Khi nữ nhân có thai với một nam nhân, thường thường nữ nhân sẽ trở thành đồ chơi của nam nhân kia.
Đây là lời của Ngô Vũ Trạch nói Quách Lệ Na khi hai người chia tay.
Bời vì không tin lời nói của Ngô Vũ Trạch, cho nên khi chia tay Ngô Vũ Trạch, ban đêm Quách Lệ Na liền đi tìm Ngưu Hải Đào, kết quả cuối cùng giống như lời nói của Ngô Vũ Trạch, liền bị Ngưu Hải Đào biến thành đồ chơi.
Có lẽ bị Ngưu Hải Đào đả kích không nhẹ, có lẽ không biết đối mặt như thế nào với Hạ Y Na, nên suốt ba ngày Quách Lệ Na không lộ diện.
Tuy rằng Hạ Y Na đối với việc gây tội của Quách Lệ Na tức giận không nhẹ, nhưng nhớ lại tình cảm ngày xưa, nên gọi điện thoại cho Quách Lệ Na, ở trong điện thoại Quách Lệ Na nói lời xin lỗi với Hạ Y Na, đồng thời nói muốn đi ra ngoài giải sầu.
Bời vì Quách Lệ Na giải thích, cơn giận trong lòng Hạ Y Na giảm bớt vài phần, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của nàng, nàng lại biến thành đóa hoa đầy sức sống.
- Bùi Đông Lai, cậu biết chơi bóng rổ sao?
Hôm nay, giữa giờ nghỉ ngơi tiết thứ nhất, Hạ Y Na chủ động đi đến bênh cạnh Bùi Đông Lai hỏi.
- Làm sao vậy?
Đông Lai vốn đang ôn tập lại bài giảng khi nãy của thầy giáo, ngạc nhiên nghe được lời nói của Hạ Y Na, theo bản năng hỏi.
- Là thế này, trường học mới quyết định tổ chức cuộc thi tranh tài bóng rổ, mà tớ lại là đội trưởng đội cổ động viên, sinh viên năm nhất Ngô Vũ Trạch cùng Cổ Văn Cảnh đều báo danh tham gia trận đấu.
Mặc dù là ngày đó 2 người chút nữa XXX với nhau, nhưng mà dường như Hạ Y Na đã quên việc đó, cũng không có nhăn nhăn nhó nhó trước mặt Bùi Đông Lai, mà là vẫn tươi cười:
- Nếu cậu biết chơi bóng thì cũng gia nhập vào đội bóng rổ đi?
Ba ngày trước, Cổ Bồi Nguyên đem một ít tư liệu về mô hinh kinh tế giao cho Bùi Đông Lai.
Trong thời gian ba ngày qua, Bùi Đông Lai ngoại trừ buổi sáng dành thời gian luyện công, luyện quyền, ban ngày đi học, thời gian còn lại dành hết tâm trí vào đống tư liệu kia, không có thời gian để ý đến chuyện khác.
Ở dưới tình hình này, đối mặt với lời mời của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai do dự một chút, nói:
- Tớ sẽ không tham gia.
- Tại sao?
Đôi lông mày Hạ Y Na khẽ nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn khiêu gợi nói:
- Mấy người chúng tớ đều tham gia, chẳng lẽ cậu muốn đứng ngoài, như vậy thật mất đoàn kết tập thể.
- Ngô…
Bị Hạ Y Na nói như thế, Bùi Đông lai không khỏi cảm thấy xấu hổ, tuy rằng xấu hổ nhưng cảm thấy lấy lý do đang nghiên cứu mô hình kinh tế làm lý do cự tuyệt thì không tốt lắm, đành phải nói dối:
- Tớ chỉ chơi bóng rổ vài làn, trình độ bóng rổ vẫn còn kém lắm.
- Được rồi.
Nghe được Bùi Đông Lai nói nhủ vậy, Hạ Y Na do dự một chút, không cưỡng cầu Bùi Đông Lai nữa, dù sao nàng cũng biết nếu muốn gia nhập đội bóng rổ, kỹ thuật quá kém nhất định là không đạt.
Thấy Hạ Y Na không nói vậy, Bùi Đông Lai ầm thầm thở ra.
- Tuy rằng cậu không gia nhập đội bóng rổ, nhưng cũng không thể không có mặt, như vậy đi, khi trận đấu bắt đầu, cậu nhất định phải có mặt để cổ vũ đám người Vũ Trạch.
Hạ Y Na suy nghĩ, mở miệng lần nữa, cố gắng thông qua trận bóng rổ này để tiếp xúc Bùi Đông Lai nhiều hơn.
Bùi Đông Lai gật đầu cười khổ nói:
- Được rồi.
Không thể không nói, thân là nữ nhi của Hạ Hà, Hạ Y Na có phần làm những cô gái hâm mộ, ghen tị vẻ xinh đẹp cùng tiền tài, ngoài ra ít nhiều nàng cũng kế thừa một ít ưu điểm của Họa Hà.
Sáng sớm, Hạ Y Na đem tất cả nữ sinh khoa kinh tế năm nhất kéo vào đội cổ động viên.
Nói chung, ở thời học sinh tham gia phong trào thể dục thể thao, một mặt là yêu thích, còn nữa là hi vọng có thể bày ra ưu điểm, để có thể hấp dẫn kẻ khác giới, thỏa mãn hư vinh trong lòng.
Bởi vì Hạ Y Na đem tất cả nữ sinh học khoa kinh tế vào hết đội cổ động viên, tất cả nam sinh học khoa Kinh Tế, đều rối rít muốn ngay lập tức tham gia vào trận đấu bóng rổ.
Rơi vào đường cùng, thân là đội trưởng đội cổ động viên khoa Kinh Tế, Hạ Y Na trừng cầu ý kiến của Ngô Vũ trạch, quyết định sau buổi chiều ở sân bóng rổ tiến hành chọn lựa thành viên.
Buổi chiều tiết thứ nhất kết thúc, Bùi Đông Lai cũng không theo Ngô Vũ Trach cùng Cố Văn Cảnh đi tham gia tuyển chọn, mà là một mình trở lại ktx, giông như ba ngày trước, chăm chú xem tư liệu hôm trước Cổ Bồi Nguyên đưa.
" Reng… Reng"
Không biết qua bao lâu, điện thoại để trên mặt bàn rung lên.
Cầm lấy di động, Bùi Đông Lai giống như ngày thường, nhìn vào điện thoại thấy hình ảnh chụp của Tần Đông Tuyết hiện lên, liếc mắt một cái, sau đó mới bắt máy..
- Lão bản thân ái, cậu vung tay thật thoải mái a, cậu quả thực chẳng quan tâm.
Điện thoại chuyển đến, trong ống nghe truyền thanh âm của Qúy Hồng:
- Chẳng lẽ cậu không sợ tôi đem công lao cực khổ ngài kiếm được nuốt sạch hết sao?
- Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Cô đã nguyện ý giúp tôi làm việc, tôi tự nhiên yên tâm.
- Vô sỉ!
Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng vừa mới chấm dứt một cuộc đàm phán tức giận mắng một câu, sau đó nói:
- Tôi đã dựa theo phân phó của cậu, đem sự tình ở Hàng Hồ xử lý xong. Hiện giờ, thế lực ngầm của Phương Chấn Lưu do Phương Hồng Cương xử lý, tập đoàn Bảo Hồ vẫn do CEO Thái Kinh phụ trách, ngoài ra, Ngô Sinh cũng nhậm chức phụ trách tập đoàn Vân Đạt.
- Cực khổ cho cô rồi.
Nghe được Quý Hồng hồi báo, Bùi Đông Lai không khỏi âm thầm cảm thán Quý Hồng có thể ở trong thời gian ngắn làm được tất cả chuyện này, năng lực tuyệt không thể nghi ngờ.
- Nguyên bản tôi cho rằng bởi vì muốn chiếu cố bằng hữu của cậu mà để cho Ngô Sinh tiếp quản tập đoàn Vân Đạt là một quyết định sai lầm, nhưng nhìn tình hình mấy ngày qua, xem ra ánh mắt của cậu rất tốt, tuy rằng địa vị của Ngô Sinh ở thương giới Hàng Hồ không cao, nhưng những chuyện ở tập đoàn Vân Đạt hắn xử lý rất gọn gàng.
Lúc này, Quý Hồng không trêu trọc Bùi Đông Lai nữa, mà mang theo vài phần hưng phấn nói:
- Hơn nữa tôi tiếp xúc với hắn hai lần, phát hiện ra năng lực của hắn không chỉ như vậy. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có hắn xử lý tập đoàn Vân Đạt, tập đoàn Vân Đạt chắc chắn sẽ trở thành một cây hái ra tiền.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyên bản Bùi Đông Lai cũng hơi lo lắng đến năng lực của Ngô Sinh, hiện giờ nghe Quý Hồng nói như thế cũng nhẹ nhàng thở ra, về phần Quý Hồng nói nửa câu sau, hắn cũng đồng ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Đây là lời của Ngô Vũ Trạch nói Quách Lệ Na khi hai người chia tay.
Bời vì không tin lời nói của Ngô Vũ Trạch, cho nên khi chia tay Ngô Vũ Trạch, ban đêm Quách Lệ Na liền đi tìm Ngưu Hải Đào, kết quả cuối cùng giống như lời nói của Ngô Vũ Trạch, liền bị Ngưu Hải Đào biến thành đồ chơi.
Có lẽ bị Ngưu Hải Đào đả kích không nhẹ, có lẽ không biết đối mặt như thế nào với Hạ Y Na, nên suốt ba ngày Quách Lệ Na không lộ diện.
Tuy rằng Hạ Y Na đối với việc gây tội của Quách Lệ Na tức giận không nhẹ, nhưng nhớ lại tình cảm ngày xưa, nên gọi điện thoại cho Quách Lệ Na, ở trong điện thoại Quách Lệ Na nói lời xin lỗi với Hạ Y Na, đồng thời nói muốn đi ra ngoài giải sầu.
Bời vì Quách Lệ Na giải thích, cơn giận trong lòng Hạ Y Na giảm bớt vài phần, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của nàng, nàng lại biến thành đóa hoa đầy sức sống.
- Bùi Đông Lai, cậu biết chơi bóng rổ sao?
Hôm nay, giữa giờ nghỉ ngơi tiết thứ nhất, Hạ Y Na chủ động đi đến bênh cạnh Bùi Đông Lai hỏi.
- Làm sao vậy?
Đông Lai vốn đang ôn tập lại bài giảng khi nãy của thầy giáo, ngạc nhiên nghe được lời nói của Hạ Y Na, theo bản năng hỏi.
- Là thế này, trường học mới quyết định tổ chức cuộc thi tranh tài bóng rổ, mà tớ lại là đội trưởng đội cổ động viên, sinh viên năm nhất Ngô Vũ Trạch cùng Cổ Văn Cảnh đều báo danh tham gia trận đấu.
Mặc dù là ngày đó 2 người chút nữa XXX với nhau, nhưng mà dường như Hạ Y Na đã quên việc đó, cũng không có nhăn nhăn nhó nhó trước mặt Bùi Đông Lai, mà là vẫn tươi cười:
- Nếu cậu biết chơi bóng thì cũng gia nhập vào đội bóng rổ đi?
Ba ngày trước, Cổ Bồi Nguyên đem một ít tư liệu về mô hinh kinh tế giao cho Bùi Đông Lai.
Trong thời gian ba ngày qua, Bùi Đông Lai ngoại trừ buổi sáng dành thời gian luyện công, luyện quyền, ban ngày đi học, thời gian còn lại dành hết tâm trí vào đống tư liệu kia, không có thời gian để ý đến chuyện khác.
Ở dưới tình hình này, đối mặt với lời mời của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai do dự một chút, nói:
- Tớ sẽ không tham gia.
- Tại sao?
Đôi lông mày Hạ Y Na khẽ nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn khiêu gợi nói:
- Mấy người chúng tớ đều tham gia, chẳng lẽ cậu muốn đứng ngoài, như vậy thật mất đoàn kết tập thể.
- Ngô…
Bị Hạ Y Na nói như thế, Bùi Đông lai không khỏi cảm thấy xấu hổ, tuy rằng xấu hổ nhưng cảm thấy lấy lý do đang nghiên cứu mô hình kinh tế làm lý do cự tuyệt thì không tốt lắm, đành phải nói dối:
- Tớ chỉ chơi bóng rổ vài làn, trình độ bóng rổ vẫn còn kém lắm.
- Được rồi.
Nghe được Bùi Đông Lai nói nhủ vậy, Hạ Y Na do dự một chút, không cưỡng cầu Bùi Đông Lai nữa, dù sao nàng cũng biết nếu muốn gia nhập đội bóng rổ, kỹ thuật quá kém nhất định là không đạt.
Thấy Hạ Y Na không nói vậy, Bùi Đông Lai ầm thầm thở ra.
- Tuy rằng cậu không gia nhập đội bóng rổ, nhưng cũng không thể không có mặt, như vậy đi, khi trận đấu bắt đầu, cậu nhất định phải có mặt để cổ vũ đám người Vũ Trạch.
Hạ Y Na suy nghĩ, mở miệng lần nữa, cố gắng thông qua trận bóng rổ này để tiếp xúc Bùi Đông Lai nhiều hơn.
Bùi Đông Lai gật đầu cười khổ nói:
- Được rồi.
Không thể không nói, thân là nữ nhi của Hạ Hà, Hạ Y Na có phần làm những cô gái hâm mộ, ghen tị vẻ xinh đẹp cùng tiền tài, ngoài ra ít nhiều nàng cũng kế thừa một ít ưu điểm của Họa Hà.
Sáng sớm, Hạ Y Na đem tất cả nữ sinh khoa kinh tế năm nhất kéo vào đội cổ động viên.
Nói chung, ở thời học sinh tham gia phong trào thể dục thể thao, một mặt là yêu thích, còn nữa là hi vọng có thể bày ra ưu điểm, để có thể hấp dẫn kẻ khác giới, thỏa mãn hư vinh trong lòng.
Bởi vì Hạ Y Na đem tất cả nữ sinh học khoa kinh tế vào hết đội cổ động viên, tất cả nam sinh học khoa Kinh Tế, đều rối rít muốn ngay lập tức tham gia vào trận đấu bóng rổ.
Rơi vào đường cùng, thân là đội trưởng đội cổ động viên khoa Kinh Tế, Hạ Y Na trừng cầu ý kiến của Ngô Vũ trạch, quyết định sau buổi chiều ở sân bóng rổ tiến hành chọn lựa thành viên.
Buổi chiều tiết thứ nhất kết thúc, Bùi Đông Lai cũng không theo Ngô Vũ Trach cùng Cố Văn Cảnh đi tham gia tuyển chọn, mà là một mình trở lại ktx, giông như ba ngày trước, chăm chú xem tư liệu hôm trước Cổ Bồi Nguyên đưa.
" Reng… Reng"
Không biết qua bao lâu, điện thoại để trên mặt bàn rung lên.
Cầm lấy di động, Bùi Đông Lai giống như ngày thường, nhìn vào điện thoại thấy hình ảnh chụp của Tần Đông Tuyết hiện lên, liếc mắt một cái, sau đó mới bắt máy..
- Lão bản thân ái, cậu vung tay thật thoải mái a, cậu quả thực chẳng quan tâm.
Điện thoại chuyển đến, trong ống nghe truyền thanh âm của Qúy Hồng:
- Chẳng lẽ cậu không sợ tôi đem công lao cực khổ ngài kiếm được nuốt sạch hết sao?
- Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Cô đã nguyện ý giúp tôi làm việc, tôi tự nhiên yên tâm.
- Vô sỉ!
Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng vừa mới chấm dứt một cuộc đàm phán tức giận mắng một câu, sau đó nói:
- Tôi đã dựa theo phân phó của cậu, đem sự tình ở Hàng Hồ xử lý xong. Hiện giờ, thế lực ngầm của Phương Chấn Lưu do Phương Hồng Cương xử lý, tập đoàn Bảo Hồ vẫn do CEO Thái Kinh phụ trách, ngoài ra, Ngô Sinh cũng nhậm chức phụ trách tập đoàn Vân Đạt.
- Cực khổ cho cô rồi.
Nghe được Quý Hồng hồi báo, Bùi Đông Lai không khỏi âm thầm cảm thán Quý Hồng có thể ở trong thời gian ngắn làm được tất cả chuyện này, năng lực tuyệt không thể nghi ngờ.
- Nguyên bản tôi cho rằng bởi vì muốn chiếu cố bằng hữu của cậu mà để cho Ngô Sinh tiếp quản tập đoàn Vân Đạt là một quyết định sai lầm, nhưng nhìn tình hình mấy ngày qua, xem ra ánh mắt của cậu rất tốt, tuy rằng địa vị của Ngô Sinh ở thương giới Hàng Hồ không cao, nhưng những chuyện ở tập đoàn Vân Đạt hắn xử lý rất gọn gàng.
Lúc này, Quý Hồng không trêu trọc Bùi Đông Lai nữa, mà mang theo vài phần hưng phấn nói:
- Hơn nữa tôi tiếp xúc với hắn hai lần, phát hiện ra năng lực của hắn không chỉ như vậy. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có hắn xử lý tập đoàn Vân Đạt, tập đoàn Vân Đạt chắc chắn sẽ trở thành một cây hái ra tiền.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyên bản Bùi Đông Lai cũng hơi lo lắng đến năng lực của Ngô Sinh, hiện giờ nghe Quý Hồng nói như thế cũng nhẹ nhàng thở ra, về phần Quý Hồng nói nửa câu sau, hắn cũng đồng ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/751
|