Nhìn thấy sự căng thẳng và tập trung cao độ của Vương Minh, Tà lão cười cười nói:
“Không việc gì phải căng thẳng cả. Chỉ là như một buổi luyện tập bình thường thôi. Thư giãn thả lỏng cơ thể đi”
Nghe lão nói vậy, Vương Minh càng đề cao cảnh giác hơn trước đồng thời trong lòng thầm chửi lão già vô sỉ. Thử hỏi trên đời này có thể loại huấn luyện nào mà dùng sức manh mẽ và chiêu thức hiểm độc muốn lấy mạng người như vậy không chứ, đây gọi là thực chiến thì chính xác không.
Hai người lúc này lại rơi vào im lặng, song phương nhìn nhau không ai động thủ trước. Hai người bất động dường như đang đợi một tín hiệu nào đó để xuất thủ. Bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây trong rừng xào xào, hai người đồng thời hét lên:
“Lưu tinh bộ pháp”
“Lưu tinh bộ pháp”
Hai thân người lúc này như quỉ dị lao vào nhau. Trên đường đi, thân ảnh hai người như mờ nhạt dần đồng thời xuất hiện những bóng thân ảnh khác xung quanh. Trông cảnh tượng này giống như hai người phân thân vậy nhưng khi chạm vào nhau, những thân ảnh tạo ra đó liền biến mất lúc này chân thân thật sự của hai người mới lộ ra. Vai của Vương Minh và Tà lão chạm vào nhau, song nhãn nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt quyết liệt chạm vào nhau như muốn tóe lửa. Khi va chạm xảy ra, một luồng áp lực mạnh mẽ giải phóng ra từ hai người khiến những cây cối gần đó bật gốc đổ sập xuống. Trông cảnh tượng lúc này không khác gì như bị một trận cuồng phong quét qua vậy.
Vương Minh huy động lượng lớn nội khí trong cơ thể ra đối chọi với nội khí của Tà lão. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhận ra một sự thật phũ phàng, cho dù một năm qua thực lực hắn đã tăng rất mạnh nhưng so với Tà lão vẫn chỉ là một hạt cát nhỏ trên bãi biển bao la mà thôi. Suy tính một hồi, hắn quyết định thu nội khí lại bảo vệ cơ thể, cố gắng giảm sát thương đến mức tối đa. Khi Vương Minh thu nội khí lại, nội khí của Tà lão dễ dàng xông đến công kích Vương Minh. Một xung lực mạnh mẽ hất văng cơ thể Vương Minh về phía sau.
“Hự” Vương Minh kêu lên một tiếng. Mặc dù hắn đã vận nội khí hộ thể nhưng vẫn không thể ngờ rằng khi va chạm với mặt đất lại vẫn đau như vậy. Vụ va chạm này nếu là người thường chắc xương cốt đã gãy vụn nhưng cơ thể hắn rất đặc thù, xương cốt vẫn lành lặn chỉ là xuất hiện vài vết trầy xước và bầm tím. Đều là vết thương nhỏ nên với khả năng phục hồi siêu khủng của Vương Minh, những vết thương nhỏ đó lập tức biến mất. Cả cơ thể hắn trở lại lành lặn không khác gì ban đầu cả.
Thấy tình hình như vậy, Tà lão lập tức tiến lên không cho Vương Minh có thời gian hồi phục, lập tức tấn công. Nhìn Tà lão tiến đến, Vương Minh không có bất cứ hành động nào cả thậm chí vẫn ngồi yên trên mặt đất, nhếch mép cười tỏ vẻ coi thường. Điều này khiến Tà lão cảm thấy rất không bình thường.
“Chẳng lẽ thằng tiểu tử này giơ tay chịu chết” Suy nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu lão. Mặc dù nghi ngờ là vậy nhưng lão vẫn không dừng tay, nắm đấm thẳng vào mặt Vương Minh. Nhưng khi nắm đấm chạm vào người Vương Minh thì cơ thể hắn mờ nhạt dần. Thấy vây Tà lão giật mình kinh hô:
“Ảo ảnh vu thuật”
Lúc này, lão ta đột nhiên cảm giác được có một thứ gì đó đang bay đến ở đằng sau. Lão lập tức đề cao cảnh giác, cả cơ thể vận động tránh né công kích. Là một chiếc là. Thu hồi lại ánh mắt, lão tập trung hết tinh thần vào thị giác và thính giác nhằm xác định vị trí của Vương Minh nhưng vẫn không thấy hắn ở đâu cả. Dường như hắn trở thành vô hình vô thanh vậy. Lão mỉm cười, nói:
“Không tồi không tồi chút nào. Có thể trong một năm tự mình tu luyện đến mực này của Vu thuật, ta thật sự bái phục”
Những lời này không phải Tà lão muốn trêu đùa Vương Minh mà là những lời thật tâm từ đáy lòng lão. Từ lúc này, lão đã chính thức chấp nhận Vương Minh là một đệ tử đủ tư cách rồi. Vương Minh đứng gần đó nghe thấy vậy, tâm tình trở lên cao hứng vô cùng. Cuối cùng sau bao cố gắng khổ sở hắn đã được công nhận rồi. Tuy nhiên những gì diễn ra sau đó khiến hắn hoảng hốt.
“Tuy nhiên trình độ mới chỉ ở sơ cấp Vu thuật thôi. Bây giờ ta sẽ cho ngươi xem Vu thuật thật sự là như thế nào” Giọng nó bao hàm nội khí bên trong của lão thốt ra khiến sự hứng thú lúc nãy của Vương Minh hoàn toàn biến mất thay vào đó là sư hoảng sợ.
Thân ảnh Tà lão như quỉ dị, mờ nhạt mờ nhạt dần rồi biến vào trong không khí. Tiếp theo đó không hiểu từ đâu một lớp sương mù dày đặc xuất hiện xung quanh đây. Sống ở đây hơn năm Vương Minh biết rằng sương mù chỉ xuất hiện vào sáng sớm nhưng bây giờ là gần giữa trưa rồi thì làm gì có sương mù nữa. Chưa kể đám sương mù này rất kỳ lạ, chúng không chỉ trôi lơ lửng trong không khí bao vây xung quanh Vương Minh. Thấy vậy Vương Minh đã đoán được tám chín phần là cái thứ sương mù này là do lão già kia tạo ra. Đồng thời hắn phát hiện ra chân thân đã bị lộ.
Vương Minh lập tức phi thân tính rời khỏi đám sương mù bất bình thường này nhưng khi vừa đến gần lớp sương mù thì đột nhiên thân ảnh của Tà lão xuất hiện trước mặt Vương Minh tung một chưởng ngăn không cho hắn tiến thêm nữa. Thây vậy, Vương Minh liền thi triển Lưu tinh bộ pháp, một lạt ảo ảnh được tạo ra di chuyển về các hướng các nhau. Nhưng dù dùng cách này thì kết quả vẫn như lúc trước, cho dù là chân thân hay là ảo ảnh khi đến gần lớp sương thì Tà lão liền xuất hiện giáng một chưởng. Vương Minh cả thân thể rời khỏi mặt đất, rơi bịch về phía sau.
Thấy Vương Minh nằm trên đất, giọng Tà lão lúc trầm lúc bổng vang lên xung quanh hắn:
“Tiểu tử tính chạy khỏi đây ư. Tu luyện thêm chục năm nữa rồi hãy mơ tưởng”
Vương Minh cố tập trung tinh thần vào thính giác nhằm xác định phương hướng của giọng nói nhưng hắn quên rằng hắn bị trúng vu thuật, tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi đấy là chưa kể trình độ của Tà lão hơn hẳn hắn nên việc xác định vị trí bằng giọng nói là không có khả năng xảy ra.
Vương Minh cố lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại dùng giác quan cảm nhận xung quanh nhưng hắn nhớ ra hắn đang trong ảo ảnh, trong môi trường này thì tất cả các giác quan dường như vô dụng. Theo như trong quyển sách nói thì đối với những người đạt đến trình độ thượng thừa cho dù đối phương sở hữu giác quan thứ sáu mạnh mẽ đến đâu cũng có khả năng bị lừa bởi vu thuật. Hít thở một hồi để bình tâm lại, Vương Minh tập trung nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần.
Thấy biểu hiện này của Vương Minh, Tà lão khá là ngạc nhiên. Lão quyết định không bị động nữa mà chủ động tấn công. Lão bước ra từ trong làn sương mù dày đặc, để bảo đảm lão còn tạo ra một loạt ảo ảnh khác bao vây lấy xung quanh Vương Minh. Lão nói:
“Tiểu tử chịu thua đi. Cố gắng vô ích làm chi to tốn sức và nội khí”
Nghe thấy vậy, Vương Minh cắn chặt môi, hai bàn tay nắm chặt run run. Chịu thưa ư! Cái từ này không có trong từ điển sống của hắn. Từ khi lăn lộn trong giới sát thủ, Vương Minh ngộ ra một điều trong thế giới tàn nhẫn này chịu thua chỉ có một kết quả là chết, địch không chết thì kẻ chết chính là ta. Vì vậy, cho dù còn một tia hi vong hắn vẫn phải cố gắng hết sức. Suy nghĩ thông suốt, hắn gầm lên một tiếng đầy uy lực.
“Ya” Lúc này trong cơ thể hắn, các cơ quan bỗng hoạt động mạnh lạ thường, máu và chân khí chuyển động nhanh với tốc độ khó tin, các cơ bắp bắt đầu nở ra. Đấy là bên trong, còn bên ngoài thì làn da của hắn chuyển sang màu xám xịt, đôi mắt toát ra một khí thế mạnh mẽ đầu uy lực, cả cơ thể hắn bắt đầu bốc ra những làn khói hắc vụ. Không khí xung quanh bị dồn nén mạnh mẽ, chuyển động mạnh mẽ xung quanh Vương Minh.
Lần này Tà lão thật sự biến sắc. Trong suốt cuộc đời mình, lão đã giao đấu với rất nhiều cao thủ nhưng đây là lần đầu tiên lão có một cảm giác sợ hãi và áp lực như thế này. Trong không khí bây giờ sặc mùi sát khí và mùi máu tanh, điều này khiến lão nhíu mày khó chịu. Lão không ngờ rằng Vương Minh lại biết cái loại công phù tà ác đến cỡ này.
Còn về phía Vương Minh, hắn đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại gầm lên một tiếng. “Ya…” Kèm theo tiếng gầm đó, một luồng nội khí mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn phát tán ra bên ngoài, lập tức lớp sương mù dày đặc và những ảo ảnh của Tà lão bị áp lực do luồng nội khí này thổi bay mất. Giờ đây khung cảnh nguyên trạng đã trở lại. Vương Minh nhìn Tà lão, miệng nở một nụ cười khoái trá nói:
“Không tệ phải không lão già”
“Tiểu tử tại sao ngươi lại biết cái thứ này” Tà lão sa sầm mặt mày nói, đồng thời trong khoảnh khắc này lão huy động 100% nội khí trong cơ thể, chuẩn bị xuất chiêu.
Vương Minh khi ở trong trạng thái này thì các giác quan của hắn rất nhạy cảm. Hắn cảm thấy nội khí trong cơ thể lão già trước mặt đang hoạt động mạnh mẽ, không hề kém hắn thậm chí còn có phần hơn. Đồng thời một cỗ khí thế hùng dũng như mãnh long quá giang phát ra từ người lão già này khiến làn khói đen xung quanh Vương Minh nhạt đi, phạm vi bao phủ cũng dần thu hẹp lại. Nguy hiểm. Nguy hiểm quá… lão già này tính chơi hết sức rồi. Vương Minh vội vàng nói:
“Lão già, lão tính giết tôi luôn hay sao mà chơi 100% sức mạnh vậy”
Nghe thấy lời này của Vương Minh, Tà lão giật mình nghi hoặc hỏi.
“Tiểu tử người không bị mất ý thức à”
“Ông điên à. Tôi vẫn còn tỉnh táo như thế này. Có ông mới bị mất ý thức ý. Thực chiến mà lại chơi 100% sức quá ngang giết tôi đi cho nhanh” Vương Minh khó hiểu nói.
Tà lão không nói gì mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn. Nhìn vào đôi mắt đó, lão cảm thấy bên trong tràn ngập sát khí đến lạnh người những kèm theo đó là những tinh quanh ẩn ẩn hiện hiện. Điều này chứng tỏ tiểu tủ kia không phải mất ý thức, tất cả vẫn do hắn kiểm soát. Sau khi đã xác nhận nghi vấn của mình, lão mới thả lòng tâm tình một chút, nói:
“Được rồi. Thực chiến kết thúc. Ngươi hãy thu lại nội khí đi, chúng ta vào bên trong nói chuyện. Có rất nhiều điều ta cần ngươiđể làm rõ”
Nói xong lão liền thu lại khí thế, nội khí bên trong cơ thể lão cũng trở lại bình thường. Thấy vậy, Vương Minh cũng thu lại nội khí, cơ thể hắn trở lại với trạng thái thường ngày. Đi vào trong phòng khách, Tà lão liền pha hai cốc trà cho hai người. Ngồi xuống ghế sô pha êm ái, thưởng thức một ngụm trà để tâm trí tỉnh tảo. Lão im lặng mọt lúc để sắp xếp lại mớ câu hỏi trong đầu rồi mới nói:
“Tiểu tử làm sao ngươi biết sủ dụng Lưu tinh bộ phát và vu thuật. Đừng nói với ta là ngươi có thiên tuệ trời phú đột nhiên phát hiện ra đó”
“Hắc hắc… chả là một lần vô tình thấy bức tượng phật trong phòng đẹp quá nên nghihc ngợm tí nào ngờ phát hiện ra gian mật thất ở phía dưới nên tìm được một số thứ không nên thấy…” Vương Minh cười cười nói.
“Và rồi tò mò nên học đúng không”
Tà lão nhướn mày nhìn Vương Minh, Vương Minh im lặng không nói gì cả. Thấy vậy Tà lão thở dài nói:
“Ta cố tình giấu chúng bởi theo ta nghĩ những thứ này bởi theo ta thấy trình độ của ngươi lúc trước không đủ. Những thứ này có mị lực rất lớn nên ta sợ thời hạn chỉ có một năm mà ngươi cứ đâm đầu vào học những thứ này. Ai dè… Haiz đúng là người tính không bằng trời tính”
“He he he… lão không ngờ là tôi có thể luyện thành phải không” Vương Minh nói
Tà lão nhìn nhếch miêng cười một cách khinh bỉ nói:
“Công nhận là có thành quá bất quá nói là luyện thành thì còn xa lắm. Cái Lưu tinh bộ pháp thì còn miễn cưỡng gọi là hoàn thành được, còn cái Vu thuật thì mới chỉ là ở sơ tầng mà thôi.”
Vương Minh không nói gì. Trải qua trận thực chiến vừa rồi, hắn cũng nhận ra là những chiêu này còn rất nhiều sơ hở và không được hoàn thiện giống như trong sách nói. Nhưng biết làm thế nào, tất cả là do hắn tự mình luyện mà thành không có ai chỉ điểm nên về thành tựu theo hắn nghĩ đạt được như thế đã là hết khả năng của hắn rồi. Vì vậy lời nói của Tà lão không khiến hắn có chút buồn bực nào cả.
“Không việc gì phải căng thẳng cả. Chỉ là như một buổi luyện tập bình thường thôi. Thư giãn thả lỏng cơ thể đi”
Nghe lão nói vậy, Vương Minh càng đề cao cảnh giác hơn trước đồng thời trong lòng thầm chửi lão già vô sỉ. Thử hỏi trên đời này có thể loại huấn luyện nào mà dùng sức manh mẽ và chiêu thức hiểm độc muốn lấy mạng người như vậy không chứ, đây gọi là thực chiến thì chính xác không.
Hai người lúc này lại rơi vào im lặng, song phương nhìn nhau không ai động thủ trước. Hai người bất động dường như đang đợi một tín hiệu nào đó để xuất thủ. Bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây trong rừng xào xào, hai người đồng thời hét lên:
“Lưu tinh bộ pháp”
“Lưu tinh bộ pháp”
Hai thân người lúc này như quỉ dị lao vào nhau. Trên đường đi, thân ảnh hai người như mờ nhạt dần đồng thời xuất hiện những bóng thân ảnh khác xung quanh. Trông cảnh tượng này giống như hai người phân thân vậy nhưng khi chạm vào nhau, những thân ảnh tạo ra đó liền biến mất lúc này chân thân thật sự của hai người mới lộ ra. Vai của Vương Minh và Tà lão chạm vào nhau, song nhãn nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt quyết liệt chạm vào nhau như muốn tóe lửa. Khi va chạm xảy ra, một luồng áp lực mạnh mẽ giải phóng ra từ hai người khiến những cây cối gần đó bật gốc đổ sập xuống. Trông cảnh tượng lúc này không khác gì như bị một trận cuồng phong quét qua vậy.
Vương Minh huy động lượng lớn nội khí trong cơ thể ra đối chọi với nội khí của Tà lão. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhận ra một sự thật phũ phàng, cho dù một năm qua thực lực hắn đã tăng rất mạnh nhưng so với Tà lão vẫn chỉ là một hạt cát nhỏ trên bãi biển bao la mà thôi. Suy tính một hồi, hắn quyết định thu nội khí lại bảo vệ cơ thể, cố gắng giảm sát thương đến mức tối đa. Khi Vương Minh thu nội khí lại, nội khí của Tà lão dễ dàng xông đến công kích Vương Minh. Một xung lực mạnh mẽ hất văng cơ thể Vương Minh về phía sau.
“Hự” Vương Minh kêu lên một tiếng. Mặc dù hắn đã vận nội khí hộ thể nhưng vẫn không thể ngờ rằng khi va chạm với mặt đất lại vẫn đau như vậy. Vụ va chạm này nếu là người thường chắc xương cốt đã gãy vụn nhưng cơ thể hắn rất đặc thù, xương cốt vẫn lành lặn chỉ là xuất hiện vài vết trầy xước và bầm tím. Đều là vết thương nhỏ nên với khả năng phục hồi siêu khủng của Vương Minh, những vết thương nhỏ đó lập tức biến mất. Cả cơ thể hắn trở lại lành lặn không khác gì ban đầu cả.
Thấy tình hình như vậy, Tà lão lập tức tiến lên không cho Vương Minh có thời gian hồi phục, lập tức tấn công. Nhìn Tà lão tiến đến, Vương Minh không có bất cứ hành động nào cả thậm chí vẫn ngồi yên trên mặt đất, nhếch mép cười tỏ vẻ coi thường. Điều này khiến Tà lão cảm thấy rất không bình thường.
“Chẳng lẽ thằng tiểu tử này giơ tay chịu chết” Suy nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu lão. Mặc dù nghi ngờ là vậy nhưng lão vẫn không dừng tay, nắm đấm thẳng vào mặt Vương Minh. Nhưng khi nắm đấm chạm vào người Vương Minh thì cơ thể hắn mờ nhạt dần. Thấy vây Tà lão giật mình kinh hô:
“Ảo ảnh vu thuật”
Lúc này, lão ta đột nhiên cảm giác được có một thứ gì đó đang bay đến ở đằng sau. Lão lập tức đề cao cảnh giác, cả cơ thể vận động tránh né công kích. Là một chiếc là. Thu hồi lại ánh mắt, lão tập trung hết tinh thần vào thị giác và thính giác nhằm xác định vị trí của Vương Minh nhưng vẫn không thấy hắn ở đâu cả. Dường như hắn trở thành vô hình vô thanh vậy. Lão mỉm cười, nói:
“Không tồi không tồi chút nào. Có thể trong một năm tự mình tu luyện đến mực này của Vu thuật, ta thật sự bái phục”
Những lời này không phải Tà lão muốn trêu đùa Vương Minh mà là những lời thật tâm từ đáy lòng lão. Từ lúc này, lão đã chính thức chấp nhận Vương Minh là một đệ tử đủ tư cách rồi. Vương Minh đứng gần đó nghe thấy vậy, tâm tình trở lên cao hứng vô cùng. Cuối cùng sau bao cố gắng khổ sở hắn đã được công nhận rồi. Tuy nhiên những gì diễn ra sau đó khiến hắn hoảng hốt.
“Tuy nhiên trình độ mới chỉ ở sơ cấp Vu thuật thôi. Bây giờ ta sẽ cho ngươi xem Vu thuật thật sự là như thế nào” Giọng nó bao hàm nội khí bên trong của lão thốt ra khiến sự hứng thú lúc nãy của Vương Minh hoàn toàn biến mất thay vào đó là sư hoảng sợ.
Thân ảnh Tà lão như quỉ dị, mờ nhạt mờ nhạt dần rồi biến vào trong không khí. Tiếp theo đó không hiểu từ đâu một lớp sương mù dày đặc xuất hiện xung quanh đây. Sống ở đây hơn năm Vương Minh biết rằng sương mù chỉ xuất hiện vào sáng sớm nhưng bây giờ là gần giữa trưa rồi thì làm gì có sương mù nữa. Chưa kể đám sương mù này rất kỳ lạ, chúng không chỉ trôi lơ lửng trong không khí bao vây xung quanh Vương Minh. Thấy vậy Vương Minh đã đoán được tám chín phần là cái thứ sương mù này là do lão già kia tạo ra. Đồng thời hắn phát hiện ra chân thân đã bị lộ.
Vương Minh lập tức phi thân tính rời khỏi đám sương mù bất bình thường này nhưng khi vừa đến gần lớp sương mù thì đột nhiên thân ảnh của Tà lão xuất hiện trước mặt Vương Minh tung một chưởng ngăn không cho hắn tiến thêm nữa. Thây vậy, Vương Minh liền thi triển Lưu tinh bộ pháp, một lạt ảo ảnh được tạo ra di chuyển về các hướng các nhau. Nhưng dù dùng cách này thì kết quả vẫn như lúc trước, cho dù là chân thân hay là ảo ảnh khi đến gần lớp sương thì Tà lão liền xuất hiện giáng một chưởng. Vương Minh cả thân thể rời khỏi mặt đất, rơi bịch về phía sau.
Thấy Vương Minh nằm trên đất, giọng Tà lão lúc trầm lúc bổng vang lên xung quanh hắn:
“Tiểu tử tính chạy khỏi đây ư. Tu luyện thêm chục năm nữa rồi hãy mơ tưởng”
Vương Minh cố tập trung tinh thần vào thính giác nhằm xác định phương hướng của giọng nói nhưng hắn quên rằng hắn bị trúng vu thuật, tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi đấy là chưa kể trình độ của Tà lão hơn hẳn hắn nên việc xác định vị trí bằng giọng nói là không có khả năng xảy ra.
Vương Minh cố lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại dùng giác quan cảm nhận xung quanh nhưng hắn nhớ ra hắn đang trong ảo ảnh, trong môi trường này thì tất cả các giác quan dường như vô dụng. Theo như trong quyển sách nói thì đối với những người đạt đến trình độ thượng thừa cho dù đối phương sở hữu giác quan thứ sáu mạnh mẽ đến đâu cũng có khả năng bị lừa bởi vu thuật. Hít thở một hồi để bình tâm lại, Vương Minh tập trung nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần.
Thấy biểu hiện này của Vương Minh, Tà lão khá là ngạc nhiên. Lão quyết định không bị động nữa mà chủ động tấn công. Lão bước ra từ trong làn sương mù dày đặc, để bảo đảm lão còn tạo ra một loạt ảo ảnh khác bao vây lấy xung quanh Vương Minh. Lão nói:
“Tiểu tử chịu thua đi. Cố gắng vô ích làm chi to tốn sức và nội khí”
Nghe thấy vậy, Vương Minh cắn chặt môi, hai bàn tay nắm chặt run run. Chịu thưa ư! Cái từ này không có trong từ điển sống của hắn. Từ khi lăn lộn trong giới sát thủ, Vương Minh ngộ ra một điều trong thế giới tàn nhẫn này chịu thua chỉ có một kết quả là chết, địch không chết thì kẻ chết chính là ta. Vì vậy, cho dù còn một tia hi vong hắn vẫn phải cố gắng hết sức. Suy nghĩ thông suốt, hắn gầm lên một tiếng đầy uy lực.
“Ya” Lúc này trong cơ thể hắn, các cơ quan bỗng hoạt động mạnh lạ thường, máu và chân khí chuyển động nhanh với tốc độ khó tin, các cơ bắp bắt đầu nở ra. Đấy là bên trong, còn bên ngoài thì làn da của hắn chuyển sang màu xám xịt, đôi mắt toát ra một khí thế mạnh mẽ đầu uy lực, cả cơ thể hắn bắt đầu bốc ra những làn khói hắc vụ. Không khí xung quanh bị dồn nén mạnh mẽ, chuyển động mạnh mẽ xung quanh Vương Minh.
Lần này Tà lão thật sự biến sắc. Trong suốt cuộc đời mình, lão đã giao đấu với rất nhiều cao thủ nhưng đây là lần đầu tiên lão có một cảm giác sợ hãi và áp lực như thế này. Trong không khí bây giờ sặc mùi sát khí và mùi máu tanh, điều này khiến lão nhíu mày khó chịu. Lão không ngờ rằng Vương Minh lại biết cái loại công phù tà ác đến cỡ này.
Còn về phía Vương Minh, hắn đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại gầm lên một tiếng. “Ya…” Kèm theo tiếng gầm đó, một luồng nội khí mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn phát tán ra bên ngoài, lập tức lớp sương mù dày đặc và những ảo ảnh của Tà lão bị áp lực do luồng nội khí này thổi bay mất. Giờ đây khung cảnh nguyên trạng đã trở lại. Vương Minh nhìn Tà lão, miệng nở một nụ cười khoái trá nói:
“Không tệ phải không lão già”
“Tiểu tử tại sao ngươi lại biết cái thứ này” Tà lão sa sầm mặt mày nói, đồng thời trong khoảnh khắc này lão huy động 100% nội khí trong cơ thể, chuẩn bị xuất chiêu.
Vương Minh khi ở trong trạng thái này thì các giác quan của hắn rất nhạy cảm. Hắn cảm thấy nội khí trong cơ thể lão già trước mặt đang hoạt động mạnh mẽ, không hề kém hắn thậm chí còn có phần hơn. Đồng thời một cỗ khí thế hùng dũng như mãnh long quá giang phát ra từ người lão già này khiến làn khói đen xung quanh Vương Minh nhạt đi, phạm vi bao phủ cũng dần thu hẹp lại. Nguy hiểm. Nguy hiểm quá… lão già này tính chơi hết sức rồi. Vương Minh vội vàng nói:
“Lão già, lão tính giết tôi luôn hay sao mà chơi 100% sức mạnh vậy”
Nghe thấy lời này của Vương Minh, Tà lão giật mình nghi hoặc hỏi.
“Tiểu tử người không bị mất ý thức à”
“Ông điên à. Tôi vẫn còn tỉnh táo như thế này. Có ông mới bị mất ý thức ý. Thực chiến mà lại chơi 100% sức quá ngang giết tôi đi cho nhanh” Vương Minh khó hiểu nói.
Tà lão không nói gì mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn. Nhìn vào đôi mắt đó, lão cảm thấy bên trong tràn ngập sát khí đến lạnh người những kèm theo đó là những tinh quanh ẩn ẩn hiện hiện. Điều này chứng tỏ tiểu tủ kia không phải mất ý thức, tất cả vẫn do hắn kiểm soát. Sau khi đã xác nhận nghi vấn của mình, lão mới thả lòng tâm tình một chút, nói:
“Được rồi. Thực chiến kết thúc. Ngươi hãy thu lại nội khí đi, chúng ta vào bên trong nói chuyện. Có rất nhiều điều ta cần ngươiđể làm rõ”
Nói xong lão liền thu lại khí thế, nội khí bên trong cơ thể lão cũng trở lại bình thường. Thấy vậy, Vương Minh cũng thu lại nội khí, cơ thể hắn trở lại với trạng thái thường ngày. Đi vào trong phòng khách, Tà lão liền pha hai cốc trà cho hai người. Ngồi xuống ghế sô pha êm ái, thưởng thức một ngụm trà để tâm trí tỉnh tảo. Lão im lặng mọt lúc để sắp xếp lại mớ câu hỏi trong đầu rồi mới nói:
“Tiểu tử làm sao ngươi biết sủ dụng Lưu tinh bộ phát và vu thuật. Đừng nói với ta là ngươi có thiên tuệ trời phú đột nhiên phát hiện ra đó”
“Hắc hắc… chả là một lần vô tình thấy bức tượng phật trong phòng đẹp quá nên nghihc ngợm tí nào ngờ phát hiện ra gian mật thất ở phía dưới nên tìm được một số thứ không nên thấy…” Vương Minh cười cười nói.
“Và rồi tò mò nên học đúng không”
Tà lão nhướn mày nhìn Vương Minh, Vương Minh im lặng không nói gì cả. Thấy vậy Tà lão thở dài nói:
“Ta cố tình giấu chúng bởi theo ta nghĩ những thứ này bởi theo ta thấy trình độ của ngươi lúc trước không đủ. Những thứ này có mị lực rất lớn nên ta sợ thời hạn chỉ có một năm mà ngươi cứ đâm đầu vào học những thứ này. Ai dè… Haiz đúng là người tính không bằng trời tính”
“He he he… lão không ngờ là tôi có thể luyện thành phải không” Vương Minh nói
Tà lão nhìn nhếch miêng cười một cách khinh bỉ nói:
“Công nhận là có thành quá bất quá nói là luyện thành thì còn xa lắm. Cái Lưu tinh bộ pháp thì còn miễn cưỡng gọi là hoàn thành được, còn cái Vu thuật thì mới chỉ là ở sơ tầng mà thôi.”
Vương Minh không nói gì. Trải qua trận thực chiến vừa rồi, hắn cũng nhận ra là những chiêu này còn rất nhiều sơ hở và không được hoàn thiện giống như trong sách nói. Nhưng biết làm thế nào, tất cả là do hắn tự mình luyện mà thành không có ai chỉ điểm nên về thành tựu theo hắn nghĩ đạt được như thế đã là hết khả năng của hắn rồi. Vì vậy lời nói của Tà lão không khiến hắn có chút buồn bực nào cả.
/398
|