Tần Nhị Bảo đi ra khỏi quán bar, vốn định trở lại biệt thự, ngước lên nhìn trời, thấy thời gian vẫn còn sớm, Ân Thế Bình giờ này có lẽ là đang ở công ty, liền vẫy một chiếc taxi chuẩn bị đến đem chuyện xảy ra hôm nay nói với hắn một chút.
- Đại ca, đi tập đoàn Ân thị.
Tần Nhị Bảo nói.
- Tốt, Bát Giới!
Tài xề đùa một câu.
- Trời ạ.
Tần Nhị Bảo nghe lái xe nói như vậy, đầu óc từng đợt mê muội, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc là thành phố lớn, ngay cả lái xe cũng có cá tính như vậy.
Một đường chạy không nói chuyện, xe rất nhanh chạy đến tập đoàn Ân thị, Tần Nhị Bảo xuống xe, móc ra mười đồng tiền hào sảng nói:
- Không cần thối lại, xem như là tiền khen ngợi.
Nhìn Tần Nhị Bảo hào sảng, tài xế không có cảm kích, thậm chí có chút giận dỗi nói:
- Mẹ kiếp, sao không xem lại bảng giá đi? Trên đây rõ ràng là ghi ba mươi lăm đồng, cậu cho có mười đồng, lại còn nói thưởng, cậu đi ăn cướp à?
Rơi vào đường cùng, Tần Nhị Bảo lại móc ra hai mươi lăm đồng, mới giải quyết xong vấn đề. Nhìn chiếc taxi đi xa, Tần Nhị Bảo không khỏi nói một câu:
- Mợ nó thật kiêu ngạo.
Dứt lời hướng tới Ân thị
tập đoàn đi đến.
- Cho hỏi, cậu tìm ai? Hỏi cũng không hỏi, lại tự mình xông vào bên trong?
Đang lúc Tần Nhị Bảo chuẩn bị đi vào bên trong, một bảo an đứng ở trước mặt của hắn lớn tiếng hỏi.
- Tôi đến tìm lão bản Ân Thế Bình.
Tần Nhị Bảo bị bảo an ngăn trở kiên nhẫn nói với hắn.
- Vừa nhìn cũng biết cậu là Hai lúa, vẫn còn muốn tìm lão tổng của chúng tôi sao? Lão tổng chúng tôi biết cậu sao?.
- Hai lúa? Tao chửi con mẹ nó chứ!
Tần Nhị Bảo nghe bảo an gọi mình là hai lúa, nhất thời lửa giận bốc lên đỉnh đầu, thầm nghĩ: "Ta một thân từ trong ra ngoài phát ra Bá Vương khí. Ngươi nhìn không ra, ta giấu giếm hơi thở sâu xa như vậy, lại có thể bị ngươi quan sát thấy rõ ràng rành mạch, đây là loại ánh mắt gì?"
Nhất thời máu nóng bốc lên đầu, nắm cổ áo tên bảo an nghĩ chuẩn bị cho hắn bài học. Tên bảo an khồng hề tỏ ra sợ hãi lùi bước nói:
- Mày đánh đi, tao sẽ không sợ. Bởi vì tao là một bảo an, phảo làm hết phạn sự của mình.
Tần Nhị Bảo một là không ức hiếp người thiện lương, hai là không sợ người ác, tên bảo an này tuy nói năng lỗ mãng, nhưng cũng là vì công việc, mà chính mình cũng không thể thật sự đánh hắn. Vì vậy, nghe hắn nói như vậy, thả tay ra, dùng ngôn ngữ lễ độ nói:
- Tôi nhờ anh. Tôi muốn tìm Ân tổng thật sự có việc. Nếu không, anh gọi Ân tổng xuống gặp tôi cũng được.
Bảo an nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: "Người nào a? Lại bảo lão Tổng chúng ta đến gặp hắn?".
Đang khi Tần Nhị Bảo cùng tên bảo an "làm hết phận sự" dây dưa cả buổi, Liễu Thần Đình đúng lúc từ bên ngoài làm xong sự tình đang trở về công ty, mới vừa đi đến đại sảnh, Tần Nhị Bảo thấy nàng, lập tức chào hỏi nói:
- Liễu thư ký, thật trùng hợp?
Liễu Thần Đình thấy Tần Nhị Bảo, phản ứng đầu tiên là muốn tìm chỗ nào đó mà trốn đi, nhưng đại sảnh trống trải thế này thì trốn chỗ nào? Chỉ có thể kiên trì, ráng nặn ra nụ cười hướng Tần Nhị Bảo nói:
- Đúng vậy, thật trùng hợp.
- Tôi đến đây để tìm Ân tiên sinh, nhưng tên bảo an này không cho vào, phiền cô nói với anh ta một chút.
Liễu Thần Đinh biết rõ, lúc Ân Thế Bình đang làm việc, ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Nhưng Tần Nhị Bảo thân phận đặc thù, cũng không nói thêm cái gì, chỉ có thể đáp ứng hắn, cùng với tên bảo an "Làm hết phận sự” nói:
- Vị này là khách quý của Ân tổng, anh nên cho anh ta vào đi thôi.
Tên bảo an "Làm hết phận sự" đương nhiên là nhận ra Liễu Thần Đình, thấy nàng nói với mình như vậy, vội vàng khom lưng nói:
- Tốt, xin mời!
Sau khi được bảo an cho vào, Tần Nhị Bảo nghênh ngang bám đuôi Liễu Thần Đình lên lầu. Tên bảo an "Làm hết phận sự" trong lòng vẫn còn sợ hãi lảm bẩm: "Sau này biết điều một chút, thiếu chút nữa đắc tội với người ta...."
- Anh tới nơi này làm gì?
Liễu Thần Đình mở miệng hỏi, kỳ thật trong lòng nàng khỗng nghĩ tới sẽ mở miệng, nhưng bởi vì trong thang máy không gian nhỏ hẹp, lại nóng bức, cho nên mới tìm chủ đề, phân tán chú ý một chút.
- À, có một số việc muốn cùng Ân tiên sinh nói chuyện một chút.
- A....
Liễu Thần Đình kéo dài âm thanh, thiếu chút nữa lại muốn hỏi tiếp, thang máy rất nhanh đến tầng văn phòng của Ân tổng, Tần Nhị Bảo dưới sự hướng dẫn của Liễu Thần Đình đi vào phòng làm việc.
Liễu Thần Đình nhẹ nhàng gõ gõ cửa , trong phòng truyền ra giòng nói của Ân Thế Bình:
- Mời vào.
Liễu Thần Đình nghe Ân Thế Bình nói như vậy liền bày ra một tư thế mời Tần Nhị Bảo vào. Tần Nhị Bảo cũng không khách khí, hướng nàng cười cười, đẩy cửa tiến vào.
- Ồ, là cháu à.
Ân Thế Bình thấy người đến là Tần Nhị Bảo, lập tức dừng cuộc nói chuyện với Hàn Băng, vừa cười vừa nói.
- Vâng, chú Ân. Cháu có chút chuyện muốn nói với chú.
Tần Nhị Bảo nói ra.
- Được, chúng ta ngồi xống rồi nói.
Ân Thế Bình chỉ hướng Hàn Băng giới thiệu:
- Đây là Hàn Băng, là anh em lâu năm của chú. Cháu có thể gọi ông ấy là chú Hàn.
Hàn Băng ngồi một bên vừa nghe Ân Thế nói như vậy, lại càng hoảng sợ thầm nghĩ: "Không nghĩ tới Ân tổng lại ưu ái người này như thế.” Không khỏi trên dưới đánh giá lại Tần Nhị Bảo, chỉ thấy hán đại khái cao khoảng 1m8, dáng người thon gầy, tựa hồ có chút yếu ớt, quần áo ăn mặc tuy không được lịch sự, nhưng mục quang lộ ra nét cương nghị mà người bình thường khó có được.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm nhìn người, hắn biết rõ người trước mắt này, không hề đơn giản.
- Đây là người tôi đã đề cập với ông, Tần Nhị Bảo.
Ân Thế hướng Hàn băng giới thiệu.
Hai người nhìn nhau cười, xem như là chào hỏi. Hàn Băng vừa nghe, biết rõ Tần Nhị Bảo chính là người Ân Thế Bìnhthuê đến làm bảo tiêu. Hơn nữa theo thái độ của Ân Thế Bình mà xem, đã đem hắn thành người một nhà, không khỏi đối với Tần Nhị Bảo càng xem trọng, trong lòng biết bọn họ có chuyện trọng yếu cần nói, đứng dậy nói ra:
- Ân tổng, các người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.
- Không cần, không cần! Tất cả đều là người một nhà, không cần phải khách sao.
Ân Thế dứt lời, đem hai người đưa hướng giữa văn phòng ngồi xuống.
- Cháu không sao chứ?
Ân thế còn chưa kip ngồi vào chỗ của mình, đã ân cần hỏi han.
- Thì ra là chú đã biết?
Tần Nhị Bảo vừa nghe Ân Thế mở miệng quan tâm, biết rõ là đã có người hướng hắn khai báo qua, lại nói:
- Không có việc gì, chỉ là ra một ít mồ hôi thôi.
Hàn Băng ở một bên thấy hai người như vậy, tựa như đã biết rõ tình hình, còn hắn đối với sự tình không rõ, nên cũng không có mở miệng, chỉ có thể kiên nhẫn nghe bọn họ nói chuyện.
Ân Thế thấy Tần Nhị Bảo, một mình xông vào nguy hiểm, lại có thể bình an trở về, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, cười nói:
- Hôm nay đi, có thu hoạch được gì không?
- Lão đại Long Thăng bang quả nhiên là một nhân vật tàn nhẫn. Hơn nữa là một người rất có tâm kế, là một vị trí tướng khó mà có được."
Tần Nhị Bảo nói ra cách nhìn của mình với Đại Điền Nhị.
- Ừ, làm tốt lắm.
Ân Thế Bình thấy Tần Nhị Bảo bình an trở về, còn từ chỗ bọn lão đại trở về, không khỏi nói vài câu khen ngợi.
- Cái gì?
Hàn Băng ở một bên nghe ra đã hiểu một chút, có chút giật mình xen vào nói:
- Chẳng lẽ, cậu một mình đi tổng bộ Long Thăng bang?
- Đúng vậy!
Tần Nhị Bảo lạnh nhạt trả lời, nhưng ngay sau đó lời hắn nói ra làm cho Ân Thế và Hàn Băng càng kinh ngạc, hắn nói:
- Qua một thời gian ngắn nữa cháu còn phải tới đó tập thể dục chút.
"...." Hàn Băng kinh ngạc nhìn Tần Nhị Bảo, cả nửa ngày nói không ra lời, hắn bắt đầu hiểu được, Ân Thế Bình vì cái gì mà coi trọng hắn.
- Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng!
Ân Thế biết rõ thực lực của Tần Nhị Bảo, cho dù một mình gặp nguy hiểm coi như không nói, lại còn muốn lúc nào đi xem lại, ngoài khâm phục ra không khỏi nhớ tới câu nói của Lê Thúc "Thế kỷ hai mươi mốt này cái gì quý nhất --- nhân tài.
- Vất vả cho cháu rồi.
Ân Thế Bình chân thành nói.
- Đây là việc cháu phải làm.
Tần Nhị Bảo cười cười, như là việc nhỏ bình thường không có ý nghĩ, khiêm tốn nói.
- Có công không kiêu ngạo, có tội không đùn đẩy, rất tốt, rất tốt!
Ân Thế Bình liên tục nói hai chữ rất tốt. Hàn Băng biết rõ, hắn càng ngày càng yêu mến người trẻ tuổi trước mắt này.
- Không có chuyện gì, cháu xin phép đi trước.
Tần Nhị Bảo rất có lẽ phép nói.
- Đừng nóng vội.
Ân Thế gọi Tần Nhị Bảo lại nói tiếp:
- Thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, gọi Liễu thư ký cùng cháu đi mua mấy bộ quần áo đi.
Dứt lời, đã kêu Liễu Thần Đình đến, bảo nàng chiếu cố hắn.
Ân Thế Bình đã an bài như vậy, Tần Nhị Bảo trong nội tâm mừng như nở hoa, mà Liễu Thần Đình thì không ngừng kêu khổ.
- Đại ca, đi tập đoàn Ân thị.
Tần Nhị Bảo nói.
- Tốt, Bát Giới!
Tài xề đùa một câu.
- Trời ạ.
Tần Nhị Bảo nghe lái xe nói như vậy, đầu óc từng đợt mê muội, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc là thành phố lớn, ngay cả lái xe cũng có cá tính như vậy.
Một đường chạy không nói chuyện, xe rất nhanh chạy đến tập đoàn Ân thị, Tần Nhị Bảo xuống xe, móc ra mười đồng tiền hào sảng nói:
- Không cần thối lại, xem như là tiền khen ngợi.
Nhìn Tần Nhị Bảo hào sảng, tài xế không có cảm kích, thậm chí có chút giận dỗi nói:
- Mẹ kiếp, sao không xem lại bảng giá đi? Trên đây rõ ràng là ghi ba mươi lăm đồng, cậu cho có mười đồng, lại còn nói thưởng, cậu đi ăn cướp à?
Rơi vào đường cùng, Tần Nhị Bảo lại móc ra hai mươi lăm đồng, mới giải quyết xong vấn đề. Nhìn chiếc taxi đi xa, Tần Nhị Bảo không khỏi nói một câu:
- Mợ nó thật kiêu ngạo.
Dứt lời hướng tới Ân thị
tập đoàn đi đến.
- Cho hỏi, cậu tìm ai? Hỏi cũng không hỏi, lại tự mình xông vào bên trong?
Đang lúc Tần Nhị Bảo chuẩn bị đi vào bên trong, một bảo an đứng ở trước mặt của hắn lớn tiếng hỏi.
- Tôi đến tìm lão bản Ân Thế Bình.
Tần Nhị Bảo bị bảo an ngăn trở kiên nhẫn nói với hắn.
- Vừa nhìn cũng biết cậu là Hai lúa, vẫn còn muốn tìm lão tổng của chúng tôi sao? Lão tổng chúng tôi biết cậu sao?.
- Hai lúa? Tao chửi con mẹ nó chứ!
Tần Nhị Bảo nghe bảo an gọi mình là hai lúa, nhất thời lửa giận bốc lên đỉnh đầu, thầm nghĩ: "Ta một thân từ trong ra ngoài phát ra Bá Vương khí. Ngươi nhìn không ra, ta giấu giếm hơi thở sâu xa như vậy, lại có thể bị ngươi quan sát thấy rõ ràng rành mạch, đây là loại ánh mắt gì?"
Nhất thời máu nóng bốc lên đầu, nắm cổ áo tên bảo an nghĩ chuẩn bị cho hắn bài học. Tên bảo an khồng hề tỏ ra sợ hãi lùi bước nói:
- Mày đánh đi, tao sẽ không sợ. Bởi vì tao là một bảo an, phảo làm hết phạn sự của mình.
Tần Nhị Bảo một là không ức hiếp người thiện lương, hai là không sợ người ác, tên bảo an này tuy nói năng lỗ mãng, nhưng cũng là vì công việc, mà chính mình cũng không thể thật sự đánh hắn. Vì vậy, nghe hắn nói như vậy, thả tay ra, dùng ngôn ngữ lễ độ nói:
- Tôi nhờ anh. Tôi muốn tìm Ân tổng thật sự có việc. Nếu không, anh gọi Ân tổng xuống gặp tôi cũng được.
Bảo an nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: "Người nào a? Lại bảo lão Tổng chúng ta đến gặp hắn?".
Đang khi Tần Nhị Bảo cùng tên bảo an "làm hết phận sự" dây dưa cả buổi, Liễu Thần Đình đúng lúc từ bên ngoài làm xong sự tình đang trở về công ty, mới vừa đi đến đại sảnh, Tần Nhị Bảo thấy nàng, lập tức chào hỏi nói:
- Liễu thư ký, thật trùng hợp?
Liễu Thần Đình thấy Tần Nhị Bảo, phản ứng đầu tiên là muốn tìm chỗ nào đó mà trốn đi, nhưng đại sảnh trống trải thế này thì trốn chỗ nào? Chỉ có thể kiên trì, ráng nặn ra nụ cười hướng Tần Nhị Bảo nói:
- Đúng vậy, thật trùng hợp.
- Tôi đến đây để tìm Ân tiên sinh, nhưng tên bảo an này không cho vào, phiền cô nói với anh ta một chút.
Liễu Thần Đinh biết rõ, lúc Ân Thế Bình đang làm việc, ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Nhưng Tần Nhị Bảo thân phận đặc thù, cũng không nói thêm cái gì, chỉ có thể đáp ứng hắn, cùng với tên bảo an "Làm hết phận sự” nói:
- Vị này là khách quý của Ân tổng, anh nên cho anh ta vào đi thôi.
Tên bảo an "Làm hết phận sự" đương nhiên là nhận ra Liễu Thần Đình, thấy nàng nói với mình như vậy, vội vàng khom lưng nói:
- Tốt, xin mời!
Sau khi được bảo an cho vào, Tần Nhị Bảo nghênh ngang bám đuôi Liễu Thần Đình lên lầu. Tên bảo an "Làm hết phận sự" trong lòng vẫn còn sợ hãi lảm bẩm: "Sau này biết điều một chút, thiếu chút nữa đắc tội với người ta...."
- Anh tới nơi này làm gì?
Liễu Thần Đình mở miệng hỏi, kỳ thật trong lòng nàng khỗng nghĩ tới sẽ mở miệng, nhưng bởi vì trong thang máy không gian nhỏ hẹp, lại nóng bức, cho nên mới tìm chủ đề, phân tán chú ý một chút.
- À, có một số việc muốn cùng Ân tiên sinh nói chuyện một chút.
- A....
Liễu Thần Đình kéo dài âm thanh, thiếu chút nữa lại muốn hỏi tiếp, thang máy rất nhanh đến tầng văn phòng của Ân tổng, Tần Nhị Bảo dưới sự hướng dẫn của Liễu Thần Đình đi vào phòng làm việc.
Liễu Thần Đình nhẹ nhàng gõ gõ cửa , trong phòng truyền ra giòng nói của Ân Thế Bình:
- Mời vào.
Liễu Thần Đình nghe Ân Thế Bình nói như vậy liền bày ra một tư thế mời Tần Nhị Bảo vào. Tần Nhị Bảo cũng không khách khí, hướng nàng cười cười, đẩy cửa tiến vào.
- Ồ, là cháu à.
Ân Thế Bình thấy người đến là Tần Nhị Bảo, lập tức dừng cuộc nói chuyện với Hàn Băng, vừa cười vừa nói.
- Vâng, chú Ân. Cháu có chút chuyện muốn nói với chú.
Tần Nhị Bảo nói ra.
- Được, chúng ta ngồi xống rồi nói.
Ân Thế Bình chỉ hướng Hàn Băng giới thiệu:
- Đây là Hàn Băng, là anh em lâu năm của chú. Cháu có thể gọi ông ấy là chú Hàn.
Hàn Băng ngồi một bên vừa nghe Ân Thế nói như vậy, lại càng hoảng sợ thầm nghĩ: "Không nghĩ tới Ân tổng lại ưu ái người này như thế.” Không khỏi trên dưới đánh giá lại Tần Nhị Bảo, chỉ thấy hán đại khái cao khoảng 1m8, dáng người thon gầy, tựa hồ có chút yếu ớt, quần áo ăn mặc tuy không được lịch sự, nhưng mục quang lộ ra nét cương nghị mà người bình thường khó có được.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm nhìn người, hắn biết rõ người trước mắt này, không hề đơn giản.
- Đây là người tôi đã đề cập với ông, Tần Nhị Bảo.
Ân Thế hướng Hàn băng giới thiệu.
Hai người nhìn nhau cười, xem như là chào hỏi. Hàn Băng vừa nghe, biết rõ Tần Nhị Bảo chính là người Ân Thế Bìnhthuê đến làm bảo tiêu. Hơn nữa theo thái độ của Ân Thế Bình mà xem, đã đem hắn thành người một nhà, không khỏi đối với Tần Nhị Bảo càng xem trọng, trong lòng biết bọn họ có chuyện trọng yếu cần nói, đứng dậy nói ra:
- Ân tổng, các người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.
- Không cần, không cần! Tất cả đều là người một nhà, không cần phải khách sao.
Ân Thế dứt lời, đem hai người đưa hướng giữa văn phòng ngồi xuống.
- Cháu không sao chứ?
Ân thế còn chưa kip ngồi vào chỗ của mình, đã ân cần hỏi han.
- Thì ra là chú đã biết?
Tần Nhị Bảo vừa nghe Ân Thế mở miệng quan tâm, biết rõ là đã có người hướng hắn khai báo qua, lại nói:
- Không có việc gì, chỉ là ra một ít mồ hôi thôi.
Hàn Băng ở một bên thấy hai người như vậy, tựa như đã biết rõ tình hình, còn hắn đối với sự tình không rõ, nên cũng không có mở miệng, chỉ có thể kiên nhẫn nghe bọn họ nói chuyện.
Ân Thế thấy Tần Nhị Bảo, một mình xông vào nguy hiểm, lại có thể bình an trở về, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, cười nói:
- Hôm nay đi, có thu hoạch được gì không?
- Lão đại Long Thăng bang quả nhiên là một nhân vật tàn nhẫn. Hơn nữa là một người rất có tâm kế, là một vị trí tướng khó mà có được."
Tần Nhị Bảo nói ra cách nhìn của mình với Đại Điền Nhị.
- Ừ, làm tốt lắm.
Ân Thế Bình thấy Tần Nhị Bảo bình an trở về, còn từ chỗ bọn lão đại trở về, không khỏi nói vài câu khen ngợi.
- Cái gì?
Hàn Băng ở một bên nghe ra đã hiểu một chút, có chút giật mình xen vào nói:
- Chẳng lẽ, cậu một mình đi tổng bộ Long Thăng bang?
- Đúng vậy!
Tần Nhị Bảo lạnh nhạt trả lời, nhưng ngay sau đó lời hắn nói ra làm cho Ân Thế và Hàn Băng càng kinh ngạc, hắn nói:
- Qua một thời gian ngắn nữa cháu còn phải tới đó tập thể dục chút.
"...." Hàn Băng kinh ngạc nhìn Tần Nhị Bảo, cả nửa ngày nói không ra lời, hắn bắt đầu hiểu được, Ân Thế Bình vì cái gì mà coi trọng hắn.
- Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng!
Ân Thế biết rõ thực lực của Tần Nhị Bảo, cho dù một mình gặp nguy hiểm coi như không nói, lại còn muốn lúc nào đi xem lại, ngoài khâm phục ra không khỏi nhớ tới câu nói của Lê Thúc "Thế kỷ hai mươi mốt này cái gì quý nhất --- nhân tài.
- Vất vả cho cháu rồi.
Ân Thế Bình chân thành nói.
- Đây là việc cháu phải làm.
Tần Nhị Bảo cười cười, như là việc nhỏ bình thường không có ý nghĩ, khiêm tốn nói.
- Có công không kiêu ngạo, có tội không đùn đẩy, rất tốt, rất tốt!
Ân Thế Bình liên tục nói hai chữ rất tốt. Hàn Băng biết rõ, hắn càng ngày càng yêu mến người trẻ tuổi trước mắt này.
- Không có chuyện gì, cháu xin phép đi trước.
Tần Nhị Bảo rất có lẽ phép nói.
- Đừng nóng vội.
Ân Thế gọi Tần Nhị Bảo lại nói tiếp:
- Thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, gọi Liễu thư ký cùng cháu đi mua mấy bộ quần áo đi.
Dứt lời, đã kêu Liễu Thần Đình đến, bảo nàng chiếu cố hắn.
Ân Thế Bình đã an bài như vậy, Tần Nhị Bảo trong nội tâm mừng như nở hoa, mà Liễu Thần Đình thì không ngừng kêu khổ.
/82
|