Thông thường mà nói thì công ty Sách Thiên thường dùng thủ đoạn đối với các gia đình nằm trong diện giải tỏa này, cho nên cũng sẽ nghĩ đến biện pháp kêu công an đến.
Cho nên đám người Báo ca cũng không ngoại lệ, bọn hắn liền đút tiền cho đám công an kia thậm chí còn rủ đám công an ấy đi mát xa chơi trò "tắm đệ đệ" nữa, quan hệ không bình thường a.
Dưới tình hình như thế thì người của cục công an đến, thiên vị cho ai, không cần nói thì mọi người cũng biết.
Bùi Đông Lai không nghĩ đến đám người đối phương sẽ gọi điện cho công an, lúc này thấy được vẻ hài hước trên khuôn mặt của đám người Khương Nam thì chân mày liền nhíu lại.
- Đông Lai, không cần phải sợ, chính là do bọn hắn động thủ trước, chúng ta làm chứng cho.
Cùng lúc đó, bác gái chủ nhà nghe được tiếng còi xe cảnh sát thì lập tức nói.
- Đúng đó Đông Lai, bọn hắn chẳng những buộc chúng ta phải kí vào tờ giấy này hơn nữa lại còn động thủ đánh người nữa, quả thực là không coi pháp luật ra gì, đúng lúc cảnh sát đến thì đem toàn bộ đám người kia bắt hết đi.
Bác gái chủ nhà vừa mới mở miệng thì không ít người liền lên tiếng phụ họa.
Hiển nhiên, đối với nhân dân ở dưới tầng chót của xã hội mà nói thì bọn họ sẽ có một lòng tín nhiệm mù quáng đối với cảnh sát những người đại biểu cho chính nghĩa này.
Chẳng qua.
Bùi Đông Lai không nghĩ như vậy, hắn xem ra, tại thời đại mà dùng quyền và tiền thì nhiều khi cái gọi là chính nghĩa cũng nên đem vứt cho chó ăn đi. ( Đạch mẹ, dịch tới câu này mà nghĩ tới chuyện sáng nay gặp, thấy nó đúng cái gì)
Hơn nữa, từ vẻ mặt hài hước của đám người Khương Nam thì Bùi Đông Lai lại càng khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Vài giây sau thì xe cảnh sát liền dừng lại, một gã nam nhân đầu hói mặc đồng phục cảnh sát nâng cái bụng bia cùng với hai tên cảnh sát khác đi xuống xe.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Trung niên đứng đầu sau khi xuống xe, thấy được cảnh tượng như thế này thì sắc mặt liền đổi, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Đồng chí cảnh sát, lúc nãy khi các đồng chí chưa tới thì đám người này bắt buộc chúng tôi phải ký giấy bán nhà hơn nữa còn ra tay đánh người nữa.
- Đúng rồi, bọn hắn quả thật là đem luật pháp vứt đi, các đồng chí hãy mau bắt đám người ấy lại đi.
Trong lúc nhất thời, khi bác gái chủ nhà vừa nói xong thì đám người còn lại liền nói theo.
Đối mặt với lời kêu oan của đám người kia thì tên cảnh sát trung niên dẫn đầu kia không khỏi nhăn lại, hắn cũng không có mở miệng nói gì.
- Trương sở trường là như thế này, căn cứ vào văn kiện của cục xây dựng yêu cầu chúng tôi phải trong một tuần lễ phải nhất định kí kết bồi thường với các hộ dân ở đây.
Khương Nam đi lên, bóp méo sự thật rồi nói:
- Mà vừa lúc nãy thì chúng tôi đang cùng thương lượng với các hộ gia định ở đây, trong lúc thương lượng thì có xảy ra xung đột nhỏ, kết quả thì tên tiểu tử này không biết ở nơi nào chạy ra, đột nhiên lại hạ thủ với đám người của chúng tôi.
Nói xong thì Khương Nam liền chỉ vào đám người Báo ca đang nằm ở trên mặt đất rồi nói:
- Mấy người bọn hắn đều bị thương, trong đó có hai người hoàn toàn hôn mê, sống chết không rõ…
- Người tên là gì? Vì sao lại động thủ đánh người?
Không đợi Khương Nam nói hết lời thì Trương sở trưởng đã lạnh lùng hỏi Bùi Đông Lai, dường như thì hắn đã biết rõ sự tình rồi thì phải.
- Bùi Đông Lai.
Sắc mặt của Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh, nói:
- Bọn hắn bắt buộc những gia đinh ở đây ký vào giấy như không đưa tiền đền bù, nếu không ký thì bọn hắn sẽ đánh người cho nên ta mới phải ta tay.
- Thúi lắm, hiệp nghị của chúng ta là theo quy định của pháp luât, không có công bằng ở chỗ nào?
Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì Khương Nam liền trầm giọng nói:
- Trương sở trường, ta đề nghị lập tức đem người bị thương mang đến bệnh viện, đồng thời bắt tên tiểu tử này lại.
- Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi nói không công bằng thì sẽ không công bằng sao? Ngươi có thể đại diện cho pháp luật sao?
Trương sở trưởng cười lạnh nói:
- Huống gì, cho dù là hiệp nghị có không công bằng đi chăng nữa thì ngươi cũng không thể vung tay đánh người. Ngươi có biết hành vi của mình đại biểu cho cái gì không? Ta đây cho ngươi biết đó là hành vi bạo lực, người đầu, bắt hắn lại cho ta.
- Đồng chí cảnh sát, làm sao các ngươi lại có thể bắt người tốt mà buông tha cho đám ác nhân kia hả?
Lão giả phía trước bị Báo ca đánh một tát vào mặt, lúc này nghe được Trương sở trưởng nói như thế thì lập tức liền tức giận rồi quát lớn.
- Đúng vậy, cảnh sát các ngươi làm việc cho nhân dân nhưng mà tại sao các ngươi lại giúp đỡ đám bại hoại này, như thế thì còn có pháp luật nữa hay không hả?
Cụ già vừa thốt lên xong thì đám người bác gái chủ nhà liền tức giận, lập tức đi đến trước người của Bùi Đông Lai, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Trương sở trưởng.
- Các ngươi lập tức đem người bị thương đến bệnh viện gần đây
Trương sở trưởng cũng không để ý đến lời nói của cụ già, hắn mở miệng phân phó một câu rồi trừng to hai mắt nhìn vào hai tên thủ hạ, quát lớn:
- Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Các ngươi mau đi lên bắt tên đó, mang đi.
Lần thứ hai nghe được mệnh lệnh của Trương sở trưởng thì hai tên cảnh sát tỏ ra bộ dạng đau khổ, vẫn như cũ không dám tiến lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Cho nên đám người Báo ca cũng không ngoại lệ, bọn hắn liền đút tiền cho đám công an kia thậm chí còn rủ đám công an ấy đi mát xa chơi trò "tắm đệ đệ" nữa, quan hệ không bình thường a.
Dưới tình hình như thế thì người của cục công an đến, thiên vị cho ai, không cần nói thì mọi người cũng biết.
Bùi Đông Lai không nghĩ đến đám người đối phương sẽ gọi điện cho công an, lúc này thấy được vẻ hài hước trên khuôn mặt của đám người Khương Nam thì chân mày liền nhíu lại.
- Đông Lai, không cần phải sợ, chính là do bọn hắn động thủ trước, chúng ta làm chứng cho.
Cùng lúc đó, bác gái chủ nhà nghe được tiếng còi xe cảnh sát thì lập tức nói.
- Đúng đó Đông Lai, bọn hắn chẳng những buộc chúng ta phải kí vào tờ giấy này hơn nữa lại còn động thủ đánh người nữa, quả thực là không coi pháp luật ra gì, đúng lúc cảnh sát đến thì đem toàn bộ đám người kia bắt hết đi.
Bác gái chủ nhà vừa mới mở miệng thì không ít người liền lên tiếng phụ họa.
Hiển nhiên, đối với nhân dân ở dưới tầng chót của xã hội mà nói thì bọn họ sẽ có một lòng tín nhiệm mù quáng đối với cảnh sát những người đại biểu cho chính nghĩa này.
Chẳng qua.
Bùi Đông Lai không nghĩ như vậy, hắn xem ra, tại thời đại mà dùng quyền và tiền thì nhiều khi cái gọi là chính nghĩa cũng nên đem vứt cho chó ăn đi. ( Đạch mẹ, dịch tới câu này mà nghĩ tới chuyện sáng nay gặp, thấy nó đúng cái gì)
Hơn nữa, từ vẻ mặt hài hước của đám người Khương Nam thì Bùi Đông Lai lại càng khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Vài giây sau thì xe cảnh sát liền dừng lại, một gã nam nhân đầu hói mặc đồng phục cảnh sát nâng cái bụng bia cùng với hai tên cảnh sát khác đi xuống xe.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Trung niên đứng đầu sau khi xuống xe, thấy được cảnh tượng như thế này thì sắc mặt liền đổi, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Đồng chí cảnh sát, lúc nãy khi các đồng chí chưa tới thì đám người này bắt buộc chúng tôi phải ký giấy bán nhà hơn nữa còn ra tay đánh người nữa.
- Đúng rồi, bọn hắn quả thật là đem luật pháp vứt đi, các đồng chí hãy mau bắt đám người ấy lại đi.
Trong lúc nhất thời, khi bác gái chủ nhà vừa nói xong thì đám người còn lại liền nói theo.
Đối mặt với lời kêu oan của đám người kia thì tên cảnh sát trung niên dẫn đầu kia không khỏi nhăn lại, hắn cũng không có mở miệng nói gì.
- Trương sở trường là như thế này, căn cứ vào văn kiện của cục xây dựng yêu cầu chúng tôi phải trong một tuần lễ phải nhất định kí kết bồi thường với các hộ dân ở đây.
Khương Nam đi lên, bóp méo sự thật rồi nói:
- Mà vừa lúc nãy thì chúng tôi đang cùng thương lượng với các hộ gia định ở đây, trong lúc thương lượng thì có xảy ra xung đột nhỏ, kết quả thì tên tiểu tử này không biết ở nơi nào chạy ra, đột nhiên lại hạ thủ với đám người của chúng tôi.
Nói xong thì Khương Nam liền chỉ vào đám người Báo ca đang nằm ở trên mặt đất rồi nói:
- Mấy người bọn hắn đều bị thương, trong đó có hai người hoàn toàn hôn mê, sống chết không rõ…
- Người tên là gì? Vì sao lại động thủ đánh người?
Không đợi Khương Nam nói hết lời thì Trương sở trưởng đã lạnh lùng hỏi Bùi Đông Lai, dường như thì hắn đã biết rõ sự tình rồi thì phải.
- Bùi Đông Lai.
Sắc mặt của Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh, nói:
- Bọn hắn bắt buộc những gia đinh ở đây ký vào giấy như không đưa tiền đền bù, nếu không ký thì bọn hắn sẽ đánh người cho nên ta mới phải ta tay.
- Thúi lắm, hiệp nghị của chúng ta là theo quy định của pháp luât, không có công bằng ở chỗ nào?
Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì Khương Nam liền trầm giọng nói:
- Trương sở trường, ta đề nghị lập tức đem người bị thương mang đến bệnh viện, đồng thời bắt tên tiểu tử này lại.
- Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi nói không công bằng thì sẽ không công bằng sao? Ngươi có thể đại diện cho pháp luật sao?
Trương sở trưởng cười lạnh nói:
- Huống gì, cho dù là hiệp nghị có không công bằng đi chăng nữa thì ngươi cũng không thể vung tay đánh người. Ngươi có biết hành vi của mình đại biểu cho cái gì không? Ta đây cho ngươi biết đó là hành vi bạo lực, người đầu, bắt hắn lại cho ta.
- Đồng chí cảnh sát, làm sao các ngươi lại có thể bắt người tốt mà buông tha cho đám ác nhân kia hả?
Lão giả phía trước bị Báo ca đánh một tát vào mặt, lúc này nghe được Trương sở trưởng nói như thế thì lập tức liền tức giận rồi quát lớn.
- Đúng vậy, cảnh sát các ngươi làm việc cho nhân dân nhưng mà tại sao các ngươi lại giúp đỡ đám bại hoại này, như thế thì còn có pháp luật nữa hay không hả?
Cụ già vừa thốt lên xong thì đám người bác gái chủ nhà liền tức giận, lập tức đi đến trước người của Bùi Đông Lai, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Trương sở trưởng.
- Các ngươi lập tức đem người bị thương đến bệnh viện gần đây
Trương sở trưởng cũng không để ý đến lời nói của cụ già, hắn mở miệng phân phó một câu rồi trừng to hai mắt nhìn vào hai tên thủ hạ, quát lớn:
- Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Các ngươi mau đi lên bắt tên đó, mang đi.
Lần thứ hai nghe được mệnh lệnh của Trương sở trưởng thì hai tên cảnh sát tỏ ra bộ dạng đau khổ, vẫn như cũ không dám tiến lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/751
|