Cầm bản thảo trên tay, đọc một lượt xong, Vương Minh nhìn bản thảo rồi lại nhìn Tà lão. Trên đời này còn có cái gọi là nội công chân khí sao. Hắn toàn định mở miệng hòi thì Tà lão đã nói:
“Ngươi thấy kỳ lạ phải không. Ngươi nghĩ rằng mấy cái nội công này chỉ có trong mấy truyện kiếm hiệp phải không?”
Vương Minh gật đầu lia lịa. Tà lão nói tiếp:
“Nhưng mà thế giới này rất rộng lớn và bao la, muôn màu muôn vẻ con người không có khả năng thấy hiểu hoàn toàn. Thử hỏi trên đời này có những tên dị năng quái dị như người thì tại sao lại không tồn tại nội công chân khí chứ”
Vương Minh á khẩu. Quả thật lời nói này không sái. Trên đời dị năng còn tồn tại huống chi là cái nội công chân khí này cơ chứ. Cầm bản thảo lên, đọc kỹ lại một lần nữa. Làn này là chấp nhận điều trong đó là sự thật nên Vương Minh đọc rát cẩn thận, không qua loa như lần trước, một chứ cũng không sót. Mất khoảng một lúc, Vương Minh rơi vào tình trạng sống dở chết dở.
“Trên đời này còn có phương pháp huấn luyện kinh dị như vậy nữa sao. Hèn chi mấy thằng cha Hình cảnh không chịu được là phải” Vương Minh nghĩ.
Trong bản thảo này đề cập đến những phương pháp rèn luyện khí công, toàn những phương pháp thuộc vào dạng siêu kinh dị và cổ quái. Điều này giống hệt tính kho của Tà lão già kia. Nhìn Tà lão, Vương Minh không biết nên khóc hay nên cười nữa, hắn nói:
“Tà lão thật sự là phải làm như trong này sao”
Tà lão gật đầu, lạnh lùng nói:
“Phải không được sót một bước nào cả. Ta cho ngươi 3 ngày để nghiên cứu và 1 tháng để hoàn thành mục tiêu của phương pháp này, nói cụ thể là 1 tháng sau ngươi phải thành thạo điều khiển nội khí trong người. Bằng không thì… hắc hắc”
Tà lão cười một cách tà ác khiến Vương Minh lạnh cả sống lương. Làm sát thủ hắn đã trải quả nhiều phương thức huấn luyện khắc nghiệt mà người thường không ai có thể tưởng tượng nổi nhưng mà phương pháp trong cái bản thảo này thì quả thật hắn thấy những gì đã trải qua chả đáng là gì cả. Đến đây Vương Minh thở dài đầy ngao ngán. Hắn không luyện thì đảm bảo trở thành mồi cho lũ các, mà luyện thì đảm bảo thập tử nhất sinh vì vậy suy nghĩ một hồi hắn cắn răng quyết định làm theo. Vương Minh đứng dây nói:
“Được rồi. Để tôi thử xem sao. Tôi trở về phòng nghiên cứu đã”
“Không phải thử mà bắt buộc phải làm được” Tà lão nói.
Vương Minh gật đầu không nói gì nữa mà đi thẳng vào trong phòng của hắn. Đợi khi hình bóng của Vương Minh khuất sau cánh cửa, khuôn mặt lạnh nhạt lúc trước của Tà lão biến mất thay vào đó là vẻ mặt tươi cười, nói:
“Hắc hắc… thằng nhóc nếu không ép ngươi, đặt áp ức lên người ngươi chắc ngươi chả bao giờ chịu học cả. Nếu vậy thì quả thật là lãng phí tài năng a”
Nói rồi Tà lão đứng dậy, đi ra bãi biển. Lúc này ở đây có một con thuyền đang chờ sẵn. Bước lên trên thuyền, lão ngoảnh đầu lại nhìn hòn đảo miệng lẩm bẩm nói:
“Cố gắng lên nhóc. Đừng làm ta thất vọng. 1 tháng sau, ta quay lại hãy chứng minh cho ta thấy là con mắt của ta không sai lầm”
Nói rồi lão quay đầu đu vào trong khoang thuyền. Chiếc thuyền lúc này cũng nhổ neo hướng ra biển khơi mênh mông.
---------------
1 tháng sau…
Đúng như liệu, Tà lão đã quay trở về. Khi vừa bước chân vào hang động thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ai”
Tà lão giật mình, sửng sốt. Lão nhận ra giọng nói đó, đây chính là giọng nói của Vương Minh. Nhưng điều khiến lão giật mình chính là lão vừa mới bước một bước vào bên trong mà hắn ở bên trong hang đã nhận ra có người. Chẳng lẽ… Nghĩ đến đây, trong lòng Tà lão nổi lên một trận hứng thú không thể tả nổi. Phi thân vào bên trong, nhưng vừa đến cánh cửa thì một bóng đen vút ra chắn trước mặt lão. Lão lập tức thối lui về phía sau, nhìn kỹ thì hóa ra bóng đen đó không ai khác chính là Vương Minh. Lão cười nói:
“Thằng nhóc này, to gan nhỉ dám chặn đường cả ta”
Vương Minh lúc này cũng nhận ra Tà lão nên tâm lý hơi cuống cuồng nói:
“Hóa ra là lão, tôi cứ tưởng là kẻ nào đến xâm nhập”
Lời nói của Vương Minh rất tùy ý nhưng đối với Tà lão lại có một ý nghĩ khác. Điều này càng khẳng định suy nghĩ trước khi vào đã 8, 9 phần làm đúng. Hai người nói chuyện phiếm hỏi thăm một chút rồi đi vào bên trong. Vừa bước vào bên trong bất chợt lão quay người về phía sau, bàn tay rất nhanh xuất ra một chưởng nhắm vào vai Vương Minh. Nếu như là cách đây một tháng thì hẳn là đã đứng yên chịu chết như chết nhưng Vương Minh hiện nay với Vương Minh của một tháng trước đã hoàn toàn là hai người khác nhau một trời một vức. Đó là nhờ vào phương pháp huấn luyện siêu kinh dị của Tà lão kia.
Rất bình tĩnh, Vương Minh vận nội khí tập trung vài bả vai, đối chọi lại với công kích của Tả lão. Phải biết rằng vì muốn thăm dò nên lão chỉ dùng phần phần nội khí nhưng kết quả thu được khiến lão sửng sốt. Tuy lão chỉ dùng ba phần nhưng nếu muốn trực tiếp chống đỡ thì người đó phải có thân tu luyện ít cùng vài vài năm nhưng Vương Minh mới có một tháng mà đã đủ chống đỡ với lão, tuy có phần cố gắng quá sức nhưng mà khiến lão trên cả mức hài lòng.
Về phía Vương Minh, lúc đầu hắn nghĩ dùng toàn lực của có thể chống đỡ chưởng vừa rồi của Tà lão nhưng có lẽ hắn hơi vọng tưởng. Có lẽ lúc đầu hắn tự tin hơi thái quá rồi. Trên trán hắn giờ đây mồ hôi chảy nhiều như tắm, sống lưng xuất hiện cảm giác ớn lạnh. Hắn vẫn cố gắng chống đỡ bởi hắn biết nếu không cố sức chắc xương bả vai trái của hắn chắc thành vụn dưới bàn tay cứng rắn như cái kẹp sắt của à lão. Cố gắng bình ổn tâm tình, hắn tập trung tất cả nội khí toàn thân chống đỡ lại. Hai người giữ nguyên tư thế này một lúc rồi Tà lão mới thu nội khí trở lại, gật đầu nói:
“Không tệ, một tháng đạt được đến mức đó tính ra cũng không tồi nhưng còn kém xa so với tưởng tượng của ta. Chiêu vừa rồi ta chỉ dùng có ba phần, nếu ngươi đánh bật được thì mới đạt yêu cầu nhưng ngươi có thể chống đỡ ngang ngửa cũng được rồi.”
Nghe thấy vậy, Vương Minh mồ hôi chảy càng nhiều hơn, sống lưng lạnh run lên. Chỉ mới có ba phần thôi à! Chỉ mới ba phần mà đã kinh khủng đến thế khiến Vương Minh phải dùng toàn lực rồi mà vẫn chật vật lắm mới chống đỡ được. Nếu lão mà gia tăng thêm một tí nội khí nữa thì chắc hắn xong rồi. Đến giờ Vương Minh hiểu rằng thực lực của hắn có tăng mạnh trong một tháng qua nhưng so ra vẫn quá nhỏ bé. Hắn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Thấy Vương Minh đứng dần mặt, Tà lão nghĩ lời nói vừa rồi của lão chắc có phần hơi quá, động chạm đến lòng tự ái của Vương Minh. Quả thật nếu so sánh thì trong một tháng Vương Minh có được thành quả như vậy đã là quá xuất sắc rồi, nói đi cũng là phải nói lại đến bản thân lão năm xưa lúc mới nhập môn trong một tháng đầu cũng không thể đạt được thành tựu như Vương Minh hiện nay. Vì vậy tuy trong lời nói của lão có chút xem thường nhưng kỳ thật trong lòng lão đã rất hài lòng. Đây là tính cách thật sự của Tà lão: “ngoài cứng trong mềm”. Vì vậy lão nó thêm:
“Bất quá ta phải công nhận là ngươi có tài năng đó”
Câu nói hơi có phần gượng ép nhưng Vương Minh nghe thấy vậy tâm tình thả lỏng hơn hẳn. Hắn cũng ngộ ra rằng để đạt đến trình độ thượng thừa thì cần phải có thời gian dài chứ không ai trong thời gian ngắn mà đã đạt được thì chắc cao thủ trên thế giới này nhiều không khác gì nấm sau mưa rồi. Tâm tình hồi phục, Vương Minh theo Tả lão vào bên trong. Ngồi xuống, Tà lão nhìn chằm chằm vào Vương Minh nói:
“Tiểu tử, người hoàn thành bao nhiêu phần trăm rồi”
“Chắc gần được 100% rồi. Lúc đầu thấy cái phương pháp của lão đúng là giết người nhưng khi luyện quyên lại thấy bình thường, cũng rất hữu ích” Vương Minh thản nhiên đáp.
Tà lão không nói gì nhưng thật sự trong lòng lão đang nghi hoặc. Qua cuộc giao đấu vừa rồi, lão chỉ dám xác định Vương Minh giỏi lắm mới hoàn thành 70% mà thôi. Phải biết rằng phương pháp huấn luyện này có rất nhiều giai đoạn a. Tỷ như giai đoạn đầu là giai đoạn huấn luyện cảm nhận nội khí, tiếp theo đến việc hấp thu và sản sinh ra nội khí, sau đó là điều khiển. Sau khi đã thành thạo điều khiển thì phải biết cách làm gia tăng nội khí trong cơ thể. Nhưng mấy cái đó chỉ là cơ bản, cái khó chính là giai đoạn cuối cùng, đó là lan tỏa nội khi của bản thân ra môi trường xung quanh, chế ngự và điều khiển chúng. Vì giai đoạn này rất khó khăn nên lúc đưa phương án này chỉ ra giới hạn là một tháng, lão tính trong một tháng đó để Vương Minh học những bước cơ bản trước rồi đợi khi lão về sẽ đích thân dạy hắn giai đoạn cuối cùng. Nhưng có vẻ lão đã lo lắng dư thừa quá rồi, nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Vương Minh lão quyết định thử hắn thêm một lần nữa. Lần này lão ngồi yên nhìn Vương Minh, từ cơ thể lão phóng ra một luồng khí thế mạnh mẽ nhắm đến Vương Minh.
Vương Minh là một sát thủ nên hắn rất nhạy cảm với các loại khí thế, chưa kể lần này sau khi hoàn thành cái chương trình kia thì cảm nhận của hắn càng rõ rệt hơn trước. Vì thế khi Tà lão vừa bước chân vào động, ở bên trong hắn đã cảm nhận thấy một khí thế áp bức rất lớn. Lần này cũng vậy, cảm giác được một một khí thế mạnh mẽ như thần long xuất ra từ người Tà lão, không nghỉ ngơi để hồi phục, Vương Minh huy động nổi khí ra ngoài đối chọi với Tà lão. Tuy rằng nội khí của Vương Minh cũng tạo thành một khí thế rất lớn nhưng vì hắn đã tốn quá nhiều nội khí cho lần trước nên giờ đây khí thể của hắn sơ với của Tà lão không khác gì một con kiến so với một con voi. Rất nhanh cái khí thế của Vương Minh bị khí thế của Tà lão đánh tan, bay toán loạn khắp nơi. Cả người Vương Minh giờ đây vã mồ hôi nhiều như tắm, thấm đẫm cả chiếc áo sơ mi màu trắng của hắn, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn. Vương Minh biết mình đã thua nên nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp đó cái áp lực dữ dội mà khí thế kia chuẩn bị mang đến. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy có cảm giác gì cả, Vương Minh mở mắt ra thì thấy Tà lão cười cười với hắn nói:
“Không tệ không tệ… Bất quá khí thế tạo ra vẫn hơi yếu, tốc độ hồi phục của nội khí vẫn còn chậm lắm. Cần phải luyện tập thêm”
Vương Minh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Mà đúng như vậy, qua hai lần khảo nghiệm hôm nay của Tà lão hắn thấy bản thân phải siêng năng luyện tập hơn nữa mắc dù hắn tự nhận là với năng lực của hắn hiện nay nếu ra ngoài lăn lội chắc không có ai là đối thủ nhưng người đời chẳng phải có câu “ núi cao còn có núi cao hơn nữa” hay sao. Vì vậy, Vương Minh quyết tâm phải luyện tập nhiều hơn nữa nếu không e rằng hôm nào đó gặp phải đối mạnh thì e rằng mạng sống cũng không giữ nổi.
Tà lão nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn tiếp thu của Vương Minh rất hài lòng. Đồng thời trong lòng lão lại cảm thán không thôi. Lúc trước khi nhận cái việc cứu sống Vương Minh, lão chỉ nghĩ rằng cái đoạn gen kia, lão nghĩ rằng cái đó chẳng có gì nghê gớm cả, cùng lắm chỉ làm cho chủ nhân nó khác người một chút mà thôi nhưng nhìn Vương Minh hiện nay, lão đã hiểu tại sao nhiều người lại liều chết nghiên cứu đoạn gen đó như vậy. Nó tạo ra một con người quá ưu việt. Đặt tình huống loại bỏ đoạn gen đó, nếu lấy Vương Minh so với đám người trước kia lão thấy Vương Minh chả có tí nổi trội nào cả thậm chí còn tầm thường vô cùng. Nhưng nhờ có đoạn gen thần bí đí mà Vương Minh đã làm ra một điều đến ngay cả một kẻ lúc trẻ được mệnh danh là thiên tài như lão cùng không làm được đó chính là việc chỉ trong 1 tháng có thể điều khiển thành thạo nội khí cả ở trong và ngoài cơ thể như hiện nay. Tuy rằng kỹ xảo vẫn có chút non nớt nhưng mà phải công nhận thành tựu này quá lớn. Đến lão muốn làm được như Vương Minh hiện nay năm xưa phải miệt mài suốt những 3 tháng trời mới được. Nghĩ đến đây lão cảm thấy bản thân mình đã già thật sự rồi. Thu lại suy nghĩ miên man ở trong đầu, Tà lão nhìn Vương Minh nói:
“Lần này về là ta có hai việc. Việc thứ nhất là kiểm tra tiến độ luyện tập của ngươi. Việc thứ hai là đưa ngươi chương trình tập luyện mới”
“Chương trình huấn luyện mới?” Vương Minh nghi hoặc nhưng trong lại vui sướng không thôi bởi sau cái chương trình huấn luyện vừa rồi hắn nhận ra các phương thức huấn luyện của lão già này tuy kinh dị và nguy hiểm chết người nhưng một đã hoàn thành thì bản thân sẽ có một sức mạnh không tưởng.
“Ngươi thấy kỳ lạ phải không. Ngươi nghĩ rằng mấy cái nội công này chỉ có trong mấy truyện kiếm hiệp phải không?”
Vương Minh gật đầu lia lịa. Tà lão nói tiếp:
“Nhưng mà thế giới này rất rộng lớn và bao la, muôn màu muôn vẻ con người không có khả năng thấy hiểu hoàn toàn. Thử hỏi trên đời này có những tên dị năng quái dị như người thì tại sao lại không tồn tại nội công chân khí chứ”
Vương Minh á khẩu. Quả thật lời nói này không sái. Trên đời dị năng còn tồn tại huống chi là cái nội công chân khí này cơ chứ. Cầm bản thảo lên, đọc kỹ lại một lần nữa. Làn này là chấp nhận điều trong đó là sự thật nên Vương Minh đọc rát cẩn thận, không qua loa như lần trước, một chứ cũng không sót. Mất khoảng một lúc, Vương Minh rơi vào tình trạng sống dở chết dở.
“Trên đời này còn có phương pháp huấn luyện kinh dị như vậy nữa sao. Hèn chi mấy thằng cha Hình cảnh không chịu được là phải” Vương Minh nghĩ.
Trong bản thảo này đề cập đến những phương pháp rèn luyện khí công, toàn những phương pháp thuộc vào dạng siêu kinh dị và cổ quái. Điều này giống hệt tính kho của Tà lão già kia. Nhìn Tà lão, Vương Minh không biết nên khóc hay nên cười nữa, hắn nói:
“Tà lão thật sự là phải làm như trong này sao”
Tà lão gật đầu, lạnh lùng nói:
“Phải không được sót một bước nào cả. Ta cho ngươi 3 ngày để nghiên cứu và 1 tháng để hoàn thành mục tiêu của phương pháp này, nói cụ thể là 1 tháng sau ngươi phải thành thạo điều khiển nội khí trong người. Bằng không thì… hắc hắc”
Tà lão cười một cách tà ác khiến Vương Minh lạnh cả sống lương. Làm sát thủ hắn đã trải quả nhiều phương thức huấn luyện khắc nghiệt mà người thường không ai có thể tưởng tượng nổi nhưng mà phương pháp trong cái bản thảo này thì quả thật hắn thấy những gì đã trải qua chả đáng là gì cả. Đến đây Vương Minh thở dài đầy ngao ngán. Hắn không luyện thì đảm bảo trở thành mồi cho lũ các, mà luyện thì đảm bảo thập tử nhất sinh vì vậy suy nghĩ một hồi hắn cắn răng quyết định làm theo. Vương Minh đứng dây nói:
“Được rồi. Để tôi thử xem sao. Tôi trở về phòng nghiên cứu đã”
“Không phải thử mà bắt buộc phải làm được” Tà lão nói.
Vương Minh gật đầu không nói gì nữa mà đi thẳng vào trong phòng của hắn. Đợi khi hình bóng của Vương Minh khuất sau cánh cửa, khuôn mặt lạnh nhạt lúc trước của Tà lão biến mất thay vào đó là vẻ mặt tươi cười, nói:
“Hắc hắc… thằng nhóc nếu không ép ngươi, đặt áp ức lên người ngươi chắc ngươi chả bao giờ chịu học cả. Nếu vậy thì quả thật là lãng phí tài năng a”
Nói rồi Tà lão đứng dậy, đi ra bãi biển. Lúc này ở đây có một con thuyền đang chờ sẵn. Bước lên trên thuyền, lão ngoảnh đầu lại nhìn hòn đảo miệng lẩm bẩm nói:
“Cố gắng lên nhóc. Đừng làm ta thất vọng. 1 tháng sau, ta quay lại hãy chứng minh cho ta thấy là con mắt của ta không sai lầm”
Nói rồi lão quay đầu đu vào trong khoang thuyền. Chiếc thuyền lúc này cũng nhổ neo hướng ra biển khơi mênh mông.
---------------
1 tháng sau…
Đúng như liệu, Tà lão đã quay trở về. Khi vừa bước chân vào hang động thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ai”
Tà lão giật mình, sửng sốt. Lão nhận ra giọng nói đó, đây chính là giọng nói của Vương Minh. Nhưng điều khiến lão giật mình chính là lão vừa mới bước một bước vào bên trong mà hắn ở bên trong hang đã nhận ra có người. Chẳng lẽ… Nghĩ đến đây, trong lòng Tà lão nổi lên một trận hứng thú không thể tả nổi. Phi thân vào bên trong, nhưng vừa đến cánh cửa thì một bóng đen vút ra chắn trước mặt lão. Lão lập tức thối lui về phía sau, nhìn kỹ thì hóa ra bóng đen đó không ai khác chính là Vương Minh. Lão cười nói:
“Thằng nhóc này, to gan nhỉ dám chặn đường cả ta”
Vương Minh lúc này cũng nhận ra Tà lão nên tâm lý hơi cuống cuồng nói:
“Hóa ra là lão, tôi cứ tưởng là kẻ nào đến xâm nhập”
Lời nói của Vương Minh rất tùy ý nhưng đối với Tà lão lại có một ý nghĩ khác. Điều này càng khẳng định suy nghĩ trước khi vào đã 8, 9 phần làm đúng. Hai người nói chuyện phiếm hỏi thăm một chút rồi đi vào bên trong. Vừa bước vào bên trong bất chợt lão quay người về phía sau, bàn tay rất nhanh xuất ra một chưởng nhắm vào vai Vương Minh. Nếu như là cách đây một tháng thì hẳn là đã đứng yên chịu chết như chết nhưng Vương Minh hiện nay với Vương Minh của một tháng trước đã hoàn toàn là hai người khác nhau một trời một vức. Đó là nhờ vào phương pháp huấn luyện siêu kinh dị của Tà lão kia.
Rất bình tĩnh, Vương Minh vận nội khí tập trung vài bả vai, đối chọi lại với công kích của Tả lão. Phải biết rằng vì muốn thăm dò nên lão chỉ dùng phần phần nội khí nhưng kết quả thu được khiến lão sửng sốt. Tuy lão chỉ dùng ba phần nhưng nếu muốn trực tiếp chống đỡ thì người đó phải có thân tu luyện ít cùng vài vài năm nhưng Vương Minh mới có một tháng mà đã đủ chống đỡ với lão, tuy có phần cố gắng quá sức nhưng mà khiến lão trên cả mức hài lòng.
Về phía Vương Minh, lúc đầu hắn nghĩ dùng toàn lực của có thể chống đỡ chưởng vừa rồi của Tà lão nhưng có lẽ hắn hơi vọng tưởng. Có lẽ lúc đầu hắn tự tin hơi thái quá rồi. Trên trán hắn giờ đây mồ hôi chảy nhiều như tắm, sống lưng xuất hiện cảm giác ớn lạnh. Hắn vẫn cố gắng chống đỡ bởi hắn biết nếu không cố sức chắc xương bả vai trái của hắn chắc thành vụn dưới bàn tay cứng rắn như cái kẹp sắt của à lão. Cố gắng bình ổn tâm tình, hắn tập trung tất cả nội khí toàn thân chống đỡ lại. Hai người giữ nguyên tư thế này một lúc rồi Tà lão mới thu nội khí trở lại, gật đầu nói:
“Không tệ, một tháng đạt được đến mức đó tính ra cũng không tồi nhưng còn kém xa so với tưởng tượng của ta. Chiêu vừa rồi ta chỉ dùng có ba phần, nếu ngươi đánh bật được thì mới đạt yêu cầu nhưng ngươi có thể chống đỡ ngang ngửa cũng được rồi.”
Nghe thấy vậy, Vương Minh mồ hôi chảy càng nhiều hơn, sống lưng lạnh run lên. Chỉ mới có ba phần thôi à! Chỉ mới ba phần mà đã kinh khủng đến thế khiến Vương Minh phải dùng toàn lực rồi mà vẫn chật vật lắm mới chống đỡ được. Nếu lão mà gia tăng thêm một tí nội khí nữa thì chắc hắn xong rồi. Đến giờ Vương Minh hiểu rằng thực lực của hắn có tăng mạnh trong một tháng qua nhưng so ra vẫn quá nhỏ bé. Hắn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Thấy Vương Minh đứng dần mặt, Tà lão nghĩ lời nói vừa rồi của lão chắc có phần hơi quá, động chạm đến lòng tự ái của Vương Minh. Quả thật nếu so sánh thì trong một tháng Vương Minh có được thành quả như vậy đã là quá xuất sắc rồi, nói đi cũng là phải nói lại đến bản thân lão năm xưa lúc mới nhập môn trong một tháng đầu cũng không thể đạt được thành tựu như Vương Minh hiện nay. Vì vậy tuy trong lời nói của lão có chút xem thường nhưng kỳ thật trong lòng lão đã rất hài lòng. Đây là tính cách thật sự của Tà lão: “ngoài cứng trong mềm”. Vì vậy lão nó thêm:
“Bất quá ta phải công nhận là ngươi có tài năng đó”
Câu nói hơi có phần gượng ép nhưng Vương Minh nghe thấy vậy tâm tình thả lỏng hơn hẳn. Hắn cũng ngộ ra rằng để đạt đến trình độ thượng thừa thì cần phải có thời gian dài chứ không ai trong thời gian ngắn mà đã đạt được thì chắc cao thủ trên thế giới này nhiều không khác gì nấm sau mưa rồi. Tâm tình hồi phục, Vương Minh theo Tả lão vào bên trong. Ngồi xuống, Tà lão nhìn chằm chằm vào Vương Minh nói:
“Tiểu tử, người hoàn thành bao nhiêu phần trăm rồi”
“Chắc gần được 100% rồi. Lúc đầu thấy cái phương pháp của lão đúng là giết người nhưng khi luyện quyên lại thấy bình thường, cũng rất hữu ích” Vương Minh thản nhiên đáp.
Tà lão không nói gì nhưng thật sự trong lòng lão đang nghi hoặc. Qua cuộc giao đấu vừa rồi, lão chỉ dám xác định Vương Minh giỏi lắm mới hoàn thành 70% mà thôi. Phải biết rằng phương pháp huấn luyện này có rất nhiều giai đoạn a. Tỷ như giai đoạn đầu là giai đoạn huấn luyện cảm nhận nội khí, tiếp theo đến việc hấp thu và sản sinh ra nội khí, sau đó là điều khiển. Sau khi đã thành thạo điều khiển thì phải biết cách làm gia tăng nội khí trong cơ thể. Nhưng mấy cái đó chỉ là cơ bản, cái khó chính là giai đoạn cuối cùng, đó là lan tỏa nội khi của bản thân ra môi trường xung quanh, chế ngự và điều khiển chúng. Vì giai đoạn này rất khó khăn nên lúc đưa phương án này chỉ ra giới hạn là một tháng, lão tính trong một tháng đó để Vương Minh học những bước cơ bản trước rồi đợi khi lão về sẽ đích thân dạy hắn giai đoạn cuối cùng. Nhưng có vẻ lão đã lo lắng dư thừa quá rồi, nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Vương Minh lão quyết định thử hắn thêm một lần nữa. Lần này lão ngồi yên nhìn Vương Minh, từ cơ thể lão phóng ra một luồng khí thế mạnh mẽ nhắm đến Vương Minh.
Vương Minh là một sát thủ nên hắn rất nhạy cảm với các loại khí thế, chưa kể lần này sau khi hoàn thành cái chương trình kia thì cảm nhận của hắn càng rõ rệt hơn trước. Vì thế khi Tà lão vừa bước chân vào động, ở bên trong hắn đã cảm nhận thấy một khí thế áp bức rất lớn. Lần này cũng vậy, cảm giác được một một khí thế mạnh mẽ như thần long xuất ra từ người Tà lão, không nghỉ ngơi để hồi phục, Vương Minh huy động nổi khí ra ngoài đối chọi với Tà lão. Tuy rằng nội khí của Vương Minh cũng tạo thành một khí thế rất lớn nhưng vì hắn đã tốn quá nhiều nội khí cho lần trước nên giờ đây khí thể của hắn sơ với của Tà lão không khác gì một con kiến so với một con voi. Rất nhanh cái khí thế của Vương Minh bị khí thế của Tà lão đánh tan, bay toán loạn khắp nơi. Cả người Vương Minh giờ đây vã mồ hôi nhiều như tắm, thấm đẫm cả chiếc áo sơ mi màu trắng của hắn, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn. Vương Minh biết mình đã thua nên nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp đó cái áp lực dữ dội mà khí thế kia chuẩn bị mang đến. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy có cảm giác gì cả, Vương Minh mở mắt ra thì thấy Tà lão cười cười với hắn nói:
“Không tệ không tệ… Bất quá khí thế tạo ra vẫn hơi yếu, tốc độ hồi phục của nội khí vẫn còn chậm lắm. Cần phải luyện tập thêm”
Vương Minh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Mà đúng như vậy, qua hai lần khảo nghiệm hôm nay của Tà lão hắn thấy bản thân phải siêng năng luyện tập hơn nữa mắc dù hắn tự nhận là với năng lực của hắn hiện nay nếu ra ngoài lăn lội chắc không có ai là đối thủ nhưng người đời chẳng phải có câu “ núi cao còn có núi cao hơn nữa” hay sao. Vì vậy, Vương Minh quyết tâm phải luyện tập nhiều hơn nữa nếu không e rằng hôm nào đó gặp phải đối mạnh thì e rằng mạng sống cũng không giữ nổi.
Tà lão nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn tiếp thu của Vương Minh rất hài lòng. Đồng thời trong lòng lão lại cảm thán không thôi. Lúc trước khi nhận cái việc cứu sống Vương Minh, lão chỉ nghĩ rằng cái đoạn gen kia, lão nghĩ rằng cái đó chẳng có gì nghê gớm cả, cùng lắm chỉ làm cho chủ nhân nó khác người một chút mà thôi nhưng nhìn Vương Minh hiện nay, lão đã hiểu tại sao nhiều người lại liều chết nghiên cứu đoạn gen đó như vậy. Nó tạo ra một con người quá ưu việt. Đặt tình huống loại bỏ đoạn gen đó, nếu lấy Vương Minh so với đám người trước kia lão thấy Vương Minh chả có tí nổi trội nào cả thậm chí còn tầm thường vô cùng. Nhưng nhờ có đoạn gen thần bí đí mà Vương Minh đã làm ra một điều đến ngay cả một kẻ lúc trẻ được mệnh danh là thiên tài như lão cùng không làm được đó chính là việc chỉ trong 1 tháng có thể điều khiển thành thạo nội khí cả ở trong và ngoài cơ thể như hiện nay. Tuy rằng kỹ xảo vẫn có chút non nớt nhưng mà phải công nhận thành tựu này quá lớn. Đến lão muốn làm được như Vương Minh hiện nay năm xưa phải miệt mài suốt những 3 tháng trời mới được. Nghĩ đến đây lão cảm thấy bản thân mình đã già thật sự rồi. Thu lại suy nghĩ miên man ở trong đầu, Tà lão nhìn Vương Minh nói:
“Lần này về là ta có hai việc. Việc thứ nhất là kiểm tra tiến độ luyện tập của ngươi. Việc thứ hai là đưa ngươi chương trình tập luyện mới”
“Chương trình huấn luyện mới?” Vương Minh nghi hoặc nhưng trong lại vui sướng không thôi bởi sau cái chương trình huấn luyện vừa rồi hắn nhận ra các phương thức huấn luyện của lão già này tuy kinh dị và nguy hiểm chết người nhưng một đã hoàn thành thì bản thân sẽ có một sức mạnh không tưởng.
/398
|