Thấy lời nói của hắn khiến cho Trịnh Thanh Hưng tuy rằng vẫn một bộ dạng hung thần ác sát nhưng cũng thu lại khí thế thì Phương Tuấn thở phào một tiếng. Hắn từ từ chầm chậm nói:
“Cái thứ này đúng là thuốc kích dục nhưng là loại được cải tiến, rất thích hợp cho hoàn cảnh của mày vào lúc này”
“Thích hợp với tao? Thích hợp như thế nào?”
Trịnh Thanh Hưng vẫn dùng một thứ giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong lòng lại có một chút hiếu kỳ cùng chờ mong.
“Đúng, rất thích hợp cho mày”
Phương Tuấn dùng giọng chắc chắn khẳng định nói.
“Thứ thuốc này là không chỉ đơn thuần là thuốc kích dục bình thường mà còn được cải tiến pha chế thêm dược liệu của thuốc thôi miên thế nên ngoài tác dụng kích dục nó còn một chút tác dụng thôi miên nữa”
“Là sao? Tao vẫn không hiểu rõ lắm, mày nói cụ thể hơn một chút xem nào”
Lúc này hướng thú của Trịnh Thanh Hưng hoàn toàn bị Phương Tuấn kéo đi ra ngoài. Mặc dù vẫn không quá rõ ràng tác dụng của thứ thuốc này nhưng hắn cũng lờ mờ hiểu được một chút gì đó, hắn cũng nhận thấy quả thật thứ thuốc này có khả năng là thích hợp cho hắn dùng. Bất quá hắn không vội quyết định, hắn muốn tìm hiểu kỹ càng hơn nữa về thứ thuốc mới lạ này rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng liệu là có dùng hay không.
“Bình thường khi một người uống phải thuốc kích dục thì dục vọng và nhu cầu về sinh lý tăng vọt, lấn át mất lý trí thế nên khi sử dụng xong thì chỉ nhớ được mơ mơ hồ hồ về sự việc đã xảy ra bất quá thứ thuốc mới này vì được tăng thêm tác dụng của thuốc thôi miên nên nó giúp cho lý trí của người uống không hoàn toàn bị dục vọng lấn át mà vẫn duy trì tỉnh tỉnh táo, trí nhỡ vẫn rõ ràng như bình thường”
Trịnh Thanh Hưng nghe xong Phương Tuấn giải thích về công dụng của thức thuốc thì tâm tình hưng phấn lập tức bị đánh tan, trong lòng tràn đầy thất vọng cùng tức giận. Hắn mở miệng chế nhạo Phương Tuấn để phát tiết cảm xúc trong lòng:
“Vậy có gì tốt chứ. Như vậy chăng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này à”, chỉ rõ cho nạn nhân biết anh là thủ phạm hiếp dâm sao”
“Hừ”
Nếu bình thường bị chế nhạo như vậy chắc Phương Tuấn chỉ cười cợt cho qua, coi như không nghe thấy nhưng lại liên quan đến cái thứ thuốc bảo bối của hắn thì Phương Tuấn như một con mèo bị dẫm phải đuôi bất quá nhớ đến Trịnh Thanh Hưng là ai thì hắn có bất mãn cũng không dám biểu hiện quá mức chỉ hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ mà thôi. Phương Tuấn buồn bực nói:
“Đấy là mày chưa hiểu hết thực sự công dụng của thứ thuốc thần kỳ này mới có ý nghĩ như vậy thôi. Mày nên biết rằng chính nhờ cái thần dược này mà không biết bao em tiểu thư của mấy ông quan to bị tao hấp xong mà không dám nói một lời đâu”
Việc Phương Tuấn từng cưỡng hiếp mấy vị tiểu thư của vài vị bộ trưởng hoặc bí thư tỉnh cũng không phải là điều gì bí mật, Trịnh Thanh Hưng cũng biết rõ điều này dù sao mấy vụ việc này cũng từng ầm ĩ một thời gian ngắn trong giới cao tầng mà. Chỉ có điều khiến hắn và mọi người cảm thấy kỳ lạ là tại sao gia đình của mấy vị quan to đó lại im ỉm không có bất cứ hành động nào đối với Phương Tuấn. Nghe đồn rằng bởi vì mấy vị tiểu thư kia chủ động cùng hắn lên giường thế với lại cảnh sát trải qua xét nghiệm cũng không tìm thấy được thành phần của thuốc mê hay thuốc kích dục nào trong cơ thể nạn nhân thế nên mấy gia đình kia cũng không có bằng chứng để tóm cổ Phương Tuấn.
Trịnh Thanh Hưng cũng nghe được lời đồn này nhưng hắn không tin lắm bởi hắn biết danh tiếng của Phương Tuấn trong vòng tròn là kém đến mức không thể kém hơn, thậm chí đến tiểu thư của đám nhà giàu mới nổi còn nghe tiếng, cũng chẳng muốn nguyện ý cùng hắn lên giường ân ái triền miên huống chi là mấy vị tiểu thư của các nhà quan to chức lớn chứ, đừng nói là ân ái có nhìn nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn nữa. Thế nên hắn cho rằng chắc chắn Phương Tuấn đã dùng một loại thuốc gì mới nào đó, không lưu lại bằng chứng trong cơ thể nạn nhân, tránh gia gia đình nạn nhân cùng cảnh sát tra ra được mà thôi.
Hiện giờ, câu nói vừa rồi của Phương Tuấn đã xác định được cái ý nghĩ này của hắn thế nên ánh mắt của Trịnh Thanh Hưng lúc này trở lên sáng rực. Nhưng hắn muốn chắc chắn xác nhận thế nên cẩn thận hỏi thăm một chút:
“Nói vậy tức là, mấy cái vụ lần trước kia là mày dùng thứ thuốc này mà đắc thủ”
Phương Tuấn biết “mấy vụ kia” là ám chỉ sự kiện gì, hắn dường như quên Trịnh Thanh Hưng vừa rồi làm hắn bực mình, giọng nói không giấu được sự tự hào cùng đắc chí cùng dâm đãng nói:
“Đúng vậy, chính là nhờ thần dược này. Chỉ cần vài giọt bỏ vài ly nước của mấy em ý thôi rồi đợt một chút thời gian để thuốc phát huy tác dụng. Thế là trong mắt mấy em ý tao đột nhiên biến thành người tình trong mộng, lại cộng thêm dục hoả nữa thế là… hắc hắc… chỉ có thể cam tâm tình nguyện bò lên giường của tao, nằm dưới thân tao uyển chuyển rên rỉ, lắc mình hầu hạ. Đã thế cái hay là sau khi dược liệu mất tác dụng thì chất dư thừa sẽ được đào thải qua tuyến mồ hôi, không lưu lại một chút bằng chứng nào trong cơ thể của mấy em cả, đến khi đó cảnh sát có muốn tra thì cũng chỉ có nước bó tay đầu hàng mà thôi… hắc hắc”
“Thật sao? Mày nói là thật chứ”
Lúc này nghe xong Phương Tuấn nói, Trịnh Thanh Hưng trong lòng đang điên cuồng gào thét vì vui sướng, đến nỗi giọng nói cũng phát run run một chút.
“Tao xin thề trước ông trời là những lời tao vừa nói hoàn toàn là sự thật, không có một điều nào là giả dối. Nếu như có giả dối thì tao sẽ mắc bệnh liệt dương.”
Phương Tuấn trừng mắt. Vì để cam đoan lời hắn vừa nói là sự thật, hắn không ngại phát ra lời thề độc.
Bình thường nếu Phương Tuấn hoặc bất cứ ai thề thì Trịnh Thanh Hưng sẽ không tin bởi dù sao lời thề cũng chỉ là một câu nói cửa miệng mà thôi. Bất quá lần này thì khác, hắn quyết định đặt niềm tin vào Phương Tuấn một lần, dù sao hiện giờ cũng không có cách nào khác nữa rồi với lại lời thề của Phương Tuấn thật sự là quá độc, cũng tạo cho hắn một chút tin tưởng.
Trịnh Thanh Hưng tưởng tượng đến việc khi Trần Thanh Thanh sử dụng thứ thuốc này xong thì trong mắt nàng, hắn đột nhiên biến thành người mà nàng yêu nhất rồi nàng cam tâm tình nguyện cởi quần áo, bò lên trên giường cùng hắn tiến hành hoạt động vĩ đại nhất của nhận loại từ trước đến nay, ở dưới thân hắn bị hắn giày vò cho dục tiên dục tử , mở miệng cầu xin tha thứ thì một cỗ khoái cảm trả thù cùng dục hoả xuất hiện trong lòng hắn khiến bụng dưới của hắn nóng rực, thằng đệ cũng hơi có dấu hiệu cương cứng đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy dâm đãng.
Phương Tuấn thấy vẻ mặt của Trịnh Thanh Hưng dâm đãng như vậy thì nào không biết Trịnh Thanh Hưng đang tưởng tượng cái gì trong đầu cơ chứ. Hắn cũng không muốn đánh gãy mộng tưởng của Trịnh Thanh Hưng nhưng có một số điều cần chú ý khi sử dụng hắn bắt buộc phải báo cho Trịnh Thanh Hưng kẻo không đến lúc dùng lại xuất hiện tình cảnh ngoài ý muốn:
“Được rồi… được rồi… tỉnh lại đi mày. Vậy coi như phương thức hành động đã OK rồi, hiện giờ thứ còn thiếu chỉ là phương án hành động mà thôi. Cái thứ thuốc này tuy rằng thần kỳ nhưng mà muốn dùng thành công thì cần rất nhiều yêu cầu về điều kiện hoàn cảnh đặc biệt thế nên chúng ta cần phải có một kế hoạch hành động thật chính xác và hiệu quả”
“Cái thứ này đúng là thuốc kích dục nhưng là loại được cải tiến, rất thích hợp cho hoàn cảnh của mày vào lúc này”
“Thích hợp với tao? Thích hợp như thế nào?”
Trịnh Thanh Hưng vẫn dùng một thứ giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong lòng lại có một chút hiếu kỳ cùng chờ mong.
“Đúng, rất thích hợp cho mày”
Phương Tuấn dùng giọng chắc chắn khẳng định nói.
“Thứ thuốc này là không chỉ đơn thuần là thuốc kích dục bình thường mà còn được cải tiến pha chế thêm dược liệu của thuốc thôi miên thế nên ngoài tác dụng kích dục nó còn một chút tác dụng thôi miên nữa”
“Là sao? Tao vẫn không hiểu rõ lắm, mày nói cụ thể hơn một chút xem nào”
Lúc này hướng thú của Trịnh Thanh Hưng hoàn toàn bị Phương Tuấn kéo đi ra ngoài. Mặc dù vẫn không quá rõ ràng tác dụng của thứ thuốc này nhưng hắn cũng lờ mờ hiểu được một chút gì đó, hắn cũng nhận thấy quả thật thứ thuốc này có khả năng là thích hợp cho hắn dùng. Bất quá hắn không vội quyết định, hắn muốn tìm hiểu kỹ càng hơn nữa về thứ thuốc mới lạ này rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng liệu là có dùng hay không.
“Bình thường khi một người uống phải thuốc kích dục thì dục vọng và nhu cầu về sinh lý tăng vọt, lấn át mất lý trí thế nên khi sử dụng xong thì chỉ nhớ được mơ mơ hồ hồ về sự việc đã xảy ra bất quá thứ thuốc mới này vì được tăng thêm tác dụng của thuốc thôi miên nên nó giúp cho lý trí của người uống không hoàn toàn bị dục vọng lấn át mà vẫn duy trì tỉnh tỉnh táo, trí nhỡ vẫn rõ ràng như bình thường”
Trịnh Thanh Hưng nghe xong Phương Tuấn giải thích về công dụng của thức thuốc thì tâm tình hưng phấn lập tức bị đánh tan, trong lòng tràn đầy thất vọng cùng tức giận. Hắn mở miệng chế nhạo Phương Tuấn để phát tiết cảm xúc trong lòng:
“Vậy có gì tốt chứ. Như vậy chăng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này à”, chỉ rõ cho nạn nhân biết anh là thủ phạm hiếp dâm sao”
“Hừ”
Nếu bình thường bị chế nhạo như vậy chắc Phương Tuấn chỉ cười cợt cho qua, coi như không nghe thấy nhưng lại liên quan đến cái thứ thuốc bảo bối của hắn thì Phương Tuấn như một con mèo bị dẫm phải đuôi bất quá nhớ đến Trịnh Thanh Hưng là ai thì hắn có bất mãn cũng không dám biểu hiện quá mức chỉ hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ mà thôi. Phương Tuấn buồn bực nói:
“Đấy là mày chưa hiểu hết thực sự công dụng của thứ thuốc thần kỳ này mới có ý nghĩ như vậy thôi. Mày nên biết rằng chính nhờ cái thần dược này mà không biết bao em tiểu thư của mấy ông quan to bị tao hấp xong mà không dám nói một lời đâu”
Việc Phương Tuấn từng cưỡng hiếp mấy vị tiểu thư của vài vị bộ trưởng hoặc bí thư tỉnh cũng không phải là điều gì bí mật, Trịnh Thanh Hưng cũng biết rõ điều này dù sao mấy vụ việc này cũng từng ầm ĩ một thời gian ngắn trong giới cao tầng mà. Chỉ có điều khiến hắn và mọi người cảm thấy kỳ lạ là tại sao gia đình của mấy vị quan to đó lại im ỉm không có bất cứ hành động nào đối với Phương Tuấn. Nghe đồn rằng bởi vì mấy vị tiểu thư kia chủ động cùng hắn lên giường thế với lại cảnh sát trải qua xét nghiệm cũng không tìm thấy được thành phần của thuốc mê hay thuốc kích dục nào trong cơ thể nạn nhân thế nên mấy gia đình kia cũng không có bằng chứng để tóm cổ Phương Tuấn.
Trịnh Thanh Hưng cũng nghe được lời đồn này nhưng hắn không tin lắm bởi hắn biết danh tiếng của Phương Tuấn trong vòng tròn là kém đến mức không thể kém hơn, thậm chí đến tiểu thư của đám nhà giàu mới nổi còn nghe tiếng, cũng chẳng muốn nguyện ý cùng hắn lên giường ân ái triền miên huống chi là mấy vị tiểu thư của các nhà quan to chức lớn chứ, đừng nói là ân ái có nhìn nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn nữa. Thế nên hắn cho rằng chắc chắn Phương Tuấn đã dùng một loại thuốc gì mới nào đó, không lưu lại bằng chứng trong cơ thể nạn nhân, tránh gia gia đình nạn nhân cùng cảnh sát tra ra được mà thôi.
Hiện giờ, câu nói vừa rồi của Phương Tuấn đã xác định được cái ý nghĩ này của hắn thế nên ánh mắt của Trịnh Thanh Hưng lúc này trở lên sáng rực. Nhưng hắn muốn chắc chắn xác nhận thế nên cẩn thận hỏi thăm một chút:
“Nói vậy tức là, mấy cái vụ lần trước kia là mày dùng thứ thuốc này mà đắc thủ”
Phương Tuấn biết “mấy vụ kia” là ám chỉ sự kiện gì, hắn dường như quên Trịnh Thanh Hưng vừa rồi làm hắn bực mình, giọng nói không giấu được sự tự hào cùng đắc chí cùng dâm đãng nói:
“Đúng vậy, chính là nhờ thần dược này. Chỉ cần vài giọt bỏ vài ly nước của mấy em ý thôi rồi đợt một chút thời gian để thuốc phát huy tác dụng. Thế là trong mắt mấy em ý tao đột nhiên biến thành người tình trong mộng, lại cộng thêm dục hoả nữa thế là… hắc hắc… chỉ có thể cam tâm tình nguyện bò lên giường của tao, nằm dưới thân tao uyển chuyển rên rỉ, lắc mình hầu hạ. Đã thế cái hay là sau khi dược liệu mất tác dụng thì chất dư thừa sẽ được đào thải qua tuyến mồ hôi, không lưu lại một chút bằng chứng nào trong cơ thể của mấy em cả, đến khi đó cảnh sát có muốn tra thì cũng chỉ có nước bó tay đầu hàng mà thôi… hắc hắc”
“Thật sao? Mày nói là thật chứ”
Lúc này nghe xong Phương Tuấn nói, Trịnh Thanh Hưng trong lòng đang điên cuồng gào thét vì vui sướng, đến nỗi giọng nói cũng phát run run một chút.
“Tao xin thề trước ông trời là những lời tao vừa nói hoàn toàn là sự thật, không có một điều nào là giả dối. Nếu như có giả dối thì tao sẽ mắc bệnh liệt dương.”
Phương Tuấn trừng mắt. Vì để cam đoan lời hắn vừa nói là sự thật, hắn không ngại phát ra lời thề độc.
Bình thường nếu Phương Tuấn hoặc bất cứ ai thề thì Trịnh Thanh Hưng sẽ không tin bởi dù sao lời thề cũng chỉ là một câu nói cửa miệng mà thôi. Bất quá lần này thì khác, hắn quyết định đặt niềm tin vào Phương Tuấn một lần, dù sao hiện giờ cũng không có cách nào khác nữa rồi với lại lời thề của Phương Tuấn thật sự là quá độc, cũng tạo cho hắn một chút tin tưởng.
Trịnh Thanh Hưng tưởng tượng đến việc khi Trần Thanh Thanh sử dụng thứ thuốc này xong thì trong mắt nàng, hắn đột nhiên biến thành người mà nàng yêu nhất rồi nàng cam tâm tình nguyện cởi quần áo, bò lên trên giường cùng hắn tiến hành hoạt động vĩ đại nhất của nhận loại từ trước đến nay, ở dưới thân hắn bị hắn giày vò cho dục tiên dục tử , mở miệng cầu xin tha thứ thì một cỗ khoái cảm trả thù cùng dục hoả xuất hiện trong lòng hắn khiến bụng dưới của hắn nóng rực, thằng đệ cũng hơi có dấu hiệu cương cứng đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy dâm đãng.
Phương Tuấn thấy vẻ mặt của Trịnh Thanh Hưng dâm đãng như vậy thì nào không biết Trịnh Thanh Hưng đang tưởng tượng cái gì trong đầu cơ chứ. Hắn cũng không muốn đánh gãy mộng tưởng của Trịnh Thanh Hưng nhưng có một số điều cần chú ý khi sử dụng hắn bắt buộc phải báo cho Trịnh Thanh Hưng kẻo không đến lúc dùng lại xuất hiện tình cảnh ngoài ý muốn:
“Được rồi… được rồi… tỉnh lại đi mày. Vậy coi như phương thức hành động đã OK rồi, hiện giờ thứ còn thiếu chỉ là phương án hành động mà thôi. Cái thứ thuốc này tuy rằng thần kỳ nhưng mà muốn dùng thành công thì cần rất nhiều yêu cầu về điều kiện hoàn cảnh đặc biệt thế nên chúng ta cần phải có một kế hoạch hành động thật chính xác và hiệu quả”
/398
|