CHƯƠNG 71: NHƯ ANH MONG MUỐN.
Nhận được thông báo từ Draco Harry lập tức kéo theo Severus độn thổ chạy tới Draco bên kia, mà sau khi Abraxas và Voldemort lên tiếng chào hỏi giống cụ Dumbledore rồi cũng đuổi theo.
Nơi này là nước Đức, trấn an quần chúng hay khiển trách thủ phạm gì gì đó không cần người nước Anh bọn họ đến xử lý.
“Draco.” Bọn họ vừa mới đi qua, chỉ thấy Harry thấy Draco ôm Lucius đi ra.
“Dược bổ máu.” Draco đặt Lucius xuống dưới, khàn khàn nói với Harry, Harry giật mình phát hiện đôi mắt Draco hồng hồng… Vì thế Harry không tự chủ mở to hai mắt nhìn, ôi Merlin ơi! Đã rất nhiều năm cậu chưa thấy Draco đỏ mắt đâu nhé.
Harry nhảy dựng người lôi toàn bộ độc dược trong túi không gian ra.
Draco chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể tìm ra Dược bổ máu từ trong đám bình lớn nhỏ này, cậu ôm Lucius đã chìm vào hôn mê, mạnh mẽ cho anh uống.
Động tác của cậu hơi thô lỗ, không phù hợp với hành động thường ngày, sau đó nhìn thấy vội vàng trong mắt Draco, Harry không nói gì.
Có thể khiến Slytherin luôn luôn lịch sự lại thô lỗ như Gryffindor, rốt cuộc lòng bọn họ đã rối loạn đến mức nào mới có thể luống cuống hốt hoảng vậy chứ?
Sau đó, Draco dùng đũa phép cắt ở cổ tay Lucius, Harry thấy máu đen chảy ra từ cổ tay Lucius.
“Xảy ra chuyện gì?” Harry cau mày hỏi.
“Bị những sinh vật kia cào bị thương.” Draco cắn môi dưới, vừa rót Dược bổ máu cho Lucius vừa nói, “Mình đã xử lý đơn giản cho anh ấy, nhưng Dược bổ máu trên người mình không đủ, khi lấy máu anh ấy cũng không dám lấy nhiều.”
Khi cậu nâng Lucius dậy mới biết được Lucius bị thương, miệng vết thương kia có lẽ không sâu lắm nhưng lại rất dài, kéo từ vai phải đến bụng anh.
Draco nhớ rõ lúc ấy cậu đã gào lên, “Chuyện gì vậy?”
Mà Lucius thì hơi khó khăn nói cho cậu, “Trước khi nó ngã xuống cào lên.”
Sau đó Draco rất nhanh chóng để ý tới nguyên nhân gây ra.
Giống như Draco sử dụng Lời nguyền Chết chóc lần đầu tiên cũng không thành công, cho dù vừa nãy ở tình huống khẩn cấp, Lucius bộc phát ra trình độ cao hơn bình thường. Nhưng Lời nguyền Chết chóc dù sao cũng là lời nguyền không thể tha thứ nhất, cho dù ngay lúc đó pháp lực của Lucius đủ để anh phóng ra Avada Kedavra, nhưng sự sợ hãi lần đầu tiên giết một sinh mạng vẫn ảnh hưởng tới hiệu quả của anh.
Tuy anh phóng ra lời nguyền có thể giết chết sinh vật kia nhưng không phải giết chết ngay, ít nhất trước khi nó ngã xuống còn có sức lực cào Lucius một cái.
“Vì sao lúc nãy không nói!” Draco kéo anh vào trong lều, vừa tức đến khó thở mắng anh vừa cởi áo chùng ra.
“Không muốn… cậu phân tâm…” Lucius cũng biết, dưới loại tình huống kia, nếu Draco bận lòng vì mình thì hai người bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.
Tay Draco dừng một chút, rồi không nói gì nữa, cậu lấy toàn bộ độc dược trong túi không gian của mình ra,
Từ khi độc dược của Harry có người đảm nhận cậu cũng rất ít khi điều chế độc dược, vì tốc độ tiêu hao độc dược của cậu còn chưa tới một phần mười Harry, lúc này Draco mới phát hiện độc dược trong túi không gian của mình ít ỏi đến đáng thương.
Nhất là Dược bổ máu.
Draco giật mình phát hiện trong túi không gian của mình chỉ còn có ba bình Dược bổ máu.
Được rối, có lẽ số lượng này quả thật hơi nhiều với Draco rất ít khi dùng Dược bổ máu, nhưng…
Draco dùng đũa phép kiểm tra miệng vết thương của Lucius.
Cậu tin chắc miệng vết thương của Lucius có độc.
Vậy, từng này Dược bổ máu cũng chỉ như muối bỏ biển với vết thương của Lucius mà thôi.
“Chết tiệt thật.” Draco vừa mắng, vừa nhanh nhạy cắt cổ tay Lucius.
Nọc độc đã khuếch tán, hiện tại cậu phải đưa một phần độc trong cơ thể Lucius ra ngoài, ít nhất, phải đợi đến khi Harry phá giải pháp thuật hắc ám này mới thôi.
Draco may mắn cậu còn mang sỏi dê.
Cậu đập vỡ sỏi dê rồi rắc lên trên miệng vết thương Lucius, sau đó lấy một nửa để Lucius nuốt xuống.
Sỏi dê là thuốc giải độc, mặc dù không biết độc trên người Lucius là độc gì nhưng sỏi dê hẳn là có thể làm chậm sự khuếch tán nọc độc.
Vì Dược bổ máu cũng không nhiều, Draco cũng không để Lucius chảy quá nhiều máu, hơn nữa vì ánh sáng quá tối, cậu không thể xác nhận máu chảy ra còn màu đen hay không, cậu chỉ so sánh với máu trước đó, xác định máu Lucius không đậm như trước nữa rồi chữa vết thương cho Luicus, rồi đưa một bình Dược bổ máu cho Lucius uống hết.
Sau đó, cậu lấy từ trong độc dược của mình tìm được dược chữa trị miệng vết thương, tuy không biết có tác dugj với miệng vết thương do sinh vật đó cào hay không, nhưng Draco vẫn rót nó vào miệng vết thương của Lucius.
“Shhh” Cảm giác độc dược rót vào miệng vết thương cũng không tốt, có thể nói là vô cùng đau đớn, nhưng gì thì gì Lucius cũng có thể nhịn được đau đớn như vậy.
Draco nhân cơ hội rửa sạch máu vừa chảy ra, tuy rằng cậu đã ếm thần chú quanh đây, nhưng khó bảo đảm mùi máu tươi này có thể đưa tới vấn đề gì, vẫn là ngừa sự cố thì tốt hơn.
“Draco…” Ngay khi Draco vội vàng, Lucius đột nhiên nắm chặt tay cậu.
“Làm sao vậy, đau không?” Draco vội vàng dùng đũa phép kiểm tra miệng vết thương Lucius, dưới ánh sáng mờ mịt, Draco tin chắc độc dược vừa rồi đã có tác dụng, tuy miệng vết thương còn chưa khép lại nhưng ít nhất cũng không chảy máu nữa, “Không chảy máu, cảm thấy đau chỗ nào?” Draco hỏi.
Lucius lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, có gì không thoải mái thì nói cho tôi biết, bình Dược bổ máu này tạm thời tôi chưa rót hết cho anh, nếu hai giờ sau chúng ta không đợi được Harry tới cứu thì tôi lại lấy máu anh một lần nữa. Trước đó anh không được ngủ, phải bảo trì tinh thần.” Draco nhớ rõ trong túi không gian của mình còn có quần áo, cậu lấy chúng ra rồi biến thành chăn đắp trên người Lucius, để Lucius nằm trên đùi mình.
“Nói chút chuyện gì đi.” Lucius nói, “Nơi này quá yên tĩnh…”
Im lặng đến mức… anh muốn nghỉ ngơi…
“Hửm?” Nên nói gì đây, nhưng thật sự Draco không biết mình nên nói gì mới tốt.
“Ngày đó… ở hẻm Knockturn… rất xin lỗi…” Vẫn luôn muốn xin lỗi Draco, nhưng anh không ngờ, tới tận hôm nay mới có thể mở miệng.
Draco lắc đầu, “Không sao, không trách anh được, nhưng tôi không thể không nói, sau khi trở về anh nói câu kia với tôi, thật sự không hề giống một Malfoy.” Mắng trắng ra như vậy, thật sự là vô cùng mất lịch sự.
“A… lúc ấy tôi bị dọa mà.” Lucius khẽ nở nụ cười, “Draco à… có thể nói cho tôi biết chuyện ở thế giới các cậu không?”
“Hửm?” Trong giọng nói Draco hơi ngạc nhiên.
“Ngày hôm sau, tôi vốn muốn tới tầng hầm xin lỗi cậu, nhưng nghe thấy cậu và Harry nói chuyện.” Lucius nói ngắn gọn, “Rất xin lỗi, tôi không cố ý.” Là một Malfoy, loại chuyện nghe lén này thật sự rất mất mặt.
“Cũng không phải là chuyện không thể cho người khác biết, chỉ là tôi và Harry cũng không muốn gây thêm rắc rối mà thôi,” Draco thản nhiên nói. Cậu vốn không nghĩ nói chuyện nhà mình trước mặt Lucius, nhưng giờ phút này nếu Lucius cần nói chuyện mới có thể tiếp tục chống đỡ thì nói cũng không sao cả.
“Nhà Malfoy con độc nhất đã mấy đời rồi, cho nên anh có thể tưởng tượng ba mẹ tôi sẽ rất cưng chiều tôi. Cho dù bình thường ba tôi thường yêu cầu nghiêm khắc với lời nói và việc làm của tôi nhưng ông vẫn luôn cưng chiều tôi, tôi có một gia đình rất hạnh phúc.”
Lucius nghe Draco nhớ lại thời thơ ấu của mình, anh muốn để hô hấp của mình vẫn luôn vững vàng, vì không biết còn phải vượt qua bao lâu trong bóng tối này cả, cho nên anh cần phải giữ vững tinh thần. Anh cứ thế nghe hồi ức của Draco, sau đó sẽ thỉnh thoảng nói một hai lời khi Draco tạm dừng để chứng minh mình chưa hôn mê, cũng là vì có thể giữ vững tinh thần cho chính mình.
“Ngay từ đầu tôi và Harry cũng không phải là bạn tốt, tôi và cậu ấy đã đối đầu nhau suốt cả sáu năm ở trường. Tôi dẫn đầu nhóm Slytherin, Gryffindor thì lấy Harry làm trung tâm, quan hệ hai Nhà vốn đã không thể nào tốt, vì quan hệ đối đầu giữa tôi và Harry lại càng căng thẳng đến cực điểm. Trong mắt Harry tôi quá mức kiêu ngạo, quá mức không coi ai ra gì. Ở trong mắt tôi, Harry chỉ biết làm bạn với máu bùn và đồ máu trong phản bội, chúng tôi đối đầu liên tục sáu năm, mãi cho tới khi chiến tranh bùng nổ…”
Lucius cứ lẳng lặng nghe như vậy, nghe Draco miêu tả cho mình chiến tranh mà anh vẫn cho rằng rất xa xôi, nghe Draco hoảng sợ sau khi bị Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy khống chế vào Hogwarts, nghe Draco cẩn thận thế nào ở Hogwarts sau khi được ba mình ám chỉ đi về phe chính nghĩa, nghe Draco lạnh nhạt khi giúp đỡ bạn học lại không được đối phương hiểu mình, nghe Draco buồn bã bất đắc dĩ học lời nguyền không thể tha thứ thời kỳ quyết chiến cuối cùng, nghe Draco nhẹ nhàng bâng quơ khi nói mình sắp xếp với người Bộ Pháp thuật sau chiến, nghe Draco lạnh nhạt khi nói sau khi ba mẹ bị cấm túc ở trong biệt thự Malfoy rồi tiếp nhận vị trí gia chủ.
Rốt cuộc anh cũng biết, vì sao khi vừa mới vào thế giới này Draco sẽ phòng bị với người chung quanh như vậy, vì sao khi Draco gặp nguy hiểm ở hẻm Knockturn lại có thể bình tĩnh quyết đoán suy nghĩ mà bình tĩnh sử dụng Lời nguyền Chết chóc đến thế, vì sao Draco lại phải vội vã trở về thế giới vốn có kia của mình…
Draco là một Malfoy đủ tư cách, cậu lãnh tĩnh, lịch sự, quyết đoán, kiên định… mà còn không cần người khác phải hiểu mình, kiên định đi con đường của mình… Đây là… người mà anh yêu…
Thời gian dần dần trôi qua, hô hấp Lucius bắt đầu dồn dập, Draco lại để anh chảy máu một lần nữa, sau đó cho anh huống xong một bình Dược bổ máu cuối cùng, rồi mới để anh uống một ít độc dược mà Draco xem ra tác dụng không lớn nhưng cũng sẽ không nguy hiểm.
Nhưng lúc này đây máu lấy ra thoạt nhìn cũng không có hiệu quả gì, chưa đến nửa tiếng, hô hấp Lucius lại bắt đầu dồn dập.
“Lucius, người nhà Mafloy không thể yếu ớt như vậy, anh phải chống đỡ tốt cho tôi.” Draco ôm Lucius vào ngực mình, oán hận nói, “Một Malfoy, một Slytherin, không thể buông tha đến tận giây phút cuối cùng.”
“Draco…” Lucius điều chỉnh hô hấp của mình, cho dù khó thở nhưng anh vẫn muốn mở miệng, không chỉ vì để mình tỉnh táo một ít, cũng nói ra chuyện mình đã định chôn sâu dưới đáy lòng.
Anh sợ nếu giờ không nói thì về sau có lẽ không nói nên lời.
“Tôi vẫn cảm thấy rất bối rối… Ngày đó, sau khi biết lai lịch của em, tôi cố gắng xung đột với em, vì tôi cảm thấy, em sớm hay muộn sẽ rời khỏi đây, sao phải xuất hiện quá nhiều chứ… Nhưng, trong lúc đó, tôi vẫn cảm thấy bối rối, khi Harry trở về nói pháp trận của hai người có tiến triển, khi em mỉm cười với người trong gương hai mặt, những cảnh tượng đó luôn nhắc nhở tôi sâu sắc, em không thuộc về thế giới này… Nhưng Draco à, tôi muốn em lưu lại, tôi muốn em… ở lại thế giới này, ở lại… bên cạnh tôi…”
Không bao giờ muốn lừa gạt chính mình nữa, Draco à… tôi muốn em ở lại thế giới này, ở lại bên cạnh tôi… Tôi nghĩ… tôi yêu em, Draco!
“Lucius, Lucius…” Chất lỏng ấm áp rơi xuống tay mình, Draco không cần chiếu sáng cũng biết đó không pải là máu. Đó là nước mắt, là nước mắt mà từ năm thứ sáu kia không bao giờ xuất hiện trước mắt mình nữa, là nước mắt cho dù mình bị Lời nguyền Hành hạ tra tấn cũng chưa từng rơi …
Người trong ngực không trả lời mình nữa, hô hấp cũng từ dồn dập mà trở nên chậm rãi, Draco biết, đây không phải là dấu hiệu Lucius dịu đi, mà là dấu hiệu khi sinh mệnh sắp tiêu tán.
Một phút ngắn ngủi, Draco cảm thấy trái tim mình dường như đã dừng đập, hô hấp của cậu dường như cũng bắt đầu chậm rãi theo Lucius, sau đó, thậm chí cậu còn không thể thở được.
Cậu đã từng thấy rất nhiều người chết trước mặt mình, dù không quan hệ với cậu hay có quan hệ chặt chẽ với cậu đi nữa, nhưng quá khứ đó cũng không thể để cậu bình tĩnh đối diện với sự thật rằng Lucius rất có thể sẽ chét.
Ngay từ đầu là tức giận vì anh không giống ba mình, rõ ràng có cùng một bối cảnh thân thế, rõ ràng có cùng một tính cách gương mặt, nhưng anh lại không giống ba mình, lại… làm cho mình không tìm thấy bóng dáng cha mình.
Cho đến sau đó, cậu chậm rãi phân biệt đối phương và người cha yêu thương của mình, cho đến khi cậu tỉnh ngộ mình không nên để Lucius đi cùng một con đường với ba mình, vì thé giới này dù sao cũng khác với thế giới của cậu.
Cuối cùng, cuối cùng, ngay khi chính mình còn không biết, Lucius đã chiếm một vị trí rất lớn trong lòng mình.
Là khi mình để ý bình luận của anh với mình, hay là khi quan hệ giữa bọn họ ngày càng xa nhưng mình lại bắt đầu nhung nhớ thời điểm mình và anh bình tĩnh bên cạnh nhau?
Có lẽ hàng ngày từng giọt từng giọt tích lũy dâng đầy, vào thời khắc này, tại giây phút rất có thể mất đi Lucius, tình cảm đó rốt cuộc bùng nổ trong đáy lòng mình. Cho dù Draco thường ngày xem nhẹ, giờ phút này lại không thể lừa gạt mình được nữa.
Cùng ngày, khi sáng lên, Draco cảm thấy chính mình rất muốn gào to.
Nhưng cậu không làm, cậu lau khô nước mắt lấy ra gương hai mặt liên lạc với Harry, báo Harry lại đây, sau đó cậu cởi bỏ thần chú chung quanh, ôm lấy Lucius đi ra ngoài bìa rừng.
Lucius, nếu anh có thể tỉnh lại, thì, em sẽ như mong muốn của anh… Đăng bởi: admin
Nhận được thông báo từ Draco Harry lập tức kéo theo Severus độn thổ chạy tới Draco bên kia, mà sau khi Abraxas và Voldemort lên tiếng chào hỏi giống cụ Dumbledore rồi cũng đuổi theo.
Nơi này là nước Đức, trấn an quần chúng hay khiển trách thủ phạm gì gì đó không cần người nước Anh bọn họ đến xử lý.
“Draco.” Bọn họ vừa mới đi qua, chỉ thấy Harry thấy Draco ôm Lucius đi ra.
“Dược bổ máu.” Draco đặt Lucius xuống dưới, khàn khàn nói với Harry, Harry giật mình phát hiện đôi mắt Draco hồng hồng… Vì thế Harry không tự chủ mở to hai mắt nhìn, ôi Merlin ơi! Đã rất nhiều năm cậu chưa thấy Draco đỏ mắt đâu nhé.
Harry nhảy dựng người lôi toàn bộ độc dược trong túi không gian ra.
Draco chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể tìm ra Dược bổ máu từ trong đám bình lớn nhỏ này, cậu ôm Lucius đã chìm vào hôn mê, mạnh mẽ cho anh uống.
Động tác của cậu hơi thô lỗ, không phù hợp với hành động thường ngày, sau đó nhìn thấy vội vàng trong mắt Draco, Harry không nói gì.
Có thể khiến Slytherin luôn luôn lịch sự lại thô lỗ như Gryffindor, rốt cuộc lòng bọn họ đã rối loạn đến mức nào mới có thể luống cuống hốt hoảng vậy chứ?
Sau đó, Draco dùng đũa phép cắt ở cổ tay Lucius, Harry thấy máu đen chảy ra từ cổ tay Lucius.
“Xảy ra chuyện gì?” Harry cau mày hỏi.
“Bị những sinh vật kia cào bị thương.” Draco cắn môi dưới, vừa rót Dược bổ máu cho Lucius vừa nói, “Mình đã xử lý đơn giản cho anh ấy, nhưng Dược bổ máu trên người mình không đủ, khi lấy máu anh ấy cũng không dám lấy nhiều.”
Khi cậu nâng Lucius dậy mới biết được Lucius bị thương, miệng vết thương kia có lẽ không sâu lắm nhưng lại rất dài, kéo từ vai phải đến bụng anh.
Draco nhớ rõ lúc ấy cậu đã gào lên, “Chuyện gì vậy?”
Mà Lucius thì hơi khó khăn nói cho cậu, “Trước khi nó ngã xuống cào lên.”
Sau đó Draco rất nhanh chóng để ý tới nguyên nhân gây ra.
Giống như Draco sử dụng Lời nguyền Chết chóc lần đầu tiên cũng không thành công, cho dù vừa nãy ở tình huống khẩn cấp, Lucius bộc phát ra trình độ cao hơn bình thường. Nhưng Lời nguyền Chết chóc dù sao cũng là lời nguyền không thể tha thứ nhất, cho dù ngay lúc đó pháp lực của Lucius đủ để anh phóng ra Avada Kedavra, nhưng sự sợ hãi lần đầu tiên giết một sinh mạng vẫn ảnh hưởng tới hiệu quả của anh.
Tuy anh phóng ra lời nguyền có thể giết chết sinh vật kia nhưng không phải giết chết ngay, ít nhất trước khi nó ngã xuống còn có sức lực cào Lucius một cái.
“Vì sao lúc nãy không nói!” Draco kéo anh vào trong lều, vừa tức đến khó thở mắng anh vừa cởi áo chùng ra.
“Không muốn… cậu phân tâm…” Lucius cũng biết, dưới loại tình huống kia, nếu Draco bận lòng vì mình thì hai người bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.
Tay Draco dừng một chút, rồi không nói gì nữa, cậu lấy toàn bộ độc dược trong túi không gian của mình ra,
Từ khi độc dược của Harry có người đảm nhận cậu cũng rất ít khi điều chế độc dược, vì tốc độ tiêu hao độc dược của cậu còn chưa tới một phần mười Harry, lúc này Draco mới phát hiện độc dược trong túi không gian của mình ít ỏi đến đáng thương.
Nhất là Dược bổ máu.
Draco giật mình phát hiện trong túi không gian của mình chỉ còn có ba bình Dược bổ máu.
Được rối, có lẽ số lượng này quả thật hơi nhiều với Draco rất ít khi dùng Dược bổ máu, nhưng…
Draco dùng đũa phép kiểm tra miệng vết thương của Lucius.
Cậu tin chắc miệng vết thương của Lucius có độc.
Vậy, từng này Dược bổ máu cũng chỉ như muối bỏ biển với vết thương của Lucius mà thôi.
“Chết tiệt thật.” Draco vừa mắng, vừa nhanh nhạy cắt cổ tay Lucius.
Nọc độc đã khuếch tán, hiện tại cậu phải đưa một phần độc trong cơ thể Lucius ra ngoài, ít nhất, phải đợi đến khi Harry phá giải pháp thuật hắc ám này mới thôi.
Draco may mắn cậu còn mang sỏi dê.
Cậu đập vỡ sỏi dê rồi rắc lên trên miệng vết thương Lucius, sau đó lấy một nửa để Lucius nuốt xuống.
Sỏi dê là thuốc giải độc, mặc dù không biết độc trên người Lucius là độc gì nhưng sỏi dê hẳn là có thể làm chậm sự khuếch tán nọc độc.
Vì Dược bổ máu cũng không nhiều, Draco cũng không để Lucius chảy quá nhiều máu, hơn nữa vì ánh sáng quá tối, cậu không thể xác nhận máu chảy ra còn màu đen hay không, cậu chỉ so sánh với máu trước đó, xác định máu Lucius không đậm như trước nữa rồi chữa vết thương cho Luicus, rồi đưa một bình Dược bổ máu cho Lucius uống hết.
Sau đó, cậu lấy từ trong độc dược của mình tìm được dược chữa trị miệng vết thương, tuy không biết có tác dugj với miệng vết thương do sinh vật đó cào hay không, nhưng Draco vẫn rót nó vào miệng vết thương của Lucius.
“Shhh” Cảm giác độc dược rót vào miệng vết thương cũng không tốt, có thể nói là vô cùng đau đớn, nhưng gì thì gì Lucius cũng có thể nhịn được đau đớn như vậy.
Draco nhân cơ hội rửa sạch máu vừa chảy ra, tuy rằng cậu đã ếm thần chú quanh đây, nhưng khó bảo đảm mùi máu tươi này có thể đưa tới vấn đề gì, vẫn là ngừa sự cố thì tốt hơn.
“Draco…” Ngay khi Draco vội vàng, Lucius đột nhiên nắm chặt tay cậu.
“Làm sao vậy, đau không?” Draco vội vàng dùng đũa phép kiểm tra miệng vết thương Lucius, dưới ánh sáng mờ mịt, Draco tin chắc độc dược vừa rồi đã có tác dụng, tuy miệng vết thương còn chưa khép lại nhưng ít nhất cũng không chảy máu nữa, “Không chảy máu, cảm thấy đau chỗ nào?” Draco hỏi.
Lucius lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, có gì không thoải mái thì nói cho tôi biết, bình Dược bổ máu này tạm thời tôi chưa rót hết cho anh, nếu hai giờ sau chúng ta không đợi được Harry tới cứu thì tôi lại lấy máu anh một lần nữa. Trước đó anh không được ngủ, phải bảo trì tinh thần.” Draco nhớ rõ trong túi không gian của mình còn có quần áo, cậu lấy chúng ra rồi biến thành chăn đắp trên người Lucius, để Lucius nằm trên đùi mình.
“Nói chút chuyện gì đi.” Lucius nói, “Nơi này quá yên tĩnh…”
Im lặng đến mức… anh muốn nghỉ ngơi…
“Hửm?” Nên nói gì đây, nhưng thật sự Draco không biết mình nên nói gì mới tốt.
“Ngày đó… ở hẻm Knockturn… rất xin lỗi…” Vẫn luôn muốn xin lỗi Draco, nhưng anh không ngờ, tới tận hôm nay mới có thể mở miệng.
Draco lắc đầu, “Không sao, không trách anh được, nhưng tôi không thể không nói, sau khi trở về anh nói câu kia với tôi, thật sự không hề giống một Malfoy.” Mắng trắng ra như vậy, thật sự là vô cùng mất lịch sự.
“A… lúc ấy tôi bị dọa mà.” Lucius khẽ nở nụ cười, “Draco à… có thể nói cho tôi biết chuyện ở thế giới các cậu không?”
“Hửm?” Trong giọng nói Draco hơi ngạc nhiên.
“Ngày hôm sau, tôi vốn muốn tới tầng hầm xin lỗi cậu, nhưng nghe thấy cậu và Harry nói chuyện.” Lucius nói ngắn gọn, “Rất xin lỗi, tôi không cố ý.” Là một Malfoy, loại chuyện nghe lén này thật sự rất mất mặt.
“Cũng không phải là chuyện không thể cho người khác biết, chỉ là tôi và Harry cũng không muốn gây thêm rắc rối mà thôi,” Draco thản nhiên nói. Cậu vốn không nghĩ nói chuyện nhà mình trước mặt Lucius, nhưng giờ phút này nếu Lucius cần nói chuyện mới có thể tiếp tục chống đỡ thì nói cũng không sao cả.
“Nhà Malfoy con độc nhất đã mấy đời rồi, cho nên anh có thể tưởng tượng ba mẹ tôi sẽ rất cưng chiều tôi. Cho dù bình thường ba tôi thường yêu cầu nghiêm khắc với lời nói và việc làm của tôi nhưng ông vẫn luôn cưng chiều tôi, tôi có một gia đình rất hạnh phúc.”
Lucius nghe Draco nhớ lại thời thơ ấu của mình, anh muốn để hô hấp của mình vẫn luôn vững vàng, vì không biết còn phải vượt qua bao lâu trong bóng tối này cả, cho nên anh cần phải giữ vững tinh thần. Anh cứ thế nghe hồi ức của Draco, sau đó sẽ thỉnh thoảng nói một hai lời khi Draco tạm dừng để chứng minh mình chưa hôn mê, cũng là vì có thể giữ vững tinh thần cho chính mình.
“Ngay từ đầu tôi và Harry cũng không phải là bạn tốt, tôi và cậu ấy đã đối đầu nhau suốt cả sáu năm ở trường. Tôi dẫn đầu nhóm Slytherin, Gryffindor thì lấy Harry làm trung tâm, quan hệ hai Nhà vốn đã không thể nào tốt, vì quan hệ đối đầu giữa tôi và Harry lại càng căng thẳng đến cực điểm. Trong mắt Harry tôi quá mức kiêu ngạo, quá mức không coi ai ra gì. Ở trong mắt tôi, Harry chỉ biết làm bạn với máu bùn và đồ máu trong phản bội, chúng tôi đối đầu liên tục sáu năm, mãi cho tới khi chiến tranh bùng nổ…”
Lucius cứ lẳng lặng nghe như vậy, nghe Draco miêu tả cho mình chiến tranh mà anh vẫn cho rằng rất xa xôi, nghe Draco hoảng sợ sau khi bị Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy khống chế vào Hogwarts, nghe Draco cẩn thận thế nào ở Hogwarts sau khi được ba mình ám chỉ đi về phe chính nghĩa, nghe Draco lạnh nhạt khi giúp đỡ bạn học lại không được đối phương hiểu mình, nghe Draco buồn bã bất đắc dĩ học lời nguyền không thể tha thứ thời kỳ quyết chiến cuối cùng, nghe Draco nhẹ nhàng bâng quơ khi nói mình sắp xếp với người Bộ Pháp thuật sau chiến, nghe Draco lạnh nhạt khi nói sau khi ba mẹ bị cấm túc ở trong biệt thự Malfoy rồi tiếp nhận vị trí gia chủ.
Rốt cuộc anh cũng biết, vì sao khi vừa mới vào thế giới này Draco sẽ phòng bị với người chung quanh như vậy, vì sao khi Draco gặp nguy hiểm ở hẻm Knockturn lại có thể bình tĩnh quyết đoán suy nghĩ mà bình tĩnh sử dụng Lời nguyền Chết chóc đến thế, vì sao Draco lại phải vội vã trở về thế giới vốn có kia của mình…
Draco là một Malfoy đủ tư cách, cậu lãnh tĩnh, lịch sự, quyết đoán, kiên định… mà còn không cần người khác phải hiểu mình, kiên định đi con đường của mình… Đây là… người mà anh yêu…
Thời gian dần dần trôi qua, hô hấp Lucius bắt đầu dồn dập, Draco lại để anh chảy máu một lần nữa, sau đó cho anh huống xong một bình Dược bổ máu cuối cùng, rồi mới để anh uống một ít độc dược mà Draco xem ra tác dụng không lớn nhưng cũng sẽ không nguy hiểm.
Nhưng lúc này đây máu lấy ra thoạt nhìn cũng không có hiệu quả gì, chưa đến nửa tiếng, hô hấp Lucius lại bắt đầu dồn dập.
“Lucius, người nhà Mafloy không thể yếu ớt như vậy, anh phải chống đỡ tốt cho tôi.” Draco ôm Lucius vào ngực mình, oán hận nói, “Một Malfoy, một Slytherin, không thể buông tha đến tận giây phút cuối cùng.”
“Draco…” Lucius điều chỉnh hô hấp của mình, cho dù khó thở nhưng anh vẫn muốn mở miệng, không chỉ vì để mình tỉnh táo một ít, cũng nói ra chuyện mình đã định chôn sâu dưới đáy lòng.
Anh sợ nếu giờ không nói thì về sau có lẽ không nói nên lời.
“Tôi vẫn cảm thấy rất bối rối… Ngày đó, sau khi biết lai lịch của em, tôi cố gắng xung đột với em, vì tôi cảm thấy, em sớm hay muộn sẽ rời khỏi đây, sao phải xuất hiện quá nhiều chứ… Nhưng, trong lúc đó, tôi vẫn cảm thấy bối rối, khi Harry trở về nói pháp trận của hai người có tiến triển, khi em mỉm cười với người trong gương hai mặt, những cảnh tượng đó luôn nhắc nhở tôi sâu sắc, em không thuộc về thế giới này… Nhưng Draco à, tôi muốn em lưu lại, tôi muốn em… ở lại thế giới này, ở lại… bên cạnh tôi…”
Không bao giờ muốn lừa gạt chính mình nữa, Draco à… tôi muốn em ở lại thế giới này, ở lại bên cạnh tôi… Tôi nghĩ… tôi yêu em, Draco!
“Lucius, Lucius…” Chất lỏng ấm áp rơi xuống tay mình, Draco không cần chiếu sáng cũng biết đó không pải là máu. Đó là nước mắt, là nước mắt mà từ năm thứ sáu kia không bao giờ xuất hiện trước mắt mình nữa, là nước mắt cho dù mình bị Lời nguyền Hành hạ tra tấn cũng chưa từng rơi …
Người trong ngực không trả lời mình nữa, hô hấp cũng từ dồn dập mà trở nên chậm rãi, Draco biết, đây không phải là dấu hiệu Lucius dịu đi, mà là dấu hiệu khi sinh mệnh sắp tiêu tán.
Một phút ngắn ngủi, Draco cảm thấy trái tim mình dường như đã dừng đập, hô hấp của cậu dường như cũng bắt đầu chậm rãi theo Lucius, sau đó, thậm chí cậu còn không thể thở được.
Cậu đã từng thấy rất nhiều người chết trước mặt mình, dù không quan hệ với cậu hay có quan hệ chặt chẽ với cậu đi nữa, nhưng quá khứ đó cũng không thể để cậu bình tĩnh đối diện với sự thật rằng Lucius rất có thể sẽ chét.
Ngay từ đầu là tức giận vì anh không giống ba mình, rõ ràng có cùng một bối cảnh thân thế, rõ ràng có cùng một tính cách gương mặt, nhưng anh lại không giống ba mình, lại… làm cho mình không tìm thấy bóng dáng cha mình.
Cho đến sau đó, cậu chậm rãi phân biệt đối phương và người cha yêu thương của mình, cho đến khi cậu tỉnh ngộ mình không nên để Lucius đi cùng một con đường với ba mình, vì thé giới này dù sao cũng khác với thế giới của cậu.
Cuối cùng, cuối cùng, ngay khi chính mình còn không biết, Lucius đã chiếm một vị trí rất lớn trong lòng mình.
Là khi mình để ý bình luận của anh với mình, hay là khi quan hệ giữa bọn họ ngày càng xa nhưng mình lại bắt đầu nhung nhớ thời điểm mình và anh bình tĩnh bên cạnh nhau?
Có lẽ hàng ngày từng giọt từng giọt tích lũy dâng đầy, vào thời khắc này, tại giây phút rất có thể mất đi Lucius, tình cảm đó rốt cuộc bùng nổ trong đáy lòng mình. Cho dù Draco thường ngày xem nhẹ, giờ phút này lại không thể lừa gạt mình được nữa.
Cùng ngày, khi sáng lên, Draco cảm thấy chính mình rất muốn gào to.
Nhưng cậu không làm, cậu lau khô nước mắt lấy ra gương hai mặt liên lạc với Harry, báo Harry lại đây, sau đó cậu cởi bỏ thần chú chung quanh, ôm lấy Lucius đi ra ngoài bìa rừng.
Lucius, nếu anh có thể tỉnh lại, thì, em sẽ như mong muốn của anh… Đăng bởi: admin
/96
|