Tự cổ chí kim chân tướng sự thật luôn luôn chỉ có một số ít người biết được.
Vụ án Tào Nghiễm Giang là một trường hợp như thế.
Khi dân chúng còn đang thảo luận xem vụ án Tào Nghiễm Giang cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào thì một số người có thân phận đặc thù trong cái vòng luẩn quẩn ấy đã biết rõ - Tào Nghiễm Giang trở thành vật hi sinh khi Bạch gia trả thù Diệp gia, mẹ con Phương Hiểu Hồng, Phương Thế Kiệt trở thành vật bồi táng Tào Ngiễm Giang, mà tài sản Phương gia để lại lần lượt bị các thế lực lớn chia chác.
Mà cái gọi là đặc thù trong vòng luẩn quẩn ấy kì thật cùng hai chữ Hồng Sắc trong Hồng Sắc gia tộc tuy khác nhau nhưng bản chất giống nhau tới kì diệu - hai chữ đó quyết định quyền lực của bọn hắn, thân phận, địa vị, cũng quyết định độ hiểu biết của hắn với một sự tình nhất định.
Đối với đại bộ phận người thuộc cái vòng luẩn quẩn ấy mà nói thì bọn họ cho rằng việc này dính dáng tới sự tranh đấu của rất nhiều thế lực, cuối cùng để cho vị Xà nữ mà quá nửa nam nhân của cả nước phải kiêng kị kia hóa thành mãnh long quá giang, nuốt lấy con rắn độc Phương gia, trở thành người chiến thắng.
Còn các thành viên trung tâm các gia tộc Diệp, Tần, Bạch, Tiêu đều hiểu được, Quý Hồng kia cũng chỉ là một con cờ bên ngoài.
Người nắm quyền chính thức phải là Bùi Đông Lai.
Sau giờ Ngọ, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cử sổ thủy tinh chiếu vào trong phòng cấp Tổng thống của khách sạn Shophie Tây Hồ, Quý Hồng như mọi ngày ở biệt thự của mình, cởi giày cao gót cuộn tròn trên ghế salon, để lộ ra đôi chân ngọc trắng tinh, đối với các nam nhân mà nói thì thực là một đại sát khí.
Giờ phút này nàng giống như một pho tượng mĩ nhân đang ngủ, hoặc như một xà nữ lười nhác, toàn thân tản mát ra sự dễ thương đặc thù của nữ nhân, sự dễ thương, quyến rũ ấy quả thực vô cùng mãnh liệt, có lực hấp dẫn không thể kháng cự với mọi nam nhân.
- Lão bản, buông bỏ trách nhiệm không phải là cách của ngài a?
Hơi nhúc nhích thân mình, Quý Hồng chớp mắt dùng một loại ngữ khí nũng nịu bực tức nói với Bùi Đông Lai đang ngồi trước mặt, âm điệu nghe như làm nũng.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt quyến rũ của nàng, thêm nữa lúc trưa nàng cùng Bùi Đông Lai bồi tiếp Bạch Quốc Du ăn một bữa trưa, uống nhiều rượu nên khuôn mặt đỏ ửng trông thấy, giờ phối hợp cùng thái độ nũng nịu kia quả thực mê người, dù là Bùi Đông Lai định lực kinh người nhưng cũng xuất hiện phản ứng nam nhân, cây thương giữa hai đùi nhẹ nhàng ngóc lên.
Để che dấu sự xấu hổ, Bùi Đông Lai không lập tức trả lời câu hỏi của Quý Hồng mà bưng một ly trà lên uống một ngụm, lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Trưa nay lúc ăn cơm thì cô đã thấy Bạch Quốc Du nói rất rõ ràng, trước mắt mặc dù thế cục đã định nhưng sau này còn không ít chuyện cần phải xử lý.
- Vậy cậu bắt tôi ở đây làm công cho cậu, còn cậu thì quay về Đông Hải ănchơi phóng khoáng hả?"
Quý Hồng không biết vô tình hay cố ý liếc qua cái lều nhỏ giương lên giữa hai đùi Bùi Đông Lai, khóe miêng hơi mỉm cười.
Từ sau khi Quý Hồng từ địch nhân trở thành bằng hữu hợp tác đến giờ, Bùi Đông Lai đối với việc Quý Hồng trắng trợn câu dẫn mình cơ hồ không có giải pháp.
Lúc này Quý Hồng vô tình hay hữu ý nhìn lướt qua hai chân của hắn khiến hắn vô cùng vất vả mới có thể áp chế dục vọng trong lòng.
Có người từng nói, người thành công khác với người bình thường ở chỗ có khống chế được dục vọng của mình hay không.
Từ trước tới giờ Bùi Đông Lai không phải người dễ xúc động, hiện tại đối mặt với Quý Hồng cũng như thế, hắn áp chế sự kích động dưới hạ thể xuống, lí trí cho hắn biết lúc này không thể làm như vậy.
Trên ghế salon, hắn nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương rồi đưa ra cho Quý Hồng một lý do khiến nàng suýt nữa nhảy dựng lên mắng hắn:
- Hôm nay đã mùng 6 rồi, ngày mai tôi muốn đi học lại.
- Đến trường? Lão bản thân ái của ta, cậu vẫn còn đùa được sao, không biết giữ liêm sỉ sao?
Trên ghế đối diện, Quý Hồng ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai hệt như một oán phụ bình thường. Nàng tực giận nói:
- Lấy thân phận cậu ngươi bây giờ, địa vịa cùng quyền thế như vậy thì dù muốn văn bằng tốt nhất thế giới cũng không phải là việc khó chứ? Còn cần phải đi học sao?
- Cổ hiệu trưởng có ân với ta, hơn nữa còn hi vọng rất lớn vào ta, ta không muốn làm ông ấy thất vọng.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
- Huống chi ta còn trẻ, có rất nhiều thứ cần học tập, ít nhất ở chỗ của Cổ hiệu trưởng, ta có thể học được một số điều quý giá mà có thể trong tương lai không xa sẽ trở thành lá bài tẩy và lợi thế của ta.
Giờ thì Quý Hồng không còn sốt ruột phản bác mà lại làm bộ dáng như suy nghĩ điều gì đó, như muốn hiểu ngụ ý của Bùi Đông Lai.
Theo một khía cạnh mà nói thì nàng nguyện ý làm công cho Bùi Đông Lai cũng vì nguyên nhân nàng đã nhìn năng lực của Bùi Đông Lai bằng một con mắt khác xưa.
"Reng….Reng..."
Sau đó, không đợi Quý Hồng lấy lại tinh thần thì túi áo Bùi Đông Lai đã rung lên.
Bùi Đông Lai không để ý tới Quý Hồng nữa mà lấy điện thoại di động ra, có cuộc gọi của Ngô Vũ Trạch.
- Vũ Trạch, làm sao thế?
Điện thoại được kết nối, Bùi Đông Lai mang theo vào phần nghi hoặc hỏi han, theo ước định của hắn và Ngô Vũ Trạch thì sau khi Vũ Trạch đưa Tô Thi Vận đến sân bay rồi trở về Đông Hải thì mới gặp mặt, giờ còn kém hai tiếng.
- Đông…Đông Lai
Đầu kia điện thoại, Ngô Vũ Trạch xấu hổ nói:
- Thi Vận hỏi ka rốt cuộc là ai dồn Tô gia tới tuyệt cảnh, ka nói là chú, hơn nữa còn nói về chuyện bạn của chú nữa…
- Anh kháo, Vũ Trạch, chú không còn chút liêm sỉ sao?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười mắng nhưng trong lòng hoàn toàn không có ý trách cứ, dù sao hắn cũng biết Ngô Vũ Trạch muốn giải tỏa hiềm khích với Tô Thi Vận thì khẳng định phải thành thật với nàng, huống chi sau này Tô Thi Vận còn ở chung phòng với Đông Tuyết, kiểu gì cũng biết chuyện.
- Lần này ka vô sỉ, chú muốn chém giết gì kiểu gì thì ka nhận hết.
Ngô Vũ Trạch dùng một bộ dạng lợn chết không sợ nước nóng nói tiếp:
- Bất quá, Thi Vận nói trước khi về Yên Kinh muốn gặp mặt chú để nói một tiếng cảm ơn.
- Đừng, không cần đâu.
Bùi Đông Lai cười khổ nói.
- Bùi Đông Lai, tớ và Tần Đông Tuyết là bạn cùng phòng, cậu muốn ta khen cậu trước mặt nàng hay tố cáo tội trạng của ngươi đây?
Không đợi Ngô Vũ Trạch mở miệng, Tô Thi Vận ở một bên đã đoạt lời, uy hiếp trắng trợn:
- Tớ lại nghe nói, cậu với Đông Hải Liễu Nguyệt vô cùng thân thiết, hơn nữa hoa hậu giảng đường của ĐH Đông Hải không phải đang theo đuổi cậu sao.
"—— "
Đầu Bùi Đông Lai bốc lên một làn khói đen.
Mười phút sau.
Được Bùi Đông Lai cho phép,, Ngô Vũ Trạch mang theo Tô Thi Vận đến căn phòng xa hoa của Bùi Đông Lai ở khách sạn Shopie Tây Hồ.
Sau khi vào phòng, vì trót trọng sắc khinh bạn nên Vũ Trạch hổ thẹn ngoan ngoãn đứng cạnh Tô Thi Vận, không dám chủ động chào hỏi Bùi Đông Lai, nhưng ngược lại Tô Thi Vận lại ra dáng thục nữ, cúi người nói:
- Bùi Đông Lai, cám ơn cậu.
Tô Thi Vận sở dĩ long trọng cảm ơn Bùi Đông Lai như vậy là vì nàng hiểu rõ nếu không có lời nói của Bùi Đông Lai thì dù nàng và Ngô Vũ Trạch đều yêu thương đối phương nhưng xác suất đến với nhau có lẽ không vượt quá 0.1%, hai người có thể sẽ luôn luôn như lúc trước, mãi mãi hiểu lầm, hiểu lầm cả đời.
Không có Bùi Đông Lai thì không có Ngô Vũ Trạch ngày hôm nay, tự nhiên không thể khiến người Tô gia chấp nhận, ngược lại chỉ là sự xem thường và sỉ nhục.
Mặc dù hiểu tại sao Tô THi Vận phải cám ơn mình nhưng chính mắt nhìn thấy bộ dáng này của nàng thì Bùi Đông Lai nhiều ít cũng phải xấu hổ, cười trừ nói:
- Không cần tạ ơn, sau này nhớ nói tốt cho tớ vài câu trước mặt Đông Tuyết là được.
- Điều đó là chắc chắn…
Thân là bạn cùng phòng với Tần Đông Tuyết, Tô Thi Vận chẳng những biết thân phận chân chính của Tần Đông Tuyết mà theo thời gian nàng còn biết được Bùi Đông Lai cùng chuyện tình giữa hai người.
Trong tình hình ấy, nàng hiểu rõ nếu Bùi Đông Lai thực sự muốn ở cùng Tần Đông Tuyết thì khó khăn cần vượt qua còn phải nhiều hơn nàng cùng Ngô Vũ Trạch rất nhiều.
Những thứ khác không nói, nàng mơ hồ nghe nói người được xưng là thái tử Diệp gia đã đem Tần Đông Tuyết đánh đồng thành Thái tử phi của mình.
Trong suy nghĩ của nàng, trong vòng bốn năm, hi vọng Bùi Đông Lai có thể chiến thắng được thái tử Diệp Tranh Vanh kia thực sự quá nhỏ, quá nhỏ. Nếu không phải Bùi Đông Lai lẩm chuyện kinh thiên động địa ở Hàng Hồ kia, nàng cho rằng việc này từ đầu đã không có khả năng.
Bởi vì lí do kịp giờ máy bay, Tô Thi Vận cũng không ở lâu, ngược lại nàng chỉ ở trong phòng Bùi Đông Lai mười phút liền cùng Ngô Vũ Trạch rời đi.
Chỉ là.
Trước khi đi, Tô Thi Vận nói với Bùi Đông Lai một điều, thực ra Tần Đông Tuyết da mặt mỏng không có chủ động chụp ảnh cùng Bùi Đông Lai, nhưng trong lòng nàng lại rất muốn biết Bùi Đông Lai bây giờ biến thành bộ dáng gì.
Tô Thi Vận sử dụng đại sát khí Tần Đông Tuyết này khiến Bùi Đông Lai dở khóc dở cười nhận lời, hơn nữa còn phải mặc một bộ quần áo thật menly, kết quả khiến Ngô Vũ Trạch suýt chút nữa cười ra nước mắt.
Nửa giờ sau, Tô Thi Vận lên máy bay, Ngô Vũ Trạch quay lại khách sạn Shopie Tây Hồ.
- Đông Lai, cha của ka muốn mời chú ăn bữa trưa, chi bằng chú theo ka về nhà ka trước, sau đó mới trở về Đông Hải?
Sau khi trở về khách sạn, Ngô Vũ Trạch nhớ lời cha dặn mà hỏi Bùi Đông Lai.
- Mấy người Hạ Y Na đã nhiều lần gọi điện thúc dục, nếu trước khi trời tối chúng ta không quay về thì rất có thể nàng sẽ đến Hàng Hồ làm thịt chúng ta mất.
Bùi Đông Lai cười mắng một câu, sau đó lại nói:
- Chờ lúc thích hợp ka nhất định sẽ đích thân bái phỏng bác Ngô.
Ngạc nhiên nghe được nửa câu sau của Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch tỉnh ngộ, thầm mắng mình hồ đồ. Bùi Đông Lai dùng Hạ Y Na làm lá chắn là giả, chẳng qua chưa muốn bại lộ nên không muốn gặp cha mình.
Sau đó, khi Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch đang trên đường về thì ở đại học Đông Hải, trong phòng ngủ của nữ sinh, Hạ Y Na đang đắp màng làm đẹp mặt thì nghe thấy điện thoại kêu, nàng cầm lấy di động ra ban công nghe điện.
- Hạ Y Na, con rốt cuộc có lương tâm hay không vậy?
Điện thoại vừa thông thì trong tai đã vang lên âm thanh high-decibel tức giận của mẫu thân Hạ Y Na.
Dường như đã đoán được Tống Hân sẽ rống lên như thế, Hạ Y Na để điện thoại sang một bên chờ cho Tống Hân gào xong mới đưa đến cạnh tai:
- Tống Hân, chả lẽ mẹ không nói chuyện ôn nhu một chút được sao? Thật không hiểu nổi tại sao lúc trước Hạ bàn tử lại nhìn trúng mẹ.
- Nha đầu chết tiệt kia, lão nương có điểm gì không ôn nhu sao?
- Mẹ thấy có nữ nhân ôn nhu nào há miệng là xưng lão nương không?
"..."
Tống Hân không nói gì, lúc sau thái độ quay ngoắt 180 độ:
- Nữ nhi bảo bối, con đang làm gì đó?
- Con đang đắp mặt nạ, mẹ cũng biết khi đắp mặt nạ không thể nói nhiều, nếu không sẽ hiện nếp nhăn, thế nên có gì mẹ nói nhanh đi.
Hạ Y Na vừa nói vừa gẩy một lớp màng ra.
"Tê…"
Đầu bên kia truyền tới tiếng tức giận của Tống Hân, bất quá nghĩ tới lời dặn dò của Hà Hạ, nàng đành cười hỏi:
- Nữ nhi bảo bối, đã thu phục được tiểu nam nhân kia chưa?
- Đang trong quá trình tiến hành.
Hạ Y Na dường như không biết hai từ thẹn thùng viết như thế nào.
- Nữ nhi bảo bối, nếu không được thì đổi mục tiêu đi?
Tống Hân dụ dỗ nói.
- Mẹ cảm thấy con có phải loại người dễ lùi bước không?
Hạ Y Na nói xong lại cảm thấy không bình thường,
- Không đúng, Tống Hân, mẹ luôn luôn bày mưu tính kế cho con, sao hôm nay lại đổi tính muốn con từ bỏ thế?
"Nữ nhi bảo bối, Hạ bàn tử nói với ta, Đông Hải Quý Hồng liên hợp với Bạch Gia làm làm gỏi Phương Gia, thế lực đang mở rộng." NGữ khí Tống Hân nghiêm túc vài phần. "Mấy năm nay Liễu Nguyệt luôn bị Quý HỒng ép tới không thở nổi, hiện tại thế lực của Quý Hồng đã mạnh, lại có Bạch Gia hậu thuẫn, khẳng định Liễu Nguyệt không phải đối thủ. Mà nghe nói tên nam nhân kia có quan hệ gần gũi với Liễu Nguyệt, sau này khó tránh khỏi tai bay vạ gió. Nếu hắn có chuyện gì không may xảy ra mẹ sợ con thương tâm.
"Chỉ sợ không phải! Hạ bàn tử chẳng qua sợ chuốc lấy tai họa liên lụy nên mới bảo mẹ nói thế với con a?" Hạ Y Na tức giận nói: "Hừ, Tống Hân, mẹ nói cho Hạ bàn tử biết, chuyện ở Hồ Giang ông ấy làm rùa đen rút đầu con cho qua, lần sau nếu con tìm ông ấy hỗ trợ mà ông ấy khước từ thì cong với ông ấy sẽ tuyệt giao! Còn có… Mẹ mà còn quan hệ mật thiết với ông ấy con cũng tuyệt giao với mẹ!"
"Ba!"
Vừa dứt lời, Hạ Y Na lập tức cúp điện thoại.
"Hạ bàn tử, đều tại ông, chút nữa thì Y Na đã tuyệt giao với ta!" Thấy Hạ Y Na cúp điện thoại, bên kia Tống Hân không khách khí thẳng tay ném chiếc điện thoại đi, níu lấy lỗ tay Hạ Hà vận dụng công phu Sư Tử Hống.
"Lão bà đại nhân, ta cam đoan sẽ không có lần thứ hai."
Mắt thấy Tống Hân nổi bão, Hạ Hà ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, trong mắt lóe lên sự khôn ngoan.
Đằng sau bộ mặt giả tạo kia là một vẻ mặt ngưng trọng.
Bởi vì hắn biết rõ dù không có Bạch gia hậu thuẫn thì hắn cũng chưa chắc có thể đấu lại được vị Xà nữ mà quá nửa nam nhân kiêng kị kia, huống chi còn có Bạch gia đứng phía sau.
Hạ Y Na lại không hề lo lắng.
Vụ án Tào Nghiễm Giang là một trường hợp như thế.
Khi dân chúng còn đang thảo luận xem vụ án Tào Nghiễm Giang cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào thì một số người có thân phận đặc thù trong cái vòng luẩn quẩn ấy đã biết rõ - Tào Nghiễm Giang trở thành vật hi sinh khi Bạch gia trả thù Diệp gia, mẹ con Phương Hiểu Hồng, Phương Thế Kiệt trở thành vật bồi táng Tào Ngiễm Giang, mà tài sản Phương gia để lại lần lượt bị các thế lực lớn chia chác.
Mà cái gọi là đặc thù trong vòng luẩn quẩn ấy kì thật cùng hai chữ Hồng Sắc trong Hồng Sắc gia tộc tuy khác nhau nhưng bản chất giống nhau tới kì diệu - hai chữ đó quyết định quyền lực của bọn hắn, thân phận, địa vị, cũng quyết định độ hiểu biết của hắn với một sự tình nhất định.
Đối với đại bộ phận người thuộc cái vòng luẩn quẩn ấy mà nói thì bọn họ cho rằng việc này dính dáng tới sự tranh đấu của rất nhiều thế lực, cuối cùng để cho vị Xà nữ mà quá nửa nam nhân của cả nước phải kiêng kị kia hóa thành mãnh long quá giang, nuốt lấy con rắn độc Phương gia, trở thành người chiến thắng.
Còn các thành viên trung tâm các gia tộc Diệp, Tần, Bạch, Tiêu đều hiểu được, Quý Hồng kia cũng chỉ là một con cờ bên ngoài.
Người nắm quyền chính thức phải là Bùi Đông Lai.
Sau giờ Ngọ, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cử sổ thủy tinh chiếu vào trong phòng cấp Tổng thống của khách sạn Shophie Tây Hồ, Quý Hồng như mọi ngày ở biệt thự của mình, cởi giày cao gót cuộn tròn trên ghế salon, để lộ ra đôi chân ngọc trắng tinh, đối với các nam nhân mà nói thì thực là một đại sát khí.
Giờ phút này nàng giống như một pho tượng mĩ nhân đang ngủ, hoặc như một xà nữ lười nhác, toàn thân tản mát ra sự dễ thương đặc thù của nữ nhân, sự dễ thương, quyến rũ ấy quả thực vô cùng mãnh liệt, có lực hấp dẫn không thể kháng cự với mọi nam nhân.
- Lão bản, buông bỏ trách nhiệm không phải là cách của ngài a?
Hơi nhúc nhích thân mình, Quý Hồng chớp mắt dùng một loại ngữ khí nũng nịu bực tức nói với Bùi Đông Lai đang ngồi trước mặt, âm điệu nghe như làm nũng.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt quyến rũ của nàng, thêm nữa lúc trưa nàng cùng Bùi Đông Lai bồi tiếp Bạch Quốc Du ăn một bữa trưa, uống nhiều rượu nên khuôn mặt đỏ ửng trông thấy, giờ phối hợp cùng thái độ nũng nịu kia quả thực mê người, dù là Bùi Đông Lai định lực kinh người nhưng cũng xuất hiện phản ứng nam nhân, cây thương giữa hai đùi nhẹ nhàng ngóc lên.
Để che dấu sự xấu hổ, Bùi Đông Lai không lập tức trả lời câu hỏi của Quý Hồng mà bưng một ly trà lên uống một ngụm, lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Trưa nay lúc ăn cơm thì cô đã thấy Bạch Quốc Du nói rất rõ ràng, trước mắt mặc dù thế cục đã định nhưng sau này còn không ít chuyện cần phải xử lý.
- Vậy cậu bắt tôi ở đây làm công cho cậu, còn cậu thì quay về Đông Hải ănchơi phóng khoáng hả?"
Quý Hồng không biết vô tình hay cố ý liếc qua cái lều nhỏ giương lên giữa hai đùi Bùi Đông Lai, khóe miêng hơi mỉm cười.
Từ sau khi Quý Hồng từ địch nhân trở thành bằng hữu hợp tác đến giờ, Bùi Đông Lai đối với việc Quý Hồng trắng trợn câu dẫn mình cơ hồ không có giải pháp.
Lúc này Quý Hồng vô tình hay hữu ý nhìn lướt qua hai chân của hắn khiến hắn vô cùng vất vả mới có thể áp chế dục vọng trong lòng.
Có người từng nói, người thành công khác với người bình thường ở chỗ có khống chế được dục vọng của mình hay không.
Từ trước tới giờ Bùi Đông Lai không phải người dễ xúc động, hiện tại đối mặt với Quý Hồng cũng như thế, hắn áp chế sự kích động dưới hạ thể xuống, lí trí cho hắn biết lúc này không thể làm như vậy.
Trên ghế salon, hắn nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương rồi đưa ra cho Quý Hồng một lý do khiến nàng suýt nữa nhảy dựng lên mắng hắn:
- Hôm nay đã mùng 6 rồi, ngày mai tôi muốn đi học lại.
- Đến trường? Lão bản thân ái của ta, cậu vẫn còn đùa được sao, không biết giữ liêm sỉ sao?
Trên ghế đối diện, Quý Hồng ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai hệt như một oán phụ bình thường. Nàng tực giận nói:
- Lấy thân phận cậu ngươi bây giờ, địa vịa cùng quyền thế như vậy thì dù muốn văn bằng tốt nhất thế giới cũng không phải là việc khó chứ? Còn cần phải đi học sao?
- Cổ hiệu trưởng có ân với ta, hơn nữa còn hi vọng rất lớn vào ta, ta không muốn làm ông ấy thất vọng.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
- Huống chi ta còn trẻ, có rất nhiều thứ cần học tập, ít nhất ở chỗ của Cổ hiệu trưởng, ta có thể học được một số điều quý giá mà có thể trong tương lai không xa sẽ trở thành lá bài tẩy và lợi thế của ta.
Giờ thì Quý Hồng không còn sốt ruột phản bác mà lại làm bộ dáng như suy nghĩ điều gì đó, như muốn hiểu ngụ ý của Bùi Đông Lai.
Theo một khía cạnh mà nói thì nàng nguyện ý làm công cho Bùi Đông Lai cũng vì nguyên nhân nàng đã nhìn năng lực của Bùi Đông Lai bằng một con mắt khác xưa.
"Reng….Reng..."
Sau đó, không đợi Quý Hồng lấy lại tinh thần thì túi áo Bùi Đông Lai đã rung lên.
Bùi Đông Lai không để ý tới Quý Hồng nữa mà lấy điện thoại di động ra, có cuộc gọi của Ngô Vũ Trạch.
- Vũ Trạch, làm sao thế?
Điện thoại được kết nối, Bùi Đông Lai mang theo vào phần nghi hoặc hỏi han, theo ước định của hắn và Ngô Vũ Trạch thì sau khi Vũ Trạch đưa Tô Thi Vận đến sân bay rồi trở về Đông Hải thì mới gặp mặt, giờ còn kém hai tiếng.
- Đông…Đông Lai
Đầu kia điện thoại, Ngô Vũ Trạch xấu hổ nói:
- Thi Vận hỏi ka rốt cuộc là ai dồn Tô gia tới tuyệt cảnh, ka nói là chú, hơn nữa còn nói về chuyện bạn của chú nữa…
- Anh kháo, Vũ Trạch, chú không còn chút liêm sỉ sao?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười mắng nhưng trong lòng hoàn toàn không có ý trách cứ, dù sao hắn cũng biết Ngô Vũ Trạch muốn giải tỏa hiềm khích với Tô Thi Vận thì khẳng định phải thành thật với nàng, huống chi sau này Tô Thi Vận còn ở chung phòng với Đông Tuyết, kiểu gì cũng biết chuyện.
- Lần này ka vô sỉ, chú muốn chém giết gì kiểu gì thì ka nhận hết.
Ngô Vũ Trạch dùng một bộ dạng lợn chết không sợ nước nóng nói tiếp:
- Bất quá, Thi Vận nói trước khi về Yên Kinh muốn gặp mặt chú để nói một tiếng cảm ơn.
- Đừng, không cần đâu.
Bùi Đông Lai cười khổ nói.
- Bùi Đông Lai, tớ và Tần Đông Tuyết là bạn cùng phòng, cậu muốn ta khen cậu trước mặt nàng hay tố cáo tội trạng của ngươi đây?
Không đợi Ngô Vũ Trạch mở miệng, Tô Thi Vận ở một bên đã đoạt lời, uy hiếp trắng trợn:
- Tớ lại nghe nói, cậu với Đông Hải Liễu Nguyệt vô cùng thân thiết, hơn nữa hoa hậu giảng đường của ĐH Đông Hải không phải đang theo đuổi cậu sao.
"—— "
Đầu Bùi Đông Lai bốc lên một làn khói đen.
Mười phút sau.
Được Bùi Đông Lai cho phép,, Ngô Vũ Trạch mang theo Tô Thi Vận đến căn phòng xa hoa của Bùi Đông Lai ở khách sạn Shopie Tây Hồ.
Sau khi vào phòng, vì trót trọng sắc khinh bạn nên Vũ Trạch hổ thẹn ngoan ngoãn đứng cạnh Tô Thi Vận, không dám chủ động chào hỏi Bùi Đông Lai, nhưng ngược lại Tô Thi Vận lại ra dáng thục nữ, cúi người nói:
- Bùi Đông Lai, cám ơn cậu.
Tô Thi Vận sở dĩ long trọng cảm ơn Bùi Đông Lai như vậy là vì nàng hiểu rõ nếu không có lời nói của Bùi Đông Lai thì dù nàng và Ngô Vũ Trạch đều yêu thương đối phương nhưng xác suất đến với nhau có lẽ không vượt quá 0.1%, hai người có thể sẽ luôn luôn như lúc trước, mãi mãi hiểu lầm, hiểu lầm cả đời.
Không có Bùi Đông Lai thì không có Ngô Vũ Trạch ngày hôm nay, tự nhiên không thể khiến người Tô gia chấp nhận, ngược lại chỉ là sự xem thường và sỉ nhục.
Mặc dù hiểu tại sao Tô THi Vận phải cám ơn mình nhưng chính mắt nhìn thấy bộ dáng này của nàng thì Bùi Đông Lai nhiều ít cũng phải xấu hổ, cười trừ nói:
- Không cần tạ ơn, sau này nhớ nói tốt cho tớ vài câu trước mặt Đông Tuyết là được.
- Điều đó là chắc chắn…
Thân là bạn cùng phòng với Tần Đông Tuyết, Tô Thi Vận chẳng những biết thân phận chân chính của Tần Đông Tuyết mà theo thời gian nàng còn biết được Bùi Đông Lai cùng chuyện tình giữa hai người.
Trong tình hình ấy, nàng hiểu rõ nếu Bùi Đông Lai thực sự muốn ở cùng Tần Đông Tuyết thì khó khăn cần vượt qua còn phải nhiều hơn nàng cùng Ngô Vũ Trạch rất nhiều.
Những thứ khác không nói, nàng mơ hồ nghe nói người được xưng là thái tử Diệp gia đã đem Tần Đông Tuyết đánh đồng thành Thái tử phi của mình.
Trong suy nghĩ của nàng, trong vòng bốn năm, hi vọng Bùi Đông Lai có thể chiến thắng được thái tử Diệp Tranh Vanh kia thực sự quá nhỏ, quá nhỏ. Nếu không phải Bùi Đông Lai lẩm chuyện kinh thiên động địa ở Hàng Hồ kia, nàng cho rằng việc này từ đầu đã không có khả năng.
Bởi vì lí do kịp giờ máy bay, Tô Thi Vận cũng không ở lâu, ngược lại nàng chỉ ở trong phòng Bùi Đông Lai mười phút liền cùng Ngô Vũ Trạch rời đi.
Chỉ là.
Trước khi đi, Tô Thi Vận nói với Bùi Đông Lai một điều, thực ra Tần Đông Tuyết da mặt mỏng không có chủ động chụp ảnh cùng Bùi Đông Lai, nhưng trong lòng nàng lại rất muốn biết Bùi Đông Lai bây giờ biến thành bộ dáng gì.
Tô Thi Vận sử dụng đại sát khí Tần Đông Tuyết này khiến Bùi Đông Lai dở khóc dở cười nhận lời, hơn nữa còn phải mặc một bộ quần áo thật menly, kết quả khiến Ngô Vũ Trạch suýt chút nữa cười ra nước mắt.
Nửa giờ sau, Tô Thi Vận lên máy bay, Ngô Vũ Trạch quay lại khách sạn Shopie Tây Hồ.
- Đông Lai, cha của ka muốn mời chú ăn bữa trưa, chi bằng chú theo ka về nhà ka trước, sau đó mới trở về Đông Hải?
Sau khi trở về khách sạn, Ngô Vũ Trạch nhớ lời cha dặn mà hỏi Bùi Đông Lai.
- Mấy người Hạ Y Na đã nhiều lần gọi điện thúc dục, nếu trước khi trời tối chúng ta không quay về thì rất có thể nàng sẽ đến Hàng Hồ làm thịt chúng ta mất.
Bùi Đông Lai cười mắng một câu, sau đó lại nói:
- Chờ lúc thích hợp ka nhất định sẽ đích thân bái phỏng bác Ngô.
Ngạc nhiên nghe được nửa câu sau của Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch tỉnh ngộ, thầm mắng mình hồ đồ. Bùi Đông Lai dùng Hạ Y Na làm lá chắn là giả, chẳng qua chưa muốn bại lộ nên không muốn gặp cha mình.
Sau đó, khi Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch đang trên đường về thì ở đại học Đông Hải, trong phòng ngủ của nữ sinh, Hạ Y Na đang đắp màng làm đẹp mặt thì nghe thấy điện thoại kêu, nàng cầm lấy di động ra ban công nghe điện.
- Hạ Y Na, con rốt cuộc có lương tâm hay không vậy?
Điện thoại vừa thông thì trong tai đã vang lên âm thanh high-decibel tức giận của mẫu thân Hạ Y Na.
Dường như đã đoán được Tống Hân sẽ rống lên như thế, Hạ Y Na để điện thoại sang một bên chờ cho Tống Hân gào xong mới đưa đến cạnh tai:
- Tống Hân, chả lẽ mẹ không nói chuyện ôn nhu một chút được sao? Thật không hiểu nổi tại sao lúc trước Hạ bàn tử lại nhìn trúng mẹ.
- Nha đầu chết tiệt kia, lão nương có điểm gì không ôn nhu sao?
- Mẹ thấy có nữ nhân ôn nhu nào há miệng là xưng lão nương không?
"..."
Tống Hân không nói gì, lúc sau thái độ quay ngoắt 180 độ:
- Nữ nhi bảo bối, con đang làm gì đó?
- Con đang đắp mặt nạ, mẹ cũng biết khi đắp mặt nạ không thể nói nhiều, nếu không sẽ hiện nếp nhăn, thế nên có gì mẹ nói nhanh đi.
Hạ Y Na vừa nói vừa gẩy một lớp màng ra.
"Tê…"
Đầu bên kia truyền tới tiếng tức giận của Tống Hân, bất quá nghĩ tới lời dặn dò của Hà Hạ, nàng đành cười hỏi:
- Nữ nhi bảo bối, đã thu phục được tiểu nam nhân kia chưa?
- Đang trong quá trình tiến hành.
Hạ Y Na dường như không biết hai từ thẹn thùng viết như thế nào.
- Nữ nhi bảo bối, nếu không được thì đổi mục tiêu đi?
Tống Hân dụ dỗ nói.
- Mẹ cảm thấy con có phải loại người dễ lùi bước không?
Hạ Y Na nói xong lại cảm thấy không bình thường,
- Không đúng, Tống Hân, mẹ luôn luôn bày mưu tính kế cho con, sao hôm nay lại đổi tính muốn con từ bỏ thế?
"Nữ nhi bảo bối, Hạ bàn tử nói với ta, Đông Hải Quý Hồng liên hợp với Bạch Gia làm làm gỏi Phương Gia, thế lực đang mở rộng." NGữ khí Tống Hân nghiêm túc vài phần. "Mấy năm nay Liễu Nguyệt luôn bị Quý HỒng ép tới không thở nổi, hiện tại thế lực của Quý Hồng đã mạnh, lại có Bạch Gia hậu thuẫn, khẳng định Liễu Nguyệt không phải đối thủ. Mà nghe nói tên nam nhân kia có quan hệ gần gũi với Liễu Nguyệt, sau này khó tránh khỏi tai bay vạ gió. Nếu hắn có chuyện gì không may xảy ra mẹ sợ con thương tâm.
"Chỉ sợ không phải! Hạ bàn tử chẳng qua sợ chuốc lấy tai họa liên lụy nên mới bảo mẹ nói thế với con a?" Hạ Y Na tức giận nói: "Hừ, Tống Hân, mẹ nói cho Hạ bàn tử biết, chuyện ở Hồ Giang ông ấy làm rùa đen rút đầu con cho qua, lần sau nếu con tìm ông ấy hỗ trợ mà ông ấy khước từ thì cong với ông ấy sẽ tuyệt giao! Còn có… Mẹ mà còn quan hệ mật thiết với ông ấy con cũng tuyệt giao với mẹ!"
"Ba!"
Vừa dứt lời, Hạ Y Na lập tức cúp điện thoại.
"Hạ bàn tử, đều tại ông, chút nữa thì Y Na đã tuyệt giao với ta!" Thấy Hạ Y Na cúp điện thoại, bên kia Tống Hân không khách khí thẳng tay ném chiếc điện thoại đi, níu lấy lỗ tay Hạ Hà vận dụng công phu Sư Tử Hống.
"Lão bà đại nhân, ta cam đoan sẽ không có lần thứ hai."
Mắt thấy Tống Hân nổi bão, Hạ Hà ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, trong mắt lóe lên sự khôn ngoan.
Đằng sau bộ mặt giả tạo kia là một vẻ mặt ngưng trọng.
Bởi vì hắn biết rõ dù không có Bạch gia hậu thuẫn thì hắn cũng chưa chắc có thể đấu lại được vị Xà nữ mà quá nửa nam nhân kiêng kị kia, huống chi còn có Bạch gia đứng phía sau.
Hạ Y Na lại không hề lo lắng.
/751
|