Cuộc shopping với ba người đẹp kết thúc cũng đã là 6 rưỡi tối. Vương Minh lái xe chở Nguyễn Giai Giai và Lâm Yên Yên về trường, khi chở Triệu Vận về đến căn hộ Vương Minh lấy lí do tối có hẹn với bạn bảo nàng không phải để phần cơm. Triệu Vận từ sau khi xác nhận tình cảm với Vương Minh thì càng lúc càng như thuận hơn trước, Vương Minh nói gì nàng đều nghe theo cả. Vương Minh nhìn theo bóng người hấp dẫn của Triệu Vận đến khi biến mất ở cầu thành khu chưng cư thì hắn mới lái xe đến tổng bộ của Hắc bang. Đến nơi cũng đã hơn 7 giờ, bốn người Hầu Dũng, Hầu Toàn, Hầu Ba và Hắc Cẩu đã đứng đợi sẵn ở cửa. Mặc dù bữa tiệc diễn ra lúc 8 giờ nhưng để thể hiện sự tôn trọng, đám người Vương Minh quyết định đến sớm. Đến nơi hẹn mới có 8 giờ kém nhưng bên trong đã đầy người, tất cả đều mắc âu phục dự tiếc rượu.
Khi năm người Vương Minh đi vào tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào họ như thể nhìn thấy sinh vật lạ vậy. Lúc này một người ăn mắc như quản gia đi đến, cúi người hỏi
“Các vị là…”
“Chúng tôi có hẹn”
Nói xong Hầu Dũng đưa thiếp mời ra.. Người vừa đến nhận thiếp mời, giở ra xem rồi lại liếc nhìn Vương Minh nói
“Còn vị này là…”
Người này nhìn Vương Minh với ánh mắt kì dị. Cũng phải thôi, tất cả mọi người tham dự ở đây đêu diện trên người âu phục hàng hiệu chỉ có mỗi duy nhất Vương Minh vẫn trung thành với cách ăn mặc rất giản dị thường ngày, áo phông và quần ngố trông không có tí gì gọi là tao nhã hay lịch sự cả. Tuy nhận thấy ánh mắt dò xét có chút khinh bỉ của tên vừa đến nhưng Vương Minh cũng chả đẻ vào mắt, mặt vẫn hiên ngang, quét mắt khắp một phòng đại sảnh lớn này. Hầu Dũng thấy người vừa đến hỏi Vương Minh liền nói
“Đây là tiểu đệ của tôi, tôi dẫn nó đi để được dịp mở mang đầu óc”
Đây là lời mà Vương Minh trước khi đi vào đã dặn bốn người kia, căn bản là hắn vẫn chưa muốn công khai thân phận quá sớm, hắn muốn giấu được càng lâu càng tốt. Người vưa nhận thiếp mời thấy Hầu Dũng giải thích như vậy thì cũng gật đàu tỏ vẻ đồng ý rồi đưa tay cung kính nói
“Xin mời các vị đi theo tôi”
Năm người đi theo người kia đi đến một cánh cửa nhỏ, đi qua cánh cửa đó cả năm người thấy một hành lang vắng người. Đi đến hết hành lang lại xuất hiện một cánh cửa gỗ khác nhưng khi cánh cửa mở ra, một căn phòng lớn gấp đôi đại sảnh vừa rồi hiện ra, trong căn phòng lúc này đã đầy người nhưng khác với đám người ở trong đại sảnh vừa rồi, đám người ở đây ai ai cũng phát ra một khí thế dữ tợn không mang dáng vẻ nho nhã lịch thiệp ngoài kia. Nhất là bốn người trung niên ngồi trên bục cao ở cuối căn phòng, bốn người này mang đến cho Vương Minh một cảm giác khá là nguy hiểm.
Các bàn ăn ở đây phân chia theo quận, cả thành phố Đông Doanh có tất cả 30 quận nhưng trừ đi 3 quận biệt danh là cấm địa ra thì ở đây có tất cả 27 cái bàn. Cái bạn của quận 13, cũng là bàn của đám Vương Minh nằm ở một góc khuất của căn phòng, nhìn sang bên cạnh Vương Minh dễ dàng nhận ra ba người trong nhóm người ngồi đó, ba người này chính là ba người đứng đầu Tam Hổ bang ở quận kế bên. Vương Minh đã thấy hình ba người này trong tài liệu nhưng khi nhìn ngoài đời, Vương Minh thấy ba người này có vẻ già hơn so với trong ảnh nhất là tên lão đầu họ Phạm, từ trong ánh mắt hắn Vương Minh có thể thấy được sự gian manh xảo quyệt hơn hẳn so với hai tên cầm đầu kia.
Nếu như ở bàn bên này Vương Minh đang âm thầm đánh giá người trung niên họ Phạm thì ở bàn bên kia hắn cũng đang đánh giá Vương Minh. Nhưng nhìn một lúc hắn rời mắt đi bởi ngoại trừ cách ăn mắc khác người thì trong con mắt của lão, một kẻ thân hình gầy yếu như Vương Minh không tạo nên bất cứ nguy hiểm gì cả. Ánh mắt lão dừng lại trên ba người họ Hầu một lúc lâu rồi mới thu lại.
Thấy lão già họ Phạm rời mắt đi, Vương Minh cũng không buồn nhìn hắn nữa mà ánh mắt của hắn phóng lên bốn người ngồi ở cái bàn dài ở phía bục trên cao cuối phòng kia. Ánh mắt của hắn tập trung vào người người ngồi ở cuối bàn bên trái. Người này tuy đang ngồi nhưng thân hình ít cũng phải hơn 2 m, cả người vạm vỡ nở nàng, Vương Minh dám chắc nếu người này mà đi thi lực sĩ thể hình thế giới thì chắc chắn ẵm giải nhất là chắc. Cả cơ thể người này sẽ được gọi là hoàn mĩ nếu không phải có một khuyết điểm duy nhất đó là khuôn mặt. Người này có một khuôn mặt chữ điền như bao người khác nhưng điều khiến nó đặc biệt là dù nói hay cười khuôn mặt người này không có một chít biểu cảm nào, chỉ sầm sầm giống như kiểu bị người khác quịt nợ một món tiền lớn vậy. Dựa vào những điều này, Vương Minh có thể khặng định người này không ai khác chính là giám đốc của công ty bảo an Tài Đại, Lê Tiến Tài.
Theo như những gì mà Vương Minh nghe được từ Nguyễn Giai Giai chiều này, tên Lê Tiến Tài này là một tên có sức mạnh thuộc vào hàng biến thái. Sức khỏe vô địch, nghe nói một mình hắn có thể chóng chọi là với 100 người. Nhưng Vương Minh không để tâm đến mà cái Vương Minh để tâm đến chính là tính cách của tên này. Theo Nguyễn Giai Giai nói thì tay nay là một tay tham tiền có tiếng, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng xong hết. Nghe thấy điều này tâm tình Vương Minh nhẹ nhàng hơn. Trong cuộc tiêu diệt đám Mặt Sẹo, Vương Minh đã xử đẹp hai tên thuộc hạ của tên Lê Tiến Tài này, đang muốn tìm cách hòa giải với đối phương thì nghe thấy thông tin này không khác gì vớ được vàng. Vương Minh quyết định hôm nào đến công ty tài đại cốp một chồng tiền coi như tiền xin lỗi, nếu đối phương không nhận mà tiếp tục gây sự thì Vương Minh cũng chả ngán cho dù nhìn thân hình đối phương có phần hơi kinh dị nhưng rốt cuộc so với một kẻ sở hữu đoạn gen siêu ưu việt như Vương Minh thì sức mạnh cơ bắp của tên này Vương Minh không thèm để vào mắt. Đấy là còn chưa nói đến hắc ám nội khí trong cơ thể sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào.
Khi năm người đã an tọa thì một lúc sau phục vụ đưa các món ăn lên. Có lẽ vì quá hồi hộp nên bốn người Hầu Dũng không động đữa món nào. Nhưng Vương Minh thì ngược lại bởi vì chuyến đi shopping buổi chiều với ba người đẹp khiến những gì ăn buổi trưa bay hết mà các món ăn này đều là sơn hào hải vị hiếm khi có dịp thưởng thức nên Vương Minh cũng không khách khí lập tức đánh chén. Bốn người kia thấy lão đại ăn ngon miệng như vậy thì cũng thấy an tâm hơn đôi chút, Hắc Cẩu ghé sát hắn hỏi
“Đại ca, em phuc anh thật, ở đây còn có thể ăn được”
Vương Minh cố nuốt xong miếng đậu phụ, nói
“Chả phải người xưa đã có câu “có thực mới vực được đạo sao”, cái gì đến cũng phải đến nhưng trước hết là phải làm sao lấp đầy cái bụng đã”
Nói xong Vương Minh tiếp tục chiến đấu với đống cao lương mĩ vị trên bàn. Bốn người kia thấy Vương Minh nói như vậy thì không nói gì nữa, chỉ tiếp tục ngồi yên thỉnh thoảng mắt lại đảo đảo nhìn sang xung quanh.
Khi Vương Minh vừa mới dọn sạch đĩa thức ăn cuối cùng thì cũng là lúc vừa khéo màn chính của bữa tiệc bắt đầu. Một lão già tầm 60 tuổi, ngồi ở chính giữa cái bàn dài ở bục trên cao kia đứng dậy. Vương Minh nhìn lão già này thấy trên người lão ý có điểm gì đó kì lạ nhưng mãi mà không phát hiện ra đó là điều gì. Lão già này nhìn xung quanh với ánh mắt không hề có gì uy hiếp cả, giọng trầm ấm nói
“Các vị chúng ta lại gặp nhau rồi. Theo tôi nhớ không nhầm của lão già này thì lần cuối cùng chúng ta ngồi lại với nhau như thế này cách đây ít cũng phải cách đây nửa năm rồi ý nhỉ. Thật là một dịp hiếm có”
“Đúng vậy”
“Đúng là dịp hiếm có”
Đám người ngồi ở phía dưới vội vàng nói theo. Thấy vậy mọi người đồng thanh nịnh nọt lão già kia, lại nhìn chỗ ngồi của lão Vương Minh dám chắc lão này không phải là một lão già hiền hậu như vẻ ngoài, chắc chắn là một nhân vật hô mưa gọi gió trong giới hắc đạo Đông Doanh. Tò mò Vương Minh hỏi Hắc Cẩu bên cạnh. Hắc Cẩu hai mắt vẫn nhìn vào lão già trên kia, ánh mắt thể hiện sự ngưỡng mộ và kính phục vô cùng, nói
“Đấy là Trần lão, một nhân vật siêu cấp khủng bố của hắc đạo Đông Doanh. Nghe nói Trần lão là người duy nhất từng thống nhất được toàn bộ hắc đạo về một mối. Tuy là cách đây hơn 10, Trần lão đã lui về quy ẩn nhưng đệ tử của lão là người đứng đầu một số bang hộ ở thành phố này nên có thể nói tuy đã lui về nhưng sức ảnh hưởng của lão vẫn không hề giảm đi chút nào.”
Dừng lại một lát, Hắc Cẩu nói tiếp
“Ngoài ra, lão có hai người con trai. Một người là cục trưởng cục công an thành phố Đông Doanh, một người là đại tá quân đội quân khu phía Nam”
Vương Minh nghe thấy vậy liền kinh ngạc vô cùng. Vương Minh không ngờ đến rằng ở giới bạch đạo gia đình lão già này lai kinh khủng đến như vậy, không chỉ liên quan đến cảnh sát mà ngay cả quân đội cũng có quan hệ. Hèn chi mọi người đều kính sợ lão như vậy.
Trần lão lúc này sau khi cười nói một lúc thì nhìn về phía bàn của Vương Minh, nói
“Chắc mọi người đã biết chuyện xảy ra hôm qua ở quận 13 rồi đúng không. Vậy ta không muốn nói lời dài dòng nữa, mọi việc cứ tiến hành theo cách thứ truyền thống đi”
Nói xong lão ngồi xuống, nhìn về phía mấy người xung quanh gật đầu. Người trung niên điển trai ngồi bên trái lão đứng dậy, nói to
“Mời thành viên của Hắc bang lên phía trước trình diện”
Nam người Vương Minh dời bạn, đứng phía trước cái bục, mọi ánh mắt nhất thời tập trung vào năm người tiếp theo đó là những tiếng bàn tán xì xao. Vương Minh nhìn xung quanh rồi nhìn Hầu Toàn gật đầu ra hiệu. Hầu Toàn cũng gật đầu đáp trả, rồi tiến lên phía trước cúi người với những người ngồi ở chiếc bàn dài phía trên bục, cung kính nói
“Xin chào các vị, ta là Hầu Toàn, một trong ba người lão đại của Hắc bang. Bang hội của chúng tôi mới thành lập được ít lâu, mong sau này các vị chiếu cố nhiều”
“Được rồi dẹp ngay cái màn chào hỏi đó đi, mau đưa lễ ra mắt ra đây”
Một người cao to, khuôn mặt dự tợn ngồi ở bàn của quận 15 đứng lên nói. Tiếp theo đó đại sảnh cũng rì rầm đồng ý. Vương Minh nhìn thấy vậy mà cảm thấy buồn cười, không ngờ đám người này lại ăn cướp trắng trợn đến như vậy mà đám người cao cao tại thượng ngồi trên chiếc bàn dài kia vẫn không chút mảy may nào, giống như dang ngồi xem trò vui vậy. Vương Minh thấy vậy liền tiến nói
“Các vị cũng biết chúng tôi là bang mới thành lập, lại nằm ở quận nghèo nhất nhì thành phố vì vậy hiện giờ vì quá gấp nên không xoay sở kip lễ vật”
“Vậy bọn mày muốn quịt hả”
Một tên tóc đỏ, người gầy ốm ngồi cạnh tên cao tóc nói lúc trước đứng lên nói. Đồng thời hắn chỉ vào đám người Hầu Dũng giọng chế giễu
“Đại ca chưa nói mà tiểu đệ đã nói trước, đúng là một bang phái rẻ rách không có qui củ gì cả”
Cũng không trách được hắn vừa nhìn Vương Minh đã nghĩ Vương Minh là một tên tiểu đệ đi theo. Theo như thông tin tình báo thì Hắc bang chỉ có ba người họ Hầu làm lão đại, mà ba người này đều là những người có thân hình cường tráng. Bây giờ tự nhiên lòi ra một tên người gây nhom yếu ớt thì tên này nghĩ ngay đến đó chỉ là một tên tiểu đệ đi theo mà thôi. Vương Minh nghe thấy lời chết giễu của tên này lập tức mặt sa sầm lại, nội khí dồn xuống dưới bàn chân nhất thời làm nền đá phái dưới nứt ra vài mẩu đá nhỏ. Vương Minh để một hòn đá nhỏ trên mũi chân, lắc cổ chân một cái thật nhẹ nhàng, đường nhiên là cái động tác đó không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài mà bên trong có bao hàm nội khí. Viên đá như một viên đạn, bay trung miệng của tên tóc đỏ vừa nói, nhất thời hắn ôm miệng kêu lên một tiếng thảm thiết
“Aaaaaaa…”
Hai tay tên tóc đỏ ôm miệng nhưng vẫn không ngăn được máu từ miệng hắn chảy ra. Lúc lật bàn tay ra hắn thấy trong tay mình có vài chiếc răng, hắn run run nhìn đám Vương Minh với ánh mắt giận dự nói
“Các ngươi dám…”
“Này ăn có thể ăn bừa nhưng nói không nói bừa được đâu đó, rõ rằng bọn ra đứng ở đây thì liên quan gì đến hàm răng của ngươi, không tin ngươi cứ hỏi mọi người ở đây xem. Ta nghĩ có lẽ miệng ngươi thối quá lên trời phải đó… ha ha ha”
Vương Minh cười xảo quyệt, nhìn tên tóc đỏ với ánh mắt giễu cợt khiến tên này nổi khùng lên muốn lao đến giáo huấn Vương Minh một trận nhưng nhìn lại nơi này hắn đành nén nhịn ham muốn trả thù xuống, đi ra khỏi đại sảnh chữa trị, đương nhiên trước khi đi hắn để lại một câu hết sức quen thuộc
“Mày đợi đấy”
Vương Minh chả thèm để tâm đến lời của tên này bởi hắn biết với thực lực bây giờ của mình dư sức chấp cả bang của hắn thì sá gì việc trả thù cỏn con này. Cười cười rồi lại nhìn xung quanh, tất cả mọi người thái độ giờ nghiêm túc hơn có vẻ như màn tấn công vừa rồi cũng đã phát huy tác dụng, Vương Minh hơi cúi người thể hiện sự kính trọng nói
“Vì không có quà lễ nên tôi nghĩ bọn tôi sẽ làm theo quy tắc thứ hai, các vị thấy sao”
Nói xong, ánh mắt hướng về những người ngồi trên cao kia. Tất cả mọi người đột nhiên im lặng, đôi mắt mở lớn nhìn người thốt ra những lời vừa rồi, có thể nói mọi người đều vô cùng ngạc nhiên bởi suốt hơn chục năm nay chưa kẻ nào dám dùng đến cái quy tắc này trong lễ ra mắt cả. Trạng thái im lặng duy trì không biết trong baio lâu thì một giọng ồm ồm vang lên phá vỡ
“Tiểu tử, to gan lắm. Được để Bạch Hổ ta đây lãnh giáo xem các ngươi có bản lính như thế nào”
Người vừa nói là một người ngồi ở bàn của quận 20. Người này tầm khoảng 40 tuổi, vóc người cao lớn rắn chắc. Trên người này Vương Minh cảm thấy một tí mùi máu nhàn nhạt có lẽ là đã từng giết không ít người.
Khi năm người Vương Minh đi vào tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào họ như thể nhìn thấy sinh vật lạ vậy. Lúc này một người ăn mắc như quản gia đi đến, cúi người hỏi
“Các vị là…”
“Chúng tôi có hẹn”
Nói xong Hầu Dũng đưa thiếp mời ra.. Người vừa đến nhận thiếp mời, giở ra xem rồi lại liếc nhìn Vương Minh nói
“Còn vị này là…”
Người này nhìn Vương Minh với ánh mắt kì dị. Cũng phải thôi, tất cả mọi người tham dự ở đây đêu diện trên người âu phục hàng hiệu chỉ có mỗi duy nhất Vương Minh vẫn trung thành với cách ăn mặc rất giản dị thường ngày, áo phông và quần ngố trông không có tí gì gọi là tao nhã hay lịch sự cả. Tuy nhận thấy ánh mắt dò xét có chút khinh bỉ của tên vừa đến nhưng Vương Minh cũng chả đẻ vào mắt, mặt vẫn hiên ngang, quét mắt khắp một phòng đại sảnh lớn này. Hầu Dũng thấy người vừa đến hỏi Vương Minh liền nói
“Đây là tiểu đệ của tôi, tôi dẫn nó đi để được dịp mở mang đầu óc”
Đây là lời mà Vương Minh trước khi đi vào đã dặn bốn người kia, căn bản là hắn vẫn chưa muốn công khai thân phận quá sớm, hắn muốn giấu được càng lâu càng tốt. Người vưa nhận thiếp mời thấy Hầu Dũng giải thích như vậy thì cũng gật đàu tỏ vẻ đồng ý rồi đưa tay cung kính nói
“Xin mời các vị đi theo tôi”
Năm người đi theo người kia đi đến một cánh cửa nhỏ, đi qua cánh cửa đó cả năm người thấy một hành lang vắng người. Đi đến hết hành lang lại xuất hiện một cánh cửa gỗ khác nhưng khi cánh cửa mở ra, một căn phòng lớn gấp đôi đại sảnh vừa rồi hiện ra, trong căn phòng lúc này đã đầy người nhưng khác với đám người ở trong đại sảnh vừa rồi, đám người ở đây ai ai cũng phát ra một khí thế dữ tợn không mang dáng vẻ nho nhã lịch thiệp ngoài kia. Nhất là bốn người trung niên ngồi trên bục cao ở cuối căn phòng, bốn người này mang đến cho Vương Minh một cảm giác khá là nguy hiểm.
Các bàn ăn ở đây phân chia theo quận, cả thành phố Đông Doanh có tất cả 30 quận nhưng trừ đi 3 quận biệt danh là cấm địa ra thì ở đây có tất cả 27 cái bàn. Cái bạn của quận 13, cũng là bàn của đám Vương Minh nằm ở một góc khuất của căn phòng, nhìn sang bên cạnh Vương Minh dễ dàng nhận ra ba người trong nhóm người ngồi đó, ba người này chính là ba người đứng đầu Tam Hổ bang ở quận kế bên. Vương Minh đã thấy hình ba người này trong tài liệu nhưng khi nhìn ngoài đời, Vương Minh thấy ba người này có vẻ già hơn so với trong ảnh nhất là tên lão đầu họ Phạm, từ trong ánh mắt hắn Vương Minh có thể thấy được sự gian manh xảo quyệt hơn hẳn so với hai tên cầm đầu kia.
Nếu như ở bàn bên này Vương Minh đang âm thầm đánh giá người trung niên họ Phạm thì ở bàn bên kia hắn cũng đang đánh giá Vương Minh. Nhưng nhìn một lúc hắn rời mắt đi bởi ngoại trừ cách ăn mắc khác người thì trong con mắt của lão, một kẻ thân hình gầy yếu như Vương Minh không tạo nên bất cứ nguy hiểm gì cả. Ánh mắt lão dừng lại trên ba người họ Hầu một lúc lâu rồi mới thu lại.
Thấy lão già họ Phạm rời mắt đi, Vương Minh cũng không buồn nhìn hắn nữa mà ánh mắt của hắn phóng lên bốn người ngồi ở cái bàn dài ở phía bục trên cao cuối phòng kia. Ánh mắt của hắn tập trung vào người người ngồi ở cuối bàn bên trái. Người này tuy đang ngồi nhưng thân hình ít cũng phải hơn 2 m, cả người vạm vỡ nở nàng, Vương Minh dám chắc nếu người này mà đi thi lực sĩ thể hình thế giới thì chắc chắn ẵm giải nhất là chắc. Cả cơ thể người này sẽ được gọi là hoàn mĩ nếu không phải có một khuyết điểm duy nhất đó là khuôn mặt. Người này có một khuôn mặt chữ điền như bao người khác nhưng điều khiến nó đặc biệt là dù nói hay cười khuôn mặt người này không có một chít biểu cảm nào, chỉ sầm sầm giống như kiểu bị người khác quịt nợ một món tiền lớn vậy. Dựa vào những điều này, Vương Minh có thể khặng định người này không ai khác chính là giám đốc của công ty bảo an Tài Đại, Lê Tiến Tài.
Theo như những gì mà Vương Minh nghe được từ Nguyễn Giai Giai chiều này, tên Lê Tiến Tài này là một tên có sức mạnh thuộc vào hàng biến thái. Sức khỏe vô địch, nghe nói một mình hắn có thể chóng chọi là với 100 người. Nhưng Vương Minh không để tâm đến mà cái Vương Minh để tâm đến chính là tính cách của tên này. Theo Nguyễn Giai Giai nói thì tay nay là một tay tham tiền có tiếng, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng xong hết. Nghe thấy điều này tâm tình Vương Minh nhẹ nhàng hơn. Trong cuộc tiêu diệt đám Mặt Sẹo, Vương Minh đã xử đẹp hai tên thuộc hạ của tên Lê Tiến Tài này, đang muốn tìm cách hòa giải với đối phương thì nghe thấy thông tin này không khác gì vớ được vàng. Vương Minh quyết định hôm nào đến công ty tài đại cốp một chồng tiền coi như tiền xin lỗi, nếu đối phương không nhận mà tiếp tục gây sự thì Vương Minh cũng chả ngán cho dù nhìn thân hình đối phương có phần hơi kinh dị nhưng rốt cuộc so với một kẻ sở hữu đoạn gen siêu ưu việt như Vương Minh thì sức mạnh cơ bắp của tên này Vương Minh không thèm để vào mắt. Đấy là còn chưa nói đến hắc ám nội khí trong cơ thể sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào.
Khi năm người đã an tọa thì một lúc sau phục vụ đưa các món ăn lên. Có lẽ vì quá hồi hộp nên bốn người Hầu Dũng không động đữa món nào. Nhưng Vương Minh thì ngược lại bởi vì chuyến đi shopping buổi chiều với ba người đẹp khiến những gì ăn buổi trưa bay hết mà các món ăn này đều là sơn hào hải vị hiếm khi có dịp thưởng thức nên Vương Minh cũng không khách khí lập tức đánh chén. Bốn người kia thấy lão đại ăn ngon miệng như vậy thì cũng thấy an tâm hơn đôi chút, Hắc Cẩu ghé sát hắn hỏi
“Đại ca, em phuc anh thật, ở đây còn có thể ăn được”
Vương Minh cố nuốt xong miếng đậu phụ, nói
“Chả phải người xưa đã có câu “có thực mới vực được đạo sao”, cái gì đến cũng phải đến nhưng trước hết là phải làm sao lấp đầy cái bụng đã”
Nói xong Vương Minh tiếp tục chiến đấu với đống cao lương mĩ vị trên bàn. Bốn người kia thấy Vương Minh nói như vậy thì không nói gì nữa, chỉ tiếp tục ngồi yên thỉnh thoảng mắt lại đảo đảo nhìn sang xung quanh.
Khi Vương Minh vừa mới dọn sạch đĩa thức ăn cuối cùng thì cũng là lúc vừa khéo màn chính của bữa tiệc bắt đầu. Một lão già tầm 60 tuổi, ngồi ở chính giữa cái bàn dài ở bục trên cao kia đứng dậy. Vương Minh nhìn lão già này thấy trên người lão ý có điểm gì đó kì lạ nhưng mãi mà không phát hiện ra đó là điều gì. Lão già này nhìn xung quanh với ánh mắt không hề có gì uy hiếp cả, giọng trầm ấm nói
“Các vị chúng ta lại gặp nhau rồi. Theo tôi nhớ không nhầm của lão già này thì lần cuối cùng chúng ta ngồi lại với nhau như thế này cách đây ít cũng phải cách đây nửa năm rồi ý nhỉ. Thật là một dịp hiếm có”
“Đúng vậy”
“Đúng là dịp hiếm có”
Đám người ngồi ở phía dưới vội vàng nói theo. Thấy vậy mọi người đồng thanh nịnh nọt lão già kia, lại nhìn chỗ ngồi của lão Vương Minh dám chắc lão này không phải là một lão già hiền hậu như vẻ ngoài, chắc chắn là một nhân vật hô mưa gọi gió trong giới hắc đạo Đông Doanh. Tò mò Vương Minh hỏi Hắc Cẩu bên cạnh. Hắc Cẩu hai mắt vẫn nhìn vào lão già trên kia, ánh mắt thể hiện sự ngưỡng mộ và kính phục vô cùng, nói
“Đấy là Trần lão, một nhân vật siêu cấp khủng bố của hắc đạo Đông Doanh. Nghe nói Trần lão là người duy nhất từng thống nhất được toàn bộ hắc đạo về một mối. Tuy là cách đây hơn 10, Trần lão đã lui về quy ẩn nhưng đệ tử của lão là người đứng đầu một số bang hộ ở thành phố này nên có thể nói tuy đã lui về nhưng sức ảnh hưởng của lão vẫn không hề giảm đi chút nào.”
Dừng lại một lát, Hắc Cẩu nói tiếp
“Ngoài ra, lão có hai người con trai. Một người là cục trưởng cục công an thành phố Đông Doanh, một người là đại tá quân đội quân khu phía Nam”
Vương Minh nghe thấy vậy liền kinh ngạc vô cùng. Vương Minh không ngờ đến rằng ở giới bạch đạo gia đình lão già này lai kinh khủng đến như vậy, không chỉ liên quan đến cảnh sát mà ngay cả quân đội cũng có quan hệ. Hèn chi mọi người đều kính sợ lão như vậy.
Trần lão lúc này sau khi cười nói một lúc thì nhìn về phía bàn của Vương Minh, nói
“Chắc mọi người đã biết chuyện xảy ra hôm qua ở quận 13 rồi đúng không. Vậy ta không muốn nói lời dài dòng nữa, mọi việc cứ tiến hành theo cách thứ truyền thống đi”
Nói xong lão ngồi xuống, nhìn về phía mấy người xung quanh gật đầu. Người trung niên điển trai ngồi bên trái lão đứng dậy, nói to
“Mời thành viên của Hắc bang lên phía trước trình diện”
Nam người Vương Minh dời bạn, đứng phía trước cái bục, mọi ánh mắt nhất thời tập trung vào năm người tiếp theo đó là những tiếng bàn tán xì xao. Vương Minh nhìn xung quanh rồi nhìn Hầu Toàn gật đầu ra hiệu. Hầu Toàn cũng gật đầu đáp trả, rồi tiến lên phía trước cúi người với những người ngồi ở chiếc bàn dài phía trên bục, cung kính nói
“Xin chào các vị, ta là Hầu Toàn, một trong ba người lão đại của Hắc bang. Bang hội của chúng tôi mới thành lập được ít lâu, mong sau này các vị chiếu cố nhiều”
“Được rồi dẹp ngay cái màn chào hỏi đó đi, mau đưa lễ ra mắt ra đây”
Một người cao to, khuôn mặt dự tợn ngồi ở bàn của quận 15 đứng lên nói. Tiếp theo đó đại sảnh cũng rì rầm đồng ý. Vương Minh nhìn thấy vậy mà cảm thấy buồn cười, không ngờ đám người này lại ăn cướp trắng trợn đến như vậy mà đám người cao cao tại thượng ngồi trên chiếc bàn dài kia vẫn không chút mảy may nào, giống như dang ngồi xem trò vui vậy. Vương Minh thấy vậy liền tiến nói
“Các vị cũng biết chúng tôi là bang mới thành lập, lại nằm ở quận nghèo nhất nhì thành phố vì vậy hiện giờ vì quá gấp nên không xoay sở kip lễ vật”
“Vậy bọn mày muốn quịt hả”
Một tên tóc đỏ, người gầy ốm ngồi cạnh tên cao tóc nói lúc trước đứng lên nói. Đồng thời hắn chỉ vào đám người Hầu Dũng giọng chế giễu
“Đại ca chưa nói mà tiểu đệ đã nói trước, đúng là một bang phái rẻ rách không có qui củ gì cả”
Cũng không trách được hắn vừa nhìn Vương Minh đã nghĩ Vương Minh là một tên tiểu đệ đi theo. Theo như thông tin tình báo thì Hắc bang chỉ có ba người họ Hầu làm lão đại, mà ba người này đều là những người có thân hình cường tráng. Bây giờ tự nhiên lòi ra một tên người gây nhom yếu ớt thì tên này nghĩ ngay đến đó chỉ là một tên tiểu đệ đi theo mà thôi. Vương Minh nghe thấy lời chết giễu của tên này lập tức mặt sa sầm lại, nội khí dồn xuống dưới bàn chân nhất thời làm nền đá phái dưới nứt ra vài mẩu đá nhỏ. Vương Minh để một hòn đá nhỏ trên mũi chân, lắc cổ chân một cái thật nhẹ nhàng, đường nhiên là cái động tác đó không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài mà bên trong có bao hàm nội khí. Viên đá như một viên đạn, bay trung miệng của tên tóc đỏ vừa nói, nhất thời hắn ôm miệng kêu lên một tiếng thảm thiết
“Aaaaaaa…”
Hai tay tên tóc đỏ ôm miệng nhưng vẫn không ngăn được máu từ miệng hắn chảy ra. Lúc lật bàn tay ra hắn thấy trong tay mình có vài chiếc răng, hắn run run nhìn đám Vương Minh với ánh mắt giận dự nói
“Các ngươi dám…”
“Này ăn có thể ăn bừa nhưng nói không nói bừa được đâu đó, rõ rằng bọn ra đứng ở đây thì liên quan gì đến hàm răng của ngươi, không tin ngươi cứ hỏi mọi người ở đây xem. Ta nghĩ có lẽ miệng ngươi thối quá lên trời phải đó… ha ha ha”
Vương Minh cười xảo quyệt, nhìn tên tóc đỏ với ánh mắt giễu cợt khiến tên này nổi khùng lên muốn lao đến giáo huấn Vương Minh một trận nhưng nhìn lại nơi này hắn đành nén nhịn ham muốn trả thù xuống, đi ra khỏi đại sảnh chữa trị, đương nhiên trước khi đi hắn để lại một câu hết sức quen thuộc
“Mày đợi đấy”
Vương Minh chả thèm để tâm đến lời của tên này bởi hắn biết với thực lực bây giờ của mình dư sức chấp cả bang của hắn thì sá gì việc trả thù cỏn con này. Cười cười rồi lại nhìn xung quanh, tất cả mọi người thái độ giờ nghiêm túc hơn có vẻ như màn tấn công vừa rồi cũng đã phát huy tác dụng, Vương Minh hơi cúi người thể hiện sự kính trọng nói
“Vì không có quà lễ nên tôi nghĩ bọn tôi sẽ làm theo quy tắc thứ hai, các vị thấy sao”
Nói xong, ánh mắt hướng về những người ngồi trên cao kia. Tất cả mọi người đột nhiên im lặng, đôi mắt mở lớn nhìn người thốt ra những lời vừa rồi, có thể nói mọi người đều vô cùng ngạc nhiên bởi suốt hơn chục năm nay chưa kẻ nào dám dùng đến cái quy tắc này trong lễ ra mắt cả. Trạng thái im lặng duy trì không biết trong baio lâu thì một giọng ồm ồm vang lên phá vỡ
“Tiểu tử, to gan lắm. Được để Bạch Hổ ta đây lãnh giáo xem các ngươi có bản lính như thế nào”
Người vừa nói là một người ngồi ở bàn của quận 20. Người này tầm khoảng 40 tuổi, vóc người cao lớn rắn chắc. Trên người này Vương Minh cảm thấy một tí mùi máu nhàn nhạt có lẽ là đã từng giết không ít người.
/398
|