Sẽ Mãi Bên Nhau
Chương 18: Những lời Vũ đã nói – “Tao … thực sự hối hận rồi . Tao xin mày , quỳ xin mày ,hãy cho tao đc thấy cô
/27
|
6 tháng sau , tại London – Anh
6 tháng qua , nó và Diệp chưa lần nào quên đc 2 ng bọn hắn. Nỗi nhớ xâm chiếm vào từng tế bào. Bọn nó không biết làm sao , đành dùng công việc mà quên đi , đêm đến cả 2 lại cùng nhau uống rượu. Cuộc sống của chúng nó cứ thế trôi đi …
1 buổi sáng chủ nhật , biệt thự Phạm Gia Việt Nam
Vũ phá cửa bước vào với vẻ mặt không mấy tốt đẹp.
– Lại sao nữa đây ? Uống rượu hoài k chán hả – Bảo bước ra,lạnh lùng. Từ khi Hân và Diệp đi anh cũng ít nói ít cười nhiều hơn, mặc dù vẫn chăm sóc cho 2 đứa bn.
– Tao xin mày Bảo ạ … Xin mày … Tao biết lỗi rồi , làm ơn cho tao biết Diệp đang ở đâu đi tao xin mày –Vũ hét lên , quỳ 2 chân xuống trc Bảo , nc mắt k ngừng tuôn rơi- Xin mày đấy … cho tao biết Diệp đang ở đâu. Tao sắp chết rồi , không có cô ấy tao thực sự không sống nổi nữa
– Mày làm gì vậy đứng lên đi – Bảo hét , mắt ánh lên tia ngạc nhiên . Vũ là ng mà không bao h quỳ gối xin xỏ ai điều gì – Không phải mày nói vs Diệp rằng mày không cần nó nữa sao ? Mày nói vs Diệp những gì mày không nhớ sao ?
____Flash_Back____
Biệt thự Phạm gia , lúc Hân còn đang ở Hà gia. Diệp về lấy đồ cho Hân, Vũ đang ngồi ở phòng khách
– Tại sao cô lại như thế , 1 ng độc ác như cô ta tại sao cô lại giúp chứ ? – Vũ kéo tay Diệp lại khi cô chuẩn bị vể
– Đừng có nói bn tôi như thế anh chả hiểu gì về nó hết – Diệp hét lên
– Không hiểu gì sao ? Sự thật là như vậy còn hiểu gì nữa ?
– …. – Diệp im lặng bỏ đi
– Đừng đi tôi xin em . Tôi yêu em vì vậy tôi không muốn bọn họ cướp em đi – Vũ ôm lấy Diệp từ đằng sau
– Bỏ ra đi – Diệp hét lên – Anh làm cái gì vậy hả
– Em… tại sao em lại như thế chứ ? Cô ta có gì tốt đẹp mà em lại bênh chằm chặp như thế ?
– Chát… 1 cái tát vang lên , đau điếng – Tôi nói cho anh biết , đừng có xúc phạm bạn tôi . Hân có tốt đẹp hay không điều đấy tôi tự biết . Làm ơn hãy để tôi đi đi , tôi yêu anh nhưng thực sự chúng ta có quá nhiều bất đồng . Đối với tôi Hân k chỉ là pn thân mà còn là ng mẹ , ng chị nữa. Tôi cần 1 ng có thể hiểu , có thể yêu quý Hân như 1 ng thân . Xin anh buông tôi ra đi . Chúng ta không hợp nhau. Cứ như vậy rồi sẽ chia tay thôi. Đừng để cả 2 phải đau khổ nữa
– Tôi… thật không ngờ em lại có thể bênh 1 con cáo già như cô ta , đối với em cô ta quan trọng hơn cả tôi. Thế mà em nói rằng yêu tôi hay sao ? Giả tạo
– Chát… 1 cái tát nữa vang lên ( * tg : h ms bít chị này cuồng tát =.=).- Anh xúc phạm tôi cũng đc nhưng đừng có xúc phạm bạn tôi. Phải , cứ cho là tôi giả tạo đi . Anh nghĩ xem có thực sự yêu tôi hay không ? Anh yêu tôi mà không thể thông cảm cho tôi. Không kịp nghe câu chuyện tôi giải thích đã đổ tội cho bạn thân của tôi . Anh yêu tôi sao ? Anh có thực sự yêu tôi không? – Diệp hét lên rồi chạy ra ngoài , leo lên chiếc taxi đã đợi sẵn, cô cố kiềm lòng để không bật ra tiếng khóc – Làm ơn đưa tôi đến biệt thự Hà gia – cô nói vs ng tài xế
– Tại sao ? Tại sao lại như thế – Vũ nói một mình , đau đớn
– Mày đã mất đi Diệp rồi – Bảo lên tiếng , anh về đây là để nói rõ với Nhật Anh
– Lại là mày nữa các ng đi hết đi – Vũ hét lên
– Tao không biết mày đg nghĩ gì , chính xác hơn là không cần biết mày đg nghĩ gì. Nhưng tao nói cho mà hay , chuyện không đơn giản như mày nghĩ đâu . Mày đã lm Diệp thất vọng rồi . Nó yêu mày nhiều hơn mày nghĩ đấy – Bảo nói rồi bỏ đi
– Chuyện … Không đơn giản như tao nghĩ sao – Vũ nói trong đau đớn, chai rượu trên tay dốc cạn
____End_Flash_Back____
– Tao xin lỗi. Tao biết chuyện rồi . Tao … thực sự hối hận rồi . Tao xin mày , quỳ xin mày ,hãy cho tao đc thấy cô ấy 1 lần , chỉ 1 lần thôi .- Vũ vẫn k ngừng van xin
– Tao … thực sự tao k biết làm sao nữa . Diệp đối với tao như em gái vậy . Tao không muốn nó đau nữa – Bảo ngập ngừng
– Tao xin mày… dù 1 lần thôi cx đc – Vũ vẫn không ngừng van xin
– Không đc . 1 lần k đc – Bảo dứt khoát
– Mày … chẳng nhẽ tao đã lm Diệp đau như thế hay sao ?
– Đúng vậy . Chính vì vậy k đc gặp nó 1 lần …- Bảo ngập ngừng , mắt ánh lên tia hạnh phúc
6 tháng qua , nó và Diệp chưa lần nào quên đc 2 ng bọn hắn. Nỗi nhớ xâm chiếm vào từng tế bào. Bọn nó không biết làm sao , đành dùng công việc mà quên đi , đêm đến cả 2 lại cùng nhau uống rượu. Cuộc sống của chúng nó cứ thế trôi đi …
1 buổi sáng chủ nhật , biệt thự Phạm Gia Việt Nam
Vũ phá cửa bước vào với vẻ mặt không mấy tốt đẹp.
– Lại sao nữa đây ? Uống rượu hoài k chán hả – Bảo bước ra,lạnh lùng. Từ khi Hân và Diệp đi anh cũng ít nói ít cười nhiều hơn, mặc dù vẫn chăm sóc cho 2 đứa bn.
– Tao xin mày Bảo ạ … Xin mày … Tao biết lỗi rồi , làm ơn cho tao biết Diệp đang ở đâu đi tao xin mày –Vũ hét lên , quỳ 2 chân xuống trc Bảo , nc mắt k ngừng tuôn rơi- Xin mày đấy … cho tao biết Diệp đang ở đâu. Tao sắp chết rồi , không có cô ấy tao thực sự không sống nổi nữa
– Mày làm gì vậy đứng lên đi – Bảo hét , mắt ánh lên tia ngạc nhiên . Vũ là ng mà không bao h quỳ gối xin xỏ ai điều gì – Không phải mày nói vs Diệp rằng mày không cần nó nữa sao ? Mày nói vs Diệp những gì mày không nhớ sao ?
____Flash_Back____
Biệt thự Phạm gia , lúc Hân còn đang ở Hà gia. Diệp về lấy đồ cho Hân, Vũ đang ngồi ở phòng khách
– Tại sao cô lại như thế , 1 ng độc ác như cô ta tại sao cô lại giúp chứ ? – Vũ kéo tay Diệp lại khi cô chuẩn bị vể
– Đừng có nói bn tôi như thế anh chả hiểu gì về nó hết – Diệp hét lên
– Không hiểu gì sao ? Sự thật là như vậy còn hiểu gì nữa ?
– …. – Diệp im lặng bỏ đi
– Đừng đi tôi xin em . Tôi yêu em vì vậy tôi không muốn bọn họ cướp em đi – Vũ ôm lấy Diệp từ đằng sau
– Bỏ ra đi – Diệp hét lên – Anh làm cái gì vậy hả
– Em… tại sao em lại như thế chứ ? Cô ta có gì tốt đẹp mà em lại bênh chằm chặp như thế ?
– Chát… 1 cái tát vang lên , đau điếng – Tôi nói cho anh biết , đừng có xúc phạm bạn tôi . Hân có tốt đẹp hay không điều đấy tôi tự biết . Làm ơn hãy để tôi đi đi , tôi yêu anh nhưng thực sự chúng ta có quá nhiều bất đồng . Đối với tôi Hân k chỉ là pn thân mà còn là ng mẹ , ng chị nữa. Tôi cần 1 ng có thể hiểu , có thể yêu quý Hân như 1 ng thân . Xin anh buông tôi ra đi . Chúng ta không hợp nhau. Cứ như vậy rồi sẽ chia tay thôi. Đừng để cả 2 phải đau khổ nữa
– Tôi… thật không ngờ em lại có thể bênh 1 con cáo già như cô ta , đối với em cô ta quan trọng hơn cả tôi. Thế mà em nói rằng yêu tôi hay sao ? Giả tạo
– Chát… 1 cái tát nữa vang lên ( * tg : h ms bít chị này cuồng tát =.=).- Anh xúc phạm tôi cũng đc nhưng đừng có xúc phạm bạn tôi. Phải , cứ cho là tôi giả tạo đi . Anh nghĩ xem có thực sự yêu tôi hay không ? Anh yêu tôi mà không thể thông cảm cho tôi. Không kịp nghe câu chuyện tôi giải thích đã đổ tội cho bạn thân của tôi . Anh yêu tôi sao ? Anh có thực sự yêu tôi không? – Diệp hét lên rồi chạy ra ngoài , leo lên chiếc taxi đã đợi sẵn, cô cố kiềm lòng để không bật ra tiếng khóc – Làm ơn đưa tôi đến biệt thự Hà gia – cô nói vs ng tài xế
– Tại sao ? Tại sao lại như thế – Vũ nói một mình , đau đớn
– Mày đã mất đi Diệp rồi – Bảo lên tiếng , anh về đây là để nói rõ với Nhật Anh
– Lại là mày nữa các ng đi hết đi – Vũ hét lên
– Tao không biết mày đg nghĩ gì , chính xác hơn là không cần biết mày đg nghĩ gì. Nhưng tao nói cho mà hay , chuyện không đơn giản như mày nghĩ đâu . Mày đã lm Diệp thất vọng rồi . Nó yêu mày nhiều hơn mày nghĩ đấy – Bảo nói rồi bỏ đi
– Chuyện … Không đơn giản như tao nghĩ sao – Vũ nói trong đau đớn, chai rượu trên tay dốc cạn
____End_Flash_Back____
– Tao xin lỗi. Tao biết chuyện rồi . Tao … thực sự hối hận rồi . Tao xin mày , quỳ xin mày ,hãy cho tao đc thấy cô ấy 1 lần , chỉ 1 lần thôi .- Vũ vẫn k ngừng van xin
– Tao … thực sự tao k biết làm sao nữa . Diệp đối với tao như em gái vậy . Tao không muốn nó đau nữa – Bảo ngập ngừng
– Tao xin mày… dù 1 lần thôi cx đc – Vũ vẫn không ngừng van xin
– Không đc . 1 lần k đc – Bảo dứt khoát
– Mày … chẳng nhẽ tao đã lm Diệp đau như thế hay sao ?
– Đúng vậy . Chính vì vậy k đc gặp nó 1 lần …- Bảo ngập ngừng , mắt ánh lên tia hạnh phúc
/27
|