nhìn mình chăm chú. Em nhạy cảm và luôn nắm bắt mọi cảm giác của mình, mình nghĩ thế.

-‘là sao?’, mình hỏi, ko hiểu lắm câu nói của em

-‘thì là lâu quá ko gặp, h gặp lại nên bất ngờ với lại em thấy D khác quá, cảm giác sao sao, vừa quen vừa lạ. Cảm giác ko tốt lắm’, em nói bâng quơ, mình ko biết tình cảm của em gia sư và D là gì?

-‘em có tình cảm ntn với D?’, mình hỏi thẳng

-‘là bạn, mãi mãi là bạn thân của em’, em trả lời dứt khoát. Mình nghe xong an tâm hẳn, như trút được gánh lo.

-‘nhưng D xem em là ng mà nó yêu’, mình nói

-‘kệ nó, có những người trong đời dù tốt thì cũng là mối quan hệ bạn bè, ko thể tiến xa’, em nói chắc nịch, mình biết ko chút lừa dối.

-‘ohm, nhưng anh vẫn ko thích em chơi chung nhiều với nó nha’, mình cẩn thận nói, mình biết nên cho em tự do riêng khoảng trời riêng nhưng em hỏi và mình nói ý kiến của mình

-‘xì, biết rồi, hihi’, em nói, mình ko ngờ em lại cười vui vẻ, thường thì phụng phịu khó chịu mới đúng

-‘em thích anh quản em, vì em muốn thế’, em nói vì biết mình hơi thắc mắc, câu nói của em làm mình ngạc nhiên quá đỗi, em cần yêu thương nhiều lắm nên mới thế.

-‘uhm, em là của anh anh phải quản chứ’, mình nói không khí vui vẻ hẳn.

“anh bước thêm 1 bước, tiến về phía trái tim em. Bước nhỏ chậm chạp nhưng chắc chắn, em phải ngồi yên đó, để anh bước tới gần, em phải ngồi yên đó, để anh chạm vào em”



Hôm nay là mùng 7/7 âm lịch, ngày Ngưu Lang Chức Nữ tương phùng, trời đổ mưa tầm tã từ chiều. Những người thực tâm yêu nhau luôn mơ tới khúc tương phùng, họ đi đến cuối cùng vẫn mong gặp lại người họ yêu trong đời nếu lỡ trên đường đời lạc mất nhau.



Mình về nhà mà hơi ướt xíu, nhưng ko nhiều lắm, mình ngồi vào máy tính và viết lại mọi chuyện để up cho mọi người biết để giúp đỡ mình. Có nhiều lúc mình đâu suy nghĩ thấu đáo được, nhờ mọi người nên mình mở mang ra nhiều. Dạo này nhờ gãy tay mà mình được gặp em gia sư nhiều, ngày nào cũng được gặp em nói chuyện và vui vẻ, hiểu em nhiều hơn, gần em nhiều hơn và vui hơn

Em ban đầu trong suy nghĩ mình là thứ xa vời, em giống như ngôi sao trên trời, có thể nhìn nhưng không thể với tới, ở em có quá nhiều thú vị và đặc biệt. Có em làm người yêu đến tận bây giờ nhiều lúc mình thấy ngạc nhiên, vì mọi thứ quá nhanh nên thế mình đổ cho số phận cho định mệnh. Tới bây giờ, khi quen nhanh gần 1 tháng, mình mới thấy em càng gần gũi, em cũng là cô gái nhỏ muốn yêu thương và cần che chở. Quanh mình và em có nhiều chuyện xảy ra và không biết mình và em có thể cùng nhau đi tới đâu. Xa hay gần. Vì mình ko rõ nên mình chỉ cố gắng để yêu thôi.



Say nắng gia sư của em trai

Update ngày 24/08/2012, thứ sáu , ngày thứ 26 yêu nhau

Tối hôm qua, số đuôi 37 ko gọi hay nhắn tin với mình, chắc nó thôi ý định gọi mình để gặp mình rồi. Chỉ là trùng hợp là khi đuôi 37 gọi và đòi gặp mình thì cũng là lúc D xuất hiện trước mặt em gia sư sau 1 thời gian dài không liên lạc. Linh cảm ko tốt về người tên D khiến mình đưa ra giả thiết liệu tất cả từ HA, H, C là sự sắp đặt thông minh của D, lí do D làm vậy chẳng lẽ là để ko ai tới gần em gia sư, 1 người bạn thân thì chắc sẽ thương và không ích kỉ như thế nhưng 1 người yêu mù quáng thì có thể làm mọi thứ, kể cả giết người. Mình đang suy nghĩ mọi thứ quá nghiêm trọng rồi, haiz, tới đâu tính tới đó.

-‘những thứ thuộc về bạn, mãi mãi thuộc về bạn dù có đi tới đâu thì nó cũng là của bạn’. Đó là tin nhắn số đuôi 37 đã nhắn cho mình, chắc chắn nó không rảnh tới mức đi nhắn vớ vẩn, đó là hàm ý gì đó.

Nhỏ Nhung tối qua cũng có mặt ở nhà mình, nhỏ tới chơi sau khi mình và mẹ ăn cơm. Nhỏ nói với mẹ mình về cái sinh nhật và xin phép mẹ mình cho mình đi, dù mình chưa nói là mình có đi hay ko

-‘thứ bảy sinh nhật con, cô cho con tới chở anh T đi tiệc nha cô’, nhỏ nói với mẹ mình, thực ra là hỏi cho có lệ thôi chứ nhỏ biết chắc mẹ mình đồng ý, thậm chí có khả năng mẹ mình còn biết vụ này từ lâu

-‘ủa, sinh nhật con àh, cô chưa mua gì hết, T con mua quà cho Nhung chưa’, mẹ mình nói rồi cười

-‘con đau lắm chắc con ko đi’, mình nói với mẹ, rồi mình nói

-‘anh mua quà gửi em sau nha, chắc thứ bảy anh đi ko đc’, mình nói rõ ràng, mình tới sinh nhật nhỏ làm gì đâu trong khi mình ko hề thích nhỏ cũng chẳng phải bạn bè gì?. Mình thấy mẹ mình chau mày, nhỏ Nhung thì xịu mặt ra.

-‘đi đi anh, năn nỉ mà’, nhỏ Nhung nói thế trước mặt mẹ mình và mẹ mình ngồi đợi phản ứng của mình, nhỏ này làm mình khó xử

-‘anh đi anh dẫn theo người yêu nha’, mình nói thằng luôn với cả mẹ mình và nhỏ. Mẹ mình mở to mắt nhìn mình, nhỏ Nhung thì đầy sự tức tối.

-‘vậy cũng đc’, nhỏ Nhung định thần rồi nói lại, tới phiên mình ngạc nhiên. Mình nghĩ nhỏ sẽ chẳng nói gì chứ. Mẹ mình cũng chẳng tỏ thái độ gì nữa, chắc mẹ để yên cho tụi mình tự giải quyết.

Sau đó nhỏ Nhung vào phòng mẹ mình chơi với mẹ mình còn mình thì vào phòng, có điện thoại của thằng anh

-‘alo’, mình trả lời

-‘mai mày đi ko?tao qua chở’, nghe giọng thằng anh nói, mình mới nhớ lại cái bữa mình kêu thằng anh thứ sau chở mình đi đá banh chung.

-‘ohm, đi chứ’, mình nói, sau cái vụ em gia sư gặp lại D thì mình càng muốn gặp D, dù là chiến đấu thì biết mặt nhau vẫn tốt hơn, vì theo mình thì chắc chẳn D đã biết mặt mình nên mình cũng nên biết mặt hắn ta. Mình nghĩ D là số đuôi 37.

-‘vậy chiều mai tao qua đón nha’, thằng anh mình nói, chắc nó thương mình tay chân đau sợ mình chán nên cũng hay gọi cho mình nói chuyện. Tự dưng mình nảy ra ý định hay làm mai thằng anh cho nhỏ Nhung, thằng anh cũng vừa chia tay người yêu, cũng đang buồn và cần người nói chuyện.

-‘dạ’, mình nói rồi thằng anh cúp máy.



Xác định: + chuyện tình yêu của mình và em gia sư đang tiến triển tốt đẹp, dù còn rất rất nhiều chông gai và khó khăn nhiều phía, đi hơn 1 nửa đoạn đường của 49 ngày, mình đang dần dần có nhiều hi vọng là 49 ngày không tồn tại,tình yêu của mình kéo dài thật dài tới mức ko thể dài hơn nữa, sẽ có kết quả cho chuyện tình yêu đầu đời của mình. Mông lung quá nhưng mình có quyền hi vọng và tình yêu đầu của mình. Có 1 cơ duyên hay ngẫu nhiên nào đó hôm đó mình ko đi chơi và về nhà gặp em, cô gia sư của thằng em trai. Từ đó mình đem cái tình yêu nhỏ bé của mình gửi trao vào đó, mình đem hi vọng và cố gắng tưới cho tình yêu đó, đi đến được đây cũng là 1 bước dài của mình. Có người sẽ nói yêu 1 đứa con gái như nhiều đứa con gái khác, ko có đứa này thì còn đứa khác, trên đời này thiếu gì con gái, tình yêu ko phải là tất cả, hi vọng nhiều sẽ thất vọng càng nhiều. Mọi người nói cho mình về tình yêu và luôn cả đó lo lắng cho mình. Thực tình chưa bao giờ nhận được nhiều tình cảm ưu ái tới thế. Trước giờ mình vào Voz, đọc truyện này nọ, toàn cười với cười, rất ít khi cmt hay cho ý kiến, vì mình biết mình ăn nói dở tệ, kinh nghiệm thì chẳng có nhiều. Nhưng qua những thứ mà mấy thím làm cho mình và câu chuyện của mình, mình mới hiểu ra tình cảm trên mạng ảo luôn luôn tồn tại, có những người chưa từng gặp nhau và có thể chẳng bao giờ gặp nhau nhưng lại dốc tâm sức và thời gian đọc, rồi hiểu, rồi cho lời khuyên và lo lắng khi gặp biến. Có thể vì chưa thấy mặt nhau nên dễ dàng trải lòng nhưng trên hết tình cảm của mọi người dành cho mình. Cám ơn rất nhiều.

+Những người dính dáng trong câu chuyện của mình, những nhân vật liên qua hầu như có 1 mắt xích nào đó dính liền với nhau, nhưng mọi thứ chỉ chưa rõ ràng và chắc tới 1 lúc nào đó sẽ rõ ràng:

-C: anh ta là tình đầu của em gia sư và mình gặp anh ta ở buổi mình tới trường gặp em gia sư . Anh ta xuất hiện trở lại sau những thứ gây ra cho em gia sư và muốn quay lại. Khá ngẫu nhiên.

-HA: yêu điên cuồng và nông nổi, chẳng hiểu nổi nếu mình bị đối xử như thế thì có yêu như thế nữa không. Có phải anh ta luôn tin là em gia sư sẽ quay lại và chờ đợi như thế, hẳn là có nhiều lần trò chơi 49 ngày được đặt ra và HA mong là mình cũng chỉ đơn thuần nằm trong trò chơi 49 ngày như nhiều người khác và hắn đợi

-H: lâu rồi ko xuất hiện lại, thỉnh thoảng 1 vài tin nhắn, H có liên hệ đặc biệt tới HA và quen biết em gia sư, qua cách nói chuyện và những thứ xảy ra, chắc hẳn H ko có thiện cảm với em gia sư và luôn tìm cách phá. Chỉ là mình ko hiểu lắm cái động lực của H cho những việc làm dày công suy nghĩ và tính toán như thế, chẳng lẽ chỉ vì yêu HA, con người ta ko thể rảnh tới mức đó trừ khi là oán thù của người ta làm người ta không yên. H cũng có liên hệ tới chị Q, người chị cùng cha khác mẹ với em gia sư,

- chị Q: thì rõ ràng ganh ghét ra mặt với em gia sư. Chị Q cũng từng bày trò gặp mặt giữa mình và HA ở nhà em gia sư, chị chắc cũng là tác nhân đâm thọt sau lưng vụ mẹ mình cấm đoán, chị nói gì đó với mẹ mình và có thể phóng đại để mẹ mình trở nên gay gắt với em gia sư chứ trước đó mẹ mình cũng có cảm tình với em gia sư, ko hẳn là thích nhưng cũng ko cấm đoán quyết liệt như bây giờ. Giữa chị Q và em gia sư có tình máu mủ, nhưng mối quan hệ theo như mình biết thì mẹ em gia sư là vợ nhỏ của ba em gia sư, nên cái máu mủ đó ko thể biến những hận thù trong chị thành tình thương.

-Nhung:, nhỏ này được mẹ mình làm mai cho mình, mình tất nhiên không thích nhỏ và mình cũng tin nhỏ không thích mình, đó chỉ là sự hiếu thắng hay như đang là động lực để chơi 1 trò chơi trong thời gian rảnh rỗi của nhỏ là đang đợi đi du học.

-D: người mới xuất hiện và mình thấy là ko ổn lắm ở con người này, mình thấy rất lằng nhằng và nhiều uẩn khúc giữa D và số đuôi 37.

Nói tóm lại nhiều thứ , quá nhiều thứ đã xảy ra và thực tình ko biết là nên như thế nào ngoài cố gắng để đi tiếp và để yêu.



Sáng thứ sáu, em gia sư đợi mình ở dưới sẵn để chờ mình đi học . Mấy hôm nay đi học cùng nên nên cứ sáng ra mở mắt người đầu tiên mình nhìn thấy em gia sư. Cảm giác này rất tuyệt, sáng nay em gia sư không phải đi học nhưng em cũng đưa mình đi học. Tối qua mình nói em ở nhà ngủ, mình đi xe ôm 1 bữa cũng được nhưng em gia sư không chịu.

Thế nên sáng nay em gia sư mặc váy đỏ và áo thun màu trắng, em mang dép lào lộ ra cái chân trắng nõn và cái hình xăm con dao , mình chưa từng hỏi em về cái hình xăm đó dù tò mò, mình cứ sợ khi mình hỏi mình lại vô tình chạm vào những thứ em cố quên ở cái quá khứ ko tốt đẹp, mình luôn sợ em bị tổn thương vì sự vô ý của mình.

-‘tay anh sắp lành ùi heo’,mình nói với em, cứ trời sáng là gió mát. Mình chẳng thấy chút đau đớn gì ở cơ thể nữa, thỉnh thoảng chỉ hơi ngứa chút, mình chỉ đợi ngày tháo bột là xong

-‘nhờ em đó nha’, em nói liền,

-‘sao nhờ em?’, mình hỏi em

-‘hôm bữa con nào hun vô tay anh đó’, em nói với giọng đanh đá, mình cười liền, thì ra là vậy

-‘haha, uhm, nhờ heo ha, vậy anh đau ở đâu em hun là hết hả?’, mình hỏi em gia sư,

-‘uhm, tất nhiên , em là liều thuốc của đời anh mà’, em nói tự tin và hoạt bát

-‘vậy em đau ở đâu đưa anh hun, anh hun ko những hết đau mà còn khỏe ra’, mình nói với em, cả hai cười

-‘đau tim’, em nói bâng quơ, xe vẫn chạy . Mình thấy hơi thoáng chút ngỡ ngàng, “ừ thì tim em vẫn còn đau, những vết thương trong em chưa từng có cơ hội để lành, em mệt mỏi lắm”, mình cứ nghĩ em sẽ nói thế tiếp theo, sự chịu đựng cũng có giới hạn mà

-‘mà cấm hun vô tim’, em gia sư nói tiếp như kịp nhận ra gì đó. Mình còn lớ ngớ chưa hiểu gì

-‘sao ko?’, mình hỏi, lúc này biết rồi mà vẫn chọc em

-‘bỏ qua bỏ qua, nói chuyện khác, haha’, em cười nói, miệng em rất dẻo, lời lẽ cũng đa dạng và linh hoạt

Em gia sư và mình ghé vào tiệm ăn sáng rồi em chở mình tới trường,rồi em chạy về nhà. Em quá tốt với mình.



Thằng số đuôi 37 nhắn tin cho mình khi mình đang học : ‘có chuyện gấp muốn nói với bạn đó’, nó nhắn vậy thôi và mình không nhắn lại, mình thấy thằng này lằng nhằng lắm , không biết nó cứ nhất quyết đòi gặp mình làm gì. Tự dưng mình lại nghĩ ko phải là D, vì nếu là D thì D sẽ có cách khôn ngoan hơn để gặp mình nếu có việc chứ, càng ngày mình càng muốn biết số đuôi 37 là ai và D là ai, có liên quan ko sao cứ làm phiền tới cuộc sống của mình và em gia sư.



Trưa em gia sư tới đón và chở mình về,mình nói muốn ăn kem để em chở mình vào quán kem, mình muốn nói cho em gia sư về việc nhỏ Nhung và thằng đuôi số 37. Mình biết để càng lâu thì càng rắc rối, đêm dài lắm mộng. Trưa nay trời hiu hiu nắng, cái nắng gần tắt để nhường cho mưa, mấy bữa này chiều nào cũng mưa dai dẳng cho tới tối nên tối mình toàn phải ở nhà vì tay bó bột ko thích hợp đi dính mưa.

Em và mình gọi 2 cây kem tươi sô cô la, mình hỏi em

-‘nhỏ Nhung mời anh đi sinh nhật đó’, mình nói và hồi hộp đợi chờ phản ứng của em gia sư, em đang đưa tay chạm kem, như mọi lần ăn kem

-‘nhỏ hôm ở bậc đá hả?’, em gia sư hỏi, có vẻ bình thường

-‘uhm’, mình trả lời, mình cũng đang nếm cái vị ngọt mát lạnh của kem

-‘anh đi ko?’, em hỏi mình, liếm kem ngon lành, em còn tranh thủ liếm cây kem của mình, heo con hay dành ăn lắm

-‘ko, em nghĩ sao’, mình nói ý của mình và cũng hỏi ý của em

-‘ko đi nhưng cũng mua quà tặng chứ, nó mời rồi mà’, em nói, mọi lời em nói đều chậm rãi, ko có gì là khẩn trương hay khó chịu khi nhắc về nhỏ Nhung.

-‘uhm, mà nhỏ đó hay tới nhà anh chơi với anh thấy phiền lắm’, mình nói, muốn nói rõ ý định của mình, để sau này nhỏ Nhung có chơi xấu mà đi bịa đặt chuyện thì em gia sư cũng sẽ biết ý mình mà nói chuyện.

-‘kệ nó, cứ bình thường đi’, em nói, mình hới thấy lạ lạ con gái khi nghe đoạn này thường tỏ ra ko thích vì kẻ khác làm phiền ng yêu mình nhưng em gia sư lại tỏ ra bình thường lắm.

-‘em ko ghen hả?’, mình buột miệng hỏi, hỏi xong mới thấy điên kinh niên, hỏi câu vớ vẩn thế mà cũng hỏi được

-‘nó là gì mà em phải ghen với nó’,em cười nó, nhìn điệu bộ rất lạ. Mình nhìn em là biết em cũng ko thích nhỏ Nhung, nhưng em gia sư nghĩ là nhỏ Nhung ko đáng để em ghen tuông.

-‘ghê zữ’, mình nói, cười nhìn em ngạc nhiên.

-‘chứ ko đúng àh’, em nói, cười tươi rồi ăn kem tiếp, chưa ban giờ mình quen em mà ko thấy em ăn ngon lành.

-‘àh , có cái số kia gọi anh nói chuyện về em đó, còn đòi gặp em nữa’, mình nói, cô gắng cân nhắc lời nói, vì mình sợ em buồn, mình thấy em ngừng ăn hẳn vì ngạc nhiên, nhìn sắc mặt em có chút biến đổi

-‘ai?’, em hỏi liền, em cũng tò mò như biết

-‘ko biết, để anh đưa em coi’, mình nói rồi lấy điện thoại mở cho em xem, em nhìn vào chăm chú, như cố nhớ ra số của ai, có thể là người quen.

-‘ai zậy?’, mình hỏi em, mình cũng tò mò lắm.

-‘ko biết’, em nói nhưng tâm trí thì đang cố gắng nhớ hay đoán gì đó. Điều này chỉ vô ích nếu số điện đó là thuộc sim khuyến mãi, với lại ko ai ngu ngốc mà dùng sim bình thường

-‘có tin nhắn ko?’, em hỏi mình,mình nghĩ em muốn coi cách nhắn tin coi giống ai, vì thường mỗi người có 1 vài đặc điểm riêng khi nhắn tin.

-‘có’, mình mở ra cho em xem, mình chờ xem em nói gì khi đọc những tin nhắn đó. Mình thấy hài lòng vì mình đã kể hết mọi chuyện cho em gia sư.

Em chăm chú đọc hết tin nhắn, cây kem đang chảy và em quên mất thì phải, sau 1 lát thì em lại ăn kem tiếp, em trả điện thoại cho mình, mình mới chột dạ là mấy tin nhắn của nhỏ Nhung trong điện thoại, có cả số nhỏ H, mình đâu xó xóa, em gia sư thế là đã đọc hết. Điều đó ko là gì vì mình đâu trả lời mấy tin nhắn đó nhưng mình chẳng thích em thấy vậy, mình ko muốn em khó chịu vì mấy thứ dây dưa. Em gia sư im lặng

- ‘sao, ai?’, mình hỏi, mình nghĩ em biết là ai, vì bây giờ em lại ăn kem, ko nghĩ nữa

- ‘em đoán là D, mà ko biết đúng ko?’, em nói và mình sửng sốt, vậy thì D chính xác là kẻ khó đoán, khi thì nhục mạ ng khác, tỏ ra nông nổi, khi thì lại tỏ ra quá mực thước và lịch sự. Sao mà lường nổi. Nhưng có 1 điều mình hài lòng là mình đã nói cho em gia sư về số đuôi 37 và em gia sư đoán là D, ít gì khi biết những chuyện đó em gia sư sẽ ko thể bình thường với D, sẽ hiểu rõ thêm về D và ko có lí do gì gặp D nhiều nữa.

- ‘sao em đoán là D mà ko phải ng khác?’, mình hỏi em vì mình ko biết sao em biết là D

- ‘vì em thấy cách nhắn tin kiểu đó với lại chỉ có D mới vậy?’, em nói mắt hơi nhìn xa xăm, em nói thế chắc chắn em hiểu khá rõ tính D và thói quen của D. Họ đã có 1 khoảng thời gian gắn bó, nhưng mục đích của D là gì, sao ko xuất hiện trước đây mà giờ mới xuất hiện.

- ‘sao nó muốn gặp anh, nó làm vậy chi’, mình hỏi em gia sư, không biết có làm em khó xử không nữa

- ‘em ko rõ lắm nhưng chắc ko phải chuyện tốt, chuyện của em rối lắm’, em nói có vẻ tâm trạng em chùng xuống. Lúc này em ăn hết kem và đang nghịch với li nước trà, em lấy ngón tay chấm tại những vệt nước trên bàn rồi vẽ ra những hình thù nguệch ngoạc

- ‘anh sẽ mở rối cho em nếu em muốn’, mình nói, gợi cho em nói chuyện. Hình xăm ở dưới chân em nổi lên rất rõ, mình muốn biết cái hình xăm đó bắt nguồn từ đâu.

- ‘cứ bình thường đi’, em nói, em không vui, mình nghĩ thế. Lại nghĩ tới những thứ xung quanh và thấy mệt.

- ‘em có bình thường đc đâu, em vẫn mệt nhoài, rồi rã rời vì những chuyện đó. Anh ko rõ những thứ em trải qua lắm nhưng anh tin khi em nhìn và đối mặt với nó, dẹp nó yên ổn thì nó sẽ ổn’, mình nói, nói những thứ mình đang nghĩ trong đầu. Mình muốn em trả lòng, mình sẽ dùng tất cả những thứ mình có, cả trái tim và trí thông minh ít ỏi để hiểu, để cảm thông dù lời mình nói có lẽ ko hay nhưng bảo đảm tính chân thực

- ‘anh tưởng đời là phim hả ?’, em lặng mặt hỏi mình, mình ngỡ ngàng.

- ‘tất nhiên ko, nhưng thực tế phim lấy từ thực tế, em phải đối mặt chứ chạy hoài, trốn hoài àh’, mình nói nhanh, mình cũng thấy hơi phấn khích, sao em có vẻ như muốn nổi giận với mình.

- ‘em có chạy đâu, có trốn đâu, chỉ là nó đeo bám em và lằng nhằng’, em nói, mình và em nói chuyện với nhau hình như chưa từng căng thẳng thế.

- ‘em nói anh ôm em, mà em có cho anh cơ hội chưa? Em cứ bỏ qua, cứ để những thứ đó làm phiền em, em ko thấy mệt thì anh cũng thấy mệt dùm đó’, mình nói, tự dưng câu chuyện bị đẩy tới thứ này, chẳng liên quan gì tới câu chuyện lúc đầu. Thật là vớ vẩn

- ‘về thôi, nói hồi cãi nhau’, em nói, em cũng ko vui, mình cũng ko vui

- ‘ko, cứ vậy ko àh, chuyện gì giải quyết xong đi, cãi nhau cũng đc, anh sẽ làm lành trước nhưng em phải nói anh nghe, đừng im lặng mãi’, mình nói, mình đang muốn hiểu, muốn nói chuyện , muốn em nói mình nghe. Mình biết em ko thể mãi chạy trốn vì em sợ tổn thương. Cô bé nhỏ của mình luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng em mong manh và sợ đau hơn bất kì ai.

- ‘anh muốn em nói gì nữa?’, em hỏi mình, hơi rụt rè, chắc em ko thích cãi nhau, có lẽ em mệt. Mình tự dưng hỏi chính mình là những thứ mình nói hầu như ko liên quan gì tới chuyện thằng số đuôi 37 mà em gia sư cho là thằng D. Mình bị gì mà làm quá lên thế

- ‘thôi, anh xin lỗi’, mình nói, thấy mình điên cuồng quá

- ‘anh sẽ giải quyết dùm em hả?’, em hỏi mình,mình la quá chắc em buồn rồi, mình thấy có lỗi

- ‘ko,anh cùng em giải quyết, em phải sống mà’, mình nói, chuyện H, HA, hay C, D đều là người ngoài cuộc và cũng ko dính dáng nhiều lắm dù họ luôn cố gắng níu kéo hay làm phiền, người em gia sư cần giải quyết là chị Q, dù gì thì đó cũng là chị em và là máu mủ ruột thịt. Và chị Q và mẹ chị là những ng thân ít ỏi còn lại của em gia sư. Chị Q bị hận thù che mắt, chị nghĩ là em gia sư cướp hết tất cả của chị nên thế. Mình hi vọng mọi thứ sẽ qua, ngày mai nắng sẽ lên và sẽ thấy chân trời, nếu mình tin mai nắng thì dù mai mưa vẫn sẽ thấy cái ánh nắng mình mong trong mưa. Nắng hay mưa thật ra ko quan trọng nếu mình thấy ổn, thấy vui.

- ‘ohm, em sẽ cố gắng’, em gia sư nói, hôm nay em tỏ ra yếu đuối, chẳng hiểu có chuyện gì hay số đuôi 37 làm em thấy buồn



Câu cãi cọ bắt đầu hết sức vở vẫn và kết thúc cũng hết sức vớ vẩn, chẳng đi tới đâu, nhưng có vẻ em trở nên mở lòng hơn. Mình không cố ý làm như thế chỉ là mình làm mọi thứ theo cảm xúc lúc đó



Chiều, mình ngủ trưa thì thằng anh gọi réo mình đi đá banh, khoảng 3h đá, mình lồm cồm bò dậy và thay đồ, chủ yếu là mình tới xem cho vui, có không khi sân bóng với sẵn coi D là ng như thế nào, mình cũng tính tới trường hợp hắn đã biết mặt mình, nhưng mình cũng muốn biết mặt D, vì dù gì biết mặt cũng dễ lường hơn là không biết gì. Mình thay đồ và mặc quần short đứng sẵn dưới sảnh đợi thằng anh.

Đợi 10p thì thằng anh tới, nó mặc đồ đá banh màu xanh lá, cái màu này chói kinh. Mình leo lên xe nói hỏi liền

- ‘thằng D có đá ko anh?’

- ‘có đó , mày đi chủ yếu gặp nó àh?’, thằng anh hỏi, nó chạy xe nhanh như ma đuổi

- ‘đâu,em hỏi thui, ở nhà chán quá nên đi coi thôi’, mình nói chống chế

Thằng anh im và chở mình đi, tới nơi thì bạn bè trong nhóm của thằng anh đã tới, mình chòa mọi người rồi vào ghế, mình nhìn khắp mọi người như đoán xem D là ai. Vừa ng đá vừa người đi chung để chơi là hơn 20 người, những người ngồi coi thì ngồi uống nước ngay đó coi, còn nhửng người đa thì vào sân.

-‘thằng nào thằng D’, mình hỏi thằng anh khi nó chuẩn bị vào sân.

-‘hôm nay nó ko đi, nó đau chân’, thằng anh mình trả lời, thế là mình tiu nghỉu, sao hôm nay nó ko đi, vừa lúc nãy nó đi mà. Hay nó biết mình đi hôm nay, nhưng sao mà biết được, chẳng lẽ nó biết mình là em của anh Đ, chuyện đó xác suất xảy ra cực ít nên mình bỏ qua

Thế là không gặp đc D, mình càng thấy thằng này mờ ám,nhưng mình thôi ko nghĩ về nó vì chẳng được gì. Chuyện gì đến sẽ đến, nó cũng sẽ đến gặp mình. Giờ thì em gia sư đã xác nhận là đã gặp D. Thằng anh đá banh , mình thì ngồi uống cả 2 chai sting, lâu rồi ko ra sân banh, thấy không khí thoải mái dù trời sắp chuyển mưa. Thằng anh đá xong chở mình về, người thằng anh nhễ nhại mồ hôi

-‘thằng D là người như thế nào? Tự dưng tò mò quá’, mình nói với thằng anh, thằng anh chắc chắn hiểu mình muốn nói biết gì rồi

-‘thì cũng bình thường thôi, thằng này tính trầm lắm nhưng chơi với anh em cũng được’, thằng anh nói, mình cũng đoán D là ng trầm tính

/34

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status