CHƯƠNG 50: NGƯỜI THỪA KẾ.
Trong phòng bếp bận việc cậu còn có thể nghe được giọng nói chuyện giữa Levina và đối phương, mơ mơ hồ hồ cậu có thể nghe được “ba ngày sau”, “tiệc tối”, “phải đi” gì gì đó, cậu nghi hoặc chiên khoai, thật sự không hiểu lắm rốt cuộc Severus đang làm gì gần đây.
Chiên khoai xong, cậu rót thêm ít nước, khi mang sang thì hai người dường như vẫn còn đang nói về việc gì.
“Dì lưu lại ăn tối không ạ?” Harry hỏi.
“Không, biệt thự còn chút việc.” Dịu dàng từ chối, cô đứng lên, đặt tay lên vai Harry, “Dì mong gặp cháu lần hai, Harry.”
Đối phương đột nhiên đến rồi đột nhiên đi, Harry còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì đối phương đã đi rồi.
Bất đắc dĩ, Harry đành phải nghi ngờ nhìn về phía Severus, “Có thể nói cho em biết không?” Cậu hỏi.
Bởi chung quy là chuyện của biệt thự Prince, nếu không thể nói thì cậu cũng không hỏi nhiều.
Severus mấp máy môi, cuối cùng kéo Harry ngồi xuống cạnh mình,
“Làm sao vậy?” Xem ra dường như có chuyện gì đã xảy ra.
“Harry,” Severus vươn tay nhẹ vỗ mặt cậu, “Tôi đạt được quyền kế thừa gia tộc Prince.”
“Cái gì?” Harry ngạc nhiên nhìn Severus.
“Tôi thông qua khảo nghiệm, có thể trở về gia tộc Prince lại còn trở thành người thừa kế.” Anh đơn giản nói.
“Sev… để ý nói cho em biết đây là chuyện gì sao? Nếu em nhớ không lầm thì mẹ của anh…” Cho dù là ở thời đại của cậu hay trong không gian này thì Eileen Prince cũng đã bị gia tộc xóa tên rồi mới đúng, cũng vì cô yêu một người Muggle rồi gả cho anh ta, nên bị gia chủ Prince – ông ngoại Severus dưới cơn nóng giận gạch tên.
“Tôi vẫn luôn cho rằng bà chỉ yêu mình người ấy,” Cho đến hiện tại, anh vẫn không muốn kêu người kia là “ba”, “Nhưng cho đến sau đó tôi mới biết được là mình sai, Harry à, em biết không, mẹ tôi, là một người phụ nữ rất ích kỷ, nhưng tôi lại không thể nào hận bà ấy được, loại cảm giác này thật sự khiến tôi không biết nên làm thế nào cho phải.”
Harry nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Severus, cậu chưa nói gì, chỉ nắm tay anh chờ anh nói.
“Mẹ tôi, không phải vì gả cho người kia mới bị gia tộc xóa tên, gia tộc Prince mặc dù là máu trong nhưng thật ra cũng không quá để ý với đám hỏi máu trong mà rất nhiều quý tộc máu trong đều nhất định kiên trì. Cũng có người đã từng lấy máu lai, cũng có người đã từng lấy Muggle đương nhiên cũng có người kiên trì máu trong, mẹ tôi sở dĩ bị gia tộc xóa tên, vì năm đó bà ấy đã sớm đính hôn, mà đối phương lại là một quý tộc máu trong, mẹ tôi lại lựa chọn gả cho người khác, cứ thế nhất định khiến gia tộc Prince đắc tội quý tộc máu trong kia.”
Dưới tình huống như vậy, vì bảo vệ gia tộc, cũng vì bảo vệ con gái mình, Serres Prince chỉ có thể tuyên bố xóa tên Eileen Prince, rất nhiều người cho rằng sau khi Eileen Prince bị xóa tên sẽ theo Muggle biến mất khỏi giới phù thủy, thật ra cũng không có nhiều người biết Eileen Prince biến mất là do Serres Prince có thể sắp xếp.
Cho dù bị xóa tên thì Eileen Prince vẫn là con gái mà ông kiêu ngạo nhất, yêu thương nhất.
Nếu không phải Serres Prince cố gắng giấu diếm hướng đi của Eileen mà còn âm thầm giúp đỡ thì bằng với thế lực không coi là nhỏ của gia tộc kia trong giới pháp thuật làm sao lại có thể không tìm thấy Prince đã làm gia tộc họ chịu nhục chứ.
Sau khi Eileen rời khỏi giới pháp thuật, dì của Severus vẫn còn ngẫu nhiên đến thăm cô, khi đó Tobias Snape còn chưa biết Eileen là một phù thủy, cũng coi như hết lòng che chở cô, Levina nhìn cũng coi như vừa lòng, tin tức mang về cũng làm cho Serres hết sức hài lòng vì lựa chọn của con gái mình.
Nếu con gái đã có được hạnh phúc của mình thì ông cần gì phải giao gia tộc cho cô chứ, trong gia tộc còn có vài đứa nhỏ tư chất cũng không tồi, cho dù kém hơn một chút so với con gái mình nhưng chỉ cần nghiêm túc đào tạo thì hẳn khong có vấn đề gì, gia tộc này cũng không tụt dốc. Eileen nói, để cho cô một mình đi tìm hạnh phúc của mình là được rồi.
Cũng vì ý tưởng này của gia chủ Prince Eileen không hề buồn phiền ở nhà, sau khi cô kết hôn không lâu đã mang thai.
Khi đó Tobias có thể nói là vô cùng cưng chiều Eileen, khiến Levina đến thăm cô còn cười nói mình cảm thấy ghen tị.
Vì Eileen chung quy đã bị xóa tên, gia tộc sẽ không nên tiếp xúc nhiều với cô, sau khi Severus được sinh ra, Levina mang quà tặng mà Serres đã trộm đưa cho cô để cô đưa tới, rồi, liên lạc giữa gia tộc Prince và Eileen cũng dần dần thưa thớt.
Sau lại, vì công việc mà Tobias muốn chuyển nhà, liên lạc giữa Eileen và gia tộc Prince cũng dần cắt đứt.
Khi Severus hai tuổi vì sốt làm pháp lực xung đột, phá hủy gần như toàn bộ đồ đạc trong nhà, nhân lúc Tobias không ở Eileen khôi phục lại bộ dáng phòng ban đầu, rồi bỏ ra vạc đã đặt trong túi không gian rất lâu rồi, giúp con trai mình điều chế độc dược.
Trải qua pháp lực xung đột nghiêm trọng như vậy nếu không uống độc dược thì con trai của mình rất có thể biến thành Squib, nên Eileen sử dụng cái vạc mà mình đã rất lâu rồi không dùng.
Nhưng khi độc dược được điều chế thành công thì Tobias đỏ mắt giận dữ đẩy cửa ra.
“Tôi vẫn luôn không biết, tôi lại cưới một mụ phù thủy vào nhà.” Anh dữ tợn nhìn Eileen.
Ấp lực vì sự nghiệp bắt đầu trượt dốc cộng thêm vì phát hiện bí mật của Eileen làm anh suy sụp hoàn toàn, đã không còn tình yêu trước kia với Eileen nữa.
Sau lại bọn họ dọn đến Đường Bàn Xoay, liên lạc giữa Prince và Eileen cũng không còn nữa.
Mà Eileen cũng không nghĩ sẽ trở về gia tộc Prince, cô còn đang mơ tưởng, mơ tưởng sẽ có một ngày Tobias có thể yêu cô một lần nữa.
Mà lần đợi chờ này đã tiêu hao hết sự sống ngắn ngủi của cô.
Nghỉ hè năm thứ ba của Severus, lần đầu tiên anh được mặc quần áo mới.
Đó là một áo chùng màu đen mới tinh, mà không phải áo chùng trong cửa hàng, anh thấy viền quanh áo chùng còn có một ít cổ ngữ, đã chọn học cổ ngữ đương nhiên anh biết áo chùng có ma văn sẽ quý giá thế nào, anh rất kinh ngạc mẹ của mình lấy được áo này từ đâu.
Lập tức anh thấy mẹ mình – trước kia mẹ không hề chú ý đến mình cũng thay một bộ quần áo mới, cho tới bây giờ anh cũng không biết mẹ mình cũng có thể xinh đẹp như vậy, bỏ đi cái tạp dề đầy dầu mỡ, làn da vì làm việc nhà trở nên già nua, mẹ hơn bốn mươi tuổi lần đầu tiên hiện ra dáng vẻ bà nên có mà không phải giống như một bà già sáu mươi tuổi hàng ngày.
“Mẹ à… chúng ta đi đâu vậy ạ?” Anh khẽ hỏi.
Có phải mẹ ghét anh là cục nợ, thật sự không cần anh nữa? Muốn tặng anh cho người khác sao?
Trong nháy mắt, Severus chỉ có mười ba tuổi sợ hãi trong đáy lòng, cho dù cái nhà này làm anh không cảm nhận được ấm áp, cho dù anh không thừa nhận mình có một người ba, nhưng anh vẫn yêu mẹ mình. Mẹ của anh, khi bị người kia đánh chỉ có thể khóc nhưng sẽ lén ra ngoài vào buổi tối dùng đũa phép chữa trị cho anh. Anh biết mẹ sau khi người kia phát hiện mình là phù thủy không còn dùng pháp thuật nữa, nếu không phải vì chính mình, chỉ sợ bà sẽ tự bẻ gãy đũa phép của bà rồi cũng nên.
Anh yêu mẹ của mình, cho dù người mẹ yêu nhất lại là người chồng của bà.
“Sev à.” Eileen ngồi xổm xuống nhìn anh, “Từ khi con sinh ra tới nay mẹ vẫn chưa thể làm cho con điều gì, mẹ rất xin lỗi con, nhưng, con không thể giống mẹ như thế này được, làm cuộc sống của con đều bị hủy ở đây.” Bà nói xong, cầm tay Severus độn thổ.
Cho tới bây giờ Severus cũng không biết mẹ mình lại có một thân phận như vậy.
Anh tiến vào giới pháp thuật ba năm, đương nhiên biết từ Prince có ý nghĩa như thế nào.
Anh chỉ là không tưởng tượng được, mẹ chính mình đã từng là một thành viên của gia tộc này, mà còn rất có thể trở thành gia chủ nữa. Giây phút kia anh mới biết được mẹ đã từ bỏ nhiều thế nào vì người kia, đáng tiếc người kia vĩnh viễn cũng không biết được.
“Eileen.” Nhìn con gái mình trở về, Serres hơi ngạc nhiên, ông đã không gặp con gái của mình rất nhiều năm rồi, lúc này nhìn thấy cô lại phát hiện tình huống của con gái không hề tốt đẹp.
Cho dù Eileen đã che giấu rất tốt nhưng nếp nhăn trên mặt cô vẫn liếc mắt là có thể nhìn ra được.
“Con đến.” Severus chưa từng thấy mẹ mình đứng thẳng như vậy, dường như chỉ cần đứng sau mẹ thôi thì anh sẽ không cần phải e ngại bất kỳ mưa gió nào, “Con đưa con của con đến đây, xin cho thằng bé trở về gia tộc Prince.”
Người bị gia tộc Prince trục xuất đến tận cuối đời cũng không thể nào trở về gia tộc được nữa, nhưng con cháu của bọn họ lại có một cơ hội, phải chứng minh thiên phú độc dược của thằng bé không kém hơn so với đứa nhỏ trong gia tộc.
“Con của con, mặc dù năm nay mới là năm thứ ba nhưng cũng đã học xong chương trình học bảy năm của Hogwarts, mà thằng bé đã có thể điều chế ra một ít Phúc Lạc Dược ít tạp chất, con của con có thể dẫn dắt Prince đến tương lai sáng lạn.” Đó là giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo, là giọng điệu mà Severus vẫn luôn hy vọng xa vời lại chưa bao giờ nghe qua.
Trong trí nhớ, khi người kia không ở thì mẹ sẽ tự tay dạy anh độc dược, nhưng cho dù anh làm rất tốt thì trong đáy mắt của mẹ cũng chỉ là sự yêu cầu tiến bộ nghiêm khắc mà thôi.
Anh chưa từng nghe được một lời khen, bây giờ, anh nhìn mẹ kiên định đứng trước mặt gia chủ Prince, nghe bà khen mình với người khác, đột nhiên cảm thấy hai mắt của mình ướt ướt.
Serres nghe lời giới thiệu của Eileen, cũng hơi kinh ngạc nhìn cháu ngoại của mình.
Thằng bé máu lai này lại có năng lực mạnh hơn cả vài đứa nhỏ máu trong trong gia tộc sao?
“Ta đồng ý cho thằng bé một cơ hội khảo hạch, chỉ cần thằng bé muốn thì có thể tìm ta bất cứ lúc nào,” Cân nhắc một lát, ông nói, “Thậm chí ta sẽ cung cấp một ít tư liệu cho thằng bé, nếu năng lực của thằng bé vượt qua trình độ khảo hạch thì ta sẽ còn thừa nhận thằng bé trở thành người thừa kế tiếp theo của gia tộc Prince.”
Eileen cười yếu ớt, “Cám ơn người, ba à.”
Đây là xưng hô mà cô đã gọi sau cả mười năm, nhưng không đợi Serres phản ứng gì thì cơ thể vốn đang đứng thẳng tắp của cô cứ thế ngã xuống.
Cú ngã này của Eileen, rốt cuộc không còn đứng lên được nữa.
Cho đến khi báo cáo kiểm tra ra, cho đến khi nhìn thấy vết thương trên người Severus, bọn họ mới biết được mấy năm qua Eileen đã phải sống một cuộc sống như thế nào.
Quan hệ của Eileen ở gia tộc Prince luôn rất tốt, lập tức, rất nhiều người liền nghĩ phải trả thù Tobias nhưng Eileen lại ngăn cản bọn họ.
“Con không hối hận vì lựa chọn của mình.” Cô cười nói, “Cho dù chỉ có thời gian vài năm…”
Cho dù sau vài năm cô lại có thể dùng cả đời để quay lại quá khứ.
“Con không hối hận, con yêu anh ấy.”
Cô không cần người khác hiểu được tình yêu của mình, không cần người khác bất bình vì vết thương của cô, cô chỉ biết cô chưa bao giờ hối hận về việc mình đã lựa chọn.
Hấp hối, cô nắm tay Severus, đứa bé này đã đứng trông ở đầu giường mình ba ngày chưa chợp mắt.
“Sev à, mẹ rất xin lỗi con,” Cả đời này của cô, duy nhất chịu thiệt chính là Severus, “Đồng ý với mẹ, trở lại gia tộc Prince, khi con còn sống, không thể hủy ở Đường Bàn Xoay được.”
Severus dùng sức gật đầu, Eileen hôn trán con trai của cô.
“Sev, kiêu ngạo lớn nhất của mẹ, phải nhớ kỹ, mẹ yêu con, và rất xin lỗi.”
Severus cũng hôn trán cô, “Mẹ, con cũng yêu mẹ.” Vì yêu mẹ cho nên không cần phải nói rất xin lỗi, mẹ là người mẹ mà con kính yêu nhất.
Eileen nhìn anh một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bởi vì bị xóa tên, Eileen không thể có được bài vị trong gia tộc Prince, nhưng Serres vẫn kiên trì an táng cô ở trong khu mộ gia tộc Prince, cho dù trên bia cũng không có chữ gì.
Năm ngày sau, Severus ôm di vật của mẹ trở về nhà.
Trước khi được Prince đồng ý, anh vẫn không thể ở lại nơi đó,
Lúc này, Tobias còn đang tức giận, gần mười ngày Eileen không nấu cơm cho anh ta.
Nhìn thấy Severus trở về, anh gào thét bắt thằng bé đi tìm Eileen.
“Bà đã chết rồi.” Severus lạnh lùng nhìn người mà anh chưa bao giờ thừa nhận, “Đây không phải là hy vọng của ông từ trước tới nay sao, không phải ông vẫn luôn hy vọng đánh chết bà sao, không phải ông chán ghét nhất trong nhà có một mụ phù thủy sao!”
Tobias lăng lăng nhìn Severus, không thể nào lý giải ý nghĩa của cái từ “chết” này.
Cho tới ba phút sau, anh ta mới giống như thú hoang bị thương chạy ra ngoài.
Chiều tối, anh ta bị người nâng trở về.
Anh ta đã chết, chết vì trúng độc rượu.
Trong tay anh ta còn đang nắm một cái vòng tay, thoạt nhìn đã hơi bị xỉn màu.
Severus nhìn vòng tay kia, anh nhớ rõ trước kia mẹ của anh từng nói vào lúc nào đó, người này đã từng hứa tặng bà một vòng tay xinh đẹp, nhưng hứa hẹn này vì thân phận của bà mà rơi vào khoảng không.
Anh và mẹ cũng chưa từng nghĩ, Tobias lại thật sự mua một vòng tay nhưng vẫn không lấy ra.
Có lẽ vì ông ta luôn luôn dùng vòng tay này để nhớ lại một Eileen không phải là một mụ phù thủy?
Ai biết được.
Severus không còn có đáp án nữa.
Anh hỏa táng đồng thời Tobias và di vật Eileen, một mình ở Đường Bàn Xoay, không nói cho người gia tộc Prince mình ở đâu.
Anh nhớ kỹ lời hứa của mình với mẹ, định sau khi trưởng thành mới đi khảo định.
Chỉ là Harry xuất hiện làm kế hoạch của anh diễn ra trước tiên.
Anh muốn tặng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Harry nên anh khảo hạch trước.
May mắn là anh thành công, năng lực của anh được gia tộc Prince từ trên xuống dưới đồng ý, anh sắp xuất hiện trong tiệc tối biệt thự Prince, chính thức trở thành người thừa kế.
“Sev…” Harry kề bên nhìn anh, “Không cần phải làm như vậy.” Làm một gia chủ quá vất vả, nhìn Draco là biết, sau chiến, khi Draco cừa mới kế thừa biệt thự Malfoy thì gần một tháng Draco gần như suy sụp, cậu không muốn Sev cũng phải chịu tội như vậy.
“Em đáng giá, Harry.” Anh hôn lên môi Harry, khẽ nói.
Em đáng giá để tôi dâng hiến tất cả tốt nhất cho em, Harry. Đăng bởi: admin
Trong phòng bếp bận việc cậu còn có thể nghe được giọng nói chuyện giữa Levina và đối phương, mơ mơ hồ hồ cậu có thể nghe được “ba ngày sau”, “tiệc tối”, “phải đi” gì gì đó, cậu nghi hoặc chiên khoai, thật sự không hiểu lắm rốt cuộc Severus đang làm gì gần đây.
Chiên khoai xong, cậu rót thêm ít nước, khi mang sang thì hai người dường như vẫn còn đang nói về việc gì.
“Dì lưu lại ăn tối không ạ?” Harry hỏi.
“Không, biệt thự còn chút việc.” Dịu dàng từ chối, cô đứng lên, đặt tay lên vai Harry, “Dì mong gặp cháu lần hai, Harry.”
Đối phương đột nhiên đến rồi đột nhiên đi, Harry còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì đối phương đã đi rồi.
Bất đắc dĩ, Harry đành phải nghi ngờ nhìn về phía Severus, “Có thể nói cho em biết không?” Cậu hỏi.
Bởi chung quy là chuyện của biệt thự Prince, nếu không thể nói thì cậu cũng không hỏi nhiều.
Severus mấp máy môi, cuối cùng kéo Harry ngồi xuống cạnh mình,
“Làm sao vậy?” Xem ra dường như có chuyện gì đã xảy ra.
“Harry,” Severus vươn tay nhẹ vỗ mặt cậu, “Tôi đạt được quyền kế thừa gia tộc Prince.”
“Cái gì?” Harry ngạc nhiên nhìn Severus.
“Tôi thông qua khảo nghiệm, có thể trở về gia tộc Prince lại còn trở thành người thừa kế.” Anh đơn giản nói.
“Sev… để ý nói cho em biết đây là chuyện gì sao? Nếu em nhớ không lầm thì mẹ của anh…” Cho dù là ở thời đại của cậu hay trong không gian này thì Eileen Prince cũng đã bị gia tộc xóa tên rồi mới đúng, cũng vì cô yêu một người Muggle rồi gả cho anh ta, nên bị gia chủ Prince – ông ngoại Severus dưới cơn nóng giận gạch tên.
“Tôi vẫn luôn cho rằng bà chỉ yêu mình người ấy,” Cho đến hiện tại, anh vẫn không muốn kêu người kia là “ba”, “Nhưng cho đến sau đó tôi mới biết được là mình sai, Harry à, em biết không, mẹ tôi, là một người phụ nữ rất ích kỷ, nhưng tôi lại không thể nào hận bà ấy được, loại cảm giác này thật sự khiến tôi không biết nên làm thế nào cho phải.”
Harry nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Severus, cậu chưa nói gì, chỉ nắm tay anh chờ anh nói.
“Mẹ tôi, không phải vì gả cho người kia mới bị gia tộc xóa tên, gia tộc Prince mặc dù là máu trong nhưng thật ra cũng không quá để ý với đám hỏi máu trong mà rất nhiều quý tộc máu trong đều nhất định kiên trì. Cũng có người đã từng lấy máu lai, cũng có người đã từng lấy Muggle đương nhiên cũng có người kiên trì máu trong, mẹ tôi sở dĩ bị gia tộc xóa tên, vì năm đó bà ấy đã sớm đính hôn, mà đối phương lại là một quý tộc máu trong, mẹ tôi lại lựa chọn gả cho người khác, cứ thế nhất định khiến gia tộc Prince đắc tội quý tộc máu trong kia.”
Dưới tình huống như vậy, vì bảo vệ gia tộc, cũng vì bảo vệ con gái mình, Serres Prince chỉ có thể tuyên bố xóa tên Eileen Prince, rất nhiều người cho rằng sau khi Eileen Prince bị xóa tên sẽ theo Muggle biến mất khỏi giới phù thủy, thật ra cũng không có nhiều người biết Eileen Prince biến mất là do Serres Prince có thể sắp xếp.
Cho dù bị xóa tên thì Eileen Prince vẫn là con gái mà ông kiêu ngạo nhất, yêu thương nhất.
Nếu không phải Serres Prince cố gắng giấu diếm hướng đi của Eileen mà còn âm thầm giúp đỡ thì bằng với thế lực không coi là nhỏ của gia tộc kia trong giới pháp thuật làm sao lại có thể không tìm thấy Prince đã làm gia tộc họ chịu nhục chứ.
Sau khi Eileen rời khỏi giới pháp thuật, dì của Severus vẫn còn ngẫu nhiên đến thăm cô, khi đó Tobias Snape còn chưa biết Eileen là một phù thủy, cũng coi như hết lòng che chở cô, Levina nhìn cũng coi như vừa lòng, tin tức mang về cũng làm cho Serres hết sức hài lòng vì lựa chọn của con gái mình.
Nếu con gái đã có được hạnh phúc của mình thì ông cần gì phải giao gia tộc cho cô chứ, trong gia tộc còn có vài đứa nhỏ tư chất cũng không tồi, cho dù kém hơn một chút so với con gái mình nhưng chỉ cần nghiêm túc đào tạo thì hẳn khong có vấn đề gì, gia tộc này cũng không tụt dốc. Eileen nói, để cho cô một mình đi tìm hạnh phúc của mình là được rồi.
Cũng vì ý tưởng này của gia chủ Prince Eileen không hề buồn phiền ở nhà, sau khi cô kết hôn không lâu đã mang thai.
Khi đó Tobias có thể nói là vô cùng cưng chiều Eileen, khiến Levina đến thăm cô còn cười nói mình cảm thấy ghen tị.
Vì Eileen chung quy đã bị xóa tên, gia tộc sẽ không nên tiếp xúc nhiều với cô, sau khi Severus được sinh ra, Levina mang quà tặng mà Serres đã trộm đưa cho cô để cô đưa tới, rồi, liên lạc giữa gia tộc Prince và Eileen cũng dần dần thưa thớt.
Sau lại, vì công việc mà Tobias muốn chuyển nhà, liên lạc giữa Eileen và gia tộc Prince cũng dần cắt đứt.
Khi Severus hai tuổi vì sốt làm pháp lực xung đột, phá hủy gần như toàn bộ đồ đạc trong nhà, nhân lúc Tobias không ở Eileen khôi phục lại bộ dáng phòng ban đầu, rồi bỏ ra vạc đã đặt trong túi không gian rất lâu rồi, giúp con trai mình điều chế độc dược.
Trải qua pháp lực xung đột nghiêm trọng như vậy nếu không uống độc dược thì con trai của mình rất có thể biến thành Squib, nên Eileen sử dụng cái vạc mà mình đã rất lâu rồi không dùng.
Nhưng khi độc dược được điều chế thành công thì Tobias đỏ mắt giận dữ đẩy cửa ra.
“Tôi vẫn luôn không biết, tôi lại cưới một mụ phù thủy vào nhà.” Anh dữ tợn nhìn Eileen.
Ấp lực vì sự nghiệp bắt đầu trượt dốc cộng thêm vì phát hiện bí mật của Eileen làm anh suy sụp hoàn toàn, đã không còn tình yêu trước kia với Eileen nữa.
Sau lại bọn họ dọn đến Đường Bàn Xoay, liên lạc giữa Prince và Eileen cũng không còn nữa.
Mà Eileen cũng không nghĩ sẽ trở về gia tộc Prince, cô còn đang mơ tưởng, mơ tưởng sẽ có một ngày Tobias có thể yêu cô một lần nữa.
Mà lần đợi chờ này đã tiêu hao hết sự sống ngắn ngủi của cô.
Nghỉ hè năm thứ ba của Severus, lần đầu tiên anh được mặc quần áo mới.
Đó là một áo chùng màu đen mới tinh, mà không phải áo chùng trong cửa hàng, anh thấy viền quanh áo chùng còn có một ít cổ ngữ, đã chọn học cổ ngữ đương nhiên anh biết áo chùng có ma văn sẽ quý giá thế nào, anh rất kinh ngạc mẹ của mình lấy được áo này từ đâu.
Lập tức anh thấy mẹ mình – trước kia mẹ không hề chú ý đến mình cũng thay một bộ quần áo mới, cho tới bây giờ anh cũng không biết mẹ mình cũng có thể xinh đẹp như vậy, bỏ đi cái tạp dề đầy dầu mỡ, làn da vì làm việc nhà trở nên già nua, mẹ hơn bốn mươi tuổi lần đầu tiên hiện ra dáng vẻ bà nên có mà không phải giống như một bà già sáu mươi tuổi hàng ngày.
“Mẹ à… chúng ta đi đâu vậy ạ?” Anh khẽ hỏi.
Có phải mẹ ghét anh là cục nợ, thật sự không cần anh nữa? Muốn tặng anh cho người khác sao?
Trong nháy mắt, Severus chỉ có mười ba tuổi sợ hãi trong đáy lòng, cho dù cái nhà này làm anh không cảm nhận được ấm áp, cho dù anh không thừa nhận mình có một người ba, nhưng anh vẫn yêu mẹ mình. Mẹ của anh, khi bị người kia đánh chỉ có thể khóc nhưng sẽ lén ra ngoài vào buổi tối dùng đũa phép chữa trị cho anh. Anh biết mẹ sau khi người kia phát hiện mình là phù thủy không còn dùng pháp thuật nữa, nếu không phải vì chính mình, chỉ sợ bà sẽ tự bẻ gãy đũa phép của bà rồi cũng nên.
Anh yêu mẹ của mình, cho dù người mẹ yêu nhất lại là người chồng của bà.
“Sev à.” Eileen ngồi xổm xuống nhìn anh, “Từ khi con sinh ra tới nay mẹ vẫn chưa thể làm cho con điều gì, mẹ rất xin lỗi con, nhưng, con không thể giống mẹ như thế này được, làm cuộc sống của con đều bị hủy ở đây.” Bà nói xong, cầm tay Severus độn thổ.
Cho tới bây giờ Severus cũng không biết mẹ mình lại có một thân phận như vậy.
Anh tiến vào giới pháp thuật ba năm, đương nhiên biết từ Prince có ý nghĩa như thế nào.
Anh chỉ là không tưởng tượng được, mẹ chính mình đã từng là một thành viên của gia tộc này, mà còn rất có thể trở thành gia chủ nữa. Giây phút kia anh mới biết được mẹ đã từ bỏ nhiều thế nào vì người kia, đáng tiếc người kia vĩnh viễn cũng không biết được.
“Eileen.” Nhìn con gái mình trở về, Serres hơi ngạc nhiên, ông đã không gặp con gái của mình rất nhiều năm rồi, lúc này nhìn thấy cô lại phát hiện tình huống của con gái không hề tốt đẹp.
Cho dù Eileen đã che giấu rất tốt nhưng nếp nhăn trên mặt cô vẫn liếc mắt là có thể nhìn ra được.
“Con đến.” Severus chưa từng thấy mẹ mình đứng thẳng như vậy, dường như chỉ cần đứng sau mẹ thôi thì anh sẽ không cần phải e ngại bất kỳ mưa gió nào, “Con đưa con của con đến đây, xin cho thằng bé trở về gia tộc Prince.”
Người bị gia tộc Prince trục xuất đến tận cuối đời cũng không thể nào trở về gia tộc được nữa, nhưng con cháu của bọn họ lại có một cơ hội, phải chứng minh thiên phú độc dược của thằng bé không kém hơn so với đứa nhỏ trong gia tộc.
“Con của con, mặc dù năm nay mới là năm thứ ba nhưng cũng đã học xong chương trình học bảy năm của Hogwarts, mà thằng bé đã có thể điều chế ra một ít Phúc Lạc Dược ít tạp chất, con của con có thể dẫn dắt Prince đến tương lai sáng lạn.” Đó là giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo, là giọng điệu mà Severus vẫn luôn hy vọng xa vời lại chưa bao giờ nghe qua.
Trong trí nhớ, khi người kia không ở thì mẹ sẽ tự tay dạy anh độc dược, nhưng cho dù anh làm rất tốt thì trong đáy mắt của mẹ cũng chỉ là sự yêu cầu tiến bộ nghiêm khắc mà thôi.
Anh chưa từng nghe được một lời khen, bây giờ, anh nhìn mẹ kiên định đứng trước mặt gia chủ Prince, nghe bà khen mình với người khác, đột nhiên cảm thấy hai mắt của mình ướt ướt.
Serres nghe lời giới thiệu của Eileen, cũng hơi kinh ngạc nhìn cháu ngoại của mình.
Thằng bé máu lai này lại có năng lực mạnh hơn cả vài đứa nhỏ máu trong trong gia tộc sao?
“Ta đồng ý cho thằng bé một cơ hội khảo hạch, chỉ cần thằng bé muốn thì có thể tìm ta bất cứ lúc nào,” Cân nhắc một lát, ông nói, “Thậm chí ta sẽ cung cấp một ít tư liệu cho thằng bé, nếu năng lực của thằng bé vượt qua trình độ khảo hạch thì ta sẽ còn thừa nhận thằng bé trở thành người thừa kế tiếp theo của gia tộc Prince.”
Eileen cười yếu ớt, “Cám ơn người, ba à.”
Đây là xưng hô mà cô đã gọi sau cả mười năm, nhưng không đợi Serres phản ứng gì thì cơ thể vốn đang đứng thẳng tắp của cô cứ thế ngã xuống.
Cú ngã này của Eileen, rốt cuộc không còn đứng lên được nữa.
Cho đến khi báo cáo kiểm tra ra, cho đến khi nhìn thấy vết thương trên người Severus, bọn họ mới biết được mấy năm qua Eileen đã phải sống một cuộc sống như thế nào.
Quan hệ của Eileen ở gia tộc Prince luôn rất tốt, lập tức, rất nhiều người liền nghĩ phải trả thù Tobias nhưng Eileen lại ngăn cản bọn họ.
“Con không hối hận vì lựa chọn của mình.” Cô cười nói, “Cho dù chỉ có thời gian vài năm…”
Cho dù sau vài năm cô lại có thể dùng cả đời để quay lại quá khứ.
“Con không hối hận, con yêu anh ấy.”
Cô không cần người khác hiểu được tình yêu của mình, không cần người khác bất bình vì vết thương của cô, cô chỉ biết cô chưa bao giờ hối hận về việc mình đã lựa chọn.
Hấp hối, cô nắm tay Severus, đứa bé này đã đứng trông ở đầu giường mình ba ngày chưa chợp mắt.
“Sev à, mẹ rất xin lỗi con,” Cả đời này của cô, duy nhất chịu thiệt chính là Severus, “Đồng ý với mẹ, trở lại gia tộc Prince, khi con còn sống, không thể hủy ở Đường Bàn Xoay được.”
Severus dùng sức gật đầu, Eileen hôn trán con trai của cô.
“Sev, kiêu ngạo lớn nhất của mẹ, phải nhớ kỹ, mẹ yêu con, và rất xin lỗi.”
Severus cũng hôn trán cô, “Mẹ, con cũng yêu mẹ.” Vì yêu mẹ cho nên không cần phải nói rất xin lỗi, mẹ là người mẹ mà con kính yêu nhất.
Eileen nhìn anh một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bởi vì bị xóa tên, Eileen không thể có được bài vị trong gia tộc Prince, nhưng Serres vẫn kiên trì an táng cô ở trong khu mộ gia tộc Prince, cho dù trên bia cũng không có chữ gì.
Năm ngày sau, Severus ôm di vật của mẹ trở về nhà.
Trước khi được Prince đồng ý, anh vẫn không thể ở lại nơi đó,
Lúc này, Tobias còn đang tức giận, gần mười ngày Eileen không nấu cơm cho anh ta.
Nhìn thấy Severus trở về, anh gào thét bắt thằng bé đi tìm Eileen.
“Bà đã chết rồi.” Severus lạnh lùng nhìn người mà anh chưa bao giờ thừa nhận, “Đây không phải là hy vọng của ông từ trước tới nay sao, không phải ông vẫn luôn hy vọng đánh chết bà sao, không phải ông chán ghét nhất trong nhà có một mụ phù thủy sao!”
Tobias lăng lăng nhìn Severus, không thể nào lý giải ý nghĩa của cái từ “chết” này.
Cho tới ba phút sau, anh ta mới giống như thú hoang bị thương chạy ra ngoài.
Chiều tối, anh ta bị người nâng trở về.
Anh ta đã chết, chết vì trúng độc rượu.
Trong tay anh ta còn đang nắm một cái vòng tay, thoạt nhìn đã hơi bị xỉn màu.
Severus nhìn vòng tay kia, anh nhớ rõ trước kia mẹ của anh từng nói vào lúc nào đó, người này đã từng hứa tặng bà một vòng tay xinh đẹp, nhưng hứa hẹn này vì thân phận của bà mà rơi vào khoảng không.
Anh và mẹ cũng chưa từng nghĩ, Tobias lại thật sự mua một vòng tay nhưng vẫn không lấy ra.
Có lẽ vì ông ta luôn luôn dùng vòng tay này để nhớ lại một Eileen không phải là một mụ phù thủy?
Ai biết được.
Severus không còn có đáp án nữa.
Anh hỏa táng đồng thời Tobias và di vật Eileen, một mình ở Đường Bàn Xoay, không nói cho người gia tộc Prince mình ở đâu.
Anh nhớ kỹ lời hứa của mình với mẹ, định sau khi trưởng thành mới đi khảo định.
Chỉ là Harry xuất hiện làm kế hoạch của anh diễn ra trước tiên.
Anh muốn tặng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Harry nên anh khảo hạch trước.
May mắn là anh thành công, năng lực của anh được gia tộc Prince từ trên xuống dưới đồng ý, anh sắp xuất hiện trong tiệc tối biệt thự Prince, chính thức trở thành người thừa kế.
“Sev…” Harry kề bên nhìn anh, “Không cần phải làm như vậy.” Làm một gia chủ quá vất vả, nhìn Draco là biết, sau chiến, khi Draco cừa mới kế thừa biệt thự Malfoy thì gần một tháng Draco gần như suy sụp, cậu không muốn Sev cũng phải chịu tội như vậy.
“Em đáng giá, Harry.” Anh hôn lên môi Harry, khẽ nói.
Em đáng giá để tôi dâng hiến tất cả tốt nhất cho em, Harry. Đăng bởi: admin
/96
|