Bất quá lúc này nhìn thấy ánh mắt dương dương đắc ý của Trần Thanh Thanh thì Vương Minh tức giận nhưng vì không thể biểu hiện ra bên ngoài nên Vương Minh chỉ trừng mắt thể hiện sự bất mãn của hắn với Trần Thanh Thanh. Đột nhiên khoé mắt của hắn qua vai nàng nhìn thấy cặp mông đẫy đà, đầu xúc cảm, đang ngạo nghễ ưỡn lên dưới làn váy bó sát thì một “sáng ý” đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Trần Thanh Thanh nhìn thấy ánh mắt tà ác của Vương Minh thì đột nhiên trong lòng sinh ra một cỗ bất an. Nàng đang trong hoang mang, suy nghĩ xem Vương Minh sẽ dùng biện pháp gì trả thù nàng thì đột nhiên nàng cảm thấy cặp mông mà nàng từ trước đến nay luôn tự hào bị một bàn tay hung hăng xoa bóp.
“Ưm…”
Trần Thanh Thanh rên nhẹ một tiếng, lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ như quả cà chua, hận không thể tìm một lỗ để chui xuống. Cũng phải thôi, hiện giờ tuy xã hội đã mở rất nhiều rồi, các cô gái tư tưởng cũng thoáng hơn xưa thế nên tại nơi công cộng hôn hít cũng không phải là chuyện quá kỳ quái, ngược lại còn là chuyện bình thường như ở huyện. Bất quá trước mặt bao nhiêu người mà công khai xoa mông bóp ngực thì đúng quá mức kinh hãi thế tục a, cho dù là cô gái mở đến cỡ nào đi nữa cũng cảm thấy thẹn huống chi là một người có da mặt mỏng như Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh hận Vương Minh cực kỳ, nàng ra sức dồn lực xuống gót chân, ra sức đay nghiến gót giày cao gót vào xương mu bàn chân của Vương Minh. Bất quá nàng càng dùng lực thì Vương Minh hai cũng tăng thêm lực. Đến cuối cùng nàng chỉ có thể chịu thua bởi trước sự nắn bóp lão luyện, thành thục của Vương Minh nàng cảm thấy từ bờ mông theo mỗi động tác của hắn truyền đến một giọng điện tê tê lại ngứa ngứa, đánh sâu vào tâm linh của nàng mà dục vọng của nàng cũng từ từ bị Vương Minh khơi dậy. Nàng trong lòng cực kỳ sợ hãi, nghĩ đến nếu như nàng bị Vương Minh làm cho động tình, làm ra một bộ dạng dâm đãng biểu diện trước mặt bàn dân thiên hạ thì quả thật là quá mất mặt, chắc nàng chỉ còn nước cả đời này trốn trong nhà, không dám ló mắt ra đường mà thôi. Vì vậy nàng không thể không hướng Vương Minh ánh mắt cầu xin tha thứ.
Vương Minh thấy ánh mắt tha thiết khẩn cầu của nàng, cảm giác gót giầy đã dời khỏi mu bàn chân mình thì biết hắn đã thắng lợi. Hắn biết hai người bọn hắn biểu diễn thân mật thế là đủ rồi, cũng nên đến lúc chấm dứt vì vậy cũng thu lại hai bàn tay, chuyển dịch lên trên, ôm lấy bờ eo mảnh khảnh thon thả mà săn chắc, môi cũng tách ra khỏi đôi môi anh đào tràn đầy hương thơm mê người.
“Thế nào, hết giận chưa”
Vương Minh thanh âm trầm ấm, ánh mắt ân cần nhìn Trần Thanh Thanh.
Mặc dù biết là Vương Minh đang diễn, những biểu hiện của hắn là giả dối nhưng không hiểu sao cái thanh âm của hắn trầm ấm, cái ánh mắt ôn nhu của hắn lại khiến nàng cảm thấy rất thoả mãn và hưởng thụ, con tim bang bang nhảy loạn. Trần Thanh Thanh mặt đỏ vẫn chưa biến mất, cúi đầu, bộ dạng nhu thuận “Ưm” khẽ một tiếng.
Vương Minh rất hài lòng với biểu hiện của Trần Thanh Thanh. Hắn nói:
“Được rồi, em ở trong xe đợi anh. Anh còn có chút chuyện cần nói với Trịnh thiếu gia a, nói xong chúng ta sẽ rời đi”
“Vâng”
Trần Thanh Thanh vừa dứt lời được một giây thì Trịnh Thanh Hưng vốn đang uể oải vì vô số đả kích và nhục nhã vừa trải qua lập tức lấy lại tinh thần, thét lên.
“Không”
Bộ dạng của hắn vô cùng kích động cùng với khẩn trương, hắn vội vàng chạy về phía Trần Thanh Thanh định giữ nàng lại nhưng khi thấy thân hình của Vương Minh chắn trước người Trần Thanh Thanh cùng với ánh mắt lạnh run nhìn hắn thì hắn không tự chủ được mà rùng mình một cái, chân cũng như bị đông cứng lại.
Vương Minh nhìn Trịnh Thanh Hưng, nhướn mày, thanh âm lạnh nhạt hỏi:
“Thế nào Trịnh thiếu gia, phải chăng không phục?”
“Tao không…”
Trịnh Thanh Hưng theo phản xạ tự nhiên định nói không phục nhưng lại nhìn thấy những ngón tay của Vương Minh đang bắt đầu rục rịch hoạt động thì lời chưa nói đến miệng đã bị lập tức nuốt trở lại vào trong bụng.
Nói đùa chứ, với thực lực của Vương Minh cho dù là bình thường, khi thực lực của hắn còn ở trạng thái đỉnh phòng hắn cũng không dám một đấu một với Vương Minh huống chi là hiện tại, hắn chả khác gì một người bình thường. Nếu mà hắn dám nói ra hai chữ “không phục”, hắn e rằng sẽ khó sống qua hôm nay.
Lúc này trong lòng Trịnh Thanh Hưng đang tự hận chính bản thân hắn, sao hắn lại có thể ngu ngốc đến mức dính phải cái trò kích tướng của Vương Minh, tại sao lại phá kế hoạch đã định ra từ trước để rồi dẫn đến cái kết cục thua thảm bại như hiện tại.
Vương Minh thấy Trịnh Thanh Hưng sắc mặt biến ảo liên tục, môi giật giật dường như có gì định nói nhưng nói không ra được thì có chút nhẫn nại không được. Với lại theo linh cảm hắn cảm thấy dường như Trịnh Thanh Hưng đang cố tình câu kéo thời gian thì phải.
Quả thật linh cảm của Vương Minh không hề sai, lúc này Trịnh Thanh Hưng đang cố câu giờ chờ đợi viện quân của hắn là Phương Tuấn đến. Chỉ cần Phương Tuấn đến thì mọi việc sẽ có cơ hội gỡ gạc lại, tuy rằng mặt mũi thì không tìm về được những ít nhất cũng khiến mọi việc trở lại với đúng quỹ đạo của kế hoạch hai mà Phương Tuấn đã vạch ra cho hắn. Bất quá hắn lo sợ nhất lúc này là Vương Minh thật sự cùng Trần Thanh Thanh rời đi vì vậy lúc này đầu óc hắn đang điên cuồng vận chuyển tìm một lý do nào đó để níu chân cái đôi gian phụ dâm phụ đáng hận này lại.
------------------------o0o-----------------------------
Thực ra Phương Tuấn đã đến từ rất lâu rồi, cũng đã chứng kiến được tất cả những gì xảy ra. Ban đầu thấy Trịnh Thanh Hưng thắng thế thì Phương Tuấn trong lòng vui vẻ vô cùng bởi vì nếu Trịnh Thanh Hưng thất bại, không đuổi được cái tên tình địch kia đi thì Phương Tuấn chỉ có thể tự thân ra trận, đỡ phải dân thân vào nguy hiểm. Vì vậy hắn cùng với đám công tử được hắn mượn danh nghĩa Trịnh Thanh Hưng đều vui vẻ đứng ở trên ban công tầng hai nhà hàng, một bên vừa nhìn cuộc vui bên dưới một bên vừa uống rượu chém gió xem Trịnh Thanh Hưng đêm nay sẽ dùng tư thế gì để thuần phục Trần Thanh Thanh trên giường.
Nhưng mà lúc này thấy Trịnh Thanh Hưng bị Vương Minh đánh cho thảm hại như vậy thì trong lòng thầm mắng Trịnh Thanh Hưng ngu dốt không ngờ trúng kế khích tướng của cái tên tình địch kia, chỉ biết lao đầu về phía trước. Đúng là hành động của một tên ngu si tứ chi phát triển.
Đồng thời Phương Tuấn cũng âm thầm sảng khoái vô cùng bởi rất hiếm khi hắn thấy một kẻ luôn tự cao tự đại, mắt cao hơn trán, không coi ai ra gì như Trịnh Thanh Hưng ăn đau khổ như hiện tại. Lúc đầu hắn còn phân vân lưỡng lự không biết nên đi ra giải cứu Trịnh Thanh Hưng hay không bất quá nghĩ đến bộ dạng hung thần ác sát của Vương Minh đồng thời tâm lý cũng muốn xem Trịnh Thanh Hưng xấu mặt vì vậy đắn đo do dự một lúc lâu, Phương Tuấn quyết định tạm thời trốn ở một góc quan sát trò vui đã, đợi đến lúc trò vui gần tan thì ra mặt giúp Trịnh Thanh Hưng.
“Anh Tuấn, em thấy liệu chúng ta có nên…”
Một tên công tử cẩn thận nói.
Phương Tuấn nhìn xuống phía dưới, giả bộ suy tư như đang phân tích tình cảnh, khoảng chừng nửa phút sau thì lắc đầu nói:
“Chắc không cần đâu. Theo anh thấy có lẽ Trịnh thiếu gia nhàm chán nên muốn chơi trò mèo vườn chuột để tăng chút kích thích. Nếu chúng ta hiện giờ xuống thì chẳng khác nào là phá vỡ trò chơi của Trịnh thiếu gia, Trịnh thiếu gia chắc chắn sẽ không vui a, lúc đó tai hoạ sẽ là chúng ta đó.”
Cả đám thiếu gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bốn mắt nhìn nhau. Cả đám thiếu gia này tuy rằng là kẻ vô dụng, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền ăn chơi nhưng đầu óc cũng không phải là không có thế nên làm sao mà không nhìn ra được dụng ý của Phương Tuấn chứ.
Dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đám thiếu gia âm thầm trong lòng làm ra cùng quyết định giống với Phương Tuấn, dù sao cảnh tượng phía dưới quá mức đặc sắc, có khi cả đời chỉ có thể thấy vài lần. Với lại việc này là do Phương Tuấn khởi xướng, nếu như Trịnh Thanh Hưng nổi giận trách tội thì bọn chúng sẽ đẩy Phương Tuấn lên trước chịu tội là bọn chúng sẽ bình yên vô sự.
Mọi việc diễn ra tiếp theo quả thật đặc sắc đúng như những gì Phương Tuấn và đám công tử muốn thấy, thậm chí có vài tên còn trộm lấy điện thoại ra quay lại. Đương nhiên những đoạn phim hay những bức này ảnh này bọn chúng sẽ giấu thật kỹ, chỉ dùng khi rảnh rỗi không việc gì làm lôi ra mà nhớ lại một cảnh tượng ngàn năm hiếm gặp, chứ chả có tên nào ngu ngốc để lộ ra ngoài trừ phi hắn không sợ Trịnh Thanh Hưng điên cuồng trả thù.
Khi thấy Trần Thanh Thanh đang chuẩn bị trở lại trong xe ô tô cả đám cũng biết đoạn hài kích đã đến đoạn kết, bọn chúng cũng nên xuống làm cái việc mà bọn chúng được mời đến đây rồi. Bất quá không tên nào động trước bởi bọn chúng muốn xem thái độ của Phương Tuấn trước. Với lại trong đám người này, ít nhất bảy tám phần ngay từ đầu đã nhận ra thân phận của cái tên tình địch kia thế nên đám người này từ đầu trong nội tâm có chút dao động, lưỡng lự. Đây cũng là một nguyên nhân khiến đám công tử này lúc nãy mới hùa theo Phương Tuấn.
Phương Tuấn cũng biết nếu lúc này không ra thì mọi việc hỏng bét, hắn gật đầu nới với đám thiếu gia kia:
“Ừ, xem chừng tên kia cũng không phải tên vừa. Bọn mày theo anh cùng xuống giải cứu Trịnh thiếu gia”
“Nhưng mà…”
Một tên công tử khác ngập ngừng nói.
Phương Tuấn trừng mắt với tên này, giọng không vui nói:
“Nhưng với chả mà cái gì. Chẳng lẽ bọn mày muốn để hôm nay Trần Thanh Thanh chạy sao, đến lúc đó Trịnh thiếu gia trách tội thì không chỉ tao mà cả bọn mày cũng lãnh đủ”
Trần Thanh Thanh nhìn thấy ánh mắt tà ác của Vương Minh thì đột nhiên trong lòng sinh ra một cỗ bất an. Nàng đang trong hoang mang, suy nghĩ xem Vương Minh sẽ dùng biện pháp gì trả thù nàng thì đột nhiên nàng cảm thấy cặp mông mà nàng từ trước đến nay luôn tự hào bị một bàn tay hung hăng xoa bóp.
“Ưm…”
Trần Thanh Thanh rên nhẹ một tiếng, lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ như quả cà chua, hận không thể tìm một lỗ để chui xuống. Cũng phải thôi, hiện giờ tuy xã hội đã mở rất nhiều rồi, các cô gái tư tưởng cũng thoáng hơn xưa thế nên tại nơi công cộng hôn hít cũng không phải là chuyện quá kỳ quái, ngược lại còn là chuyện bình thường như ở huyện. Bất quá trước mặt bao nhiêu người mà công khai xoa mông bóp ngực thì đúng quá mức kinh hãi thế tục a, cho dù là cô gái mở đến cỡ nào đi nữa cũng cảm thấy thẹn huống chi là một người có da mặt mỏng như Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh hận Vương Minh cực kỳ, nàng ra sức dồn lực xuống gót chân, ra sức đay nghiến gót giày cao gót vào xương mu bàn chân của Vương Minh. Bất quá nàng càng dùng lực thì Vương Minh hai cũng tăng thêm lực. Đến cuối cùng nàng chỉ có thể chịu thua bởi trước sự nắn bóp lão luyện, thành thục của Vương Minh nàng cảm thấy từ bờ mông theo mỗi động tác của hắn truyền đến một giọng điện tê tê lại ngứa ngứa, đánh sâu vào tâm linh của nàng mà dục vọng của nàng cũng từ từ bị Vương Minh khơi dậy. Nàng trong lòng cực kỳ sợ hãi, nghĩ đến nếu như nàng bị Vương Minh làm cho động tình, làm ra một bộ dạng dâm đãng biểu diện trước mặt bàn dân thiên hạ thì quả thật là quá mất mặt, chắc nàng chỉ còn nước cả đời này trốn trong nhà, không dám ló mắt ra đường mà thôi. Vì vậy nàng không thể không hướng Vương Minh ánh mắt cầu xin tha thứ.
Vương Minh thấy ánh mắt tha thiết khẩn cầu của nàng, cảm giác gót giầy đã dời khỏi mu bàn chân mình thì biết hắn đã thắng lợi. Hắn biết hai người bọn hắn biểu diễn thân mật thế là đủ rồi, cũng nên đến lúc chấm dứt vì vậy cũng thu lại hai bàn tay, chuyển dịch lên trên, ôm lấy bờ eo mảnh khảnh thon thả mà săn chắc, môi cũng tách ra khỏi đôi môi anh đào tràn đầy hương thơm mê người.
“Thế nào, hết giận chưa”
Vương Minh thanh âm trầm ấm, ánh mắt ân cần nhìn Trần Thanh Thanh.
Mặc dù biết là Vương Minh đang diễn, những biểu hiện của hắn là giả dối nhưng không hiểu sao cái thanh âm của hắn trầm ấm, cái ánh mắt ôn nhu của hắn lại khiến nàng cảm thấy rất thoả mãn và hưởng thụ, con tim bang bang nhảy loạn. Trần Thanh Thanh mặt đỏ vẫn chưa biến mất, cúi đầu, bộ dạng nhu thuận “Ưm” khẽ một tiếng.
Vương Minh rất hài lòng với biểu hiện của Trần Thanh Thanh. Hắn nói:
“Được rồi, em ở trong xe đợi anh. Anh còn có chút chuyện cần nói với Trịnh thiếu gia a, nói xong chúng ta sẽ rời đi”
“Vâng”
Trần Thanh Thanh vừa dứt lời được một giây thì Trịnh Thanh Hưng vốn đang uể oải vì vô số đả kích và nhục nhã vừa trải qua lập tức lấy lại tinh thần, thét lên.
“Không”
Bộ dạng của hắn vô cùng kích động cùng với khẩn trương, hắn vội vàng chạy về phía Trần Thanh Thanh định giữ nàng lại nhưng khi thấy thân hình của Vương Minh chắn trước người Trần Thanh Thanh cùng với ánh mắt lạnh run nhìn hắn thì hắn không tự chủ được mà rùng mình một cái, chân cũng như bị đông cứng lại.
Vương Minh nhìn Trịnh Thanh Hưng, nhướn mày, thanh âm lạnh nhạt hỏi:
“Thế nào Trịnh thiếu gia, phải chăng không phục?”
“Tao không…”
Trịnh Thanh Hưng theo phản xạ tự nhiên định nói không phục nhưng lại nhìn thấy những ngón tay của Vương Minh đang bắt đầu rục rịch hoạt động thì lời chưa nói đến miệng đã bị lập tức nuốt trở lại vào trong bụng.
Nói đùa chứ, với thực lực của Vương Minh cho dù là bình thường, khi thực lực của hắn còn ở trạng thái đỉnh phòng hắn cũng không dám một đấu một với Vương Minh huống chi là hiện tại, hắn chả khác gì một người bình thường. Nếu mà hắn dám nói ra hai chữ “không phục”, hắn e rằng sẽ khó sống qua hôm nay.
Lúc này trong lòng Trịnh Thanh Hưng đang tự hận chính bản thân hắn, sao hắn lại có thể ngu ngốc đến mức dính phải cái trò kích tướng của Vương Minh, tại sao lại phá kế hoạch đã định ra từ trước để rồi dẫn đến cái kết cục thua thảm bại như hiện tại.
Vương Minh thấy Trịnh Thanh Hưng sắc mặt biến ảo liên tục, môi giật giật dường như có gì định nói nhưng nói không ra được thì có chút nhẫn nại không được. Với lại theo linh cảm hắn cảm thấy dường như Trịnh Thanh Hưng đang cố tình câu kéo thời gian thì phải.
Quả thật linh cảm của Vương Minh không hề sai, lúc này Trịnh Thanh Hưng đang cố câu giờ chờ đợi viện quân của hắn là Phương Tuấn đến. Chỉ cần Phương Tuấn đến thì mọi việc sẽ có cơ hội gỡ gạc lại, tuy rằng mặt mũi thì không tìm về được những ít nhất cũng khiến mọi việc trở lại với đúng quỹ đạo của kế hoạch hai mà Phương Tuấn đã vạch ra cho hắn. Bất quá hắn lo sợ nhất lúc này là Vương Minh thật sự cùng Trần Thanh Thanh rời đi vì vậy lúc này đầu óc hắn đang điên cuồng vận chuyển tìm một lý do nào đó để níu chân cái đôi gian phụ dâm phụ đáng hận này lại.
------------------------o0o-----------------------------
Thực ra Phương Tuấn đã đến từ rất lâu rồi, cũng đã chứng kiến được tất cả những gì xảy ra. Ban đầu thấy Trịnh Thanh Hưng thắng thế thì Phương Tuấn trong lòng vui vẻ vô cùng bởi vì nếu Trịnh Thanh Hưng thất bại, không đuổi được cái tên tình địch kia đi thì Phương Tuấn chỉ có thể tự thân ra trận, đỡ phải dân thân vào nguy hiểm. Vì vậy hắn cùng với đám công tử được hắn mượn danh nghĩa Trịnh Thanh Hưng đều vui vẻ đứng ở trên ban công tầng hai nhà hàng, một bên vừa nhìn cuộc vui bên dưới một bên vừa uống rượu chém gió xem Trịnh Thanh Hưng đêm nay sẽ dùng tư thế gì để thuần phục Trần Thanh Thanh trên giường.
Nhưng mà lúc này thấy Trịnh Thanh Hưng bị Vương Minh đánh cho thảm hại như vậy thì trong lòng thầm mắng Trịnh Thanh Hưng ngu dốt không ngờ trúng kế khích tướng của cái tên tình địch kia, chỉ biết lao đầu về phía trước. Đúng là hành động của một tên ngu si tứ chi phát triển.
Đồng thời Phương Tuấn cũng âm thầm sảng khoái vô cùng bởi rất hiếm khi hắn thấy một kẻ luôn tự cao tự đại, mắt cao hơn trán, không coi ai ra gì như Trịnh Thanh Hưng ăn đau khổ như hiện tại. Lúc đầu hắn còn phân vân lưỡng lự không biết nên đi ra giải cứu Trịnh Thanh Hưng hay không bất quá nghĩ đến bộ dạng hung thần ác sát của Vương Minh đồng thời tâm lý cũng muốn xem Trịnh Thanh Hưng xấu mặt vì vậy đắn đo do dự một lúc lâu, Phương Tuấn quyết định tạm thời trốn ở một góc quan sát trò vui đã, đợi đến lúc trò vui gần tan thì ra mặt giúp Trịnh Thanh Hưng.
“Anh Tuấn, em thấy liệu chúng ta có nên…”
Một tên công tử cẩn thận nói.
Phương Tuấn nhìn xuống phía dưới, giả bộ suy tư như đang phân tích tình cảnh, khoảng chừng nửa phút sau thì lắc đầu nói:
“Chắc không cần đâu. Theo anh thấy có lẽ Trịnh thiếu gia nhàm chán nên muốn chơi trò mèo vườn chuột để tăng chút kích thích. Nếu chúng ta hiện giờ xuống thì chẳng khác nào là phá vỡ trò chơi của Trịnh thiếu gia, Trịnh thiếu gia chắc chắn sẽ không vui a, lúc đó tai hoạ sẽ là chúng ta đó.”
Cả đám thiếu gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bốn mắt nhìn nhau. Cả đám thiếu gia này tuy rằng là kẻ vô dụng, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền ăn chơi nhưng đầu óc cũng không phải là không có thế nên làm sao mà không nhìn ra được dụng ý của Phương Tuấn chứ.
Dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đám thiếu gia âm thầm trong lòng làm ra cùng quyết định giống với Phương Tuấn, dù sao cảnh tượng phía dưới quá mức đặc sắc, có khi cả đời chỉ có thể thấy vài lần. Với lại việc này là do Phương Tuấn khởi xướng, nếu như Trịnh Thanh Hưng nổi giận trách tội thì bọn chúng sẽ đẩy Phương Tuấn lên trước chịu tội là bọn chúng sẽ bình yên vô sự.
Mọi việc diễn ra tiếp theo quả thật đặc sắc đúng như những gì Phương Tuấn và đám công tử muốn thấy, thậm chí có vài tên còn trộm lấy điện thoại ra quay lại. Đương nhiên những đoạn phim hay những bức này ảnh này bọn chúng sẽ giấu thật kỹ, chỉ dùng khi rảnh rỗi không việc gì làm lôi ra mà nhớ lại một cảnh tượng ngàn năm hiếm gặp, chứ chả có tên nào ngu ngốc để lộ ra ngoài trừ phi hắn không sợ Trịnh Thanh Hưng điên cuồng trả thù.
Khi thấy Trần Thanh Thanh đang chuẩn bị trở lại trong xe ô tô cả đám cũng biết đoạn hài kích đã đến đoạn kết, bọn chúng cũng nên xuống làm cái việc mà bọn chúng được mời đến đây rồi. Bất quá không tên nào động trước bởi bọn chúng muốn xem thái độ của Phương Tuấn trước. Với lại trong đám người này, ít nhất bảy tám phần ngay từ đầu đã nhận ra thân phận của cái tên tình địch kia thế nên đám người này từ đầu trong nội tâm có chút dao động, lưỡng lự. Đây cũng là một nguyên nhân khiến đám công tử này lúc nãy mới hùa theo Phương Tuấn.
Phương Tuấn cũng biết nếu lúc này không ra thì mọi việc hỏng bét, hắn gật đầu nới với đám thiếu gia kia:
“Ừ, xem chừng tên kia cũng không phải tên vừa. Bọn mày theo anh cùng xuống giải cứu Trịnh thiếu gia”
“Nhưng mà…”
Một tên công tử khác ngập ngừng nói.
Phương Tuấn trừng mắt với tên này, giọng không vui nói:
“Nhưng với chả mà cái gì. Chẳng lẽ bọn mày muốn để hôm nay Trần Thanh Thanh chạy sao, đến lúc đó Trịnh thiếu gia trách tội thì không chỉ tao mà cả bọn mày cũng lãnh đủ”
/398
|