Khu biệt thự Long tại quận 10
Đây là một trong bốn địa điểm được biệt dang là khủng bố nhất của thành phố Đông Doanh. Trong thành phố Đông Doanh có bốn nơi mà không bao giờ người thường được phép đặt chân đến trừ phi được phép đó chính là bốn khu biệt thự Long, Lân, Qui, Phụng nằm ở ba quận 3, 7, 10. Cái điều làm lên sự khác biệt của bốn khu này với các khu biệt thư khác trong thành phố là bởi những người sống ở đây, không phải là trọc phú tiền nhiều hơn nước thì cũng là những nhân vật có máu mặt trong hai giới hắc bạch hoặc là những nhân viên thuộc hàng cao cấp của chính phủ. Chưa hết, mỗi căn biệt thự ở đây có cái giá trên trời, người có tiền hoặc chỉ có quyền chưa chắc đã mua nổi. Vì vậy những người sống ở đây là loại người vừa có tiền vừa có quyền, là những kẻ không thể chạm tới nổi
Tại biệt thư số 78 tại khu biệt thự Long, ở một căn phòng bí mật dưới lòng đất, hai người đàn ông trung niên đang bàn bạc một vấn đề gì đó rất là khó khăn bởi cả hai đều đang nhíu mày.
“Ông chủ, Mặt Sẹo đi đời rồi. Tình hình là việc làm ăn của chúng ta sẽ có chút khó khăn”
Người được gọi là ông chủ nhín người đối diện, đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi rồi nói
“Hắn đi đời rồi cũng tốt. Dạo gần đây ta điều tra được hắn thụt két của chúng ta một số hàng không nhỏ, khiến chúng ta tổn thất một sô tiền không ít”
“Có chuyện này sao”
Người trung niên kia sửng sốt bật dậy. Ông chủ ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói tiếp
“Gần đây bọn cớm cũng chú ý đến chúng ta rồi. Nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Tiện thể cũng thử quan sát đám người Hắc bang kia xem có thể móc nối được không”
“Vâng, thưa ông chủ”
Nói rồi người trung niên kinh cẩn cúi minh lui ra ngoài.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Trở lại tổng bộ của Hắc bang, mắc dù bây giờ đã là gần 11 giờ đếm nhưng có một số việc quan trong Vương Minh vẫn giữ bốn người Hầu Dũng ở lại bàn bac. Vương Minh nghĩ lại tình hình hôm nay có chút hối hận, mắc dù đã đạt được hiệu quả nhưng mà biểu hiện của hắn quá mức là phô trương, mà hắn đã đánh trọng thương một trong bốn đại tương của Liên minh các tiểu bang việc này e rằng sẽ khiến Liên minh mất mặt mũi, từ đó nhìn Hắc bang của hắn như cái gai trong mắt. Thấy đại ca trầm ngâm, Hắc Cẩu dường như biết điều khó suy nghĩ của đại ca, hắn suy nghĩ một lúc lập tức đứng lên
“Các vị lão đại, em thấy hiện giờ chúng ta nên đẩy nhanh kế hoach Giang Kiều. Qua sự kiện vừa rồi chúng ta đã đắc tội với một đại bang phái hùng mạnh, em nghĩ rằng việc muốn phát triển ở Đông Doanh sẽ càng khó khăn hơn trước.”
Vương Minh và ba người Hầu Dũng cũng gật đầu đồng ý. Đúng như Hắc Cẩu đã nói, hiện giờ Hắc bang đã khiến một đại bang phái mất mặt, e rằng ngày bọn chúng trả thù sẽ không còn bao lâu nữa. So về thực lực hiện nay thì Hắc bang không khác gì một con kiến so với một con voi khổng lồ là Liên minh các tiểu bang. Nếu tiếp tục bám trụ ở đây e rằng thực lực của bang chỉ có thể ru rú ở trong cái quận 13 nghèo đói này mà thôi. Đồng thời Vương Minh cũng nghĩ đã đến lúc phải tạo một lực lượng bí mật do chính hắn đào tạo, cói đó là con át chủ bài của mình.
“Được rồi. Vậy lập tức tiến hành kế hoạch Gianh Kiều. Ngay ngày mai, Hắc Cẩu chú dẫn theo vài anh em bí mật xuống thành phố Giang Kiều do là tin tức. Nhớ là chỉ dò là mà thôi, không được có bất cứ hành động quá khích nào.”
Vương Minh bắt đầu phần phó. Hắc Cẩu gật đầu hiểu. Vương Minh nói tiếp
“Còn ba chú Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba ngya bây giờ tiến hành tuyện chọn một số anh em trong bang. Nhớ là những người này phải thảo mãn hai điều kiện sau: trung thành và có tư chất tốt. Hình thể như thế nào không quan trọng. Sau khi tìm đủ người thì bí mật tập trung ở một nơi bỏ hoang nào đó bí mật vào, tốt nhất là xa xa khu vực thành phố một chút.”
“Vâng” Hầu Toàn nói
“Nhưng đại ca định làm gì với họ”
Hầu Ba khó hiểu hỏi. Vương Minh cười cười nói
“Anh sẽ đích thân đắc huấn những người này trở thành một lực lương bí mật của Hắc bang… hắc hắc”
Nghe thấy đích thân đại ca đặc huấn, lại đã biết trình độ siêu nhân của đại ca nhất thời khiến bốn người kích động vô cùng, nhao nhao lên đòi tham gia đặc huấn. Vương Minh lập tức gặt phang cái ý tưởng này ra đầu bọn chúng
“Không được. Hiện giờ chưa phải lúc. Ba người các chú là thành viên lãnh đạo của Hắc bang, đột nhiên biến mất sẽ khiến đám cho săn bên ngoài nghi ngờ. Còn Hắc Cẩu chú có việc quan trọng ở Giang Kiều. Đương nhiên các chú yên tâm khi việc ở Giang Kiều thành công anh sẽ có bồi thương tương xứng”
Lúc đầu thấy đại ca từ chối thì khuôn mặt của bốn người Hầu Dũng có chút thất vọng nhưng khi nghe thấy đại ca bảo sẽ có bồi thường thỏa đáng sau thì nhất thời cơn buồn bực bay mất, sự ghen tị trên khuôn mặt cũng không còn thay vào đó là tươi cười hớn hở. Vương Minh thấy vậy thì thầm cười trộm bốn tên đàn em này, kĩ năng đổi mặt còn nhanh hơn cả lật trang sách. Đang đứng dậy định rời đi thì Vương Minh chơt nhớ ra một chuyện vội vàng dặn dò bốn tên đàn em
“Từ nay trừ việc khẩn cấp, còn không có việc gì thì đừng gọi điện cho anh. Đồng thời khi gọi điện đừng gọi Vương ca hay tên anh, gọi anh mà Mr.Boss đi”
“Mr.Boss? Tại sao lại phải gọi như vậy” Hầu Ba nhắc lại cái tên rồi khó hiểu hỏi
“Tại vì bây giờ anh vẫn đang là sinh viên. Chú nghĩ nếu thân phận của anh mà bị tra ra thì phiền phức đến dường nào. Tốt nhất là nên giữ bí mật.”
Bốn người gật đầu đã hiêu. Đại ca nói đúng, biểu hiện của đại ca trong bữa tiệc quá mức phi thường, chắc chắn đám người của các bang hội sẽ ra sức điều tra. Vì vậy tốt nhất để tránh bị lộ, không gọi tên và hạn chế gặp mặt là tốt nhất. Dặn dò thêm một số việc nhỏ nhặt nữa, Vương Minh lập tức rời đi ngay. Vì hiện giờ đã làm rõ quan hệ với Triệu Vận nên hắn không còn lí do gì mà không về nhà nữa.
Về đến nhà, mở cửa đi vào Vương Minh sửng sốt bởi ti vi ở phòng khách vẫn mở. Đến gần ghế salon, Vương Minh thấy Triệu Vận đang nằm ngủ trên ghế số pha. Nhìn nàng, Vương Minh hai mắt sáng bừng lên. Triệu Vận hiện giờ đang mắc trên người một bộ quần áo ở nhà bó sát người, chiếc áo T-shirt bao trọn lấy hai trái đào căng mọng và cái eo thon gọn kia. Ở phái dưới nàng mắc quần đùi ngắn cũn cỡ, lộ ra hai bắp chân trắng dài miên man. Vương Minh nhìn nàng đến thất thần, một lúc sau khi đôi mặt dời lên đôi môi gọi cảm trên khuôn mặt thanh tú kia, Vương Minh không kiềm chế được nữa, khẽ cúi người xuống tập kích vào nơi đó một nụ hôn. Bị tập kích bất ngờ, Triệu Vận tỉnh giấc, lúc đầu còn ra sức giãy dụa nhưng khi xác nhận được người đang hôn mình là ai thì không còn giãy dụa nữa, thay vào đó nàng nhắm hai mắt lại tận hưởn vị ngọt trong miệng của mình.
Hai người ôm hôn nhau cho đến khi có biểu hiện khó thở mới buông ra, lúc này Vương Minh ngồi lên trên salon, kéo Triệu Vận ghé sát vào trong lòng mình. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng e thẹn của Triệu Vận, Vương Minh lại không kìm được lòng, liền cúi đầu xuống hôn một cái vào đôi má hồng hây hây đáng yêu. Đồng thơi đôi bàn tay cũng rất qui củ, một tay vòng quay eo nàng còn tay kia thì đang vuốt vuốt cái tấm lưng ong của Triệu Vận. Thực ra không phải hắn giở chứng gì mà lại quỉ củ như vậy, bên trong thâm tâm Vương Minh rất muốn sờ mó một chút nhưng lại nghĩ đến cái khuôn mặt tức giận của Triệu Vận mấy hôm trước đồng thời cũng nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người, tuy gọi là tình yêu nhưng không phải là tình yêu thật sự mà tình yêu này bên trong chứa nhiều sự biết ơn hơn là tình cảm thực sự. Vì vậy Vương Minh quyết định đè nén bản thân, tất cả vì hạnh phúc huy hoàng tương lại, nhẫn nạn chuyển hóa sự biết ơn đó thành tình cảm thật sự, lúc đó thiếu gì cơ hội cho hắn sờ nắn cơ chứ.
Vương Minh đang mải suy nghĩ nhưng ý tưởng đen tối trong đầu nên không để ý rằng Triệu Vận cũng đang chăm chú nhìn hắn. Nàng cảm thấy kì lạ đột nhiên tại sao người nam nhân này lại trở lên qui củ như vậy. Từ cái lần thổ lộ trước, Triệu Vận đã nhận thấy nam nhân này có chút háo sắc vốn dĩ nàng nghĩ lần này cứ tưởng nam nhân sẽ sò mó mấy bộ vị mẫn cảm trên cơ thể mình. Trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, mặc dù có chút không mong muốn nhưng nàng đã chấp nhận làm người yêu của Vương Minh lại nghĩ đến cái ơn to lớn kia thì mấy cái hành động vuốt ve thân mật của mấy cặp yêu nhau này tính là gì. Có suy nghĩ như vậy, Triệu Vận cũng bạo dạn hơn trước một chút, rúc sâu vào trong lòng Vương Minh, cạ cạ bọ ngực đang phát dục đến đỉnh của mình vào ngực hắn. Khi đầu áp sát vào lồng ngực của nam nhân, Triệu Vận nghe được những nhịp tim đập mạnh lên hồi của nam nhân, trong lòng nàng xuất hiện một chút rung động
“Anh ấy cũng thật sự thích minh” Triệu Vận nghĩ
Vương Minh lúc này vị cảm thấy ở ngực có hai thứ gì mềm mại đang cạ cạ vào liền bừng tỉnh. Ngước nhìn xuống dưới thì trợn mắt nhìn cô nàng Triệu Vận, một lúc sau hắn thầm cười khổ. Không hiểu sao cô nàng vốn hay nhút nhạt này đột nhiên bây giờ lại bạo gan như vậy, dám có cái hành động khiêu khích trắng trợn này, sợ hắn không kiềm chế được mà thịt nàng ngay tại đây sao. Vương Minh lắc đầu, cố gắng đè nén lửa dục đang âm ỉ chực búng phát bất cứ lức nào. Lúc này hắc ám nội khí cũng hung phấn tốt cùng, chảy cuồn cuộn thúc giục Vương Minh xông lên lâm trận.
Đang cố kiếm chế bản thân thì cả người Vương Minh bỗng run rẩy. Hắn nhìn xuống dưới thì thấy cái đôi tay thon dài đang ôm eo mình khẽ chạm vào thằng nhỏ, khiến nó đứng dậy với tốc độ nhanh nhật. Không chịu nổi được nữa, Vương Minh đành giở trò mặt dày vô sỉ, ghé vào tai Triệu Vận nói
“Vận Vận, em còn khiêu khích anh thế nữa là anh đè em ra ngay tại đây đấy”
“Á” Triệu Vận hét lên một tiếng rồi sau đó thoát ra khỏi vòng tay Vương Minh, ngồi ra mép salon đằng kia nhìn hắn với ánh mắt hoảng sợ. Nhưng giây lát sau không hiểu sao đôi mắt nàng trở lên ôn nhu hơn, tiến đến dựa vào lòng hắn tiếp tục va chạm thân thể đầy đặn, nở nang của mình vào cơ thể Vương Minh
Vương Minh cười khổ không biết còn gì khổ hơn nữa, dùng sức lực tách nàng ra, nắm lấy hai vai mình, nhin thẳng vào mắt nàng, giọng vô cùng kiên quyết nói
“Vận Vận bình tĩnh lại đi”
Trước hành động phản ứng của nam nhân, Triệu Vận ngây ngốc nhìn hắn. Thấy nàng có vẻ bình tĩnh lại một chút, Vương Minh thở dài nói
“Vận Vận, anh biết em vì muốn trả ơn anh nên mới chấp nhận làm bạn gái anh. Đừng nói gì, nghe anh nói hết đã. Anh không phủ nhận anh là một kẻ háo sắc, lúc đầu cứu em cũng vì thấy em xinh đẹp. Nhưng qua mấy ngày chúng ta sống chung với nhau anh thấy em không chỉ là một cô gái xinh đẹp mà còn thông minh và rất thiện lương. Lúc đó anh đã nảy sinh tình cảm với anh. Anh biết bây giờ trong con tim anh, tình cảm của em với anh chỉ là sự biết ơn nhưng anh tin sẽ có một ngày em sẽ yêu anh thật sự chứ không phải yêu vì sự biết ơn đó. Em yên tâm, từ nay đến khi nào em thật sự yêu anh, anh sẽ không chạm vào em dù chỉ là một sợi lông.”
Nói xong, liền bỏ mắc khuôn mặt đang ngây dại của Triệu Vận, Vương Minh liền đi vào phòng mình, trước khi đóng cửa hắn để lại một câu
“Ầ đúng rồi. Từ nay có lẽ anh sẽ về muộn, em không cần phải đợi anh như hôm nay đâu. Thôi chúc ngủ ngon”
Nói xong liền đóng sập cánh cửa lại. Còn Triệu Vận lúc này cũng bừng tỉnh vì tiếng sập cửa. Những giọt nước mắt lăn dài trên hai mà. Giờ phút này Triệu Vận thật sự cảm động bởi những lời của Vương Minh. Nàng biết đó là những lời nói thật lòng của hắn, có lẽ đây là những lời nói thật nhất mà nàng từng được nghe cho đến giờ. Khóc một lúc, Triệu Vận lau lau nước mắt rồi đứng lên đi đến trước cửa phòng Vương Minh, do dự một lúc nhưng không hạ được quyết tâm liền thu tay lại trở về phòng ngủ của mình.
Vương Minh lúc này trong phòng ngủ cũng không thể nào nằm yên được. Một phần là vì hắc ám nội khí đang nổi loạn trong người, một phần là vì tâm tư đang rối bời. Lăn qua lăn lại trên cái giường rộng, Vương Minh đành ngồi dậy, xếp hai chân vắt chéo vào nhau bắt đầu vận khí trấn áo hắc ám nội khí đang làm loạn trong người hắn.
Đang tịnh tu bỗng nhiên Vương Minh cảm thấy có kẻ đang theo dõi mình. Vương Minh hoàn toàn tin tưởng vào giác quan của mình bởi hắn biết do có đoạn gen đắc biệt kia khiến các giác quan của hắn nhạy bén gấp mấy lần so với người thường vì vậy hắn cảm thấy có người đang nhìn trộm mình thì chắc chắn ở ngoài cửa sổ đang có người. Vương Minh thu công lại, mở cửa sổ nhìn ra xung quanh, không thấy một bóng người nào cả. Dùng di nặng của đôi mắt, Vương Minh nhìn một lượt trong vòng bán kính 30 mét đổ lại. Đột nhiên hắn thấy một bóng người đang nấp trong tán cây rậm rạp của cây đại thụ hướng 11 giờ. Nhìn kĩ lại bóng đen này, Vương Minh thấy dáng người và ánh mắt của người này có phần quen mắt hình như đã thấy ở đâu rồi.
Đang tính vận nội khí vào bàn chân phóng đến chỗ đối phương thì bỗng thấy một vật đen bay thẳng về phái mình.
“Ám khí”
Vương Minh hốt hoảng né sang một bên. Mặc dù tốc độ của thứ kia rất nhanh nhưng do Vương Minh đã dồn một lượng nội khí vào đôi chân lên tốc độ phản xạ rất nhanh, thoáng cái đã lui về sau. Hắn đang định phóng ra ngoài truy đuổi thì đã không thấy bóng người kia đâu mất rồi, thởi dài chán nản, đột nhiên ánh mắt Vương Minh nhìn chằm chằm vào cái thứ vừa phi vào bên trong phòng hắn. Là một quyển sách.
Đây là một trong bốn địa điểm được biệt dang là khủng bố nhất của thành phố Đông Doanh. Trong thành phố Đông Doanh có bốn nơi mà không bao giờ người thường được phép đặt chân đến trừ phi được phép đó chính là bốn khu biệt thự Long, Lân, Qui, Phụng nằm ở ba quận 3, 7, 10. Cái điều làm lên sự khác biệt của bốn khu này với các khu biệt thư khác trong thành phố là bởi những người sống ở đây, không phải là trọc phú tiền nhiều hơn nước thì cũng là những nhân vật có máu mặt trong hai giới hắc bạch hoặc là những nhân viên thuộc hàng cao cấp của chính phủ. Chưa hết, mỗi căn biệt thự ở đây có cái giá trên trời, người có tiền hoặc chỉ có quyền chưa chắc đã mua nổi. Vì vậy những người sống ở đây là loại người vừa có tiền vừa có quyền, là những kẻ không thể chạm tới nổi
Tại biệt thư số 78 tại khu biệt thự Long, ở một căn phòng bí mật dưới lòng đất, hai người đàn ông trung niên đang bàn bạc một vấn đề gì đó rất là khó khăn bởi cả hai đều đang nhíu mày.
“Ông chủ, Mặt Sẹo đi đời rồi. Tình hình là việc làm ăn của chúng ta sẽ có chút khó khăn”
Người được gọi là ông chủ nhín người đối diện, đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi rồi nói
“Hắn đi đời rồi cũng tốt. Dạo gần đây ta điều tra được hắn thụt két của chúng ta một số hàng không nhỏ, khiến chúng ta tổn thất một sô tiền không ít”
“Có chuyện này sao”
Người trung niên kia sửng sốt bật dậy. Ông chủ ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói tiếp
“Gần đây bọn cớm cũng chú ý đến chúng ta rồi. Nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Tiện thể cũng thử quan sát đám người Hắc bang kia xem có thể móc nối được không”
“Vâng, thưa ông chủ”
Nói rồi người trung niên kinh cẩn cúi minh lui ra ngoài.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Trở lại tổng bộ của Hắc bang, mắc dù bây giờ đã là gần 11 giờ đếm nhưng có một số việc quan trong Vương Minh vẫn giữ bốn người Hầu Dũng ở lại bàn bac. Vương Minh nghĩ lại tình hình hôm nay có chút hối hận, mắc dù đã đạt được hiệu quả nhưng mà biểu hiện của hắn quá mức là phô trương, mà hắn đã đánh trọng thương một trong bốn đại tương của Liên minh các tiểu bang việc này e rằng sẽ khiến Liên minh mất mặt mũi, từ đó nhìn Hắc bang của hắn như cái gai trong mắt. Thấy đại ca trầm ngâm, Hắc Cẩu dường như biết điều khó suy nghĩ của đại ca, hắn suy nghĩ một lúc lập tức đứng lên
“Các vị lão đại, em thấy hiện giờ chúng ta nên đẩy nhanh kế hoach Giang Kiều. Qua sự kiện vừa rồi chúng ta đã đắc tội với một đại bang phái hùng mạnh, em nghĩ rằng việc muốn phát triển ở Đông Doanh sẽ càng khó khăn hơn trước.”
Vương Minh và ba người Hầu Dũng cũng gật đầu đồng ý. Đúng như Hắc Cẩu đã nói, hiện giờ Hắc bang đã khiến một đại bang phái mất mặt, e rằng ngày bọn chúng trả thù sẽ không còn bao lâu nữa. So về thực lực hiện nay thì Hắc bang không khác gì một con kiến so với một con voi khổng lồ là Liên minh các tiểu bang. Nếu tiếp tục bám trụ ở đây e rằng thực lực của bang chỉ có thể ru rú ở trong cái quận 13 nghèo đói này mà thôi. Đồng thời Vương Minh cũng nghĩ đã đến lúc phải tạo một lực lượng bí mật do chính hắn đào tạo, cói đó là con át chủ bài của mình.
“Được rồi. Vậy lập tức tiến hành kế hoạch Gianh Kiều. Ngay ngày mai, Hắc Cẩu chú dẫn theo vài anh em bí mật xuống thành phố Giang Kiều do là tin tức. Nhớ là chỉ dò là mà thôi, không được có bất cứ hành động quá khích nào.”
Vương Minh bắt đầu phần phó. Hắc Cẩu gật đầu hiểu. Vương Minh nói tiếp
“Còn ba chú Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba ngya bây giờ tiến hành tuyện chọn một số anh em trong bang. Nhớ là những người này phải thảo mãn hai điều kiện sau: trung thành và có tư chất tốt. Hình thể như thế nào không quan trọng. Sau khi tìm đủ người thì bí mật tập trung ở một nơi bỏ hoang nào đó bí mật vào, tốt nhất là xa xa khu vực thành phố một chút.”
“Vâng” Hầu Toàn nói
“Nhưng đại ca định làm gì với họ”
Hầu Ba khó hiểu hỏi. Vương Minh cười cười nói
“Anh sẽ đích thân đắc huấn những người này trở thành một lực lương bí mật của Hắc bang… hắc hắc”
Nghe thấy đích thân đại ca đặc huấn, lại đã biết trình độ siêu nhân của đại ca nhất thời khiến bốn người kích động vô cùng, nhao nhao lên đòi tham gia đặc huấn. Vương Minh lập tức gặt phang cái ý tưởng này ra đầu bọn chúng
“Không được. Hiện giờ chưa phải lúc. Ba người các chú là thành viên lãnh đạo của Hắc bang, đột nhiên biến mất sẽ khiến đám cho săn bên ngoài nghi ngờ. Còn Hắc Cẩu chú có việc quan trọng ở Giang Kiều. Đương nhiên các chú yên tâm khi việc ở Giang Kiều thành công anh sẽ có bồi thương tương xứng”
Lúc đầu thấy đại ca từ chối thì khuôn mặt của bốn người Hầu Dũng có chút thất vọng nhưng khi nghe thấy đại ca bảo sẽ có bồi thường thỏa đáng sau thì nhất thời cơn buồn bực bay mất, sự ghen tị trên khuôn mặt cũng không còn thay vào đó là tươi cười hớn hở. Vương Minh thấy vậy thì thầm cười trộm bốn tên đàn em này, kĩ năng đổi mặt còn nhanh hơn cả lật trang sách. Đang đứng dậy định rời đi thì Vương Minh chơt nhớ ra một chuyện vội vàng dặn dò bốn tên đàn em
“Từ nay trừ việc khẩn cấp, còn không có việc gì thì đừng gọi điện cho anh. Đồng thời khi gọi điện đừng gọi Vương ca hay tên anh, gọi anh mà Mr.Boss đi”
“Mr.Boss? Tại sao lại phải gọi như vậy” Hầu Ba nhắc lại cái tên rồi khó hiểu hỏi
“Tại vì bây giờ anh vẫn đang là sinh viên. Chú nghĩ nếu thân phận của anh mà bị tra ra thì phiền phức đến dường nào. Tốt nhất là nên giữ bí mật.”
Bốn người gật đầu đã hiêu. Đại ca nói đúng, biểu hiện của đại ca trong bữa tiệc quá mức phi thường, chắc chắn đám người của các bang hội sẽ ra sức điều tra. Vì vậy tốt nhất để tránh bị lộ, không gọi tên và hạn chế gặp mặt là tốt nhất. Dặn dò thêm một số việc nhỏ nhặt nữa, Vương Minh lập tức rời đi ngay. Vì hiện giờ đã làm rõ quan hệ với Triệu Vận nên hắn không còn lí do gì mà không về nhà nữa.
Về đến nhà, mở cửa đi vào Vương Minh sửng sốt bởi ti vi ở phòng khách vẫn mở. Đến gần ghế salon, Vương Minh thấy Triệu Vận đang nằm ngủ trên ghế số pha. Nhìn nàng, Vương Minh hai mắt sáng bừng lên. Triệu Vận hiện giờ đang mắc trên người một bộ quần áo ở nhà bó sát người, chiếc áo T-shirt bao trọn lấy hai trái đào căng mọng và cái eo thon gọn kia. Ở phái dưới nàng mắc quần đùi ngắn cũn cỡ, lộ ra hai bắp chân trắng dài miên man. Vương Minh nhìn nàng đến thất thần, một lúc sau khi đôi mặt dời lên đôi môi gọi cảm trên khuôn mặt thanh tú kia, Vương Minh không kiềm chế được nữa, khẽ cúi người xuống tập kích vào nơi đó một nụ hôn. Bị tập kích bất ngờ, Triệu Vận tỉnh giấc, lúc đầu còn ra sức giãy dụa nhưng khi xác nhận được người đang hôn mình là ai thì không còn giãy dụa nữa, thay vào đó nàng nhắm hai mắt lại tận hưởn vị ngọt trong miệng của mình.
Hai người ôm hôn nhau cho đến khi có biểu hiện khó thở mới buông ra, lúc này Vương Minh ngồi lên trên salon, kéo Triệu Vận ghé sát vào trong lòng mình. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng e thẹn của Triệu Vận, Vương Minh lại không kìm được lòng, liền cúi đầu xuống hôn một cái vào đôi má hồng hây hây đáng yêu. Đồng thơi đôi bàn tay cũng rất qui củ, một tay vòng quay eo nàng còn tay kia thì đang vuốt vuốt cái tấm lưng ong của Triệu Vận. Thực ra không phải hắn giở chứng gì mà lại quỉ củ như vậy, bên trong thâm tâm Vương Minh rất muốn sờ mó một chút nhưng lại nghĩ đến cái khuôn mặt tức giận của Triệu Vận mấy hôm trước đồng thời cũng nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người, tuy gọi là tình yêu nhưng không phải là tình yêu thật sự mà tình yêu này bên trong chứa nhiều sự biết ơn hơn là tình cảm thực sự. Vì vậy Vương Minh quyết định đè nén bản thân, tất cả vì hạnh phúc huy hoàng tương lại, nhẫn nạn chuyển hóa sự biết ơn đó thành tình cảm thật sự, lúc đó thiếu gì cơ hội cho hắn sờ nắn cơ chứ.
Vương Minh đang mải suy nghĩ nhưng ý tưởng đen tối trong đầu nên không để ý rằng Triệu Vận cũng đang chăm chú nhìn hắn. Nàng cảm thấy kì lạ đột nhiên tại sao người nam nhân này lại trở lên qui củ như vậy. Từ cái lần thổ lộ trước, Triệu Vận đã nhận thấy nam nhân này có chút háo sắc vốn dĩ nàng nghĩ lần này cứ tưởng nam nhân sẽ sò mó mấy bộ vị mẫn cảm trên cơ thể mình. Trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, mặc dù có chút không mong muốn nhưng nàng đã chấp nhận làm người yêu của Vương Minh lại nghĩ đến cái ơn to lớn kia thì mấy cái hành động vuốt ve thân mật của mấy cặp yêu nhau này tính là gì. Có suy nghĩ như vậy, Triệu Vận cũng bạo dạn hơn trước một chút, rúc sâu vào trong lòng Vương Minh, cạ cạ bọ ngực đang phát dục đến đỉnh của mình vào ngực hắn. Khi đầu áp sát vào lồng ngực của nam nhân, Triệu Vận nghe được những nhịp tim đập mạnh lên hồi của nam nhân, trong lòng nàng xuất hiện một chút rung động
“Anh ấy cũng thật sự thích minh” Triệu Vận nghĩ
Vương Minh lúc này vị cảm thấy ở ngực có hai thứ gì mềm mại đang cạ cạ vào liền bừng tỉnh. Ngước nhìn xuống dưới thì trợn mắt nhìn cô nàng Triệu Vận, một lúc sau hắn thầm cười khổ. Không hiểu sao cô nàng vốn hay nhút nhạt này đột nhiên bây giờ lại bạo gan như vậy, dám có cái hành động khiêu khích trắng trợn này, sợ hắn không kiềm chế được mà thịt nàng ngay tại đây sao. Vương Minh lắc đầu, cố gắng đè nén lửa dục đang âm ỉ chực búng phát bất cứ lức nào. Lúc này hắc ám nội khí cũng hung phấn tốt cùng, chảy cuồn cuộn thúc giục Vương Minh xông lên lâm trận.
Đang cố kiếm chế bản thân thì cả người Vương Minh bỗng run rẩy. Hắn nhìn xuống dưới thì thấy cái đôi tay thon dài đang ôm eo mình khẽ chạm vào thằng nhỏ, khiến nó đứng dậy với tốc độ nhanh nhật. Không chịu nổi được nữa, Vương Minh đành giở trò mặt dày vô sỉ, ghé vào tai Triệu Vận nói
“Vận Vận, em còn khiêu khích anh thế nữa là anh đè em ra ngay tại đây đấy”
“Á” Triệu Vận hét lên một tiếng rồi sau đó thoát ra khỏi vòng tay Vương Minh, ngồi ra mép salon đằng kia nhìn hắn với ánh mắt hoảng sợ. Nhưng giây lát sau không hiểu sao đôi mắt nàng trở lên ôn nhu hơn, tiến đến dựa vào lòng hắn tiếp tục va chạm thân thể đầy đặn, nở nang của mình vào cơ thể Vương Minh
Vương Minh cười khổ không biết còn gì khổ hơn nữa, dùng sức lực tách nàng ra, nắm lấy hai vai mình, nhin thẳng vào mắt nàng, giọng vô cùng kiên quyết nói
“Vận Vận bình tĩnh lại đi”
Trước hành động phản ứng của nam nhân, Triệu Vận ngây ngốc nhìn hắn. Thấy nàng có vẻ bình tĩnh lại một chút, Vương Minh thở dài nói
“Vận Vận, anh biết em vì muốn trả ơn anh nên mới chấp nhận làm bạn gái anh. Đừng nói gì, nghe anh nói hết đã. Anh không phủ nhận anh là một kẻ háo sắc, lúc đầu cứu em cũng vì thấy em xinh đẹp. Nhưng qua mấy ngày chúng ta sống chung với nhau anh thấy em không chỉ là một cô gái xinh đẹp mà còn thông minh và rất thiện lương. Lúc đó anh đã nảy sinh tình cảm với anh. Anh biết bây giờ trong con tim anh, tình cảm của em với anh chỉ là sự biết ơn nhưng anh tin sẽ có một ngày em sẽ yêu anh thật sự chứ không phải yêu vì sự biết ơn đó. Em yên tâm, từ nay đến khi nào em thật sự yêu anh, anh sẽ không chạm vào em dù chỉ là một sợi lông.”
Nói xong, liền bỏ mắc khuôn mặt đang ngây dại của Triệu Vận, Vương Minh liền đi vào phòng mình, trước khi đóng cửa hắn để lại một câu
“Ầ đúng rồi. Từ nay có lẽ anh sẽ về muộn, em không cần phải đợi anh như hôm nay đâu. Thôi chúc ngủ ngon”
Nói xong liền đóng sập cánh cửa lại. Còn Triệu Vận lúc này cũng bừng tỉnh vì tiếng sập cửa. Những giọt nước mắt lăn dài trên hai mà. Giờ phút này Triệu Vận thật sự cảm động bởi những lời của Vương Minh. Nàng biết đó là những lời nói thật lòng của hắn, có lẽ đây là những lời nói thật nhất mà nàng từng được nghe cho đến giờ. Khóc một lúc, Triệu Vận lau lau nước mắt rồi đứng lên đi đến trước cửa phòng Vương Minh, do dự một lúc nhưng không hạ được quyết tâm liền thu tay lại trở về phòng ngủ của mình.
Vương Minh lúc này trong phòng ngủ cũng không thể nào nằm yên được. Một phần là vì hắc ám nội khí đang nổi loạn trong người, một phần là vì tâm tư đang rối bời. Lăn qua lăn lại trên cái giường rộng, Vương Minh đành ngồi dậy, xếp hai chân vắt chéo vào nhau bắt đầu vận khí trấn áo hắc ám nội khí đang làm loạn trong người hắn.
Đang tịnh tu bỗng nhiên Vương Minh cảm thấy có kẻ đang theo dõi mình. Vương Minh hoàn toàn tin tưởng vào giác quan của mình bởi hắn biết do có đoạn gen đắc biệt kia khiến các giác quan của hắn nhạy bén gấp mấy lần so với người thường vì vậy hắn cảm thấy có người đang nhìn trộm mình thì chắc chắn ở ngoài cửa sổ đang có người. Vương Minh thu công lại, mở cửa sổ nhìn ra xung quanh, không thấy một bóng người nào cả. Dùng di nặng của đôi mắt, Vương Minh nhìn một lượt trong vòng bán kính 30 mét đổ lại. Đột nhiên hắn thấy một bóng người đang nấp trong tán cây rậm rạp của cây đại thụ hướng 11 giờ. Nhìn kĩ lại bóng đen này, Vương Minh thấy dáng người và ánh mắt của người này có phần quen mắt hình như đã thấy ở đâu rồi.
Đang tính vận nội khí vào bàn chân phóng đến chỗ đối phương thì bỗng thấy một vật đen bay thẳng về phái mình.
“Ám khí”
Vương Minh hốt hoảng né sang một bên. Mặc dù tốc độ của thứ kia rất nhanh nhưng do Vương Minh đã dồn một lượng nội khí vào đôi chân lên tốc độ phản xạ rất nhanh, thoáng cái đã lui về sau. Hắn đang định phóng ra ngoài truy đuổi thì đã không thấy bóng người kia đâu mất rồi, thởi dài chán nản, đột nhiên ánh mắt Vương Minh nhìn chằm chằm vào cái thứ vừa phi vào bên trong phòng hắn. Là một quyển sách.
/398
|