Trịnh Thanh Hưng thấy Vương Minh không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Tuy rằng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Vương Minh nhưng hắn cho rằng Vương Minh đang cố giả trang mà thôi chứ thực chất bên trong là sợ hãi, không có gan đánh hắn. Thế là hắn càng được thể, tiền đà lấn tới trước, tiếp tục buông lời lẽ khiêu khích cùng khinh miệt:
“Thế nào, không dám đánh? Đúng là một tên hèn yếu. Tao khuyên mày, mày không đủ tư cách đâu thế nên hãy lập tức rời khỏi Trần Thanh Thanh, từ nay đừng có xuất hiện trước mặt nàng nữa bằng không thì đừng trách tao”
Vương Minh mặt không có lộ ra chút cảm xúc hay biến hoá gì, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Nếu vậy thì tao đánh mày thì mày mới công nhận tao là đủ tư cách đúng không?”
Trịnh Thanh Hưng hơi bất ngờ trước thái độ của Vương Minh nhưng hắn vẫn không cho là Vương Minh sẽ đánh hắn thế nên gật đầu đáp lại:
“Phải”
Trịnh Thanh Hưng vốn cho rằng Vương Minh chỉ là một tên mặt trắng thư sinh, sức trói gà cũng không chặt nên dù Vương Minh có gan động thì đòn đánh của Vương Minh đối với hắn cũng chỉ như là muỗi đốt không hơn không kém. Vì vậy Trịnh Thanh Hưng hoàn toàn không có bất cứ sự đề phòng nào cả.
Nếu như Trịnh Thanh Hưng lúc này không quá đắc ý, để sự tự mãn cùng kiêu căng cho mất lý trí thì hắn sẽ nhận ra rằng cái kẻ mà hắn luôn coi thường thực chất không tầm thường chút nào. Bằng chứng rõ nhất chính là cánh tay đang bị Vương Minh tóm lấy kia.
Hiện giờ nếu hắn có thừa tinh thần mà chú ý thì sẽ thấy bàn tay của hắn vô cùng dị thường. Trên mu bàn tay vô số mạch máu nổi lên rõ mồn một, màu da tay cũng hơi chuyển sang mang trắng nhợt nhạt, đúng biểu hiện của hiện tượng tay chân bị thiếu máu. Mà nguyên nhân đương nhiên chính là bởi vì cái bàn tay thon dài, gây gầy đang nắm tại cổ tay của Trịnh Thanh Hưng, khiến máu trong cơ thể hắn phần nhiều ứng đọng, nghẽn lại tại cổ tay, không hoàn toàn đi xuống được đến bàn tay
Không thể không tán thưởng kỹ thuật khống chế lực đạo của Vương Minh . Hắn dùng sức khiến máu huyết của Trịnh Thanh Hưng nghẽn lại ở cổ tay nhưng không hề khiến Trịnh Thanh Hưng cảm thấy một chút đau đớn nào cả, thậm chí vẫn có thể nói chuyện như bình thừng, quên mất rằng cổ tay của hắn còn đang bị Vương Minh nắm lấy.
Cao thủ so đấu, nghiêm cấm nhất là khinh thị đối thủ bởi khinh thị đối thủ sẽ sinh ra tâm lý chủ quan khinh địch, từ đó sẽ có những nhận định sai lầm về đối phương. Mà lúc này Trịnh Thanh Hưng đã phạm phải cái sai lầm cực kỳ nghiêm trọng ấy thế nên hắn phải trả giá là điều dễ hiểu.
“OK. Nếu mày thích thì tao xin chiều”
Lời vừa dứt, cánh tay của Vương Minh đang nắm cổ tay Trịnh Thanh Hưng đột nhiên dồn nhiều lực hơn, bóp mạnh vào phần xương ở cổ tay của Trịnh Thanh Hưng. Vương Minh cũng không dám dùng lực quá mạnh, chỉ dùng lực vừa đủ, khống chế trong phạm vi cho phép bởi dù sao xương cổ tay của con người cũng là một trong những đoạn xương yếu nhất những là cùng quan trọng nhất, nếu bị bóp vỡ thì cho dù có chửa trị kịp thời tránh thoát bị liệt một bàn tay nhưng những di chứng để lại sẽ rất to lớn. Vương Minh cũng chỉ là muốn Trịnh Thanh Hưng buông tay Trần Thanh Thanh ra mà thôi chứ không có ý định biến Trịnh Thanh Hưng thành tàn phế.
“A…!”
Trịnh Thanh Hưng đột nhiên cảm thấy ở cổ tay truyền đến một cảm giác đau đớn vô cùng khiến hắn không nhịn được kêu lớn một tiếng. Đau đớn chỉ vừa mới xuất hiện có vài giây nhưng khuôn mặt đã nhăn lại, sắc mặt hơi tái đi, trên trán xuất hiện vô số những giọt mồ hôi to cỡ hạt gạo.
Đau đớn quá mức nhưng Trịnh Thanh Hưng đã biết được mục đích của Vương Minh, vì mặt mũi hắn cắn răng nhịn đau, kiên cường chống đỡ đồng thời huy động tay còn lại, bắt lấy cánh tay đang nắm lấy tay của Vương Minh đang nắm tay hắn, ý đồ ăn miếng trả miếng.
Bất quá Vương Minh nào để cho hắn thực hiện được ý đền, tay còn lại của Trịnh Thanh Hưng vừa động thì tay còn lại của Vương Minh cũng động theo, cũng bắt lấy cổ tay đồng thời gia tăng thêm lực vào hai lòng bàn tay.
Lần này con đau tư cổ tay truyền đến quả thật quá đau, đau đến mức vượt quá khả năng chịu đựng của Trịnh Thanh Hưng. Hắn bắt buộc phải buông bàn tay Trần Thanh Thanh ra, định thu hai tay lại. Nhưng làm hắn ngạc nhiên là dù hắn giãy giụa như thế nào thì hai bàn tay của Vương Minh giống như hai cái khoá bắt sắt, khoá chặt cổ tay hắn lại khiến hắn không thể thu hai tay trở về.
Đến bây giờ Trịnh Thanh Hưng mới nhận ra sai lầm của bản thân, cái tên trông yếu đuối trước mặt, kẻ mà hắn luôn khinh thị này, không hề tầm thường như cái vẻ bề ngoài của hắn. Mà càng khiến hắn sợ hãi chính là cho dù hắn đã dùng đến mười phần sức lực nhưng hai cánh tay cùng lắm cũng chỉ kéo trở về được một đoạn ngắn tầm vài cm rồi ngay sau đó lập tức bị Vương Minh kéo trở lại về vị trí cũ.
Phải biết rằng hắn thân là khí giả, vốn sinh ra đã có sức mạnh hơn hẳn người thường đã thế cả cơ thể trải qua nhiều năm tháng đã được nội khí rèn luyện nên sức mạnh của hắn theo thời gian càng tăng lên gấp bội. Cho dù là bộ đội đặc chủng, cơ thể đã được cải tạo qua những bài huấn luyện cùng chế độ bồi dưỡng tỉ mỉ thì cũng chỉ miễn cưỡng chống được với ba phần sức mạnh của Trịnh Thanh Hưng. Ba phần sức mạnh đã như vậy thì thử hỏi mười phần sức mạnh sẽ khủng khiếp đến cỡ nào. Vậy mà lúc này đây, Trịnh Thanh Hưng đã dồn toàn lực vào hai cánh tay vậy mà vẫn không thể thoát ra nổi cái bàn tay kia. Thử hỏi sự việc như thế xảy ra, ai mà không sợ hãi được chứ.
Lúc này, ánh mắt của Trịnh Thanh Hưng nhìn Vương Minh giống như nhìn một con quái vật. Hắn không thể nào hiểu nổi một kẻ có thể trạng nhìn gầy yếu như thư sinh tại sao lại có được một thứ sức mạnh không phù hợp như vậy?
Bất quá tình hình trước mặt không cho hắn có thời gian để suy nghĩ vấn đề này. Hiện giờ mười phần sức mạnh bình thường đã không có tác dụng, Trịnh Thanh Hưng chỉ còn lại một cách duy nhất. Đó chính là sử dụng nội khí.
Trịnh Thanh Hưng nghĩ rằng Vương Minh có thể chống đỡ được mười phần sức mạnh bình thường của hắn đã là cực hạn sức mạnh của Vương Minh rồi. Nếu lúc này hắn sử dụng nội khí trong cơ thể, khiến sức mạnh của hắn tăng lên ít nhất là gấp hai lần, chắc chắn Vương Minh không thể nào chống cự được.
Bất quá rút kinh nghiệm từ lần trước Vương Minh giả heo ăn thịt hổ khiến hắn chủ quan khinh địch, Trịnh Thanh Hưng cẩn thận điều động một luồng nội khí rất nhỏ, thông qua cổ tay, nơi hắn cùng Vương Minh đang tiếp xúc, chui vào trong cơ thể Vương Minh thăm dò một lượt.
Phải công nhận rằng Trịnh Thanh Hưng xử lý tình huống lần này rất tinh tảo và kinh nghiệm. Lượng nội khí của hắn vào cơ thể Vương Minh tuy nhỏ nhưng nếu như vài giây sau, nội khí không hồi trở lại cơ thể hắn hoặc khi hồi trở lại mà có tiêu hao thì lập tức hắn sẽ kết luận Vương Minh cũng giống hắn là khí giả. Lúc đó hắn sẽ dựa vào lượng nội khí tiêu hao mà đánh giá một chút về thực lực của Vương Minh mà quyết định nên dùng phương pháp mềm mỏng hay là cứng rắn phản kháng.
Vương Minh trình độ mạnh hơn, hắn sẽ chấp nhận nhún nhường, mất mặt mũi xin tha dù sao có câu quân tử trả thù mười năm không muộn mà, chỉ cần thoát được thì sau này không thiếu cách xử lý Vương Minh, thu hồi lại mặt mãi đã mất ngày hôm nay. Còn nếu thực lực Vương Minh yếu hơn hắn thì hắn không ngại cùng Vương Minh quyết đấu so tài một phen. Đương nhiên so tài ở đây là quyết đấu có điểm dừng, không phải sinh tử quyết đấu rồi. Dù sao thì Vương Minh cùng Trần Thanh Thanh có quan hệ đồng thời Vương Minh lại là một khí giả nên Vương Minh có khả năng rất cao là thành viên của một thế lực nào đó. Có câu đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Trịnh Thanh Hưng cũng không muốn lại vì chuyện của bản thân mà khiến gia tộc cùng một thế lực nào đó kết xuống thù hận. Mà trong nội tâm Trịnh Thanh Hưng cũng rất muốn trường hợp này xảy ra bởi nếu hắn giành chiến thắng thì sẽ cho Vương Minh thấy thực lực của hắn mạnh hơn Vương Minh nhiều. Khi đó Vương Minh sẽ phải dè chừng, e ngại thực lực của hắn cùng Trịnh gia, không dám tiếp tục hung hăng càn quấy, cản trở hắn tiếp cận Trần Thanh Thanh nữa.
Trong trường hợp Vương Minh không phải là khí giả, vậy thì mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Hắn sẽ dùng nội khí gia tăng sức mạnh thoát khỏi Vương Minh. Nhưng trước khi thoát ra, hắn sẽ cho một lượng nội khí lớn xâm nhập vào cơ thể Vương Minh, dần dần ăn mòn cùng phá hoại các cơ quan nội tạng của Vương Minh theo thời gian, khiến Vương Minh lập tức tử vong sau ba ngày. Đây chính là một trong những tuyệt chiêu sát thủ được Trịnh Thanh Hưng luyện tập thuần thục và sử dụng nhiều nhất. Chính nhờ chiêu này mà có không biết bao nhiêu kẻ chống đối hắn phải chết một cách không minh bạch.
Trịnh Thanh Hưng có ý tưởng hung ác hiểm độc như vậy là bởi vì hắn muốn làm một cái bảo hiểm. Nếu như hôm nay hắn thất bại, không thể thuyết phục Trần Thanh Thanh quay trở lại thì hắn cũng không muốn Vương Minh chiếm được. Với lại Trịnh Thanh Hưn g suy nghĩ cũng đơn giản rằng, chỉ cần Vương Minh chết, hắn sẽ nhân đây làm một lần thổi phồng tuyên truyền khiến bất cứ tên nào nhăm nhe Trần Thanh Thanh lấy đó làm gương mà nhìn. Khi đó, Trần Thanh Thanh không thể tìm được bất cứ người nào làm bạn trai, chỉ có thể quay trở lại làm bạn gái hắn mà thôi.
Nội khí của Trịnh Thanh Hưng chỉ mất vài giây đã đi qua tất cả những nơi trong cơ thể Vương Minh, không bỏ sót bất cứ một chỗ nào cả. Đợi khi nội khí trở lại thân thể, Trịnh Thanh Hưng thấy lượng nội khí vẫn y nguyên không chút tiêu hao thì đã khẳng định được Vương Minh không phải là một khí giả. Lúc này ánh mắt hắn tràn đầy sát ý, bộ mặt cực kỳ dữ tợn nhe răng ra cười khiến khuôn mặt hắn nếu so sánh với đám ma quỷ địa ngục về khoản dung nhan thì đúng là kẻ chín kẻ mười, không ai thua ai.
“Thế nào, không dám đánh? Đúng là một tên hèn yếu. Tao khuyên mày, mày không đủ tư cách đâu thế nên hãy lập tức rời khỏi Trần Thanh Thanh, từ nay đừng có xuất hiện trước mặt nàng nữa bằng không thì đừng trách tao”
Vương Minh mặt không có lộ ra chút cảm xúc hay biến hoá gì, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Nếu vậy thì tao đánh mày thì mày mới công nhận tao là đủ tư cách đúng không?”
Trịnh Thanh Hưng hơi bất ngờ trước thái độ của Vương Minh nhưng hắn vẫn không cho là Vương Minh sẽ đánh hắn thế nên gật đầu đáp lại:
“Phải”
Trịnh Thanh Hưng vốn cho rằng Vương Minh chỉ là một tên mặt trắng thư sinh, sức trói gà cũng không chặt nên dù Vương Minh có gan động thì đòn đánh của Vương Minh đối với hắn cũng chỉ như là muỗi đốt không hơn không kém. Vì vậy Trịnh Thanh Hưng hoàn toàn không có bất cứ sự đề phòng nào cả.
Nếu như Trịnh Thanh Hưng lúc này không quá đắc ý, để sự tự mãn cùng kiêu căng cho mất lý trí thì hắn sẽ nhận ra rằng cái kẻ mà hắn luôn coi thường thực chất không tầm thường chút nào. Bằng chứng rõ nhất chính là cánh tay đang bị Vương Minh tóm lấy kia.
Hiện giờ nếu hắn có thừa tinh thần mà chú ý thì sẽ thấy bàn tay của hắn vô cùng dị thường. Trên mu bàn tay vô số mạch máu nổi lên rõ mồn một, màu da tay cũng hơi chuyển sang mang trắng nhợt nhạt, đúng biểu hiện của hiện tượng tay chân bị thiếu máu. Mà nguyên nhân đương nhiên chính là bởi vì cái bàn tay thon dài, gây gầy đang nắm tại cổ tay của Trịnh Thanh Hưng, khiến máu trong cơ thể hắn phần nhiều ứng đọng, nghẽn lại tại cổ tay, không hoàn toàn đi xuống được đến bàn tay
Không thể không tán thưởng kỹ thuật khống chế lực đạo của Vương Minh . Hắn dùng sức khiến máu huyết của Trịnh Thanh Hưng nghẽn lại ở cổ tay nhưng không hề khiến Trịnh Thanh Hưng cảm thấy một chút đau đớn nào cả, thậm chí vẫn có thể nói chuyện như bình thừng, quên mất rằng cổ tay của hắn còn đang bị Vương Minh nắm lấy.
Cao thủ so đấu, nghiêm cấm nhất là khinh thị đối thủ bởi khinh thị đối thủ sẽ sinh ra tâm lý chủ quan khinh địch, từ đó sẽ có những nhận định sai lầm về đối phương. Mà lúc này Trịnh Thanh Hưng đã phạm phải cái sai lầm cực kỳ nghiêm trọng ấy thế nên hắn phải trả giá là điều dễ hiểu.
“OK. Nếu mày thích thì tao xin chiều”
Lời vừa dứt, cánh tay của Vương Minh đang nắm cổ tay Trịnh Thanh Hưng đột nhiên dồn nhiều lực hơn, bóp mạnh vào phần xương ở cổ tay của Trịnh Thanh Hưng. Vương Minh cũng không dám dùng lực quá mạnh, chỉ dùng lực vừa đủ, khống chế trong phạm vi cho phép bởi dù sao xương cổ tay của con người cũng là một trong những đoạn xương yếu nhất những là cùng quan trọng nhất, nếu bị bóp vỡ thì cho dù có chửa trị kịp thời tránh thoát bị liệt một bàn tay nhưng những di chứng để lại sẽ rất to lớn. Vương Minh cũng chỉ là muốn Trịnh Thanh Hưng buông tay Trần Thanh Thanh ra mà thôi chứ không có ý định biến Trịnh Thanh Hưng thành tàn phế.
“A…!”
Trịnh Thanh Hưng đột nhiên cảm thấy ở cổ tay truyền đến một cảm giác đau đớn vô cùng khiến hắn không nhịn được kêu lớn một tiếng. Đau đớn chỉ vừa mới xuất hiện có vài giây nhưng khuôn mặt đã nhăn lại, sắc mặt hơi tái đi, trên trán xuất hiện vô số những giọt mồ hôi to cỡ hạt gạo.
Đau đớn quá mức nhưng Trịnh Thanh Hưng đã biết được mục đích của Vương Minh, vì mặt mũi hắn cắn răng nhịn đau, kiên cường chống đỡ đồng thời huy động tay còn lại, bắt lấy cánh tay đang nắm lấy tay của Vương Minh đang nắm tay hắn, ý đồ ăn miếng trả miếng.
Bất quá Vương Minh nào để cho hắn thực hiện được ý đền, tay còn lại của Trịnh Thanh Hưng vừa động thì tay còn lại của Vương Minh cũng động theo, cũng bắt lấy cổ tay đồng thời gia tăng thêm lực vào hai lòng bàn tay.
Lần này con đau tư cổ tay truyền đến quả thật quá đau, đau đến mức vượt quá khả năng chịu đựng của Trịnh Thanh Hưng. Hắn bắt buộc phải buông bàn tay Trần Thanh Thanh ra, định thu hai tay lại. Nhưng làm hắn ngạc nhiên là dù hắn giãy giụa như thế nào thì hai bàn tay của Vương Minh giống như hai cái khoá bắt sắt, khoá chặt cổ tay hắn lại khiến hắn không thể thu hai tay trở về.
Đến bây giờ Trịnh Thanh Hưng mới nhận ra sai lầm của bản thân, cái tên trông yếu đuối trước mặt, kẻ mà hắn luôn khinh thị này, không hề tầm thường như cái vẻ bề ngoài của hắn. Mà càng khiến hắn sợ hãi chính là cho dù hắn đã dùng đến mười phần sức lực nhưng hai cánh tay cùng lắm cũng chỉ kéo trở về được một đoạn ngắn tầm vài cm rồi ngay sau đó lập tức bị Vương Minh kéo trở lại về vị trí cũ.
Phải biết rằng hắn thân là khí giả, vốn sinh ra đã có sức mạnh hơn hẳn người thường đã thế cả cơ thể trải qua nhiều năm tháng đã được nội khí rèn luyện nên sức mạnh của hắn theo thời gian càng tăng lên gấp bội. Cho dù là bộ đội đặc chủng, cơ thể đã được cải tạo qua những bài huấn luyện cùng chế độ bồi dưỡng tỉ mỉ thì cũng chỉ miễn cưỡng chống được với ba phần sức mạnh của Trịnh Thanh Hưng. Ba phần sức mạnh đã như vậy thì thử hỏi mười phần sức mạnh sẽ khủng khiếp đến cỡ nào. Vậy mà lúc này đây, Trịnh Thanh Hưng đã dồn toàn lực vào hai cánh tay vậy mà vẫn không thể thoát ra nổi cái bàn tay kia. Thử hỏi sự việc như thế xảy ra, ai mà không sợ hãi được chứ.
Lúc này, ánh mắt của Trịnh Thanh Hưng nhìn Vương Minh giống như nhìn một con quái vật. Hắn không thể nào hiểu nổi một kẻ có thể trạng nhìn gầy yếu như thư sinh tại sao lại có được một thứ sức mạnh không phù hợp như vậy?
Bất quá tình hình trước mặt không cho hắn có thời gian để suy nghĩ vấn đề này. Hiện giờ mười phần sức mạnh bình thường đã không có tác dụng, Trịnh Thanh Hưng chỉ còn lại một cách duy nhất. Đó chính là sử dụng nội khí.
Trịnh Thanh Hưng nghĩ rằng Vương Minh có thể chống đỡ được mười phần sức mạnh bình thường của hắn đã là cực hạn sức mạnh của Vương Minh rồi. Nếu lúc này hắn sử dụng nội khí trong cơ thể, khiến sức mạnh của hắn tăng lên ít nhất là gấp hai lần, chắc chắn Vương Minh không thể nào chống cự được.
Bất quá rút kinh nghiệm từ lần trước Vương Minh giả heo ăn thịt hổ khiến hắn chủ quan khinh địch, Trịnh Thanh Hưng cẩn thận điều động một luồng nội khí rất nhỏ, thông qua cổ tay, nơi hắn cùng Vương Minh đang tiếp xúc, chui vào trong cơ thể Vương Minh thăm dò một lượt.
Phải công nhận rằng Trịnh Thanh Hưng xử lý tình huống lần này rất tinh tảo và kinh nghiệm. Lượng nội khí của hắn vào cơ thể Vương Minh tuy nhỏ nhưng nếu như vài giây sau, nội khí không hồi trở lại cơ thể hắn hoặc khi hồi trở lại mà có tiêu hao thì lập tức hắn sẽ kết luận Vương Minh cũng giống hắn là khí giả. Lúc đó hắn sẽ dựa vào lượng nội khí tiêu hao mà đánh giá một chút về thực lực của Vương Minh mà quyết định nên dùng phương pháp mềm mỏng hay là cứng rắn phản kháng.
Vương Minh trình độ mạnh hơn, hắn sẽ chấp nhận nhún nhường, mất mặt mũi xin tha dù sao có câu quân tử trả thù mười năm không muộn mà, chỉ cần thoát được thì sau này không thiếu cách xử lý Vương Minh, thu hồi lại mặt mãi đã mất ngày hôm nay. Còn nếu thực lực Vương Minh yếu hơn hắn thì hắn không ngại cùng Vương Minh quyết đấu so tài một phen. Đương nhiên so tài ở đây là quyết đấu có điểm dừng, không phải sinh tử quyết đấu rồi. Dù sao thì Vương Minh cùng Trần Thanh Thanh có quan hệ đồng thời Vương Minh lại là một khí giả nên Vương Minh có khả năng rất cao là thành viên của một thế lực nào đó. Có câu đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Trịnh Thanh Hưng cũng không muốn lại vì chuyện của bản thân mà khiến gia tộc cùng một thế lực nào đó kết xuống thù hận. Mà trong nội tâm Trịnh Thanh Hưng cũng rất muốn trường hợp này xảy ra bởi nếu hắn giành chiến thắng thì sẽ cho Vương Minh thấy thực lực của hắn mạnh hơn Vương Minh nhiều. Khi đó Vương Minh sẽ phải dè chừng, e ngại thực lực của hắn cùng Trịnh gia, không dám tiếp tục hung hăng càn quấy, cản trở hắn tiếp cận Trần Thanh Thanh nữa.
Trong trường hợp Vương Minh không phải là khí giả, vậy thì mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Hắn sẽ dùng nội khí gia tăng sức mạnh thoát khỏi Vương Minh. Nhưng trước khi thoát ra, hắn sẽ cho một lượng nội khí lớn xâm nhập vào cơ thể Vương Minh, dần dần ăn mòn cùng phá hoại các cơ quan nội tạng của Vương Minh theo thời gian, khiến Vương Minh lập tức tử vong sau ba ngày. Đây chính là một trong những tuyệt chiêu sát thủ được Trịnh Thanh Hưng luyện tập thuần thục và sử dụng nhiều nhất. Chính nhờ chiêu này mà có không biết bao nhiêu kẻ chống đối hắn phải chết một cách không minh bạch.
Trịnh Thanh Hưng có ý tưởng hung ác hiểm độc như vậy là bởi vì hắn muốn làm một cái bảo hiểm. Nếu như hôm nay hắn thất bại, không thể thuyết phục Trần Thanh Thanh quay trở lại thì hắn cũng không muốn Vương Minh chiếm được. Với lại Trịnh Thanh Hưn g suy nghĩ cũng đơn giản rằng, chỉ cần Vương Minh chết, hắn sẽ nhân đây làm một lần thổi phồng tuyên truyền khiến bất cứ tên nào nhăm nhe Trần Thanh Thanh lấy đó làm gương mà nhìn. Khi đó, Trần Thanh Thanh không thể tìm được bất cứ người nào làm bạn trai, chỉ có thể quay trở lại làm bạn gái hắn mà thôi.
Nội khí của Trịnh Thanh Hưng chỉ mất vài giây đã đi qua tất cả những nơi trong cơ thể Vương Minh, không bỏ sót bất cứ một chỗ nào cả. Đợi khi nội khí trở lại thân thể, Trịnh Thanh Hưng thấy lượng nội khí vẫn y nguyên không chút tiêu hao thì đã khẳng định được Vương Minh không phải là một khí giả. Lúc này ánh mắt hắn tràn đầy sát ý, bộ mặt cực kỳ dữ tợn nhe răng ra cười khiến khuôn mặt hắn nếu so sánh với đám ma quỷ địa ngục về khoản dung nhan thì đúng là kẻ chín kẻ mười, không ai thua ai.
/398
|