Theo thời gian trôi qua, mặt trời đã dần dần ngả về tây, ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua khe hở của tán cây mà chiếu vào trong sơn cốc, khiến cho sơn cốc âm u ẩm ướt trở nên rõ ràng hơn.
Khoảng cách từ đây đến cửa sơn cốc cách đó không đến 3km, Bùi Đông Lai mặc y phục giả tác chiến màu xanh đứng ở trên một cái cây đại thụ, sử dụng ống nhòm quân dụng lẳng lặng quan sát phía trước. Xem ra bởi vì hắn mất máu quá nhiều mà sắc mặt có chút trở nên trắng bệch, toát ra vài phần ngưng trọng.
Từ khi hắn dẫn các đồng đội xử lý 10 tên thành viên của đội dự bị Long Nha, thuận lợi đi qua đạo phòng tuyến thứ nhất đến bây giờ, hắn không có phát hiện một thành viên của đội dự bị Long Nha nào khác.
Mà giờ khắc này, khoảng các từ chỗ hắn đến cửa ra sơn cốc chỉ cách không đến 3km.
Điều này khiến hắn hiểu được, toàn bộ những thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha đều đã canh giữ ở cửa sơn cốc, tính chờ hắn đi đến.
Kể từ đó, nếu hắn muốn dẫn các chiến hữu đột phá thành công đạo phòng tuyến thứ hai, xuyên qua núi rừng, là một chuyện vô cùng khó khăn.
Còn về phần xuyên qua mà không có tổn thương, gần như đã trở nên không có khả năng!
Hiểu được điều này, Bùi Đông Lai vừa tìm kiếm tung tích của những thành viên đội dự bị Long Nha, vừa nhíu mày, âm thầm tính toán về biện pháp để khiến cho đối thủ buông tha cho trận địa.
1’, 2’, 3’ sau…
Suốt 10’ qua đi, đồng tử của Bùi Đông Lai bỗng nhiên thu nhỏ lại.
Trong khi hắn đang nhìn chăm chú, ở trong bụi cỏ cách đó 2km ở phía trước chợt có động tĩnh, một gã thành viên của đội dự bị Long Nha ngụy trang ở chỗ đó cũng giống như hắn cũng đang sử dụ ống nhòm quan sát.
Phát hiện mục tiêu, Bùi Đông Lai vừa động trong lòng, bắt đầu dựa theo phương thức bố trí trận địa mà tính toán, không ngừng dùng ống nhòm để tìm kiếm các thành viên khác của đội dự bị Long Nha.
1 người, 2 người, 3 người…
Bùi Đông Lai ước chừng dùng 2 tiếng đồng hồ, đến khi mặt trời bắt đầu lặn xuống dưới đỉnh núi, hắn mói có thể tìm được toàn bộ vị trí ẩn thân của thành viên đội dự bị Long Nha, hơn nữa hắn cũng đã tính toàn khoảng cách giữa mình và bọn họ.
Làm xong tất cả chuyện này, Bùi Đông Lai nhẹ nhàng nhúc nhích cái cổ có chút cứng ngắc của mình, sau đó nhảy khỏi cây đại thụ, ẩn nấp ở trong bụi cỏ.
- Ngũ Cương, địch nhân đã phong tỏa cửa ra sơn cốc, tính toán chiến đấu trận địa, xong.
- Ngũ Cương nhận được, chúng ta nên làm gì bây giờ? Xong.
- Các cậu nhanh đẩy mạnh tốc độc, thiết lập mai phục ở phụ cận vị trí XXX, xong.
- Ngũ Cương nhận được, cậu cẩn thận một chút, xong.
Nghe được câu trả lời của Ngũ Cương, Bùi Đông Lai không nói lời vô ích, trực tiếp tắt bộ đàm, hướng tới phía trước đi tới.
Không biết qua bao lâu, đến khi khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và vị trí đội dự bị Long Nha bố trí mai phục chỉ còn cách khoảng 1100 m thì hắn liền dừng bước, núp ở phía sau một cái cây đại thụ.
Bởi vì thời gian tiếp cận khá lâu, miệng vết thương trên vai trái của Bùi Đông Lai lại rách ra, máu tươi màu đỏ lại theo miệng vết thương chảy ra, trong đó một phần vết máu đã khô lại, đọng thành màu thâm đen, nhìn thấy mà ghê người.
Nhận thấy điều này, Bùi Đông Lai bình tĩnh cởi miếng vải đang băng bó vết thương ra, lại đắp thảo dược đã nghiền nát lúc trước lên trên miệng vết thương, sau đó lại buộc chặt miệng vết thương lại.
Làm xong tất cả chuyện này, Bùi Đông Lai dựa vào cây đại thụ lạnh như băng, chờ đợi đám người Ngũ Cương đến vị trí đã chỉ định, đồng thời dùng ống nhòm quân dụng để quan sát vị trí ẩn thân của các thành viên đội dự bị Long Nha.
- Đông Lai, chúng tôi đã đến được vị trí chỉ định, xong.
Khi sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Ngũ Cương đã dẫn dắt đám người Tiểu Trư đi đến vị trí chỉ định, hồi báo lại với Bùi Đông Lai.
- Vị trí của địch nhân có thay đổi hay không?
Thông qua quan sát, Bùi Đông Lai phát hiện vị trí của các thành viên đội dự bị Long Nha không có phát sinh biến hóa, trầm ngâm một phen, nói:
- Một phút đồng hồ sau, tôi sẽ hiện thân để làm mồi dụ rắn ra khỏi hang, các anh hãy làm tốt công tác chuẩn bị. Bọn hắn phân biệt nằm ở…
- Bọn hắn sẽ mắc mưu chứ? Xong.
Nghe thấy Bùi Đông Lai nói ra được tọa độ cụ thể của các thành viên đội dự bị Long Nha thì Ngũ Cương âm thầm khiếp sợ trong lòng, Bùi Đông Lai làm sao có thể làm được việc này, đồng thời hắn cũng có chút bận tâm việc những thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha sẽ không dễ dàng mắc mưu.
- Tôi nắm chắc có thể dẫn bọn họ ra, nhưng mà không biết bọn hắn có xuất ra toàn bộ hay là sẽ lợi dụng lúc đột kích truy sát tôi, đồng thời còn dùng cả tay súng bắn tỉa âm thầm tiêu diệt tôi.
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ nói:
- Các anh đánh lén lần thứ nhất xong, vô luận có bắn chết đối thủ hay không cũng phải lập tức đổi vị trí. Tôi sẽ lợi dụng bóng đêm để vòng ra phía sau bọn họ, thực hiện đánh lén bọn họ, khiến cho bọn họ không kịp trở tay, các anh phải dùng tốc độ nhanh thất để đạt tới phạm vi tầm bắn, cùng với tôi thực hiện tiền hậu giáp kích, xong.
- Ngũ Cương nhận được, Đông Lai, cậu phải cẩn thận, xong.
Nghe được câu trả lời của Ngũ Cương, Bùi Đông Lai không nói lời vô ích, mà cắt đứt liên lạc, sau đó hắn nhảy từ phía sau cây đại thụ ra.
- Báo cáo số 1, đã phát hiện mục tiêu, mục tiêu ở hướng 6h, cách chúng ta khoảng 1100m, nằm ở ngoài tầm bắn, không thể tiến hành bắn.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai liền bị một gã thành viên của đội dự bị Long Nha phát hiện, tên kia liền thông báo vị trí của Bùi Đông Lai qua bộ đàm.
“Bá!”
Lời của hắn vừa vang lên, 9 thành viên khác của đội dự bị Long Nha liền sôi nổi dùng ống nhòm quân dụng để quan sát thân ảnh của Bùi Đông Lai.
- Đám đáng thương các anh, như vậy là đã thấy được tôi sao, ừ, là ta cố ý bại lộ, bởi vì… nếu như tôi không bại lộ thì đám ngu ngốc các anh vĩnh viễn cũng không thể phát hiện được ra tôi!
Dường như đã nhận ra được tất cả các thành viên trong đội dự bị Long Nha đã phát hiện ra thân ảnh của mình, Bùi Đông Lai lợi dụng cái bộ đàm đã lấy được lúc trước, dùng một loại ngữ khí cực kỳ khinh thường và coi rẻ nói.
“Bá!”
Lời nói của Bùi Đông Lai thông qua bộ đàm chuẩn xác truyền vào tai những binh sĩ kiêu ngạo của thành viên đội dự bị Long Nha có năng lực tác chiến xuất sắc, làm cho sắc mặt của bọn họ khẽ biến đổi.
- Đối thủ cố ý bại lộ, hơn phẩn nửa là muốn dẫn dụ chúng ta ra ngoài.
Trong đôi của bọn họ hiện lên thân ảnh của Bùi Đông Lai, bên tai vang lên lời nói vũ nhục của Bùi Đông Lai, đội trưởng tổ hai của đội dự bị Long Nha nhíu mày, nói:
- Mọi người, không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Khoảng cách từ đây đến cửa sơn cốc cách đó không đến 3km, Bùi Đông Lai mặc y phục giả tác chiến màu xanh đứng ở trên một cái cây đại thụ, sử dụng ống nhòm quân dụng lẳng lặng quan sát phía trước. Xem ra bởi vì hắn mất máu quá nhiều mà sắc mặt có chút trở nên trắng bệch, toát ra vài phần ngưng trọng.
Từ khi hắn dẫn các đồng đội xử lý 10 tên thành viên của đội dự bị Long Nha, thuận lợi đi qua đạo phòng tuyến thứ nhất đến bây giờ, hắn không có phát hiện một thành viên của đội dự bị Long Nha nào khác.
Mà giờ khắc này, khoảng các từ chỗ hắn đến cửa ra sơn cốc chỉ cách không đến 3km.
Điều này khiến hắn hiểu được, toàn bộ những thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha đều đã canh giữ ở cửa sơn cốc, tính chờ hắn đi đến.
Kể từ đó, nếu hắn muốn dẫn các chiến hữu đột phá thành công đạo phòng tuyến thứ hai, xuyên qua núi rừng, là một chuyện vô cùng khó khăn.
Còn về phần xuyên qua mà không có tổn thương, gần như đã trở nên không có khả năng!
Hiểu được điều này, Bùi Đông Lai vừa tìm kiếm tung tích của những thành viên đội dự bị Long Nha, vừa nhíu mày, âm thầm tính toán về biện pháp để khiến cho đối thủ buông tha cho trận địa.
1’, 2’, 3’ sau…
Suốt 10’ qua đi, đồng tử của Bùi Đông Lai bỗng nhiên thu nhỏ lại.
Trong khi hắn đang nhìn chăm chú, ở trong bụi cỏ cách đó 2km ở phía trước chợt có động tĩnh, một gã thành viên của đội dự bị Long Nha ngụy trang ở chỗ đó cũng giống như hắn cũng đang sử dụ ống nhòm quan sát.
Phát hiện mục tiêu, Bùi Đông Lai vừa động trong lòng, bắt đầu dựa theo phương thức bố trí trận địa mà tính toán, không ngừng dùng ống nhòm để tìm kiếm các thành viên khác của đội dự bị Long Nha.
1 người, 2 người, 3 người…
Bùi Đông Lai ước chừng dùng 2 tiếng đồng hồ, đến khi mặt trời bắt đầu lặn xuống dưới đỉnh núi, hắn mói có thể tìm được toàn bộ vị trí ẩn thân của thành viên đội dự bị Long Nha, hơn nữa hắn cũng đã tính toàn khoảng cách giữa mình và bọn họ.
Làm xong tất cả chuyện này, Bùi Đông Lai nhẹ nhàng nhúc nhích cái cổ có chút cứng ngắc của mình, sau đó nhảy khỏi cây đại thụ, ẩn nấp ở trong bụi cỏ.
- Ngũ Cương, địch nhân đã phong tỏa cửa ra sơn cốc, tính toán chiến đấu trận địa, xong.
- Ngũ Cương nhận được, chúng ta nên làm gì bây giờ? Xong.
- Các cậu nhanh đẩy mạnh tốc độc, thiết lập mai phục ở phụ cận vị trí XXX, xong.
- Ngũ Cương nhận được, cậu cẩn thận một chút, xong.
Nghe được câu trả lời của Ngũ Cương, Bùi Đông Lai không nói lời vô ích, trực tiếp tắt bộ đàm, hướng tới phía trước đi tới.
Không biết qua bao lâu, đến khi khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và vị trí đội dự bị Long Nha bố trí mai phục chỉ còn cách khoảng 1100 m thì hắn liền dừng bước, núp ở phía sau một cái cây đại thụ.
Bởi vì thời gian tiếp cận khá lâu, miệng vết thương trên vai trái của Bùi Đông Lai lại rách ra, máu tươi màu đỏ lại theo miệng vết thương chảy ra, trong đó một phần vết máu đã khô lại, đọng thành màu thâm đen, nhìn thấy mà ghê người.
Nhận thấy điều này, Bùi Đông Lai bình tĩnh cởi miếng vải đang băng bó vết thương ra, lại đắp thảo dược đã nghiền nát lúc trước lên trên miệng vết thương, sau đó lại buộc chặt miệng vết thương lại.
Làm xong tất cả chuyện này, Bùi Đông Lai dựa vào cây đại thụ lạnh như băng, chờ đợi đám người Ngũ Cương đến vị trí đã chỉ định, đồng thời dùng ống nhòm quân dụng để quan sát vị trí ẩn thân của các thành viên đội dự bị Long Nha.
- Đông Lai, chúng tôi đã đến được vị trí chỉ định, xong.
Khi sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Ngũ Cương đã dẫn dắt đám người Tiểu Trư đi đến vị trí chỉ định, hồi báo lại với Bùi Đông Lai.
- Vị trí của địch nhân có thay đổi hay không?
Thông qua quan sát, Bùi Đông Lai phát hiện vị trí của các thành viên đội dự bị Long Nha không có phát sinh biến hóa, trầm ngâm một phen, nói:
- Một phút đồng hồ sau, tôi sẽ hiện thân để làm mồi dụ rắn ra khỏi hang, các anh hãy làm tốt công tác chuẩn bị. Bọn hắn phân biệt nằm ở…
- Bọn hắn sẽ mắc mưu chứ? Xong.
Nghe thấy Bùi Đông Lai nói ra được tọa độ cụ thể của các thành viên đội dự bị Long Nha thì Ngũ Cương âm thầm khiếp sợ trong lòng, Bùi Đông Lai làm sao có thể làm được việc này, đồng thời hắn cũng có chút bận tâm việc những thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha sẽ không dễ dàng mắc mưu.
- Tôi nắm chắc có thể dẫn bọn họ ra, nhưng mà không biết bọn hắn có xuất ra toàn bộ hay là sẽ lợi dụng lúc đột kích truy sát tôi, đồng thời còn dùng cả tay súng bắn tỉa âm thầm tiêu diệt tôi.
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ nói:
- Các anh đánh lén lần thứ nhất xong, vô luận có bắn chết đối thủ hay không cũng phải lập tức đổi vị trí. Tôi sẽ lợi dụng bóng đêm để vòng ra phía sau bọn họ, thực hiện đánh lén bọn họ, khiến cho bọn họ không kịp trở tay, các anh phải dùng tốc độ nhanh thất để đạt tới phạm vi tầm bắn, cùng với tôi thực hiện tiền hậu giáp kích, xong.
- Ngũ Cương nhận được, Đông Lai, cậu phải cẩn thận, xong.
Nghe được câu trả lời của Ngũ Cương, Bùi Đông Lai không nói lời vô ích, mà cắt đứt liên lạc, sau đó hắn nhảy từ phía sau cây đại thụ ra.
- Báo cáo số 1, đã phát hiện mục tiêu, mục tiêu ở hướng 6h, cách chúng ta khoảng 1100m, nằm ở ngoài tầm bắn, không thể tiến hành bắn.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai liền bị một gã thành viên của đội dự bị Long Nha phát hiện, tên kia liền thông báo vị trí của Bùi Đông Lai qua bộ đàm.
“Bá!”
Lời của hắn vừa vang lên, 9 thành viên khác của đội dự bị Long Nha liền sôi nổi dùng ống nhòm quân dụng để quan sát thân ảnh của Bùi Đông Lai.
- Đám đáng thương các anh, như vậy là đã thấy được tôi sao, ừ, là ta cố ý bại lộ, bởi vì… nếu như tôi không bại lộ thì đám ngu ngốc các anh vĩnh viễn cũng không thể phát hiện được ra tôi!
Dường như đã nhận ra được tất cả các thành viên trong đội dự bị Long Nha đã phát hiện ra thân ảnh của mình, Bùi Đông Lai lợi dụng cái bộ đàm đã lấy được lúc trước, dùng một loại ngữ khí cực kỳ khinh thường và coi rẻ nói.
“Bá!”
Lời nói của Bùi Đông Lai thông qua bộ đàm chuẩn xác truyền vào tai những binh sĩ kiêu ngạo của thành viên đội dự bị Long Nha có năng lực tác chiến xuất sắc, làm cho sắc mặt của bọn họ khẽ biến đổi.
- Đối thủ cố ý bại lộ, hơn phẩn nửa là muốn dẫn dụ chúng ta ra ngoài.
Trong đôi của bọn họ hiện lên thân ảnh của Bùi Đông Lai, bên tai vang lên lời nói vũ nhục của Bùi Đông Lai, đội trưởng tổ hai của đội dự bị Long Nha nhíu mày, nói:
- Mọi người, không nên hành động thiếu suy nghĩ.
/751
|