Thành phố Đông Giang là vùng duyên hải có nền kinh tế khá phát triển, nhân khẩu đạt đến hơn một nghìn vạn, là một thành phố lớn của Trung Quốc. Giao thông ở đây thuận lợi, là nơi tập trung những phú hào, mỗi phú hào đều có gia sản vài tỷ, mà trong những phú hào thì nổi tiếng nhất chính là tứ đại gia tộc.
Trong bốn gia tộc nhân tài xuất hiện lớp lớp, thậm chí còn có quan hệ tới tận thủ đô, hơn thế nữa địa vị ở đó cũng thập phần trọng yếu. Bởi vậy có thể thấy được bối cảnh bọn họ cực kỳ thâm hậu, ở Đông Giang có thể nói là tồn tại trên đỉnh kim tự tháp. Cho dù quan chức ở Đông Giang cũng không tránh khỏi xưng huynh gọi đệ với bọn họ.
- Nói nhanh lên, rốt cuộc tứ gia là những ai ?
Tần Nhị Bảo hiếu kỳ hỏi.
- Đừng nóng vội.
An Kỳ thấy Tần Nhị Bảo gấp gáp như vậy liền liếc nhìn đầy khinh bỉ tiếp tục nói:
- Tào, Hướng, Hứa, La.
- Không nghĩ đến Ân Thế Bình lại không nằm trong tứ đại thế gia.
Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ giới thiệu không khỏi cảm thán nói.
An Kỳ lườm hắn một cái nói:
- Nghe ngươi nói chuyện là biết ngay ngươi không biết cái gì.
- Ách, không nên nói thẳng vậy chứ.
Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ không lưu mặt mũi cho mình chút nào nhịn không được nói :
- Ta tuy không biết nhiều nhưng lại chịu khó học hỏi.
- Ha hả,nhìn không ra ngươi lại có đức tính tốt đó.
An Kỳ che miệng cười nói.
- Ta van ngươi, chỉ là tò mò quá mà thôi, không tốt sao ?
Tần Nhị Bảo nói thêm:
- Sư phụ nói với ta, ra đường học thiên hạ, không lúc nào ta không nghĩ đến việc học hỏi cả.
An Kỳ nghe Tần Nhị Bảo lấp liếm liền bày ra biểu tình chán ghét:
- Nếu nói về da mặt dày, ngươi nhận đệ nhị sợ rằng không ai dám đệ nhất.
- Ngươi sai rồi, ta chỉ là đệ nhị mà thôi.
Biểu tình Tần Nhị Bảo chân thật nói :
- Còn có một người dày hơn ta nhiều.
- Ngươi không nhìn lại mình một chút sao ?
An Kỳ thấy Tần Nhị Bảo như thế, nhịn không được trêu chọc:
- Bản thân ta muốn biết kẻ nào da mặt còn dày hơn ngươi nữa.
- Sư phụ ta.
- Ha ha, thật sự là danh sư xuất cao đồ a.
Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ trêu chọc đến sư phụ hắn liền quát bảo ngưng lại giận dữ nói:
- Được, được, được, ta không nói với ngươi nữa.
An Kỳ không nghĩ tới Tần Nhị Bảo lại giận dữ như vậy khi nhắc đến sư phụ liền cười:
- Không nghĩ đến ngươi lại hiếu kính như vậy.
- Đương nhiên, ta chính là đệ tử hiếu kính sư phụ đệ nhất thiên hạ.
- Đừng nói, ta muốn nôn ...
An Kỳ tỏ ra bộ dáng chịu không nổi chuẩn bị nôn mửa.
Trong lúc Tần Nhị Bảo và An Kỳ rảnh rỗi ngồi chém gió thì những người khác lại không được nhàn rỗi như bọn chúng. Vưu Kỳ - một trong tứ đại tài tử Đông Giang theo như An Kỳ nói lại càng là như vậy. Tuy sinh hoạt cá nhân của bọn họ tương đối lung tung thế nhưng vóc người cũng không tệ, lúc trưởng thành cũng được coi là người tuấn tú lịch sự.
- Tào huynh, không nghĩ huynh cũng tới.
Hướng gia đại công tử nhìn thấy Tào Hi Văn liền tiến đến hỏi thăm.
- Không phải ngươi cũng đến sao ?
Tào Hi Văn thấy Hướng Phi cũng cười nói.
- Nếu không phải tiệc sinh nhật này lão gia tử muốn ta quan tâm một chút ta cũng lười đến.
Hướng Phi xem thường nói :
- Yến hội như thế này thực sự rất buồn chán.
- Ha hả, ta vừa rồi thấy ngươi trò chuyện cùng mỹ nữ không phải là rất vui vẻ sao ?
Tào Hi Văn cười nói:
- Hơn nữa nhìn qua thì giống như sắp thành công.
- Ta xin, Lớn lên như vậy còn gọi mỹ nữ ?
Hướng Phi liếc mắt nhìn Tào Hi Văn nói:
- Nếu ta không buồn chán thì đã không nói chuyện với cô ta. Mịa, cô ta còn giả bộ thuần khiết với lão tử, cứ nghĩ rằng mình còn là xử nữ không bằng a.
Tào Hi Văn vừa cười vừa nói. Hắn đương nhiên biết Hướng Phi là ai vì vậy sẽ không giữ lễ. Hướng Phi nhìn Tào Hi Văn hỏi:
- Mà thế nào lại không thấy được đại ca ?
- Không nghĩ tới, hai vị đều ở đây.
Hứa Khải thấy hai người trò chuyện rôm rả nhịn không được tiến lại bắt chuyện:
- Có thể gặp hai vị ở đây thật không dễ dàng a!
- Ngươi cũng đến sao ?
Hướng Phi thấy Hứa Khải nói như vậy cũng trêu chọc:
- Lẽ nào cũng là bị lão gia tử uy hiếp ?
- Đúng là bị uy hiếp nhưng không phải là bị lão gia tử.
Hứa Khải thở dài một hơi:
- Ta bị lão muội đe doạ.
- Sao lại như vậy ?
Tào Hi Văn và Hướng Phi đều không hiểu đồng thanh hỏi:
- Muội muội ngươi đe doạ ngươi làm cái gì ?
- Ai, nàng kết giao bạn trai ở trường học, muốn ta thay nàng "kiểm tra".
Hứa Khải tiếp:
- Nghe nói là người của Ân Thế Bình.
- Ân Thế Bình ?
Tào Hi Văn kỳ quái hỏi:
- Không phải nhà đó chỉ có con gái thôi sao ? Vậy lấy đâu ra con trai ?
- Có thể là họ hàng.
Hứa Khải cũng không rõ ràng, nghĩ nửa ngày rồi mở miệng đáp:
- Tình huống cụ thể phải chờ muội muội ta đến mới biết được.
Tào Hi Văn và Hướng Phi nghe hắn nói như vậy liền cười, thầm nghĩ: "Lão huynh Ngươi quả nhiên quan tâm muội muội của mình, cơ bản thì cũng không giống quan tâm a."
- Tuy nhiên nếu để cho ta biết tiểu tử kia đùa bỡn tình cảm của muội tử ta, ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
Hứa Khải cắn răng oán hận tự nói.
- Thôi, nói lời nào dễ nghe chút đi.
Tào Hi Văn thấy đề tài càng ngày càng xa liền chuyển giọng:
- Đã lâu không gặp, gần đây có bận gì không ?
- Gần đây gặp được tiểu minh tinh, đang rất nóng bỏng a.
Bộ dáng Hứa Khải đang tức giận nghe thấy vậy lập tức chuyển sang dáng vẻ hèn mọn, cười dâm nói:
- Cái gì mà thanh thuần ngọc nữ, lão tử xì ra ít tiền đều nằm xuống hết.
Hứa Khải vừa nói xong, hai người liền hiểu ý cười dâm đãng. Vì vậy có thể hiểu được người được phân loại bằng từ "loại".
*******************
- Không nghĩ tới ngươi trốn ở chỗ này nha!
Hứa Nghiên tiến lên nói với Tần Nhị Bảo đang chém gió với An Kỳ , trong giọng nói mang theo vài phần oán giận:
- Làm hại ta tìm nửa ngày.
- Di? Ngươi thế nào lại đến đây ?
Tần Nhị Bảo không nghĩ tới lại gặp Hứa Nghiên ở chỗ này, ngạc nhiên hỏi.
- Vì sao ta lại không thể đến ?
Hứa Nghiên nghe Tần Nhị Bảo hỏi như vậy tức giận hồi đáp:
- Ngươi là tên không có lương tâm.
An Kỳ đứng một bên nghe hai người đối đáp mang theo vài phần mập mờ liền giảo hoạt cười nói:
- Hai người các ngươi thân thiết với nhau từ khi nào vậy ?
- Kháo, nói chuyện sao khó nghe vậy ?
Tần Nhị Bảo vừa nghe An Kỳ nói như vậy, có chút không vui:
- Chúng ta đều là tuổi thanh xuân, thanh niên chính trực, đây chinh là luyện ái bình thường.
Hứa Nghiên đứng ở một bên nghe vậy hai má đỏ bừng, xấu hổ không dám trả lời.
- Ngươi vẫn còn thanh xuân sao ? Ta thấy ngươi đã tiến vào lập thu rồi.
An Kỳ khinh bỉ liếc mắt nhìn nói tiếp:
- Không nhìn lại khuôn mặt già nua của mình, vẫn dám nói tuổi thanh xuân, thật không biết xấu hổ.
- Đố kị thì cứ việc đố kị đi, có nói gì cũng vô dụng.
Tần Nhị Bảo không để lời nói của An Kỳ trong lòng, trả lời lại một cách mỉa mai:
- Ngươi xem cách ngươi nói chuyện, trách không được không có ai.
- Ngươi ....
An Kỳ trừng to mắt, tay trái chống thắt lưng, tay phải chỉ Tần Nhị Bảo mắng:
- Bằng vào tiêu chuẩn của lão nương, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ bất quá bản cô nương xem thường không để ý tới mà thôi, lại nói, ngươi dám nói như vậy, có phải ngươi muốn chết hay không ?
- Ta mà sợ ngươi sao ?
Tần Nhị Bảo tuy nói như vậy nhưng trong lòng cũng bắt đầu chột dạ, rất sợ An Kỳ dùng tuyệt chiêu, xoay người nói với Hứa Nghiên:
- Chúng ta đi thôi, ngày hôm nay nàng ta uống nhầm thuốc rồi, đừng để ý tới nàng.
Dứt lời liền nhanh chóng lôi kéo Hứa Nghiên rời đi.
****************
- Các vị đã lâu không gặp, các ngươi nghĩ tới ta sao ?
La Thế Hàn rất lâu không xuất hiện, rốt cục cũng lại thấy mặt, hướng ba người chào hỏi:
- Ta La Thế Hàn lại trở về.
- Ha hả, nghe nói ngươi gần đây bị cấm túc.
Hướng Phi nhìn La Thế Hàn hỏi:
- Thoát ra từ lúc nào vậy ?
- Thoát ra ?
La Thế Hàn xem thường, liếc mắt nhìn Hướng Phi cuồng vọng nói:
- Lão tử chưa bị bắt, tùy tiện tìm tiểu đệ nhận thay là xong ngay.
- Vậy sao lâu nay không thấy ngươi ?
Hướng Phi kỳ quái hỏi.
- Ai, cũng tại danh tiếng dạo này kém quá, tránh né một thời gian thôi.
La Thế Hàn thở dài, lập tức lại nghiến răng nghiến lợi:
- Mẹ, lần này lão tử ngã đâu quá, tất cả đều là tất cả đều là do con kỹ nữ Ân Huyên Vũ, làm ta ăn phải khổ lớn, ta sẽ không buông tha cho ả.
- Ha hả, không có việc gì thì bỏ qua đi.
Tào Hi Văn cười nói:
- Bằng không, chúng ta lại tụ họp lại.
Đang lúc bốn người bọn họ tụ tập một chỗ bàn luận thì Hứa Nghiên dẫn Tần Nhị Bảo cũng đang đi về phía bọn họ. Cùng với việc Tần Nhị Bảo vào giúp vui, trò hay mới bắt đầu ...
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Trong bốn gia tộc nhân tài xuất hiện lớp lớp, thậm chí còn có quan hệ tới tận thủ đô, hơn thế nữa địa vị ở đó cũng thập phần trọng yếu. Bởi vậy có thể thấy được bối cảnh bọn họ cực kỳ thâm hậu, ở Đông Giang có thể nói là tồn tại trên đỉnh kim tự tháp. Cho dù quan chức ở Đông Giang cũng không tránh khỏi xưng huynh gọi đệ với bọn họ.
- Nói nhanh lên, rốt cuộc tứ gia là những ai ?
Tần Nhị Bảo hiếu kỳ hỏi.
- Đừng nóng vội.
An Kỳ thấy Tần Nhị Bảo gấp gáp như vậy liền liếc nhìn đầy khinh bỉ tiếp tục nói:
- Tào, Hướng, Hứa, La.
- Không nghĩ đến Ân Thế Bình lại không nằm trong tứ đại thế gia.
Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ giới thiệu không khỏi cảm thán nói.
An Kỳ lườm hắn một cái nói:
- Nghe ngươi nói chuyện là biết ngay ngươi không biết cái gì.
- Ách, không nên nói thẳng vậy chứ.
Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ không lưu mặt mũi cho mình chút nào nhịn không được nói :
- Ta tuy không biết nhiều nhưng lại chịu khó học hỏi.
- Ha hả,nhìn không ra ngươi lại có đức tính tốt đó.
An Kỳ che miệng cười nói.
- Ta van ngươi, chỉ là tò mò quá mà thôi, không tốt sao ?
Tần Nhị Bảo nói thêm:
- Sư phụ nói với ta, ra đường học thiên hạ, không lúc nào ta không nghĩ đến việc học hỏi cả.
An Kỳ nghe Tần Nhị Bảo lấp liếm liền bày ra biểu tình chán ghét:
- Nếu nói về da mặt dày, ngươi nhận đệ nhị sợ rằng không ai dám đệ nhất.
- Ngươi sai rồi, ta chỉ là đệ nhị mà thôi.
Biểu tình Tần Nhị Bảo chân thật nói :
- Còn có một người dày hơn ta nhiều.
- Ngươi không nhìn lại mình một chút sao ?
An Kỳ thấy Tần Nhị Bảo như thế, nhịn không được trêu chọc:
- Bản thân ta muốn biết kẻ nào da mặt còn dày hơn ngươi nữa.
- Sư phụ ta.
- Ha ha, thật sự là danh sư xuất cao đồ a.
Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ trêu chọc đến sư phụ hắn liền quát bảo ngưng lại giận dữ nói:
- Được, được, được, ta không nói với ngươi nữa.
An Kỳ không nghĩ tới Tần Nhị Bảo lại giận dữ như vậy khi nhắc đến sư phụ liền cười:
- Không nghĩ đến ngươi lại hiếu kính như vậy.
- Đương nhiên, ta chính là đệ tử hiếu kính sư phụ đệ nhất thiên hạ.
- Đừng nói, ta muốn nôn ...
An Kỳ tỏ ra bộ dáng chịu không nổi chuẩn bị nôn mửa.
Trong lúc Tần Nhị Bảo và An Kỳ rảnh rỗi ngồi chém gió thì những người khác lại không được nhàn rỗi như bọn chúng. Vưu Kỳ - một trong tứ đại tài tử Đông Giang theo như An Kỳ nói lại càng là như vậy. Tuy sinh hoạt cá nhân của bọn họ tương đối lung tung thế nhưng vóc người cũng không tệ, lúc trưởng thành cũng được coi là người tuấn tú lịch sự.
- Tào huynh, không nghĩ huynh cũng tới.
Hướng gia đại công tử nhìn thấy Tào Hi Văn liền tiến đến hỏi thăm.
- Không phải ngươi cũng đến sao ?
Tào Hi Văn thấy Hướng Phi cũng cười nói.
- Nếu không phải tiệc sinh nhật này lão gia tử muốn ta quan tâm một chút ta cũng lười đến.
Hướng Phi xem thường nói :
- Yến hội như thế này thực sự rất buồn chán.
- Ha hả, ta vừa rồi thấy ngươi trò chuyện cùng mỹ nữ không phải là rất vui vẻ sao ?
Tào Hi Văn cười nói:
- Hơn nữa nhìn qua thì giống như sắp thành công.
- Ta xin, Lớn lên như vậy còn gọi mỹ nữ ?
Hướng Phi liếc mắt nhìn Tào Hi Văn nói:
- Nếu ta không buồn chán thì đã không nói chuyện với cô ta. Mịa, cô ta còn giả bộ thuần khiết với lão tử, cứ nghĩ rằng mình còn là xử nữ không bằng a.
Tào Hi Văn vừa cười vừa nói. Hắn đương nhiên biết Hướng Phi là ai vì vậy sẽ không giữ lễ. Hướng Phi nhìn Tào Hi Văn hỏi:
- Mà thế nào lại không thấy được đại ca ?
- Không nghĩ tới, hai vị đều ở đây.
Hứa Khải thấy hai người trò chuyện rôm rả nhịn không được tiến lại bắt chuyện:
- Có thể gặp hai vị ở đây thật không dễ dàng a!
- Ngươi cũng đến sao ?
Hướng Phi thấy Hứa Khải nói như vậy cũng trêu chọc:
- Lẽ nào cũng là bị lão gia tử uy hiếp ?
- Đúng là bị uy hiếp nhưng không phải là bị lão gia tử.
Hứa Khải thở dài một hơi:
- Ta bị lão muội đe doạ.
- Sao lại như vậy ?
Tào Hi Văn và Hướng Phi đều không hiểu đồng thanh hỏi:
- Muội muội ngươi đe doạ ngươi làm cái gì ?
- Ai, nàng kết giao bạn trai ở trường học, muốn ta thay nàng "kiểm tra".
Hứa Khải tiếp:
- Nghe nói là người của Ân Thế Bình.
- Ân Thế Bình ?
Tào Hi Văn kỳ quái hỏi:
- Không phải nhà đó chỉ có con gái thôi sao ? Vậy lấy đâu ra con trai ?
- Có thể là họ hàng.
Hứa Khải cũng không rõ ràng, nghĩ nửa ngày rồi mở miệng đáp:
- Tình huống cụ thể phải chờ muội muội ta đến mới biết được.
Tào Hi Văn và Hướng Phi nghe hắn nói như vậy liền cười, thầm nghĩ: "Lão huynh Ngươi quả nhiên quan tâm muội muội của mình, cơ bản thì cũng không giống quan tâm a."
- Tuy nhiên nếu để cho ta biết tiểu tử kia đùa bỡn tình cảm của muội tử ta, ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
Hứa Khải cắn răng oán hận tự nói.
- Thôi, nói lời nào dễ nghe chút đi.
Tào Hi Văn thấy đề tài càng ngày càng xa liền chuyển giọng:
- Đã lâu không gặp, gần đây có bận gì không ?
- Gần đây gặp được tiểu minh tinh, đang rất nóng bỏng a.
Bộ dáng Hứa Khải đang tức giận nghe thấy vậy lập tức chuyển sang dáng vẻ hèn mọn, cười dâm nói:
- Cái gì mà thanh thuần ngọc nữ, lão tử xì ra ít tiền đều nằm xuống hết.
Hứa Khải vừa nói xong, hai người liền hiểu ý cười dâm đãng. Vì vậy có thể hiểu được người được phân loại bằng từ "loại".
*******************
- Không nghĩ tới ngươi trốn ở chỗ này nha!
Hứa Nghiên tiến lên nói với Tần Nhị Bảo đang chém gió với An Kỳ , trong giọng nói mang theo vài phần oán giận:
- Làm hại ta tìm nửa ngày.
- Di? Ngươi thế nào lại đến đây ?
Tần Nhị Bảo không nghĩ tới lại gặp Hứa Nghiên ở chỗ này, ngạc nhiên hỏi.
- Vì sao ta lại không thể đến ?
Hứa Nghiên nghe Tần Nhị Bảo hỏi như vậy tức giận hồi đáp:
- Ngươi là tên không có lương tâm.
An Kỳ đứng một bên nghe hai người đối đáp mang theo vài phần mập mờ liền giảo hoạt cười nói:
- Hai người các ngươi thân thiết với nhau từ khi nào vậy ?
- Kháo, nói chuyện sao khó nghe vậy ?
Tần Nhị Bảo vừa nghe An Kỳ nói như vậy, có chút không vui:
- Chúng ta đều là tuổi thanh xuân, thanh niên chính trực, đây chinh là luyện ái bình thường.
Hứa Nghiên đứng ở một bên nghe vậy hai má đỏ bừng, xấu hổ không dám trả lời.
- Ngươi vẫn còn thanh xuân sao ? Ta thấy ngươi đã tiến vào lập thu rồi.
An Kỳ khinh bỉ liếc mắt nhìn nói tiếp:
- Không nhìn lại khuôn mặt già nua của mình, vẫn dám nói tuổi thanh xuân, thật không biết xấu hổ.
- Đố kị thì cứ việc đố kị đi, có nói gì cũng vô dụng.
Tần Nhị Bảo không để lời nói của An Kỳ trong lòng, trả lời lại một cách mỉa mai:
- Ngươi xem cách ngươi nói chuyện, trách không được không có ai.
- Ngươi ....
An Kỳ trừng to mắt, tay trái chống thắt lưng, tay phải chỉ Tần Nhị Bảo mắng:
- Bằng vào tiêu chuẩn của lão nương, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ bất quá bản cô nương xem thường không để ý tới mà thôi, lại nói, ngươi dám nói như vậy, có phải ngươi muốn chết hay không ?
- Ta mà sợ ngươi sao ?
Tần Nhị Bảo tuy nói như vậy nhưng trong lòng cũng bắt đầu chột dạ, rất sợ An Kỳ dùng tuyệt chiêu, xoay người nói với Hứa Nghiên:
- Chúng ta đi thôi, ngày hôm nay nàng ta uống nhầm thuốc rồi, đừng để ý tới nàng.
Dứt lời liền nhanh chóng lôi kéo Hứa Nghiên rời đi.
****************
- Các vị đã lâu không gặp, các ngươi nghĩ tới ta sao ?
La Thế Hàn rất lâu không xuất hiện, rốt cục cũng lại thấy mặt, hướng ba người chào hỏi:
- Ta La Thế Hàn lại trở về.
- Ha hả, nghe nói ngươi gần đây bị cấm túc.
Hướng Phi nhìn La Thế Hàn hỏi:
- Thoát ra từ lúc nào vậy ?
- Thoát ra ?
La Thế Hàn xem thường, liếc mắt nhìn Hướng Phi cuồng vọng nói:
- Lão tử chưa bị bắt, tùy tiện tìm tiểu đệ nhận thay là xong ngay.
- Vậy sao lâu nay không thấy ngươi ?
Hướng Phi kỳ quái hỏi.
- Ai, cũng tại danh tiếng dạo này kém quá, tránh né một thời gian thôi.
La Thế Hàn thở dài, lập tức lại nghiến răng nghiến lợi:
- Mẹ, lần này lão tử ngã đâu quá, tất cả đều là tất cả đều là do con kỹ nữ Ân Huyên Vũ, làm ta ăn phải khổ lớn, ta sẽ không buông tha cho ả.
- Ha hả, không có việc gì thì bỏ qua đi.
Tào Hi Văn cười nói:
- Bằng không, chúng ta lại tụ họp lại.
Đang lúc bốn người bọn họ tụ tập một chỗ bàn luận thì Hứa Nghiên dẫn Tần Nhị Bảo cũng đang đi về phía bọn họ. Cùng với việc Tần Nhị Bảo vào giúp vui, trò hay mới bắt đầu ...
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
/82
|