" Pằng"
Ánh rạng đông, viên đạn từ trong khẩu súng bắn tỉa của Luke Fu bắn về phía Bùi Đông Lai.
Tuy rằng Bùi Đông Lai đã né được nhưng trên vai của hắn vẫn bị thương, hắn cố gắng nhịn đau, đứng lên, làm cho người khác không thể nào nhìn rõ thấy bóng dáng của hắn.
Cùng lúc đó, một hình ảnh giống như thủy triều bắt đầu tiến về trong đầu của hắn, trong trí nhớ hắn thấy được cảnh giáo quan của Tiêu Phi từng huấn luyện Tiêu Phi nên tránh viên đạn như thế nào, hình ảnh Tiêu Phi chạy như điên trong làn mưa bom bão đạn.
Vào thời khắc sinh tử này, rốt cuộc Bùi Đông Lai lại dung nhập linh hồn với Tiêu Phi.
Hơn nữa đây chính là điều mà Bùi Đông Lai mong muốn từ lâu.
Đã trải qua mấy lần dung hợp cho nên lúc này Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ cảm thấy bản thân giống như một con cuồng sư đã thức giấc, hình ảnh tàn khốc của Tiêu Phi lúc huấn luyện không ngừng xuất hiện trong đầu của hắn.
Đột nhiên, cả khu rừng bỗng trở nên yên tĩnh, vô luận là những tên dong binh Seberia hay là thành viên của Phong Diệp đều ngừng súng.
Bọn hắn không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía Luke Fu.
- Đoàn… Đoàn trưởng.
Trên đỉnh núi, tay súng bắn tỉa số 2 của dong binh Seberia nhìn về phía Bùi Đông Lai di chuyển, lại nhìn về phía Luke Fu, cảm giác kia giống như đang hỏi: " Đội trưởng, tại sao ngài lại thất thủ rồi?"
Giờ phút này, trên mặt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Bởi vì hắn biết rõ, Luke Fu chẳng những là đoàn trưởng hơn nữa hắn còn là tay súng bắn tỉa số 1 của Dong Binh Seberia, ngoài ra hắn còn là 1 trong 10 người bắn tỉa hay nhất của Dong Binh trên thế giới.
Ở hắn xem ra, mỗi khi Luke Fu phát súng thì chắc chắn mục tiêu của hắn sẽ chết.
Mà hiện giờ, mục tiêu không những không chết hơn nữa lại toát ra vẻ điên cuồng.
So sánh với tay súng bắn tỉa số 2 thì bản thân Luke Fu lại càng khiếp sợ hơn.
Tuy rằng hắn không phải người xuất sắc nhất thế giới nhưng mà hắn xưng với 2 chữ " Vĩ đại"
Trong 10 năm, chưa từng có một tên nào thoát khỏi được sự ám sát của hắn.
Một người cũng không có.
- Đến đây, bọn hèn nhát, con mẹ nó dám bắn lão tử a.
Lúc này, Bùi Đông Lai dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi để né tránh những tay súng bắn tía, thân ảnh hóa thành những đạo ảo ảnh, rống giận to.
Hắn biết rõ, khoảng cách đám địch nhân giữa mình và Liễu Nguyệt quá xa, nếu không dùng súng nhắm thì căn bản sẽ không tạo ra được uy hiếp.
Chỉ có đám người tập kích trên đính nủi là đang lo ngại nhất.
Hắn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của tay súng bắn tỉa đồng thời để đám người Liễu Nguyệt tranh thủ thời gian.
"Ách?"
Mắt thấy Bùi Đông Lai chẳng những bị đối thủ ám sát hơn nữa lại hiện ra vẻ cuồng ngạo thì đám Dong Binh Seberia hiện lên vẻ nghi ngờ.
Giờ phút này bọn hắn chỉ có một ý niệm " Đội trưởng đang làm gì đó?"
Làm gì?
Lúc này, sắc mặt Luke Fu trở nên vô cùng âm trầm.
Hắn bị chọc giận!
Hoàn toàn giận dữ!
" FUCK"
Trên đỉnh núi, Luke Fu rống to một tiếng, cúi người xuống, nhìn vào nòng nhắm trong khẩu súng nhắm, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Bùi Đông Lai.
Ánh rạng đông, viên đạn từ trong khẩu súng bắn tỉa của Luke Fu bắn về phía Bùi Đông Lai.
Tuy rằng Bùi Đông Lai đã né được nhưng trên vai của hắn vẫn bị thương, hắn cố gắng nhịn đau, đứng lên, làm cho người khác không thể nào nhìn rõ thấy bóng dáng của hắn.
Cùng lúc đó, một hình ảnh giống như thủy triều bắt đầu tiến về trong đầu của hắn, trong trí nhớ hắn thấy được cảnh giáo quan của Tiêu Phi từng huấn luyện Tiêu Phi nên tránh viên đạn như thế nào, hình ảnh Tiêu Phi chạy như điên trong làn mưa bom bão đạn.
Vào thời khắc sinh tử này, rốt cuộc Bùi Đông Lai lại dung nhập linh hồn với Tiêu Phi.
Hơn nữa đây chính là điều mà Bùi Đông Lai mong muốn từ lâu.
Đã trải qua mấy lần dung hợp cho nên lúc này Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ cảm thấy bản thân giống như một con cuồng sư đã thức giấc, hình ảnh tàn khốc của Tiêu Phi lúc huấn luyện không ngừng xuất hiện trong đầu của hắn.
Đột nhiên, cả khu rừng bỗng trở nên yên tĩnh, vô luận là những tên dong binh Seberia hay là thành viên của Phong Diệp đều ngừng súng.
Bọn hắn không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía Luke Fu.
- Đoàn… Đoàn trưởng.
Trên đỉnh núi, tay súng bắn tỉa số 2 của dong binh Seberia nhìn về phía Bùi Đông Lai di chuyển, lại nhìn về phía Luke Fu, cảm giác kia giống như đang hỏi: " Đội trưởng, tại sao ngài lại thất thủ rồi?"
Giờ phút này, trên mặt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Bởi vì hắn biết rõ, Luke Fu chẳng những là đoàn trưởng hơn nữa hắn còn là tay súng bắn tỉa số 1 của Dong Binh Seberia, ngoài ra hắn còn là 1 trong 10 người bắn tỉa hay nhất của Dong Binh trên thế giới.
Ở hắn xem ra, mỗi khi Luke Fu phát súng thì chắc chắn mục tiêu của hắn sẽ chết.
Mà hiện giờ, mục tiêu không những không chết hơn nữa lại toát ra vẻ điên cuồng.
So sánh với tay súng bắn tỉa số 2 thì bản thân Luke Fu lại càng khiếp sợ hơn.
Tuy rằng hắn không phải người xuất sắc nhất thế giới nhưng mà hắn xưng với 2 chữ " Vĩ đại"
Trong 10 năm, chưa từng có một tên nào thoát khỏi được sự ám sát của hắn.
Một người cũng không có.
- Đến đây, bọn hèn nhát, con mẹ nó dám bắn lão tử a.
Lúc này, Bùi Đông Lai dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi để né tránh những tay súng bắn tía, thân ảnh hóa thành những đạo ảo ảnh, rống giận to.
Hắn biết rõ, khoảng cách đám địch nhân giữa mình và Liễu Nguyệt quá xa, nếu không dùng súng nhắm thì căn bản sẽ không tạo ra được uy hiếp.
Chỉ có đám người tập kích trên đính nủi là đang lo ngại nhất.
Hắn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của tay súng bắn tỉa đồng thời để đám người Liễu Nguyệt tranh thủ thời gian.
"Ách?"
Mắt thấy Bùi Đông Lai chẳng những bị đối thủ ám sát hơn nữa lại hiện ra vẻ cuồng ngạo thì đám Dong Binh Seberia hiện lên vẻ nghi ngờ.
Giờ phút này bọn hắn chỉ có một ý niệm " Đội trưởng đang làm gì đó?"
Làm gì?
Lúc này, sắc mặt Luke Fu trở nên vô cùng âm trầm.
Hắn bị chọc giận!
Hoàn toàn giận dữ!
" FUCK"
Trên đỉnh núi, Luke Fu rống to một tiếng, cúi người xuống, nhìn vào nòng nhắm trong khẩu súng nhắm, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Bùi Đông Lai.
/751
|