SIÊU CẤP CƯỜNG GIẢ

Chương 206: Tới cửa gặp mặt

/751


Ban đêm ở khách sạn Sophie ở Tây Hồ đèn đuốc sáng trưng, lầu dưới khách sạn xe hơi lui tới rất nhiều, bảo vệ bãi đậu xe loay hoay sắp xếp chỗ dừng, những khách nhân thuê phòng ở đây hoặc là sinh hoạt ở trong phòng, hoặc là uống rượu ở hành lang khách sạn, thưởng thức cảnh ban đêm Tây Hồ ở trên cao.

Trong phòng VIP của khách sạn, Quý Hồng một thân trang phục màu đỏ, cởi bỏ giày cao gót màu đỏ, đi chân trần đứng sát bên cửa sổ, bưng một ly rượu đỏ, nhưng không có giống như lúc Ngô Sinh tới đây lúc trước là đang thưởng thức cảnh đêm Tây Hồ, mà là nhìn Bùi Đông Lai ở bên cạnh.

Cùng với Quý Hồng giống nhau, trong tay Bùi Đông Lai cũng đang cầm một ly rượu đỏ, rượu đúng là do Quý Hồng rót ra; cùng Quý Hồng bất đồng chính là, Bùi Đông Lai quăng ánh mắt mình ra ngắm cảnh đêm Tây Hồ ngoài cửa sổ.

- Cậu thích ngắm cảnh đêm?

Thấy Bùi Đông Lai tựa hồ như bị cảnh đẹp ngoài cửa sổ hấp dẫn, Quý Hồng mỉm cười hỏi.

Bùi Đông Lai nghe vậy, thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Quý Hồng toàn thân toát ra hơi thở mê người, ánh mắt trong suốt gật gật đầu.

- Cảnh đêm Đông Hải cùng cảnh đêm Hàng Hồ, cậu thích cái gì hơn?

Quý Hồng hứng thú hỏi.

Bùi Đông Lai không cần nghĩ ngợi nói:

- Cảnh đêm Hàng Hồ.

- Tại sao?

- Bởi vì ta cảm thấy cảnh đêm Đông Hải mặc dù vẫn xinh đẹp như trước, thậm chí có thể nói là rất đẹp, chỉ là… Nhưng dưới ánh mắt của xã hội, làm cho người ta có một loại cảm giác có hoa mà không có quả, quá giả tạo.

Bùi Đông Lai nói ra nguyên nhân.

Quý Hồng cười cười, mang theo vài phần thổn thức, nói:

- Xã hội có giả tạo hay không, cái này không phải là thứ mà thường dân chúng ta nên quan tâm, mà là những quan lão gia kia. Bản thân ta đúng là thích cảnh đêm Đông Hải hơn, cảnh đêm hoa mỹ như vậy hợp với những người có dã tâm, dục vọng không hạn chế bành trướng.

Bùi Đông Lai không có nói tiếp, mà là nhẹ nhàng xoay ly rượu.

- Vì giúp bằng hữu của cậu, bỏ qua nhiều lợi ích như vậy, đáng giá không?

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Quý Hồng do dự một chút hỏi.

Bùi Đông Lai không trả lời thẳng câu hỏi, mà là một lần nữa đem ánh mắt thưởng thức cảnh đêm Tây Hồ, trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng ngày nào trên du thuyền Trân Ny Hào, Ngô Vũ Trạch kiên định đi theo bản thân mình trong tình hình đó:

- Lợi ích cùng dục vọng trong con người đều giống nhau, vĩnh viễn là không có giới hạn, còn tình hữu nghị chân chính thì không thể mua được bằng tiền. Ngày đó, hắn mạo hiểm đem gia tộc của mình đẩy xuống vực sâu nguy hiểm để thừa nhận ta là bạn của hắn, ta bỏ qua một chút lợi ích giúp hắn cùng gia tộc của hắn, cô nói có đáng giá hay không?

Quý Hồng á khẩu không trả lời được.

- Huống chi, chúng ta mặc dù thông qua Bạch Quốc Du thuận lợi tiếp nhận gia sản của Phương gia, nhưng chúng ta ở Hàng Hồ này căn cơ quá nhỏ bé, nếu có một thế lực địa phương ra mặt làm cho chúng ta một ít chuyện, cũng sẽ thuận lợi hơn.

Bùi Đông Lai lại bổ sung.

"Khanh khách..."

Nghe được câu trả lời của Bùi Đông Lai…, Quý Hồng cười, nàng cảm thấy lý do này thật sự là có cũng được mà không có cũng không sao:

- Cậu là đang nói bản thân cậu, hay là đang an ủi ta? Chỉ cần, Bùi đại thiếu gia lên tiếng, số người nguyện ý làm thân khuyển mã cho, có thể đứng xếp hàng từ Hàng Hồ đến Đông Hải.

Bùi Đông Lai trầm mặc không nói, đem ánh mắt nhìn về phương Bắc.

Quý Hồng thấy thế, thu liễm nụ cười, đồng dạng đem ánh mắt nhìn về phương Bắc.

Nơi đó có Tử Cấm thành, có Tần gia, còn có Diệp gia.

Cùng lúc đó.

Ngô Sinh ngồi trên chiếc Mercedes-Benz s600 của hắn đã về đến khu nhà giàu Đào Hoa Nguyên.

Bởi vì ba vị huynh đệ của Ngô Sinh sau khi đạt được mục đích liền rời khỏi biệt thự, trong biệt thự chỉ có Ngô Vũ Trạch ở trong phòng ngủ, giống như lúc kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, cùng với rất nhiều bạn cùng lứa tuổi đều trầm mê dota, biệt thự lớn như vậy lộ ra chút vẻ lạnh lùng.

Mà trên thực tế, từ ba năm trước đây, mẫu thân Ngô Vũ Trạch qua đời bởi căn bệnh ung thư, biệt thự liền có chút tĩnh mịch.

Bước vào biệt thự, Ngô Sinh cũng không dừng lại, chạy thẳng lên phòng ngủ của Ngô Vũ Trạch trên tầng hai.

- Vũ Trạch!

Lên lầu, Ngô Sinh người chưa tới, tiếng đã tới trước, vẻ hưng phấn trên mặt căn bản không cách nào che dấu.

Trong phòng ngủ, Ngô Vũ Trạch đang bị đội hình năm tên tàn bạo cho ăn hành chết đi sống lại, căn bản không có nghe được tiếng gọi của Ngô Sinh.

- Vũ Trạch, không chơi nữa, cha có chuyện trọng yếu cần nói với con!

Trước kia, Ngô Sinh nhìn thấy Ngô Vũ Trạch trầm mê trong trò chơi, trong lòng có chút mất mát, càng nhiều chính là âm thầm than thở, mà hôm nay, hắn một chút cũng không thèm để ý, mà là trực tiếp đi tới phía sau Ngô Vũ Trạch, hưng phấn mà vỗ bả vai Ngô Vũ Trạch.

- Cha, chuyện gì vậy?

Đột nhiên bả vai bị vỗ một cái, Ngô Vũ Trạch quay đầu lại, thấy vẻ mặt kích động của phụ thân, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

- Vũ Trạch, Ngô gia chúng ta gặp được quý nhân!

Ngô Sinh kích động ấn chặt hai vai Ngô Vũ Trạch, nói:

- Chính xác ra là, con gặp được đại quý nhân!

Gặp được quý nhân!

Theo Ngô Vũ Trạch xem ra, phụ thân Ngô Sinh bởi vì bị ép phải nhường lại vị trí gia chủ, phải có cảm giác mất mát cùng khổ sở mới đúng, mà bây giờ chẳng những không có toát ra nửa điểm khổ sở, mà là một bộ dáng hưng phấn giống như uống phải thuốc kích thích, nói cái gì mà gặp được quý nhân, điều này làm cho hắn một trận mờ mịt.

- Vũ Trạch, nói thật, ngay cả cha cũng không nghĩ tới, ánh mắt nhìn người của con lại chuẩn như vậy.

Vẻ mặt hưng phấn, Ngô Sinh nhớ tới lúc ban đầu mình ngăn cản Ngô Vũ Trạch đi lại quá gần với Bùi Đông Lai, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận.

Vẻ mặt Ngô Vũ Trạch mê man:

- Cha, cha đang nói về cái gì vậy?

- Vũ Trạch, con… con không biết?

Ngô Sinh sắc mặt kinh ngạc nhìn Ngô Vũ Trạch.

Ngô Vũ Trạch dở khóc dở cười:

- Biết cái gì?

- Vị Bùi Đông Lai đồng học của con muốn đem mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt đưa cho Ngô gia chúng ta, hơn nữa còn để cho cha chịu trách nhiệm sự vụ tập đoàn Vận Đạt.

Ngô Sinh vừa nói, lại trở nên hưng phấn.

- Cái gì?

Bên tai vang lên lời nói của Ngô Sinh…, đôi con ngươi của Ngô Vũ Trạch trong nháy mắt trừng to:

- Cha nói Đông Lai muốn đem mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt chuyển cho Ngô gia? Lại cho cha chịu trách nhiệm tập đoàn Vận Đạt?

- Ừh!

Ngô Sinh gật đầu rất dứt khoát.

- Cha, cha không cảm thấy phát sốt đi?

Ngô Vũ Trạch mang theo vài phần lo lắng, cảm giác kia phảng phất sợ Ngô Sinh bị kích thích quá độ.

Sở dĩ như vậy, là bởi vì hắn biết tập đoàn Vận Đạt chính là là sản nghiệp của Phương Hiểu Hồng, mặc dù trước mắt Phương Hiểu Hồng cùng tập đoàn Vận Đạt bị cuốn vào vụ án, chỉ là… Tập đoàn Vận Đạt cùng Bùi Đông Lai tám gậy tre cũng đánh không tới một khối a?

Ân?

Lần này, Ngô Sinh im lặng, bởi vì… Hắn nhìn ra được, Ngô Vũ Trạch tựa hồ đối với chuyện tình của Bùi Đông Lai không biết gì cả.

- Vũ Trạch, chẳng lẽ bạn đồng học Bùi Đông Lai của con không có nói cho con biết?

Sau một chút ngây người, Ngô Sinh có chút nghi ngờ:

- Không đúng a, hắn lẽ ra phải nên nói cho con mới phải đạo lý chứ.

- Cha, cha nói rõ một lần mọi chuyện, được không?

Ngô Vũ Trạch hoàn toàn bị Ngô Sinh gợi lên lòng hiếu kỳ:

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Ngô Sinh cười khổ nói:

- Vũ Trạch, vừa rồi cha tới khách sạn Sophie ở Tây Hồ gặp Quý Hồng. Đúng, chính là nữ nhân rất nổi tiếng ở Đông Hải, xế chiều ngày hôm nay nàng chính thức là tân chủ tịch của tập đoàn Bảo Hồ, tham gia buổi họp báo công bố tin tức của tập đoàn Bảo Hồ.

Ngô Vũ Trạch không có lên tiếng, mà là đang đợi Ngô Sinh nói hết.

- Quý Hồng nói cho cha biết, Bùi Đông Lai chẳng những tiếp nhận hết thảy gia sản của Phương gia, hơn nữa Bùi Đông Lai lại là ông chủ phía sau của nàng!

Ngay cả Ngô Sinh cũng tin tất cả chuyện này, chỉ là… Hắn vẫn cảm thấy tất cả chuyện này thật sự là không thể tin được.

So sánh với Ngô Sinh mà nói, Ngô Vũ Trạch lần đầu nghe được tin tức kia, phần rung động trong lòng quả thực không cách nào dùng lời nói mà hình dung được!

Dưới ánh đèn, hắn trợn tròn mắt, không nhúc nhích nhìn Ngô Sinh, tựa hồ như đang hỏi: Cha, cha đang nói đùa sao?

- Vũ Trạch, con không tin lời cha nói sao, nói thật, cha lúc mới đầu cũng cảm thấy chuyện này quá thần kỳ, bất quá lại chính là sự thật!

Ngô Sinh đầu tiên là dở khóc dở cười giải thích một câu, sau đó lại trở nên nghiêm túc đứng lên:

- Con mau lập tức gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai nói lời tạ ơn, không… Không được, gọi điện thoại thật sự không đủ thành ý, như vậy đi, ngày mai con mời hắn đến nhà chúng ta, chúng ta trước mặt hảo hảo cám ơn người ta.

Vốn là Ngô Vũ Trạch cho là Ngô Sinh đang nói đùa, lúc này thấy Ngô Sinh nói chuyện nghiêm túc, hoài nghi trong lòng giảm bớt một chút, bất quá trong lòng vẫn tràn đầy nghi ngờ:

- Cha, Đông Lai hắn làm sao có thể tiếp nhận hết thảy gia sản của Phương gia? Sao có thể như thế được… Quý Hồng làm việc cho hắn, cái này càng là chuyện không thể nào —— hắn và Liễu Nguyệt Đông Hải có quan hệ mật thiết, mà mọi người đều biết là Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt chính là đối thủ một mất một còn…

- Được rồi, tiểu tử ngốc, chuyện này đúng là thiên chân vạn xác, con cũng không cần phải hoài nghi! Nguyên nhân tất cả chuyện này, con hỏi ta thì ta cũng không biết, chờ con gặp mặt hắn, từ từ hỏi hắn đi.

Không đợi Ngô Vũ Trạch nói hết lời, Ngô Sinh liền cười cắt đứt:

- Quý tiểu thư người ta nói, trước đó vài ngày, con trên du thuyền Trân Ny Hào đem Bùi Đông Lai làm bằng hữu, hôm nay, Bùi Đông Lai đem con trở thành bằng hữu.

Lần này, Ngô Vũ Trạch không có nói thêm cái gì nữa, tai của hắn kìm lòng không nổi nhớ đến lời nói của Bùi Đông Lai ngày đó trên du thuyền Jenny Hào:

- Bằng hữu là phải dùng tâm đối đãi, mà không phải lời nói đầu môi. Chú dùng hành động chứng minh tâm ý của chú, ka cũng sẽ như vậy.

- Ách…

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai ngày đó…thân thể Ngô Vũ Trạch kịch liệt chấn động: Chẳng lẽ Bùi Đông Lai hắn một mực giả trư ăn thịt hổ?

- Vũ Trạch, cha chuẩn bị gọi cho thúc thúc cùng với cô cô của con tụ tập lại bàn đối sách, mở một hội nghị gia đình.

Ngô Sinh thấy Ngô Vũ Trạch không nói lời nào, suy nghĩ một chút, nói:

- Con có tham gia không?

Lời nói của Ngô Sinh đem Ngô Vũ Trạch đang ngây người kéo về thực tế, hắn hơi cau mày nhìn Ngô Sinh, cuối cùng vẫn gật đầu.

Mặc dù hắn không biết Bùi Đông Lai tại sao lại đột nhiên trở nên trâu bò như thế, chỉ là… Trong lòng có một thanh âm nói cho hắn biết, Ngô Sinh nói hết thảy đều là sự thật, giống như trước, hắn còn biết, cha của mình kể từ khi đảm nhiệm chức gia chủ Ngô gia, vẫn muốn một ngày nào đó có thể làm cho Ngô gia tái hiện huy hoàng!

Ở dưới dạng tình hình này, đối mặt với cơ hội ngàn năm một thuở, Ngô Sinh tự nhiên sẽ không bỏ qua.

20" sau, đại bá, nhị thúc, tam thúc cùng tiểu cô Ngô Vũ Trạch nhận được điện thoại của Ngô Sinh, lập tức chạy tới biệt thự.

- Như thế nào? Tiểu Sinh, chẳng lẽ chú không buông được vị trí gia chủ, lại muốn đổi ý ư?

Sau khi mọi người đến đông đủ, bá mẫu Trương Lệ của Ngô Vũ Trạch trước tiên hướng Ngô Sinh mở miệng hỏi, giọng nói bất thiện.

Tiếng nói nàng vừa dứt, đại bá, nhị thúc, tam thúc Ngô Vũ Trạch đều là bộ dáng vẻ mặt đề phòng, tiểu cô của Ngô Vũ Trạch cũng có chút nghi ngờ, nghi ngờ mục đích Ngô Sinh làm như vậy.

- Chị dâu, ta gọi các người tới, không phải bởi vì ta không nỡ bỏ vị trí gia chủ.

Ngô Sinh nhíu mày, bất quá suy nghĩ đến đại cục, vẫn cố kìm nén cơn giận, mà là nghiêm mặt nói:

- Ta nghĩ nên nói cho các người biết, Ngô gia chúng ta gặp được một cơ hội ngàn năm có một!

Ân?

Thấy bộ dáng Ngô Sinh nghiêm túc và kích động khi nói ra những lời này, đám người Trương Lệ không khỏi ngẩn ra.

- Cơ hội gì?

Lần này mở miệng cũng không phải là Trương Lệ, mà là chồng của nàng, cũng chính là bá phụ của Ngô Vũ Trạch, Ngô Vạn.

- Có người muốn đem mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt chuyển cho Ngô gia chúng ta, hơn nữa để cho ta đi chịu trách nhiệm sự vụ tập đoàn Vận Đạt!

Bởi vì Quý Hồng dặn dò Ngô Sinh trừ ở trước mặt Ngô Vũ Trạch, không để cho những người khác biết sự tồn tại của Bùi Đông Lai, cho nên Ngô Sinh không có đề cập tới Bùi Đông Lai.

Âm thanh vừa dứt, Ngô Sinh rõ ràng nhận thấy được, bao gồm cả tiểu cô Ngô Vũ Trạch ở bên trong, trừ Ngô Vũ Trạch ra, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn.

- Ha hả ha hả…

Sau vài phút trầm mặc ngắn ngủi, Trương Lệ nhịn không được bật cười:

- Tiểu Sinh, ta nói chú cho dù không nỡ bỏ vị trí gia chủ, vậy cũng không nên nói ra một lý do tức cười như vậy chứ? Có người đem mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt chuyển cho Ngô gia? Ta nói có người muốn để cho ta làm thư ký tỉnh ủy Hồ Giang, chú tin sao?

Lời châm chọc khiêu khích của Trương Lệ vừa ra khỏi miệng, ba vị huynh đệ của Ngô Sinh không có lên tiếng châm chọc Ngô Sinh, bất quá vẻ châm chọc trong ánh mắt không cách nào che dấu.

- Anh, anh không thấy trong chuyện này có vấn đề sao?

Cùng Trương Lệ bất đồng, tiểu cô Ngô Vũ Trạch là Ngô Tú Mai thật ra không cho là Ngô Sinh dùng cái lý do tức cười này một lần nữa đoạt lại vị trí gia chủ, mà là lo lắng Ngô Sinh có thể rơi vào bẫy:

- Vô duyên vô cớ, người ta đem cổ phần tập đoàn Vận Đạt chuyển cho chúng ta làm gì? Huống chi, hiện tại Phương Hiểu Hồng bị cuốn vào vụ án của Tào Nghiễm Giang, tình hình của tập đoàn Vận Đạt không thể nghi ngờ là sẽ có biến động.

Đối mặt Trương Lệ cùng ba vị huynh đệ, hai vị em dâu cười nhạo, đối mặt chất vấn của tiểu muội, Ngô Sinh hé miệng, cố gắng nói cái gì, lại cảm thấy trăm miệng cũng không thể giải thích.

Hắn không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.

- Cha, nếu bọn họ đều không tin, cha cũng đừng giải thích, tùy bọn họ đi.

Thấy vẻ mặt khó xử của Ngô Sinh, Ngô Vũ Trạch không nhịn được mở miệng.

Nghe Ngô Vũ Trạch nói như vậy, Ngô Sinh cau mày liếc mọi người một cái, trầm giọng nói:

- Tóm lại, có người bởi vì Ngô Vũ Trạch, muốn đem mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt chuyển cho Ngô gia chúng ta, các người có tin hay không là chuyện của các người.

- Ha hả ha hả…

Trương Lệ lại cười một lần nữa, cười đến gập cả người lại, sau khi ngưng cười, nàng không nhịn được nhìn Ngô Vũ Trạch một cái:

- Vũ Trạch, ngươi lúc nào quen được với đại nhân vật a? Làm sao bá mẫu ta một chút cũng không biết?

Ngô Vũ Trạch im lặng không lên tiếng, nhìn qua giống như là không biết nên trả lời như thế nào, trên thực tế là lười so đo cùng Trương Lệ.

Chẳng qua là ——

Hắn trầm mặc để cho trừ bỏ phụ thân hắn ra, tất cả thành viên Ngô gia đều cảm thấy, lời nói vừa rồi của Ngô Sinh quả thực chính là vô căn cứ.

- Tiểu Sinh, nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta đi trước.

Bá phụ Ngô Vũ Trạch Ngô Vạn vừa nói vừa trực tiếp đứng lên, tựa hồ rất bất mãn đối với hành động lãng phí thời gian của mọi người của Ngô Sinh.

Ngô Sinh hé miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng khong có lên tiếng. Nguồn truyện:

/751

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status