Nghe thấy những lời nịnh bợ ngọt như mật của Vương Minh, dì Bạch phì cười nhưng trong lòng cũng thấy thích thích. Mặc dù là một siêu nữ cường nhân nhưng cũng là phụ nữu nên khi nghe lời khén hiển nhiên là vui vẻ rồi. Dì Bạch trêu trọc
“Miệng lưỡi của con tốt như vậy thì tìm bạn gái chắc sẽ dễ dàng nhỉ. Lúc đó thì một vấn đề sẽ được giải quyết rồi”
Vương Minh ngớ người ra. Việc tìm bạn gái của mình thì liên quan gì đến vẫn đề của mình. Vương Minh toan mở miệng hỏi thì dì Bạch đã giải đáp nghi vấn cho hắn:
“Là thế này. Con biết rằng hắc ám nội khí được tạo ra từ việc chém giết nên có thể nói sát khí của nó rất mạnh, rất dễ khiến tâm lí người chủ sỏ hữu nó điên loạn nếu người đó không có tinh thần tốt. Nhưng mà khổ nỗi cái thứ hắc ám nội khí này rất kì lạ, một khi con giết một người thì nội khí và sát khí, ác tâm của người đó sẽ bị nó hấp thu vào trong người con. Mà sát khí tích tụ càng nhiều thì ham muốn chém giết càng lớn, càng khiến tâm tình con thiếu ổn định.”
Vương Minh run sợ. Quả thật đúng là có chuyện này nhất là cách đây ba tháng khi hắn ra tay tàn sát đám xã hội đen ở thôn Hoa Huệ. Khi giết hết bọn chúng, Vương Minh cảm thấy trong người bứt rứt khó chịu, sát ý bỗng bừng lên mạnh mẽ, một cảm giác thèm khát được ngửi thấy mùi máu tanh xuất hiện trong tâm trí hắn. Phải mất một lúc hắn mới đè nén được ý muốn chém giết xuống. Vương Minh thở dài hỏi
“Vậy có phải dì muốn con dùng dục vọng giải phóng sát tâm phải không”
Vương Minh không phải là đồ ngu, ngược lại chỉ số thông minh của hắn khá cao. Xâu chuỗi nhưng câu nói của dì Bạch lại thì Vương Minh đã đoán được tám phàn ý của dì rồi. Dì Bạch ném cho hắn một ánh mắt tán thưởng nói
“Đúng vậy, cách duy nhất để hạn chế sát tâm quá mạnh của hắc ám nội khí kia chính là dùng dục vọng giải tỏa nó. Tuy rằng cách này có hiệu quả không cao lắm, không thể xóa hoàn toàn sát tâm của thứ nội khí kia nhưng cũng giúp con không bị nó nuốt chửng mất nhân cách và lí trí”
Nói xong dì Bạch lấy từ trong chiếc túi xách tay hàng hiệu của mình, ném về phái Vương Minh một quyển sách nói:
“Đây là một quyển sách cổ do một sát thủ viết ra, nó hướng dẫn một bộ tâm pháp giúp chuyển hóa sát tâm thành dục vọng. Con cứ làm theo rồi sau đó giải tỏa dục vọng trong cơ thể thì sự ham muốn tàn sát trong cơ thể con cũng mất đi”
“Không còn cách nào khác ư” Vương Minh cầm xem qua cuốn sách rồi dò hỏi. Hắn không muốn dùng cái cách này mắc dù hắn thừa nhận mình không phải là quân tử gì, thậm chí còn có chút háo sắc nhưng mà hắn không thích là cách này cho lắm
Dì Bạch lắc đầu, lạnh lùng nói
“Đây là cách duy nhất”
Haiz… Vương Minh thở dài đầy ngao ngán. Hắn đàng chấp nhận thôi, muốn sống thì phải làm trái lương tâm. Vương Minh hạ quyết tâm. Nhưng mà bản thân hắn cũng có quy tắc, mắc dù dùng phụ nữ giải tỏa nhưng mà hắn không muốn chọn loại phụ nữ đứng đương hay trong vũ trường, không hiểu sao từ trước đến nay hắn luôn có ác cảm với hai loại phụ nữ này mặc dù hắn biết do hoàn cảnh họ mới phải làm vậy.
“Hài có lẽ phải nhanh chóng tìm một người vợ thôi”
Vương Minh nghĩ. Ban đầu Vương Minh đã muốn dừng chân ở đây, “an cư lạc nghiệp”, hắn tính rằng tuổi mình còn trẻ nên hắn tính để sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Nguyễn gia rồi mới tính tìm một mối tình. Nhưng mà tính hình hiện nay thì có lẽ việc tìm một người bạn gái khẩn cấp không kém gì nhiệm vụ tiêu diệt Trần gia rồi.
Thấy khuôn mặt đầy trầm tư của Vương Minh. Dì Bạch lên tiếng:
“Còn một vấn đề nứa. Vấn đề này vừa là họa vừa là phúc đối với con nhưng đảm bảo là phúc nhiều hơn họa. Hắc ám nội khí mỗi lần con giết một người sẽ hút lấy nội khí của người đó và biến nó thành của con, điều này nghĩa là nội khí của con sẽ tăng trưởng nhanh hơn người bình thường rất nhiều lần. Tuy rằng việc hút các luồng nội khí khác nhau sẽ dễ gây ra hiện tượng bài trừ nhưng mà lão Tà đã dạy con bộ tâm pháp kia, con cứ thế mà luyện thì sẽ dễ dàng dung hợp được các luồng nội khí đó.
Nghe thấy vậy, Vương Minh cảm thấy an ủi phần nào. Coi như trong họa có phúc, phải bán đứng lương tâm nhưng mà tu vi võ học được gia tăng. Lúc này Vương Minh bình tĩnh lại, hắn nghĩ cũng buồn cười không biết cái cách giải tỏa thông qua dục vong kia không hiểu tính là họa hay là phúc nữa.
Hai người nói chuyện phiếm một chút, đã phần là xung quanh cuộc sống của Vương Minh ở trên đảo trong 2 năm qua. Đứng dậy từ biệt dì Bạch, đi đến trước cử bỗng Vương Minh nhớ ra có một chuyện cần nhờ di chuyển lời hộ đến Tà lão, hắn quay lại nói
“Dì dì có thể nhờ Tà lão mang giúp con một người đến đây không”
Dì Bạch gật đầu nói:
“Danh tính”
Vương Minh rút trong ví ra một tấm ảnh cũ nát nhàu nhĩ, nói:
“Người này tên là Mã Đống, người Truong Quốc. Năm nay 29 tuổi, biệt danh là độc nhãn quản gia, từng làm hắc quản gia cho gia tộc sát thủ Vương gia”
“Người này có quan hệ gì đến con”
“Là anh em tốt của con khi còn làm sát thủ. Anh ấy thiếu con một món nợ ân tình lớn. Với tài năng của người này thì kế hoạch trong tương lai của con sẽ dàng hơn”
“Được bọn ta sẽ tìm người này cho con, nhưng nhanh nhất cũng phải 10 ngày còn chậm thì vài tháng”
“Con biết, thời gian cũng không gấp. Khi tìm được anh ấy, cứ nói là Vương Minh có việc cần tim là anh ấy sẽ đi theo” Vương Minh nói xong liền quay người đi ra khỏi quán trà.
Trở về căn hộ thì đã gần đến giò cơm trưa rồi. Vừa bước chân vào cửa một mùi thơm phức của thức ăn bay vào mũi Vương Minh khiến bụng hắn réo ầm lần giữ dội.
Đi vào trong phòng bếp nhìn thấy bàn thức ăn đầy đủ cao lương mĩ vị, Vương Minh thèm nhỏ dãi. Quay ra nhìn Lâm Yên Yên đang đeo tạp dề đứng bếp hắn nói:
“Không ngờ Yên Yên nấu ăn giỏi ghê ta, đúng là ông anh này của em hôm nay có phúc rồi… ha ha ha”
Lâm Yên Yên cười cười nói:
“Đây là bữa an chúc mừng hai anh em chúng ta sắp vào đại học đồng thời là tiệc mừng tân gia. Anh đợi tí còn một món nữa thôi”
Rất nhanh món cuối cùng đã được mang ra, một bàn thức ăn đề huề đầy đủ màu sắ và hương vị bày ra trước mặt Vương Minh. Vì hôm nay là ngày vui nên Lâm Yên Yên cũng phá lệ, uống một ly rượu vang với Vương Minh. Không khí bàn ăn rất vui vẻ, hai người nó rất nhiều chuyện từ đời sống cho đến những ước mơ trong tương lại.
“Ngày mai đi dăng kí rồi. Anh định đăng kí khoa nào?” Lâm Yên Yên nhớ ra hỏi
Vương Minh không nói gì. Quả thật từ trước đến giờ hắn chưa nghĩ đến việc này, lúc đầu hắn mới chỉ nghĩ đến việc vào trường nhưng nghe Lâm Yên Yên nhắc nhở hắn mới nhớ ra còn có cái vụ chọn khoa nữa. Đúng là đau đầu. Tự nhìn lại bản thân, Vương Minh thấy mình chỉ giỏi duy nhất hai môn đó là giết người và đánh nhau, mà trên đời này làm gì có trường đại học nào dạy hai môn đó chứ (trường đời chứ còn đâu… ^^!), chưa kể hắn còn rất nhiều việc phải làm nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui Vương Minh thấy có duy nhất một khoa hợp với hắn, đó là khoa y học cổ truyền. Tại sao lại là y học cổ truyền? Rất đơn bởi từ hồi còn làm sát thủ hắn đã được dạy kiến thức y học căn bản rồi. Đối với một sát thủ chuyên nghiệp trong quá trình huấn luyện cũng được học những kiến thức về y học cơ bản bởi trong quá trinh làm nhiệm vụ sẽ không tránh khỏi những lúc bị thương do chiến đấu hoặc do một lí do nào đó mà bị thương thì lúc đó không có kiến thức về y học để tự chữa thương thì đúng là thảm họa. Trong quá trình huấn luyện, Vương Minh đắc biệt thích thú với y học cổ truyền bởi hai lí do. Thứ nhất đó là y học từ tự nhiên nên độ nguy hại cho cơ thể sẽ ít hơn so với dùng các loại thuộc hiện đại hiện nay, thứ hai vì dược liệu trong y học cỏ truyền luôn sẵn có thể tìm thấy ở mọi nơi vì vậy khi đi làm nhiệm vụ không phải vác theo một đống bông băng, thuốc tê,… Ngoài ra còn một lí do nhỏ khác đó là từ hồi trên đảo ngoài luyện võ công, hắn cũng đã nghiên cứu các tài liệu về y thuật cổ truyền của Tà lão nên kiến thức hiện nay của hắn cũng đủ trình độ để di hành nghề rồi, vì vậy đối với hắn đến trường đại học học chỉ là để lấy cái bằng mà thôi. Phải biết rằng qui định của đại học hiện nay rất thoáng, các buổi không trên lớp không còn quan trọng, sinh viên đi cũng được mà nghỉ cũng được nhưng mà quan trọng nhất là kì thi cuối kì. Mặc cho sinh đó nghỉ tất cả các tiết trên lớp nhưng khi thi vẫn qua thì vẫn sẽ được cấp tín chỉ. Kiến thức trong đầu Vương Minh đã có sẵn rồi nên hắn bớt được một khoảng thời gian lớn trên lớp học để làm việc khác.
Suy nghĩ thấu đáo, Vương Minh cười cười nói:
“Anh theo khoa y học cổ truyền”
“Y học cổ truyền? Tại sao anh lại vào đấy” Lâm Yên Yên trố mắt nhìn hắn, khó hiểu hỏi.
Vương Minh cười cười, nặn ra một lí do hợp tình hợp lí:
“Thì nhà anh ở nước ngoài vốn có một phòng khám đông y mà ba mẹ anh trước khi mất có di nguyện là anh phải kế nghiệp nghề của tổ tiên. Giờ em đã hiểu tại sao anh lại chọn khoa y học cổ truyền chưa”
Lâm Yên Yên gật đầu. Nàng suy xét thì thấy lời nói của Vương Minh cung hợp lí. Chưa kể lần nàng bị trật khớp cách đây không lâu khi còn ở thôn Hoa Huệ, chính Vương Minh dùng thủ thuật xoa bóp nắn lại khớp xương cho nàng rồi sáng hôm sau khi ngủ dậy thì các vết bầm tín trên tay nàng đã biến mất. Cánh tay hoàn toàn bình thường, như chưa hề bị trật khớp vậy. Lúc đó nàng rất tò mò nhưng bây giờ nàng đã hiểu hóa ra có tài trong lĩnh vực đông y. Lúc đầu Lâm Yên Yên nghe ý định của Vương Minh, nàng sợ ông anh kết nghĩa của mình chọn phải một nghề không có tiền đồ nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ rằng, Lâm Yên Yên thấy lựa chọn của anh ấy rất chính xác.
Hai anh em tiếp tục nói chuyện với nhau đến khi bữa ăn kết thúc, Vương Minh muốn phụ Lâm Yên Yên rửa chén bát nhưng Lâm Yên Yên kiên quyết từ chối bảo hắn ra ngoài phòng khách ngồi xem tivi, rửa bát xong nàng có lời muốn nói với hắn. Vương Minh khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi, tuy hai người thân nhau như anh em nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng của bản thân mình.
“Có chuyện gì, em nói đi Yên Yên”
Thấy Lâm Yên Yên ngồi xuống đối diện với mình, Vương Minh chậm rãi hỏi. Lâm Yên Yên cắn môi, mắt nhìn vào xem biểu hiện trên khuôn mặt Vương Minh. Nàng hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói một mạch
“Anh Minh, em muốn… em muốn khi vào năm học… em sẽ chuyển sang sống ở trong kí túc xá của trường”
“Căn hộ này có gì không tốt sao?” Vương Minh hỏi
“Không căn hộ này rất tốt. Không có gì để chê cả. Chỉ là… chỉ là em thấy không tiện lắm” Lâm Yên Yên sợ Vương Minh giận vội vàng giải thích xong rồi cúi đầu xuống.
Vương Minh nhất thời ngớ người ra không hiểu bất tiện ở chỗ nào nhưng một lúc sau Vương Minh chợt hiểu ra. Đúng là bất tiện thật. Hai người tuy là anh em nhưng mà không phải máu mủ ruột thịt trong mắt người ngoài thì hai người là cô nam quả nữ mà lại sống trong cũng một nhà, người ngoài nhìn vào tưởng họ là đôi tình nhân sống thử. Vương Minh là đàn ông không sao nhưng Lâm Yên Yên là con gái, đối với con gái thì danh tiếng rất là quan trọng. Đó là chưa kể Lâm Yên Yên là cô gái có tính tự lập cao, nàng nhận sự giúp đỡ của Vương Minh về tiền học phí đã là quá lắm rồi nay lại ở nhà của hắn thì nàng cảm thấy khó chịu. Mặc dù biết ông anh kết nghĩa này rất thương yêu mình nhưng lòng nàng cảm thấy không yên nếu như cứ nhận sự giúp đỡ của anh.
Vương Minh biết Lâm Yên Yên đã quyết ý thì rất khó thay đổi nên không muốn nói lời khuyên nhủ vô ích, hắn cười nói:
“Chỉ là việc này thôi ư. Anh cứ tưởng em muốn nói việc gì to tát lắm chứ. Anh biết em muốn tự lập, đây là điều mà anh quí em nhất. Được rồi cứ theo như ý em đi nhưng căn nhà này cũng là nhà em, anh sẽ để một phong cho em, em có thể về đây bất cứ lúc nào nếu muốn”
Lâm Yên Yên thây anh trai đồng ý liền vui mừng, cao hứng nói:
“Đúng là anh trai tôt của em. Đã thế cuối tuần em lại về nấu món ngon cho anh”
Vương Minh cười cười nghĩ cô bé này lắm lức hành động cũng trẻ con quá, đổi sang chủ đề khác. Vì gánh nặng trong lòng đã được giải phóng, Lâm Yên Yên vui vẻ. Hai người ngồi nói chuyện đến tầm khoang 4 giờ thì Vương Minh lôi Lâm Yên Yên xuống phố đi dạo mua sắm. Sắp vào năm học mới, Vương Minh thấy quần áo của Lâm Yên Yên cũng đã cũ nên muốn mua cho nàng vài bộ quần áo tử tế. Mà bản thân hắn cũng cần mua vài thứ đồng thời hắn cũng muốn nhân cuộc đi dạo phố này làm quen với đường sá, tình hình của thành phố Đông Doanh. Lâm Yên Yên biết ý của hắn nhưng cũng không từ chối, cùng hắn đi dạo phố mua đồ.
“Miệng lưỡi của con tốt như vậy thì tìm bạn gái chắc sẽ dễ dàng nhỉ. Lúc đó thì một vấn đề sẽ được giải quyết rồi”
Vương Minh ngớ người ra. Việc tìm bạn gái của mình thì liên quan gì đến vẫn đề của mình. Vương Minh toan mở miệng hỏi thì dì Bạch đã giải đáp nghi vấn cho hắn:
“Là thế này. Con biết rằng hắc ám nội khí được tạo ra từ việc chém giết nên có thể nói sát khí của nó rất mạnh, rất dễ khiến tâm lí người chủ sỏ hữu nó điên loạn nếu người đó không có tinh thần tốt. Nhưng mà khổ nỗi cái thứ hắc ám nội khí này rất kì lạ, một khi con giết một người thì nội khí và sát khí, ác tâm của người đó sẽ bị nó hấp thu vào trong người con. Mà sát khí tích tụ càng nhiều thì ham muốn chém giết càng lớn, càng khiến tâm tình con thiếu ổn định.”
Vương Minh run sợ. Quả thật đúng là có chuyện này nhất là cách đây ba tháng khi hắn ra tay tàn sát đám xã hội đen ở thôn Hoa Huệ. Khi giết hết bọn chúng, Vương Minh cảm thấy trong người bứt rứt khó chịu, sát ý bỗng bừng lên mạnh mẽ, một cảm giác thèm khát được ngửi thấy mùi máu tanh xuất hiện trong tâm trí hắn. Phải mất một lúc hắn mới đè nén được ý muốn chém giết xuống. Vương Minh thở dài hỏi
“Vậy có phải dì muốn con dùng dục vọng giải phóng sát tâm phải không”
Vương Minh không phải là đồ ngu, ngược lại chỉ số thông minh của hắn khá cao. Xâu chuỗi nhưng câu nói của dì Bạch lại thì Vương Minh đã đoán được tám phàn ý của dì rồi. Dì Bạch ném cho hắn một ánh mắt tán thưởng nói
“Đúng vậy, cách duy nhất để hạn chế sát tâm quá mạnh của hắc ám nội khí kia chính là dùng dục vọng giải tỏa nó. Tuy rằng cách này có hiệu quả không cao lắm, không thể xóa hoàn toàn sát tâm của thứ nội khí kia nhưng cũng giúp con không bị nó nuốt chửng mất nhân cách và lí trí”
Nói xong dì Bạch lấy từ trong chiếc túi xách tay hàng hiệu của mình, ném về phái Vương Minh một quyển sách nói:
“Đây là một quyển sách cổ do một sát thủ viết ra, nó hướng dẫn một bộ tâm pháp giúp chuyển hóa sát tâm thành dục vọng. Con cứ làm theo rồi sau đó giải tỏa dục vọng trong cơ thể thì sự ham muốn tàn sát trong cơ thể con cũng mất đi”
“Không còn cách nào khác ư” Vương Minh cầm xem qua cuốn sách rồi dò hỏi. Hắn không muốn dùng cái cách này mắc dù hắn thừa nhận mình không phải là quân tử gì, thậm chí còn có chút háo sắc nhưng mà hắn không thích là cách này cho lắm
Dì Bạch lắc đầu, lạnh lùng nói
“Đây là cách duy nhất”
Haiz… Vương Minh thở dài đầy ngao ngán. Hắn đàng chấp nhận thôi, muốn sống thì phải làm trái lương tâm. Vương Minh hạ quyết tâm. Nhưng mà bản thân hắn cũng có quy tắc, mắc dù dùng phụ nữ giải tỏa nhưng mà hắn không muốn chọn loại phụ nữ đứng đương hay trong vũ trường, không hiểu sao từ trước đến nay hắn luôn có ác cảm với hai loại phụ nữ này mặc dù hắn biết do hoàn cảnh họ mới phải làm vậy.
“Hài có lẽ phải nhanh chóng tìm một người vợ thôi”
Vương Minh nghĩ. Ban đầu Vương Minh đã muốn dừng chân ở đây, “an cư lạc nghiệp”, hắn tính rằng tuổi mình còn trẻ nên hắn tính để sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Nguyễn gia rồi mới tính tìm một mối tình. Nhưng mà tính hình hiện nay thì có lẽ việc tìm một người bạn gái khẩn cấp không kém gì nhiệm vụ tiêu diệt Trần gia rồi.
Thấy khuôn mặt đầy trầm tư của Vương Minh. Dì Bạch lên tiếng:
“Còn một vấn đề nứa. Vấn đề này vừa là họa vừa là phúc đối với con nhưng đảm bảo là phúc nhiều hơn họa. Hắc ám nội khí mỗi lần con giết một người sẽ hút lấy nội khí của người đó và biến nó thành của con, điều này nghĩa là nội khí của con sẽ tăng trưởng nhanh hơn người bình thường rất nhiều lần. Tuy rằng việc hút các luồng nội khí khác nhau sẽ dễ gây ra hiện tượng bài trừ nhưng mà lão Tà đã dạy con bộ tâm pháp kia, con cứ thế mà luyện thì sẽ dễ dàng dung hợp được các luồng nội khí đó.
Nghe thấy vậy, Vương Minh cảm thấy an ủi phần nào. Coi như trong họa có phúc, phải bán đứng lương tâm nhưng mà tu vi võ học được gia tăng. Lúc này Vương Minh bình tĩnh lại, hắn nghĩ cũng buồn cười không biết cái cách giải tỏa thông qua dục vong kia không hiểu tính là họa hay là phúc nữa.
Hai người nói chuyện phiếm một chút, đã phần là xung quanh cuộc sống của Vương Minh ở trên đảo trong 2 năm qua. Đứng dậy từ biệt dì Bạch, đi đến trước cử bỗng Vương Minh nhớ ra có một chuyện cần nhờ di chuyển lời hộ đến Tà lão, hắn quay lại nói
“Dì dì có thể nhờ Tà lão mang giúp con một người đến đây không”
Dì Bạch gật đầu nói:
“Danh tính”
Vương Minh rút trong ví ra một tấm ảnh cũ nát nhàu nhĩ, nói:
“Người này tên là Mã Đống, người Truong Quốc. Năm nay 29 tuổi, biệt danh là độc nhãn quản gia, từng làm hắc quản gia cho gia tộc sát thủ Vương gia”
“Người này có quan hệ gì đến con”
“Là anh em tốt của con khi còn làm sát thủ. Anh ấy thiếu con một món nợ ân tình lớn. Với tài năng của người này thì kế hoạch trong tương lai của con sẽ dàng hơn”
“Được bọn ta sẽ tìm người này cho con, nhưng nhanh nhất cũng phải 10 ngày còn chậm thì vài tháng”
“Con biết, thời gian cũng không gấp. Khi tìm được anh ấy, cứ nói là Vương Minh có việc cần tim là anh ấy sẽ đi theo” Vương Minh nói xong liền quay người đi ra khỏi quán trà.
Trở về căn hộ thì đã gần đến giò cơm trưa rồi. Vừa bước chân vào cửa một mùi thơm phức của thức ăn bay vào mũi Vương Minh khiến bụng hắn réo ầm lần giữ dội.
Đi vào trong phòng bếp nhìn thấy bàn thức ăn đầy đủ cao lương mĩ vị, Vương Minh thèm nhỏ dãi. Quay ra nhìn Lâm Yên Yên đang đeo tạp dề đứng bếp hắn nói:
“Không ngờ Yên Yên nấu ăn giỏi ghê ta, đúng là ông anh này của em hôm nay có phúc rồi… ha ha ha”
Lâm Yên Yên cười cười nói:
“Đây là bữa an chúc mừng hai anh em chúng ta sắp vào đại học đồng thời là tiệc mừng tân gia. Anh đợi tí còn một món nữa thôi”
Rất nhanh món cuối cùng đã được mang ra, một bàn thức ăn đề huề đầy đủ màu sắ và hương vị bày ra trước mặt Vương Minh. Vì hôm nay là ngày vui nên Lâm Yên Yên cũng phá lệ, uống một ly rượu vang với Vương Minh. Không khí bàn ăn rất vui vẻ, hai người nó rất nhiều chuyện từ đời sống cho đến những ước mơ trong tương lại.
“Ngày mai đi dăng kí rồi. Anh định đăng kí khoa nào?” Lâm Yên Yên nhớ ra hỏi
Vương Minh không nói gì. Quả thật từ trước đến giờ hắn chưa nghĩ đến việc này, lúc đầu hắn mới chỉ nghĩ đến việc vào trường nhưng nghe Lâm Yên Yên nhắc nhở hắn mới nhớ ra còn có cái vụ chọn khoa nữa. Đúng là đau đầu. Tự nhìn lại bản thân, Vương Minh thấy mình chỉ giỏi duy nhất hai môn đó là giết người và đánh nhau, mà trên đời này làm gì có trường đại học nào dạy hai môn đó chứ (trường đời chứ còn đâu… ^^!), chưa kể hắn còn rất nhiều việc phải làm nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui Vương Minh thấy có duy nhất một khoa hợp với hắn, đó là khoa y học cổ truyền. Tại sao lại là y học cổ truyền? Rất đơn bởi từ hồi còn làm sát thủ hắn đã được dạy kiến thức y học căn bản rồi. Đối với một sát thủ chuyên nghiệp trong quá trình huấn luyện cũng được học những kiến thức về y học cơ bản bởi trong quá trinh làm nhiệm vụ sẽ không tránh khỏi những lúc bị thương do chiến đấu hoặc do một lí do nào đó mà bị thương thì lúc đó không có kiến thức về y học để tự chữa thương thì đúng là thảm họa. Trong quá trình huấn luyện, Vương Minh đắc biệt thích thú với y học cổ truyền bởi hai lí do. Thứ nhất đó là y học từ tự nhiên nên độ nguy hại cho cơ thể sẽ ít hơn so với dùng các loại thuộc hiện đại hiện nay, thứ hai vì dược liệu trong y học cỏ truyền luôn sẵn có thể tìm thấy ở mọi nơi vì vậy khi đi làm nhiệm vụ không phải vác theo một đống bông băng, thuốc tê,… Ngoài ra còn một lí do nhỏ khác đó là từ hồi trên đảo ngoài luyện võ công, hắn cũng đã nghiên cứu các tài liệu về y thuật cổ truyền của Tà lão nên kiến thức hiện nay của hắn cũng đủ trình độ để di hành nghề rồi, vì vậy đối với hắn đến trường đại học học chỉ là để lấy cái bằng mà thôi. Phải biết rằng qui định của đại học hiện nay rất thoáng, các buổi không trên lớp không còn quan trọng, sinh viên đi cũng được mà nghỉ cũng được nhưng mà quan trọng nhất là kì thi cuối kì. Mặc cho sinh đó nghỉ tất cả các tiết trên lớp nhưng khi thi vẫn qua thì vẫn sẽ được cấp tín chỉ. Kiến thức trong đầu Vương Minh đã có sẵn rồi nên hắn bớt được một khoảng thời gian lớn trên lớp học để làm việc khác.
Suy nghĩ thấu đáo, Vương Minh cười cười nói:
“Anh theo khoa y học cổ truyền”
“Y học cổ truyền? Tại sao anh lại vào đấy” Lâm Yên Yên trố mắt nhìn hắn, khó hiểu hỏi.
Vương Minh cười cười, nặn ra một lí do hợp tình hợp lí:
“Thì nhà anh ở nước ngoài vốn có một phòng khám đông y mà ba mẹ anh trước khi mất có di nguyện là anh phải kế nghiệp nghề của tổ tiên. Giờ em đã hiểu tại sao anh lại chọn khoa y học cổ truyền chưa”
Lâm Yên Yên gật đầu. Nàng suy xét thì thấy lời nói của Vương Minh cung hợp lí. Chưa kể lần nàng bị trật khớp cách đây không lâu khi còn ở thôn Hoa Huệ, chính Vương Minh dùng thủ thuật xoa bóp nắn lại khớp xương cho nàng rồi sáng hôm sau khi ngủ dậy thì các vết bầm tín trên tay nàng đã biến mất. Cánh tay hoàn toàn bình thường, như chưa hề bị trật khớp vậy. Lúc đó nàng rất tò mò nhưng bây giờ nàng đã hiểu hóa ra có tài trong lĩnh vực đông y. Lúc đầu Lâm Yên Yên nghe ý định của Vương Minh, nàng sợ ông anh kết nghĩa của mình chọn phải một nghề không có tiền đồ nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ rằng, Lâm Yên Yên thấy lựa chọn của anh ấy rất chính xác.
Hai anh em tiếp tục nói chuyện với nhau đến khi bữa ăn kết thúc, Vương Minh muốn phụ Lâm Yên Yên rửa chén bát nhưng Lâm Yên Yên kiên quyết từ chối bảo hắn ra ngoài phòng khách ngồi xem tivi, rửa bát xong nàng có lời muốn nói với hắn. Vương Minh khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi, tuy hai người thân nhau như anh em nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng của bản thân mình.
“Có chuyện gì, em nói đi Yên Yên”
Thấy Lâm Yên Yên ngồi xuống đối diện với mình, Vương Minh chậm rãi hỏi. Lâm Yên Yên cắn môi, mắt nhìn vào xem biểu hiện trên khuôn mặt Vương Minh. Nàng hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói một mạch
“Anh Minh, em muốn… em muốn khi vào năm học… em sẽ chuyển sang sống ở trong kí túc xá của trường”
“Căn hộ này có gì không tốt sao?” Vương Minh hỏi
“Không căn hộ này rất tốt. Không có gì để chê cả. Chỉ là… chỉ là em thấy không tiện lắm” Lâm Yên Yên sợ Vương Minh giận vội vàng giải thích xong rồi cúi đầu xuống.
Vương Minh nhất thời ngớ người ra không hiểu bất tiện ở chỗ nào nhưng một lúc sau Vương Minh chợt hiểu ra. Đúng là bất tiện thật. Hai người tuy là anh em nhưng mà không phải máu mủ ruột thịt trong mắt người ngoài thì hai người là cô nam quả nữ mà lại sống trong cũng một nhà, người ngoài nhìn vào tưởng họ là đôi tình nhân sống thử. Vương Minh là đàn ông không sao nhưng Lâm Yên Yên là con gái, đối với con gái thì danh tiếng rất là quan trọng. Đó là chưa kể Lâm Yên Yên là cô gái có tính tự lập cao, nàng nhận sự giúp đỡ của Vương Minh về tiền học phí đã là quá lắm rồi nay lại ở nhà của hắn thì nàng cảm thấy khó chịu. Mặc dù biết ông anh kết nghĩa này rất thương yêu mình nhưng lòng nàng cảm thấy không yên nếu như cứ nhận sự giúp đỡ của anh.
Vương Minh biết Lâm Yên Yên đã quyết ý thì rất khó thay đổi nên không muốn nói lời khuyên nhủ vô ích, hắn cười nói:
“Chỉ là việc này thôi ư. Anh cứ tưởng em muốn nói việc gì to tát lắm chứ. Anh biết em muốn tự lập, đây là điều mà anh quí em nhất. Được rồi cứ theo như ý em đi nhưng căn nhà này cũng là nhà em, anh sẽ để một phong cho em, em có thể về đây bất cứ lúc nào nếu muốn”
Lâm Yên Yên thây anh trai đồng ý liền vui mừng, cao hứng nói:
“Đúng là anh trai tôt của em. Đã thế cuối tuần em lại về nấu món ngon cho anh”
Vương Minh cười cười nghĩ cô bé này lắm lức hành động cũng trẻ con quá, đổi sang chủ đề khác. Vì gánh nặng trong lòng đã được giải phóng, Lâm Yên Yên vui vẻ. Hai người ngồi nói chuyện đến tầm khoang 4 giờ thì Vương Minh lôi Lâm Yên Yên xuống phố đi dạo mua sắm. Sắp vào năm học mới, Vương Minh thấy quần áo của Lâm Yên Yên cũng đã cũ nên muốn mua cho nàng vài bộ quần áo tử tế. Mà bản thân hắn cũng cần mua vài thứ đồng thời hắn cũng muốn nhân cuộc đi dạo phố này làm quen với đường sá, tình hình của thành phố Đông Doanh. Lâm Yên Yên biết ý của hắn nhưng cũng không từ chối, cùng hắn đi dạo phố mua đồ.
/398
|