Mà chiếu theo lẽ thường, tình hình an ninh kém cỏi tất nhiên sẽ kéo theo đời sống của nhân dân bất ổn, người dân ngày ngày lo lắng đến tính mạng của bản thân làm sao mà có tinh thần để làm ăn, phát triển kinh tế được. Thế nên tình hình trị an và đời sống nhân dân ở Giang Kiều suốt nhiều năm trước khiến vô số thế hệ lãnh đạo trong tỉnh đau đầu, từng làm cho không biết vị bí thứ trước hắn phải xám xịt khuôn mặt rời đi Giang Kiều, chôn vùi không biết bao nhiêu vị chính trị gia.
Vậy mà khi việc này đến tay Phương Đức Tân thì hắn chỉ mất một năm để giải quyết xong mọi chuyện. Đã vậy mọi việc lại được giải quyết rất gọn gàng và xinh đẹp. Chỉ trong một năm, hắn không chỉ giảm tỉ lệ phạm tội ở đây xuống chỉ bằng 10% so với các năm trước. Tỉ lệ tử vong do tránh chấp và số lượng người nghiện hút, buôn lậu cũng giảm một cách thần tốc. Đương nhiên như đã nói ở trên, trị an bất ổn thì đời sống nhân dân sẽ không tốt, nay dưới bàn tay của Phương Đức Tân, tình hình trị an ở Giang Kiều chuyển biến một cách chóng mặt đương nhiên kéo theo đời sống nhân dân Giang Kiều cũng tốt lên. Chính vì cái thành tích thần kỳ này thế nên ở trong giới chính đàn và nhân dân Giang Kiều, Phương Đức Tân mới có danh vọng cực cao. Cho dù hắn đã về hưu được năm năm nhưng ảnh hưởng của hắn ở tất cả các lĩnh vực tại Giang Kiều vẫn như xưa. Chính Phương Thiên Uy phần nào cũng nhờ dựa vào ảnh hưởng của cha hắn mới có thể ở độ tuổi bốn mươi leo lên được chức vụ chủ tịch thành phố đồng thời tha hồ tung hoành ở Giang Kiều, thực hiện vô số việc phi pháp đen tối mà không bị phát hiện.
Mà trên hết, Phương Đức Tân sinh ra đã được ông trời ban cho một vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược với thận phận của hắn. Vương Minh từng nhìn ảnh của Phương Đức Tân, hắn ấn tượng đầu tiên đây là vị người cao tuổi khá đẹp lão, khuôn mặt hồng hào luôn treo nụ cười hào ái trên miệng khiến người khác có cảm giác đây là một ông lão gần gũi hiền lành chứ có ai có thể nghĩ rằng ông lão này là kẻ nắm trong tay một tổ chức khí giả hùng mạnh, từng hạ lệnh giết chết một gia đình để đem ra làm vật thí nghiệm.
Nói tóm lại, cả về lý lịch, con người hay bề ngoài của Phương Đức Tân mà Vương Minh đã biết hoàn toàn trái ngược so với những gì mà Vương Minh đã được Lê Thị Tuyết thuyết minh, nói là như trời với đất, như mặt trăng với mặt trời. Sự trái ngược lớn đến cực độ như vậy, dù Vương Minh là người có tinh thần rất tốt cũng không tránh khỏi giật mình ngạc nhiên.
Đồng thời qua lần này Vương Minh đột nhiên ý thức được hệ thống tình báo của hắn vốn không vận hành tốt giống như hắn đã tưởng tượng. Nếu như không phải lần này gặp Lê Thị Tuyết, e rằng hắn không hề biết rằng đứng sau Phương Thiên Uy lại là cả một người cha đáng sợ và một tổ chức lớn chống lưng trong bóng tối. Mà khi đã không biết được những thông tin quan trọng này, hắn vẫn tiếp tục khinh thị Phương Thiên Uy, tiếp tục cho Hắc quân tiến công Giang Kiều. Lúc đó sai lầm sẽ nối tiếp sai lầm, rồi kết cục sẽ là toàn quân bị diệt không kịp trở tay. Nghĩ đến cảnh chính tay hắn đẩy đám người Hắc Cẩu, Nghĩa Dũng, Dương Hân và hàng nghìn anh em trong Hắc bang vào chỗ chết, Vương Minh cảm giác trong lòng quặn lại, một nỗi sợ hãi vô hình từ từ hình thành khiến tâm thần vốn được tôi luyện trở lên cứng cỏi của hắn cũng run sợ.
“Ài xem ra hệ thống tình báo hoạt động không được tốt lắm. Xem ra phải ngay lập tức cùng Hầu Toàn nghiêm túc bàn bạc lãi một lần mới được”
Vương Minh nhăn lại lông mày, thì thầm nói. Cũng may là lần này hắn gặp được Lê Thị Tuyết, coi như ông trời cũng rủ lòng thương vơi hắn. Vương Minh quyết định, sau khi kết thúc chuyện của Lê Thị Tuyết sẽ lập tức triệu tập Hầu Toàn để bàn bạc làm sao lập tức đề cao hiệu suất và thực lực của lực lưỡng tình báo, hắn thề sẽ không để tình huống như lần này xuất hiện thêm bất cứ lần nào nữa.
Không biết có phải hay không cùng Vương Minh xác định quan hệ cùng xảy ra tiếc xúc về xác thịt, Lê Thị Tuyết nhìn Vương Minh thì trong lòng đều xuất hiện những cảm xúc rất lạ mà rất lâu rồi nàng chưa có. Như lúc này chẳng hạn, Lê Thị Tuyết thấy khuôn mặt sầu lo đầy tâm sự của Vương Minh thì không biết tại sao trong lòng lại tê tái khó chịu. Đương nhiên nàng cũng không nghĩ là nàng chỉ cùng với Vương Minh thổ lộ tâm tình, cùng hắn lên giường hai lần mà yêu hắn. Nàng luôn nhớ rằng nàng chỉ là nô lệ của hắn hay nói một cách lịch sự là tình nhân trong bóng tối của Vương Minh thể nên phải suy nghĩ cho chủ nhân, chủ nhân buồn phiền thì nàng cũng không thể vui được. Nàng ngập ngừng một chút rồi mở miệng an ủi Vương Minh:
“Anh đùng phiền não làm gì. Dù sao Hắc bang của anh mới thành lập mà tổ chức của lão già Phương Đức Tân không biết đã phát triển bao nhiêu năm rồi thế nên hệ thống tình báo của anh kém của lão ta cũng là hợp lý”
Vương Minh lập tức tâm tình tốt lên rất nhiều. Đúng vậy, tổ chức tình báo của hắn mới thành lập chưa đến một hai năm, hoạt động như hiện nay đã là rất tốt rồi. Hắn tin tưởng chỉ cần có thời gian để cho lực lượng tình báo của hắn trưởng thành thì chắc chắc những sai sót chết người kiểu như lần này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
“Cảm ơn”
Vương Minh nói một tiếng rồi cúi đầu xuống hôn một cái rất nhẹ lên trán Lê Thị Tuyết coi như một phần thưởng nhỏ của hắn vì cho lời an ủi của nàng.
Lê Thị Tuyết bị cử động âu yếm đầu trìu mến của Vương Minh làm cho sững sờ rồi lập tức mặt hơi đỏ lên. Mặc dù môi của Vương Minh đã rời khỏi trán nàng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được trên trán có một mảng ấm ấm. Cái cảm giác ở trán này dần dần xâm nhập vào tâm hồn nàng khiến nàng đột nhiên xuất hiện một cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc và thỏa mãn. Có lẽ tâm tình tác dụng nên lúc này nàng càng nhìn Vương Minh càng cảm thấy hắn thuận mắt hơn, càng thấy hắn đẹp trai hơn. Ánh mắt nàng nhìn hắn cùng đầy trìu mến và tình cảm hơn trước.
Nhưng cái cảm cảm giác này đến cũng nhanh và đi cũng nhanh bởi lý trí cứng cỏi và lạnh lùng được nàng tôi luôn bao nhiêu năm trên thương trường đã thức tỉnh nàng, kéo nàng trở lại với thực tại. Rất nhanh điều chỉnh lại tâm lý của mình, nàng nhìn Vương Minh dùng giọng rất nghiêm túc nói:
“Lúc trước em nói anh không cần phải qua để tâm đến Phương Thiên Uy là bởi vì trừ phi Phương Thiên Uy bị anh ép đến đường cùng thì lão già kia mới ra tay còn không bình thường hắn mặc kệ Phương Thiên Uy”
Vương Minh nghe vậy thì cảm thấy không rõ hỏi:
“Không giúp?”
Vương Minh nhớ rằng Phương Đức Tân có duy nhất một đứa con trai là Phương Thiên Uy, nếu như Phương Đức Tân không giúp con hắn thì liệu còn giúp ai nữa
“Đúng vậy, Phương Đức Tân sẽ không giúp. Anh nghĩ xem, nếu như Phương Đức Tân chịu ra tay thì liệu mọi tính toán của anh ở Giang Kiều có thuận lợi tiến hành như hiện nay được không ”
Lê Thị Tuyết nói.
Vương Minh âm thầm gật đầu. Đúng vậy, nếu như Phương Đức Tân ra tay thì có đám người Hắc Cẩu chẳng chịu nổi một đợt tấn công, lập tức sẽ bị Phương Đức Tân đập ra bã ra cám luôn chứ làm sao còn tung hoành ở Giang Kiều, ép Phương Thiên Uy đến mức sắp phát điên như hiện nay được chứ.
Vậy mà khi việc này đến tay Phương Đức Tân thì hắn chỉ mất một năm để giải quyết xong mọi chuyện. Đã vậy mọi việc lại được giải quyết rất gọn gàng và xinh đẹp. Chỉ trong một năm, hắn không chỉ giảm tỉ lệ phạm tội ở đây xuống chỉ bằng 10% so với các năm trước. Tỉ lệ tử vong do tránh chấp và số lượng người nghiện hút, buôn lậu cũng giảm một cách thần tốc. Đương nhiên như đã nói ở trên, trị an bất ổn thì đời sống nhân dân sẽ không tốt, nay dưới bàn tay của Phương Đức Tân, tình hình trị an ở Giang Kiều chuyển biến một cách chóng mặt đương nhiên kéo theo đời sống nhân dân Giang Kiều cũng tốt lên. Chính vì cái thành tích thần kỳ này thế nên ở trong giới chính đàn và nhân dân Giang Kiều, Phương Đức Tân mới có danh vọng cực cao. Cho dù hắn đã về hưu được năm năm nhưng ảnh hưởng của hắn ở tất cả các lĩnh vực tại Giang Kiều vẫn như xưa. Chính Phương Thiên Uy phần nào cũng nhờ dựa vào ảnh hưởng của cha hắn mới có thể ở độ tuổi bốn mươi leo lên được chức vụ chủ tịch thành phố đồng thời tha hồ tung hoành ở Giang Kiều, thực hiện vô số việc phi pháp đen tối mà không bị phát hiện.
Mà trên hết, Phương Đức Tân sinh ra đã được ông trời ban cho một vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược với thận phận của hắn. Vương Minh từng nhìn ảnh của Phương Đức Tân, hắn ấn tượng đầu tiên đây là vị người cao tuổi khá đẹp lão, khuôn mặt hồng hào luôn treo nụ cười hào ái trên miệng khiến người khác có cảm giác đây là một ông lão gần gũi hiền lành chứ có ai có thể nghĩ rằng ông lão này là kẻ nắm trong tay một tổ chức khí giả hùng mạnh, từng hạ lệnh giết chết một gia đình để đem ra làm vật thí nghiệm.
Nói tóm lại, cả về lý lịch, con người hay bề ngoài của Phương Đức Tân mà Vương Minh đã biết hoàn toàn trái ngược so với những gì mà Vương Minh đã được Lê Thị Tuyết thuyết minh, nói là như trời với đất, như mặt trăng với mặt trời. Sự trái ngược lớn đến cực độ như vậy, dù Vương Minh là người có tinh thần rất tốt cũng không tránh khỏi giật mình ngạc nhiên.
Đồng thời qua lần này Vương Minh đột nhiên ý thức được hệ thống tình báo của hắn vốn không vận hành tốt giống như hắn đã tưởng tượng. Nếu như không phải lần này gặp Lê Thị Tuyết, e rằng hắn không hề biết rằng đứng sau Phương Thiên Uy lại là cả một người cha đáng sợ và một tổ chức lớn chống lưng trong bóng tối. Mà khi đã không biết được những thông tin quan trọng này, hắn vẫn tiếp tục khinh thị Phương Thiên Uy, tiếp tục cho Hắc quân tiến công Giang Kiều. Lúc đó sai lầm sẽ nối tiếp sai lầm, rồi kết cục sẽ là toàn quân bị diệt không kịp trở tay. Nghĩ đến cảnh chính tay hắn đẩy đám người Hắc Cẩu, Nghĩa Dũng, Dương Hân và hàng nghìn anh em trong Hắc bang vào chỗ chết, Vương Minh cảm giác trong lòng quặn lại, một nỗi sợ hãi vô hình từ từ hình thành khiến tâm thần vốn được tôi luyện trở lên cứng cỏi của hắn cũng run sợ.
“Ài xem ra hệ thống tình báo hoạt động không được tốt lắm. Xem ra phải ngay lập tức cùng Hầu Toàn nghiêm túc bàn bạc lãi một lần mới được”
Vương Minh nhăn lại lông mày, thì thầm nói. Cũng may là lần này hắn gặp được Lê Thị Tuyết, coi như ông trời cũng rủ lòng thương vơi hắn. Vương Minh quyết định, sau khi kết thúc chuyện của Lê Thị Tuyết sẽ lập tức triệu tập Hầu Toàn để bàn bạc làm sao lập tức đề cao hiệu suất và thực lực của lực lưỡng tình báo, hắn thề sẽ không để tình huống như lần này xuất hiện thêm bất cứ lần nào nữa.
Không biết có phải hay không cùng Vương Minh xác định quan hệ cùng xảy ra tiếc xúc về xác thịt, Lê Thị Tuyết nhìn Vương Minh thì trong lòng đều xuất hiện những cảm xúc rất lạ mà rất lâu rồi nàng chưa có. Như lúc này chẳng hạn, Lê Thị Tuyết thấy khuôn mặt sầu lo đầy tâm sự của Vương Minh thì không biết tại sao trong lòng lại tê tái khó chịu. Đương nhiên nàng cũng không nghĩ là nàng chỉ cùng với Vương Minh thổ lộ tâm tình, cùng hắn lên giường hai lần mà yêu hắn. Nàng luôn nhớ rằng nàng chỉ là nô lệ của hắn hay nói một cách lịch sự là tình nhân trong bóng tối của Vương Minh thể nên phải suy nghĩ cho chủ nhân, chủ nhân buồn phiền thì nàng cũng không thể vui được. Nàng ngập ngừng một chút rồi mở miệng an ủi Vương Minh:
“Anh đùng phiền não làm gì. Dù sao Hắc bang của anh mới thành lập mà tổ chức của lão già Phương Đức Tân không biết đã phát triển bao nhiêu năm rồi thế nên hệ thống tình báo của anh kém của lão ta cũng là hợp lý”
Vương Minh lập tức tâm tình tốt lên rất nhiều. Đúng vậy, tổ chức tình báo của hắn mới thành lập chưa đến một hai năm, hoạt động như hiện nay đã là rất tốt rồi. Hắn tin tưởng chỉ cần có thời gian để cho lực lượng tình báo của hắn trưởng thành thì chắc chắc những sai sót chết người kiểu như lần này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
“Cảm ơn”
Vương Minh nói một tiếng rồi cúi đầu xuống hôn một cái rất nhẹ lên trán Lê Thị Tuyết coi như một phần thưởng nhỏ của hắn vì cho lời an ủi của nàng.
Lê Thị Tuyết bị cử động âu yếm đầu trìu mến của Vương Minh làm cho sững sờ rồi lập tức mặt hơi đỏ lên. Mặc dù môi của Vương Minh đã rời khỏi trán nàng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được trên trán có một mảng ấm ấm. Cái cảm giác ở trán này dần dần xâm nhập vào tâm hồn nàng khiến nàng đột nhiên xuất hiện một cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc và thỏa mãn. Có lẽ tâm tình tác dụng nên lúc này nàng càng nhìn Vương Minh càng cảm thấy hắn thuận mắt hơn, càng thấy hắn đẹp trai hơn. Ánh mắt nàng nhìn hắn cùng đầy trìu mến và tình cảm hơn trước.
Nhưng cái cảm cảm giác này đến cũng nhanh và đi cũng nhanh bởi lý trí cứng cỏi và lạnh lùng được nàng tôi luôn bao nhiêu năm trên thương trường đã thức tỉnh nàng, kéo nàng trở lại với thực tại. Rất nhanh điều chỉnh lại tâm lý của mình, nàng nhìn Vương Minh dùng giọng rất nghiêm túc nói:
“Lúc trước em nói anh không cần phải qua để tâm đến Phương Thiên Uy là bởi vì trừ phi Phương Thiên Uy bị anh ép đến đường cùng thì lão già kia mới ra tay còn không bình thường hắn mặc kệ Phương Thiên Uy”
Vương Minh nghe vậy thì cảm thấy không rõ hỏi:
“Không giúp?”
Vương Minh nhớ rằng Phương Đức Tân có duy nhất một đứa con trai là Phương Thiên Uy, nếu như Phương Đức Tân không giúp con hắn thì liệu còn giúp ai nữa
“Đúng vậy, Phương Đức Tân sẽ không giúp. Anh nghĩ xem, nếu như Phương Đức Tân chịu ra tay thì liệu mọi tính toán của anh ở Giang Kiều có thuận lợi tiến hành như hiện nay được không ”
Lê Thị Tuyết nói.
Vương Minh âm thầm gật đầu. Đúng vậy, nếu như Phương Đức Tân ra tay thì có đám người Hắc Cẩu chẳng chịu nổi một đợt tấn công, lập tức sẽ bị Phương Đức Tân đập ra bã ra cám luôn chứ làm sao còn tung hoành ở Giang Kiều, ép Phương Thiên Uy đến mức sắp phát điên như hiện nay được chứ.
/398
|