Đêm khuya.
Đèn đường hai bên đường phố tỏa ra ánh đèn hiu hắt, ánh đèn chiếu sáng phố lớn ngõ nhỏ Nam Cảng.
Dưới màn đêm, Vệ Minh lái xe riêng đem tốc độ lên đến cực hạn, chiếc xe giống như một trận gió lốc bay ở trên đường, chạy thẳng tới khu biệt thự Vịnh Nước Cạn.
Ánh đèn xuyên qua kính chiếu vào trông ô tô, nương theo ánh đèn yếu ớt có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của Vệ Minh đã hoàn toàn khôi phục tỉnh táo, trong con ngươi không ngừng lóe ra tinh quang.
Tựa hồ hắn đã hoàn toàn nghĩ thông suốt chuyện này.
25" sau.
Vệ Minh lái ô tô đã tới biệt thự Tương gia.
Cửa biệt thự Tương gia, những tên thành viên đội Phi Hổ kia không có giống như lúc trước cầm khẩu MP5 đem họng súng nhắm ngay vào chín gã thành viên Phong Diệp, mà là đứng thành một hàng đợi Vệ Minh đến.
- Chào trưởng phòng!
Mắt thấy Vệ Minh từ trong ô tô đi ra, hơn một trăm tên thành viên đội Phi Hổ liền cúi chào.
- Đội trưởng Lữ đâu?
Có lẽ là bởi vì tình thế rất không ổn nên Vệ Minh không có quan tâm đến lời chào hỏi của thành viên đội Phi Hổ mà là trực tiếp hỏi.
- Báo cáo trưởng phòng đội trưởng Lữ ở bên trong biệt thự.
Một gã thành viên đội Phi Hổ hồi báo.
Nghe được hồi báo, Vệ Minh không có nói gì nữa mà là bước nhanh đi vào biệt thự.
Rất nhanh, trong sự chờ đợi của Bùi Đông Lai, Lữ Duy cùng đám người đại lão Hồng Tinh, Vệ Minh liền xuất hiện ở cửa biệt thự.
- Trưởng… Trưởng phòng Vệ.
Thấy Vệ Minh đến thì Lữ Duy là người đầu tiên đứng dậy từ ghế salon.
Năm tên đại lão Hồng Tinh đều đứng dậy nhưng mà không có lên tiếng.
Bùi Đông Lai không có đứng dậy hắn vẫn ngồi yên ở trên ghế salon sắc mặt bình tĩnh nhìn Vệ Minh.
Vệ Minh không để ý đến Lữ Duy cũng không để ý đến đám người Uông Chu mà là đem ánh mắt nhìn về hướng Bùi Đông Lai.
Mắt thấy bộ dáng Lã Vọng buông cần nắm đại cục trong tay của Bùi Đông Lai, trong lòng Vệ Minh càng thêm khẳng định Quý Hồng không có lừa gạt hắn, tim không khỏi đập nhanh hơn. Sau đó hắn khống chế tâm tình của bản thân rồi quay ra nói với Lữ Duy:
- Đội trưởng Lữ, cậu đi ra ngoài trước, đứng ở cửa chờ chỉ thị của tôi.
- Rõ, trưởng phòng Vệ!
Theo bản năng Lữ Duy đứng nghiêm chào.
Chẳng qua là.
Khi hắn buông cánh tay xuống, hướng phía trước bước một bươc, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó khiến cho hắn sợ đến mức trực tiếp dừng bước lại, không dám bước thêm bước nữa.
Dưới ánh đèn, hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn Bùi Đông Lai, tựa hồ là xin chỉ thị của Bùi Đông Lai.
"Ân?"
Thấy một màn như vậy, Vệ Minh giận đến run người, nhưng nghĩ đến thân phận thực sự của Bùi Đông Lai thì hắn cũng không có nói gì, mà là chấp nhận cách làm của Lữ Duy.
- Đội trưởng Lữ, trưởng phòng Vệ là cấp trên của anh, ông ta cho anh ra ngoài, anh nhìn tôi làm gì?
Bùi Đông Lai cười nhạt.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai thì Lữ Duy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm giác mình vô hình đắc tội với Vệ Minh, không nhịn được lo lắng nhìn Vệ Minh một cái sau đó mới mang theo cái đuôi xám xịt rời khỏi đại sảnh.
- Bùi tiên sinh.
Mắt thấy Lữ Duy rời khỏi, Vệ Minh nhìn thẳng vào Bùi Đông Lai như muốn nói gì lại thôi.
- Trưởng phòng Vệ bọn họ đều là huynh đệ sinh tử của Tương tiên sinh, không cần phải tránh mặt.
Bùi Đông Lai hiểu được Vệ Minh muốn nói chuyện riêng với mình nên lập tức nói.
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì Vệ Minh hơi lộ ra vẻ khó xử trên mặt, sau đó hắn thấy được ba người Phương Khôn, Trầm Bân cùng Giang Hải nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì cho là ba người đều bị giết chết rồi, hắn bị dọa cho sợ khiến trong lòng căng thẳng nên vội vàng gật đầu với đề nghị của Bùi Đông Lai.
Mắt thấy Vệ Minh dù là Tương Cương gặp mặt cũng phải để cho mặt mũi lại đối với Bùi Đông Lai nói gì nghe nấy không nói, trước mặt Bùi Đông Lai lộ ra bộ dáng hoảng sợ bất an thì ngoại trừ Uông Chu ra thì bốn vị đại lão Hồng Tinh kìa đối với thân phận của Bùi Đông Lai càng thêm hiếu kỳ.
Bọn họ thật sự muốn biết rốt cuộc Bùi Đông Lai là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Vệ Minh lúc trước đã định vứt bỏ Hồng Tinh nay lại biến thành bộ dáng như thế này.
Nhưng mà.
Mặc dù bọn hắn có nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ ra nổi nguyên do tại sao, chỉ có thể buông tha ý nghĩ này mà đợi đáp án Bùi Đông Lai cấp cho bọn hắn.
So sánh với các đại lão Hồng Tinh kia mà nói thì Vệ Minh càng muốn biết thân phận thật sự của Bùi Đông Lai.
Dù sao Quý Hồng ở trong điện thoại có nói cho hắn biết trận chiến ở Nam Tô hoàn toàn là do thái tử của Diệp gia đứng sau màn chỉ huy tất cả, cuối cùng lại nhận lấy thất bại kết thúc trận chiến ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng.
Không biết gì đúng là đáng sợ nhất.
Người có thể khiến cho thái tử Diệp gia ngay cả cái rắm cũng không dám phóng thì người đó phải trâu bò đến cỡ nào?
Vệ Minh không nghĩ ra được nhưng hắn biết nhân vật như thế cách hắn rất xa… rất xa…
Đồng dạng nhận vật như thế không phải là Vệ Minh hắn có thể trêu chọc được!
- Xin lỗi, Bùi tiên sinh…
Trong ánh nhìn chăm chú của đám người Uông Chu, Vệ Minh trực tiếp đi tới bên cạnh Bùi Đông Lai giống hệt như một thuộc hạ muốn báo cáo công việc với thượng cấp, thân thể đứng nghiêm, giọng nói vô cùng cung kính.
- Trưởng phòng Vệ, có những chuyện cá nhận tôi cho là không nên nói ra thì hơn, nếu nói ra rồi thì chúng ta đều cảm thấy không thoải mái ông cảm thấy thế nào?
Không đợi Vệ Minh đem câu kế tiếp nói ra khỏi miệng, Bùi Đôn Lai liền lên tiếng cắt đứt.
"Ách.."
Vệ Minh liền đem những lời định nói nuốt trở về bụng, vốn là hắn cũng không biết giải thích chuyện tình lúc trước với Bùi Đông Lai như thế nào nếu Bùi Đông Lai không muốn đề cập tới thì hắn tự nhiên cũng không nói nữa.
- Trưởng phòng Vệ, nói như vậy thì hẳn là ông rất muốn biết Tương tiên sinh chết như thế nào?
Bùi Đông Lai cầm lấy hộp thuốc là trên bàn, rút ra một điếu thuốc lá đưa cho Vệ Minh, sau khi đợi Vệ Minh dùng hai tay nhận lấy thì nói:
- Nếu như trưởng phòng Vệ không bận gì mà nói thì tôi muốn mời ngài xem một đoạn clip.
Giọng nói vừa dứt, Bùi Đông Lai đốt một điếu thuốc lá ý bảo Uông Chu phát lại đoạn clip A Minh giết chết Tương Cương.
Mặc dù Uông Chu không biết Bùi Đông Lai muốn làm cái gì nhưng hắn cũng biết Hồng Tinh có thể tiếp tục tồn tại được hay không đều hoàn toàn phải dựa vào Bùi Đông Lai. Cho nên hắn không nói nhiều mà liền tiến lên phát lại đoạn clip.
Vệ Minh thấy thế thì do dự một chút sau đó ngồi ở trên ghế salon, cố ý giữ một khoảng cách nhất định cùng Bùi Đông Lai. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đèn đường hai bên đường phố tỏa ra ánh đèn hiu hắt, ánh đèn chiếu sáng phố lớn ngõ nhỏ Nam Cảng.
Dưới màn đêm, Vệ Minh lái xe riêng đem tốc độ lên đến cực hạn, chiếc xe giống như một trận gió lốc bay ở trên đường, chạy thẳng tới khu biệt thự Vịnh Nước Cạn.
Ánh đèn xuyên qua kính chiếu vào trông ô tô, nương theo ánh đèn yếu ớt có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của Vệ Minh đã hoàn toàn khôi phục tỉnh táo, trong con ngươi không ngừng lóe ra tinh quang.
Tựa hồ hắn đã hoàn toàn nghĩ thông suốt chuyện này.
25" sau.
Vệ Minh lái ô tô đã tới biệt thự Tương gia.
Cửa biệt thự Tương gia, những tên thành viên đội Phi Hổ kia không có giống như lúc trước cầm khẩu MP5 đem họng súng nhắm ngay vào chín gã thành viên Phong Diệp, mà là đứng thành một hàng đợi Vệ Minh đến.
- Chào trưởng phòng!
Mắt thấy Vệ Minh từ trong ô tô đi ra, hơn một trăm tên thành viên đội Phi Hổ liền cúi chào.
- Đội trưởng Lữ đâu?
Có lẽ là bởi vì tình thế rất không ổn nên Vệ Minh không có quan tâm đến lời chào hỏi của thành viên đội Phi Hổ mà là trực tiếp hỏi.
- Báo cáo trưởng phòng đội trưởng Lữ ở bên trong biệt thự.
Một gã thành viên đội Phi Hổ hồi báo.
Nghe được hồi báo, Vệ Minh không có nói gì nữa mà là bước nhanh đi vào biệt thự.
Rất nhanh, trong sự chờ đợi của Bùi Đông Lai, Lữ Duy cùng đám người đại lão Hồng Tinh, Vệ Minh liền xuất hiện ở cửa biệt thự.
- Trưởng… Trưởng phòng Vệ.
Thấy Vệ Minh đến thì Lữ Duy là người đầu tiên đứng dậy từ ghế salon.
Năm tên đại lão Hồng Tinh đều đứng dậy nhưng mà không có lên tiếng.
Bùi Đông Lai không có đứng dậy hắn vẫn ngồi yên ở trên ghế salon sắc mặt bình tĩnh nhìn Vệ Minh.
Vệ Minh không để ý đến Lữ Duy cũng không để ý đến đám người Uông Chu mà là đem ánh mắt nhìn về hướng Bùi Đông Lai.
Mắt thấy bộ dáng Lã Vọng buông cần nắm đại cục trong tay của Bùi Đông Lai, trong lòng Vệ Minh càng thêm khẳng định Quý Hồng không có lừa gạt hắn, tim không khỏi đập nhanh hơn. Sau đó hắn khống chế tâm tình của bản thân rồi quay ra nói với Lữ Duy:
- Đội trưởng Lữ, cậu đi ra ngoài trước, đứng ở cửa chờ chỉ thị của tôi.
- Rõ, trưởng phòng Vệ!
Theo bản năng Lữ Duy đứng nghiêm chào.
Chẳng qua là.
Khi hắn buông cánh tay xuống, hướng phía trước bước một bươc, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó khiến cho hắn sợ đến mức trực tiếp dừng bước lại, không dám bước thêm bước nữa.
Dưới ánh đèn, hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn Bùi Đông Lai, tựa hồ là xin chỉ thị của Bùi Đông Lai.
"Ân?"
Thấy một màn như vậy, Vệ Minh giận đến run người, nhưng nghĩ đến thân phận thực sự của Bùi Đông Lai thì hắn cũng không có nói gì, mà là chấp nhận cách làm của Lữ Duy.
- Đội trưởng Lữ, trưởng phòng Vệ là cấp trên của anh, ông ta cho anh ra ngoài, anh nhìn tôi làm gì?
Bùi Đông Lai cười nhạt.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai thì Lữ Duy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm giác mình vô hình đắc tội với Vệ Minh, không nhịn được lo lắng nhìn Vệ Minh một cái sau đó mới mang theo cái đuôi xám xịt rời khỏi đại sảnh.
- Bùi tiên sinh.
Mắt thấy Lữ Duy rời khỏi, Vệ Minh nhìn thẳng vào Bùi Đông Lai như muốn nói gì lại thôi.
- Trưởng phòng Vệ bọn họ đều là huynh đệ sinh tử của Tương tiên sinh, không cần phải tránh mặt.
Bùi Đông Lai hiểu được Vệ Minh muốn nói chuyện riêng với mình nên lập tức nói.
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì Vệ Minh hơi lộ ra vẻ khó xử trên mặt, sau đó hắn thấy được ba người Phương Khôn, Trầm Bân cùng Giang Hải nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì cho là ba người đều bị giết chết rồi, hắn bị dọa cho sợ khiến trong lòng căng thẳng nên vội vàng gật đầu với đề nghị của Bùi Đông Lai.
Mắt thấy Vệ Minh dù là Tương Cương gặp mặt cũng phải để cho mặt mũi lại đối với Bùi Đông Lai nói gì nghe nấy không nói, trước mặt Bùi Đông Lai lộ ra bộ dáng hoảng sợ bất an thì ngoại trừ Uông Chu ra thì bốn vị đại lão Hồng Tinh kìa đối với thân phận của Bùi Đông Lai càng thêm hiếu kỳ.
Bọn họ thật sự muốn biết rốt cuộc Bùi Đông Lai là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Vệ Minh lúc trước đã định vứt bỏ Hồng Tinh nay lại biến thành bộ dáng như thế này.
Nhưng mà.
Mặc dù bọn hắn có nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ ra nổi nguyên do tại sao, chỉ có thể buông tha ý nghĩ này mà đợi đáp án Bùi Đông Lai cấp cho bọn hắn.
So sánh với các đại lão Hồng Tinh kia mà nói thì Vệ Minh càng muốn biết thân phận thật sự của Bùi Đông Lai.
Dù sao Quý Hồng ở trong điện thoại có nói cho hắn biết trận chiến ở Nam Tô hoàn toàn là do thái tử của Diệp gia đứng sau màn chỉ huy tất cả, cuối cùng lại nhận lấy thất bại kết thúc trận chiến ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng.
Không biết gì đúng là đáng sợ nhất.
Người có thể khiến cho thái tử Diệp gia ngay cả cái rắm cũng không dám phóng thì người đó phải trâu bò đến cỡ nào?
Vệ Minh không nghĩ ra được nhưng hắn biết nhân vật như thế cách hắn rất xa… rất xa…
Đồng dạng nhận vật như thế không phải là Vệ Minh hắn có thể trêu chọc được!
- Xin lỗi, Bùi tiên sinh…
Trong ánh nhìn chăm chú của đám người Uông Chu, Vệ Minh trực tiếp đi tới bên cạnh Bùi Đông Lai giống hệt như một thuộc hạ muốn báo cáo công việc với thượng cấp, thân thể đứng nghiêm, giọng nói vô cùng cung kính.
- Trưởng phòng Vệ, có những chuyện cá nhận tôi cho là không nên nói ra thì hơn, nếu nói ra rồi thì chúng ta đều cảm thấy không thoải mái ông cảm thấy thế nào?
Không đợi Vệ Minh đem câu kế tiếp nói ra khỏi miệng, Bùi Đôn Lai liền lên tiếng cắt đứt.
"Ách.."
Vệ Minh liền đem những lời định nói nuốt trở về bụng, vốn là hắn cũng không biết giải thích chuyện tình lúc trước với Bùi Đông Lai như thế nào nếu Bùi Đông Lai không muốn đề cập tới thì hắn tự nhiên cũng không nói nữa.
- Trưởng phòng Vệ, nói như vậy thì hẳn là ông rất muốn biết Tương tiên sinh chết như thế nào?
Bùi Đông Lai cầm lấy hộp thuốc là trên bàn, rút ra một điếu thuốc lá đưa cho Vệ Minh, sau khi đợi Vệ Minh dùng hai tay nhận lấy thì nói:
- Nếu như trưởng phòng Vệ không bận gì mà nói thì tôi muốn mời ngài xem một đoạn clip.
Giọng nói vừa dứt, Bùi Đông Lai đốt một điếu thuốc lá ý bảo Uông Chu phát lại đoạn clip A Minh giết chết Tương Cương.
Mặc dù Uông Chu không biết Bùi Đông Lai muốn làm cái gì nhưng hắn cũng biết Hồng Tinh có thể tiếp tục tồn tại được hay không đều hoàn toàn phải dựa vào Bùi Đông Lai. Cho nên hắn không nói nhiều mà liền tiến lên phát lại đoạn clip.
Vệ Minh thấy thế thì do dự một chút sau đó ngồi ở trên ghế salon, cố ý giữ một khoảng cách nhất định cùng Bùi Đông Lai. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/751
|